Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 609: Đùa giỡn quả phụ

Diệp Húc không dám dừng lại, vội xoay người bỏ đi, rời xa hai mươi bảy vầng mặt trăng này.

Hai mươi bảy con thần quy kia xé nát Vu Hoàng Hàn Trác rồi từ từ rụt đầu về trong mặt trăng, biến mất trên biển rộng mịt mờ.

“Quá khủng bố, một vị Nhân Hoàng lại bị xé ra như thế, thật quá khủng bố...”

Tuy rằng cường độ thân thể Vu Hoàng Hàn Trác đã không còn được như trước đây, nhưng dù sao cũng là thi thể của một vị Vu Hoàng, nhưng lại dễ dàng bị thần quy xé nát. Loại tình cảnh này quả thật có thể sánh với uy năng của cấm bảo bùng nổ!

Diệp Húc chỉ cảm thấy tiếc của không thôi. Vu Hoàng Hàn Trác đã được hắn luyện thành thân ngoại hóa thân, ngay cả hắn cũng không có đủ pháp lực để thúc giục, chỉ sử dụng trong chớp mắt là tu vi sẽ hao hết. Nhưng Vu Hoàng Hàn Trác chính là một trong những vũ khí mạnh nhất trong tay hắn. Trốn thoát từ trong tay Lã Xuân Thu, trấn áp Thương Nguyệt thần châu đều dựa vào tôn thân ngoại hóa thân này.

Lần này nó bị hủy đi, Diệp Húc sao lại không đau lòng chứ?

“Cũ không đi, mới lại chẳng đến! Lần này ta tới Ân Khư, nhất định phải làm ra mấy vị hoàng đế bệ hạ của Đại Thương để luyện làm thân ngoại hóa thân!” Diệp Húc hung tợn nói.

Thân thể Vu Hoàng Hàn Trác tuy bị hủy nhưng xóa bỏ một băn khoăn trong lòng Diệp Húc. Uy năng của Thương Nguyệt thần châu khủng bố như vậy, cho dù Thánh chủ của các đại thánh địa đến đây cũng mơ tưởng thu đi hai mươi bảy viên thần châu này. Chỉ có nhân vật mạnh mẽ như Vu Hoàng mới có thể làm được.

Nhưng theo hắn biết thì thế gian này chỉ có một vị Vu Hoàng, đó chính là Ma Hoàng ở Hằng Cổ Ma Vực. Ma Hoàng với dã tâm bừng bừng như thế hẳn là sẽ không có hứng thú đi dạo đến nơi xa xôi như Hạ Châu này.

Bởi vậy hai mươi bảy viên thần châu này ở lại nơi đây coi như là an toàn, không lo bị người ta lấy mất.

“Uy năng của Thương Nguyệt thần châu hùng mạnh như thế, vốn chẳng hề liên quan đến cấm pháp của Lang Gia tiên phủ, vậy mà tổ sư khai phá Lang Gia tiên phủ lại luyện thành cấm bảo bán thành phẩm, đúng là làm điều thừa, ngược lại hạn chế đi uy năng của thần châu”

Diệp Húc huýt sáo một tiếng gọi đám Hạo Thiên Khuyển và Hùng Bi về, thầm nghĩ: “Chỉ có xóa đi cấm pháp của vị tổ sư khai phái kia thì mới có thể khiến viên thần châu này tỏa sáng một lần nữa...”

Đám Hùng Bi, Can Sài Giao phi nhanh về, chỉ thiếu mỗi Hạo Thiên Khuyển. Diệp Húc nghi hoặc nên hỏi, thì ra con phá cẩu này chịu không nổi tịch mịch, một mình chạy ra khỏi thế giới tiên sơn để đi bắt “thỏ”

Diệp Húc quay đầu nhìn lại thế giới tiên sơn này, hơi chần chừ một lát, lập tức hợp bàn tay lại, quát: “Tịnh!”

Cái khe đi thông từ Lang Gia tiên phủ đến thế giới tiên sơn bị hắn khép lại, ầm một tiếng rồi biến mất không thấy nữa.

“Chúng ta đi thôi”

Diệp Húc cuốn đám người lên bay vào cái khe ở đáy biển lúc trước đi vào. Rời khỏi nơi đó, hắn cũng đóng kín cái khe kia lại rồi mới cảm thấy mỹ mãn, thầm nhủ: “Ngoài ta thì không còn ai có thể tiến vào tiên sơn dưới đáy biển nữa. Cho dù là có vào được thì sao? Ở trong thế giới tiên sơn này, bọn họ ngay cả nửa phần pháp lực cũng không thể dùng, cùng lắm là lấy được vài mảnh vỡ tiên sơn thôi...”

