Độc Cô Quái Khách

Hồi 27

Giữa lúc hai người đứng trên đỉnh núi nói chuyện thì bất thình lình có tiếng quái gở vọng lại. Thanh âm này nghe lanh lảnh chói tai chỉ thấy một giọng o o.

Thanh âm vừa giống như chim kêu lại như thú gầm, không phân biệt được là tiếng gì.

Hai người còn đang ngơ ngác bỗng thấy giữa đám mây hồng quang của nắng chiều tàn tạ đột nhiên một con chim khổng lồ bay tới. Con chim này đã giống chim bàng lại hệt chim điêu. Cánh nó rất dài ít ra là đến hơn một trượng.

Độc Cô Nhạn ngấm ngầm kinh hãi. Chàng vội vận công đề phòng.

Tứ Bất hòa thượng thấy con chim lớn quá lão vô cùng hoang mang. Lão liền thò tay vào bọc móc ra ba hạt Thiết Liên Tụ thủ thế chờ đợi.

Con chim khổng lồ vừa dương hai cánh lên một cái là đã bay vọt ra xa đến bốn năm chục trượng. Vì thế mà chỉ trong khoảng khắc nó đã bay đến trên đỉnh đầu hai người.

Độc Cô Nhạn rất lấy làm kỳ. Chàng trầm giọng nói:

– Nếu nó không có ác ý thì mình bất tất phải hại nó.

Thật là kỳ quái! Con chim khổng lồ ngó hai người gáy lên o o rồi đột nhiên nó vòng lại theo đường cũ bay đi.

Độc Cô Nhạn rất đỗi kinh nghi. Chàng chau mày hỏi:

– Con chim này là chim gì?

Tứ Bất hòa thượng nhe răng ra cười đáp:

– Có lẽ là con con đại bàng...

Độc Cô Nhạn hắng dặng một tiếng, chàng không nói gì nữa. Con chim khổng lồ kia bay đi một lát lại quay trở về nó vẫn kêu lên những tiếng o... o... rồi lại quay mình bay đi.

Độc Cô Nhạn càng lấy làm kỳ. Chàng thấy nó bay lại thì nghi ngay là có điều chi quái lạ.

Thế rồi chàng cất bước rượt theo về phía con chim khổng lồ vừa bay đi. Tuy công lực chàng thâm hậu và thân pháp tuyệt diệu, nhưng gặp phải cảnh non cao hiểm trở, đỉnh núi lô nhô. Chàng muốn rượt theo cũng muôn vàn khó khăn. Chàng chạy vừa tốn hơi sức vừa rất chậm chạp.

Tứ Bất hòa thượng lẽo đẽo theo sau. Lão trầm giọng la lên:

– Người ta thường nói. Bớt được việc gì hay việc đó. Độc Cô đại hiệp đừng rượt theo con chim đó làm gì nữa.

Độc Cô Nhạn động tâm. Tứ Bất hòa thượng có ý nhắc chàng cần lên núi Nhạn Đãng gấp không nên nghĩ gì đến chuyện khác để rước lấy phiền não vào mình. Chàng biết lời Dã hòa thượng nói rất hợp lý mà chàng lại muốn hành động trái ngược. Chàng cười lạt nói:

– Tại hạ yêu cầu Dã hòa thượng đừng đi theo cho mệt. Bây giờ hòa thượng hãy lên núi Nhạn Đãng trước đi...

Chàng vừa dứt lời đã tăng gia cước lực để rượt theo con chim khổng lồ kia.

Con chim bay đi bay lại. Thủy chung nó vẫn bay trên đầu Độc Cô Nhạn, cao chừng hơn hai chục trượng. Nó vòng đi vòng lại như vậy tựa hồ như để dẫn đường cho chàng.

Độc Cô Nhạn chẳng cần hỏi Tứ Bất hòa thượng xem lão có rượt theo nữa không. Một mình chàng vẫn tiếp tục lướt theo con chim khổng lồ, chàng trèo núi vượt qua hơn mấy ngọn và đi chừng được hơn mười dặm.

