Độc Cô Nhạn thở phào một cái, chàng hỏi Đoàn Hiếu Vân:
– Đoàn cô nương! Cô có cảm thấy gì khác lạ không?
Đoàn Hiếu Vân dương cặp mắt mê ly nhìn Độc Cô Nhạn đáp:
– Tiểu muội không thấy chi hết. Theo ý kiến tiểu muội thì cửa quan này vượt qua một cách dễ chịu hơn cả.
Độc Cô Nhạn cũng có cảm giác như vậy. Chàng thử vận nội tức thì thấy khí huyết vẫn lưu thông, chân khí thoải mái ngũ tạng điều hòa, tuyệt không có chút chi khó chịu. Chàng rất lấy làm kỳ.
Độc Cô Nhạn định thần nhìn lại thì trước mắt chàng hiện ra một giải đất chừng mấy chục mẫu gò đống nổi lên, cây cối rậm rạp, vân vụ mịt mờ. Bên mặt toàn núi non trùng điệp. Giả tỷ không phải trải qua một khe núi hiểm trở là Quỷ Sầu giản thì nơi đây có thể nói là một nơi ẩn cư lý tưởng.
Vì đêm đã khuya mà lại mây mù dầy đặc nên không nhìn rõ cảnh vật nào khác. Nhưng trực giác của Độc Cô Nhạn chợt nhờ tới Kim Ty thảo, thứ cỏ đó hẳn ở trong vùng sơn cốc này. Chàng không muốn chần chờ ở đây lâu để gây nên những điều phiền phức rắc rối với bọn Thuần Vu thế gia và chỉ mong lấy được Kim Ty thảo vào tay rồi lập tức ra về.
Chàng khẽ bảo Đoàn Hiếu Vân:
– Cô nương! Việc tìm kiếm Kim Ty thảo là rất cần! Vậy chúng ta hãy lánh vào trong rừng một lúc đi.
Nhưng Độc Cô Nhạn lại nghĩ ngay đến vấn đề then chốt. Chàng cho rằng bất luận là Thuần Vu tam phu nhân hay một người nào trong Thuần Vu thế gia trấn giữ đệ tam quan cũng đều tưởng mình đến đây cùng một mục đích với quần hùng võ lâm từ bao nhiên năm nay, tức là để do thám căn cứ của họ, hoặc mưu đồ chuyện gì nguy hại đến họ, chứ không khi nào họ biết mình tới đây chỉ để tìm kiếm một thứ cỏ nội là Kim Ty thảo.
Rồi chàng đoán rằng:
– Thuần Vu tam phu nhân trấn giữ đệ tam quan thấy mình vào quan rồi, dĩ nhiên mụ phải cáo giác bọn Thuần Vu thế gia, hoặc mụ dẫn mọi người trở về tiếp viện. Chi bằng ta mượn thời cơ này để kiếm cho bằng được Kim Ty thảo rồi lập tức trở gót quay về.
Đoàn Hiếu Vân thuận theo ý chàng, nàng đáp:
– Phải rồi! không chừng Kim Ty thảo mọc ở trong rừng cũng nên.
Độc Cô Nhạn không dám chần chờ, chàng kéo Đoàn Hiếu Vân tung mình vọt đi.
Ngờ đâu lúc chân hai người vừa chuyển động thì nghe có tiếng người quát lờn:
– Đứng lại!
Độc Cô Nhạn sửng sốt quay đầu nhìn lại thì thấy Thuần Vu tam phu nhân đã dẫn bọn người áo xanh che mặt đến sau lưng, chỉ còn cách hơn một trượng.
Độc Cô Nhạn cười nhạt đáp:
– Phương giá lại còn điều chi dạy bảo? Bọn tại hạ đã qua được đệ tam quan rồi, phương giá bị lão phu nhân trách phạt nên dẫn bọn thuộc hạ tới đây để đánh loạn xà ngầu lên chăng?
Thuần Vu tam phu nhân trâm giọng thét lên:
– Nói càn! Chỉ cần các hạ vượt được đệ tam quan mà không bị chút nào thì phu nhân chúng ta sẽ xuống thềm nghinh tiếp. Có lý đâu ta đã nói rồi ăn lời được?
Độc Cô Nhạn cười lạt hỏi:
– Vậy phương giá thống lĩnh bọn thủ hạ rượt theo là có ý gì?