Hắn bay lên giữa không trung, ở trên cao bày ra pháp tướng chân thân của mình, trông như một vị cổ thần giáng lâm đến bầu trời đại lục Hạ Châu, ép cho hư không không ngừng sụp đổ.

Sau một lúc lâu, một chú chó đen nhỏ vội vội vàng vàng bay tới. Chính là Hạo Thiên Khuyển nhìn thấy thiên địa pháp tướng của hắn nên chạy về.


Diệp Húc thu thiên địa pháp tướng lại, cười nói: “Đại tôn vương, ăn được bao nhiêu con thỏ rồi?”

“Không nhiều lắm” Hạo Thiên Khuyển ợ một cái.

Sắc mặt Diệp Húc tối sầm lại, xem ra là con phá cẩu này đã ăn no cả bụng. Hắn liền khẳng định có không biết bao nhiêu cái gọi là “con thỏ” rơi vào bụng con cẩu này, nó chính là cự thú viễn cổ nên sức ăn cũng rất kinh người.

“Lần này chắc là để lại tiếng xấu muôn đời rồi... Nhưng chắc là không ai biết đây là chó của ta đâu nhỉ?”

Diệp Húc vội vàng rời đi.

Nơi xa xôi như Hạ Châu này có rất ít vu sĩ ở lục địa khác lui tới, vu sĩ Trung Thổ Thần Châu lại càng ít bay tới nơi đây.

Hắn một mạch bay đi hơn nửa tháng mới trở lại Trung Thổ, tiến vào cảnh nội Đại Hán. Trong khoảng thời gian này, Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân của hắn vẫn không hề có chút tiến triển. Diệp Húc chỉ có thể thở dài, đi tới Ân Khư.

Không quá lâu sau, trước mặt hắn xuất hiện một mảnh hùng sơn trùng trùng điệp điệp, trông hướng chạy của chúng vô cùng quái dị. Vô số ngọn núi lớn quay tròn lại như một vòng tròn, từng vòng rồi từng vòng, mà ở bên trong lại là một tòa hùng sơn lẻ loi, nguy nga hùng vĩ, đứng sừng sững ở trong mây. Ở trên tầng mây có treo lơ lửng một cái lô bồng rộng lớn che cả khoảng không, bảo vệ ngọn hùng sơn này, hà quang thiên đạo, thúy khí điều điều, cực kỳ cổ xưa, cực kỳ đẹp đẽ.

“Nguyên Thủy Thánh Tông, môn phái chính đạo mà Di La Thiên Yêu Đế để lại...”

Diệp Húc ngẩn ra, hắn bị khốn với Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân đã lâu, lúc này nhìn thấy Nguyên Thủy Thánh Tông khiến hắn động ý muốn tiến vào xem Di La Thiên Yêu Đế.

Di La Thiên Yêu Đế để lại ba đạo chính thống ở lại nhân gian, một là Nguyên Thủy Thánh Tông, một là Nguyên Thủy Yêu Tông và một nữa là Nguyên Thủy Thánh Tông trong lục phái ma đạo.

Ba môn phái này đều là thánh địa, đều có cấm bảo trấn áp số mệnh, đều có cấm pháp truyền thừa, hơn nữa từng thánh địa lại có cao thủ xuất hiện lớp lớp, thực lực đều cực kỳ hùng mạnh.

Nhưng quan hệ giữa ba thánh địa này lại không hề tốt, mà ngược lại thù hằn lẫn nhau. Ai cũng cho mình mới là chính tông, mới là truyền thừa chân chính của Di La Thiên Yêu Đế.

Diệp Húc lập tức tế ngọc lâu lên, thu đám Hạo Thiên Khuyển và Hùng Bi vào trong đó, một mình đi tới Nguyên Thủy Thánh Tông. Chỉ một lát sau, hắn đi đến trung tâm những dãy núi vòng vòng, đến chân núi ngọn hùng sơn tráng lệ kia.

“Vị sư huynh này, xin hỏi đến Nguyên Thủy Thánh Tông ta là có chuyện gì... Ngươi là lão ma đầu Diệp Thiếu Bảo!” Một gã đệ tử Nguyên Thủy Thánh Tông vừa đi từ sơn môn ra nghênh đón, vừa mới nói một câu khách sáo thì chợt nhận ra Diệp Húc, sắc mặt lập tức lộ vẻ sầu thảm, bị hù cho hồn bay phách lạc.

