Độc Chiếm - Fly

Chương 1: Những trò đùa quái ác

Giữa cái lạnh thấu xương của mùa đông khắc nghiệt có một đám trẻ con đang bu quanh một đứa bé gái. Dòng suối nhỏ bên cạnh đó cũng như đóng băng lại vì cái lạnh. Trên khóe môi của cô bé còn hơi rỉ máu như bị người ta tát. Người cô bé lôi thôi lếch thếch trông đến bê tha. Cô bé khóc thút thít giữa đám trẻ con đang nhe răng cười thích thú. Đối diện với cô là một cậu bé đang ngồi vắt chân chữ ngũ nhìn rất vênh. Trong mắt cậu lộ rõ vẻ đắc ý khi nhìn thấy cô bị như thế này. Đám trẻ con phục tùng bên cạnh tôn cậu như một bậc Đế Vương khiến cậu càng thích chí.

- Sao hả Nhân Mĩ? Đếm đến ba thì mày có nhảy không? - Cậu bé đó hỏi.

Nhân Mĩ đưa đôi mắt sáng lên nhìn Cát Vũ. Cô bé ghét con người này, luôn độc ác và luôn thích độc chiếm cô. Lúc nào cậu ta cũng tỏ ra thô bạo với cô, sẵn sàng đánh cô nếu như không vừa lòng, bắt cô phải làm mọi thứ cho hắn. Cô đã làm gì hắn? Đã làm gì khiến hắn phải ghét cô như vậy? Cô bé không biết. Chỉ biết đối diện với câu hỏi và cái nhìn hằn học của tên ngồi đối diện. Cô đưa đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh, đám trẻ con ở đây không có kẻ nào muốn giúp cô cả. Đơn giản chỉ vì chúng sợ Cát Vũ. Cô nói giọng sợ hãi:

- Em...Em không thể. Nước ở đó rất lạnh.

Cát Vũ vội vàng lao đến đạp cô một cái khiến cô ngã lăn ra đất. Cô không khóc thét lên như những đứa bé gái khác mà chỉ cắn răng chịu đau. Cậu chỉ tay vào mặt Nhân Mĩ quát:

- Viên bi này mày phải kiếm bằng được cho tao. Nó ở dưới suối chứ có ở đâu xa? Chẳng phải tao đã nói cho mày biết rồi còn gì?

Rồi cậu ra lệnh cho mấy đứa cạnh đấy:

- Lôi nó xuống đấy cho nó tìm. Khi nào tìm được thì mới được về. Bằng không thì tao giết mày.

Rồi cậu bỏ đi để cho cô bé bị hai thằng trẻ con khác lôi xuống dòng suối lạnh buốt.


Buổi tối.

Nhân Mĩ bị cảm lạnh rất nặng.

Mẹ của Nhân Mĩ đến nhà gọi cửa. Vốn dĩ mẹ cậu và mẹ Nhân Mĩ chơi rất thân với nhau. Cậu đoán chắc là Nhân Mĩ lại khoe với mẹ chuyện hôm nay rồi. Nhưng quả thực trong lòng cậu rất lo cho cô bé, nghe nói cô bé bị cảm lạnh rồi. Là tại cậu.

Trong tâm hồn ngây dại của Cát Vũ luôn luôn thích độc chiếm. Nhân Mĩ cũng vậy. Cậu hung bạo với cô cũng chỉ vì cô không chịu thuộc về cậu. Điều này làm cậu rất rất tức giận.

Cô bé cứng đầu này cho dù có bị đánh chết cũng không bao giờ chịu phục tùng ai đó.

Nhưng cái vẻ yếu đuối cố tỏ ra kiên cường càng khiến cậu thích thú mỗi khi trêu chọc. Cậu thích nhìn đóa hoa dã quỳ này chống đỡ lại những cơn bão tố là cậu như thế nào.

Rất ngạc nhiên là mẹ Nhân Mĩ chỉ đến tìm mẹ cậu để hỏi bố cậu có thể đưa hai mẹ con họ đến bệnh viện được không? Bố Nhân Mĩ đi công tác chưa về.

