Cả ngày hôm đó Cát Vũ cứ hồi tưởng lại khung cảnh năm xưa và thắc mắc vềngười con gái mà anh gặp tại Kings. Cát Vũ tựa đầu vào sau ghế, anh đang làm gì? Ngay đến lúc này chính anh cũng chẳng biết mình nên làm gì nữa. Nhân Mĩ trở về tức là cũng đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ trả thù và anhcũng vậy. Nghĩ vậy Cát Vũ liền bấm điện thoại:
- Tam! Nhờ anh tìm giúp có công ti nào mới mở gần đây không? Hoặc cócông ti nào mới nổi gần đây. Lập tức thông báo với tôi ngay nhé.
Rồi Cát Vũ rút một điếu thuốc trong bao. Khói thuốc màu trắng xanh bayquanh khuôn mặt anh, không gian trở lên mờ ảo. Ít ai hiểu được anh sẽđịnh làm gì. Tấn công trước để cho ai kia không có đường bước lên hayngồi chờ xem họ sẽ làm gì và phản công lại để họ không có đường lui?
Nhân Mĩ ngắm nhìn Ken ngủ. Nó rất giống bố. Nhất là chiếc mũi và đôimôi. Cô đưa tay lướt nhẹ chiếc mũi rồi đến cặp môi hồng. Năm xưa cô cũng đã từng làm như thế này. Cát vũ sẽ không bao giờ biết được Ken là concủa mình. Bảy năm trước, cô và Kiên đã nộp đơn xin học chậm một năm vìviệc này. Lúc Kiên đưa cô đến bệnh viện. Nhìn những khuôn mặt nhợt nhạtvà những giọt nước mắt đau khổ của những người đồng cảnh ngộ khiến côkhông thể vững vàng mà bước vào. Cô không có đủ dũng khí mà từ bỏ nó.Cho dù nó là con của kẻ đã làm hại gia đình cô. Nhưng nó cũng là con côvà nó không hề có tội.
Nhân Mĩ bước vào phòng làm việc. Kiên đang chăm chú tính toán sổ sách.Công ti vẫn chưa ổn định hẳn. Nhưng dù sao hai tháng mà đã làm cho nóđược như thế này thì cũng là một bước đột phá rồi.
- Anh ngủ đi. Để em làm nốt.
Kiên ngẩng đầu lên nhìn Nhân Mĩ mỉm cười. Cô ấy lúc nào cũng vậy, lúcnào cũng dịu dàng như vậy đấy. Cái vẻ yếu đuối của bề ngoài thật làmngười ta muốn ôm vào lòng mà che chở. Bảy năm. Đó là quãng thời gian màKiên đã đủ để hiểu được cô. Tâm tư tình cảm của Nhân Mĩ anh đều hiểu.Tuy nhiên tâm tư ấy chưa bao giờ dành cho anh. Cô ấy đã chấp nhận lờicầu hôn của anh, chấp nhận sống cùng anh ngay cả khi không yêu anh. Màcũng chỉ là do anh quá tham lam. Là anh đã cô thuyết phục cô, là anh đãlấy lí do đứa trẻ cần có một tờ giấy khai sinh, cần có một người bố khinó bước vào tuổi biết nhận thức...Là anh tự chuốc lấy. Nếu một ngày côấy rời bỏ thì anh cũng không nên hối hận vì cô ấy chưa bao giờ thuộc vềanh. Chỉ có anh thuộc về cô ấy mà thôi.
- Anh không sao! Em nghỉ trước đi.
Bỗng nhiên Nhân Mĩ đi ra phía đằng sau, quàng tay ôm lấy cô anh nói thì thầm bên tai:
- Em xin lỗi!
- Tại sao? - Kiên cố giữ cho mình thật bình tĩnh.
- Em đã làm anh buồn.
- Anh rất hạnh phúc.
- Vậy sao? Em biết em vẫn chưa thể yêu anh được nhưng em cần có thời gian.
