Độc Cô Quái Khách

Hồi 65

Luồng hơi độc do cửa sổ phía sau phóng ra lại được Lê Vi Tử cùng Thế ngoại tam kỳ hợp lực dùng phép khích thủy hóa khí phun lên cao mười trượng và phóng ra trong một phạm vi rộng chừng hai chục trượng vuông. Cả tòa đình viện phía sau Đại hùng bảo điện bao phủ một luồng hơi mù mịt. Những tiếng veo véo rít lên nghe chói tai. Bao nhiêu người nhà Thuần Vu thế gia cũng đều lọt vào trong luồng hơi độc.

Thuần Vu lão phu nhân tức giận gầm lên như cú kêu quạ gào:

– Thằng nghiệt súc thật là lớn mật! Dám ám toán lão thân.

Mụ vung song chưởng ra, Một luồng mù trắng dày đến hai thước bao phủ bảo hộ chung quanh người mụ tựa hồ như một bức tường đồng vách sắt.

Độc Cô Nhạn lớn tiếng hô:

– Tôn nhi không ám toán nhưng nhưng đâu! Đây không phải là hơi độc mà là chất thuốc trị chứng ma phong rất công hiệu. Chỉ hít vào một chút là khỏi bệnh ngay.

Thuần Vu nhị phu nhân hô lên:

– Bá mẫu đừng nghe lời xảo trá của gã. Chúng ta mau mau rút lui.

Nhị phu nhân cũng xô ra một luồng mù tía để hộ thân. Mụ chưa bị chút hơi thuốc nào thấm vào người đã tung mình nhảy vọt ra qua hai tầng đại điện.

Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng lên một tiếng, hai vai rung động. Bà nhảy lên sau mà vọt qua hai từng điện trước. Nhưng đại phu nhân và tam phu nhân và ba thiếu nữ không có ý chí cương quyết như nhị phu nhân. Lời nói của Độc Cô Nhạn khiến cho họ có chút động tâm. Luồng mù tía tan đi rồi, thì luồng hơi thuốc ràn rụa trong đình viện thấm vào người họ chẳng ít thì nhiều.

Chất thuốc này linh nghiệm vô cùng. Đại phu nhân là người đầu tiên cảm thấy lỗ mũi ngứa ngáy rồi tự nihên hắt hơi mấy cái.

Bất luận công lực phe chính hay phe tà đều tụ chân khí ở huyệt đan điền. Chân khí mà tan đi, công lực cũng mất luôn và phải đề tụ lại.

Ho hắng hắt hơi là một điều tối kỵ cho nhà võ trong khi giao thủ. Đại phu nhân chỉ vì hắt hơi một cái mà bao nhiêu chân khí đề tụ trong đan điền đều bị tiêu tan. Đồng thời công lực cũng mất hết.

Đại phu nhân cực kỳ kinh hãi, mụ vội đề tụ chân khí lại để toan nhảy theo lão phu nhân vào trong viện nhưng lúc chớp nhoáng tình trạng nguy hiểm tựa ngàn cân treo sợi tóc, mụ đề tụ chân khí một cách ung dung thế nào được.

Giữa lúc công lực tiêu tan, luồng mù tía chung quanh đại phu nhân lập tức tiêu tan đi. Làn hơi thuốc ràn rụa liền thừa cơ bao phủ lấy mụ. Cả đầu mình và quần áo đều ướt đẫm. Đồng thời một luồng hơi mát mẻ do hai lỗ mui không ngớt hít vào nội phủ.

Trong đại điện nhị phu nhân lớn tiếng gọi:

– Đại tẩu! mau rút lui ra đây.

Đại phu nhân nghe tiếng gọi liền tỉnh lại ngay. Nhưng cặp giò nặng tựa ngàn cân, không còn sức mà chuyển động. Lúc mụ quay lai nhìn thì thấy tam phu nhân, ngũ phu nhân, cùng ba thiếu nữ con gái của mụ và tam phu nhân đều ngã lăn ra đất mê man bất tỉnh.

Đại phu nhân thấy vậy cả kinh thất sắc trong lòng thê thảm vô cùng.

