– Người căm hận gã đến thế ư?
Thẩm Thiến Hoa đáp:
– Ta không có cách nào để nói rõ hết mối hận chứa chất trong lòng ta được...
Tĩnh Từ sư thái ngắt lời:
– Mối hận càng sâu xa thì lòng yêu càng tha thiết. Bần ni đã qua cầu đó rồi, nên mới hiểu...
Nhưng mụ biệt mình lỡ lời bất giác thẹn đỏ bừng mặt dừng lại không nói gì nữa.
May mà những người hiện diện tai đương trường không ai để ý đến mụ nên không nhìn thấy vẻ bối rối.
Võ Đương chưởng môn Tam Thiền đạo trưởng vội chạy lại trầm giọng quát:
– Cô nương! Cô vừa nói thấy xác Độc Cô Nhạn ở đâu sẽ mổ bụng moi gan gã là có ý gì? Chẳng lẽ gã...
Thẩm Thiến Hoa đáp:
– Gã đã bị trọng thương sắp chết, nêu không có nguyên khí của đôi chế ly thì chẳng thể cầm cự được bấy lâu. Không chừng bây giờ đã chết rồi!
Tam Thiền đạo trưởng đảo mắt nhìn bốn phía rồi quay lại ngó Thiện Tâm thiền sư hỏi:
– Câu đó liệu tin được chăng?
Quần hùng đều lấy làm kinh ngạc về câu nói của Thẩm Thiến Hoa. Mọi người nhơn nhác nhìn quanh, không một ai dám đưa ra lời xác định.
Tĩnh Từ sư thái hắng giọng một tiếng rồi đột nhiên mụ vung roi lên vút xuống veo véo năm sáu nhát vào người Thẩm Thiến Hoa.
Thiện Tâm thiền sư nhăn tít cặp lông mày bạc ra chiều khó chịu.
Nhà sư vung tay áo ra ngăn cản ngọn roi của Tĩnh Từ sư thái đang quất như mưa. Lão lắc đầu buông một tiếng thở dài, nói:
– Xin sư thái miễn trách cho lão tăng đa sự. Cô bé này không nên đánh nhiều nữa. Thật là tội nghiệp.
Tĩnh Từ sư thái mặt giận hầm hầm hỏi:
– Lão thiền sư can thiệp vào việc của bần ni là có ý gì?
Thiện Tâm thiền sư cười đáp:
– Độc Cô Nhạn đã lâu mà không thấy chạy tới, chắc đã gặp dữ nhiều lành ít. Bây giờ dù sư thái có đánh chí tử một cô gái nhỏ tuổi chẳng qua chỉ để tiếng đồn đại ra ngoài làm cửu đại môn phái vì chúng ta mà bị tổn thương thể diện trên chốn giang hồ.
Tĩnh Từ sư thái hắng giọng một tiếng rồi hằn học hỏi:
– Theo ý kiến thiền sư thì bây giờ nên làm thế nào?
Thiện Tâm thiền sư trầm ngâm một lát rồi đáp:
– Lão tăng tưởng nên đi khắp cả mọi chỗ trên trái núi Bắc Mang này để kiếm cho ra Bạch Cốt Động, đồng thời điều tra xem có được manh mối gì chăng, ít nhất cũng phải biết Độc Cô Nhạn còn sống hay chết hoặc lạc lõng nơi đâu.
Chưởng môn phái Võ Đương là Tam Thiền đạo trưởng gật đầu:
– Bần đạo nhận thấy lời Thiện Tâm thiền sư nói rất có lý. Nêu chúng ta cứ ôm gốc cây đợi thọ quả nhiên không phải là biện pháp giải quyết đích đáng. Giã tỷ Độc Cô Nhạn suốt đêm không tới đây thì dù có đánh chết cô bé này cũng bằng vô dụng.
Lão nói câu này cũng tỏ ra có ý bất mãn về hành động của Tĩnh Từ sư thái.
Tĩnh Từ sư thái tức giận vô cùng. Mụ toan nổi hung nhưng vừa đảo mắt nhìn đạo trưởng thì chạm ngay phải hai luồng nhỡn quang lạnh như băng của đối phương, mụ đành dằn lòng không nói gì nữa. Mụ lại đưa mắt dò ý quần hùng thì xem chừng chẳng một ai bênh vực chủ trương của mụ cả.
