Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 737-38: Đối kháng Tinh Đế

Ánh mắt Ứng Tông Đạo sáng lên, hắn cười nói: “Sư đệ à, ý của ngu huynh đúng là muốn nhìn thực lực của đệ đó. Nay ta cần phải đem đám cấm văn trận văn của cấm bảo đó thu nhập vào trong cơ thể, rèn luyện thân thể, tâm linh, cấm pháp, Linh Lung tiên phần, làm cho thực lực của ta tiến thêm một bước nữa.”

Hắn thản nhiên nói: “Trên đời này sao có thể tìm tới một cơ hội như mấy, làm cho hơn một ngàn năm trăm thánh địa liên kết, cùng nhau thúc giục cấm bảo giúp ta rèn luyện thân thể tâm linh? Sư đệ, an nguy của ta giao cho đệ đó!”

Hắn khoanh chân ngồi xuống, Linh Lung tiên phần đột nhiên nhỏ lại, uy lực tiêu tán, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Chín thân ngoại hóa thân của hắn khoanh chân ngồi trên các tiên phần.

Vô số cấm văn cấm bảo chen nhau đánh xuống, bao phủ Ứng Tông Đạo.

Yêu Hoàng của Nguyên Thủy Yêu Tông cười ha ha, lạnh lùng nói: “Ứng Tông Đạo, ngươi quả là lòng dạ độc ác, cho sư đệ ngươi ra ngăn cản bọn ta, đây là muốn lấy Diệp Thiếu Bảo làm vật hi sinh sao?”

“Vật hi sinh? Yêu Hoàng, ngươi quá coi thường Diệp mỗ rồi!”

Diệp Húc điều khiển thiên thuyền phóng lên cao, lao ra khỏi phạm vi Vu Hoàng nhân kiếp. Chiếc thuyền lơ lửng trên cao không trung Hoàng Tuyền Ma Tông, càng lúc càng nhỏ lại, trong chớp mắt biến nhỏ lại như một chiếc thuyền lá.

Lại nghe tiếng ong ong vang lên không ngừng, sau đầu hắn xuất hiện tám đạo Công Đức Kim Luân, sau lưng hiện lên Lục Đạo Luân Hồi. Dao Trì thiên thuyền hóa thành một chiếc thuyền con rơi vào trong Công Đức Kim Luân, lên xuống chìm nổi.

Diệp Húc đối mặt trực tiếp với hơn trăm món cấm bảo đánh tới. Trên đỉnh đầu hắn, ngọc lâu và Di La Thiên Địa Tháp đồng thời xuất hiện, rơi vào trong Công Đức Kim Luân. Cửu đỉnh bay ra khỏi ngọc lâu, rầm rầm hạ xuống, lơ lửng xung quanh Dao Trì thiên thuyền, linh khí cùng địa khí trong đỉnh nồng đậm, hiện ra chín lục địa.

“Diệp mỗ một đời cường giả, giết người vô tính, đã từng cần ai tới che chở bảo vệ?”

Hắn giơ một chưởng ra bóp méo thời không, phần đông Thánh chủ chỉ cảm thấy bàn tay hắn bỗng trở nên vô cùng to lớn, một chưởng này che khuất cả bầu trời. Bàn tay vươn ra, vân tay như những sơn mạch vòng núi treo ngược xuống, năm ngón tay giang rộng trông như năm chiếc trụ trời dựng ngược.

Đây là thực lực của Diệp Húc ở trạng thái mạnh mẽ, thân thể hắn sớm đã đạt tới độ cao của Vu Hoàng, mà pháp lực cũng đã tăng lên gần với Vu Hoàng.

Đầu tiên là Đại Phạm Lôi Âm tự trông khổng lồ như một lục địa kia đánh tới, chư Phật cao giọng tụng kinh, Phật âm xướng to, nhưng còn chưa đụng tới bàn tay hắn thì lôi tự khổng lồ này lại bé lại, cuối cùng chỉ còn một nắm tay, rơi vào trong tay hắn.

Một chưởng này với lúc trong kho báu Thánh Ung, Ung Hoàng một chưởng trộm trời, bóp méo vô số dặm hư không rồi nắm vào trong tay kia, thật giống nhau.

Nhưng lúc trước Ung Hoàng dùng thủ đoạn này chính là mượn dùng uy năng của hơn mười món cấm bảo mới có thể giơ một chưởng ra bóp méo hư không trăm triệu dặm rồi nhét vào lòng bàn tay, biến thánh bảo thành những hạt bụi.

