Việc sử dụng Thanh Vi Chứng Đạo ân thực sự rất tiêu hao, trong ngọc lâu còn vài cái Thượng Thanh linh mạch còn thừa lại đều bị Diệp Húc lấy ra sử dụng hết. Bây giờ trong ngọc lâu của hắn trừ mấy mảnh nhỏ Ngọc Thanh linh mạch thì không còn cái linh mạch nào cả.
Trình độ hiện tại của ta không đủ để luyện hóa thần văn trong Ngọc thanh linh mạch, xem ra chỉ có thể tạm thời dừng việc tu luyện lại thôi.
Diệp Húc thở dài, không có nhiều linh mạch, hắn chỉ có thể dừng chân ở cấp độ cao nhất của Thánh Hoàng mà thôi, vô lực tiến thêm bước nữa.
Không biết Vô Tướng Hoàng tu luyện thế nào rồi?
Ở bên trong Thần Cốt thành, hơi thở Vô Tướng Hoàng càng ngày càng mạnh, dần dần phát sinh biến dị, mặc dù đám người Man Tổ không thúc dục nơi này của Thần Cốt thành nhưng khí tức của hắn cũng có thể ngăn cản một phần dư âm của Mạt Nhật Kiếp xâm nhập, giảm áp lực cho đám người Man Tổ rất nhiều.
Điều này nói rõ, Vô Tướng Hoàng đã tiến đến rất gần với cảnh giới Thần Vương rồi. Đạo vận chuyển động xung quanh thân thể hắn đã bắt đầu chuyển thành thần văn!
Vu Tổ cùng Thần Vương, tuy rằng đều là cảnh giới Tam Thần Vương, nhưng thực lực chênh lệch rất lớn. Vô Tướng Hoàng thân là đệ tử của Đại Thế Tôn, Phật Đế của Phật giới, nguyên bản tu vi kiến thức có thể nói cực kỳ cao minh, lại trải qua vạn năm dày công tích lũy, lần này lại có Ngọc Thanh linh mạch từ Diệp Húc, rốt cục cũng bước một bước cuối cùng, thành tựu trở thành Thần Vương!
Tu vi của hắn càng tăng tiến, áp lực lên đám người Man Tổ ngày càng nhẹ nhàng đi. Hơn mười ngày thời gian trôi qua, đám người Man Tổ đã có thể không cần thúc dục thần xương thành lũy nữa, dư âm Mạt Nhật Kiếp cũng rất ít có cơ hội xâm nhập vào trong thành uy hiếp bọn họ.
Nhưng mà so sánh với khí tức Thiên Hậu nương nương trước đây, Vô Tướng Hoàng vẫn còn kém rất nhiều, tiền nhiệm Thiên Hậu có thể che chở cả hòn đảo, chu vi cả ngàn dặm, mà Vô Tướng Hoàng bây giờ chỉ có thể che chở Thần Cốt thành, có thể thấy được mặc dù cùng là Thần Vương, nhưng vẫn có những chênh lệch rất lớn.
Diệp huynh đệ, ta vẫn còn buồn bực một việc.
Man Tổ liếc mắt nhìn Diệp Húc, không nhịn được nói: Ngươi không giống như là bị người trấn áp, bỏ rơi lại Hải Nhãn, ngược lại giống như là chính mình cố ý đi vào, hơn nữa lại còn mang theo rất nhiều linh mạch, có phải mục đích ngươi đến là trao đổi lấy bảo vật của chúng ta phải không? Hay là, lão đệ ngươi có đường thoát thân khỏi nơi này?
Đám người Huyền Vũ lão tổ đều nhìn chằm chằm Diệp Húc, Hàn Minh lão tổ lắc đầu cười nói: Man Tổ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, cho dù có là Thần Vương cũng không thể thoát khỏi nơi này, Diệp lão đệ tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn còn chưa so sánh được với thượng cổ Thần Vương đâu? Ta đoán chúng ta bị vây ở chỗ này, đến lúc chết cũng không biết cách nào đi ra đâu.
Sắc mặt đám người Huyền Vũ lão tổ ảm đạm, gật đầu nói: Nói không sai. Hải Nhãn trước kia từng trấn áp một lúc hơn hai mươi vị Thần Vương, người nào cũng có thực lực khủng bố? Những vị Thần Vương từng liên thủ, ý đồ từ Hải Nhãn thoát thân, nhưng đã không thể thành công.
