Nhân Mĩ, Kiên cùng mầy người nữa nhanh chóng đưa Cát vũ đến bệnh viện. NhânMĩ mặt mày trắng bệch có lẽ là tâm lí quá sợ hãi, vì thế mà Kiên cũngchẳng muốn hỏi gì cả.
Máu nơi miệng vết thương vẫn không ngừng trào ra khiến Nhân Mĩ hoảnghốt. Tại sao lại chảy nhiều như thế chứ? Anh ấy liệu có mất máu quá màchết không?
- Còn bao nhiêu lâu nữa là đến bệnh viện?
Kiên quay sang trả lời:
- Sắp rồi. Đại tỉ bình tĩnh một chút.
Rồi Kiên quay sang vẻ trầm mặc. Hai con người ngốc nghếch này sao cứ mãi đuổi nhau như thế? Họ không dày vò lẫn nhau thì không chịu được haysao? Cát Vũ thì là một con người thích hành động nhiều hơn lời nói. Anhlúc nào cũng muốn người ta hiểu mình nhưng lại không biết cách thể hiện. Những hành động của anh chỉ làm cho người ta ghét nhiều hơn là hiểuthành ý của anh. Nhưng có lẽ hôm nay anh ấy đã hành động đúng. Bảo vệđược người con gái mình yêu, chỉ tiếc là anh ấy không bảo vệ được tâmhồn cô ấy, khiến cô ấy sợ hãi.
Còn Nhân Mĩ thì sao? Cô nàng này so với những hành động của Cát Vũ thìhoàn toàn miễn kháng. Nhân Mĩ không thể hiểu được những hành động củaCát Vũ, cô ấy chỉ nghĩ rằng Cát Vũ vì ghét cô mà làm như vậy. Và cô chỉcần thoát khỏi Cát vũ là sẽ bình yên. Nhưng Nhân Mĩ đâu biết, thứ côđang cố chạy trốn giống như ảo tháp của Lí Tịnh. Càng vùng vẫy thì nó càng thít chặt.
Cát Vũ được đưa ngay vào phòng cấp cứu.
Kiên nhìn bộ váy màu trắng loang lổ toàn những vệt máu của Nhân Mĩ màkhông khỏi xót xa. Nếu hôm nay người bị nhát giao đó đâm là cậu thì sao? Cô ấy có ôm cậu vào lòng mà khóc hết nước mắt như thế này không? Và tựhỏi mình, nếu hôm nay người đứng chịu nạn cùng cô ấy là cậu thì cậu cóbảo toàn sự bình yên cho Nhân Mĩ một cách vẹn toàn như thế này không?
- Bác sĩ! Anh ấy có sao không? Có chết được không?
Ông bác sĩ mặc bộ đồ màu xanh bước ra khỏi phòng cấp cứu. Khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Với những tình huống hỏi dồn dập thế này ông cũng đã gặp rất nhiều nên cũng rất bình tĩnh trả lời Nhân Mĩ:
- Hiện chưa nói được gì nhiều. Chúng tôi đang cố gắng hết sức. Nếu lúcnãy cô chậm trễ một chút thì e là đã không cứu được rồi. Cậu ấy mất máuquá nhiều.
Nhân Mĩ vội vàng quả quyết:
- Vậy lấy máu tôi đi.
- Cô gái này thật là...Cô học đại học đúng không? Nếu học mà sao không biết gì thế?
Truyền máu thì cũng cần những người trùng nhóm máu nhau mới truyền được chứ?
Nhân Mĩ vẫn quả quyết:
- Tôi biết. Tôi nhóm máu O. Có thể truyền được.
Bác Sĩ nhìn Nhân Mĩ rồi thở dài:
- Xem ra cô cũng hiểu biết nhưng cô gầy như thế này...Sẽ không sao chứ?
Nhân Mĩ chưa kịp trả lời thì Kiên đã chạy đến kéo cô ra và nói với ông bác sĩ:- Bác sĩ. Lấy máu của tôi. Tôi trùng nhóm máu với anh ấy.
