Chàng hận mình sao không chết ngay từ thuở nhỏ mà lại còn sống đến ngày nay để chịu đựng những cái đau khổ ở đời một cách vô ích. Trước kia chàng mong mỏi biết được thân thế của mình, nhưng nay hiểu rõ phụ mẫu là ai thì chàng lại hối hận, thà rằng chẳng biết cho xong.
Linh Xà cư sĩ nước mắt ràn rụa cất tiếng hỏi:
– Hài tử, dường như ngươi căm hận ta lắm thì phải?
Độc Cô Nhạn la lên:
– Im miệng đi, đừng kêu bản nhân là hài tử nữa, bản nhân...
Linh Xà cư sĩ run lên ngắt lời:
– Phải rồi, ta không đủ tư cách làm gia gia ngươi. Nhưng...
Độc Cô Nhạn đâm liều, chàng cắt ngang:
– Thôi đừng nói nữa, bản nhân đi đây...
Linh Xà cư sĩ cất giọng thê thảm la lên:
– Hài tử! À quên... Độc Cô Nhạn! Ngươi không muốn nghe ta giải thích nữa hay sao?
Độc Cô Nhạn hững hờ đáp:
– Chẳng có gì đáng giải thích cả. Sự thực đã tỏ rõ hết rồi. Bản nhân là người không cha mẹ, bản nhân không muốn nhận ai làm gia gia...
Linh Xà cư sĩ toàn thân run bần bật, giọng nói càng thê thảm hơn:
– Trong thiên hạ chẳng bao giờ có chuyện cha mẹ không thương yêu con cái. Ta làm việc này là vạn bất đắc dĩ. Ban đầu ta bỏ rơi ngươi chính là một điều hay cho ngươi đó.
Độc Cô Nhạn la lên:
– Đừng nói nữa, đừng nói nữa...
Chàng xoay mình rảo bước đi luôn.
Linh Xà cư sĩ gầm lên như tiếng sấm:
– Quay lại đã!
Thanh âm hắn bi thảm như con thú bị thương.
Độc Cô Nhạn đau lòng chịu không nổi, chàng dừng chân quay lại hỏi:
– Gia gia, đây là lần đầu tiên mà cũng là cuối cùng tại hạ kêu cư sĩ bằng gia gia đó. Cư sĩ nghĩ thế nào mà muốn giữ tại hạ lại? Phải chăng để cùng ăn thịt rắn sống với cư sĩ?
Linh Xà cư sĩ bật tiếng cười thê thảm đáp:
– Ta muốn cho ngươi biết mấy điều. Tên thật của ngươi là Thuần Vu Minh. Lâm Thiên Lôi là ngoại tổ ngươi. Mẫu thân ngươi là con gái lão gia đó. Còn cháu ngoại của người là em ruột của ngươi...
Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười hỏi:
– Còn gì nữa không?
Linh Xà cư sĩ lắc đầu đáp:
– Không còn gì nữa. Có điều...
Hắn ra vẻ cầu khẩn nói tiếp:
– Ta còn chưa muốn chết, ta sẽ gắng gượng ở đây mà sống thêm để chờ một ngày kia ngươi lại đến thăm ta. Có khi ngày đó ngươi sẽ kêu ta bằng gia gia với một tấm lòng tha thiết...
Độc Cô Nhạn trầm giọng ngắt lời:
– Cái đó thì không được đâu. Tại hạ vĩnh viễn sẽ không trở lại đây và kêu cư sĩ bằng gia gia nữa. Trên cõi đời này và ngày hôm nay chúng ta chỉ có bấy nhiêu lời là chấm dứt.
Linh Xà cư sĩ nghẹn ngào hỏi:
– Ngươi quyết tuyệt đến thế ư?
Độc Cô Nhạn hững hờ đáp:
– Tại hạ quyết tuyệt đến độ không thể nào quyết tuyệt hơn được nữa.
Linh Xà cư sĩ chép miệng thở dài nói:
– Thôi thế cũng được... ngươi đi đi!
Độc Cô Nhạn chợt động tâm hỏi lại:
– Tại hạ còn một điều muốn hỏi cư sĩ.
Linh Xà cư sĩ hai mắt sáng lên giục:
– Ngươi hỏi đi!
Độc Cô Nhạn ngần ngừ một chút rồi hỏi:
– Thuần Vu lão phu nhân có biết việc cư sĩ sinh hạ một trai một gái không?
Linh Xà cư sĩ lắc đầu đáp:
– Lão nhân gia không biết đâu!
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Thế là may! Ngoài ra... nhị phu nhân có biết cư sĩ còn sống ở chốn này không?
