Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 702: Ác tục của bọn man di

" Ác tục, đây tuyệt đối là ác tục của lũ man di mà. "

Trên lưng Huyền Điểu, trong một tòa đại thành tàn phá, Đế Tuệ cao cao ngồi trên hoàng vị, cẩn thận nghe hai vị hộ pháp Vu Hoàng giải thích truyền thống của thế giới Vu Hoang, sắc mặt có chút khó coi, âm thanh lạnh lùng nói: " Thế giới Vu Hoang, vẫn còn có loại ác tục này? Quả nhiên là một đám man di! "

" Chủ công, hai người chúng ta ban đầu cũng không biết cái thế giới bậc thấp này, lại còn có truyền thống như vậy, thế nên khiến cho chủ công phải mạo hiểm. "

Một gã Vu Hoàng cung kính nói: " Hiện giờ chúng ta đã thoát khỏi Tuần Thiên Sứ, không bằng lần nữa chém giết cho bằng được, đem chút ít thánh địa đó hết thảy san bằng! "

" Đúng vậy, lấy thực lực hai đại Vu Hoàng chúng ta, hơn nữa trong Triều Ca cổ thành có Đại Thương trọng khí, không nhọc chủ công động thủ liền có thể san bằng Vu Hoang, nhất thống thiên hạ! "

Đế tuệ khoát tay áo, lắc đầu nói: " Trẫm truyền thừa từ trời, hôm nay bị một đám man di đuổi ra khỏi cửa, khiến mặt xám mày tro, nếu lại mượn tay các ngươi trở về trả thù, chẳng phải là khiến người chê cười? Món thù lớn này, trẫm khẳng định phải báo, nhưng phải là tự tay báo thù, không thể mượn tay ngoại nhân, như thế mới có thể khiến ý niệm trong đầu trẫm thông suốt, tâm tình không lưu sơ hở! "

" Hơn nữa, trong thế giới Vu Hoang cũng không phải là không có Vu Hoàng, còn có một vị Giám Thiên Sứ trấn thủ, cộng thêm Tuần Thiên Sứ, chính là ba vị Vu Hoàng, lúc này trở về Vu Hoang, sợ là chúng ta cũng khó có thể thu được kết quả. Cường long khó áp địa đầu xà, trẫm lần này vừa mới xuất thế, chi bằng lấy uy làm một thế giới chi chủ hội tụ công đức, tu thành pháp lực của Vu Hoàng thậm chí Thánh Hoàng, sau đó lại trả thù đám man di này! "

" Lũ man di thế giới Vu Hoang, tương lai nhất định sẽ ý thức được đắc tội với trẫm, sẽ trả cái giá đau đớn thê thảm thế nào! "

Đế Tuệ dừng một chút, ánh mắt quét về phía hai Đại hộ pháp Vu Hoàng, trầm giọng nói: " Bá Công, Đức Công, hai gã Tuần Thiên Sứử kia có hay không chú ý tới hướng đi của các ngươi? "

Hai gã hộ pháp vu hoàng liếc nhau, lắc đầu nói: "Hẳn là không biết. Để vùng thoát khỏi hai người bọn chúng, hai người chúng ta khống chế Triều Ca cổ thành, liền vượt qua hơn mười thế giới, lúc này mới cùng chủ công hội hợp. Tuy nhiên hai người kia thần thông quảng đại muốn tìm được chúng ta, hẳn là không quá khó khăn. Huyền Điểu tốc độ mặc dù nhanh, nhưng cũng không có thể thoát khỏi bọn hắn, nếu không cũng sẽ không cùng hai tên này đánh suốt một năm thời gian."

" Hai kẻ này chưa diệt, trẫm rất khó đặt chân tại hạ giới, khó có thể thuận lợi triển khai đại kế. Hiện giờ Thiên đế sắp chết, sau khi Thiên đế chết, các lão quái vật cường giả trên thiên giới, không ai có thể ngồi được nhất định sẽ tranh đoạt Thiên đế vị! "

Ngón tay mảnh khảnh của Đế tuệ gõ nhẹ lên bảo tọa, bộ mặt âm trầm, từ từ phun ra một ngụm trọc khí, hạ giọng nói: " Không tu thành Thần Vương, Đế Quân căn bản không có tư cách nhòm ngó đế vị! Bởi vậy, trẫm không có quá nhiều thời gian lãng phí để chu toàn với Tuần Thiên Sứ, một khi đã như vậy, trước tiên đem hai người bọn hắn dẫn tới, hết thảy giết chết! Trước giết hai gã Tuần Thiên Sứ này, sau đó chọn lấy một cái thế giới, lậpcăn cơ nghịch hành phạt thiên! "