Tu vi thực lực của Diệp Húc đương nhiên là thua kém Ung Hoàng, nhưng ngọc lâu và bảo tháp của hắn lại có uy lực mạnh còn hơn cả cấm bảo. Dao Trì thiên thuyền và cửu đỉnh chính là bảo vật cấp thánh bảo, đủ loại bảo vật gia trì khiến cho hắn có thể thi triển ra một kích mạnh mẽ như thế.

Dù vậy, hắn vẫn không thể đạt tới mức bóp méo cả trăm triệu dặm hư không, chỉ là vặn vẹo trăm vạn dặm hư không, thu nhỏ lại vào trong lòng bàn tay.

Tu vi hắn kém xa Ung Hoàng, thân thể tuy đạt tới thành tự người khác không thể sánh bằng, nhưng vì tu vi hạn chế làm cho hắn không thể phát huy hết uy năng của cửu đỉnh và Dao Trì thiên thuyền. Hơn nữa uy lực của ngọc lâu và Di La Thiên Địa Tháp tuy mạnh, nhưng hắn chưa đưa Nhân Hoàng cấm pháp phân thân vào nên cũng không thể phát huy toàn bộ uy năng của hai món bảo vật này.

Nhưng dù là vậy, lúc này Diệp Húc phóng ra thực lực cũng cực kỳ khủng bố. Một chưởng đánh ra nén cả trăm vạn dặm không gian lại, gần như là uy năng khi Vu Hoàng ra tay, làm cho đám Thánh chủ đều không theo kịp.

“Yêu Hoàng, lúc trước sư huynh ta chỉ một chiêu là đánh trọng thương ngươi, nay ngươi ở trong tay Diệp mỗ, một chiêu cũng không thể qua nổi!”

Diệp Húc bóp mạnh một cái, chỉ thấy Đại Phạm Lôi Âm Tự bị hắn bóp trong tay, uy năng món cấm bảo này bùng phát, đánh cho hư không trong tay hắn sụp vỡ không ngừng.

Nên biết rằng, Diệp Húc nắm trong tay chính là trăm vạn dặm hư không, món cấm bảo này lại có thể chấn sập từng mảng từng mảng không gian, có thể thấy được uy lực của nó kinh người cỡ nào.

Cho dù là như vậy, Đại Phạm Lôi Âm tự cũng chẳng thể thoát ra được khỏi bàn tay hắn.

“Yêu Hoàng, ta nhất định có thể đánh gục ngươi chỉ trong một chiêu, khiến ngươi thi cốt cũng chẳng còn, ngươi có tin hay không?”

Yêu Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, không dám tiến lên cùng hắn một chọi một.

Cái đầu trọc của Bảo Quang đại thiền sư kia kín đầu mồ hôi lạnh, liên tục thúc giục Đại Phạm Lôi Âm tư nhưng tòa lôi tự này rơi vào trong tay Diệp Húc như đá chìm đáy biển, không chút động tĩnh.

“Bảo Quang, ngươi liên tục đối nghịch với ta, đúng là hành vi của tiểu nhân. Ngươi có tin ta cũng có thể một chiêu đánh chết ngươi hay không?”

Diệp Húc nắm lấy Đại Phạm Lôi Âm tự, tòa lôi tự này chấn động không ngớt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự trấn áp của hắn.

Hắn liếc một vòng, thấy các vị Thánh chủ kinh hãi nhìn bàn tay hắn, hắn mỉm cười, cất cao giọng nói: “Các vị, các ngươi ai cũng giống nhau, nếu kẻ nào không tin thì cứ đi ra, ta sẽ dùng một chiêu đánh bại cho các ngươi xem!”

“Khốn kiếp!”

Bảo Quang đại thiền sư nổi giận mà cười, đột nhiên hóa thành một con vượn lông vàng gào thét đánh tới, thân cao vạn trượng, gầm thét liên tục, tay cầm một chiếc kim bổng, rầm một tiếng đánh nát hư không rồi đánh thẳng tới Diệp Húc. Lão nhe răng cười nói: “Đồ tà ma ngoại đạo, ai cũng muốn tru sát! Trả Đại Phạm Lôi Âm Tự cho ta!”

“Bảo Quang, ngươi tự tìm chết!”