Tuy nhiên Tĩnh Từ Sư thái vẫn chưa nguôi giận, mụ không có chỗ nào phát tiết, liền hất tay một cái. Chiếc roi ngựa bay ra nhằm đánh vào con ngựa màu hồng thẫm đứng ở ven rừng. Nguyên con ngựa này là của Độc Cô Nhạn cưỡi đến.
Tĩnh Từ sư thái đang cơn thinh nộ ra tay, tuy chỉ là một chiếc roi ngựa, nhưng mụ vận nội lực vào đó nên nó nặng chẳng kém gì gươm sắt ngàn cân.
Tiếng gió rít lên veo véo chói tai. Ai cũng cho là con ngựa kia phải chết ngay lập tức dưới ngọn roi phũ phàng của Tĩnh Từ sư thái.
Nhưng lạ thay lúc ngọn roi sắp đánh trúng con ngựa thì một nhiên kình lực ở ngọn roi tự tan biến. Tiếng gió rít lên lập tức ngừng lại. Ngọn roi nhẹ bổng tựa bồ chiếc lá tùng rụng xuống.
Biến diễn đột ngột này làm cho quần hùng rất đỗi ngạc nhiên! Tĩnh Từ sư thái bật tiếng la:
– Úi chà!....
Rồi mụ vung hai tay phóng chưởng lực đánh lên ngọn cây tùng nhanh như điện chớp.
Tĩnh Từ sư thái địa vi chí tôn làm chưởng môn phái Võ Di. Võ công mụ dĩ nhiên không phải tầm thường. Mụ đã vận toàn lực vào song chưởng để ra chiêu thì dù chưa biết đối phương là ai, được thua thế nào, song ít ra cây tùng sẽ bi cành gãy lá rơi tơi tả chứ không thể nguyên vẹn được.
Không ngờ lại một chuyện lạ nữa phát sinh. Song chưởng của Tĩnh Từ sư thái có sức nặng muôn cân phóng ra như sấm sét mới được nửa vời thì kình lực đã biến đâu mất, tựa hồ hai bàn tay giơ lên mà thôi. Ngay đến tua tùng cũng không rụng xuồng.
Bấy giờ quần hùng đều cả kinh thất sắc. Bọn họ toàn tà những tay cao thủ nổi tiếng, từng trải nhiều phen đại địch, nên kinh hãi mà không rối loạn. Bất giác họ chuyển động thân hình vây quanh Thẩm Thiến Hoa đang bị treo lủng lẳng trên cành. Họ vung chưởng phóng chỉ sẵn sàng nhằm điểm vào những đại huyệt trong người nàng.
Hiển nhiên họ đã cảm giác người đến đây là ai?
Thiện Tâm thiền sư niệm Phật hiệu rồi quát:
– Độc Cô Nhạn! Nêu ngươi vọng động thi Vô Song nữ Thẩm Thiến Hoa sẽ mất mạng đương trường ngay tức khắc.
Quả nhiên trên ngọn cây tùng có phản ứng:
Một tiếng cười rộ vang lên. Tiếp theo là một thanh âm lạnh như băng dõng dạc hỏi:
– Vô Song nữ Thẩm Thiến Hoa sống hay chết thì có liên quan gì đến tại hạ?
Võ Đương chưởng môn Tam Thiên đạo trưởng đáp ngay:
– Hết thảy mọi người trên chốn giang hồ đều biết con nha đầu này là người tình duy nhất của ngươi.
Độc Cô Nhạn lại phát thanh lạnh lùng hơn từ trên ngọn cây chõ xuống:
– Vậy các vi muốn sao bây giờ?
Quần hào ngơ ngác nhìn nhau không biết đáp thế nào. Võ Di chưởng môn Tĩnh Từ sư thái hai lần động thủ đều bị Độc Cô Nhạn làm cho mất mặt. Mụ không khỏi vừa căm tức vừa bẽ bàng bèn lớn tiếng quát:
– Bây giờ chi có một cách là ngươi bó tay chịu trói thì mới có thể nói đến chuyên thương lượng được.