Nhân Mĩ vội vàng lắc đầu:
- Không được!
- Đại tỉ. Nếu bây giờ tỉ vì truyền máu mà cũng nằm viện nốt thì tôi biết ăn nói sao với đại ca? - rồi cậu quay ra nói với ông bác sĩ - Lấy máucủa tôi đi.
Nhân Mĩ đành chịu thua.
Ông bác sĩ gật đầu nói:
- Đi theo tôi!
Nhân Mĩ ngồi lại hàng ghế ở hành lang. Mùi thuốc tẩy trùng hòa với không gian tĩnh mịch của bệnh viện càng khiến cho Nhân Mĩ cảm thấy nơi đâythật lạnh lẽo và đầy đau thương. Cô bặm môi lại. Ngồi nghĩ về tất cảnhững gì đã trải qua giữa cô và Cát Vũ. Năm 6 tuổi, bị anh ấy lôi xuốngdòng suối nhỏ khiến cảm lạnh cấp độ nặng. Tiếp theo đó là chiếc xe đạpbị anh ấy tháo mất xích. Bài thực hành môn kĩ thuật cũng bị anh ấy ăncắp khiến cô bị 0 điểm... Cô chuyển nhà đi rồi. Thực ra thì cũng chẳngkhấm khá hơn chỗ ở cũ là mấy. Nơi xóm ngày xưa ít ra vẫn còn bạn bè, Cát vũ dù có đáng ghét thì thường vẫn mang bánh cho cô ăn, vẫn mang hoa từnhà anh ấy sang cho cô trồng, vẫn đánh đứa bạn khác mỗi khi nó bắt nạtcô...Rõ ràng là cô đã không nhận ra những điều tốt đẹp mà anh ấy dànhcho cô. Chỉ chú ý đến những việc xấu xa mà anh ấy đối xử. Con người talà như thế đấy, luôn luôn tham lam và rất dễ mù quáng. Nhân Mĩ thở dài.Nếu như đời không cho cô gặp lại anh ấy thì có lẽ cô sẽ không bao giờnhận ra điều này. Nếu như hôm nay không xảy ra chuyện có lẽ cô sẽ khôngbao giờ nhớ lại tuổi thơ xưa kia. Sẽ không bao giờ nhớ đến một người con trai dưới lốt hung tàn là một thiên thần dễ mến đến nhường nào.
Cát Vũ đang chìm sâu vào hôn mê.
Trong đó, tâm hồn cậu vẫn tỉnh táo. Sự mệt mỏi khiến cậu chẳng muốngượng dậy. Cát Vũ thấy mình đang đứng bên một bờ vực. Cách một bước chân sẽ là cái chết. Cát Vũ cảm thấy cơ thể như bị ai đó đẩy xuống.
- Đừng!!
Thâm tâm cậu đang cầu xin bàn tay vô hình tàn nhẫn kia. Cát Vũ quay raphía sau. Phía sau chính là sự sống. Nhân Mĩ đang đứng mỉm cười vẫy tayvới cậu phía đằng xa. Cô ấy mỉm cười thật tươi, thật chờ đón, thật hiềndịu. Cát Vũ cũng mỉm cười. Phải rồi, cậu đã thề là nếu chưa độc chiếmđược cô ấy thì chưa thể chết được. Chỉ có cậu mới là người được chạm vào cô ấy, chạm vào với tư cách là người chăm sóc cả đời cho cô ấy. Cát Vũđang định chạy đến bên Nhân Mĩ thì bàn tay vô hình đã đẩy cậu xuống. Cónghĩa là cậu sẽ phải chết sao? Có nghĩa là Nhân Mĩ sẽ rơi vao tay kẻkhác sao? Có nghĩa là cậu không thể độc chiếm cô ấy sao?