Hắn lấy ra một tấm bia đá, chỉ thấy trên tấm bia đá mơ hồ có chữ viết, nhưng có thể nhận ra được ngay đó là di ngôn của một vị Thần Vương, nói về việc hơn hai mươi vị Thần Vương liên thủ, tạo ra một món trọng bảo hiếm có có một không hai, chuẩn bị đánh xuyên qua Hải Nhãn, thoát khỏi nơi đây, không ngờ đã có hơn mười vị Thần Vương chết ở trên đường, món trọng bảo kia cũng bị dư âm Mạt Nhật Kiếm phá hủy, bị cuốn vào chỗ sâu nhất trong Hải Nhãn.
Những Thần Vương còn lại hoảng sợ bỏ chạy quay về, trên đường chạy trốn lại chết thêm năm sáu người nữa. Cuối cùng, hơn hai mươi Thần Vương mạnh mẽ ra đi chỉ còn có mấy người bị thương nặng quay về, đành phải ở trên đảo chờ đợi thời gian trôi đi, không dám nghĩ tới chuyện phá Hải Nhãn để thoát vây nữa.
Huyền Vũ lão tổ thở dài nói: Diệu Chân Đế Quân mạnh mẽ đến thế, đường đường là một Đế Quân, một mình trấn áp Hải Nhãn, ông ta làm dao động của Hải Nhãn bình ổn lại, nhưng vì thế mà cũng tu vi tổn hao rất nhiều. Dù cho tu vi có tổn hao nhiều nhưng thực lực vủa ông ấy vô cùng cường đại, có lẽ không phải là không thể thoát khỏi nơi này.
Mọi người yên lặng gật đầu, không thèm nhắc lại, không khí cực kỳ nặng nề.
Thật ra thì...
Diệp Húc do dự một lúc, cười nói: Đúng là ta có biện pháp thoát khỏi nơi này, nhưng chỉ là tu vi của ta không đủ, có lẽ còn cần sự trợ giúp của Vô Tướng lão tổ cùng toàn thể mọi người ở đây nữa.
Man Tổ mở to mắt, thất thanh nói: Thật sao? Ngươi không lừa chúng ta đấy chứ?
Trong lòng Thương Hạc lão tổ bỗng nhảy dựng, lắc đầu nói: Diệp lão đệ chớ có nói đùa, ngay cả bao nhiêu Thần Vương liên thủ, cũng không thể thoát ra được, ngươi có thể có biện pháp nào được chứ?
Lão đệ, ngươi không cần an ủi chúng ta. Chúng ta ai cũng không còn bao nhiêu thọ nguyên nữa, bây giờ sống thêm được ngày nào hay ngày ấy thôi.
Diệp Húc cười nói: Ta quả thật không có nói sai, xác thực có con đường thoát thân, nếu không tại sao ta đang tự dưng bình thường lại chủ động nhảy vào Hải Nhãn này?
Huyền Vũ lão tổ hiện lên một ý nghĩ, hô hấp dồn dập nói: Hay là lão đệ ngươi còn có tiếp ứng ở bên ngoài? Ta đoán ra một chuyện, nếu ở bên ngoài Hải Nhãn có người tiếp ứng chúng ta, đưa xuống một cây cần câu là Thần Binh cấp vu bảo là có thể lần lượt đưa chúng ta ra ngoài!
Man Tổ vỗ tay khen: Đúng là ý kiến hay, nhưng cần câu cấp Thần Binh rất khó tìm, hơn nữa để sử dụng được Thần Binh này thì cảnh giới thấp nhất của phải là Thần Vương, nếu không làm sao đủ pháp lực mà đem hết được chúng ta rời khỏi nơi này được?
Diệp Húc lắc đầu cười khổ nói: Thực không dám giấu các người, bây giờ số Thần Vương muốn giết ta nhiều không đếm hết, không có lý gì có Thần Vương nào lại nguyện ý giúp ta.
Diệp huynh đệ, vậy rốt cuộc ngươi định làm cách nào để rời khỏi nơi này?