Đột nhiên con chim khổng lồ gáy lên một hồi o o rồi vỗ hai cánh bay vọt đi mất hút.

Độc Cô Nhạn rất lấy làm kỳ liền dừng bước. Chàng lẳng lặng chờ đợi.

Trong khoản thời gian chừng uống cạn tuần trà vẫn không thấy con chim bay trở lại. Chàng phóng tầm mắt nhìn quanh bốn phía thì thấy mình hiện đứng ở bên sườn núi. Bốn mặt núi non trùng điệp không sao tìm được lối ra.

Chàng nghĩ bụng:

– Con chim lớn này đã bay đi bay lại mấy lần, mỗi khi đến chỗ mình lại gáy o o. Hiển nhiên nó có ý dẫn đường cho mình. Nhưng sao dẫn mình đến đây rồi lại bay đi tuốt thì thật không hợp lý chút nào.

Lúc này trời đã tối mịt. Trên trời mây kéo đen nghịt. Cả vùng núi một màu tối đen. Chẳng những chàng không tìm được lối ra mà cũng không phân biệt được phương hướng nữa.

Độc Cô Nhạn lại đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm thì thấy mé tả ngoài hai mươi trượng có một giải suối từ vách núi chảy xuống như một giải lụa trắng, nước réo ầm ầm như đàn ngựa chạy.

Phía chính diện là một khu rừng tùng. Trong bóng đêm tối mò khó mà phân biệt được phạm vi rộng hẹp thế nào.

Mé hữu là một khe nước mây mù dầy đặc theo sườn núi thoai thoải đi xuống. Chàng cũng không ước lượng được khe này sâu bao nhiêu.

Phía sau là một vách núi bích lập cực kỳ hiểm trở.

Thế núi khu này tuy hiểm trở nhưng trong cái hiểm trở có khí phách hùng vĩ khiến người ta phấn khởi tinh thần.

Độc Cô Nhạn ngần ngừ một chút rồi đột nhiên vọt người đi như quỷ mị nhảy về phía rừng tùng rậm rạp.

Vì tiếng suối chảy ầm ầm cùng làn mù dầy đặc lúc đêm tối ở vùng núi non làm cho thị lực cùng thính lực của chàng bị giảm đi rất nhiều. Trong rừng có người ẩn nấp hay không thật khó mà biết được.

Độc Cô Nhạn trước kia vẫn nhìn thiên hạ bằng con mắt ngạo mạn, oai vệ hơn đời. Nhưng từ khi bị nhiều phen tỏa nhuệ, tấm lòng ngạo mạn đã giảm đi nhiều. Chàng dò lần từng bước đi về phía rừng một cách rất thận trọng, không dám sơ hở chút nào.

Khu rừng tùng này là một nơi hoàn toàn chưa có vết chân người. Những tua tùng rơi xuống chất đống đã lâu ngày dầy đến hai thước. Chỗ nào cũng đều là cảnh tượng thiên nhiên, không một chút vết tích gì tỏ ra có người đã vào đây.

Độc Cô Nhạn nhíu cặp lông mày ra chiều suy nghĩ mình lại tự hỏi mình:

– Đây rõ ràng là một khu rừng rậm hoang vu, núi non hiểm trở chưa từng có người đặt chân đến. Phải chăng con chim kia mắc bịnh thần kinh? Nó dẫn mình đến nơi quỷ quái này làm chi?

Tuy lòng chàng nghĩ vậy, nhưng chàng vẫn không dám sơ tâm chút nào.

Chàng ngưng tụ hết công lực để đề phòng bất trắc và đi vào rừng tìm kiếm.

Trong rừng tĩnh mịch phi thường, ra ngoài hẳn sự tiên liệu của chàng, đã chẳng có người mà cả dã thú cũng không nốt.

Độc Cô Nhạn xục tìm trong chốc lát đã đến tận đầu kia rừng tùng mà chẳng thấy chi hết. Chàng đang vô cùng chán nản thất vọng, có ý muốn dời khỏi nơi đây thì bất thình lình văng vẳng có tiếng người xôn xao.