Giữa khoảnh khắc sự sống bị rút cạn. Giữa khoảnh khắc cả người bị hố sâu hun hút nuốt chửng thì một bàn tay nắm lấy tay cậu. Cát Vũ ngẩng mặtlên, là Nhân Mĩ. Cô ấy đang nghiêng đầu nở một nụ cười với cậu. Cát Vũnhìn vào đôi mắt kia. Tựa một biển hồ lặng sóng, hiền hòa và dịu dàng.Cơ hồ cô ấy như mờ như ảo. Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt, chặt nhất có thể. Cát Vũ vui mừng. Là cô ấy đã cứu cậu, là cô ấy đã không muốn cậu chếtvà cũng chính cô ấy đã cho cậu sức mạnh.
Ánh sáng nơi phía đâu đó chói lòa cả mắt khiến cậu khẽ nheo mắt lại. Cơthể mệt mỏi và nặng trịch như bị hàng tấn chì đè lên. Cậu khẽ cử độngthì chợt đau nhói nơi phía phần bụng. Vậy là cảm giác thật đã đến cũngcó nghĩa là cậu vẫn còn sống.
- Anh Vũ! Anh tỉnh rồi.
Hình ảnh của Nhân Mĩ nhạt nhòa rồi dần dần rõ hẳn. Cát Vũ cảm thấy khuôn miệng đắng ngắt và khô rát. Mùi thuốc tẩy trùng làm hại niêm mạc mũicủa cậu. Cát Vũ chỉ cảm nhận được hơi ấm từ phía đôi bàn tay của NhânMĩ. Hóa ra cái nắm tay vừa nãy là thật. Là cô ấy đã nắm lấy tay cậu màkéo lại sinh mạng. Mái tóc và ánh mắt của Nhân Mĩ như làm nền cho nhau.Hiền hòa và dịu dàng, vẻ sắc sảo bị lắng đọng nơi phía cuối mắt. Cô ấyđã khóc. Cát Vũ khẽ đưa cánh tay nặng nề của mình lên vuốt nhẹ khóe mắtcô. Tại sao lại khóc? Cậu đã tỉnh dậy rồi mà. Có phải cậu tỉnh dậy đãkhiến cô ấy thất vọng không? Có lẽ cô ấy muốn cậu chết hơn. Như vậy côấy sẽ không bị cậu dày vò nữa.
- Sao...lại khóc? - Cát Vũ nói yếu ớt.
Bị hỏi như chạm vào đúng vết thương. Nhân Mĩ chợt òa khóc, cô gục đầu xuống giường rồi lại ngẩng lên nói trong tiếng nấc:
- Đồ xấu xa. Tại sao anh lại làm thế?
- Tôi đã làm gì em sao?
- Bảo anh chạy đi sao anh không chạy. Anh mà chết thì em biết làm thế nào?
Rồi Nhân Mĩ lấy tay đánh Cát Vũ. Cơ hồ chạm phải vết thương khiến cậukhẽ nhăn mặt mà kêu lên một tiếng. Nhân Mĩ vội khựng lại rồi nói rốirít:
- Em xin lỗi! Anh đau lắm phải không?
Cát Vũ chợt nắm lấy tay Nhân Mĩ. Nhìn thẳng vào mắt cô:
- Đau. Đau muốn chết.
Câu nói này càng khiến Nhân Mĩ cuống quýt:
- Vậy phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?
- Hôn tôi.
Nhân Mĩ vội khựng lại. Rõ ràng là Cát Vũ lại lừa cô. Nhân Mĩ khẽ cúi đầu xuống nói nhỏ:
- Anh lại thế rồi.
Cát Vũ đưa tay nâng cằm Nhân Mĩ lên nói:
- Hôn tôi.
- Em...
Nhân Mĩ chần chừ trong giây lát. Rồi cô hôn nhanh vào bờ môi nhợt nhạtcủa Cát Vũ. Hai bờ môi một mềm mại, một khô ráp chạm vào nhau như đãthắt nút cho sợi dây tình cảm. Chấp nhận để nó ràng buộc cho dù chẳng dễ dàng gì nếu muốn thoát ra. Nhưng có lẽ sẽ chẳng ai muốn thoát ra cả.