Linh Xà cư sĩ sửng sốt đáp:
– Chắc mụ không biết đâu. Mụ yêu phụ đó mà biết ta ở đây thì chắc mụ đã gia hại rồi. Lão phu nhân mới biết gần đây, nhưng người có tình mẫu tử nên phải dấu diếm không cho Nhị phu nhân hay. Ý người còn muốn kêu ta về Thuần Vu thế gia...
Độc Cô Nhạn hỏi:
– Cư sĩ có định về không?
Linh Xà cư sĩ đáp:
– Ta quyết định về.
Độc Cô Nhạn đăm chiêu hỏi:
– Tứ phu nhân bị cầm tù rồi cư sĩ có biết không?
Linh Xà cư sĩ giật mình kinh hãi hỏi:
– Ta không biết chuyện này, tại sao y lại bị giam cầm?
Độc Cô Nhạn dõng dạc đáp:
– Y vì tại hạ mà bị giam cầm, y đã buông tha tại hạ.
Linh Xà cư sĩ la lên:
– Trời ơi!...
Độc Cô Nhạn nói tiếp:
– Nếu y không phải la mẫu thân tại hạ thì tại hạ phải cảm kích ân tình suốt đời và sẽ báo đáp cho xứng. Tuy nhiên giờ đây khi đã biết được sự thật thì chẳng những tại hạ không cảm ơn tí nào, cũng chẳng giảm bớt lòng căm hận.
Linh Xà cư sĩ la lên:
– Ngươi...
Độc Cô Nhạn thét lên:
– Tại hạ đi đây!
Chưa dứt lời chàng đã băng mình chạy đi. May ở chỗ đường hầm rất rộng, chàng chạy nhanh mà không bị vướng vấp chút nào, chớp mắt đã ra đến cửa động.
Độc Cô Nhạn trong lòng đang tức giận, chàng chẳng úy kị gì bọn người Thuần Vu thế gia đang canh gác trong bóng tối mà vẫn xông thẳng ra cửa động. Lập tức có bốn tên áo xanh che mặt bước ra chặn đường. Một tên lớn tiếng quát hỏi:
– Ai? sao dám tự tiện xông vào động phủ?
Độc Cô Nhạn gằn giọng đáp:
– Hôm nay ta không muốn giết người, các ngươi nếu còn quý tính mạng thì tránh xa đi.
Gã kia hiển nhiên không biết Độc Cô Nhạn lợi hại thế nào, càng lớn tiếng thét:
– Quân chó má này thiệt là lớn mật, sao dám...
Độc Cô Nhạn nổi giận đùng đùng, chàng không chờ tên kia dứt lời đã phóng chưởng đánh ra. Một làn ngũ sắc vừa vọt lên thì mấy tiếng rú ngắn ngủi đã vang lên. Bọn này chỉ là nanh vuốt dưới trướng của Thuần Vu thế gia thì làm sao chống nổi Ngũ Hành thần chưởng của chàng, cả bốn tên chết ngay lập tức không còn tên nào sống sót.
Độc Cô Nhạn không ngừng lại chút nào vẫn tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước nhanh như tên bắn. Chàng chạy như người điên không có mục đích gì. Dường như chỉ có chạy không ngừng mới bớt được một chút nỗi đau khổ trong lòng chàng. Tình cảm cùng lý trí Độc Cô Nhạn đã hoàn toàn lâm vào tình trạng rối ren, hỗn loạn. Chàng bị kích thích quá mạnh đến nỗi không phân tích được hành động của mình là đúng hay sai nữa. Lúc này chàng chẳng phân tích được gì hết.
Đã hết canh ba, sương đêm mát rượi, trăng tỏ giữa trời, ánh ngân quang chiếu ra bốn phía sáng rực rỡ cả một vùng. Cảnh vật ngoài mấy trượng cũng có thể trông thấy rõ.
Độc Cô Nhạn chạy liền một mạch hơn hai chục dặm mới thả bước từ từ đi chậm lại. Đột nhiên phía sau có tiếng người kêu:
– Độc Cô Nhạn! Độc Cô Nhạn!...
Thanh âm hiển nhiên từ miệng một thiếu nữ thốt ra.
Độc Cô Nhạn đang trong cơn thất vọng tột độ nên thính giác trở nên chậm chạp, chàng chỉ nghe tiếng gọi lờ mờ như có như không nên vẫn tiếp tục cất bước. Thiếu nữ kia gọi một lúc lâu mà không thấy phản ứng thì dường như phát cáu. Đột nhiên nàng lạng mình đúng chắn trước mặt Độc Cô Nhạn cười lạt hỏi:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi là cây gỗ vô tri hay sao thế?
Độc Cô Nhạn kinh ngạc, bây giờ chàng mới nhìn thấy trước mặt mình có người đứng chắn. Người này toàn thân mặc đồ trắng, dưới ánh trăng sáng tỏ người nàng càng lộng lẫy phi thường khiến chàng hoang mang ngó nàng chằm chặp. Sau chàng dụi mắt nhìn lại rồi nở một nụ cười ngây ngô hỏi:
– Phải chăng ngươi là Lâm Nguyệt Thu?
