Uy năng của thánh bảo hơn xa cấm bảo, mênh mông vô cùng, năng lượng hơn cấm bảo một trời một vực. Cấm bảo là do một đạo cấm pháp hoàn chỉnh chống đỡ, thể hiện ra một hệ thống độc lập, là cực hạn mà lực lượng của vu có thể đạt tới.
Mà thánh bảo lại vượt qua phạm trù của vu, bắt đầu tiếp xúc đến thiên địa đại đạo, chất chứa đạo lý mà Thánh Hoàng lĩnh ngộ ra, một kích đánh xuống có thể thay trời đổi đất, di tinh đổi đấu.
Kích này hạ xuống kéo theo thiên tượng, thay đổi quỹ tích chuyển động của mặt trời của thế giới Vu Hoang, kéo ra năng lượng cuồn cuộn từ trong mặt trời để tăng lên uy lực của kích đó, so với kỹ xảo của Vu Hoàng thì cao minh hơn, có thể nói là cao độ của đạo.
Từ khi Trụ Hoàng Đế Tân chết, thế giới Vu Hoang đã không biết bao nhiêu vạn năm không ai thúc giục thánh bảo, nay rốt cuộc có người triển lộ ra uy năng của loại bảo vật này.
Diệp Húc và đám người Triều Công Thiều đứng trên di chỉ Hoàng Tuyền Ma Tông, nhìn lên trên cao, giống như nhìn thấy một mặt trời bọc lấy Thái Dương Thần Cung đánh tới Trung Thổ Thần Châu, ai nấy đều biến sắc mặt.
Tinh Đế tế lên Chu Thiên Tinh Cung đã phong tỏa hư không, tập trung vào Ứng Tông Đạo, giam cầm tất cả.
Mà Thái Dương Thần Cung lại khác, món thánh bảo này tác động hư không, dường như có thể kéo hết cả trời và đất, cùng nhau trấn áp.
Trong Thái Dương Thần Cung, một thanh âm truyền đến, vang vọng trời đất: "Ứng Tông Đạo, Tinh Đế, hai tên các ngươi cũng muốn xưng hoàng? Trong thiên hạ này, chỉ có một vị hoàng, đó chính là Đông Hoàng Mục, Mục Hoàng! Chỉ có ta mới xứng đáng làm bá chủ duy nhất của thế giới Vu Hoang!"
"Láo xược!"
Từ trong hai tòa đại trận Chu Thiên Tinh Cung truyền đến âm thanh không mặn không nhạt của Tinh Đế. Ba trăm sáu mươi lăm chiếc đại kỳ tung bay, đón nhận lấy hư ảnh Thái Dương Thần Cung đánh xuống Chu Thiên Tinh Cung, rồi đột nhiên đại ký chấn động, nhất thời hóa thành một mảnh vũ trụ tinh không, bao phủ lấy hư ảnh của Thái Dương Thần Cung.
Hiển nhiên là Tinh Đế đang vượt qua Vu Hoàng nhân kiếp, không thể toàn lực đến ứng phó. Chu Thiên Tinh Cung lại rơi vào trong Phương Trượng tiên sơn của Diệp Húc, nên y chỉ có thể phân ra một tòa Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận đến đối kháng Đông Hoàng Mục.
Vu Hoàng nhân kiếp của y tuy không kinh khủng như Ứng Tông Đạo, nhưng những thánh địa công kích y chính là Hàn Nguyệt Cung, Thiên Yêu cung, Nguyên Thủy Thánh Tông, Khoa Phụ tộc, trong đó Hàn Nguyệt Cung là một trong tam cung ma đạo, Nguyên Thủy Thánh Tông lại là thánh địa đứng đầu chính đạo, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho Tinh Đế cũng không tốt cho lắm.
Những thánh địa này hiển nhiên đã được Ứng Tông Đạo bày mưu đặt kế, tạo chút phiền toái cho Tinh Đế để hắn khong thể toàn lực ra tay ứng đối. Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và hư ảnh Thái Dương Thần Cung nhập vào nhau.