Thuần Vu tam phu nhân cười lạt đáp:
– Bọn ta đến đây để thu thập thi thể các hạ.
Độc Cô Nhạn tức quá la lên một tiếng rồi vung trường kiếm lên quát lớn:
– Ta cũng chắc các vị không phải là hạng người biết giữ tín nghĩa. Vậy các vị động thủ lẹ đi.
Thuần Vu tam phu nhân xua tay lia lịa đáp:
– Lão thân tuyệt không phải là người phản bội tín nghĩa đây. Chỉ vì hai vị chưa vượt qua được tam quan...
Độc Cô Nhạn sửng sốt ngắt lời:
– Phu nhân nói vậy nghĩa là sao?
Thuần Vu tam phu nhân cười khanh khách đáp:
– Hai vị trúng độc nặng lắm và sắp chết đến nơi.
Độc Cô Nhạn nghe nói cả kinh lại thử vận khí điều tức một lần nữa xem thế nào. Sắc mặt chàng đột nhiên biến đổi. Những huyệt đạo khắp người đều chạy điều hòa, nhưng chân khí chỉ tới chỗ tam tiêu là cảm thấy đau nhói lên.
Thuần Vu tam phu nhân cười hỏi:
– Sao? Có đúng thế không? Hay là lão thân nói gạt để hăm dọa các vị.
Độc Cô Nhạn buông một tiếng thở dài, rồi quay lại ngập ngừng nói với Đoàn Hiếu Vân.
– Đoàn cô nương! Cô nương thấy thế nào?
Thực ra chàng hỏi câu này là thừa, vì con người nội lực thâm hậu như chàng còn bị trúng độc thì dĩ nhiên Đoàn Hiếu Vân tránh thoát thế nào được? Chỉ có phần nàng trúng độc còn nặng hơn.
Quả nhiên Độc Cô Nhạn chưa dứt lời nghe Đoàn Hiếu Vân nhăn nhó la lên.
– Nhạn ca đừng bận tâm đến tiểu muội nữa... Nhạn ca bỏ đi lẹ lên... Tiểu muội khó lòng thoát nạn rồi.
Thương thế nàng phát mau quá. Nàng chưa dứt lời đã co rúm người lại ngồi phệt xuống đất.
Thuần Vu tam phu nhân đắc ý nổi lên tràng cười khanh khách.
Giữa lúc canh khuya giữa chốn thâm sơn tiếng vọng trong khe càng vang dội khiến cho âm điệu thêm vẻ hãi hùng.
Độc Cô Nhạn lạnh toát người. Chàng miễn cưỡng để tụ một hơi chân khí để thử áp chế độc thương. Nhưng chất độc này rất kỳ quái. Lúc nó chưa phát tác thì tuyệt không thấy gì hết. Vậy mà lúc mình phát giác ra trong người bị trúng thương thì chất độc đã lan đi khắp thân thể, dù có vận khí đè nén thì cũng đã muộn mất rồi.
Chàng cảm thấy thương thế ở Tam Tiêu phát triển rất mau lẹ, không áp chế còn khá, hễ vận chân khí để ngăn ngừa thì nó càng loang ra rất mau. Trong lúc huyệt đạo toàn thân đều cảm thấy đau nhức.
Thuần Vu tam phu nhân đủng đỉnh bước lại gần mụ chỉ đứng cách trong gang tấc tựa hồ để thưởng thức, để ngắm nghía hai con dã thỏ bị thương. Mụ hề hề hỏi:
– Ta coi chừng hai người là một đôi bạn tình thì phải?
Độc Cô Nhạn chẳng thèm cãi lại. Chàng cúi xuống nắm lấy vai Đoàn Hiếu Vân la lên:
– Đoàn cô nương! Đoàn cô nương! Cô nương cố gắng gượng một chút...
Đoàn Hiếu Vân nằm co quắp dưới đất thều thào nói:
– Đại ca ơi! Chất độc này lợi hại vô cùng! Tiểu muội không chống nổi nữa rồi.
Độc Cô Nhạn lòng như se lại. Chàng nhăn nhó cười hỏi:
– Tiểu huynh đã thí nghiệm chất độc này không phải là Bạch Diên chưởng thuần túy mà còn pha chất độc khác nữa. Lệnh tôn là Nam Thiên Độc Thánh, chẳng lẽ cô nương không hiểu một chút gì về tính chất thuốc độc này ư?