Diệp Húc giơ tay kia ra chộp lấy Bảo Quang đại thiền sư, bàn tay hắn giam cầm trăm vạn dặm hư không, một chưởng hạ xuống khiến Bảo Quang đại thiền sư càng lúc càng nhỏ lại, con bạo vượn vạn trượng kia cùng với một món cấm bảo khác trong tay lão bị ép cho nhỏ đến tận cùng, trông như một hạt bụi bé tí xíu.

Đây cũng là bởi vì thân hình Bảo Quang đại thiền sư và kim bổng không lớn, còn xa mới khủng bố bằng Đại Phạm Lôi Âm tự, cho nên với nhỏ bé đến như thế.

Bảo Quang đại thiền sư vừa giận vừa sợ, lộn nhào liên tục, một cái lộn nhào có thể nhảy ra mấy vạn dặm, tốc độ nhanh làm cho người ta trố mắt ra nhìn.

Nhưng không gian trong lòng bàn tay Diệp Húc cũng đến cả trăm vạn dặm, dù tốc độ lão có nhanh hơn gấp mười thì cũng chẳng thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay Diệp Húc.

“Ta liền bóp chết ngươi cho các vị Thánh chủ nhìn, xem ta đánh chết ngươi chỉ bằng một chiêu như thế nào!”

Hắn ra sức nắm chặt tay lại, Bảo Quang đại thiền sư phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị bóp cho kim huyết giàn giụa.

Oành!


Các Thánh chủ khác đều tế cấm bảo lên đánh tới Diệp Húc, cấm bảo cấm văn bay lượn đầy trời, ùa ùa lao tới bao phủ Diệp Húc.

“Ta dùng hai món thánh bảo cùng ngọc lâu, bảo tháp gia trì thân thể, dung nhập thế giới Vu Hoang, không ai có thể lay động ta!”

Diệp Húc hét lớn, đột nhiên những tiếng răng rắc truyền ra từ cơ thể, trong chớp mắt hắn liền hóa thành Bàn Vương bất diệt chân thân với ba mươi ba đầu và sáu mươi sáu cánh tay, tọa trấn hư không. Sáu mươi bốn đôi tay cùng thi triển Bất Động Thần Vương ấn, đem thân thể, nguyên thần, Nhân Hoàng cấm pháp cùng chân linh bất diệt tương dung với thế giới Vu Hoang, chống lại đám Thánh chủ và cấm bảo hợp lực đánh tới.

Đây là lần đầu tiên hắn thi triển toàn lực từ khi tu thành Nhân Hoàng, xuất ra uy năng của cấm pháp Nhân Hoàng.

Cấm văn của cấm pháp Bàn Vương Khai Thiên Kinh dung nhập vào trong hư không quanh thân hắn, hóa thành Tam Thập Tam Thiên giới, Mười tầng U Minh Địa Ngục, hàng tỉ tinh không, Thiên Đình, thiên hà, Hoàng Tuyền, Lục Đạo, lục đại to lớn, giống như một bức tranh mênh mông từ từ mở ra.

Diệp Húc ngồi trên cao như Thần ma, như chúa tể thống ngự thế giới này, là Thần Vương Đế Quân, thậm chí là Thiên Đế nhìn xuống chúng sinh.

“Các ngươi đánh ta chính là đánh toàn bộ thế giới Vu Hoang. Ta lại muốn xem, ai có thể có được loại pháp lực này!”

Rầm rầm rầm!

Hàng trăm món cấm bảo gần như đồng thời ầm ầm nện lên người Diệp Húc, nhất thời bầu trời rung chuyển, vạn dặm hư không bị xóa đi, mặt đất xung quanh Hoàng Tuyền Ma Tông đột nhiên nứt ra, xuất hiện những kẽ nứt sâu không đáy, dài đến mấy chục vạn dặm. Ngay sau đó vô số dãy núi mọc lên từ dưới đất, ù ù sinh trưởng, núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy tuôn ra, khói đen che phủ bầu trời.

Ở trong tinh không xa xôi cũng bị rung động này truyền tới, năng lượng khổng lồ vô cùng vô tận kia đánh vỡ một đám hành tinh.