Ngoài những thánh địa này, còn có thánh địa đệ nhất yêu tộc vốn không tranh sự đời, Thanh Đế môn ở hải ngoại xa xôi, lúc này cũng ra tay với Tinh Đế. Ngoài ra còn có một ít thánh địa ở lục địa khác, nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Diệp Húc giật mình, thì thào: "Đông Hoàng Mục? Tên tiểu tử này đã trở thành Vu Hoàng rồi?"
Trong ấn tượng của hắn, Đông Hoàng Mục tuy tư chất xuất sắc, nhưng là thân thể Hỏa Đức Chúc Dung, còn cách cảnh giới Vu Hoàng rất xa, cho dù là cách cảnh giới Nhân Hoàng cũng là một khoảng cách khá lớn.
Nhưng xem lần này gã ra tay thì có thể thấy, tu vi Đông Hoàng Mục cực kỳ thâm hậu, không hề thua kém mình chút nào.
Tu vi Diệp Húc tuy rằng tiến bộ thần tốc, như kỳ tích vậy, nhưng Diệp Húc biết tu vi tiến cảnh của mình không hề dễ, đó là thành tựu mà bản thân hắn dựa vào mồ hôi và máu, dựa vào liều mạng mới đổi lấy được.
Có thể đạt được thành tựu khổng lồ trong thời gian ngắn như thế, hắn phải trả giá vất vả cùng cố gắng người khác không hề tưởng tượng được, sự gian khổ trong đó, sự nguy hiểm trong đó, người ngoài khó có thể biết.
Nay Đông Hoàng Mục tự dưng xuất hiện, tu vi lại không hề kém hắn chút nào, làm cho Diệp Húc thấy khá bất ngờ.
Theo lý mà nói, cho dù là thân thể ngũ hành cũng không có tốc độ tăng trưởng như thế.
Tinh Đế với thân thể Tinh Hà Trụ Quang kia, trở thành Nhân Hoàng đỉnh phong cũng mất gần hai trăm năm tôi luyện tích lũy, mới nắm chắc mười phần là trở thành Vu Hoàng.
Đông Hoàng Mục tu vi tăng như thế, thậm chí có thể thúc giục được thánh bảo, làm cho người ta cảm thấy không chân thật.
"Nghe nói hắn vào trong Thiên Khư tìm kiếm di thể của Hạo Thiên Đại Đế, có lẽ là kiếm được mấy thứ tốt từ nơi đó rồi."
"Ứng Tông Đạo, Tinh Đế, hai người các ngươi được xưng là cường giả của thế giới Vu Hoang, chẳng qua cái danh hiệu này phải đổi chủ rồi!" Tiếng của Đông Hoàng Mục tiếp tục truyền đến, cuồng ngạo vô cùng.
Diệp Húc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bên trong mặt trời, Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô phân thân giơ vuốt đẩy Thái Dương Thần Cung nhanh chóng đánh đến, phát huy ra một phần trăm uy năng của món thánh bảo này. Mặc dù là một phần trăm, nhưng so với uy năng hoàn toàn khai hỏa của cấm bảo thì còn hung mãnh cường hãn hơn nhiều.
"Uy lực của Thái Dương Thần Cung còn mạnh hơn cấm bảo không biết bao nhiêu lần, đây là ép ta phải dùng toàn lực mà…" Diệp Húc lại lẩm bẩm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Đám người Triều Công Thiều ai nấy cũng bực mình, dù là người tốt tính như Tô Kiều Kiều cũng không nhịn nổi muốn hôn mê.
"Diệp Thiếu Bảo tên tiểu khốn kiếp này, thật đáng giận!" Triều Công Thiều nghiến răng nghiến lợi nói.
Các cao thủ khác trong Hoàng Tuyền Ma Tông đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Một khi đã như vậy, hãy để ta tới thử xem, thực lực Đông Hoàng Mục nhà ngươi rốt cuộc như nào."
Thân hình Diệp Húc khẽ lay động, trong tám đạo Công Đức Kim Luân sau đầu hắn, đám bảo vật Dao Trì thiên thuyền, Di La Thiên Địa Tháp đều bay vào trong ngọc lâu. Mà trong ngọc lâu, lại có một bảo vật bay ra, đó là một chiếc đồng lô.
