"Đây là Sắc mệnh phù văn của Đế Quân?"
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, Phong Tùy Vân vội ló đầu cẩn thận quan sát, lại giơ tay định bóc Sắc mệnh phù văn kia ra, cười nói: "Đồ của Đế Quân nhất định là thứ bất phàm."
Phó Tây Lai vội gạt phăng tay hắn ra, cả giận nói: "Huynh không muốn sống nữa à! Sắc mệnh phù văn của Đế Quân mà huynh cũng dám động vào? Nếu cấm chế trong phù văn mà kích phát, cho dù là một chút uy năng cũng đủ để huynh chết trăm ngàn lần rồi!"
Phong Tùy Vân hoảng sợ, vội rụt tay lại: "Diệp huynh, món bảo vật này huynh lấy được từ đâu?"
Diệp Húc cười nói: "Trong lúc hai người tu luyện, ta vô ý lấy được. Phó huynh, huynh tin đây đúng là Sắc mệnh phù văn của Đế Quân?"
"Tin tưởng không chút nghi ngờ!"
Phó Tây Lai quả quyết: "Loại phù văn này Thanh Hiên Thần Phủ ta cũng có, là bảo bối mà cha ta mời tới dùng để để trấn thủ kho báu của Thanh Hiên Thần Phủ ta. Một tờ phù văn dán xuống, cho dù là Thần Vương thần thông quảng đại cũng không cách nào mở ra được. Nhưng tấm Sắc mệnh phù văn này hẳn là bị cao thủ động tay chân định phá đi phù văn cấm chế, nhưng không thể phá giải, làm cho năng lượng trong phù văn tổn hao nhiều. Dù vậy thì cũng không hề tầm thường. Xúc động tấm Sắc mệnh này sẽ bộc phát ra uy năng còn mạnh hơn cả Vu Tổ! Hơn nữa, nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng bảo vật trong hộp."
"Phó huynh, huynh có thể phá giải đạo Sắc mệnh phù văn này không?" Diệp Húc lại càng thêm tò mò về thứ trong hộp ngọc, cười nói.
Phó Tây Lai đáp với sắc mặt ngưng trọng: "Ta vốn cũng không chắc lắm, nhưng giờ thực lực ta tiến nhanh, tu thành Thánh Hoàng đỉnh phong nên cũng nắm chắc vài phần. Chỉ là nếu không nắm chắc mười phần mà xúc động cấm chế trong phù văn, sẽ dễ dàng làm cho bảo vật trong hộp bị hủy đi chỉ trong chốc lát. Nếu Diệp huynh yên tâm thì có thể đưa hộp ngọc này đến Thanh Hiên Thần Phủ ta, cha ta tự mình ra tay chắc chắn có thể dễ dàng bóc nó ra."
Diệp Húc cười nói: "Thứ này là ta vô ý có được, hỏng thì cũng hỏng, sao phải phiền đến Thanh Hiên phủ chủ? Phó huynh cứ làm đi."
Lúc này Phó Tây Lai mới ngồi xuống, Thanh Huyền Đạo Môn sau lưng đứng vững, vô số đạo văn đạo ngân bắt đầu khởi động, hóa thành từng đồ án nhanh chóng suy diễn cấm chế trong tấm Sắc mệnh phù văn này. Sau một lúc lâu, hắn mới giơ tay đưa một đạo cấm chế vào trong phù văn. Lại suy tính một lúc lâu mới đưa ra đạo thứ hai, vô cùng cẩn thận.
Diệp Húc vẫy tay một cái, giấu đi mọi người vào trong hư không để tránh cho đưa tới phiền hà không cần thiết.
Phong Tùy Vân chỉ nhìn một lát rồi mặc kệ, hắn dù hiểu biết sơ sơ về cấm chế, nhưng Thanh Hiên Thần Phủ là đại phái cấm chế, Phó Tây Lai lại là con của phủ chủ, mỗi một cử động hàm chứa tri thức đều là thứ hắn không thể lý giải được.
"Con cẩu kia đang ăn gì vậy?"
Hắn nhìn lướt qua Hao Thiên Khuyển thì ngẩn ra, thất thanh nói: "Ma thần! Con chó này lại đang ăn một vị ma thần!"
Hao Thiên Khuyển mặt mày hớn hở, thấp giọng nói: "Phong lắm miệng, ngươi nói ít đi chút thì ta còn chia cho mấy cục xương."
"Ngươi cho là ta cũng thích gặm xương như ngươi sao?"
Phong Tùy Vân nổi giận nhưng ngay lập tức tỉnh lại, mặt dày nói: "Ngươi đã nói như vậy thì ta cũng ngại từ chối, lấy xương ra đây."
Hao Thiên Khuyển không ngờ da mặt hắn lại dày đến mức độ này, đành phải lấy hai ba cục xương ra, lưu luyến liếm hai cái, bôi đầy nước dãi lên rồi mới giao cho Phong Tùy Vân, không đành lòng nói: "Nếu ngươi thấy nước dãi của ta ghê tởm, ăn không trôi thì cứ trả lại…"
Phong Tùy Vân mừng rỡ, bất chấp trên xương toàn là nước dãi chó, vội đoạt lấy ôm vào ngực, cười nói: "Ghê tởm? Cho dù ngươi ị lên đó thì lão tử cũng muốn!"