Chàng không khỏi sửng sốt vọt người đi nấp vào sau một cây tùng lớn.

Bỗng chàng nghe thanh âm một người đàn bà rất trong trẻo nói:

– Ngũ Thẩm! Đem con nhỏ đó giết phứt đi cho rồi.

Thanh âm sang sảng như tiếng nhạc vàng. Độc Cô Nhạn nghe rõ là tiếng một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám.

Tiếp theo là thanh âm ồm ồm của một mụ già:

– Không được! Con nhỏ đó không coi như người khác, mình phải bắt sống mới được. Đó là lão phu nhân cùng đại tẩu đã khẩu truyền như vậy, cả ta cũng không thể thiên tiện chủ trương được.

Độc Cô Nhạn trong lòng không khỏi hồi hộp. Chàng nghe khẩu khí câu chuyện và cách xưng hô thì hiển nhiên họ là bọn đàn bà trong Thuần Vu thế gia.

Nghe tiếng thiếu nữ kêu người đàn bà đứng tuổi bằng Ngũ Thẩm, Độc Cô Nhạn đoán chừng mụ này là Ngũ phu nhân, ngang hàng với Thuần Vu nhị phu nhân.

Chàng tự hỏi:

– Không hiểu võ công mụ thế nào? Nếu bản lãnh mụ cũng tương đương với Thuần Vu nhị phu nhân thì tình thế này rất nghiêm trọng. Không hiểu Thuần Vu thế gia có bao nhiêu nhân khẩu? Chẳng lẽ hết thảy toàn là người hiểm độc bá đạo?

Chàng nghĩ vậy liền khẽ vạch cành lá để nhìn ra.

Bên ngoài khu rừng tùng này là một trái gò rất rộng, phạm vi ước chừng mấy chục mẫu.

Độc Cô Nhạn thấy bóng người thấp thoáng có đến dư hai chục số động ở chỗ ngoài rừng tùng cách chừng năm trượng.

Độc Cô Nhạn vận mục lực đến tột độ để cố gắng nhìn xem có biết thêm được điều gì chăng. Chàng nhìn thấy một người đàn bà mình mặc áo xanh đứng ở chính giữa. Một thiếu nữ che mặt mắc áo tía, ngoẹo đầu tựa vào vai người đàn bà này. Xung quanh hai người này là mười người mặc áo xanh che mặt tay đều cầm đao kiếm. Chàng chắc đây là bọn thuộc hạ của Thuần Vu thế gia đã thu dạy để làm nanh vuốt.

Ngoài ra, còn mười mấy người áo xanh che mặt nữa thì chia nhau đứng rải rác xung quanh quảng trường thành thế bao vây để gìn giữ một thiếu nữ áo lam bị cầm tù.

Thiếu nữ áo lam này tay cầm song kiếm đứng trơ trọi một mình trong quảng trường. Hiển nhiên nàng đang ở vào thế đối lập với vị Thuần Vu Ngũ phu nhân cùng bọn thủ hạ của mụ.

Độc Cô Nhạn trong lòng rất đỗi nghi ngờ. Chàng không hiểu thiếu nữ áo lam kia lai lịch như thế nào? Nhưng nàng đã ở thế đối lập với bọn Thuần Vu thế gia thì chắc nàng cũng là một nhân vật có nhiều lai lịch.

Chàng ẩn mình sau gốc cây không biết làm thế nào. Nên xuất hiện để viện trợ cho thiếu nữ áo lam hay là nên lặng lẽ rút lui khỏi nơi đây để khỏi phát sinh những chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà hư hỏng việc lớn.

Độc Cô Nhạn còn đang ngần ngừ chưa quyết thì mụ áo xanh che mặt lớn tiếng quát hỏi:

– Con tiện tỳ kia! Ngươi còn chần chờ gì mà không bó tay chịu trói? Chẳng lẽ ngươi bắt lão thân phải hạ độc thủ?

Thiếu nữ áo lam bị vây hãm không trả lời mà chỉ đáp bằng một tràng cười lạt.

