Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 718: Tây Hoàng, ngươi đã trở lại

Diệp Húc đột nhiên chú ý, nếu từ xa nhìn lại thì Chư Phật Thập Phương thế giới sẽ trông giống như một tòa sen lặng yên nở rộ, nên hắn không thể nào không ngừng tán thưởng.

Trong ba nghìn thế giới, các thế giới đều không giống nhau, trong Chư Phật Thập Phương thế giới có nhiều thế giới thực sự đặc biệt, nhìn đóa hoa sen này khiến cho người ta cảm thấy thích thú và vui vẻ trong lòng.

Dao Trì thiên thuyền từ trên không của thập phương thế giới bay sát trung tâm Tu Di Sa Bà thế giới, cách hàng rào thế giới mà nhìn vào trong thế giới này.

Chỉ thấy Tu Di thần sơn thật lớn không thể tưởng tượng được. Tòa thần sơn này tọa lạc ở ngay trung tâm thế giới, có nhiều tinh cầu thật lớn, bao gồm thái dương, bao gồm tinh đẩu, bao gồm ngân hà, tất cả đều xoay tròn chung quanh tòa thần sơn này.

Cái tòa thần sơn này thực là quá to lớn, một tòa thần sơn này gần như lớn tương đương một cái thế giới.

Ở phiến thế giới này nơi nơi tràn ngập phật quang, chiếu sáng toàn bộ tòa thần sơn, chiếu sáng toàn bộ thế giới.

Viễn cổ chư phật ở trong này hóa đạo, Phật tổ và nhiều phật đà ngồi xuống, trong cái thời khắc thiên địa đại biến đã không chịu hướng thiên thỏa hiệp cũng không chịu lặng lẽ chết già, đã chọn cách hóa đi một thân đạo hạnh đem tất cả bản thân mình hóa thành một mảnh thiên địa.

Trên Tu Di sơn có nhiều đền miếu, phật tháp, điện thờ. Thậm chí còn có từng tôn, từng tôn Kim Phật đã tọa hóa trên cao không bên trong phật quang, từ trên trán phóng ra từng đóa từng đóa xá lợi ánh xạ ra những đạo quả phật đà, có chỗ thì giống như thiên quốc, có chỗ thì giống như Niết Bàn.

Trong mơ hồ Diệp Húc nghe được đủ loại phật âm, tựa hồ như những phật đà đó vẫn đang tồn tại, vẫn đang ngồi trên đỉnh núi Tu Di mà hoằng dương phật pháp, phổ độ chúng sinh.

Những kim thân của những cổ phật này sợ rằng chỉ cần một khối kim thân là có thể luyện thành cấm bảo, chẳng qua là phật quang ở tất cả xung quanh Tu Di thấn sơn rộng lớn khiến cho tất cả bất cứ người nào nhìn thấy đều phải lùi bước.

Chỉ sợ rằng ngay cà Vu Hoàng tiến vào Tu Di thần sơn thì cũng bị phật quang hóa đi.

Những viễn cổ phật này bảo tồn kim thân của mình, giống như chỉ là đang ngủ say, đợi đến khi thiên hạ một lần nữa phát sinh đại biến cố sẽ cho mình từ trong giấc ngủ say mà sống trở lại.

Tuy nhiên ở trong những biển lớn vô biên ở dưới chân, Tu Di sơn còn có nhiều đại lục, đại châu trên đó có nhân loại, có yêu tộc cùng nhau sinh sống trong đó. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thậm chí Diệp Húc còn cảm giác được, trong phiến thế giới này còn tồn tại vài vị rất giỏi, hơn phân nửa đã thành tựu Vu Hoàng, được phiến thế giới này thừa nhận, được thiên đạo tán thành rất là cường đại.

" Bát công đức thủy …"

Diệp Húc đột nhiên càm thấy có một cỗ hơi thở rất quen thuộc, từ trong trung ương thế giới Sa Bà truyền lại, cỗ hơi thở này đến từ trong biển lớn, tương tự như hơi thở Công Đức Liên Hoa trì của tầng thứ hai trong ngọc lầu của hắn,tuy cũng có vài phần không giống.

"Biển lớn này tên là Thất Nội hải, nước biển ở trong biển này là Bát Công Đức thủy trong truyền thuyết, những ma, thần phạm vào tội ác ngập trời dính vào Bát Công Đức thủy này cũng sẽ rửa sạch đi một thân tội nghiệt, hóa thành phật đà. Cũng không ai nghĩ đến là cho đến nay Bát Công Đức thủy vẫn không khô cạn."