Độc Cô Nhạn nổi lên tiếng cười lạt. Chàng nói bằng một giọng nửa ra lễ phép nửa ra ỡm ờ:
– Tại hạ là hạng người nào tưởng các vị đại khái đã được nghe qua. Trong thiên hạ bất luận là cô gái nào tuyệt sắc đến đâu thì dưới mắt Độc Cô Nhạn cũng chỉ là đống đất mà thôi! Nếu các vị đem tính mạng Thẩm Thiến Hoa ra để uy hiếp tại hạ thì e rằng đó là một điều thất sách!
Bọn Thiên Tâm thiền sư nghe Độc Cô Nhạn nói vậy đều chưng hửng. Họ cũng biết đem mạng sống của Thẩm Thiến Hoa để uy hiếp chàng là một điều mạo hiểm.
Độc Cô Nhạn mới khét tiếng giang hồ chưa được bao lâu, nhưng bản tính cao ngạo, lạnh lùng, tàn khốc của chàng thì chẳng ai lại không rõ. Quả nhiên chàng không đoái hoài đến sự nguy hiểm của Thẩm Thiến Hoa, nên nàng bị hành hạ như vậy mà chẳng ra tay giải cứu là một điều tầm thường chẳng có chi kỳ lạ.
Mọi người nghĩ ngay đến vụ khủng khiếp tại hang Hô Lô núi Nhật Nguyệt:
tay cao thủ hạng nhất bị tận diệt. Bây giờ tuy đa số chưởng môn các phái lớn đều có mặt tại đây nhưng nếu xảy cuộc động thủ thì khó mà biết trước hậu quả sẽ ra sao?
Họ chỉ có hy vọng một điều duy nhất là đưa chàng vào bẫy thì may ra họ mới thủ thắng được. Võ công cùng hành vi của Độc Cô Nhạn nổi tiếng thần kỳ, dị ảo nhưng chẳng một ai hay.
Quần hùng trầm lặng hồi lâu, chẳng ai nói gì...
Độc Cô Nhạn tuy đã lên tiếng nhưng chưa xuất hiện, bầu không khí trong trương càng thêm phần khẩn trương rùng rợn.
Bỗng Tĩnh Từ sư thái bật lên tiếng cười khùng khục khô khan rồi nói:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi đừng ra bộ ngoài miệng nói cứng nữa! Đó chẳng qua là mưu kế xảo quyệt mà thôi!
Độc Cô Nhạn cười ha hả đáp:
– Nếu tại hạ thực tình muốn cứu Thẩm Thiến Hoa thì dù các vị có canh phòng nghiêm mật đến đâu thì cũng chỉ cần một cái cất tay là xong!
Bọn Thiện Tâm thiền sư nghe chàng nói câu này không khỏi kinh hãi, bất giác cùng đưa chưởng chỉ ra phía trước để coi xem hễ đối phương có động tác gì khác lạ là lập tức hạ sát Thẩm Thiến Hoa ngay.
Độc Cô Nhạn thấy thế lại nổi lên một tràng cười lạnh lẽo ra chiều hiểu và chẳng thèm để tâm đến cử chỉ của quần hùng.
Độc Cô Nhạn bỗng thu tiếng cười rồi lạnh lùng quát:
– Từ ngày tại hạ ra đời, giết người đã lắm, nhưng phần nhiều là những hạng độc ác, ô trọc đê hèn. Cục diện bữa nay, tại hạ chẳng muốn động thủ làm chi, nhưng xem chừng khó mà dung tha được!
Chàng trầm giọng thét lên:
– Tĩnh Từ lão ni! Bữa nay lão ni nhất định phải chết, vì đã treo một cô gái yếu đuối lên đánh đập cực kỳ tàn nhẫn, lại liệng roi toan giết con ngựa, thế là ác độc vô cùng.
Bỗng thấy một đạo hào quang năm sắc đột nhiên từ trên ngọn cây tùng đánh xuống. Tiếng gió rít lên kinh khủng nhằm chụp vào đầu Tĩnh Từ sư thái.
Tĩnh Từ sư thái cả kinh thất sắc vì mụ đã thử qua chưởng lực của Độc Cô Nhạn, mụ tự biết mình còn kém xa không thể chống nổi.
Tuy mụ phóng một phát chưởng chênh chếch lên để ngăn cản chưởng lực của Độc Cô Nhạn, nhưng người mụ đã bị rung động đến ruột gan làm cho nhộn nhạo cơ hồ không đứng vững.