Người đó chính là Lâm Nguyệt Thu, bữa trước vì một lúc tức giận nên nàng bỏ đi. Lâm Nguyệt Thu nghe Độc Cô Nhạn nói vậy thì giương cặp lông mày lên hỏi lại:
– Mới chia tay có mấy bữa mà ngươi không nhân được ra ta ư?
Giọng nói của nàng ra vẻ hờn giận. Độc Cô Nhạn nhìn chằm chặp vào mặt Lâm Nguyệt Thu rồi đột nhiên nổi tràng cười rộ, cười lăn cười lộn, vặn vẹo cả lưng một hồi lâu không ngừng. Lâm Nguyệt Thu thầy thái độ của Độc Cô Nhạn trở nên thất thường thì không khỏi kinh ngạc. Nàng hỏi bằng một giọng khá thân thiết:
– Ngươi điên rồi hay sao?
Độc Cô Nhạn nhìn nàng vừa cười vừa đáp:
– Đúng đó, ta điên rồi đây!
Lâm Nguyệt Thu cười lạt hỏi:
– Ta biết tại sao ngươi điên rồi.
Độc Cô Nhạn không khỏi sửng sốt hỏi:
– Ngươi biết rồi ư?
Lâm Nguyệt Thu lên giọng bí mật đáp:
– Dĩ nhiên là ta biết, ta không cần tận mắt thấy mà đoán ra cũng được.
Độc Cô Nhạn lấy làm kì hỏi:
– Vậy thì ngươi nói đi, vì sao ta phát điên?
Lâm Nguyệt Thu cười đáp:
– Nhất định là con nhỏ chủ nhân của con chim to lớn đó không yêu ngươi.
Độc Cô Nhạn khẽ quát:
– Tầm bậy!...
Nói đoạn chàng lại cười rộ. Lâm Nguyệt Thu chau mày dậm chân nói:
– Hỏng bét, ngươi điên thật sự rồi...
Độc Cô Nhạn ngừng tiếng cười nói:
– Lâm Nguyệt Thu, ta muốn hỏi ngươi một câu.
Lâm Nguyệt Thu hững hờ đáp:
– Ngươi cứ nói!
Độc Cô Nhạn ngập ngừng hỏi:
– Ngươi... ngươi thích ta lắm có phải không?
Lâm Nguyệt Thu nhìn Độc Cô Nhạn chằm chặp một hồi rồi nàng ngơ ngẩn xuất thần, mặt đỏ lên hỏi:
– Tại sao ngươi hỏi ta câu này?
Độc Cô Nhạn trầm giọng nói:
– Ngươi bất tất phải hỏi tại làm sao, chỉ cần trả lời ta là có hay không?
Lâm Nguyệt Thu cúi đầu xuống đáp:
– Có!
Tiếng nàng đáp khẽ nhưng lọt vào tai Độc Cô Nhạn tưởng chừng như một tiếng sét. Chàng thở dài hỏi nữa:
– Vậy ngươi có vui lòng kết hôn với ta không?
Lâm Nguyệt Thu bẽn lẽn đáp:
– Vui lòng.
Độc Cô Nhạn lại cười rộ nói:
– Hay lắm! vậy chúng ta đi kiếm người chứng để làm lễ thành hôn được chăng?
Lâm Nguyệt Thu trong lòng sung sướng như mở cờ nhưng cố dấu kín không để lộ ra ngoài mặt, nàng sượng sùng đáp:
– Cái đó... là... tùy ở Nhạn ca...
Nhưng nàng vừa dứt lời thì đột nhiên bên mình có thêm một người xuất hiện. Người này tới không phát ra một tiếng động tựa hồ ma quỉ hiện hình khiến cho Lâm Nguyệt Thu cùng Độc Cô Nhạn đều giật mình kinh hãi. Nguyên Độc Cô Nhạn trong lòng đang vô cùng khích động, còn Lâm Nguyệt Thu thì vui mừng quá đỗi đến say sưa ngây ngất, hai người như điên như dại đến nỗi có người tới bên cạnh mà không ai hay.
Độc Cô Nhạn chuyển động ánh mắt, chàng hoang mang chắp tay xá dài và cất tiếng chào:
– Đoàn lão tiến bối!
Người mới đến là Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình. Ông ta vẻ mặt trầm trọng, so với khi gặp chàng lần trước thì lần này tiều tụy đi nhiều. Đầu tóc bơ phờ râu ria tua tủa, hai mắt nổi lên đầy tia máu đỏ như một người thất hồn phách lạc. Ông ta đưa mắt liếc qua mặt Lâm Nguyệt Thu rồi hỏi:
– Con nhỏ này là ai thế?