Diệp Húc khẽ nhíu mày, hắn tu luyện công đức nghiệp quả nếu bị Bát Công Đức thủy rửa đi, chỉ sợ một thân nghiệp quả sẽ hóa thành hư ảo không còn lại chút gì.

Nếu là hắn tu luyện công đức thiện quả, thì sẽ không có băn khoăn này, vì bát công đức thủy khi đó chỉ khiến cho hắn càng mạnh thêm.

"Chư Phật Thập Phương thế giới thật là một thế giới không thể khinh thường …"

Dao Trì thiên thuyền tiếp tục phiêu lưu trong khe hẹp thế giới, từng cái, từng cái thế giới thoáng qua làm cho tu vi của Diệp Húc khó có thể tiếp tục.


Chiếc thiên thuyền này giờ đây đã tiếp cận với cấp bậc thánh bảo, thúc giục thiên thuyền này tiêu hao một năng lượng rất lớn khiến cho hắn không thể tiếp nhận. Diệp Húc đơn giản là cho thiên thuyền này tùy ý phiêu bạt tứ xứ. Một bên thì tôi luyện chân linh bất diệt một bên thì tìm tông tích của thế giới Vu Hoang.

"Chiếc Dao Trì thiên thuyền này vẫn là không hoàn chỉnh, nó thiếu mất một bộ phận trọng yếu, Hỗn Thiên Định Vị nghi không bao quát tam thiên thế giới và Hỗn Thiên Định Vi nghi thế giới, chỉ sợ rất khó tìm được thế giới Vu Hoang để tìm về cố thổ…"

Hỗn Thiên Định Vị nghi là một bộ phận trọng yếu tạo thành Dao Trì thiên thuyền, loại bảo vật này cũng là một loại Hỗn Thiên nghi. Nếu so với Hỗn Thiên nghi của Thánh Ung hoàng triều còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Thánh Ung Hỗn Thiên nghi chỉ là thôi diễn Huyền U thế giới, rời xa khỏi Huyền U thế giới liền không còn bất cứ tác dụng gì, mà Hỗn Thiền Định Vị nghi trên Dao Trì thiên thuyền lại bao quát ba nghìn thế giới thậm trí cả Thiên giới cũng bao quát ở trong đó.

Điều đáng tiếc là Dao Trì thiên thuyền đã một lần bị người ta đánh vỡ, tuy rằng Diệp Húc đã tu sửa nhưng vẫn còn rất nhiều những bộ phận bị thất lạc bên ngoài.

Phiêu lưu trong khe hẹp thế giới, không phải là phiêu đãng trong vũ trụ tinh không, nơi đây so với vũ trụ còn muốn rộng lớn hơn, còn muốn tĩnh mịch hơn. Có những lúc điều khiển thiên thuyền đi qua hàng tỷ vạn dặm mà không gặp qua bất kỳ một cái thế giới nào, mà cũng không nhìn thấy bất cứ một sinh linh nào, chỉ thấy vô biên hư không, hư không thực sự.

"Trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không thể nào định vị được thế giới Vu Hoang, hay là trước tiên cứ củng cố tu vi rồi sẽ tính sau."

Từ khi đào thoát từ trong tay tam hoàng khiến Diệp Húc thấy được nhu cầu đối với tốc độ tu luyện của mình, nhưng rất không ổn. Tuy rằng hắn đã tu thành Thiên Địa Pháp Tướng bất diệt nhưng chân linh bất diệt lại không theo kịp nếu chỉ có một chút sơ xuất thôi thì có thể cho mình rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.

Để tu luyện chân linh bất diệt cần phải có thần thức cường hoành, hiện nay thần thức của hắn đang rất cường hoành so với Nhân Hoàng đỉnh phong còn có thể cường hoành hơn nhiều vì vậy nâng cao chân linh bất diệt thì rất thuận buồm xuôi gió.

Hiện nay hắn đang phiêu bạt để tìm vị trí của thế giới Vu Hoang, đã qua đi mất mấy tháng trời, chân linh bất diệt của hắn cũng đã nhiều lên tám tầng và dung nạp rất nhiều năng lượng, đã bằng nhau được với tu vi trước mắt của hắn, đã có thể cung cấp cho thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng của hắn có thể phục sinh hoàn mỹ đến hơn mười lần.