Diệp Húc thi triển Bất Động Thần Vương ấn, tương dung cùng với thế giới Vu Hoang, pháp lực của hắn đã vô cùng gần Vu Hoàng, gần như ký thác bản thân vào toàn bộ thế giới Vu Hoang. Công kích hắn chính là công kích thế giới Vu Hoang, cấm bảo đánh lên người hắn, chấn động Nhân Hoàng cấm pháp cùng Bất Động Thần Vương ấn, khiến cho thế giới Vu Hoang chấn động, tạo thành hư hại thật lớn.

Tu vi hắn tiếp cận Vu Hoàng mà lại có thêm đủ loại bảo vật gia trì, Bất Động Thần Vương ấn trong Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn cuối cũng cũng được hắn tu luyện tới đỉnh cao, đạt tới cảnh giới vĩnh hằng bất động.

Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, uy năng của đám thánh chủ công kích tới truyền đến lòng bàn tay Diệp Húc, lập tức nghiền nát Bảo Quang đại thiền sư, chết đến không thể chết lần nữa.

Khóe miệng Diệp Húc tràn ra một tia máu, dù sao hắn vẫn chưa phải là Vu Hoàng, không thể đem Bất Động Thần Vương ấn lan ra toàn bộ thế giới Vu Hoang, không thể hoàn toàn làm tan đi sức mạnh đánh tới hắn, vẫn còn một phần uy năng cấm bảo đả thương hắn.

“Sư tôn…”

Trang Đạo Cổ ngẩn ra, hắn vốn đang thu thập tiên linh khí khắp nơi, không ngờ Bảo Quang đại thiền sư không chịu nổi một chiêu đã chết trong tay Diệp Húc.

“Trang huynh, ngươi liên tục đến giết ta, đối nghịch với ta, luôn muốn ta chết!”

Diệp Húc cong ngón tay rồi búng ra một cái, Trang Đạo Cổ bùm một tiếng nổ tung, hóa thành một đám sương máu.

“Các vị, phải giết hắn ngay, không thể để cho Ứng Tông Đạo bình an vượt qua nhân kiếp, nếu không thì chúng ta không ai có thể sống được nữa!”

Tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông Cổ Thiên Thu giận dữ quát lên một tiếng, tay cầm Bàn Vương Thần Phiên, vung phiên lên một cái, chỉ thấy mặt phiên như một lá cờ lớn bay phất phới, cuốn lên từng tầng không gian. Y bước nhanh lên đánh tới Diệp Húc.

Các thánh chủ khác cũng vội tế cấm bảo lên, bước nhanh lên trước.

Diệp Húc gào to một tiếng, tản ra Bất Động Thần Vương ấn, hắn đột nhiên đứng lên ứng chiến với các đại Thánh chủ.

Mà ở trong Hoàng Tuyền Ma Tông, Ứng Tông Đạo khoanh chân ngồi đó, hơn ngàn cấm văn cấm bảo chen nhau đánh vào trong thân thể hắn, chui vào trong tiên phần, đánh đá lung tung trong tiên phần, phá hỏng khắp mọi nơi.

“Ha ha ha, Ứng Thiệu, ngươi lại to gan như vậy, muốn nhờ nhân kiếp để bước thêm một bước, không bằng để vi huynh giúp ngươi một tay!”

Trên đầu Ứng Tông Đạo, một tòa Chu Thiên Tinh Cung đột nhiên xuất hiện, ầm ầm nện tới gáy Ứng Tông Đạo.

“Ứng Thiệu, thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, đây chính là ta học ngươi đó…”

Tiếng của Tinh Đế truyền đến nhưng lại không thấy chân thân gã đâu, hiển nhiên là chân thân gã vẫn còn ở trong tổng đàn Chu Thiên Tinh Cung.

Nhân duyên hắn tốt, nhân kiếp yếu hơn Ứng Tông Đạo rất nhiều, nên vẫn còn dư lực, bởi vậy gã tự mình ra tay đánh giết Ứng Tông Đạo, kẻ địch lớn của đời mình.

Chu Thiên Tinh Cung hạ xuống hàng tỉ đạo ánh sáng, hết sợi này đến sợi khác, ánh sáng nhiều điểm nhanh chóng rơi xuống. Tinh Cung chưa đến đã ép cho mặt đất ở Hoàng Tuyền Ma Tông sụt lún rồi lại sụt lún.

Thập Vạn Đại Sơn nguyên bản bao gồm cả Quan Tinh Phong của Diệp Húc, sớm hóa hết thành cát bụi.