Thanh âm của Thuần Vu lão phu nhân trong đại điện lại vang lên:

– Đại tức phụ, lẹ lên! Ngươi bị chúng ám toán rồi ư?

Thanh điệu rất thê lương và tức giận.

Đại phu nhân muốn mở miệng trả lời nhưng hai hàm răng run lên cầm cập không thốt nên lời, tứ chi dần mất cảm giác. Mụ tưởng chừng trời đất quay cuồng rồi té huỵch xuống đất. Trong miệng, chất thuốc tan dần.

Trừ Thuần Vu lão phu nhân và nhị phu nhân còn ngoài ra đều bị mù thuốc tiêm nhiễm, té lăn lộn dưới đất.

Tuệ Phàm thiền sư, Thế ngoại tam kỳ, Lê Vi Tử, Thiên Nam Độc Thánh, Tứ Bất hòa thượng cùng bọn Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường và mười mấy vị lão hiệp sĩ lục tục kéo vào trong viện.

Lần này Bạch cốt trận của Vô Danh Tẩu và độc trận của Thiên Nam Độc Thánh tuy chưa có tác dụng quan trọng nhưng nhất cử mà đối phương chỉ còn Thuần Vu lão phu nhân và nhị phu nhân lọt lưới cũng không phải chuyện dễ dang.

Độc Cô Nhạn đảo mắt nhìn bốn phía, cất tiếng giục:

– Mau mau chuẩn bị bao vây tòa đại điện thứ hai kể cả cửa sổ ra trước.

Nguyên Thuần Vu lão phu nhân chưa dời đi ngay, hiển nhiên hai người muốn chờ làn hơi thuốc tiêu tan đi rồi quay vào cứu bọn đại phu nhân về.

Tuệ Phàm thiền sư nghe tiếng Vô Danh Tẩu hô, không dám chần chừ, lập tức vọt người ra bố trí bao vây Thuần Vu lão phu nhân và nhị phu nhân trong nhà đại điện.

Thế ngoại tam kỳ, Lê Vi Tử và Tứ Bất hòa thượng thì lưu lại nguyên chỗ.

Độc Cô Nhạn trầm giọng quát:

– Sao còn chưa phun hơi thuốc ra đi.

Vô Danh Tẩu lắc đầu cười rồi dùng phép truyền âm nhập mật nói:

– Nhai nhi! Người đừng quát tháo nữa. Hơi thuốc dùng hết rồi.

– Hết rồi ư?

Độc Cô Nhạn vẫn dùng phép truyền âm nhập mật la lên.

Người mắc phải quái tật này không biết bao nhiêu mà kể, bây giờ dùng hết thuốc rồi há chẳng..

Bỗng có tiếng đáp lại:

– Hơi thuốc tuy dùng hết nhưng dược liệu hãy còn nhiều, có điều ngay bây giờ thì không lấy gì để cung cấp cho tổ mẫu cùng nhị bá mẫu ngươi cần dùng mà thôi.

Độc Cô Nhạn kinhngạc hỏi:

– Các vị cũng nghe thấy ư?

Lại có tiếng cười nói:

– Các vị la ó um xùm, cả quần hùng trong nhà khách xá cũng nghe thấy rồi, há chẳng phải bọn lão phu mà thôi.

Độc Cô Nhạn thở dài nói:

– Nếu vậy bọn họ tất khó chịu với mình...

Vô Danh Tẩu cười đáp:

– Đa số đều thông cảm cho chúng ta và còn tôn kính nữa. Việc ngươi tàn sát chín mươi ba tay cao thủ ở núi Nhật nguyệt và làm cho chưởng môn phái Võ Di xương nát như cám trên núi Bắc mang, họ đều buông xuôi không nghĩ tới nữa...

Trong lúc hai người nói chuyện thì bốn nhà sư hàng chữ Thiên ở chùa Thiếu Lâm đã khiêng cái vạc lớn ở trong Đại hùng bảo điện ra, đặt ở trước mặt Độc Cô Nhạn rồi rút lui.

Chỗ này cách đại điện nơi có bọn Thuần Vu lão phu nhân chỉ hơn mười trượng. Nếu dùng phép khích thủy hóa khí thì phun ra thì bao vây tòa đại điện chẳng khó gì.