Kiên nói vẻ xót xa:
- Anh hiểu. Đối với em bảy năm vẫn còn là một thời gian ngắn.
Nhân Mĩ không nói gì chỉ vùi đầu vào bờ vai của anh. Nước mắt rời trên bờ vai anh. Cô là một con người mang đầy tôi lỗi. - Chúng ta có thể đón mẹ lên đây được không?
Kiên thở dài đứng dậy rồi nói:
- Em muốn là được.
Nhân Mĩ đứng trân trân nhìn Kiên rời khỏi phòng. Anh ấy có vẻ buồn bực thì phải. Cô biết, anh ấy có quyền như vậy.
Nhân Mĩ ngồi vào bàn làm việc. Khi đã làm việc là sẽ gạt bỏ mọi suy nghĩ riêng tư mà toàn tâm toàn ý vào công việc của mình. Ánh mắt cô trở lênkiên định lạ thường. Cô nghĩ ngợi một lúc. Chắc chắn Cát Vũ đã biết công ti của cô và cũng có thể anh đã biết cô trở về nên anh ấy sẽ chuẩn bịđể đón tiếp. Nếu đối phương đã biết ý đồ của mình thì tại sao mình không làm một màn tiệc cho anh ta thấy. Cô biết anh ấy đã nghĩ hai con đường, tấn công trước để đánh một đòn phủ đầu, hai là âm thầm chịu đựng phảncông giành thời gian chặn đường lui của cô.
- Cát Vũ! anh đã quá coi thường tôi rồi. Anh nên nghĩ là Nhân Mĩ ngàyxưa đã chết theo cái tình yêu mù quáng kia rồi. Nhân Mĩ bây giờ là kẻthù đáng để anh phải nể phục.
Rồi Nhân Mĩ bấm điện thoại:
- Lập tức tung ra sản phẩm đầu tiên. Với số lượng ít thôi. Kể cả có bánhết cũng không được tung ra tiếp, thông báo với người tiêu dùng là hếthàng.
Rồi Nhân Mĩ làm vẻ cười mà như không phải cười. Bao nhiêu năm qua cô đãluyện cho mình được tính kiên cường, vững chắc. Không hề bị nao núng kểcả khi có gặp lại người mà cô luôn chạy trốn. Vì cô biết, một ngày nàođó chắc chắn sẽ gặp lại anh.
*************
- Tổng giám đốc. Bên Hoa Mĩ đã cho ra sản phẩm rồi.
Cát Vũ nhếch môi cười nhạt. Nụ cười lạnh như băng khiến người đang đứngtrước mặt anh không khỏi rùng mình. Tam không nghĩ là Cát Vũ có thể lạnh hơn cả mình năm xưa. Rồi anh đập bàn nói:
- Lập tức đưa ra sản phẩm của công ti chúng ta. Cạnh tranh thỏa đáng. Chắc chắn độ uy tín vẫn sẽ thắng được bọn họ.
- Vâng!
Khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc Cát Vũ khép hờ đôi mắt. Nhân Mĩ. Cáitên này khiến cậu đau khổ suốt bao nhiêu năm qua và giờ về đây lại khiến cậu đau đầu. Cô ấy định làm gì?
Nhân Mĩ nhấp một ngụm cà phê rồi cười nhạt. Kiên đứng ở phía cửa sổ khẽ đùa nghịch chiếc rèm tung bay trong gió.
- Xem ra Cát Vũ đã cắn câu rồi.
Nhân Mĩ vẫn điềm đạm:
- Cũng chưa hẳn đâu. Anh ta là một con người độc đoán. Ai biết sẽ làm gì tiếp theo chứ?
- Chúng ta chẳng phải đã có cửa thoát hiểm rồi hay sao? Em lo gì chứ?
- Em không lo, nhưng em muốn thắng.
Kiên quay lại nhìn Nhân Mĩ. Cô ấy đã khác xưa rất nhiều. Rất ra dáng một người lãnh đạo, có ý chí tiến thủ và tinh thần kiên định. Về điều nàythì anh thực sự thua cô ấy rồi. Người đấu với cô ấy lúc này chỉ có thểlà Cát Vũ thôi.