Lại có mấy người đi ra từ trong sơn môn, nhìn thấy Diệp Húc đều thân thể xụi lơ. Trong đó một nữ đệ tử ưm một tiếng trực tiếp hôn mê.

Diệp Húc cười nói: “Các vị sư huynh sư tỷ đừng kinh hoàng, Diệp mỗ đến lần này là để tìm kiếm cố nhân. Xin hỏi Tần Khả Khanh Tần sư tỷ có ở không?”

Hắn lấy ra một tấm lệnh bài, bên trên có khắc một chữ “Thánh” nhỏ bé tinh xảo, quăng cho tên đệ tử Nguyên Thủy Thánh Tông dẫn đầu kia.


Hắn lại cười nói: “Nhắc đến, Diệp mỗ và quý tông cũng có sâu xa, Diệp mỗ vẫn là khách khanh trưởng lão của quý tông ấy chứ, chúng ta cũng không phải người ngoài”

Tên đệ tử kia run run đôi tay cầm lệnh bài, lật đi lật lại đánh giá mấy lần, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Lệnh bài mà Diệp Húc giao cho gã quả thật là tín vật của Nguyên Thủy Thánh Tông, tên là Nguyên Thủy Thánh lệnh. Nó có số lượng cực ít, tổng cộng chỉ có mười tấm. Mười tấm lệnh bài này đại đa số đều đã phân phát ra ngoài, chỉ có hai tấm còn ở lại Thánh Tông.

Gã vẫn nửa tin nửa ngờ, người đạt được Nguyên Thủy Thánh lệnh đều là cao nhân trong chính đạo, là hạng người đức cao vọng trọng. Diệp lão ma với hung danh lan xa sao có thể có được Nguyên Thủy Thánh lệnh?

“Tấm Nguyên Thủy Thánh lệnh này sẽ không phải là ngươi tiêu diệt người khác rồi lục soát lấy được chứ?” Tên đệ tử Nguyên Thủy Thánh Tông này nơm nớp lo sợ nói, mồ hôi tuôn ra cuồn cuộn trên trán.

Sắc mặt Diệp Húc chợt lạnh, hắn thản nhiên nói: “Buồn cười! Khách khanh trưởng lão của quý tông rất là tôn quý sao? Ta chính là Phong chủ Quan Tinh Phong Hoàng Tuyền Thánh Tông, trấn thủ Quan Tinh thánh địa. Diệp mỗ có cần phải giả mạo khách khanh trưởng lão của quý tông không?”

Tên đệ tử Nguyên Thủy Thánh Tông kia thấy hắn tức giận, sợ đến mức mất hồn mất vía, vội vàng trả Nguyên Thủy Thánh lệnh lại cho Diệp Húc. Gã lung la lung lay phi lên núi, không phải là báo cho Tần Khả Khanh mà là đi báo cho cao tầng của Thánh Tông.

“Tên ma đầu Diệp Thiếu Bảo này đến Thánh Tông ta là có chuyện gì?” Một gã trưởng lão Nguyên Thủy Thánh Tông với bộ mi trắng bay múa, lẩm bẩm nói.

Đám trưởng lại Thánh Tông tụ tập lại, lại có một lão giả nhíu mày nói: “Tên ma đầu này không chuyện ác nào là không làm, nơi nào đi qua nơi đó không còn ngọn cỏ. Dù là Hàn Nguyệt Cung một trong tam cung ma đạo cũng bị hắn náo loạn một lần, tử thương thảm trọng. Ngay cả Ngọc Tiêu cung chủ cũng bị trục xuất, bị cướp đi vị trí Đại cung chủ! Lần này Diệp Thiếu Bảo tới tìm Nguyên Thủy Thánh Tông ta, e là cũng không có hảo tâm!”

“Tên khốn này mượn danh Ngọc Hoàng Diệp Đại Bảo nói là muốn thành Vu Hoàng phải phá rồi lại lập, tự phế tu vi bản thân trước sau đó tu luyện lại thì sẽ trở thành Vu Hoàng, suýt nữa thì hại chết một vị Nhân Hoàng của Vu Đạo tông. Lần này y tới Nguyên Thủy Thánh Tông ta, theo ta thấy ấy, tốt nhất là cho y ăn canh bế môn, đuổi đi là được!”

