"Vũ xà?" Những cao thủ đời trước của tam đại thế gia nhìn mà ghê sợ, trong đó một lão già Phương gia thất thanh nói.
Con vũ xà này tỏa ra yêu khí nồng đậm, hung uy, hùng cứ ở Ưng Sầu Giản, giống như một ngọn núi nằm ngang nơi đó, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng đi qua!
Loại quái vật thượng cổ dị chủng này, biến hóa cực kỳ gian nan, so với những yêu thú cấp tinh quái mà nói thì biến hóa khó khăn hơn gấp trăm lần, nhưng dù là vũ xà chưa biến hóa thì bọn họ cũng còn lâu mới là đối thủ của nó!
Diệp Húc có thể cảm nhận được, một cỗ cảm xúc tuyệt vọng lan tràn giữ các thế gia cao thủ đời trước này, một con vũ xà thượng cổ dị chủng xuất hiện tại Ưng Sầu Giản đồng nghĩa với việc bọn họ căn bản không có khả năng khai thông cái khe này.
Loại thượng cổ dị chủng này, khi hung tính đại phát, ra tay một cái đất rung núi chuyển, cái đuôi đảo qua liền có thể quét đổ một đỉnh núi, không ai có thể kháng cự lại!
Nếu bắt buộc phải khai thông Ưng Sầu Giản, tất phải đánh một trận với con vũ xà này, những lão cao thủ của tam đại thế gia, chỉ sợ có một nửa phải chết nơi đây!
Diệp Tư Đạo đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cất cao giọng nói: "Anh tiên sinh, vì sao lại ở đó phô trương thanh thế vậy? Sao không lộ mặt ra?"
Con vũ xà kia đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, tựa như một đám mây, không ngừng sụt vào giữa, trong chớp mắt từ một con quái vật dài đến trăm mét co rút lại thành một luồng chân nguyên khí lớn tầm mười thước, giống như một vầng trăng sáng treo trên không trung, tản ra ánh hào quang rực rỡ.
Vầng trăng này đột nhiên tối dần, một mảnh hỗn độn, hiển nhiên là dấu hiệu mãi nhập Hỗn Nguyên kỳ!
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, đã thấy dưới đám nguyên khí kia, một nam tử dáng người cao gầy xuất hiện, đầu ưng mình người, lưng mọc hai cánh, không giống nhân loại mà giống một con ưng yêu đã tu luyện thành công!
Mọi người không khỏi ngẩn ra, Phương Vạn Hào lẩm bẩm nói: "Con vũ xà vừa nãy, không ngờ vốn không phải vũ xà thật sự, mà là vu pháp của ưng yêu này… Vu pháp của y, sao lại có thể thật đến vậy, ngay cả chúng ta đều không nhìn ra?"
Chu Văn Thanh cũng cực kỳ kinh ngạc, thế mới biết "Anh tiên sinh" Diệp Tư Đạo nói đến không phải "Anh" như bọn họ tưởng, mà là "Ưng tiên sinh", chỉ ra chân thân của y!
"Khặc khặc, Diệp lão đệ, chúng ta lại gặp nhau!"
Nam tử đầu ưng thân người kia miệng nói tiếng người, thanh âm kiên định, âm vang hùng hồn, lực xuyên thấu rất mạng, cười nói: "Ba năm không thấy, tu vi của ngươi lại tăng lên không ít, tuy nhiên mỗ gia cũng không kém. Từ lúc từ biệt ngươi, mỗ gia liền vân du tứ phương, ta ở trong đại trạch đụng tới một con vũ xà! Mỗ gia truy tung con vũ xà đó suốt một năm trời, cuối cùng thu phục được nó, luyện thành Vũ xà quy hóa đại pháp!"
Diệp Húc nhìn về phía Ưng tiên sinh, ánh mắt tràn ngập khâm phục, vị yêu nhân này không ngờ vì tu luyện một môn vu pháp mà xâm nhập đại trạch truy tung vũ xà, phải biết rằng vũ xà chính là thượng cổ dị chủng, nếu phát hiện hắn rình ở một bên, chỉ sợ vị Ưng tiên sinh này ngay cả chạy trốn cũng khỏi nghĩ!
"Phủ chủ, không phải vu sĩ tu luyện đến Tam Chân cảnh rồi sẽ rất ít sử dụng vu pháp sao?"
Diệp Húc thấp giọng hỏi: "Vì sao vị Ưng tiên sinh này còn tận lực tu luyện Vũ xà quy hóa đại pháp vậy?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Chu Thế Văn và Phương Thần tinh thần chấn động, vội vàng lưu ý lắng nghe, bọn họ cũng có thắc mắc này.