Bên trong Thiên Khư, lửa cháy khôn cùng khắp bốn phía, Hạo Thiên Đại Đế bị Thanh Đế đánh chết, một thân tu vi như thế ngã xuống hóa thành biển lửa, mở ra một thời không kỳ dị. Nơi này bảo vật vô cùng, đồng thời cũng nguy hiểm trùng trùng, chung quanh Thiên đế sau khi chết lưu lại tràn ngập đạo vân, trận vân, như thiên lý, hoành hành khắp nơi, lại có Thiên đế tử vong lệ khí, tràn ngập tứ phương hóa thành các đầu ác ma tu vi mạnh mẽ cực kỳ.

Ân Khư, Thiên Khư, Thiên Phần, được mệnh danh là tam đại hiểm cảnh, Ân Khư chôn vùi hoàng triều cường đại nhất trong lịch sử, Thiên Phần mai táng Tam Thập Tam Thiên giới, mà Thiên Khư, thì chôn vùi một vị Thiên đế.

Lúc này, có một thanh niên bước đi gian nan khôn cùng trong biển lửa, giống như một vị tăng khổ hạnh, đi đến nơi Hạo Thiên Đại Đế rơi xuống.

Đông Hoàng Mục đã tiến vào trong Thiên Khư nhiều năm, tu vi của hắn so với trước tăng lên không biết gấp bao nhiêu lần, Hỏa Đức Chúc Dung thân thể ở bên trong trùng trùng thiên hỏa như cá gặp nước, không ngừng hấp thu thiên hỏa, tự thân lớn mạnh.


Tu vi của hắn đã tấn thăng đến Tam Bất Diệt cảnh, tu thành thân thể bất diệt, tuy nhiên bên trong Thiên Khư nguy hiểm trùng trùng, hơi không cẩn thận sẽ gặp bị đạo vân và trận vân Thiên Đế xé nát, còn có lệ khí khi Thiên đế tử vong lưu lại hóa thành ma đầu, hung hãn vô cùng cho dù là Vu Hoàng đến đây, đều phải nuốt hận tại chỗ.

Hơn mười vạn năm trong Thái Dương Thần Cung nhân tài xuất hiện lớp lớp, người tiến vào Thiên Khư rèn luyện nhiều đếm không xuể, nhưng không ai có thể đi ra khỏi Thiên Khư, thậm chí ngay cả Vu Hoàng đều táng mạng ở nơi này.

Đông Hoàng Mục có thể sống đến giờ, trừ ra việc hắn là Hỏa Đức Chúc Dung thân thể, còn nguyên nhân có được vận khí tốt.

Đông Hoàng Mục cảm giác được chính mình đã đạt đến cực hạn, vô pháp xâm nhập tiếp đi tìm kiếm nơi chôn xương cốt Hạo Thiên Đại Đế, phía trước có ma đầu tản mát ra ma khí ngập trời đã có có thể so được với Vu Hoàng, lấy tu vi thực lực giống như hắn, khẳng định không có đường trốn thoát.

Lúc này, hắn đột nhiên thấy phía trước xuất hiện một hồ nước kim sắc.

Trong hồ, chất lỏng kim sắc giống như nước, tràn ngập từng cổ đế uy trấn áp chư thiên thần giới.

" Đế huyết! "

" Là máu huyết của Hạo Thiên Đại Đế! "

Đông Hoàng Mục tinh thần rung lên, cảm thấy như khổ tận cam lai, lúc trước chịu đủ loại đau khổ hết thảy không cánh mà bay, không khỏi cất tiếng cười to, đi nhanh hướng hồ Đế Huyết này đi đến.

" Máu huyết của Thiên đế, đây mới thực là máu huyết Thiên đế! Thể nội của ta nguyên bản có Hạo Thiên Đại Đế huyết mạch, tuy nhiên thật sự quá mỏng rồi, căn bản không thể kích phát uy năng đế huyết! Hấp thu phiến hồ nhỏ chứa Đế huyết này, ta sẽ thành tựu thánh chủ, thành tựu Vu Hoàng, thậm chí đạt cảnh giới rất cao, hết thảy không vấn đề!"

