Hắc Thiên Ma Tôn phi thân rời khỏi Nguyên Dương thế giới, đi vào nơi vô cực.
Đế Tuệ giận dữ, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vô duyên vô cớ phải đánh nhau với một tên Thánh Hoàng cường tránh như trâu, nếu không phải tu vi hắn đã đạt tới Thánh Hoàng, lại tinh thông Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, cho dù không địch lại được thì vẫn có thể thoát thân, e là sẽ bị con trâu cường tránh này đánh chết tại chỗ.
Vị Hắc Thiên Ma Tôn này không cần biết đúng sai, đi đến liền ra tay, khiến hắn ngay cả cơ hội biện giải cũng không có, mà có biện giải thì chắc gì kẻ này đã chịu nghe.
Chỉ có dao động trận chiến giữa Diệp Húc và Xích Uyên truyền đến Nguyên Dương thế giới, gã mới phẫn nộ hô một câu "Chẳng lẽ ta đánh nhầm người", một chút thành ý xin lỗi cũng không có.
"Cái đám xuất thân từ Bát đại Ma giới đều là lũ khốn. Xích Uyên Ma Tôn là vậy, Hắc Thiên Ma Tôn cũng thế!"
Đế Tuệ cũng lao ra khỏi Nguyên Dương thế giới, liếc về phía nơi Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn chiến đấu. Hắc Thiên Ma Tôn đã đứng ở đó xem xét, chỉ thấy hai đạo lưu quang quay cuồng đánh đánh đấm đấm trong nơi vô cực, cả trời đều là cấm văn, đạo văn và đạo ngân.
Nơi hai người giao thủ thường vọt lên những ấn pháp kỳ quái, như là những thế giới, rực rỡ muôn vẻ. Thế giới biến mất lại bộc phát ra luồng năng lượng mạnh mẽ đến cực điểm.
Lại có những tòa đạo môn bay lên, còn có một đạo hà quang như rồng như rắn quấn lấy.
Diệp Húc giao thủ với Xích Uyên Ma Tôn so với tình hình Đế Tuệ giao thủ Hắc Thiên Ma Tôn còn thảm thiết, còn đồ sộ hơn hẳn.
Dù sao Hắc Thiên Ma Tôn và Đế Tuệ không có chiến đấu đến mức không chết không thôi, mà Diệp Húc và Xích Uyên thì lại muốn phân ra sinh tử.
"Lợi hại! Trong ba nghìn thế giới còn có bậc cường giả như này, lại có thể tương xứng với Thánh Hoàng!"
Hắc Thiên Ma Tôn cười ha ha, gào thét truy kích lên phía trước, cười nói: "Bậc nhân vật thế này, nhất định phải tự mình đi gặp một lần!"
Đế Tuệ nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo, sánh ngang gã.
"Kỳ quái, chẳng phải kẻ này là vị cấp Vu Tổ ở thế giới Vu Hoang kia sao?"
Hắn nhận ra Diệp Húc, thầm tò mò: "Nhân vật cấp Vu Tổ nếu muốn tiêu diệt Thánh Hoàng thì chỉ một chiêu là đủ! Sao kẻ này lại tương xứng với Xích Uyên Ma Tôn?"
Hắn vẫn cho Diệp Húc là cường giả cấp Vu Tổ nên mới không có dị động, lúc này thấy tình hình giao chiến giữa Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn, không khỏi khiến hắn hoài nghi.
Nhưng chiến lực mà Diệp Húc thể hiện ra kia không hề tầm thường, có thể tương xứng với hắn và Xích Uyên Ma Tôn, khiến cho hắn phải cảnh giác.
"Ba nghìn thế giới, nhân tài xuất hiện lớp lớp, ngọa hổ tàng long. Thống nhất những thế giới này cũng không đơn giản."
Hắn thầm cảnh giác, liếc Hắc Thiên Ma Tôn một cái, thầm nghĩ: "Trong ba nghìn thế giới có rất nhiều kẻ có thế lực rất lớn ở Thiên giới. Tỷ như trong Bát đại Ma giới kia, đã sinh ra tám vị Thánh Hoàng."
Trong Bát đại Ma giới, Đại Hắc Thiên và Xích Uyên Ma Tôn chính là hai trong số đó, còn sáu đại Thánh Hoàng khác có thực lực hơn hẳn Đại Hắc Thiên và Xích Uyên Ma Tôn.
Thậm chí, có người đã tu luyện tới bước sắp mở ra đạo môn, trở thành Vu Tổ.