Độc Cô Nhạn để ý nhìn vào thì trong vạc còn đựng nước thuốc đến một nửa.

Vô Danh Tẩu cười nói:

– Đây toàn là nước trong không dùng được gì cả...

Độc Cô Nhạn chau mày hỏi:

– Nếu Thuần Vu lão phu nhân bằng lòng phục thuốc thì làm thế nào?

Vô Danh Tẩu cười đáp:

– Nếu lão nhân gia muốn dùng thì xin người chờ lại một giờ để chúng ta đốt vạc nấu thuốc nhưng...

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Theo nhận xét của lão phu thì lão nhân gia không chịu dùng đâu, vì mối hận đã ăn sâu vào tâm khảm, không thể một lúc mà tiêu trừ ngay được. Lão nhân gia không nhìn nhận cả con cháu mình thì đủ hiểu mối uất hận của người đã lên đến trình độ nào!

Độc Cô Nhạn chau mày hỏi:

– Vậy thì bày cái vạc này ra đây làm chi?

Vô Danh Tẩu trầm giọng đáp:

– Làm gì ư? Để hăm dọa lệnh tổ mẫu khiến lão nhân gia không dám thi hành độc thủ thì chúng ta mới yên được.

Độc Cô Nhạn ngạc nhiên hỏi:

– Lão nhân gia lợi hại đến thế thiệt ư? Hiện giờ đông đủ quần hùng tại hiện trường sao không bắt lấy người và bắt phục thuốc?

Vô Danh Tẩu lắc đầu nói:

– Không được! Hiện giờ luyện thuốc không kịp. Nếu để lão nhân gia biết là thuốc giả thì e rằng những người có mặt tại trường ít ra là bị chết một nửa. Vừa rồi lão phu đã coi thân thủ lão nhân gia rồi, mình còn tự xấu hổ là thua xa lắm.

Độc Cô Nhạn vội nói:

– Nếu vậy thì không nên bao vây họ nữa..

Vô Danh Tẩu ngắt lời:

– Không được! Làm như vậy càng khiến họ nghi ngờ.

Độc Cô Nhạn nói:

– Phải chăng tiền bối muốn để họ...

Vô Danh Tẩu ngắt lời:

– Có rất nhiều chỗ chạy thoát, chuồn qua cửa sổ cũng được.

Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười nói:

– Nhưng để họ đi thì mối hận lại càng ghê gớm..

Vô Danh Tẩu lắc đầu cười nói:

– Ngoài ra không còn biện pháp nào khác...Chúng ta theo dõi hành tung lên tận núi Nhạn Đãng rồi hãy..

Đột nhiên thanh âm Thuần Vu lão phu nhân ở trong đại diện lại quát lên:

– Gã Độc Cô Nhạn súc sinh kia! Nếu lời mi nói mà đúng sự thật thì thiệt mi không bằng giống cầm thú! Lão thân sớm muộn rồi cũng sẽ đem mi về núi Quát thương là nơi cố thổ của Thuần Vu thế gia. Mi sẽ bị loạn đao hành hình để tế di diện tổ tông đã bị thảm tử trăm năm trước đây.

Độc Cô Nhạn nghe lão phu nhân nói vậy không khỏi hãi hùng.

Theo lời Vô Danh Tẩu thì quần hùng đã khám phá ra những điều bí mật của chàng. Thuần Vu lão phu nhân đã kêu tên chàng ra thì còn dấu hành tung thế nào được nữa.

Độc Cô Nhạn nghĩ vậy liền bỏ tấm sa che mặt đi, để lộ bản tướng, chàng chạy lẹ mấy bước đến trước đại điện la lên:

– Tôn nhi vì bước tiền đồ của Thuần Vu thế gia, mà phải dùng đến hạ sách này. Trước vì Thuần Vu thế gia, sau vì toàn thể võ lâm, tôn nhi cần phải trị ác tật đến tận cội rễ.

