“Chẳng lẽ tam đại thánh địa định liên kết thăm dò Ân Khư sao?”
Diệp Húc khiếp sợ vạn phần, Hiên Viên gia và Thiên Yêu cung đều tự điều động một món cấm bảo, mà thánh địa Phật môn kia tuy không biết là có mang cấm bảo đến hay không, nhưng Phật quang thiên sinh có tác dụng khắc chế âm khí ma khí nên có ưu thế rất lớn. Lần này ba đại thánh địa này gần như đồng thời đi vào Ân Khư, có thể nói là một sự kiện lớn nhất mà Diệp Húc chứng kiến từ trước đến nay!
“Hóa ra Hiên Viên gia và Đại Phạm Lôi Âm tự cũng tới rồi, ta tưởng chỉ có Thiên Yêu cung ta biết được tin tức này”
Thân thể Hi Hoàng đột nhiên biến mất, chỉ còn một tấm đạo đồ bát quái ở lại trên không trung, không ngừng xoay tròn, đột nhiên hóa thành một bức tranh kỳ lạ. Cuốn tranh này lơ lửng trên không trung, làm cho người ta có một cảm giác như hàng nghìn hàng vạn thế giới đều ở trong đó, thật vô cùng huyền diệu.
Phía trên bức họa, một gã thiếu niên đứng đó, lại có hơn mười cường giả yêu tộc đứng ở sau y, vô cùng khí thế. Còn có một thiếu nữ xinh đẹp đi theo sau Yêu chủ, khiến tim Diệp Húc đập thình thịch.
“Yêu chủ, Tự chủ chẳng lẽ các ngươi cũng nghe nói, chỉ cần tìm được máu của Thang Hoàng trong Thang Hoàng lăng, lấy máu Thang Hoàng rót vào Kiến mộc là có thể mở ra thông thiên chi lộ?”
Chỉ Nam Xa đột nhiên biến mất, thay vào đó là đám cường giả Hiên Viên gia cùng tập trung một chỗ. Người dẫn đầu chúng là đương kim gia chủ Hiên Viên thế gia Hiên Viên Trường Phong, theo sau là đám lão quái vật Hiên Viên gia, còn có Hiên Vô Viên Khuyết đứng sau gia chủ, đám tiểu bối Hiên Viên Quang đứng ở một bên.
“Không sai! Lão tăng cũng được tin như thế, nghe nói Huyền điểu lưng đeo Triều Ca cổ thành lại xuất hiện. Có người từng nghe rằng con Huyền điểu này mở miệng nói rằng chỉ cần lấy máu Thang Hoàng rót vào Kiến mộc là có thể khiến Kiến mộc lại sinh trưởng, đâm chồi nẩy lộc, vươn thẳng thiên giới!”
Phía trên lâu chuyền, Bảo Quang Tự chủ Đại Phạm Lô Âm tự chậm rãi mở miệng nói: “Nghe nói năm đó khi Thiên Đế diệt Thương đã chém đứt đôi chân của Huyền điểu, khiến cho nó cả đời không thể hạ xuống đất. Tốc độ của nó quá nhanh, giang cánh mấy vạn dặm, vỗ cánh bay đi là có thể xuyên qua tầng tầng không gian, căn bản không thể đuổi theo nó. Giờ con Huyền điểu này mở miệng nói chuyện lại chính là thời cơ tốt nhất cho chúng ta tiến vào Triều Ca”
Yêu chủ cười ha ha: “Ta chẳng hề quan tâm cái gọi là thông thiên chi lộ, chỉ là nghe nói trong Triều Ca cổ thành có thi thể Trụ Hoàng, có Thông Thiên tháp, có Kiến mộc, tụ tập tất cả bảo tàng của hoàng triều Đại Thương, gần hai ngàn năm qua chưa có ai có thể sống sót mà đi ra nơi đó. Nếu có thể lấy được của cải của một hoàng triều, Thiên Yêu cung ta tất sẽ không ngừng lớn mạnh!”