"Mà các thế giới khác cũng không ít cường giả ở Thiên giới. Chu Thiên Tinh Cung ở thế giới Vu Hoang cũng có một người, đã sắp đạt tới trình độ Thần Vương! Nếu muốn thống nhất ba nghìn thế giới, ta tất phải đụng độ những người này, tất sẽ chiến một trận…"
Tu vi Đế Tuệ tiến bộ thần tốc, tuy hiện tại chưa phải là đối thủ của Đại Hắc Thiên, nhưng chỉ cần hắn thống trị càng nhiều thế giới, công đức bản thân lại càng thêm nồng hậu, sớm muộn gì cũng có thể trở thành Vu Tổ, thậm chí là Thần Vương, khi đó hắn sẽ không sợ những cường giả này nữa.
"Muốn thành nghiệp lớn thì phải tạm thời tránh đi những thế giới này. Thế giới Vu Hoang kia, ta đương nhiên phải thống nhất, tự mình chiếm lĩnh nơi đó, làm cho đám người to gan dám cướp bóc ta phải nếm thử quả đắng vì đã đắc tội ta!"
Hai người Diệp Húc vừa đi vừa chiến, tốc độ cực nhanh, với tốc độ của mình mà Đại Hắc Thiên không thể lập tức đuổi kịp bọn họ.
Thân hình hai người đột nhiên nhảy vào trong một đạo hà quang, tung hoành ngang dọc, không ngừng giao phong trong hà quang đó. Tình cảnh như thế, dù là Đại Hắc Thiên và Đế Tuệ cũng không thể không biến sắc mặt. Truyện được copy tại Truyện FULL
Thế giới lực chất chứa trong hà quang có thể xóa đi đạo văn đạo ngân, tiêu diệt thân thể Thánh Hoàng, thậm chí có thể luyện chết được Thánh Hoàng.
Đạo hà quang kia dài đến nghìn vạn dặm, rung chuyển không ngớt, như trong đó có hai con yêu quái bất tử đang dời sông lấp biển vậy.
Bên trong hà quang, thế giới lực to lớn cực điểm tràn ngập, gần như hai thế giới lớn đột nhiên va vào nhau!
Diệp Húc lấy Di La Thiên Địa Tháp và ngọc lâu trấn áp thân thể, toàn thân tràn ngập cấm văn của hai món cấm bảo này. Trong cơ thể xuất hiện hư ảnh của lâu và tháp, đón nhận thế giới lực áp bạch, hắn chỉ thấy tu vi mình không ngừng bị xóa đi.
Xích Uyên Ma Tôn cũng là như vậy tuy luyện hóa được một đạo hà quang, nhưng thân thể bọn họ ở trong đó thì vẫn sẽ bị công kích.
Thân thể y không hùng mạnh như Diệp Húc, nhất thời bị thế giới lực làm cho da thịt tan đi, đành phải dùng mười tòa đạo môn trấn trụ thân thể, cùng Diệp Húc tiếp tục đánh đấm.
Ngay sau đó, hai người lại lao ra khỏi đạo hà quang kia, toàn thân rách rưới, gần như bị thế giới lực ma diệt thành tro, nhưng vẫn đánh nhau kịch liệt không hề ngừng lại.
"Tiểu quỷ, ngươi thấy hai người bọn chúng, ai sẽ thua, ai sẽ thắng?" Hắc Thiên Ma Tôn đột nhiên cười hỏi.
Đế Tuệ nhìn lướt qua rồi trầm giọng nói: "Đương nhiên sẽ là Xích Uyên Ma Tôn. Xích Uyên Ma Tôn thân là Thánh Hoàng, tu vi ở trên đối phương, năng lực khôi phục cũng nhanh hơn Vu Hoàng. Hiện giờ tuy hai người họ tương xứng, nhưng đánh lâu dài thì Xích Uyên tất thắng!"
Hắc Thiên Ma Tôn gật đầu, khen ngợi: "Nhãn lực cũng không kém. Nhưng trận chiến này, chỉ có Đại Hắc Thiên lão là kẻ thắng chân chính!"
Gã liếm liếm môi, nhe răng cười nói với khuôn mặt dữ tợn: "Xích Uyên dù thắng thì cũng sẽ bị thương nặng, tu vi thực lực đều giảm mạnh. Tiểu tử này sẽ không đường để trốn, chỉ có thể bị lão nghiền nát."