Không chờ chàng dứt lời, trong đại điện đóng kín cửa Thuần Vu lão phu nhân đã bật lên một tràng cười thê thảm. Tiếng cười của mụ nghe còn chói tai hơn cả tiếng khóc. Hồi lâu mụ thu tiếng cười lại nói:

– Việc đã đến thế này mà ngươi còn dám lừa gạt lão thân. Một lần thi độc giết hại sáu mạng người cả già lẫn trẻ của Thuần Vu thế gia. Bây giờ ngươi còn cả gan đến nói chuyện với lão thân.

Độc Cô Nhạn la lên:

– Đó không phải là độc dược mà là thánh dược trị chứng ác tật Ma phong do đệ nhất thần y Lê Vi Tử đem hết tâm lực nghiên cứu mười mấy năm trời mới chế nên được. Ấy là chưa kể đến Lê Vi Tử tiền bối gặp phải biết bao nguy hiểm, mấy lần chết hụt...

Thuần Vu lão phu nhân gạt đi:

– Thôi đừng nói nhăng nữa..

Độc Cô Nhạn nói:

– Tôn nhi nói toàn sự thật, lát nữa nhưng nhưng sẽ thấy rõ.

Thuần Vu lão phu nhân lại nổi lên tràng cười thê thảm nói:

– Độc Cô Nhạn! Sao ngươi không coi trước đi rồi hãy đến trả lời lão thân.

Chính Độc Cô Nhạn trong lòng cũng nghi ngờ không quyết đoán. Chàng nghe lão phu nhân nói vậy vội trở gót đi coi thì thấy bọn đại phu nhân vẫn nằm lăn ra đó không nhúc nhích như người chết rồi.

Ba thiếu nữ không bịt mặt, nước da trắng bệch, tứ chi cứng đơ như không còn hơi thở nữa. Mới trông vào tựa hồ như người bị thương rất trầm trọng.

Độc Cô Nhạn trong bụng rất đỗi nghi ngờ, vội chạy đến nắm lấy Vô Danh Tẩu nói:

– Tại sao bọn họ không tỉnh lại?

Vô Danh Tẩu ấp úng đáp:

– Cái đó.. đúng lý ra? Vạn nhất xảy ra chuyện bất thường thì e sáu mạng người này phải bồi thường gấp trăm gấp ngàn lần. Biết làm thế nào?

Vô Danh Tẩu chau mày đáp:

– Lê Vi Tử là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Lão đã phí mười mấy năm luyện thuốc, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Nhưng...

Lão đưa mắt nhìn quanh rồi nói tiếp:

– Vụ này phải hỏi chính lão mới được.

Lê Vi Tử vuốt cho râu mép cong lên rồi không chờ Độc Cô Nhạn hỏi đến, đã hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Lão phu chỉ biết luyện thuốc còn sống chết mặc ai..

Độc Cô Nhạn lớn tiếng:

– Có lý nào thế được? Nếu bọn họ mà chết thì..?

Lê Vi Tử tức giận ngắt lời:

– Thuốc dù hay đến đâu cũng chỉ chữa được người không chết, Nhưng nếu bọn họ muốn chết thì chẳng ai làm gì được.

Độc Cô Nhạn gầm lên:

– Nếu vấn đề do thuốc mà ra thì lão lão...

Chàng chưa dứt lời bỗng thấy đầu nhức, mắt hoa trong bụng nôn nao thì giật mình kinh hãi, chàng giơ tay lên trán la:

– Tại hạ... tại hạ làm sao rồi?

Chàng chưa dứt lời đã ngã lăn ra hôn mê bât tỉnh.

Vô Danh Tẩu bật lên tiếng la hoảng hỏi:

– Ông bạn già! Có điều chi rắc rối rồi. Làm sao thằng nhỏ này...

Lê Vi Tử vẻ mặt rất thản nhiên hắng tiếng nói:

– Có điều chi bất diệu. Trừ phi y mắc phải độc bệnh, ác tật.

Thiên Long tăng, Địa Khuyết đạo trưởng đứng bên thấy thế đều nhăn tít cặp lông mày. Thiên Long tăng tuyên phật hiệu la lên:

– Đừng cãi nhau nữa! Hãy tìm cách đối phó với người trong điện.