Lúc này, bốn phía địa giới Thập Vạn Đại Sơn hóa thành những vách đá dựng đứng sâu tới hơn mười ngàn thước, ép cho lục địa kia chìm sâu vào trong biển nham thạch nóng bỏng. Bốn phía chính là thác lửa vô biên, nham thạch nóng chảy đổ xuống nhưng không cách nào chảy vào trong chiếc hố cực kỳ to lớn này.

Hình dạng mà Thập Vạn Đại Sơn lõm xuống kia, nhìn từ bên ngoài vào, giống như bộ dáng của Chu Thiên Tinh Cung.

Loại uy lực này thật sự rất mạnh mẽ, nếu Chu Thiên Tinh Cung hạ xuống, tất sẽ đánh cho nơi đây biến thành hỗn độn, khí lãng bốc lên giống như một tinh cầu đụng vào Trung Thổ Thần Châu, có khi còn đánh cho Trung Thổ Thần Châu vỡ thành mấy khối.

Tinh Đế lựa chọn thời cơ cực kỳ tinh diệu, chọn lúc Diệp Húc cùng nhiều thánh chủ tranh chấp, mà Ứng Tông Đạo thì đang hấp thu cấm văn trận văn của hơn ngàn món cấm bảo vào trong cơ thể, lúc này cả hai người đều không dư lực đến chống cự công kích của y.

Nếu sớm một chút, Ứng Tông Đạo còn chưa dùng trận văn cấm bảo gột rửa thân thể, tâm linh, hắn sẽ có thực lực chống được một kích của Chu Thiên Tinh Cung.

Mà khi đó Diệp Húc cũng không bị các Thánh chủ khác bám lấy, cũng có thể chống lại Chu Thiên Tinh Cung một hai.

Người khác không biết thực lực của Diệp Húc, mà Tinh Đế đã từng thấy qua chỗ lợi hại của hắn. Ban đầu ở trong hai tòa đại trận Chu Thiên Tinh Cung, khi đó Diệp Húc đã có thể đánh bại Thánh chủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa, Ngọc Chân đại sư, vị Thánh chủ đứng đầu đương thời.

Mấy năm đã trôi qua, Diệp Húc sẽ chỉ càng thêm mạnh hơn. Tinh Đế luôn chú ý tới tình hình Ứng Tông Đạo độ kiếp, nhìn thấy Diệp Húc dùng một chiêu diệt Bảo Quang đại thiền sư là biết mấy năm trước Diệp Húc so với mình chỉ mạnh chứ không yếu, cho nên gã chỉ có chờ đợi thời cơ Diệp Húc bị các Thánh chủ khác cuốn lấy là ra tay đánh chết Ứng Tông Đạo.


Nếu chậm một chút nữa, thực lực Ứng Tông Đạo sẽ tăng vọt lên, như thế thì sẽ có khả năng chống cực Chu Thiên Tinh Cung đánh giết.

Trận văn cấm văn của hơn ngàn món cấm bảo, trong đó bao hàm năng lượng, bao hàm tri thức, đạo diệu của vu pháp, đủ mọi loại đạo lý, quả thực là lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Đám cấm văn cấm bảo nó nếu bị Ứng Tông Đạo hấp thu luyện hóa, chỉ riêng tâm linh hắn sẽ tăng lên cảnh giới không người có thể tưởng tượng được.

Tầm mắt hắn cũng sẽ trở nên vô cùng rộng lớn, thử hỏi vị Vu Hoàng nào có thể chứng kiến được hơn ngàn loại cấm pháp, tự mình thể ngộ sự ảo diệu trong những cấm pháp đó?

Lấy ngộ tính khủng bố kia của Ứng Tông Đạo, mỗi một giây một phút, tri thức kiến giải của hắn sẽ tăng vọt lên. Khi hắn luyện hóa hết tất cả cấm văn trận văn của hơn ngàn loại cấm bảo kia, tâm cảnh của hắn mạnh có khi còn hơn cả vị Vu Hoàng ngâm cứu vu đạo mấy ngàn năm.

Thế mạnh của Ứng Tông Đạo chính là ngộ tính, đồng thời cũng đa mưu túc trí, gần như tính toán chu đáo tất cả mọi chuyện. Nếu để cho hắn hấp thu luyện hóa cấm văn trận văn của hơn ngàn loại cấm bảo, cho dù Tinh Đế trở thành Vu Hoàng, Chu Thiên Tinh Cung có nội tình hùng hậu hơn xa Hoàng Tuyền Ma Tông, Tinh Đế cũng không thể thắng được Ứng Tông Đạo, thậm chí còn thua kém rất nhiều.