Độc Cô Nhạn vẫn bâng khuâng ngập ngừng đáp:
– Đó là... Lâm cô nương.
Đoàn Vân Trình cất giọng trầm trầm ngắt lời:
– Lão phu muốn hỏi nó là người thế nào, tại sao đi cùng với thiếu hiệp?
Độc Cô Nhạn sửng sốt đáp:
– Cái đó... dường như Đoàn lão tiền bối bất tất phải hỏi làm chi.
Vì trong lòng đang rối bời nên câu trả lời của chàng có vẻ vô lễ. Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình như chạm phải đinh. Lão tức giận trợn ngược hai mắt, râu tóc dựng đứng cả lên, tưởng chừng sắp làm dữ đến nơi. Lão lắp bắp một hồi rồi thừ người ra thở dài nói:
– Đúng thế, lão phu hỏi như vậy là không tiện.
Lão đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi tiếp:
– Còn lão trọc kia đâu rồi?
Độc Cô Nhạn biết Đoàn Vân Trình muốn hỏi Tứ Bất hòa thượng, chàng ngần ngừ một lúc rồi đáp:
– Tại hạ bữa trước có gặp y một lần, nhưng chỉ hốt hoảng một lúc rồi lật đật chia tay.
Đoàn Vân Trình nhảy chồm lên la lối:
– Sao? chỉ một lúc rồi chia tay ư? Vậy ra lão không đi theo thiếu hiệp sao?
Độc Cô Nhạn ấp úng:
– Có đi chung với nhau nhưng chưa được bao lâu thì vì nguyên nhân khác nên phải chia tay...
Đoàn Vân Trình lầm bầm tức giận hỏi:
– Vì nguyên nhân gì?
Lão không chờ Độc Cô Nhạn trả lời đã lớn tiếng nói tiếp:
– Thảo nào lão trọc đó không thông tin cho lão phu lấy một tiếng. Chuyến sau mà bị lão phu tóm cổ thì phải đánh cho què mới được...
Độc Cô Nhạn cực kì bối rồi vì chàng không biết trả lời Đoàn Vân Trình về việc Đoàn Hiểu Vân ra sao. Hơn nữa trong lòng chàng đang gặp nỗi đau thương, chỉ hận mình không chết đi cho rồi. Lâm Nguyệt Thu đứng bàng quan bằng con mắt lạnh lùng không nói gì, bây giờ nàng mới khẽ cất tiếng hỏi Độc Cô Nhạn:
– Lão là ai vậy?
Độc Cô Nhạn chau mày đáp:
– Đoàn lão tiến bối...
Câu trả lời của chàng quá ư hàm hồ. Lâm Nguyệt Thu hoang mang không hiểu. Nàng ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi:
– Lão quen với Nhạn ca à?
Độc Cô Nhạn ra chiều khó chịu đáp:
– Bất quá mới chỉ gặp nhau một lần.
Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình nghiến răng thóa mạ Tứ Bất hòa thượng một hồi, sau lại thấy Độc Cô Nhạn cùng Lâm Nguyệt Thu thì thầm to nhỏ với nhau ra chiều thân thiết thì lão không chịu được, tức giận phờ râu hỏi:
– Giữa các ngươi có mối quan hệ gì?
Lâm Nguyệt Thu giương cặp lông mày liễu lên đáp:
– Chằng có mối liên quan gì hết nhưng...
Rồi nàng đỏ bừng hai má cúi đầu xuống nói tiếp:
– Bây giờ bọn tại hạ đang sắp sửa cùng nhau kết hôn.
Đoàn Vân Trình nhảy lên cao mấy thước lớn tiếng hỏi:
– Kết hôn?.. Có thật thế không?
Độc Cô Nhạn cặp mắt thẫn thờ nhìn vào bóng đêm trầm ngâm không nói gì cả. Sở dĩ chàng nói với Lâm Nguyệt Thu cùng nàng kết hôn chỉ là một câu nói để phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng. Dĩ nhiên đó không phải là sự thật. Chẳng phải chàng không có ý kết hôn, nhưng kết hôn với ai thì được, chứ không khi nào kết hôn với em gái mình.
Lâm Nguyệt Thu nhíu cặp lông mày hỏi:
– Lão tiên sinh bị làm sao thế? Hôn nhân là việc lớn, chẳng lẽ bọn tại hạ còn lừa gạt tiên sinh hay sao?...
Nàng đảo cặp mắt sượng sùng nói tiếp:
– Bây giờ bọn tại hạ còn thiếu người làm chứng... lão tiên sinh... lão tiên sinh có đồng ý giúp việc đó hay không?
Đoàn Vân Trình như người phát điên, lão la lên:
– Sao? Ta... không được. Các ngươi muốn chết cả hay sao?