Mọi người nhao nhao bàn bạc, đột nhiên một âm thanh già nua vang lên: “Các vị, nếu y đã cầm Nguyên Thủy Thánh lệnh đến thì chính là khách khanh trưởng lão của Thánh Tông ta. Khách khanh trưởng lão đến, Thánh Tông ta đương nhiên phải lễ đãi ba phần”

Mọi người nghe nói như thế đều im, không nói gì nữa.

Lại nghe tiếng nói kia tiếp tục: “Nếu y không sinh sự thì tùy y. Nếu không có hảo ý, muốn quậy phá ở Thánh Tông ta thì trấn chết y. Về phần Ứng Tông Đạo thì đã có ta cùng hắn để ý. Các ngươi phái người đi thông báo cho Khả Khanh, để nàng ta đi tiếp đãi Diệp Thiếu Bảo, không được chậm trễ, tránh cho người ngoài cười Nguyên Thủy Thánh Tông ta không có lễ nghĩa”

Mọi người nghe thấy thế đều xưng phải.

Diệp Húc đứng trước sơn môn chờ hồi lâu, đang sắp không kiên nhẫn nữa thì thấy một cô gái tuyệt sắc lướt tới. Cô gái này mặc áo trắng với một tấm lụa mỏng màu xanh che khuất khuôn mặt, nhưng lại không che được dáng người thướt tha. Đúng là Tần Khả Khanh.

“Tần tiên tử đã lâu không gặp!”

Diệp Húc cười ha ha, tế Nguyên Thủy Thánh lệnh lên bay đến trước mặt Tần Khả Khanh, cười nói: “Tiên tử còn nhận ra tấm lệnh bài này không?”

“Đương nhiên là nhận ra”

Tần Khả Khanh thu lệnh bài về, lại cười nói: “Tống tiền bối, mời đi bên này, để vong nhân dẫn đường cho ngài”

Sắc mặt Diệp Húc trở nên quẫn. Lúc trước ở Lạc Vương thành, hắn có gặp Tần Khả Khanh, lúc đó hắn giả làm Tống Cao Đức, tôi tớ của Hiên Viên Quang. Hiện giờ Tần Khả Khanh đã sớm biết thân phận của hắn mà lại còn gọi hắn là “Tống tiền bối”, đương nhiên là có ý chế nhạo bới móc hắn.

Dọc đường đi, Diệp Húc quan sát cảnh trí Nguyên Thủy Thánh Tông, chỉ thấy quần sơn mênh mông, cỏ cây xanh tươi, thi thoảng có tiếng suối róc rách, thác nước ù ù. Còn có những chú nai, lợn rừng, thậm chí là mãnh hổ dạo chơi trong núi, nhưng sinh tính phục tình chứ không hề có dã tính.

“Một thân tu vi của Tần tiên tử nhưng lại càng tinh tiến” Diệp Húc quan sát cô gái bên người, chỉ thấy Tần Khả Khanh đã tu thành nguyên thần, sắp thành tựu Hợp Thể kỳ, cười nói.

Tần Khả Khanh khẽ thở dài, cảm thán: “Tống tiền bối quá khen rồi. Nhưng kẻ thù sát hại tiên phụ lại có tu vi quá kinh người. Hơn một năm trước kia, kẻ thù kia đại náo một trận ở đế đô Hàm Dương, bày ra thực lực không hề thua Tam Bất Diệt cảnh thiên địa pháp tướng bất diệt, lại khiến cho Khả Khanh cả đời này không có hy vọng báo được thù”

Diệp Húc cườ ha ha, nói: “Nếu không báo được thù thì cần gì phải rối rắm chuyện báo thù nữa? Dù sao cô với Úc Khánh Sơn chỉ là đính hôn, chưa hề động phòng, vẫn là hoàng hoa khuê nữ, tìm một người đàn ông tốt rồi gả ra là được! Tần tiên tử xinh đẹp như vậy, chỉ cần hô một tiếng thôi, dù là ta cũng không thể nhịn nổi, cam nguyện cúi đầu trước làn váy của nàng!”

Tần Khả Khanh nghe thế khiến cho tâm tư có chút hoảng loạn, nàng lườm hắn một cái, giận dữ nói: “Ngài tới làm cái gì? Ngài giết phu quân ta, làm hại người ta biến thành quả phụ, còn tính đến đùa giỡn Khả Khanh sao?”