Hao Thiên Khuyển ngạc nhiên trừng lớn mắt, qua một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Không ngờ khẩu vị ngươi nặng như vậy, nhưng lão tử còn lâu mới bỉ ổi như thế…"
Phong Tùy Vân chẳng hề nghĩ nhiều, trái tim đập thình thịch: "Xương cốt của ma thần chính là thần kim trong thần kim, là nguyên liệu luyện khí cao nhất. Ma thần cấp Thánh Hoàng, xương cốt đủ để luyện chế Tổ Binh rồi!"
Diệp Húc hoàn toàn không biết nói gì với bọn họ, thầm nghĩ: "Chẳng biết bao giờ Phó huynh mới có thể phá giải được tấm Sắc mệnh phù văn này, không bằng nhân cơ hội tu luyện, sớm vượt qua kỳ suy yếu của Thánh Hoàng!"
"Phong huynh, Thái Thanh linh mạch này cho huynh, tranh thủ tĩnh tâm tu luyện thôi." Diệp Húc lấy ra một Thái Thanh linh mạch đưa cho Phong Tùy Vân.
Phong Tùy Vân đang định từ chối thì thấy Diệp Húc lại lấy một cành nữa ra, há mồm nuốt luôn vào bụng, không khỏi ngơ ngẩn. Hắn lại thấy Diệp Húc nuốt một cái nữa rồi một cái nữa, liên tục nuốt hơn chín cành Thái Thanh linh mạch vào bụng mới ngừng lại.
"Khi nào thì Diệp huynh đã giàu có đến mức này? Ngay cả loại Thái Thanh linh mạch chỉ có Vu Tổ mới có thể giữ lấy cũng có thể lấy ra nhiều như vậy, thậm chí còn tặng cho ta một cành!"
Phong Tùy Vân ngạc nhiên, mà càng làm cho hắn kinh hãi là tu vi Diệp Húc. Lúc này hắn mới để ý Diệp Húc đã trở thành Thánh Hoàng, ngưng tụ ra đạo môn, một hơi nuốt chín cành Thái Thanh linh mạch cũng không bị nổ tung.
Sức ăn này còn lớn hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Từ đó có thể thấy được tu vi Diệp Húc tất đã tăng lên đến mức hắn không thể sánh bằng.
"Ta vốn cho mình trở thành Thánh Hoàng đỉnh phong, mở ra đạo môn rồi là sẽ thu ngắn khoảng cách với Diệp huynh lại, không ngờ nay khoảng cách ngày càng lớn rồi! Xem ra ta chỉ có nhảy ra khỏi đạo môn trở thành Vu Tổ rồi mới có thể vượt qua hắn. Nhưng với tích lũy hiện tại, ta nhảy ra đạo môn thì chỉ có chết. Chờ tích đủ thực lực rồi, sợ là thực lực Diệp huynh lại tăng vọt lên bao nhiêu…"
Diệp Húc vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh luyện hóa đám linh khí trong linh mạch đó, hấp thu đạo văn đạo ngân dung nhập vào trong Luân Hồi Thiên Môn, không ngừng gia cố tòa đạo môn này. Đồng thời hắn thi triển Thanh Minh ấn, thấm thuần đạo vận biến hóa và đạo lý trong linh mạch, tích lũy tri thức.
Tu vi hắn không ngừng tăng vọt lên. Mấy ngày sau hắn đã luyện hóa hết chỗ Thái Thanh linh mạch kia, lại lập tức lấy ra chín cành nữa tiếp tục tu luyện. Mà Phong Tùy Vân như bị kích thích vậy, cố gắng khổ tu, tu vi tiến cảnh không chậm nhưng so với Diệp Húc thì kém cỏi hơn rất nhiều.
Hắn trở thành Thánh Hoàng, tu vi tăng lên mạnh mẽ, bức thiết cần linh khí linh mạch bổ sung, vượt qua kỳ suy yếu.
Gần một tháng, Diệp Húc rốt cuộc luyện hóa hết Thái Thanh linh mạch. Luân Hồi Thiên Môn càng thêm củng cố, đạo văn đạo ngân của chư thiên chư địa chư thế giới liên kết chặt chẽ, nhất là Mười Tám Tầng Địa Ngục, càng thêm chói mắt, càng thêm khủng bố.
Diệp Húc mở mắt, sức mạnh và uy lực toàn thân mênh mông. Luân Hồi Thiên Môn vặn vẹo hư không thành thế giới chồng chất, vây quanh thân hắn. Sau lưng đạo vận thần văn như dải băng bay lượn không ngừng.
Tu vi hắn tăng lên hơn mười lần, thực lực cũng tăng lên không dưới mười lần. Tu vi thực lực tăng lớn, tuy không đủ so với đám ma thần cảnh giới Vu Tổ như Già Bà Lâu kia, nhưng gặp phải Vu Tổ bình thường thì cũng có thể đánh một trận.