Buổi chiều. Nhân Mĩ đến trường đón Ken.
Nhứng khuôn mặt hồng hào, đáng yêu lần lượt bước ra từ cánh cổng trườngkhiến Nhân Mĩ thích thú. Hi vọng môi trường ở Việt Nam Ken sẽ quennhanh. Cô đã hi vọng ở cậu bé biết bao, hi vọng là nó sẽ sống tốt vàthật hạnh phúc. Nhưng khi nhìn Ken bước ra từ cánh cổng trường thì côthực sự hoảng hốt. Khuôn mặt trắng trẻo của Ken bị những vết xước inhằn. Bộ quần áo trắng phau được cô là sáng nay bây giờ trông nhàu nhĩđến lạ thường. Đôi mắt đẹp đang hằn lên những tia bực dọc. Cô chạy lạiphía Ken, ôm nó vào lòng rồi hỏi:- Ken! Sao thế này?
Ken không nói gì khiến Nhân Mĩ càng thêm lo lắng. Cô lại gặng hỏi:
- Nói mẹ nghe xem nào.
Ken ôm mẹ vào lòng nói:
- Con không thích ở đây nữa. Ở đây các bạn không thương con, cô giáo không thương con.
- Sao con lại nói thế?
- Các bạn nói con là đồ ngoại quốc. Không phải Việt Nam, các bạn còn lấy đồ ăn của con nữa.
Nhân Mĩ càng ôm chặt Ken vào lòng. Tại sao lại như thế? Những đứa trẻkia sao lại độc ác với Ken của cô đến vậy? Nó chỉ là một thằng bé thôimà, tại sao lại không chơi với nó? Không chấp nhận nó?
- Được rồi. Nghe mẹ nói nhé? Dù có thế nào con cũng phải kiên cường lên nghe không? Ken của mẹ là ai nhỉ?
Ken nghĩ ngợi một lúc rồi lấy lại nụ cười trên môi, những vết xước xấuxí không làm mất đi vẻ đáng yêu của cậu bé. Rồi cậu reo lên đầy tự hào:
- Con là người bảo vệ thế giới này.
Nhân Mĩ mỉm cười:
- Đúng rồi. Cậu bé superman đúng không nào? Nếu đã là người bảo vệ thếgiới thì phải biết cách bảo vệ cho cả bản thân mình nữa. Nhưng tuyệt đối không được đánh nhau nhé?
- Tại sao ạ?
Nhân Mĩ đứng dạy dắt tay Ken lên xe rồi cô cũng ngồi vào ghế lái và nói:
- Thế này nhé, anh hùng là một người thông minh đúng không? Một người thông minh sẽ không dùng nắm đấm để giải quyết.
Kên lại hỏi:
- Vậy dùng cái gì ạ?
Nhân Mĩ xoa đầu con trai rồi nheo mắt nói đầy dịu dàng:
- Dùng sự thông minh của mình. Người ta hay nói là sử dụng cái đầu đấy.
Ken gật đầu ra vẻ hiểu ý. Nhân Mĩ biết đây là một cậu bé ngoan và rất thông minh. Cô vừa lái xe vừa nói:
- Hôm nay Ken bị bắt nạt mà không khóc. Rất kiên cường. Mẹ sẽ thưởng cho Ken một ly kem nhé.
- Ken muốn ăn hai ly.
Nhân Mĩ nhíu mày:
- Bố Kiên sẽ không vui nếu Ken chỉ ăn một bát cơm.
Nghe vậy Ken cúi mặt xuống nói vẻ tiếc nuối:
- Vậy thì để lần sau mẹ nhé.
Nhân Mĩ bật cười. Rồi cô lại chìm vào suy nghĩ.