Mụ liền nhảy đi lần thứ hai để né tránh, đồng thời lớn tiếng la:
– Giết con nha đầu đi!
Thiện Tâm thiền sư, chưởng môn phái Thiếu Lâm trầm giọng quát:
– Nếu ngươi không ngừng tay thi đừng trách lão tăng đánh chết thiếu nữ này...
Độc Cô Nhạn nấp ở trên ngọn cây không nói gì nữa, chàng nổi lên tiếng cười ha hả, đồng thời phóng mười mấy phát chưởng đánh xuống Tĩnh Từ sư thái.
Tĩnh Từ sư thái không dám đón tiếp chưởng lực của Độc Cô Nhạn, lại không có ai ra tay giúp mụ. Trong lúc cấp bách mụ kinh hãi thất sắc hấp tấp chạy trốn, nhảy vọt người đi nhanh như chớp.
Độc Cô Nhạn phóng chưởng đánh xuống mỗi lúc một mạnh thêm mà tốc độ cực kỳ ghê gớm. Từng làn ánh sáng năm sắc liên tiếp chụp xuống Tĩnh Từ sư thái.
Tĩnh Từ sư thái né tả tránh hữu, xong chưởng lực của Độc Cô Nhạn xô tới mau quá, mụ đã tránh được sáu bảy chiêu. Sau cùng mụ bị chưởng lực đánh trúng, rú lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
Độc Cô Nhạn vẫn không tha, chàng đánh liền hai chưởng nữa trúng vào người mụ.
Tĩnh Từ sư thái giãy lên mấy cái rồi nằm yên không nhúc nhích.
Thế là một vị chưởng môn phái Võ Di đã lìa khỏi trần thế.
Thiện Tâm thiền sư cùng những người vây quanh Thẩm Thiến Hoa nhưng chưa đánh chết nàng, bao nhiêu cặp mắt đều nhìn lên ngọn cây tùng.
Bốn vị nữ ni đứng tuổi đi theo Tĩnh Từ sư thái thấy chưởng môn bị Độc Cô Nhạn đánh chết liền chạy ra. Lúc trước chẳng một ai lộ diện, bây giờ chạy cả đến bên thi thể mụ gào khóc.
Bốn người vừa khóc vừa toan di động thi hài Tĩnh Từ sư thái, bỗng có tiếng lạnh lùng quát lên:
– Đừng động đến sư thái nữa! Thi thể y muốn di chuyển cũng không được đâu.
Bóng xanh lấp loáng. Độc Cô Nhạn như quỷ mỵ hạ mình xuống đứng trước mặt quần hùng.
Bốn nữ ni kinh hãi đồng thời run lên lùi lại mấy bước. Độc Cô Nhạn mình mặc áo nho y màu lam, thái độ rất ung dung. Chàng hiên ngang tiến về phía trước một bước cười lạt nói:
– Bốn vi sư thái đừng giả vờ thương xót nữa. Tại hạ xem chừng các vị đối với chưởng môn cũng có vẻ căm. hận bất mãn, nhưng vì oai mụ mà không dám nói ra. Vậy tại hạ trừ khử mụ tưởng cũng là một việc thiện đối với các đệ tử môn hạ phái Võ Di.
Bốn vị nữ ni đồng thanh tuyên phật hiệu rồi nói:
– Độc Cô thí chủ nói vậy là quá đáng! Gia sư đã bi giết chẳng lẽ muốn bọn tiều ni cảm ơn thí chủ nữa hay sao?
Độc Cô Nhạn cả cười đáp:
– Trước nay tại hạ làm việc gì cũng không nhận lời cảm ơn của ai hết. Nếu bốn vị quả có lòng thiết tha thành kính Tĩnh Từ lão ni thì sao lúc tại hạ động thủ bốn vị không ra tay tiếp viện mà cứ đứng ngoài tự thủ bàng quan?
Bốn vị nữ ni cúi đầu không nói gì. Hiển nhiên Độc Cô Nhạn đã đánh trúng vào tâm bệnh của họ.
Thi thể Tĩnh Từ sư thái nằm thẳng dưới đất, hai mắt nhắm nghiền tựa hồ chết một cách rất bình tĩnh chẳng khác chi người nằm ngủ.