Chiếc đồng lô này ra ra khỏi Kim Luân rồi rơi vào trong tay Diệp Húc, chỉ thấy hắn cầm đồng lô rồi phóng lên cao, nghênh đón Thái Dương Thần Cung đang đánh tới.
Hư ảnh Thái Dương Thần Cung được Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô phân thân bắt lấy, nhanh chóng đánh tới Hoàng Tuyền Ma Tông Trung Thổ Thần Châu, thánh uy kinh thiên động địa. Những đạo hỏa xà từ trong mặt trời bị hút ra, hóa thành những đạo lý mà vị Thiên Đế này lĩnh ngộ khi còn là Thánh Hoàng, trải rộng hư không.
Mỗi một đạo hỏa xà dài đến nghìn vạn dặm, hình thành những hoa văn kỳ lạ có chất chứa tri thức huyền ảo, ngay cả Vu Hoàng nhìn thấy cũng phải tán thưởng không ngừng.
Loại đạo lý này tự nhiên bao trùm lên cấm bảo và Vu Hoàng, làm cho người ta cảm thấy rất áp bách.
Diệp Húc nghênh đón, so với con Kim Ô và thần cung cực lớn kia, trông hắn thật quá nhỏ bé, Thái Dương Thần Lô trong tay lại nhỏ đến đáng thương.
Vù!
Trong tay hắn, Thái Dương Thần Lô đón gió ngày càng dài, ngày càng lớn, trong chớp mắt đã bành trướng ra cả trăm vạn dặm, giống như một lò đỉnh có hình dáng lục địa đang lơ lửng giữa không trung.
Chiếc thần lò này điên cuồng bành trướng, dần dần lan tràn đến nghìn vạn dặm, giống như một tinh cầu nhỏ.
Ông!
Một mặt trời bay ra khỏi lò, sáng chói lóa mắt, thần hỏa cuồn cuộn, hàng tỉ đạo ánh sáng trải khắp bầu trời, đẹp đẽ vô ngần.
Trên bầu trời như có hai mặt trời cùng xuất hiện, treo trên cao chiếu sáng lẫn nhau.
Thần lô nhảy vào trong mặt trời, một vị Thánh Hoàng cũng xuất hiện, hắn như là vị thần được sinh ra từ trong mặt trời, cao quý hoa mỹ, trời sinh đã có khí thế bao trùm tất cả.
Đây là Hạo Thiên Đại Đế phân thân bên trong Thái Dương Thần Lô, khác với phân thân trong Thái Dương Thần Cung, trong Thái Dương Thần Cung là phân thân Hạo Thiên Đại Đế có hình thái Tam Túc Kim Ô, mà ở trong Thái Dương Thần Lô thì là phân thân hình thái hoàng đế của ông ta.
Hai phân thân cùng là Thánh Hoàng phân thân, nhưng lại đại diện cho đạo lý khác nhau Hạo Thiên Đại Đế lĩnh ngộ ra khi là Thánh Hoàng, thuộc hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau, bởi vậy hình thái hai món thánh bảo mới khác nhau.
Vì luyện hóa món thánh bảo này, Diệp Húc đã đưa vào năng lượng của một món cấm bảo làm sống lại thánh bảo, đánh thức Hạo Thiên Đại Đế phân thân, luyện Hạo Thiên Đại Đế phân thân của mình và Hạo Thiên Đại Đế phân thân trong thần lò thành một, không ai có thể cướp đi.
Hắn vốn chẳng thể nào thúc giục được thần lò, phát huy ra uy năng của thánh bảo, nhưng lúc này tu vi đã tăng lên vô cùng gần với Vu Hoàng, lấy tu vi hiện tại của hứn cũng có thể phát huy ra một phần trăm uy năng món bảo vật này, thậm chí là mạnh hơn.