Mụ áo xanh che mặt tức Thuần Vu Ngũ phu nhân nổi giận đùng đùng, lại quát:

– Con nha đầu này chẳng qua chỉ khoác lác khinh người...

Mụ trỏ tay về phía bên, vẫy một cái rồi nói:

– Bọn ngươi năm người lại bắt lấy thị cho ta.

Năm người áo xanh đứng bên đồng thời dạ ran như người vâng chiếu chỉ xông vào.

Thiếu nữ áo lam cười khanh khách nói:

– Hễ các ngươi vượt qua các vòng trắng này là bị chết hết.

Năm người kia đã vâng lệnh Thuần Vu ngũ phu nhân nên không dám vì lời hăm dọa của thiếu nữ áo lam làm chùn bước. Chúng vẫn cầm đao kiếm xông vào như gió cuốn.

Độc Cô Nhạn định thần nhìn kỹ quả nhiên thấy chung quanh thiếu nữ cách chừng năm trượng có vạch một vòng tròn lớn tựa hồ dùng phấn trắng rắc xuống để làm giới hạn.

Năm người áo xanh che mặt cả khinh công lẫn thân pháp đều không phải tầm thường, chỉ nhô lên hụp xuống hai cái đã đến bên ngoài vòng phấn trắng. Xem chừng chúng không ngần ngừ gì muốn nhảy vọt vào bên trong vòng.

Giữa lúc năm người nhảy đến mép vòng, thiếu nữ áo lam đột nhiên dùng thủ pháp nhanh như điện chớp vung chưởng quét ra, nhát chưởng vừa đánh tới lập tức vòng trắng bỗng vọt lên, một làn mù trắng, khiến cho mặt mũi và toàn thân năm người trắng xóa tựa hồ vừa kéo ở trong lò vôi ra.

Tiếp theo mấy tiếng rú thê thảm đồng thời vang lên. Năm người áo xanh che mặt khác nào như bị điện giật ngã lăn ra, kêu gào dãy dụa không ngớt.

Nhưng năm người chỉ dãy dụa được mấy cái rồi năm yên cả tiếng kêu gào cũng ngừng lại hết. Chúng đều bị chết thảm hết rồi. Thi thể và quần áo chúng bị tiêu tan biến thành một vũng nước trắng.

Độc Cô Nhạn chấn động tinh thần. Chàng không ngờ thiếu nữ áo lam lại là một tay thiện nghệ dùng độc. Cái vòng trắng xóa kia không biết chứa đựng chất độc gì mà khiến cho thi thể bọn kia tiêu hóa hết được.

Trong không trường ngự trị một làn không khí trầm lắng, khẩn trương. Chỉ có mình thiếu nữ áo lam khẽ bật lên một tràng cười lạt.

Thuần Vu ngũ phu nhân đứng lặng giờ lâu rồi hắng dặng một tiếng rồi nói:

– Nếu lão thân không hàng phục nổi một con nha đầu như mi thì còn mặt mũi nào trở về ra mắt lão phu nhân cùng đại tẩu của ta nữa?

Mụ ngừng lại một chút rồi quát lên the thé:

– Chất độc của con tiện tỳ này tuy lợi hại, nhưng thị không thể đồng thời chống chọi cả bốn mặt tấn công vào được. Lão thân cùng các ngươi nhất tề xông trận. Nếu không bắt được con tiện nhân này quyết chẳng dừng tay.

Độc Cô Nhạn không khỏi ngấm ngầm hồi hộp trong lòng, lo thay cho thiếu nữ áo lam, vì chàng nhận ra cái chết của năm người áo xanh vừa rồi tuy bị chất kịch độc về phấn trắng tàn sát, nhưng cũng một phần do công lực năm người đó hơi kém, khinh công và thân pháp còn lạc hậu. Giả tỷ họ có bản lãnh như chàng mà phía trong vòng tròn không có chất độc thì có thể tiến vào được một cách dễ dàng để đánh xáp lá cà.