Hai người bọn họ đã giao thủ giao phong mấy trăm năm vẫn luôn ngang tài ngang sức, Tinh Đế há có thể cho phép loại chuyện đó xảy ra?

Chu Thiên Tinh Cung đánh xuống, lúc này Tinh Đế đã trở thành Vu Hoàng, hắn tế cấm bảo lên đánh từ thánh địa mình tới, uy lực phát huy ra hoàn toàn có thể sánh với một kích của Vu Hoàng.

Uy năng của một kích này tuy kém hơn ngàn món cấm bảo kia đánh xuống một chút, nhưng thắng ở cấm bảo chính là bản thể, sức mạnh ngưng tụ lại, tính nguy hiểm còn khủng bố hơn vừa rồi. Chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ khiến cho Ứng Tông Đạo hoàn toàn thân tử đạo tiêu.

Dù sao lúc này Ứng Tông Đạo đã kéo cấm văn trận văn của hơn ngàn loại cấm bảo vào trong cơ thể, giờ phút này trong cơ thể hắn chất chứa năng lượng to lớn mà phức tạp, thoáng xúc động thôi sẽ bốc cháy ngay lập tức. Lại thêm năng lượng Chu Thiên Tinh Cung đánh xuống, cho dù tu vi hắn có cao tới đâu cũng phải nuốt hận tại chỗ.

Thời cơ tuyệt diệu lại thêm công kích sắc bén, Tinh Đế đã nắm được tử huyệt của Ứng Tông Đạo, một chiêu là có thể đưa hắn vào chỗ chết.

Diệp Húc với ba mươi ba cái đầu sáu mươi sáu cánh tay ứng chiến với các Nhân Hoàng Thánh chủ vây công, một cái đầu trong đó nhìn thấy Chu Thiên Tinh Cung hạ xuống, lẩm bẩm: “Tinh Đế, ngươi ép ta dùng hết toàn lực đây mà…”

Đám Nhân Hoàng thánh chủ vây công hắn nghe thấy thế, hận không thể lập tức phun một búng máu ra cho hắn xem. Dù là Ứng Tông Đạo đang dốc lòng luyện hóa cấm văn trận văn của cấm bảo không nhịn được khiến tâm cảnh dao động, suýt nữa thì không khống chế được năng lượng cuồng bạo trong cơ thể.

Đây là lần thứ hai Diệp Húc nói ra lời này. Lần đầu tiên là Ứng Tông Đạo yêu cầu hắn đối kháng với sự vây công của hơn trăm vị Nhân Hoàng Thánh chủ hộ pháp cho mình, Diệp Húc liền thề thốt sẽ dùng hết toàn lực, quả nhiên một chiêu đã nắm trăm vạn dặm hư không vào trong tay, diệt trừ Bảo Quang đại thiền sư, thu đi hai món cấm bảo Đại Phạm Lôi Âm tự, thậm chí chống lại các vị thánh chủ và cấm bảo vây công.

Lần này hắn cũng nói ra lời như thế khiến cho mọi người lại càng thêm kinh hoàng, không biết bao nhiêu người hết hồn, nghi ngờ: “Chẳng lẽ vừa rồi hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực?”

“Ngăn hắn lại, nhất định phải ngăn hắn lại!”

Đường Hoàng Lý Long Xương nổi giận quát lên, dẫn đầu tế Lăng Yên lên đánh tới Diệp Húc, quát to: “Cho dù như thế nào cũng không được để hắn phá chiêu kia của Tinh Đế!”

Yêu Hoàng hóa thành bản thể, cũng là một con Quỳ Ngưu một chân, rít gào một tiếng rồi cúi đầu đâm tới Diệp Húc. Mà Tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông thì vung Bàn Vương Thần Phiên, đại kỳ cuồn cuộn quét xuống những đạo khí hỗn độn. Các thánh chủ khác cũng tế lên cấm bảo của mình, đồng loạt công tới Diệp Húc.

Trong tám đạo Công Đức Kim Luân sau đầu Diệp Húc, ngọc lâu đột nhiên bay ra, nghênh đón Chu Thiên Tinh Cung đang đánh xuống kia.