" Diệp Thiếu Bảo, ngươi chờ đấy, ngươi khiến ta khuất nhục, ta muốn trả lại gấp bội! "

Nam Hải Dương Châu, Diệp Húc đứng trên không, chỉ thấy Ứng Tông Đạo không ngừng tiêu hao pháp lực tự thân, lấy pháp lực ngưng tụ ra đất đai, dãy núi, sông nhỏ, sông lớn, tu bổ Nam Hải Dương Châu.

Chỗ lục địa này bị trận đại chiến vừa rồi phá hủy một nửa, bị đánh thê thảm, bốn phía tràn ngập khí tức Vu Hoàng, không thích hợp cho sinh linh ở nữa. Hiện giờ Ứng Tông Đạo lấy tự thân pháp lực trừ đi khí tức Vu Hoàng, lại tu bổ đại lục tổn hại, chỗ này lũ lớn quét qua không lâu, sẽ khôi phục địa khí, linh khí tự động sinh ra, sẽ lần nữa khôi phục sinh cơ.

Loại chuyện này, Tinh Đế sẽ không làm, Ma Hoàng sẽ không làm, mặt khác các Thánh chủ đại thánh địa sau khi đánh xuống Đế Tuệ nhân kiếp, cũng rút quân lặng lẽ, không một người ở đây, còn hao tổn tu vi bản thân để tu bổ chỗ lục địa này thì càng miễn bàn.

Chỉ có Ứng Tông Đạo lưu lại, tu bổ vết thương của thế giới Vu Hoang do trận đại chiến gây ra, điểm này khiến Diệp Húc đối với hắn cũng không khỏi không bội phục.

" Tinh Đế tu vi thực lực, tuy rằng có thể cùng Ứng sư huynh đặt song song, Ma Hoàng mặc dù là Vu Hoàng, thực lực vượt xa Ứng sư huynh, nhưng tâm địa của bọn hắn, so với Ứng sư huynh còn muốn kém cỏi ít nhiều. "


Diệp Húc trong lòng thầm than, Ứng Tông Đạo tuy có danh lão ma, bất quá hành động này là một việc đại thiện, có tấm lòng son, khiến người ta sinh lòng kính nể hẳn.

Ứng Tông Đạo đem Nam Hải Dương Châu tu bổ xong, mặc dù tu vi hắn thâm hậu, sắc mặt cũng tái nhợt, thoáng khôi phục vài phần tu vi, lập tức đứng dậy, lạnh nhạt nói: " Sư đệ, thế giới Vu Hoang dù sao cũng nơi ta sinh ra, như cha như mẹ, mẹ có tâm sinh dưỡng, cha có ơn che chở, không thể không báo. "

" Đa tạ sư huynh dạy bảo... " Diệp Húc chân thành vạn phần nói.

Phượng Yên Nhu đứng ở bên cạnh Diệp Húc, gió nhẹ lay động quần áo, dây lưng lụa nhẹ bay, tò mò nháy động cặp mắt to, đem đối thoại của hai người này nghe hết vào tai, lòng không khỏi xúc động, đối với tấm lòng hai người bọn hắn khâm phục không thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu mà ngoại nhân tại đó, nghe đối thoại của sư huynh đệ hai người, nếu không phải cười đến rụng răng, thì là trừng rớt con mắt, thậm chí còn cười nhạo Phượng Yên Nhu không biết nhìn người.

Bởi vì, bất kể là Ứng Tông Đạo hay Diệp Thiếu Bảo, thanh danh hai người này ở thế giới Vu Hoang cũng không tốt, chẳng những không tốt, mà còn có cả đống lộn xộn ác danh, một kẻ là Ứng lão ma, một kẻ là Diệp lão ma, mang danh tội ác tày trời.

Bây giờ hai tên ma đầu này lại nói lên lời này, thật sự khó có thể làm cho người ta tin phục.

Tuy nhiên Diệp Húc và Ứng Tông Đạo lại không hề làm ra vẻ thái độ, dường như lời này nói ra là đạo lý hiển nhiên vậy.

" Sư huynh, Đế Tuệ độ nhân kiếp, tình hình đó ngươi cũng đã thấy rồi, không biết tương lai nhân kiếp của ngươi, liệu có vài phần nắm chắc? " Diệp Húc nhớ tới tình hình vừa rồi hơn hai ngàn kiện cấm bảo cùng nhau đuổi giết mà đến, có chút không lạnh mà run, trong lòng không tự tin, không nhịn được dò hỏi.