Đoàn Hiếu Vân nở một nụ cười thê lương đáp:
– Về tính chất những hơi độc tiểu muội biết rất nhiều, nhưng hơi độc này tiểu muội không sao hiểu được.
Nàng khẽ thở phào một cái rồi nói tiếp:
– Tiểu muội còn nhớ chúng ta đã nuốt một viên thuốc. Viên thuốc đó có thể giải được bách độc nhưng phải trong mười hai giờ mới công hiệu. Nếu thuốc đó mà vô dụng... thì tiểu muội cũng không có biện pháp nào nữa...
Tiếng nàng nói đã nhát gừng không liên tục tỏ ra nàng đã lâm vào tình trạng không thể chống đỡ được nữa rồi.
Thuần Vu tam phu nhân lại cười khanh khách nói:
– Bạch Diên chưởng nhiều lắm chỉ khiến cho hai vị trúng phải thành ra một căn bệnh, một thứ quái tật khó chữa mà thôi, nhưng vẫn có thể kéo dài mạng sống ít là bốn năm năm. Đối với những người đã xông vào tam quan ở Quỷ Sầu giản thì đâu có thể dùng phương pháp nhẹ nhàng thế được?... Chất thuốc này không để cho các vị sống lâu thế đâu...
Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Bấy giờ lão thân khuyên hai vị nên trở về đi thôi!...
Độc Cô Nhạn ngửa mặt trông trời, gầm lên một tiếng dài, rồi chàng té huỵch xuống đất.
Đầu óc chàng còn nhớ tới bao nhiêu việc chưa xong. Nếu chàng chết đi thì chẳng cam tâm chút nào. Nhưng hiện giờ đã tới lúc chàng sắp chết đến nơi, công lực không còn cách nào để tụ lại được. Tứ chi bát mạch đều đau đớn như dần không chịu nổi. Chân khí trong huyệt Đan điền không vận lên được nữa. Cả đến tia sáng trong đầu óc cũng đã bắt đầu lu mờ.
Quỷ Sầu giản cực kỳ hiểm trấn trong chốn thâm sơn trong lúc đêm khuya, phong cảnh đã cực kỳ rùng rợn. Thêm vào đó ánh lửa chập chờn soi nhưng người bịt mặt trông chẳng khác ma quỷ hiện hình. Ngoài ra còn có hai người bị thương nằm khoèo dưới đất tạo nên một bức vẽ âm u khủng khiếp.
Đoàn Hiếu Vân cũng chưa cam tâm chịu chết. Nàng nghĩ đến người cha già đã đau khổ vì mình, nàng còn nhớ con Lão bạch mao, rồi nghĩ đến người mẹ ruột mà nàng chưa gắp mặt lần nào. Nàng tưởng chừng như đứt từng khúc ruột.
Đoàn Hiếu Vân giẫy giụa người nàng lăn đến bên Độc Cô Nhạn cất tiếng gọi yếu ớt:
– Đại ca!...
Độc Cô Nhạn thở phào một cái. Lòng chàng kích động, chàng nắm lấy tay Đoàn Hiếu Vân run run nói:
– Vân muội!... Tiểu huynh đối với Vân muội rất lấy làm hối hận.
Đoàn Hiếu Vân để chàng nắm lấy hai tay, người nàng xích lại gần thêm miệng ngập ngừng nói:
– Không!... Bây giờ đừng nói thế nữa.
Độc Cô Nhạn thở dài nói:
– Tiểu huynh tuy còn nhỏ tuổi nhưng vốn là người cô đơn cao ngạo tự phụ.
Trước nay tiểu huynh làm việc gì không khi nào hối hận. Nhưng hiện nay tiểu huynh có điều oán hận, chết cũng không nhắm mắt được.
Đoàn Hiếu Vân buồn rầu hỏi lại:
– Điều chi vậy?
Độc Cô Nhạn bần thần đáp:
– Đáng lẽ tiểu huynh phải nghĩ đến trước kết quả ngày nay mà không đưa tiểu muội tới đây mới phải, sao tiểu huynh không đi kiếm lệnh tôn để chữa bịnh cho Vân muội mà lại đưa Vân muội vào chỗ chết này...
Đoàn Hiếu Vân trên môi thoáng hiện nụ cười khoan khoái nói:
– Nhạn ca đừng nói thế. Trước nay tiểu muội làm việc gì rồi sau thường sinh lòng hối hận mà việc bữa nay thì trái lại tiểu muội không hối tiếc gì nữa.
Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:
– Tại sao vậy?
Đoàn Hiếu Vân ra chiều e lệ. Nàng ngập ngừng hỏi lại:
– Nhạn ca hãy nói trước đi!... Nhạn ca... có ưa tiểu muội không?
Độc Cô Nhạn hơi nhíu cặp lông mày hỏi:
– Vận muội nói câu này... là có ý gì?
Đoàn Hiếu Vân nét mặt rầu rầu đáp:
– Tiểu muội từ thủa nhỏ chiếc thân cô độc. Nhạn ca thử tưởng tượng coi tiểu muội không biết mẫu thân ngay từ hồi thơ ấu, phải nương tựa vào phụ thân mà trưởng thành. Tình cảnh con người thiếu tình mẫu tử đau khổ thế nào? Nhân thế mà tiểu muội tự xưng là Cô độc nữ!...
Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười đáp:
– Về điểm này tiểu huynh cũng giống Vân muội. Tình thật mà nói thì hoàn cảnh của tiểu huynh còn xót xa hơn Vân muội một tầng. Vân muội còn có gia gia săn sóc cho từng ly từng tý, lại chẳng quản đường xa diệu vời, vạn hải thiên sơn đi kiếm thuốc trị bệnh cho Vân muội, còn tiểu huynh đây...
Chàng cảm khái thở dài nói tiếp:
– Tiểu huynh từ thủa nhỏ là đứa trẻ bị bỏ rơi, thậm chí tên họ mình là gì, quê quán nơi đâu cũng không biết nữa.
Đoàn Hiếu Vân ngẩn người ra một chút rồi hỏi:
– Đại ca chẳng có tên Độc Cô Nhạn, là gì đó?
Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười đáp:
– Đúng thế! Tiểu huynh là Độc Cô Nhạn, lại tự xưng là Cô Độc hiệp, nhưng thực ra không phải là tên họ thực đâu.
Hai người chẳng thèm để ý đến bọn Thuần Vu tam phu nhân còn canh giữ ở bên mình nữa hay không, cứ thản nhiên nói chuyện với nhau chẳng úy kỵ gì hết. Vì hai người cũng biết rằng trước tình trạng này chẳng còn đường nào tránh khỏi cái chết, chỉ chờ nhắm mắt nữa mà thôi. Thần chết đã gần kề. Họ còn cách tử thần một quãng đường thời gian ngắn ngủi, nên họ chẳng ngần ngại gì mà không phô bày tâm sự.
Đoàn Hiếu Vân “Ồ” lên một tiếng. Nàng xích lại gần hơn nữa nói:
– Nếu vậy thì đại ca còn đáng thương hơn tiểu muội ư...
Độc Cô Nhạn chấn động tinh thần đáp:
– Đáng thương ư?... Tiểu huynh không thấy mình có gì là đáng thương, mà chỉ hận mình là bất tài. Mình đã được trời phú cho trí tuệ cao minh khác thường mà vẫn để tính mạng lọt vào tay yêu ma này... Chàng thở dài nói tiếp:
– Giả tỷ tiểu huynh đã bớt ra một tháng trời trong những năm tháng trước đây để nghiên cứu việc dùng độc dược thì bữa nay đâu đến nỗi đi vào kết quả bi thảm này?...
Thuần Vu tam phu nhân đứng bên đắc ý cười nói:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi nói thế chẳng hóa ra là tự mãn thái quá ư?... Thuần Vu thế gia ta đã tập trung bao nhiêu kinh nghiệm, bao nhiêu trí tuệ để nghiên cứu chất độc này cũng phải mất một khoảng thời gian hàng mấy năm trời mới chế luyện xong. Thế mà ngươi bảo chỉ phí một tháng trời thì làm cóc gì được?
Độc Cô Nhạn lạnh lùng hắng dặng một tiếng, chứ không trả lời. Chàng không có thì giờ để đối đáp vời mụ yêu phụ. Hơn nữa chàng sắp chết đến nơi, không còn muốn đem thiên tài của mình ra mà phô trương với hạng người này.
Đoàn Hiếu Vân mơ màng nằm sát vào lòng Độc Cô Nhạn mắt nàng mờ đi vì ngần lệ dương lên nhìn chàng. Nàng nói bằng một giọng u buồn.
– Đại ca ơi!... Chắc đại ca nhớ song thân lắm đấy nhỉ?...