So với luồng uy năng vô cùng mênh mông của Chu Thiên Tinh Cung kia, tòa ngọc lâu này của Diệp Húc được thôi phát ra uy lực trông có vẻ nhỏ bé đến đáng thương, căn bản không thể đối chọi với Chu Thiên Tinh Cung.

Mắt thấy ngọc lâu sắp va chạm vào Chu Thiên Tinh Cung, đột nhiên trong ngọc lâu rơi ra một tòa Phương Trượng tiên sơn, lập tức ngọc lâu nhanh chóng thu nhỏ lại, chui vào trong tiên sơn.

Rầm!

Tốc độ Chu Thiên Tinh Cung rơi xuống cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến gần tòa tiên sơn bé nhỏ không đáng kể này.

“Ứng Thiệu, ngươi cuối cùng cũng phải chết!”

Trên không trung Hoàng Tuyền Ma Tông truyền đến tiếng của Tinh Đế, mặc dù hắn rất ít nói cười, nhưng lúc này đây cũng không nhịn được mà cười ha ha.

“Ứng Tông Đạo cuối cùng cũng chết…” Đám thánh chủ đang vây công Diệp Húc kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ ra mặt.

Sau đó, một màn vô cùng quỷ dị xuất hiện, Chu Thiên Tinh Cung cực kỳ to lớn kia đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, giống như là không thể khống chế được rơi vào trong tòa tiên sơn chỉ nhỏ có một trượng này, không hề có động tĩnh gì.

Bùm!

Tòa tiên sơn này rơi xuống đất, ép cho mặt đất rung lên không ngớt như là động đất, làm cho cái hố này lại chìm xuống mấy ngàn thước.

“Đa tạ Tinh Đế đã ban thưởng bảo vật!”

Diệp Húc cười ha ha, đồng thời đón nhận một chiêu vô cùng mạnh của các Thánh chủ, nhất thời làm cho thân hình hắn rung lên dữ dội, một ngụm máu tươi xông lên cổ họng lại bị hắn áp chế xuống.

Trong chớp mắt ngọc lâu bay vào trong Phương Trượng tiên sơn đã khiến thực lực hắn giảm mạnh, thân thể gần như bị các Thánh chủ đánh cho rạn nứt, nguyên thần và Nhân Hoàng cấm pháp, thậm chí cả chân linh bất diệt đều bị thương nặng.

Dù sao hắn vẫn chưa phải là Vu Hoàng, đối mặt với sự vây công của nhiều Thánh chủ tế cấm bảo lên như thế vẫn còn vụng tay vụng chân. Nếu cho hắn thời gian để hắn củng cố cảnh giới Nhân Hoàng, luyện ra Nhân Hoàng cấm pháp phân thân đưa vào trong ngọc lâu và bảo tháp, tăng ngọc lâu và bảo tháp lên thành nhân hoàng chi bảo là có thể phát huy ra uy năng không hề thua kém cấm bảo.

Ngọc lâu bay ra khỏi Phương Trượng tiên sơn, lại trở về trong Công Đức Kim Luân, bảo vệ toàn thân hắn.

Phương Trượng tiên sơn cực kỳ nặng, lúc này nó rơi xuống đất, Diệp Húc cũng không đủ mạnh để thu hồi nó, hơn nữa hắn còn phải đối mặt với nhiều Thánh chủ vây công, cũng không rảnh thu hồi Phương Trượng tiên sơn.

“Diệp Thiếu Bảo, Chu Thiên Tinh Cung của bản hoàng tạm thời để trong tay ngươi, chờ bản hoàng củng cố cảnh giới rồi sẽ tự mình đến lấy!” Giọng nói của Tinh Đế truyền đến, có phần vừa tức giận lại vừa kinh sợ.

Chu Thiên Tinh Cung lẳng lặng rơi vào trong Phương Trượng tiên sơn, với pháp lực vô ngần của mình, y cũng chẳng thể nào triệu hồi được Chu Thiên Tinh Cung. Tòa Chu Thiên Tinh Cung này tiến vào trong Phương Trượng tiên sơn lập tức bị quy tắc vô hình trong tiên sơn khắc chế, uy lực hoàn toàn biến mất, mặc cho y thúc giục như thế nào, món cấm bảo này cũng như đá chìm đáy biển, ngay cả chút gợn cũng không nhấc lên.