Hiên Viên Trường Phong khẽ mỉm cười, nói: “Ta bị nhốt ở Nhân Hoàng kỳ hơn ngàn năm, cũng muốn thừa dịp còn sống đi đến Thiên giới, có khi có thể đột phá mà trở thành Vu Hoàng”
Bảo Quang Tự chủ cười ha ha nói: “Nghe nói trong Thiên giới, Thuần Dương linh mạch bậc chín nhiều không đếm xuể, lại còn có tiên linh mạch còn cao cấp hơn cả Thuần Dương linh mạch. Nếu có thể lấy được một cái thì tạo nên Vu Hoàng cũng chẳng nói chơi, lão tăng cũng muốn kiến thức phong cảnh Thiên giới”
“Một khi đã như vậy, mọi người tự bằng thực lực của mình. Nếu ai có thể đi vào Thang Hoàng lăng, lấy được máu của Thang Hoàng thì Triều Ca cổ thành này sẽ là của người đó, Kiến mộc và Thông Thiên tháp cũng thuộc về người đó!”
Yêu chủ nói tới đây, quay đầu lại nói: “Nghe nói Thang Hoàng có được huyết thống của Đế Khốc Thần Vương. Khi còn sống tu vi ông ta là không thể cân nhắc, có khi đã thành Thánh Hoàng rồi! Chuyến đi Thang Hoàng lăng lần này, ta không thể bảo vệ chu toàn cho các ngươi, Yên Nhu, các con đi xuống hết đi. Ta cùng các vị sư thúc sư bá của con cùng xông vào Thang Hoàng lăng!”
Phượng Yên Nhu dạ một tiếng rồi cùng đệ tử Thiên Yêu cung bay ra khỏi hà đồ.
Hiên Viên Trường Phong đang chỉ bảo đám đệ tử tiểu bối Hiên Viên gia, cho bọn họ tự do hành động, nói: “Vô Khuyết, ngươi có Binh Chủ kỳ trong tay, uy năng hùng mạnh, chính là cấm bảo, có đủ thực lực đi theo chúng ta. Quang nhi, thực lực của con không đủ, đi xuống đi”
Hiên Viên Quang bất đắc dĩ, đành phải rời đi.
Về phần Tự chủ Đại Phạm Lôi Âm tự Bảo Quang Đại thiền sư cũng để lại một ít đệ tử không đủ tu vi, dẫn dắt tinh nhuệ xông vào Thang Hoàng lăng tìm tòi thực hư.
Ba người đứng đầu thánh địa đều tự dẫn dắt cao thủ bay tới Thang Hoàng lăng.
Diệp Húc cũng rất động tâm, suy nghĩ: “Triều Ca cổ thành? Thông thiên chi lộ? Không nói khác, nếu ta có thể lấy được gốc Kiến mộc kia, nguyên thần cùng với ngọc thụ trong ngọc lâu của ta sẽ trưởng thành đến tình trạng gì đây. Nhưng Thánh chủ các đại thánh địa đều tham gia, chỉ sợ máu của Thang Hoàng cũng không có phần của ta... Có khi trong Thang Hoàng lăng sẽ có Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn đầy đủ, này cũng đáng giá cho ta xông vào một lần!”
Hắn phi thân lao ra khỏi Bàn Hoàng lăng, đi thẳng vào bên cạnh Phượng Yên Nhu, cười nói: “Yên Nhu muội muội, đã lâu không gặp?”
Phượng Yên Nhu và đám đệ tử Thiên Yêu cung hoảng sợ, cảnh giới, âm thầm đề phòng, đến khi thấy là Diệp Húc thì đám đệ tử Thiên Yêu cung liếc nhau, đều nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Hóa ra là cô gia đến đây, làm chúng ta hoảng sợ. Cô gia xuất quỷ nhập thần, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không biết khi nào đi Thiên Yêu cung để chúng ta gần gũi hơn?”
Đám đại yêu đều tiến lên chào, rất là thân thiết.
Diệp Húc ngỡ ngàng, đáp lễ lung tung, thầm nghĩ: “Cô gia? Tập tục của yêu tộc với nhân tộc ta quả nhiên khác nhau một trời một vực. Nhân tộc ta gọi con rể của nhà giàu là cô gia, hay là yêu tộc không có phong tục này, mà bất cứ ai đều gọi là cô gia?”