Cát Vũ thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết ngay mà, Nhân Mĩ sẽ không là người như thế đâu. Cô bé lúc nào cũng chỉ cắn chặt răng mà chịu đau khổ một mình thôi. Cậu bé nhoẻn miệng cười chắc chắn một ngày nào đó cậu phải làm cho cô bé này là của cậu. Chỉ có cậu mới có quyền độc chiếm cô bé. Sẽ không để cho kẻ nào cướp cô đi mất. Cô bé phải là vật sở hữu của cậu.

Sáng hôm sau Cát Vũ theo mẹ vào bệnh viện thăm Nhân Mĩ.

Bước vào phòng cậu đã phát hoảng khi nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nhân Mĩ. Sao Nhân Mĩ của cậu lại bị như thế này? Rõ ràng chỉ là tìm viên bi ở dưới suối thôi có nhất thiết phải bị nặng như thế này không? Nhân Mĩ ngốc nghếch, Nhân Mĩ vụng về không biết chăm sóc cho bản thân mình. Cậu chạy đến bên giường áp tai vào ngực của Nhân Mĩ. Khi nghe thấy nhịp tim vẫn còn đập thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Hai bà mẹ nhìn Cát Vũ rồi cười:

- Cái thằng bé này. Nhân Mĩ không chết được đâu.

Biết là vậy. nhưng cậu bắt đầu thấy có lỗi. Chắc là khi Nhân Mĩ tỉnh dậy cậu sẽ xin lỗi cô bé.

- Hai bác đi mua đồ cháo cho Nhân Mĩ. Con ở đây trông em ấy nhé?

Cát Vũ trả lời mẹ Nhân Mĩ:

- Dạ được.


- Con có muốn ăn gì không?

- Con muốn ăn giống như Nhân Mĩ.

Hai bà mẹ vừa đi ra khỏi cửa thì cậu thấy mi mắt của Nhân Mĩ khẽ động đậy. Cát Vũ vui mừng chạy đến bên giường hỏi:

- Sao rồi? Có thấy mệt không?

Nhân Mĩ hoảng hốt. Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Cát Vũ, có phải cô đang bị ác mộng không?

- Anh...anh làm gì ở đây?

- Đến thăm. - Cậu trả lời cộc lốc.

- Anh có làm hại...

Vế sau Nhân Mĩ không nói nữa. Cô đang rất mệt. Chỉ ngẩng mặt lên trần nhà tự đặt ra những câu hỏi cho mình. “Tại sao Cát Vũ lại ở đây? Hắn không làm hại mình nữa chứ?”

Cát Vũ thấy vẻ mặt của Nhân Mĩ như vậy thì rất tức giận. Cậu đã lo lắng như thế nào? Cậu đã sợ hãi như thế nào? Cậu định xin lỗi cô. Cuối cùng là Nhân Mĩ dành cho cậu ánh mắt đề phòng như thế này đây.


- Mày không vui khi tao đến đây thăm mày đúng không?

Nhân Mĩ sợ hãi không dám trả lời câu hỏi này. Cô né tránh cả ánh mắt của Cát Vũ. Hắn đúng là như một con hổ hung dữ. Cô sợ hắn. Chỉ muốn thoát khỏi nanh vuốt của hắn càng sớm càng tốt.

Cát Vũ bước đến giật tung kim truyền nơi tay của Nhân mĩ rồi cười đểu giả:

- Mày khỏe rồi. Truyền làm gì nữa.

- Đừng, Cát Vũ.

- Cho mày biết thế nào là coi thường tao.

Nhân Mĩ sợ hãi chỉ dám nhắm nghiền đôi mắt. Chỉ cần nhắm mắt là cô sẽ không phải nhìn thấy mặt Cát Vũ nữa. Và sẽ không phải nhìn thấy những trò đùa quái ác mà cô sắp phải chịu đựng bởi bàn tay kia.

Hai ngày sau. Nhân Mĩ chuyển nhà đi không lí do để mình Cát Vũ ở lại với bao đống hỗn độn chỉ biết chút giận lên đám trẻ con trong xóm. Cô bé giám chạy thoát khỏi cậu. Cát Vũ nghiến răng nói:

- Cứ đợi đấy Nhân Mĩ.