Thanh âm của Vô Tướng Hoàng đột nhiên truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy quanh thân Vô Tướng Hoàng không còn đạo vận, chỉ thấy thần văn dày đặc, nhìn kỹ lại thấy chúng xây dựng nên một cái pháp luân gần giống như Bát Bảo luân của hắn, chỉ khác là luân của sư phụ hắn có phật đế ở giữa, còn pháp luân này ở giữa lại là hình dạng của Vô Tướng Hoàng.
Hắn đã ấn chứng được Phật Đà đạo quả, thân thể Thần Vương, lấy chính mình làm thế tôn, tôn kính chính mình, tám đại Phật giới vờn quanh, mở cõi Niết bàn, mỗi một Phật giới đều có một Phật tổ, thiên thần Phật Đà bay đầy trời, nhìn vô cùng bao la hùng vĩ.
Nhưng hắn mới chỉ là vừa đặt chân vào cảnh giới Thần Vương, thần văn còn chưa vững chắc, hơn nữa còn kém xa so với Nhiên Mi Lão Phật.
Dù vậy, hắn cũng đã cường đại so với trước không dưới mười lần, đủ để ngăn chặn dư âm Mạt Nhật Kiếp rồi!
Chúc mừng Vô Tướng Thần Vương, rốt cục cũng trở thành Thần Vường rồi! Đám người Man Tổ mừng rỡ, đều chắp tay cười nói.
Vô Tướng Hoàng tuy rằng đã trở thành Thần Vương, nhưng lại không có quá nhiều vui vẻ, cũng không cậy mình là Thần Vương mà kiêu căng, khom người hoàn lễ, nói: Lão Thần Vương đem hết toàn lực che chở cho bọn ta, chỉ tiếc ta không thể thành tựu Thần Vương sớm hơn, cùng người san sẻ gánh nặng. Nay lão Thần Vương đã qua đời, chúng ta cần tiếp tục sống. Diệp lão đệ, ngươi thật sự có cách rời khỏi nơi đây ư?
Diệp Húc gật đầu, vạn phần trịnh trọng nói: Ta tuy có nắm chắc nhưng cần sự trợ giúp của mọi người. Ta phải lẻn vào đáy Hải Nhãn, lấy ra một món bảo vật thì mới có thể thành công được!
Đám người Huyền Vũ lão tổ liếc nhau, yên lặng không nói gì, bọn họ ở trên đảo đã muốn rất khó khăn mới chống đỡ được, nếu vào Hải Nhãn sâu hơn thì có lẽ mãi mãi không còn nhìn thấy mặt trời nữa.
Man Tổ không nhịn được nói: Phần đáy Hải Nhãn ở bên dưới đảo, nơi đó ngay cả Thần Vương cũng không sống được bao lâu, đi xuống đó chỉ có chết mà thôi. Diệp lão đệ, ngươi nghĩ ở cái địa phương đó còn có bảo vật ngươi cần hay sao?
Ánh mắt Vô Tướng Hoàng cũng sáng ngời, nhìn thẳng vào Diệp Húc.
Diệp Húc sắc mặt nghiêm nghị, chậm rãi gật đầu.
Ta tin tưởng ngươi! Vô Tướng Hoàng quả quyết nói.
Man Tổ nhếch miệng cười to: Lão đệ, ta cũng tin tưởng ngươi! Cùng với các ngươi ở nơi này chờ chết, không bằng thử một lần, nói không chừng có thể nhảy ra khỏi Hải Nhãn, thoát khỏi nơi này!
Huyền Vũ lão tổ chậm rãi nói: Tuy Diệp lão đệ trong việc buôn bán có lòng tham, nhưng nói là làm, cũng không có lừa gạt chúng ta để lấy bảo vật, đối với lời của ngươi, lão phu cũng rất tin tưởng.
Nghe nói vậy, mấy người Vu Tổ khác không còn do dự, đều cười nói: Các ngươi đều đi rồi, mấy người lão già chúng ta sống ở chỗ này cũng không hợp lý, phải sống cùng nhau sống, chết cùng nhau chết mới phải!
Man Tổ cười ha hả, ngửa mặt lên trời thét dài: Người ở bên ngoài nghe đây, chúng ta là những lão ma đầu ngày đó, bay giờ sắp trở về rồi, các ngươi chuẩn bị ở dưới dâm uy mà run sợ đi!
Mọi người nhíu mày, đẩy Man Tổ ngã xuống đất, quyền đấm cước đá, giận dữ nói: Ngươi nói cái gì? Cái gì gọi là dâm uy? Bọn lão tử quang minh chính đại, khi nào từng có dâm uy?