"Kẻ thắng cuối cùng ư?"
Đế Tuệ chớp mắt, thầm nghĩ: "Người thắng cuối cùng? Vậy chỉ có thể là trẫm! Xích Uyên Ma Tôn chém chết đối thủ rồi, ta chém chết Xích Uyên, lấy đến Công Đức Kim Luân của y sẽ khiến ta thành tự công đức thiện quả vô lượng, lập tức vượt xa ngươi. Khi đó, ta có thể chém chết con trâu ngu xuẩn nhà ngươi!"
Hai người kiềm nén bất động, chờ Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn phân ra thắng bại.
Hà quang trong tay Xích Uyên Ma Tôn thiên biến vạn hóa, trong chớp mắt đã xẹt qua trăm ngàn lần, cắt cho toàn thân Diệp Húc đầm đìa máu. Cùng lúc đó, vô số ấn pháp cùng bay tới, ầm ầm đánh lên người Xích Uyên Ma Tôn, chặt đứt không biết bao nhiêu đoạn xương cốt y!
Tu vi Diệp Húc nhanh chóng yếu xuống. Mười tòa đạo môn của Xích Uyên Ma Tôn cũng rách nát, tu vi giảm mạnh. Nhưng hai người này ra tay vẫn rất sắc bén, trận chiến vẫn vô cùng mãnh liệt lợi hại.
Hắc Thiên Ma Tôn chớp chớp mắt rồi đột nhiên vươn người đứng dậy, đánh tới Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn, nhe răng cười nói: "Xích Uyên Ma Tôn, hãy nhận lấy cái chết!"
Cùng lúc đó, Đế Tuệ cũng biến mất rồi lập tức xuất hiện bên người Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn. Hư Không ấn và Trường Không ấn được hắn sử dụng xuất thần nhập hóa, tốc độ còn hơn Hắc Thiên Ma Tôn không biết bao nhiêu lần.
Sau lưng hắn dâng lên mười tám đạo Công Đức Kim Luân, ong ong chuyển động. Bên trong kim luân, từng tòa Công Đức Đạo Môn dâng lên, cùng áp tới Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn.
Chính vào lúc này, hư không đột nhiên mở ra, lộ ra lãnh thổ rộng lớn vô biên của Thiên giới. Tiếp theo cửa động này đột nhiên đóng lại, Diệp Húc và Xích Uyên biến mất không thấy tăm hơi nữa.
Hai người bọn họ chiến đấu thật sự rất kịch liệt, từ Xích Đế Ma giới đánh thẳng đến hàng rào Thiên giới, rốt cuộc phá vỡ hàng rào nơi đây, ngã vào Thiên giới.
Mười tám tòa đạo môn của Đế Tuệ ép tới, khiến cho nơi hai người vốn đứng bị nghiền nát hoàn toàn.
"Thiên giới!"
Ánh mắt Đế Tuệ trở nên vô cùng sắc bén, chần chừ một chút nhưng cũng không tiến vào trong Thiên giới.
Ở Thiên giới kia, cường giả với trình độ như hắn nhiều đếm không xuể, biến số quá lớn. Nhất là Thương Thiên Đế Tôn đã chết, là lúc các Thần Vương Đế Quân tranh đoạt đế vị, Thiên giới không còn là vùng đất lành nữa.
Hắc Thiên Ma Tôn lại không băn khoăn như thế, lập tức cúi đầu phá vỡ hàng rào Thiên giới, đằng đằng sát khí nhảy vào bên trong.
Thiên giới, trong một sơn mạch hùng vĩ, không gian đột nhiên vỡ ra. Hai nhân vật như hai vị Ma thần bỗng xuất hiện, lập tức dọa đến đám lão long đang tu luyện trong núi, ai nấy đều thò đầu ra nhìn.
"Kẻ nào dám to gan làm loạn trong Ngọa Long Uyên?" Một con lão long tản ra hơi thở mạnh mẽ như Vu Hoàng quát to với thanh âm uy nghiêm.
Xích Uyên Ma Tôn đột nhiên vươn một bàn tay khiến ma khí bay múa đầy trời, hóa thành La Thiên đại thủ, bắt lấy con lão long kia rồi tùy tiện nhét vào miệng.
Y lập tức hít vào một hơi thật dài, lập tức khiến cho tất cả lão long, tất cả sinh linh trong Ngọa Long Uyên đều bay lên, ào ào tuôn vào miệng y, bị y cắn nuốt, luyện hóa lập tức, bổ sung tu vi cho mình.