Hoàng đế phân thân của Hạo Thiên Đại Đế bước từng bước ra khỏi mặt trời, bước ra thần lò rồi đứng ở sau Diệp Húc, trông như một vị thần cổ xưa, giơ một tay ra thúc giục Thái Dương Thần Lô, cuốn lấy mặt trời kia nghênh đón hư ảnh Thái Dương Thần Cung đang đánh tới kia.
Đương!
Hư ảnh tòa Thái Dương Thần Cung này bị Thái Dương Thần Lô nghiền nát tại chỗ, hỏa khí vô biên trào ra khắp nơi. Khắp vòm trời đều là Thái Dương chân hỏa, chỉ một thoáng đã trải rộng bầu trời, kéo dài đến mấy tỉ dặm, gần như bao phủ hầu hết không trung thế giới Vu Hoang.
Ngay sau đó chân hỏa đậm đặc này vù một tiếng rơi vào trong Thái Dương Thần Lô như một cây cầu vồng đang bị nuốt đi, chỉ một giây thôi đã bị Thái Dương Thần Lô nuốt hết sạch.
Thần lò hấp thu nhiều Thái Dương chân hỏa như vậy khiến mặt trời kia càng thêm sáng ngời, uy năng thánh bảo lại càng mênh mông.
Thần lò đốt sập hư không, không gian tan chảy ra không ngừng rơi vào trong lò.
Chiếc thần lò này dường như có thể đốt cháy thiên địa vạn vật, luyện hóa chúng thành tro bụi.
Hư ảnh Thái Dương Thần Cung vỡ nát rồi thì chính là lợi trảo của Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô phân thân. Chiếc trảo này to lớn khiến người ta không thể ngờ được, một trảo thò ra bắt lấy Thái Dương Thần Lô, phát ra những tiếng leng keng như kim loại va chạm, vài tiếng rắc rắc vang lên, thần lò bị trảo kia làm cho xuất hiện những vết tích sâu vài dặm.
Sau lưng Diệp Húc, Hạo Thiên Đại Đế hoàng đế phân thân thu hồi bàn tay rồi đột nhiên đánh lên thần lò. Một tiếng chuông vang lên, coong, vang tận trời cao, tiếng vang đánh đến cả hư không, nơi nào đảo qua đều khiến cho những tiểu hình tinh quay xung quanh Vu Hoang hoàn toàn bị hủy diệt.
Kim Ô lợi trảo bị chấn cho bắn ra ngoài, những mảng hỏa lân trên trảo vỡ vụn, xương cốt gần như vỡ nát, vội vàng thu nó về.
Hạo Thiên Đại Đế, vị Thiên Đế cổ xưa thời thượng cổ này, hai tôn phân thân để lại thời còn là Thánh Hoàng cuối cùng gaio thủ một lần, có thể thấy vị Thiên Đế cổ xưa này có chuyện chưa từng dự liệu được.
Diệp Húc bước nhanh lên không trung, Hạo Thiên Đại Đế hoàng đế phân thân đi sát theo sau. Chỉ một lát, hắn đã bước vào vũ trụ tinh không, đi đến trước Thái Dương Thần Cung.
Thái Dương Thần Lô cùng Thái Dương Thần Cung đối diện nhau từ xa.
Kim Ô phân thân và Hoàng đế phân thân của Hạo Thiên Đại Đế cũng đối diện nhau từ xa.
Đông Hoàng Mục ngồi trên bảo tọa cùng Diệp Húc cũng đối diện lẫn nhau, đám cường giả thần cung phía dưới Đông Hoàng Mục như rừng, khí thế như trời cùng thúc giục món thánh bảo Thái Dương Thần Cung này.
"Diệp Thiếu Bảo, ngươi quả là kẻ địch định mệnh của ta, không ngờ ngươi có thể đỡ một chiêu của bản hoàng. Xem ra chỉ có giết ngươi mới có thể khiến ý niệm trong đầu bản hoàng thông suốt, đế nhan đại duyệt." Đông Hoàng Mục nhìn chằm chằm Diệp Húc, lập tức ánh mắt đảo qua Thái Dương Thần Lô, hơi ngẩn ra rồi lạnh lùng nói.
Diệp Húc không nhịn được phì cười nói: "Đông Hoàng huynh, đừng đùa nữa."