Mặt khác Tam Bất Diệt cảnh cũng được hắn củng cố một phen, tuy rằng tu vi không có tiến bộ nhưng thực lực lại cường đại hơn nhiều, hơn nữa lại trừ khử được rất nhiều sơ hở làm cho hắn trở thành hoàn toàn vô khuyết.

Tuy nhiên thế giới Vu Hoang vẫn không thấy xuất hiện làm cho hắn có chút nóng lòng.

Đột nhiên từ phương xa chuyền đến rung động cực kỳ kinh người, Diệp Húc đứng trên đầu thuyền quan sát, chỉ thấy phía xa hơn trăm vạn dặm nơi nơi tràn ngập từng cỗ từng cỗ lực lượng hủy diệt, thậm chí còn có cả hơi thở tàn tồn của Vu Hoàng và cấm bào truyền lại.

Hiển nhiên đã từng có Vu Hoàng giao thủ ở đó.

"Người nào lại ở chỗ này giao thủ?"

Diệp Húc cùng Phượng Yên Nhu liếc nhau thúc dục thiên thuyền chạy tới, chỉ thấy vết tích Vu Hoàng cấm pháp và cấm bảo oanh kích vẫn còn lại, tại trong khe hẹp vũ trụ tung hoành ngăn cản có thể dễ dàng giết chết Nhân Hoàng Thánh chủ.

Nơi này hiển nhiên không chỉ có một vị ở chỗ này giao phong căn cứ vào vết tích còn lưu lại mà nói, ít nhất cũng có sáu vị Vu Hoàng cao thủ đặc biệt ở chỗ này đại chiến một trận.

Không chỉ có như thế bọn họ thậm chí còn vận dụng các loại cấm bảo đại sát khí mà không kiêng nể gì, cuồng phong cuồng dã thi triển lực lượng hủy thiên diệt địa của mình.

Sáu vị Vu Hoàng đồng loạt ra tay, thanh thế là kinh thiên động địa đến bực nào nếu không phải chiến đấu trong khe hẹp vũ trụ, chỉ sợ rằng cả một phiến đại châu đều bị chưng khô không còn sót lại một chút gì.

Lực lượng hủy thiên diệt địa này không có thế giới nào có thể chịu đựng được.

"Còn có hơi thở thánh bào."


Trong lòng Diệp Húc cả kinh, nhìn quét khắp nơi, đột nhiên mấy khối tàn phiến cấm bào thật lớn từ từ bay lại, trên mặt vẫn còn sót lại hơi thở thánh bảo, hẳn là thánh bảo này đã đánh vào cấm bảo mà đã làm cho cấm bảo phải dập nát.

Nhưng điều làm cho hắn kinh ngạc là vết tích lưu lại trên những mảnh vụn này lại là một bàn tay lớn, hiển nhiên qua bộ dáng thánh bảo này lại là một con người.

Tiếp theo hắn nhìn đến một viên vỡ từ phía đầu thuyền trôi qua, đây là đầu lâu một vị Vu Hoàng chết thảm trong phiến không gian tĩnh mịch này, chết không nhắm mắt.

Lập tức hắn lại nhìn thấy nhiều mảnh nhỏ thân thể Vu Hoàng, cô tịch phiêu lưu trong khe hẹp thế giới.

"Tuần Thiên Sứ …"

Hắn lập tức nhận ra chủ nhân của chiếc đầu lâu này, đúng là hắn đã có duyên gặp mặt Tuần Thiên Sứ một lần trong Thiên giới, trong lòng hắn lập tức biết được những người này tại sao lại đại chiến ở nơi này.

"Đế Tuệ lòng dạ độc ác, quả đoán quyết tuyệt, dĩ nhiên các loại thánh bảo và cấm bảo y dùng để vây giết hai vị Tuần Thiên Sứ này khẳng định là bảo vật của Triều Ca cổ thành lưu lại."

Diệp Húc hít vào một hơi thật dài thầm nghĩ: "Thánh bảo mà y sử dụng đương nhiên là thân thể vị thượng cổ Thánh Hoàng Thang Hoàng rồi."

Trong thành Triều Ca cổ bảo vật cực nhiều, không chỉ có thông thiên tháp còn có thân thể Thang Hoàng.

Thang Hoàng đem thân thể của mình luyện chế thành thánh bảo, bàn tay trần liền đánh bại Kiệt Hoàng, tế lên lục đỉnh thực lực rất mạnh thậm chí vượt qua Thánh Hoàng bình thường.