Độc Cô Nhạn sửng sốt đáp:
– Nhớ ư?... Tiểu huynh chỉ hận người mà thôi...
Đoàn Hiếu Vân sửng sốt hỏi lại:
– Ủa!... Tại sao vậy?
Độc Cô Nhạn hậm hực la lên.
– Còn tại sao nữa? Người ta đã sinh hạ tiểu huynh lại đem vứt bỏ. Chẳng lẽ còn muốn tiểu huynh hiếu thuận tưởng nhớ đến họ ư?
Đoàn Hiếu Vân không biết nói thế nào nữa.
Nàng không phân tách được lời nói của Độc Cô Nhạn là phải hay quấy.
Người đã sanh con lại đem con bỏ chợ dĩ nhiên là một việc làm chẳng hay ho gì, nhưng bề nào cha mẹ vẫn là cha mẹ. Kẻ làm con mà oán hận cha mẹ thì dường như có điều không thỏa đáng.
Đoàn Hiếu Vân nghĩ tới đây thì ý chí nàng đã bắt đầu lờ mờ. Chân tay nàng lần lần vận động không linh hoạt nữa. Nàng tự biết thời gian còn sống trên đời chẳng còn được mấy chốc nữa. Nàng cố cựa quậy để đặt đầu lên bụng Độc Cô Nhạn, rồi nói bằng một giọng rất thê lương:
– Chúng ta cũng chẳng nên nói đến chuyện này nữa... Đại ca... có thích tiểu muội không?
Đối với Độc Cô Nhạn, đây là một vấn đề rất khó trả lời. Chàng thở dài ngập ngừng đáp:
– Dĩ nhiên là ta thương yêu Vân muội... Trước nay tiểu huynh không có một người bạn tri kỷ, không một người thân thích, mà bây giờ sắp chết lại có một nghĩa muội...
Đoàn Hiếu Vân nhíu cặp lông mày liễu ngắt lời:
– Không phải tiểu muội có ý vậy đâu...
Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:
– Vân muội khống nói vậy thì nói thế nào?
Đoàn Hiếu Vân đỏ mặt lên đáp:
– Tiểu muội muốn hỏi Nhạn ca có yêu tiểu muội không?
Nàng bị tử thần uy hiếp nên phế bỏ cả nỗi thẹn thùng, buột lời tâm sự nói ra như vậy.
Độc Cô Nhạn trong lòng kinh hãi, chàng ấp úng hỏi lại:
– Sao lúc này Vân muội còn hỏi đến chuyện đó?...
Độc Cô Nhạn ra chiều khó chịu, cố gắng nói lớn hơn:
– Tiểu muội muốn biết điều đó. Chỉ cần đại ca trả lời dứt khoát một tiếng là xong.
Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười đáp:
– Tiểu huynh có nói hay không thì cũng chẳng ích gì cho Vân muội. Chúng ta chết đến nơi rồi Vân muội còn chuốc lấy phiền não vào lòng mà chi?
Đoàn Hiếu Vân ra chiều thất vọng, nàng nói bằng một giọng yếu ớt và đứt đoạn:
– Nếu Nhạn ca có lòng yêu tiểu muội thì chúng ta... chết xuống âm cung sẽ làm vợ chồng... Còn đại ca không yêu tiểu muội thì tiểu muội sẽ thành một cái cô hồn lạc lõng, hay một con dã quỷ phiêu lưu...
Độc Cô Nhạn đáp:
– Vân muội! Tiểu huynh... chỉ có thể coi Vân muội là nghĩa muội được thôi, chứ không thể tiến thêm một bước nữa về mối quan hệ giữa đôi ta.
Đoàn Hiếu Vân buông một tiếng thở dài não ruột nàng gắng gượng la lên:
– Đại ca thật là... tâm địa...
Hai tay nàng buông ra lăn đi mấy thước.
Nguyên độc thương của nàng đã đến tình trạng không chống đỡ được nữa.
Giả tỷ nàng không chờ ở Độc Cô Nhạn một câu trả lời tối hậu thì nàng không còn gượng gạo được nữa và đã hôn mê từ trước rồi. Bây giờ nàng nghe Độc Cô Nhạn ngỏ lời cự tuyệt, trái tim nàng như bị bóp nghẹt bao nhiêu chân khí đề tụ bỗng bị tiêu tan hết, lập tức khí huyết chạy ngược đường khiến nàng mê đi.