Cuộc sống như thế này chẳng phải là rất hạnh phúc hay sao? Chỉ cần mỗingày thức dậy cô đều nhìn thấy Ken nằm ngủ bên cạnh, khẽ nép vào lòng cô như cần che chở, chỉ cần mỗi ngày, đều được Ken ôm vào lòng và nóinhững tiếng nói trẻ con là cô đã mãn nguyện rồi. Ngay cả khi không cóanh thì cô vẫn còn có Ken.
Chiếc BMW dừng lại ở quán Cool!!
Nhân Mĩ dắt tay Kiên đi vào trong ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người. Hômnay cô mặc một chiếc váy dáng bút chì màu đỏ tươi nhìn thật quý phái.Chiếc vòng ngọc trai trên cô không những không làm cô già đi mà còn làmtăng thêm nét quyến rũ. Mái tóc quăn được nhuộm màu hạt dẻ rất đẹp. Đicùng với cô là đứa con tuy người có hơi lôi thôi khi vừa ở trường vềnhưng không sao? Nó như làm nền cho cái gì đó ngỗ ngược đến đáng yêu của cậu bé.
Cát Vũ sau ngày làm việc mệt mỏi anh lại đi dạo trong công viên. Nơi đây chính là nơi ngày xưa anh đã cùng Nhân Mĩ làm buổi hẹn hò đầu tiên. Nơi mà cô đã vui tươi cười rạng ngời nắm lấy tay anh mà nói rằng... Thôi,tốt nhất anh cũng không nên nhắc lại quá khứ đau buồn. Nơi này cũng lànơi mà anh thấy dễ chịu nhất trong những nơi có cô ở đó. Ánh chiều tàbuông nhẹ. Từng cơn gió thổi vi vu khiến lòng người xao động. Cát vũcũng vậy, anh đang xao động. Anh muốn gặp Nhân Mĩ. Muốn gặp xem baonhiêu năm qua cô ấy đã thay đổi như thế nào. Dù biết cô đã là một ngườiphụ nữ ở tầng lớp thượng lưu rồi. Dù biết cô đã có gia đình và dù biếtcô không thuộc về anh nữa nhưng anh vẫn muốn ôm cô vào lòng, muốn thamlam ngửi mùi hương dịu nhẹ nơi mái tóc của cô. Muốn hôn lấy bờ môi đẹpcủa cô...Rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là muốn mà thôi.
Đúng lúc anh quay người định đi về thì một cậu bé đâm sầm vào người anh. Nhìn khuôn mặt này, thật sự...giống một người nào đó. Trong lòng tựnhiên dâng lên một cảm giác thân quen khó nói thành lời. Trông thật đáng yêu. Đôi mắt dài đang ngước nhìn cậu, đôi tay bụ bẫm cầm dây bóng baylàm nét trẻ con toát lên khiến người ta muốn ôm vào lòng mà nựng.
- Cho chú này.
Cậu bé đưa quả bóng về phía Cát vũ.
Anh nhìn cậu bé đầy ngạc nhiên rồi cúi người xuống hỏi nhẹ:
- Sao lại cho chú?
- Chú chẳng phải thích quả bóng này hay sao?
- Sao cháu biết?
Cậu bé tươi cười để lộ hàm răng nhỏ xinh:
- Chú nhìn Ken.
- Ken! Lại đây con...
Nhân Mĩ chợt khựng lại khi người đứng cạnh Ken là Cát Vũ. Tâm trạng cô bắt đầu bước vào rối bời.
Cát Vũ nhìn người con gái đằng xa. Cô ấy...Nhân Mĩ đang ở trước mặt anh. Anh đã từng tưởng tượng ra rất nhiều hoàn cảnh gặp nhau nhưng không cócảnh nào như thế này cả. Cô ấy đứng ở chỗ đó giống như đã bước ra hẳnkhỏi cuộc đời anh, cô ấy nhìn anh với một ánh mắt phức tạp. Rồi anh muốn tham lam hỏi thêm bao nhiêu năm qua cô ấy đã sống như thế nào? Có nhớanh không? Có nhớ anh như anh đã từng nhớ cô không?
- Chú. Chú cầm lấy đi. Cháu phải về rồi. Bố Kiên sẽ không vui nếu Ken về muộn.