Thuần Vu ngũ phu nhân hiển nhiên đã quyết tâm muốn bắt nàng phải hàng phục, mụ đã hạ lệnh cho bốn mặt và đồng thời xông trận, xem chừng vận mệnh thiếu nữ áo lam không thể lạc quan được.

Bất thình lình chàng nghe tiếng vạt áo gió thổi lạch phạch từ phía sau văng vẳng vọng tới.

Độc Cô Nhạn bất giác ngoảnh đầu nhìn lại, chàng biết có người đến gần sau lưng, đồng thời nghe tiếng động nhỏ nhẹ chàng cũng nhận ra phương hướng của người này và còn cách đây bao xa.

Công lực chàng đã đến chỗ tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyên, hễ chàng tâm động là công lực tự nhiên phát sinh ngay. Chỉ trong nháy mắt có thể đâm chết cường địch. Chàng vẫn lờ như không biết, thủ thế chờ đợi.

Giữa lúc chàng đang định ra tay, bỗng nghe Tứ Bất hòa thượng dùng phép truyền âm nhập mật nói vọng tới:

– Độc Cô đại hiệp! Đại hiệp chớ giết người, bản hòa thượng đây mà!

Té ra Tứ Bất hòa thượng đã phí bao nhiêu tâm lực rượt theo tới nơi, đồng thời lão biết võ công của Độc Cô Nhạn đã đến trình độ nào rồi. Hai bên còn cách nhau nhìn chưa rõ mặt, nhưng chàng phóng chưởng ra cũng đủ nguy rồi.

Độc Cô Nhạn trong lòng lại cảm thấy khó chịu chàng hờ hững đáp:

– Dã hòa thượng! Sao ngươi còn chưa bị chó sói ăn thịt?

Tứ Bất hòa thượng cười hềnh hệch đáp:

– Thảo nào Độc Cô đại hiệp không chịu chờ tiểu tăng một chút. Té ra tiểu tăng tới đây lại được coi vụ náo nhiệt này.

Lão đảo mắt nhìn quanh rồi vẫn dùng phép truyền âm nhập mật nói tiếp:

– Hỏng rồi! Kiểu này thì con nhỏ kia nguy mất!

Nguyên lúc này Thuần Vu ngũ phu nhân đã thống lĩnh bọn thuộc hạ chia ra bốn mặt rảo bước tiến vào và đã tới ngoài vòng phấn trắng.

Độc Cô Nhạn bỗng quát hỏi:

– Hòa thượng! Lão có biết lai lịch thiếu nữ áo lam không?

Tứ Bất hòa thượng lắc đầu đáp:

– Bản hòa thượng bôn tẩu giang hồ đã tự hào rất giàu kinh nghiệm quen biết rất nhiều nhân vật võ lâm. Nhưng gần đây cái chiêu bài đó không dám trương lên nữa. Mấy ngày liền bản hòa thượng đã gặp bao nhiêu già trẻ gái trai mà bản hòa thượng chẳng biết mặt được ai.

Lão đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi lại:

– Những người đánh cô bé kia chắc là những nhân vật Thuần Vu thế gia?

Độc Cô Nhạn gật đầu đáp:

– Người áo xanh che mặt đứng giữa kia là Thuần Vu ngũ phu nhân gì đó.

Tứ Bất hòa thượng lè lưỡi ra rồi nói:

– Chạy đi thôi! Chúng ta không thể dây dưa với bọn này được đâu.

Độc Cô Nhạn hờ hững đáp:

– Tại hạ có mời Dã hòa thượng đến đây đâu.

Tứ Bất hòa thượng vội hỏi ngay:

– Đại hiệp định làm thế nào? Muốn tiến vào chăng?

Độc Cô Nhạn dõng dạc đáp:

– Bất luận thế nào, Tại hạ cũng phải cứu thiếu nữ áo lam thoát khỏi bàn tay bọn ác ma, không nên để mặc cho nàng bị lọt vào tay chúng!

Tứ Bất hòa thượng thở dài nói:

– Kiểu này thì chúng ta không lên núi Nhạn Đãng được nữa.