"Thiên giới, nơi đây là Thiên giới. Đúng là trời cũng giúp ta rồi!"
Xích Uyên Ma Tôn cười to, há mồm hút một cái, lập tức mặt đất Ngọa Long Uyên rung lên, những cành Thuần Dương linh mạch bậc chín bay lên từ trong núi, chen nhau chui vào miệng y, bổ sung chỗ tu vi đã bị Diệp Húc xóa đi kia.
Tài nguyên trong Thiên giới cực kỳ phong phú. Ở trong linh sơn, đâu đâu cũng là linh mạch. Ngọa Long Uyên này chỉ là một linh sơn nho nhỏ, nhưng số lượng Thuần Dương linh mạch bậc chín trong đó cũng không phải là ít.
Xích Uyên Ma Tôn bổ sung được một phần tu vi, lập tức khí thế tăng vọt, cười ha ha. Y tế lên hà quang vô cực, cắt tới Diệp Húc, nhe răng cười nói: "Tây Hoàng Công, ta có trời giúp, ngươi sao có thể đấu với ta được nữa?"
Diệp Húc đứng nguyên tại chỗ, bất chợt giơ tay ra bắt lấy hà quang vô cực này. Chỉ thấy hà quang không ngừng nhảy lên nhảy xuống trong tay hắn, rắc rắc, chỉ một thoáng liền chấn cho máu thịt trên tay hắn tan đi, chỉ còn lại chỗ xương trắng hếu.
Xích Uyên Ma Tôn cả kinh, chỉ cảm thấy pháp lực Diệp Húc mênh mông tuôn vào trong hà quang, định cướp đi quyền khống chế hà quang này từ ta.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh thế nhưng lại tương dung với đạo hà quang vô cực này, bắt đầu bài xích dấu ấn của Xích Uyên Ma Tôn.
"Tiểu tử, ngươi đây là đang so đấu pháp lực với ta sao?"
Xích Uyên Ma Tôn nhe răng cười, cổ đãng pháp lực. Đột nhiên pháp lực của Diệp Húc tăng vọt, như dời non lấp biển áp xuống, hùng hậu hơn tu vi y rất nhiều, hơn nữa từng giây từng phút đều tăng lên một cách thật điên cuồng, khiến y hoảng sợ muốn chết.
"Xích Uyên, có lẽ ngươi còn chưa biết một chuyện…"
Diệp Húc bắt lấy hà quang vô cực, thế giới lực chấn động không ngớt, nhưng lại không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Mà bàn tay chỉ còn lại xương của hắn y bắt đầu mọc ra máu thịt da dẻ, nhanh chóng phục hồi như cũ.
"Ta tới Thiên giới như trở lại nhà mình vậy…" Diệp Húc khẽ lẩm bẩm, thật sự hắn có một loại cảm giác như mình đã trở về nhà.
Trong ngọc lâu, tiên linh khí ngọc lâu hấp thụ kia nháy mắt tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần, làm cho tu vi hắn nhanh chóng hồi phục, so với Xích Uyên Ma Tôn cắn nuốt linh khí và sinh linh trong Ngọa Long Uyên còn gấp mấy trăm lần!
"Chết!"
Diệp Húc một tay bắt lấy hà quang, tay kia thì đánh ra một quyền, hóa thành Côn Luân tiên giới.
"Xích Đế Ma Môn! Cửu đại Công Đức chi môn!"
Xích Uyên Ma Tôn quát lớn, những tòa đạo môn rách rưới dựng lên trước người y. Côn Luân thiên trụ lập tức đánh tới, khiến cho Xích Đế Ma Môn ầm ầm vỡ nát, chín Công Đức chi môn kia cũng ầm ầm tan rã. Côn Luân tiên giới ầm ầm đánh lên thân thể y, đánh văng Xích Uyên Ma Tôn.
Ầm!
Y đụng vỡ từng tòa linh sơn lộng lẫy, tạo ra những cái động lớn trên những linh sơn Thiên giới này.
Thân thể y cuối cùng đánh lên một ngọn núi hùng vĩ, phát ra tiếng keng, thậm chí cả một khối đá cũng không đụng vỡ được, cuối cùng mới ngừng lại.
"Chết!"
Diệp Húc đột nhiên xuất hiện trên đầu y, hai tay nắm lấy hà quang vô cực, xùy một tiếng bổ y từ đầu tới đuôi.