Độc Cô Nhạn đưa mắt nhìn quần hùng nói:
– Ngũ hành thần chưởng của tại hạ đánh vào sắt thép cũng nát nhừ. Thi thể Tĩnh Từ sư thái không còn cách nào di động được nữa.
Thiếu Lâm chưởng môn Thiện Tâm thiền sư dẫn đầu bọn quần hùng đưa cắp mắt nghi ngờ nhìn thi thể Tĩnh Từ sư thái. Độc Cô Nhạn cười lạt đột nhiên chàng vung chưởng phóng ra. Một luồng kình phong quét vào thi thể Tĩnh Từ sư thái.
Lạ thay! Chưởng phong vừa quét tới nơi, thi thể Tĩnh Từ sư thái đang nguyên vẹn chẳng có gì khác lạ vừa gặp chưởng phong lập tức hóa thành những mảnh xương vụn. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ bị chưởng phong quạt tan đi bốn phía không còn một mảnh nào ở nguyên chỗ.
Quần hào đang ngơ ngác nhìn nhau thấy vậy bất giác bật tiếng la hoảng.
Chưởng môn các môn phái lớn phần đông đều là nhưng nhân vật học nhiều hiểu rộng, nổi danh trong võ lâm nhưng với môn thần công tuyệt kỹ này, các vị chưa nghe ai từng nói đến bao giờ.
Quần hùng đứng ngẩn mặt ra như người si ngốc.
Tuy các chưởng chỉ vẫn đặt trên người Thẩm Thiến Hoa mà chẳng một ai lên tiếng hoặc động thủ.
Độc Cô Nhạn tiến về phía quần hùng một chút, chàng cười hỏi:
– Các hạ muốn hạ sát Thẩm Cô nương mà sao mãi chưa động thủ?
Tuy chàng cười nhưng trong cái cười có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc làm cho ai nấy cảm thấy lạnh xương sống.
Quần hùng lắp bắp mãi mà không sao nói nên lời được. Người nào cũng đứng ngẩn ra như tượng đất.
Mắt Độc Cô Nhạn chiếu ra nhưng tia hào quang, chàng nói tiếp:
– Các vị đều là những người nổi tiếng võ lâm, nhưng uy võ thì có thừa mà khí độ lại không đủ.
Quần hùng ngơ ngác nhìn nhau.
Thiện Tâm thiền sư ho lên một tiếng rồi ấp úng hỏi lại:
– Thí chủ nói vậy là có ý gì?
Độc Cô Nhạn dương cặp lông mày lên đáp:
– Cái đó dễ hiểu lắm. Tại hạ liệu trước các vị không dám giết Thẩm cô nương... và đã thanh minh trước chỉ có Tĩnh Từ lão ni là không thể tha thứ được.
Các vị hăm dọa đã vô hiệu thì cũng chẳng nên vì lão ni kia mà hạ sát Thẩm cô nương.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Vì các vị mà giết cô thì khó lòng tránh khỏi cái chết.
Võ Đương chưởng môn Tâm Thiền đạo trưởng gượng cười:
– Độc Cô thí chủ nói vậy chẳng hóa ra ngông cuồng lắm hay sao?
Độc Cô Nhạn lấp lửng đáp:
Các vị cứ coi vụ nhân mạng chết tại hang Hồ Lô núi Nhật Nguyệt là đủ biết!
Thiện Tâm thiền sư nghiêm sắc mặt nói:
– người đó có thể coi là các đệ nhất cao thủ do các phái võ lâm đề cử, nhưng không thể ví với chương môn như bọn lão tăng được. Thí chủ nên biết rằng những người tới đây đều là tinh anh của võ lâm ngày naỵ..
Độc Cô Nhạn cười ha hả một tràng dài rồi nói:
– Tại hạ đã nói rõ, bây giờ không muốn rườm lời. Tĩnh Từ lão ni bị chết rồi.
Các vị chỉ còn việc tha Thẩm cô nương ra là tại hạ để các vị tự do rời khỏi nơi đây!
Tham Thiền đạo trưởng biến sắc hỏi:
– Nếu bọn bần đạo không chịu thì sao?...
Độc Cô Nhạn đáp:
– Các vị muốn chết thì tại hạ đành siêu độ cho cùng về Tây Trúc với Tĩnh Từ sư thái!