Độc Cô Nhạn đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn lão hỏi:

– Tại sao thế? Dã hòa thượng bảo ta chết ở chốn này chăng?

Tứ Bất hòa thượng lắc đầu ngoẹo cổ đáp:

– Mạnh hiếp yếu, nhiều lấn ít. Trên chốn giang hồ biết bao sự bất bằng!

Nếu việc gì cũng can thiệp thì dù chẳng chết về tay chúng, nhưng e rằng con đường diệu vợi hàng mấy nghìn dặm, vĩnh viện không bao giờ can thiệp hết được?

Độc Cô Nhạn kiên quyết đáp:

– Không gặp chẳng nói làm chi. Đã gặp Độc Cô Nhạn này chẳng thể không can thiệp.

Giữa lúc hai người còn đang tranh luận thì trong trường xảy ra cuộc biến đổi đột ngột. Nguyên Thuần Vu ngũ phu nhân đã đến gần vòng trắng, mụ quát lên một tiếng thật to. bao nhiêu người vây đánh đồng thời nhảy vào phía trong vòng tròn.

Thiếu nữ áo lam dĩ nhiên đã thu song kiếm về, hai bàn tay nhỏ nhắn phóng ra rất mau làm cho màu trắng bốn mặt bốc lên mờ mịt, hất vào bọn người vây đánh.

Nhưng bọn Thuần Vu ngũ phu nhân đã vung ra một luồng hắc khí vây bọc chung quanh để hộ thân. Hơn nữa những người xông vào bằng một tốc độ cực kỳ mau lẹ. Tuy có nhiều người gặp làn màu trắng làm cho bị thương lăn ra dẫy dụa rồi chết thảm. Nhưng ít ra vẫn còn bảy tám người xông vào được trong vòng phấn trắng mà chưa bị thương.

Thuần Vu ngũ phu nhân lớn tiếng quát:

– Con nha đầu kia! Mi còn chờ gì không bó tay chịu trói?

Mụ vung song chưởng ra như gió cuốn đánh vào thiếu nữ áo lam, bọn thuộc hạ cũng tiếp tục ra tay. Nhưng dường như họ cố ý bắt sống nên chẳng một ai ra chiêu tàn độc.

Thiếu nữ áo lam lại rút song kiếm ra vung lên. Ánh ngân quang chói mắt.

Nàng vẫn oai phong lẫm liệt chẳng sợ hãi gì liều mạng quyết đấu với bên địch.

Độc Cô Nhạn nấp trong rừng thấy tình trạng này không dám chần chờ nữa, chàng lập tức rút kiếm ra muốn nhảy vào để viện trợ thiếu nữ áo lam.

Tứ Bất hòa thượng hấp tấp ngăn lại nói:

– Khoan đã! Biện pháp này không được đâu.

Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:

– Sao lại không được?

Tứ Bất hòa thượng cười đáp:

– Đại hiệp thông minh tuyệt thế thật là uổng. Ngoài phương diện võ công, còn các khía cạnh khác chưa ăn thua gì.

Độc Cô Nhạn bực mình hỏi:

– Lão muốn giáo huấn ta chăng?

Tứ Bất hòa thượng chắp tay nói:

– Tiểu tăng không dám.

Lão đảo cặp mắt nhìn quanh rồi nói tiếp:

– Có điều đại hiệp muốn giúp cô bé kia thì có phương pháp khác diệu hơn.

Độc Cô Nhạn thu song kiếm về hỏi:

– Dã hòa thượng thử nói nghe.

Tứ Bất hòa thượng cười hỏi:

– Bản hòa thượng đã đưa cho đại hiệp một cây thiết địch. Đại hiệp còn giữ đó không?

Độc Cô Nhạn đột nhiên tỉnh ngộ chàng biết biện pháp này quả nhiên tuyệt diệu. Tuy chàng không muốn nghe theo Tứ Bất hòa thượng song lúc này và ở nơi đây ngoài cách đó không còn biện pháp nào hay hơn.

Chàng hắng dặng một tiếng rồi nói:

– Biện pháp này tuy hay nhưng không được quang minh chính đại.