" Nhân kiếp của vi huynh sẽ không khủng bố giống Đế Tuệ như vậy, điểm này có thể khẳng định, nhưng cũng sẽ không thua kém bao nhiêu... "

Ứng Tông Đạo khẽ mỉm cười, nói: " Vi huynh ngày trước đắc tội quá nhiều người, không biết bao nhiêu người muốn giết ta, tuy nhiên, trận nhân kiếp này nhất định phải vượt qua ở trong thế giới Vu Hoang. Nếu trốn ra thế giới khác, sẽ không nhận được thừa nhận của thế giới Vu Hoang, thế giới Vu Hoang không thừa nhận, thiên đạo cũng không thừa nhận, liền không có tiên linh khí hạ xuống, bởi vậy tuy rằng trở thành Vu Hoàng, nhưng sẽ có một đoạn thời gian dài suy yếu... "

Hắn hình như nhớ được đầu mối, ý vị thâm trường nói: "Đã có người thí nghiệm điểm này, ở thế giới khác thành tựu Vu Hoàng, đến nay không dám trở về... "

" Người này là ai vậy? " Diệp Húc trong lòng vừa động, dò hỏi.

" Đến lúc đó ngươi liền biết. "

Ứng Tông Đạo cười ha hả, nói: " Tinh Đế nói nội tình Hoàng Tuyền Thánh Tông ta không bằng Chu Thiên Tinh Cung, đến lúc đó hắn cũng sẽ biết, nội tình Hoàng Tuyền Thánh Tông ta, tuyệt sẽ không giống hắn tưởng tượng đơn giản như vậy! Những cái thánh địa có, Hoàng Tuyền Thánh Tông ta cũng có, cái Thánh Tông ta có, mặt khác thánh địa lại không có! "

Diệp Húc như thoáng chút suy nghĩ, đột nhiên cười nói:"Sư huynh, ta có một bảo vật, tên là Cẩm Tú Sơn Xuyên Đồ, chính là của Thang Hoàng lưu lại, hiện giờ kiện bảo vật này trong tay ta, e đã không có tác dụng gì lớn. Sư huynh trạch tâm nhân hậu, kiện bảo vật này ở trong tay sư huynh, còn hơn ta gấp trăm lần... "

Hắn lấy ra Thang Hoàng sở luyện Cẩm Tú Sơn Xuyên Đồ, giao cho Ứng Tông Đạo, cười nói: "Nhất đồ trong tay, thiên hạ ta có, có Cẩm Tú Sơn Xuyên Đồ này, chẳng những Hoàng Tuyền Ma Tông có thể phát dương quang đại, thậm chí sư huynh nếu như muốn nhất thống thế giới, cũng không phải là không có khả năng. "

Ứng Tông Đạo tiếp nhận Cẩm Tú Sơn Xuyên Đồ, không khỏi biến sắc mặt, lập tức ý thức được kiện vu bảo này có chỗ quá trân quý, chỉ sợ cấm bảo, thánh hoàng chi bảo đều không đổi được bảo vật như thế, lúc này đem Cẩm Tú Sơn Xuyên Đồ trả lại cho Diệp Húc, lắc đầu nói: " Ta lưu lại bức đồ này cũng vô dụng, tiên linh khí đã đủ để ta tu thành Vu Hoàng. Sau khi thành tựu Vu Hoàng, vi huynh cũng không muốn tiếp tục lưu lại nơi đây, mà là muốn đi tới Thiên giới, truy cầu cảnh giới cao hơn. Bức Cẩm Tú Sơn Xuyên Đồ ở trong tay của ta, cũng là vô dụng. Hơn nữa, Hoàng Tuyền Thánh Tông ta linh mạch đã đầy đủ, quá nhiều linh mạch và bảo vật, chỉ sẽ khiến cho người khác muốn chiếm được, đôi khi thực sự lại không phải là phúc. "

" Sư đệ, bức đồ của ngươi có tác dụng, còn có thể dùng để tầm bảo, ngươi xem. "

Ứng Tông Đạo giơ tay chỉ một vị trí trên Cẩm Tú Sơn Xuyên Đồ, cười nói: "Kiện bảo vật này, có lẽ chính là bảo vật mà ngươi mơ ước. "

Diệp Húc theo phương hướng tay hắn chỉ nhìn lại, trong lòng không khỏi chấn động.