Thuần Vu tam phu nhân vẫn như con ma xó đứng bên ám ảnh. Mụ thấy vậy bật lên tràng cười khanh khách nói:
– Độc Cô Nhạn!... Lão thân nghe danh ngươi từ lâu. Bữa nay được gặp mặt mới biết tiếng đồn quả không ngoa. Con người lạnh lùng như ngươi thiệt là có một...
Độc Cô Nhạn vừa đau thương vừa tức giận. Đột nhiên chàng gầm lên một tiếng, vận hết dư lực phóng ra một chưởng nhắm Thuần Vu tam phu nhân đánh tới.
Tuy độc thương đã phát tác trong người và chàng đã lâm vào tình trạng không chống đỡ được nữa, nhưng tiềm lực của chàng thâm hậu phi thường phát chưởng của chàng vẫn còn kinh thiên động địa uy mãnh đến tan bia vỡ đá.
Thuần Vu tam phu nhân cả cười nói:
– Độc Cô Nhạn! Tuy ngươi đáng kể là một tay thiếu niên kỳ hiệp đệ nhất võ lâm. Võ công ngươi khiến cho người ta phục sát đất. Nhưng trong con mắt lão thân thì ngươi lại chưa đâu vào đâu...
Mụ không né tránh cũng không đỡ gạt để mặc cho phát chưởng đánh xuống người mình.
Độc Cô Nhạn đã vận Ngũ hành công lực để phóng ngũ hành thần chưởng, tuy công lực chàng bị độc thương phát tác đã giảm đi nhiều nhưng vẫn phóng ra được một làn hào quang ngũ sắc trông hoa cả mắt, Nhưng Thuần Vu tam phu nhân chỉ thấy tà áo bay phất phới, mụ vẫn thản nhiên như không thấy gì. Không ngờ phát chưởng tan bia vỡ đá mà đối với mụ chỉ hiu hiu như cơn gió thoảng.
Độc Cô Nhạn trong lòng thê thảm. Chàng la thầm:
– Hỏng rồi! Hỏng rồi! Độc Cô Nhạn này uổng một đời tài hoa tuyệt thế. Ai có ngờ đâu mình lại lượm được kết quả như ngày nay? Chết ở dưới tay một mụ mình đeo ác tật đã là nhục nhã, huống chi còn bị mụ khinh khi lại còn nhục nhã hơn.
Thuần Vu tam phu nhân chờ cho phát chưởng tiêu tan rồi mụ mới trầm giọng quát lên:
– Quả nhiên ngươi có chỗ phi thường. Độc thương đã phát tác mà ngươi còn phóng ra được chưởng lực kỳ công độc đáo như vậy thì thật trên đời chưa có ai.
Độc Cô Nhạn! Ngươi còn phóng được phát chưởng nữa chăng?
Phát chưởng vừa rồi đã vô dụng thì bây giờ dù có phóng chưởng được nữa, chàng cũng chẳng dại gì mà làm việc ngớ ngẩm đó.
Nhưng chàng cũng không đành nhắm mắt chờ chết.
Độc Cô Nhạn lại thu hết tàn lực còn sót lại để ra một chiêu độc thủ. Dù chàng chẳng đánh chết được mụ đàn bà che mặt độc ác kia thì ít ra cũng khiến mụ phải bị trọng thương chàng mới cam tâm nhắm mắt. Đột nhiên chàng nhớ tới Kim Sa chưởng.
Thế rồi chàng vung tay ra bốc lấy một nắm sa thạch, chàng vận dụng thần công về kim sa chưởng vào bàn tay phải.
Nhưng đáng thương thay chàng đã vận dụng toàn bộ lực mà sa thạch trong tay không hiển hiện sắc vàng lên. Đồng thời mắt tối sầm lại rồi công lực giảm bớt đi dần dần.
Dù người công lực thâm hậu đến đâu mà đã lâm vào tình trạng không chống chọi được nữa thì đành chịu thua. Chàng buông một tiếng thở dài. Hai mắt nhắm lại chàng đã hôn mê bất tỉnh.
Cả thế giới trước mắt chàng biến thành một màu ảm đạm, lờ mờ. Đầu óc chàng trống rỗng khác nào một viên đá rơi xuống vực sâu không đáy cho đến lúc nhất nhất đều yên lặng. Chàng trở thành hoàn toàn vô tri giác.