Thiện Tâm thiền sư lắc đầu thở dài nói:
– Độc Cô Nhạn! Thí chủ tuy võ công cao thâm nhưng không thể coi toàn thể võ lâm thiên hạ là thù địch. Mới trong mấy tháng mà bạn hữu giang hồ bị thí chủ hạ sát có đến ngàn dư! Vụ tàn sát tay cao thủ tại hang Hồ Lô núi Nhật Nguyệt khiến cho tội ác lại càng nặng hơn. Nhà Phật tuy giới sát nhưng lão tăng không thể nào dung tha thí chủ được. Nếu thí chủ chịu nghe lời lão tăng khuyên nhủ tự phế bỏ võ công, theo lão tăng xuống tóc quy y giữ thanh tu một đời khổ hạnh thì có thể tránh được kiếp luân hồi.
Độc Cô Nhạn cười, lớn tiếng quát:
– Tại hạ không muốn nghe lời nói lảm nhảm nữa. Các vị còn muốn sống thì chạy đi, bằng muốn chết thì đứng đó!
Chàng vừa nói vừa rút kiếm ra cầm tay ánh hàn quang lóa mắt, lạnh thấu da thịt.
Một tiếng vọng nổi lên như rồng gầm hổ thét. Thanh trường kiếm vọt ra một đạo hào quang ngũ sắc như cầu vồng lao đi xa hơn trượng nhằm đánh vào một tảng đá lớn ở vách núi lòi ra.
Bỗng nghe một trận ầm ầm tựa hồ trời long núi lở nghe rất chói tai. Khối đá lớn nặng hàng ngàn cân lập tức vỡ ra. Những mảnh vụn đổ xuống như mưa rào.
Quần hùng cả kinh thất sắc, mắt trợn ngược lưỡi cứng đơ nói không ra lời.
Nhưng họ toàn là những nhân vật hạng nhất võ lâm nên tuy gặp cảnh kinh hãi mà vẫn không thoái chí.
Độc Cô Nhạn dựng cặp lông mày kiếm lên lớn tiếng quát:
– Chiêu kiếm thứ nhất của tại hạ mới đánh vào đá nhưng chiêu thứ sẽ đánh vào người...
Tâm Thiền đạo trưởng ngắt lời:
– Độc Cô thí chủ thần oai cái thế, cô thể nói là một thiếu niên kỳ kiệt xưa nay chưa từng có. Nhưng... đáng tiếc là Độc Cô thí chủ đã bị trọng thương, e rằng thí chủ không chống chọi nổi mấy hơi nữa.
Độc Cô Nhạn cười nói:
– Té ra các vị chỉ trông vào cái đó. Các vị thử nhìn lại coi, tại hạ có phải là người đã bị trọng thương không?
Thanh âm dõng dạc chân khí đầy rẫy, cặp mắt chiếu ra những tia sáng quắc... tuyệt không lộ vẻ chi là người bị trọng thương hết.
Thiện Tâm thiền sư nhăn tít cặp lông mày bạc, lên tiếng:
– Nếu thí chủ mà động thủ thì e rằng cô bé bọ Thẩm kia sẽ bị kiếp nạn trước tiên.
Nguyên quần hùng đã sẵn có thành kiến. Một là họ lấy Thẩm Thiến Hoa làm con tin, hai là Độc Cô Nhạn bị trọng thương chưa khỏi và đa số họ đều là nhân vật đầu não các môn phái tập trung ở cả đây nên vẫn không làm được cho Độc Cô Nhạn phải hàng phục thì cục diện này không biết sẽ đưa đến hậu quả nào? Tuy trong lòng hồi hộp nhưng họ vẫn không chịu rút lui.
Độc Cô Nhạn nhíu cặp lông mày, vung thanh trường kiếm, tiến dần từng bước lại gần, chỉ còn cách quần hùng không đầy một trượng.
Bầu không khí trong trường biến thành khẩn trương đến cùng cực. Xem chừng không tài nào tránh khỏi một cuộc chiến đấu khốc liệt.
Thẩm Thiến Hoa bị treo trên cành từ nãy tới giờ tuy nàng không nói nửa lời, song mọi tình hình nàng đều nghe rõ.
Bỗng nàng dãy dụa mấy cái rồi lớn tiếng la:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi đừng lại gần đây!