Diệp Húc không hiểu ra sao, đám đại yêu chào xong cười nói: “Cô gia, vài vị Thánh chủ đang ở phía trước mở đường. Nhiều bảo bối trong Thang Hoàng lăng bọn họ đều chướng mắt, nhưng trong mắt chúng ta chính là trân phẩm vô thượng. Chúng ta đi trước mò ít tiện nghi, thứ tội thứ tội!”
Lũ yêu đều rời đi, chỉ còn lại Phượng Yên Nhu và Diệp Húc.
Diệp Húc giương mắt nhìn cô thiếu nữ bên cạnh, chỉ thấy cô nương yêu tộc này gầy hơn trước đây vài phần, cúi đầu không nói lời nào. Hắn lập tức khẽ ho một tiếng, đang định nói chuyện thì Phượng Yên Nhu lại ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra chút vui mừng, lập tức sương mù che lại đôi mắt. Nàng cúi đầu, co quắp nói: “Anh rể...”
Diệp Húc suýt hộc máu, cười nói: “Anh rể gì vậy? Muội muội à, lâu rồi không gặp, muội cũng biết nói giỡn rồi nha”
Phượng Yên Nhu cắn môi dưới, không nói câu nào, trong hốc mắt sương mù mông lung, cúi đầu nắm góc áo.
Diệp Húc buồn bực trong lòng nhưng vẫn cười nói: “Hay là muội đang giận ta? Ta vốn nói trở thành đại vu rồi sẽ đi Thiên Yêu cung thăm muội, kết quả chạy ngược chạy xuôi, lang thang khắp nơi nên không có thời gian, chẳng lẽ muội vì chuyện này mà trách ta? Muội yên tâm đi, ta nhất định sẽ đến Thiên Yêu cung, chuyện mang ít lễ vật đến cho cha muội, ta vẫn nhớ rõ”
Phượng Yên Nhu rơi lệ, khẽ nói: “Huynh đã đính thân cùng Nhị tỷ, còn mang sinh lễ gì nữa?”
Diệp Húc hoảng sợ, thất thanh nói: “Đính hôn cùng Nhị tỷ Khổng Tước của muội? Chuyện khi nào vậy? Sao ta không biết?”
“Cha muội tự mình đi Hoàng Tuyền Ma Tông đề thân, sau khi trở về ông rất vui vẻ, nói Ứng tông chủ đã đồng ý...”
Diệp Húc lại càng hoảng sợ, suy nghĩ một lát mới nhớ ra khi đó mình đang bị nhốt trong Hàn Nguyệt Cung, hơn phân nửa là Ứng Tông Đạo tự quyết định, đồng ý cửa hôn nhân này. Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cửa hôn nhân này, ai đồng ý thì người đi đi mà cưới! Lúc trước Nhị tỷ muội nói có cốt nhục của ta chỉ là kế tạm ứng để thoát thân mà thôi, không phải là thật. Hơn nữa Nhị tỷ của muội có chí hướng cao xa, cũng không có ý gì với ta, ta cũng không có ý gì với nàng ấy. Chuyện nam nữ sao có thể cưỡng cầu được?”
Phượng Yên Nhu cảm thấy hơi thoải mái trong lòng, chỉ thấy như một tảng đá cực lớn chặn trong tâm bấy lâu nay đã không cánh mà bay, nhẹ nhàng đi rất nhiều.
“Muội muội, ta cũng tính xông Thang Hoàng lăng một lần, vốn cũng không có nắm chắc, giờ có muội ở bên, ta nắm chắc được vài phần. Không biết làm phiền muội muội đại giá, còn mong vị đại tông sư cấm chế muội muội chỉ điểm một hai?”