Thuần Vu lão phu nhân cười rộ rồi tức giận gầm lên:

– Hiểu lầm, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm.

Thuần Vu lão phu nhân lớn tiếng quát:

– Lão thân hận mình không ăn thịt được bọn ngươi, uống máu của các ngươi bữa nay...

Vô Danh Tẩu vôi lên tiếng:

– Lão phu chuẩn bị hơi thuốc hãy còn nửa vạc. Tùy hai vị muốn ra đây hay nằm chờ lát nữa phá hủy đại điện phun thuốc vào cho hai vị cũng được.

Thanh âm trong điện đột nhiên âm bặt.

Đột nhiên nghe đánh sầm một tiếng, ngói trên nóc tung bay lộ ra một lỗ thủng lớn.

Tiếp theo hai bóng người như ma quỷ vọt ra. Hai bóng này nhảy lên cao hơn mười trượng. Người còn lơ lửng trên không đã xoay mình lướt về phía nam. Chỉ trong chớp mắt đã không thấy tung tích đâu nữa.

Vô Danh Tẩu thở phào một cái đáp:

– Tuy mình chưa hoàn toàn thành công, nhưng cũng kể ra là qua được một cửa ải.

Lão đưa mắt nhìn những người nằm ngổn ngang dưới mặt đất, cả Độc Cô Nhạn lẫn bọn Thuần Vu đại phu nhân rồi quay sang hỏi Lê Vi Tử:

– Ông bạn già! Những người này sống hay chết đều là ở trong tay lão. Nếu xảy chuyện bất ngờ thì cái mạng già kia khó lòng chết được tử tế..

Lê Vi Tử tức giận lớn tiếng:

– Lão phu chỉ biết làm hết sức mình mà thôi.

Đêm đã tàn hẳn. Chân trời xa hé ra một tia sáng.

Không hiểu Độc Cô Nhạn mê đi bao lâu, sau chàng dần dần hồi tỉnh. Chàng giương cặp mắt lên nhìn quanh thì thấy mình nằm trên một chiếc giường êm ấm. Thế ngoại tam kỳ và Tuệ Phàm thiền sư đều có ở trong phòng.

Lê Vi Tử đang cầm tay chẩn mạch cho chàng.

Vô Danh Tẩu là người đầu tiên phát giác ra chàng hồi tỉnh. Lão cúi xuống khẽ hỏi:

– Người thấy trong mình thế nào? Có dễ chịu không?

Lê Vi Tử trợn mắt lên. Tay lão đang cầm tay Độc Cô Nhạn bỗng hất ra la lên:

– Vô danh lão nhi! Lão phu không có trách nhiệm về vụ này nữa, thằng nhỏ này mà chết đi thì đừng rắc rối đến lão phu..

Vô Danh Tẩu cười nói:

– Ông bạn già ơi! Đã bảy tám chục tuổi rồi sao vẫn còn hỏa khí thế?

Lê Vi Tử hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Thằng nhỏ này đã trừ xong được chất độc về thiên tiên, gã không chết về ác tật kia nữa đâu, nhưng e rằng gã cũng không còn sống được bao nhiêu nữa.

Vô Danh Tẩu ủa một tiếng rồi hỏi:

– Tại sao thế?

Lê Vi Tử toan trả lời thì Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình vội chạy ra cười nói:

– Bệnh của y tại hạ hiểu rồi và còn có thể trị được nữa.

Lão nói xong nhìn Lê Vi Tử miệng ấp úng:

– Nhạc.. nhạc..

Lê Vi Tử lại trợn mắt lên dằng hắng một tiếng rồi quay đầu nhìn ra phía khác.

Mọi người thấy thế đầu sửng sốt, nhưng chẳng một ai muốn truy cứu về chuyện bí mật giữa hai người.

Vô Danh Tẩu vội hỏi:

– Phải chăng y bị trúng độc?

Thiên Nam Độc Thánh sắc mặt lúc hồng hào, lúc trắng bệch. Lão ngập ngừng:

– Không.. không đây chỉ là thứ cỏ độc thông thường.