- Tôi yêu em.
Nhân Mĩ nhìn vào đôi mắt kia. Nó mệt mỏi, nhưng lại chan chứa tình cảm.LÀ anh ấy đang cố gắng để cô hiểu, là anh ấy đang cô gắng níu lấy bàntay cô mà bảo vệ. Vậy tại sao cô lại nỡ rời khỏi bàn tay ấy đây?
- Em yêu anh.
Bàn tay Cát Vũ nắm chặt hơn. Cậu không nghe nhầm chứ? Là cô ấy nói cô ấy yêu cậu. Đây là thực, không phải ảo. Không còn là giấc mơ mà cậu hằngmơ ước mỗi đêm nữa.
Con người là loài động vật giàu tình cảm. Nó luôn bộc lộ những hỉ nộ ái ố cho nhau thấy. Các cung bậc cảm xúc cũng thật đa dạng. Cát Vũ có thểvừa kinh ngạc, vừa vui mừng, vừa khó hiểu. Cậu nắm tay Nhân Mĩ khẽ hỏi:
- Chẳng phải là em luôn ghét tôi sao?
- Bây giờ không ghét nữa.- Nhân Mĩ ngượng ngùng quay mặt đi.
- Em không thấy rằng mình quá nhanh để nói câu này sao? Hôm qua vẫn còn ghét tôi cơ mà.
Nhân Mĩ chợt nhìn thẳng vào mắt Cát Vũ trả lời:
- Em chợt nhận ra là...- Cô ngập ngừng- Có một người con trai ngốcnghếch luôn thích độc chiếm người khác. Nhưng độc chiếm là để bảo vệ. Em chợt nhận ra là người con trai ấy chưa bao giờ độc chiếm được em nhưnglại vẫn luôn bên em bảo toàn sự bình yên cho em. Luôn giành cho em thứtình cảm khó nói thành lời nên mới thích dùng hành động đáng ghét đểchứng tỏ. Thật ngốc nghếch Anh ấy lúc nào cũng muốn em là của anh ấy,vậy mà lại sẵn sàng giao em cho người khác bảo vệ để một mình chịu nguyhiểm. Anh ấy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lớp vỏ băng tuyết ấy lại là một ngọt lửa mãnh liệt bùng cháy. Tại sao đến bây giờ em mới nhậnra?
Cát Vũ lặng người đi. Rồi cậu ho khan vài tiếng để che giấu sự ngạingừng sắp phán tán lên mặt. Cậu quay lưng lại phía Nhân Mĩ nói:
- Thằng nào ngốc thế chứ? Tôi buồn ngủ rồi.
- Đôi khi em tự hỏi có phải vì người đó quá ghét em nên mới làm vậy?
Cát Vũ chợt quay người lại nói nhanh:
- Tuyệt đối không phải vậy. Tôi chưa bao giờ ghét em.
Nhân Mĩ cười tinh quái:
- Là anh sao?
Cát vũ biết mình mắc lừa vội vàng quát lên:
- Em dám lừa tôi?
Nhân Mĩ vẫn cười. Nhìn cái dáng vẻ trẻ con của Cát Vũ cô rất thích.
- Tôi đi ngủ. Đừng làm phiền tôi.
Thực ra cậu không thể ngủ được. Vết thương nơi phía bụng cũng chẳng átnổi niềm hạnh phúc đang len lỏi trong tim. Nhân Mĩ vẫn không chịu nghelời nhưng cô ấy đã chấp nhận. Chập nhận và nâng niu tình cảm của cậu. Từ bao giờ nhỉ?
- Kiên đã truyền máu cho anh.
Cát vũ quay người lại:
- Thằng ngốc đó. Luôn làm những gì mình thích.
- Nếu anh ấy không truyền thì người truyền sẽ lầ em.
- Vậy sao?
Không khí chợt lắng xuống. Cát Vũ lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Cậu nhắm hờ mắt khẽ lẩm bẩm:
- Thằng ngốc này! Không tự lượng sức mình