Phượng Yên Nhu không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, dịu dàng nói: “Cha muội cấm chế thông thần, hiểu rõ đủ loại cấm chế. Muội chỉ học được bản lĩnh về cấm chế nhưng tu vi không đủ, không biết có đối phó được với cấm chế trong Thang Hoàng lăng không”
Nàng có phần không yên, nói: “Muội nghe cha nói, Thang Hoàng chính là con nối dõi của Đế Khốc Thần Vương, Đế Khốc Thần Vương lại là con trai của Chuyên Húc Thần Vương, huyết thống của Hiên Viên Thiên Đế. Khi đương kim Thiên Đế đăng cơ, Đế Khốc Thần Vương bị liên lụy nên Trụ Hoàng định mở ra thông thiên chi lộ để tiến vào Thiên giới trợ giúp Đế Khốc Thần Vương, kết quả chọc giận Thiên Đế, làm cho hoàng triều này bị diệt. Trong Thang Hoàng lăng có khi còn cấm chế của Thiên giới, sự hung hiểm trong đó còn trên cả Bàn Hoàng lăng”
Diệp Húc cười nói: “Chỉ cần muội chỉ ra cấm chế, chuyện phá cấm cứ giao cho ta”
Đang nói thì đột nhiên một luồng rung động kinh người truyền đến, Diệp Húc quay đầu nhìn lại thì thấy có Nhân Hoàng Thánh chủ đuổi tới Ân Khư, chính là cao thủ các thánh địa nho vu Âm Dương tông, Thái Cực tông tới, khí tượng vạn thiên, đi thẳng tới Thang Hoàng lăng.
Đám trùm sò này hiển nhiên nghe tin Huyền điểu nói tiếng người nên đã chạy tới đây, định tìm ra máu Thang Hoàng để mở ra thông thiên chi lộ.
Thông thiên chi lộ có nghĩa là có thể tiến vào Thiên giới. Dù là Nhân Hoàng, tuyệt đại bá chủ của thế giới Vu Hoàng cũng không thể không động tâm khi đối mặt với loại dụ hoặc này.
Của cải trong Thiên giới là thứ mà thế giới Vu Hoang không thể tưởng tượng được. Một linh mạch thôi cũng đủ để thành lập một thánh địa, được đến truyền thừa của Thánh Hoàng hoặc Thần Vương cũng đủ để một thánh địa càng hùng mạnh hơn. Huống chi linh khí nơi đó dồi dào hơn xa thế giới Vu Hoang, đột phá đến Vu Hoàng cũng sẽ không khó như ở thế giới Vu Hoang. Có thể tiến vào nơi đó chính là giấc mộng của vô số người.
Nếu có thể được Thánh Hoàng hoặc Thần Vương nâng đỡ, chỉ sợ trong một thánh địa xuất hiện vài vị Vu Hoàng, thống nhất Vu Hoang cũng là chuyện rất dễ dàng!
Có thể đoán được, nơi đây tất sẽ thu hút càng nhiều thánh địa, càng nhiều cao thủ tới thăm dò Thang Hoang lăng.
“Huyền điểu sớm không mở miệng, muộn không mở, vì sao đến giờ mới mở miệng nói chuyện?”
Diệp Húc vô cùng buồn bực, nghi hoặc nói: “Con ngốc điểu này đã bị chặt đứt chân gần hai trăm ngàn năm, chắc chắn nó đã sớm biết chuyện thông thiên chi lộ, vì sao đến giờ mới mở miệng?”
Phượng Yên Nhu cười nói: “Có lẽ con Huyền điểu này cho rằng thời cơ phục hưng Đại Thương đã đến, cho nên nó mới mở miệng triệu tập quần hùng trong thiên hạ”
“Ta chỉ muốn vào Thang Hoàng lăng thu Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, cũng không xung đột với đám Thánh chủ đó. Về phần cái gọi là thông thiên chi lộ kia thì kệ đi” Diệp Húc thầm nghĩ.
Mục tiêu của hắn chính là Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, tuy rằng cũng có ý tưởng với thông thiên chi lộ, thậm chí còn muốn đem Kiến mộc và Thông Thiên tháp làm của riêng, nhưng đối mặt với nhiều Thánh chủ như vậy, Diệp Húc tự biết thực lực không đủ, không thể cạnh tranh với những người này.