Diệp Húc cùng các Thánh chủ chiến đấu ngày càng mãnh liệt, cho tới lúc này, các Thánh chủ mình mang thương tích, Diệp Húc cũng mệt mỏi ứng phó. Ba mươi sáu cái đầu của hắn nhìn hết trên trời dưới đất, thậm chí cả dao động che dấu trong hư không cũng thấy rõ, sáu mươi sáu cánh tay triển khai các loại Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, không ngừng va chạm với cấm bảo, cùng triệt tiêu lẫn nhau.

Đây là trận ác chiến đầu tiên kể từ khi hắn trở thành Nhân Hoàng, mức độ hung hiểm có thể sánh với trận chiến với thân ngoại hóa thân của Xích Uyên Ma Tôn. Nhưng trận chiến với Xích Uyên Ma Tôn kia, hắn có thể dựa vào Dao Trì Kim Mẫu phân thân tới áp chế Ma Tôn, dù sao Ma Tôn cũng ở trong chủ tràng của hắn. Trận chiến với Thánh chủ này, hắn lại không có ưu thế đó.

“Yêu Hoàng, trong tất cả các Thánh chủ ở đây, có ngươi là nhảy nhót nhiều nhất, chết!”

Sáu mươi sáu bàn tay của Diệp Húc đột nhiên cùng thi triển Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn, vô số phủ quang hạ xuống bao phủ lấy con Quỳ Ngưu Yêu Hoàng kia, trong chớp mắt băm vằm hắn ra trăm ngàn mảnh, khiến cho hắn không còn khả năng sống lại. Ngay cả cấm bảo của Nguyên Thủy Yêu Tông cũng bị vô số phủ quang đánh bay, trên cấm bảo kín đầy vết rạn nứt.

Ầm!

Không biết bao nhiêu cấm bảo nhân cơ hội công phá phòng ngự của Diệp Húc đánh lên người hắn, toàn thân Diệp Húc phát ra tiếng răng rắc răng rắc, xương cốt cùng tay chân toàn thân gần như đều bị chấn nát.

Thân thể hắn lại phục hồi như cũ ngay lập tức, hắn đánh ra một chưởng chấn vỡ Lăng Yên của Lý Long Xương, lại lập tức bị cấm bảo vọt tới bao phủ.

“Tình hình sư huynh không ổn cho lắm! Cho dù có đánh chết đám Thánh chủ này, sư huynh cũng sẽ đại thương nguyên khí, thương tổn đến căn bản.”

Triều Công Thiều dẫn đám đệ tử trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông đứng ở trên Luân Hồi Thiên Bàn, từ xa nhìn đến Hoàng Tuyền Ma Tông cũ kia. Chỉ thấy Diệp Húc toàn thân đầy máu chém giết trong sự vây công của đám Thánh chủ và cấm bảo, nhưng bọn họ cũng không có loại thực lực có thể gia nhập vào trong trận chiến đẫm máu này.

Phượng Yên Nhu khẽ nói: “Ta có một bảo vật có thể giúp sư huynh một tay.”

Tô Kiều Kiều không khỏi tò mò, hỏi: “Muội muội có bảo vật gì?”

Phượng Yên Nhu lấy ra một ngọc bội hình rồng, nhẹ nhàng tế lên rồi cho nó bay đến chiến trường của Diệp Húc cùng các vị thánh chủ, nàng cưới nói: “Tô tỷ tỷ mời xem.”

Triều Công Thiều cùng đám người Tô Kiều Kiều chăm chú nhìn, chỉ thấy ngọc bội này vù vù bay tới chiến trường thì đột nhiên hóa thành chín mươi chín đạo sơn loan long mạch vạn dặm. Chỉ thoáng chốc, vô số kim long tuôn ra, bao phủ toàn bộ Diệp Húc và các Thánh chủ.

Chín mươi chín đạo Hư Không đại cấm lúc này đã hoàn toàn triển khai, Diệp Húc cùng đám Thánh chủ đồng thời kích phát đến cấm chế trung tâm, đồng thời phải đối mặt với chín mươi chín con cự long công kích. Loại tần suất công kích này trong chớp mắt liền giết chết hơn mười vị Thánh chủ, các Thánh chủ khác ai cũng mang thương tích, vội tập trung lại cùng chống cự.

Triều Công Thiều thấy thế không khỏi rùng mình một cái, đối với cô gái yêu tộc trông có vẻ yếu ớt này vừa kính vừa sợ: “Món bảo vật này quả là lợi hại, quần sát quần công, chỉ sợ đám Thánh chủ này đều bị diệt sạch…”