Tuệ Phàm thiền sư khẽ niệm phật hiệu rồi hỏi:

– Phải chăng Đoàn thí chủ cùng Độc Cô hiệp sĩ có một đoạn nhân duyên...

Thiên Nam Độc Thánh nhăn nhó cười đáp:

– Không có gì đâu...Không có gì đâu...

Tuệ Phàm thiền sư nói:

– Lão tăng đã bảo chứng cho Độc Cô hiệp sĩ, Tứ Bất hòa thượng cùng Đoàn thí chủ...

Thiên Nam Độc Thánh xua tay lia lịa nói:

– Những chuyện xích mích nhỏ mọn đó, tạm thời chưa nói đến... tại hạ..

Tứ Bất hòa thượng toét miệng nhe răng cười lên tiếng:

– Những chuyện đã qua giữa bản hòa thượng và Đoàn đại hiệp thế là xong rồi phải không? Từ dây sắp tới đừng kiếm bản hòa thượng mà rắc rối nữa nhé.

Thiên Nam Độc Thánh cất giọng hồ đồ đáp:

– Tự nhiên.. tự nhiên.

Lão vừa nói vừa đưa bàn tay phải ra ấn vào huyệt khí hải Độc Cô Nhạn.

Độc Cô Nhạn đã tỉnh lại rồi nhưng chàng lo nghĩ nhiều chuyện nên vẫn không nhúc nhích. Khi chàng thấy Thiên Nam Độc Thánh đặt tay lên mình, chàng mới dãy giụa kêu lên:

– Không, không.. tại hạ...

Nhưng chàng vừa mới tỉnh, thể lực chưa được phục nguyên. Hai là Thiên Nam Độc Thánh ra tay rất mau lẹ, mà chàng đang ngổn ngang trăm mối trong lòng, không kịp đề phòng, nên bị Thiên Nam Độc Thánh kiềm chế huyệt đạo ngay.

Một luồng nhiệt khí từ lòng bàn tay Thiên Nam Độc Thánh trút sang những đường kinh mạch ra khắp tứ chi, đoạn luồng nhiệt khí kia lại thu về rất mau lẹ, chỉ trong chớp mắt là ra ngoài hết sạch.

Thiên Nam Độc Thánh lau mồ hôi trán rồi đỏ mắt nhìn Tuệ Phàm thiền sư cùng bọn Vô Danh Tẩu nói:

– Xong rồi!

Lão lại nheo mắt nhìn Lê Vi Tử đứng quay lưng lại. Lê Vi Tử vẫn ngoảnh đầu nhìn ra chỗ khác, bây giờ lẳng lặng bước sang một bên.

Độc Cô Nhạn điều tức một lúc thì thấy khí huyết lưu thông nội lực tràn trề. Chàng nhảy xuống giường, chắp tay vái bốn phía nói:

– Tại hạ đã làm phiền các vị tiền bối.

– Tiên sư đã có lời trọng thác Độc Cô hiệp sĩ về việc chấn hưng phái Thiếu Lâm...

Độc Cô Nhạn ngắt lời:

– Lão thiền sư đã xuất quan, vậy việc tiềm tu trở lại không có gì gấp lắm. Nhờ Thiên đạo thiền sư hãy dẫn mọi người trở về Thiếu Lâm còn lão đại sư vẫn chưa giảm chí phấn đấu thì xin theo lên núi Nhạn Đãng vì sự tình trên đó rất là nghiêm trọng.

Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi đáp:

– Lão tăng xin tuân mệnh.

Vô Danh Tẩu cười ha hả nói:

– Hay lắm! Hay lắm, không ngờ bọn già nua chúng ta bữa nay lại phải nghe lệnh thằng lỏi chưa ráo máu đầu chạy tới chạy lui. Thật là một kỳ sự... cổ kim hiếm có.

Hà Lạc Điếu Tẩu tiến lại gần một bước rồi nói:

– Lâm Thiên Lôi! À không phải, bây giờ kêu bằng Độc Cô Nhạn mới đúng hay là Thuần Vu gì nhỉ? Bọn lão phu bị ngươi bịp đủ rồi.

Tuy lão nói vậy nhưng mặt không lộ vẻ giận dữ.