Độc Cô Nhạn dừng bước trầm giọng nói:
– Thẩm cô nương cứ yên tâm. Bọn họ không dám gia hại cô đâu.
Chàng vừa nói vừa cất bước tiến lại.
Thẩm Thiến Hoa nóng nảy lên tiếng như người phát khóc:
– Nhạn ca! Nhạn ca hiểu lầm rồi. Không phải tiểu muội sợ họ giết đâu!
Nhạn ca hãy tới những nơi nào thanh tịnh để chữa lành thương thế, bất tất phải nghĩ tới tiểu muội... vì tiểu muội có chết về tay họ cũng yên tâm nhắm mắt. Nhạn ca! Hãy nghe lời tiểu muội trốn đi cho lẹ.
Độc Cô Nhạn nghe nàng nói không khỏi tần ngần. Chàng muốn cứu Thẩm Thiến Hoa chỉ vì trách nhiệm theo đương đạo nghĩa võ lâm, chứ không phải vì tình yêu. Bất luận chàng giả đò hay không, chung qui vẫn chẳng thể yêu nàng được, vì chàng đã phát thệ:
Không yêu một người đàn bà nào, bất cứ là ai! Vì thế mà chàng lấy tên Độc Cô Nhạn hay tự xưng là Độc Cô hiệp, chàng muốn suốt đời cô độc!
Độc Cô Nhạn không muốn Thẩm Thiến Hoa đối với mình có nhiều tình cảm như vậy. Trái lại chàng còn mong Thẩm Thiến Hoa căm hận chàng, thóa mạ chàng, để chàng cứu nàng rồi thì bỏ đi khỏi bị vướng víu gì! Để hình bóng nàng cũng không còn lảng vảng trong đầu óc chàng nữa.
Nhưng Thẩm Thiến Hoa vẫn si tình với chàng, mặc dầu chàng lạnh nhạt mà tấm lòng nàng vĩnh viễn yêu chàng không sao lay chuyển được. Tình trạng này khiến cho Độc Cô Nhạn cảm thấy bâng khuâng trong dạ, chàng tưởng chừng như trước ngực mình bị khối đá nặng ngàn cân đè lên.
Độc Cô Nhạn ngần ngừ không tiến bước nữa. Tiếng la của Thẩm Thiến Hoa khiến cho quần hùng tin chắc họ phán đoán không lầm là Độc Cô Nhạn đã bị trọng thương.
Tâm Thiền đạo trưởng dùng phép truyền âm nhập mật nói với Thiện Tâm thiền sư:
– Xem chừng con nhỏ này nói không sai. Độc Cô Nhạn bị nội thương rồi!
Chúng ta hiệp lực liên công thì lo gì không giết được gã...
Thiện Tâm thiền sư cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp:
– Đạo trưởng nói phải đó! Ta đừng bỏ lỡ thời cơ mà nên hạ thủ trước đi là hơn. Đối với một tên kiệt ngạo cuồng đồ thì hà tất phải giữ đạo nghĩa võ lâm?
Độc Cô Nhạn đứng ngần ngừ không cất bước. Trong đầu óc chàng vừa thoáng qua một ý nghĩ thì lại thấy Thiện Tâm thiền sư và Tâm Thiền đạo trưởng máy môi dùng phép truyền âm nhập mật để bàn định với nhau thì biết ngay hai người đã cỏ âm mưu hại mình.
Chàng không nhịn được nữa, tức giận gầm lên một tiếng.
Thanh trường kiếm vung lên! Một luồng kiếm quang năm sắc vọt ra đâm tới trước ngực Thiện Tâm thiền sư.
Thiện Tâm thiền sư rung động hai vai, lão nhảy vọt lên cao đến sáu, bảy thước tránh khỏi độc chiêu của Độc Cô Nhạn.
Lão trầm giọng quát lớn:
– Bây giờ chưa động thủ thì còn đợi đến bao giờ?...
Người lão còn lơ lửng trên không liền trúc đầu xuống tung một chân phóng chưởng ra nhằm đánh vào Độc Cô Nhạn.
Tâm Thiền đạo trưởng cùng hơn hai mươi nhân vật đầu não các môn phái lớn lập tức đồng thời động thủ. Kẻ phóng chưởng chỉ, người dùng đao kiếm ào ạt tấn công.