Đúng là tên dã man này miệng đầy tro bếp, lão tử năm đó ở trong Thiên Phần nhưng là nổi tiếng là người hiền lành, ai nấy đều biết!
Diệp Húc cười xem mọi người cãi nhau ầm ĩ, một mảnh ấm áp trào lên trong lòng, bọn người kia mặc dù ở trong Thiên giới đều là ma đầu có tiếng xấu người gặp người sợ, nhưng lại hồn nhiên chất phác, đối với đồng bọn không hề có tính toán gì, so với sự lục đục với nhau của Thần Vương Đế Quân tốt hơn không chỉ gấp trăm ngàn lần!
Cái gọi là ma đầu, chính là do tính tình trong người thế nào thôi, đến cuối cùng ai là chính nghĩa, ai là tà ác, thiện ác không thể phân biệt được, trong lòng hắn tự cân nhắc hơn kém một hồi.
Từ nơi này đi xuống, là có thể xâm nhập phần sâu nhất của Hải Nhãn?
Đám người Man Tổ đứng ở trước nơi Nhã Tư Hiên tiểu trúc ngày trước, chỉ thấy nơi đó chỉ còn lại một động khẩu cực lớn, nhìn xuống phía dưới chỉ thấy sâu hun hút không thấy đáy, mọi vật lọt vào trong này, tất cả đều bị quấy nát thành hư vô, dù là kẻ nào cũng không thể thấy được sâu bên trong có cái gì.
Mặc dù đã trở thành Thần Vương nhưng trong long Vô Tướng Hoàng cũng vô cùng kinh hãi, tu vi của hắn hơn xa so với đám người Diệp Húc, nhưng cũng không có cách nào nhìn đến phần sâu nhất của Hải Nhãn, thầm nghĩ: Lấy tu vi của ta để thúc dục Thần Cốt thành, chỉ sợ cũng không thể bình yên đi vào tới phần sâu nhất của Hải Nhãn, nếu là ta có thể củng cố cảnh giới, có thể sẽ có khả năng này, nhưng mà cũng hung hiểm vô cùng, làm thọ nguyên tổn hao rất nhiều! Nguồn tại http://Truyện FULL
Ánh mắt Diệp Húc quét một vòng nhìn mọi người, thản nhiên nói: Chư vị, các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Vô Tướng Hoàng cùng đám người Man Tổ liếc nhau, yên lặng gật đầu. Thanh âm Man Tổ khàn khàn, đột nhiên há mồm phun ra một ngụm chân nguyên, hóa thành một bức bản đồ, ha ha cười nhẹ nói: Diệp lão đệ, nếu ta chết trên đường đi, ngươi sau khi thoát được ra ngoài hãy đến Man tộc, ta có một nữ nhi, có khả năng còn sống...
Lão phu không còn vướng bận gì khác, chỉ có một lần lúc tuổi còn trẻ đã làm một chuyện hoang đường, muốn xin lỗi nữ tử này, bây giờ mỗi lần nhớ tới trong lòng lại thấy áy náy.
Thương hạc lão tổ cũng tự lấy tu vi của mình hóa ra một tấm bản đồ, lẩm bẩm nói: Diệp lão đệ, nếu ta chết, nhờ ngươi đi nơi này tìm nàng, nói rằng, nàng không cần chờ ta nữa...
Huyền Vũ lão tổ cũng nói: Ta cũng vậy, có một tâm nguyện chưa hoàn thành được...
Chư vị Vu Tổ lần lượt đi đến trước mặt Diệp Húc, nhờ vả chuyện hậu sự của mình, tuy rằng bọn họ mang tiếng đại ma đầu nhưng giờ phút này lại không nghĩ đến chuyện báo thù rửa hận, mà lại là chuyện tình thân.
Chư vị, chúng ta nhất định có thể sống đi ra ngoài, các ngươi cũng có thể tự tay hoàn thành đều tự tâm nguyện! Ngọc lâu, lên!
Trong lòng Diệp Húc cảm thấy trọng trách nặng nề, mỉm cười nói: Mọi người cùng ta thúc dục ngọc lâu để tiến vào, chúng ta tìm quanh một chút, xem trong Hải Nhãn có những cái gì!