Vu sĩ bình thường nếu có được vu binh, tu luyện đến Tam nguyên cảnh Cố nguyên kỳ sẽ ngừng tu luyện vu pháp, chuyển sang tế luyện vu binh. So sánh với vu pháp thì uy lực vu binh mạnh hơn một chút.
Mà nếu không có vu binh, vu sĩ sẽ tiếp tục tu luyện, mãi cho đến Tam chân cảnh.
Tu luyện đến cảnh giới này rồi, thân phận khác xưa, đã có thể tế luyện vu bảo, đạt được một kiện vu binh cũng quá dễ dàng, vu pháp liền hoàn toàn bị vứt bỏ.
Đại bộ phận vu sĩ Liễu Châu đều như thế, có rất ít ngoại lệ.
Vị Ưng tiên sinh này không đi rèn vu bảo, cũng không có một kiện vu binh vu bảo nào, ngược lại chuyên tâm khổ tu vu pháp, quả thật làm cho người ta không hiểu.
Diệp Tư Đạo nhìn ba thiếu niên kia một lượt, nói: "Uy lực của vu pháp chân chính vượt xa những gì các ngươi tưởng tượng, thậm chí qua cả vu bảo. Chẳng qua vu pháp Liễu Châu ta cũng không toàn diện, tỷ như Vũ xà quy hóa đại pháp, nếu không nhìn thấy vũ xà thì chỉ có thể tu luyện ra da lông, uy lực so với Vũ xà quy hóa đại pháp chân chính quả thật cách biệt một trời một vực."
Diệp Húc gật đầu xưng vâng, điểm này Diệp Phan từng nói qua, tuy nhiên Diệp Phan cũng không nói giống Diệp Tư Đạo, đối vu pháp tán dương thêm không ít.
"Diệp lão đệ, ngươi và Ưng tiên sinh này là bạn cũ à?"
Phương Vạn Hào tò mà vạn phần, cười nói: "Vu pháp của vị Ưng tiên sinh này, quả thực có thể nói là thần thông quảng đại, vũ xà của y đã tiến hóa đến mức tận cùng, không khác vũ xà chân chính là mấy. Loại vu pháp uy lực này, so với vu bảo bình thường còn mạnh hơn!"
Diệp Tư Đạo gật đầu nói: "Có thể coi như là bạn cũ. Lúc trước ta ra ngoài tìm kiếm Tần nhi, từng gặp qua hắn một lần."
"Nếu Diệp phủ chủ cùng y có giao tình, như vậy chúng ta liền yên tâm."
Mọi người nhìn nhau cười, nói: "Có vị Ưng tiên sinh ở đây, chúng ta khai thông Ưng Sầu Giản sẽ bớt đi rất nhiều khí lực."
Diệp Tư Đạo sắc mặt cổ quái, nói: "Chư vị hiểu lầm rồi, ta với hắn không phải loại giao tình đó. Lần trước ta tìm kiếm Tần nhi khắp nơi, đúng lúc gặp Ưng tiên sinh mang theo Ưng Cửu Kiêu đến thôn xóm ăn thịt người, ta liền tiến lên giao thủ với hắn, kết quả lưỡng bại câu thương. Không ngờ lại gặp lại, mà hắn lại chiếm cứ ở Ưng Sầu Giản này."
Chu Văn Thanh sờ sờ bộ râu, hừ lạnh nói: "Nói nửa ngày vẫn phải đánh, tên điểu nhân này thực lực tuy mạnh, nhưng chúng ta cùng lên mà hắn chỉ có một mình, cũng phải là đối thủ của chúng ta!"
"Diệp lão đệ, mục đích các ngươi đến Ưng Sầu Giản này, mỗ gia ta đều biết, muốn ta ra khỏi Ưng Sầu Giản cũng không phải là không thể!"
Ưng tiên sinh đột nhiên mở rộng đôi cánh, bay lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ưng Cửu Kiêu con ta ngươi cũng từng gặp qua, thằng bé đi theo ta đến định cư trong Ưng Sầu Giản này, tuy nhiên mấy tháng trước ta lại không tìm thấy bóng dáng nó đâu! Lúc trước đệ tử Liễu Châu các ngươi đến săn bắn ở Hắc Hộc Lĩnh, hơn phân nửa là bị các ngươi bắt đi, chỉ cần các ngươi trả con ta, ta liền ra Ưng Sầu Giản này! Bằng không, mỗ gia dù liều mạng cũng phải đấu với các ngươi một trận!"
Diệp Tư Đạo Chu Văn Thanh cùng Phương Vạn Hào liếc nhau, chỉ thấy hai người kia chậm rãi lắc đầu, hiển nhiên không rõ chuyện Ưng Cửu Kiêu, lập tức lắc đầu nói: "Vu sĩ Liễu Châu ta chưa từng gặp qua lệnh lang…."