Cát Vũ nhấn mạnh:
- Bố Kiên?
Ken vẫn hồn nhiên mà không để ý gì đến ánh mắt đang dần chuyển màu của Cát vũ:
- Phải ạ! Bố Kiên.
Nhân Mĩ chạy lại kéo tay Ken, cô nở một nụ cười với Cát vũ:
- Chào anh! Lâu rồi không gặp.
Nụ cười này thật xa lạ. Nó làm trái tim Cát Vũ như vỡ tung ra, rất đau.
Nhân Mĩ không nói gì thêm vội quay người bước đi. Nhưng đi chưa được bao xa thì cổ tay cô đã bị một bàn tay khác kéo giật lại, tưởng chừng nhưmuốn rút luốn cánh tay này khỏi người cô vậy. Cô khẽ kêu lên:
- Á!
Cát vũ vẫn giữ nguyên ánh mắt hằn học. Cô ấy gặp lại anh chỉ lạnh lùngthế này thôi sao? Anh không biết làm thế này có ý nghĩa gì nhưng anh rất muốn cô ấy ở lại thêm vài phút nữa:
- Em chỉ có thể như thế thôi sao?
Nhân Mĩ vẫn giữ nguyên ngữ khí, không nhìn Cát Vũ mà trả lời:
- Xin anh hãy giữ thể diện! Tôi là người đã có gia đình. Và chắc anh Vũ cũng là người đàn ông đã có vợ?
Đúng lúc ấy thì Ken cắn mạnh vào tay Cát Vũ khiến anh đau đớn mà buông tay Nhân Mĩ ra.
- Ken không cho phép ai làm đau mẹ. Chú cút đi.
Nhân Mĩ nhíu mày quát:
- Ken. Không được vô lễ. - Rồi cô quay sang phía Cát Vũ, cười mà nhưkhông phải cười - Cát Vũ. Chúng ta bây giờ mỗi người một cực rồi, anhnóng tôi lạnh, chuyện xưa kia hãy quên hết đi. Tôi nghĩ chúng ta chỉ cóthể nói chuyện trên thương trường được thôi. Hẹn gặp anh vào lúc khác.Kiên đang ở nhà đợi tôi. anh ấy cũng rất mong được gặp anh.
Rồi cô quay người đi không để cho Cát Vũ nói gì thêm.
Cát Vũ đứng lặng người nhìn người con gái mình yêu bước đi. Ngược hướngvới mình, bóng dáng cô ấy trải dài, anh thấy nó cô đơn hơn là hạnh phúc. Cô ấy đã hạnh phúc sao? Cô ấy đã đi thật sao? Đã bước ra khỏi cuộc sống của anh thật sao? Anh đã từng tự nói rằng sẽ hận cô ấy nhưng sao khigặp lại cảm giác lại dâng trào đến không thể kiểm soát như thế này? CátVũ ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó, anh châm một điếu thuốc, càng ngayanh càng hút nhiều thuốc. Thôi thì anh sẽ buông thả cảm xúc cho nó tunghoành nốt ngày hôm nay, ngày mai sẽ quên đi. Nếu không quên được thìđành phái nén mà đặt chứ hận lên trên chữ yêu.
Nhân Mĩ lái xe mà trong lòng ngổn ngang tâm sự. Đã biết được rằng sẽ cómột ngày phải gặp lại anh ấy vậy mà tại sao lại vẫn không thể giữ nổibình tĩnh. Đến bây giờ cô mới biết được là cô đã nhớ anh ấy như thế nào. Nhưng nhớ thì làm được gì chứ? Lần về nước này cũng là lúc mà cô sẽquyết định tổ chức đám cưới với Kiên. Sẽ là một người phụ nữ bước vàocuộc sống hôn nhân với bao ước hẹn. Sẽ quên đi cái thời của bảy năm vềtrước. Hãy để cho nó là một kỉ niệm đẹp của thời sinh viên, là một kỉniệm khắc cốt ghi tâm.