Không chỉ như vậy, Diệp Húc thậm chí cảm thấy mình có thể thúc giục đạo vận sau lưng kia. Cũng tức là, hắn có thể dụng đạo vận là có một phần sức mạnh của Vu Tổ.
"Tuy tu vi thực lực ta vẫn không bằng Vu Tổ, nhưng Vu Tổ muốn giết ta thì không thể làm được!"
Hào khí tỏa ra từ trong lồng ngực Diệp Húc, hắn đến Thiên giới đã hai ba năm mà đã có thành tựu bậc này, đột phá Vu Hoàng trở thành Thánh Hoàng, thực lực thẳng tiến tới Vu Tổ. Phóng tầm mắt khắp Thiên giới, ai có thể tiến bộ như vậy chỉ trong thời gian ngắn? Nguồn tại http://Truyện FULL
"Diệp huynh, Phó mỗ may mắn không làm nhục mệnh, Sắc mệnh phù văn của Đế Quân đã bị ta bóc ra rồi."
Tiếng của Phó Tây Lai truyền đến, Diệp Húc vội nhìn lại thì thấy Sắc mệnh phù văn giờ đã bị bóc ra khỏi hộp ngọc. Phong Tùy Vân cũng lập tức ngừng tu luyện, thò người đến xem.
Hao Thiên Khuyển cũng vội chạy tới, giơ chân đẩy nắp hộp ngọc ra.
Hộp ngọc được mở ra, nhất hời một vầng sáng màu vàng phóng lên cao, hóa thành ngàn núi vạn sông thoáng hiện ra trước mắt bọn họ.
Hình ảnh trong quầng sáng vàng kia có góc nhìn cực kỳ kỳ lạ, giống như đám người Diệp Húc đặt mình trong đó, lướt qua ngàn núi vạn sông, thẳng đến một thâm cốc u tối.
Cảnh tượng xuyên qua thâm cốc này, bên tai là tiếng âm phong gào thét, ngàn vạn ma đầu tuần tra chém giết bên trong âm phong. Lập tức hình ảnh lại chuyển, một nơi kỳ dị đột ngột hiện ra trước mặt bọn họ.
Nơi kỳ dị này như ở dưới Thiên Phần, cây cối cao lớn âm trầm, hai bên đường đầy những bức tượng kỳ lạ, tất cả đều là ma thần, trông rất sống động.
Ở phía trước đứng sừng sững một tòa Ma Môn âm trầm khủng bố, lập tức Ma Môn này mở ra, hiện ra một con đường không biết thông đến nơi nào. Chỉ thấy hàng tỉ quần tinh bị luyện thành cát, hóa thành sa mạc mênh mông bát ngát, một đạo ngân hà bị luyện thành nước hóa thành sông lớn cuồn cuộn mênh mông.
Hình ảnh lại đổi, bước qua sa mạc, vượt qua sông lớn. Ở nơi cực sâu trong Thiên Phần, đủ loại ma khí phun ra từ mặt đất, quỷ khóc thần kêu, ma âm cuồn cuộn làm cho người ta sởn cả gai ốc.
Bên trong ma khí bồng bềnh những thứ kỳ quái như kìm sắt, dao kéo, thiết thụ, lồng hấp, nghiệt kính, đồng trụ, núi đao, núi băng, thạch ma, thậm chí còn có một vị Đại ma thần đầu dê thân người!
"Thần văn thần vận"
Diệp Húc nhìn qua một cái là biết những bảo vật dó do thần văn thần vận ngưng tụ nên, chỉ cần lấy ra một món là đủ để trấn áp chư thiên.
"Đây là nơi nào?" Phong Tùy Vân thất thanh nói.
Phó Tây Lai cũng sắc mặt kịch biến, hoàn toàn không ngờ trong hộp ngọc lại xuất hiện cảnh tượng này.
"Đây là trung tâm của Mười Tám Tầng Địa Ngục, ngưng tụ ra số mệnh…" Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, từ từ phun ra một hơi.
"Số mệnh của Mười Tám Tầng Địa Ngục!"
Hai người cả kinh, liếc nhau một cái rồi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, ngay sau đó lại chán nản nói: "Tiếc quá, cho dù chúng ta có được số mệnh này thì cũng không thể hưởng thụ, ngược lại sẽ bị phế bỏ tu vi chỉ trong chớp mắt, chết đến không thể chết lần nữa!"
Phong Tùy Vân chớp mắt cười nói: "Nhưng nơi này bảo vật nhiều không đếm xuể, nhặt bất cứ hòn đá nào cũng có thể luyện ra cả Tổ Binh ấy chứ!"
Phong Tùy Vân gật đầu liên tục: "Đúng vậy! Nơi đó chắc chắn có vô số linh mạch, Thái Thanh Thượng Thanh, thậm chí Ngọc Thanh linh mạch cũng có thể xuất hiện, có khi còn có cả tổ mạch nữa!"
Quầng sáng trong hộp ngọc dần dần biến mất, mà hộp ngọc cũng biến thành một đống phấn, theo gió bay đi.
"Diệp huynh, có đi nơi đó nhìn thử thế nào hay không?" Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai cùng đồng thanh hỏi.