Diệp Húc trong lòng vừa động, nhớ tới con chim ưng khổng lồ màu xám tro mà Diệp Phan bắt được kia, lúc này thấp giọng nói với Diệp Tư Đạo: "Lúc này con ưng kia đã bị Diệp Phan tiền bối mang đi Lương Châu Tây Vực rồi."
"Theo như lời ngươi, con chim miệng đầy lời thô tục kia, quả thật đúng là Ưng Cửu Kiêu…."
Diệp Tư Đạo suy tư một lát, cao giọng nói: "Ưng tiên sinh, lệnh lang đã bị Diệp Phan bắt đi, giờ phút này đang vui chơi ở Lương Châu Tây Vực, hiện giờ ngươi đến Tây Vực còn kịp."
Ưng tiên sinh cười lạnh nói: "Diệp Phan chính là vu đạo vu sĩ ngươi thu phục, chính ngươi đến Lương Châu bắt hắn, giao ra con ta, bằng không ta không bỏ qua cho ngươi! Ba tên thiếu niên sau lưng ngươi kia, chắc là có Diệp Tần con ngươi, thôi được, mỗ gia liền bắt con ngươi làm con tin vậy!"
Diệp Tư Đạo sắc mặt khẽ biến, vội vàng hoành thân ngăn trước Chu Thế Văn, quát lạnh: "Ưng tiên sinh, ngươi đừng có quá đáng!"
Chu Thế Văn ngẩn ra, trong lòng cực kỳ buồn bực: "Tên điểu nhan này muốn bắt Diệp Tần, nhưng Diệp Tần cũng đâu ở đây, sao Diệp Tư Đạo lại che trước lão tử, bộ dạng phải bảo vệ lão tử thế kia … không xong!"
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, lại nghe Ưng tiên sinh quái cười một tiếng, hai cánh mở ra, to chừng mười mét, ra sức vỗ, lập tức cuồng phong gào thét trong Ưng Sầu Giản, yêu khí ngập tràn, giơ bàn tay ra cũng không thấy năm ngón đâu!
"Ngươi thật ngu xuẩn, mỗ gia ta vốn không biết tên nào là Diệp Tần, bây giờ thì đã biết rồi!"
Bên tai Chu Thế Văn truyền đến tiếng Ưng tiên sinh, cùng với một tiếng nổ và một tiếng ưng hú lên, giống như hai con cự thú di chủng hoang dã ở bên người mình đột nhiên đánh nhau một lần!
Hắn còn chưa kịp làm gì liền bị một đôi móng nhọn bắt lấy hai vai, không tự chủ được bay lên trời, trợn mắt nhìn lên đã thấy bay tới hơn một trăm mét trên không.
"…. Lão tử bị Diệp Tư Đạo lão khốn kiếp kia âm rồi…." Chu Thế Văn chán nản trong lòng.
Diệp Tu Đạo huy tay áo một cái, yêu khí lập tức bị quét sạch, miếng Mãng Cổ Chu Cáp Trấn Thiên Ấn trên đỉnh đầu hắn càng lúc càng có vẻ cổ xưa, hiện ra huyết khí dày đặc, chậm rãi chuyển đọng, trong miệng Mãng Cỗ Chu Cáp có vài cái lông chim cùng một mảnh máu, ra là khi Ưng tiên sinh nhào xuống đã bị hắn sử dụng trấn thiên ấn đả thương!
Chu Văn Thanh sắc mặt xanh mét, tức giận nói: "Diệp Tư Đạo, ngươi đây là có ý gì?"
"Chu lão ca an tâm đừng nóng nảy."
Diệp Tư Đạo cười ha ha, chân giẫm lên hư không, từng bước tiến lên phía trước, đối diện với Ưng tiên sinh cách xa, mỉm cười nói: "Ưng tiên sinh, cánh phải của ngươi đã bị trấn thiên ấn của ta đả thương, không tiện cho phi hành, hãy thả vị tiểu ca Chu gia này xuống, ngươi liền có thể đi. Bằng không, Ưng Sầu Giản này sẽ là nơi chôn xác ngươi!"
Ưng tiên sinh sắc mặt khẽ biến, nhe răng cười gằn: "Ngươi dám giết ta, ta liền bóp chết hắn!"
"Tùy ngươi, dù sao đó cũng không phải con ta." Diệp Tư Đạo thản nhiên cười, nói.
"…Ta biết ngay không phải mà! Thằng nhãi này vừa già lại vừa xấu, không hề giống ngươi chút nào…"
Ưng tiên sinh thả Chu Thế Văn xuống, hùng hùng hổ hổ giương cánh bay đi, cao giọng nói: "Diệp lão đệ, coi như lần này mỗ gia gặp hạn, Ưng Sầu Giản tặng ngươi! Tuy nhiên khi ngươi thấy những thứ phía sau Ưng Sầu Giản đừng có sợ đến mức tè ra quần nha!"