Lần trước khi Diệp Húc thăm dò Thang Hoàng lăng, đã xốc quan tài Thang Hoàng lên bên trong căn bản không có thân thể Thang Hoàng, chỉ có khí mộc tinh nhiều vô cùng vì thể có thể khẳng định thân thể Thang Hoàng nếu không ở trong quan tài đen thì khẳng định là ở trong Triểu Ca cổ thành.

Đế Tuệ tế khởi kiện thánh bảo này, lại tăng thêm có huyền điểu và hai vị Vu Hoàng khác tương trợ cuối cùng đã đánh gục hai vị Tuần Thiên Sứ này.

"Không biết Đế Tuệ giờ này đã tiến nhập vào thế giới nào? Người này trong tương lai nhất định sẽ là một nhân vật kiêu hùng."

Diệp Húc trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác lo sợ. Đế Tuệ diệt trừ xong hai vị Tuần Thiên Sứ, như rồng về biển lớn, trong ba nghìn thế giới không có người có khả năng kiềm chế được hắn, người này một lần nữa xuất hiện có thể đã trưởng thành đến cảnh giới vô cùng khủng bố.

So với Vu Hoàng nhân kiếp đều phải khủng bố hơn gấp trăm nghìn lần.

Đến lúc đó thế giới Vu Hoang sẽ là một hồi tai họa ngập đầu.

Nhưng làm thế nào để nhanh chóng tăng tu vi lên, đó thực sự là một bài toán khó giải.

Tốc độ tiến bộ tu vi của Diệp Húc tuyệt đối không thể nói là chậm, thậm chí rất nhanh, nên đã làm cho tu luyện của mình xuất hiện lỗ hổng, xuất hiện sơ hở. Không chỉ có như thế trong ngọc lầu của hắn, tiên quang trong Phương Trượng tiên sơn đã bị hao tổn mất tới bảy tám phần nếu cứ tiếp tục tu luyện tiên quang trong tiên sơn sẽ có thể tiêu hao hết không còn.

Bỏ qua tiên quang hắn vẫn còn có những lựa chọn khác như Thuần Dương linh mạch bậc chín, lợi dụng Thuần Dương linh mạch bậc chín để tu luyện, tốc độ so với tiên quang sẽ kém rất nhiều, cũng không nhanh bằng tiên linh.

Trong ngọc lầu của hắn còn có rất nhiều khí tiên linh, hắn có thể cướp lấy khí vận của Đế Tuệ, loại khí tiên linh này tràn đầy như biển có thể bồi dục ra mấy vị Vu Hoàng đây không phải là lời nói đùa.

Không chí có như thế, ngọc thụ trong ngọc lầu của hắn đã liên kết với thiên giới, không ngừng từ Thiên giới mà thu hút về thiên linh khí, vì vậy lợi dụng thiên linh khí tu luyện tất nhiên là lụa chọn của hắn.

Nhưng là dùng tiên linh khí và tiên quang thì tốc độ tu luyện cũng không hơn kém bao nhiêu, nay Vu Hoàng nhân kiếp của Ứng Tông Đạo giáng tới, Đế Tuệ cũng tùy thời mà nhảy đến không biết lúc náo, thời gian cấp bách, để nâng cao thực lực tu vi, nếu cứ tu luyện đúng theo từng bước chỉ sợ không kịp ứng phó với đủ loại chiến đấu trong tương lai.

Oanh!

Xa xa đột nhiên truyền đến rung động cực kỳ kịch liệt, Diệp Húc nhìn về nơi rung động phát ra chỉ thấy một đạo ráng quang ngũ sắc rực rỡ rung động nhè nhẹ càng ngày càng nhỏ. Từng chiếc từng chiếc thiên thuyền vây quanh đạo ráng quang này, liên tục trong thiên thuyền phun ra lực lượng mênh mông đem giam cầm những ráng quang này.

Đạo ráng quang này vẫn là lực lượng to lớn lưu lại sau khi thế giới va chạm, trong khe hẹp thế giới hàng tỷ năm bất diệt, có thể dễ dàng cắn nát Vu Hoàng. Hôm nay bị uy năng mười mấy chiếc thiên thuyền tán phát ra cầm cố trở lại, đã bắt được nó.

Đột nhiên bên tai Diệp Húc một tiếng thở dài sâu kín vô cùng rõ ràng vô cùng khiến hắn sởn gai ốc.

"Tây Hoàng, ngươi đã trở về rồi…"