Diệp Húc vừa mới thi triển Bàn Vương chân thân, chỉ nghe ầm vang một tiếng, thân thể của hắn bị ép từ không trung đến tấc tấc rạn nứt, xuất hiện một lớp vết rách như tấm lưới lớn.
Nắm tay của Đại Kim quốc chủ Hoàn Nhan Hồng Lượng và móng vuốt của Hải Đông Thanh cùng lúc công tới. Diệp Húc mở ra hai bên đồng thời phải gồng lên kháng cự với hai cường nhân, không gian chấn động không ngớt. Nắm tay hắn lập tức đập nát móng vuốt lớn của Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh bị đau kên lên một tiếng bi ai, thu hồi móng vuốt đồng thời đưa móng vuốt khác ra đánh tới.
Hải Đông Thanh này chưa có hình thành thân thể, chỉ là có pháp lực Tam Bất diệt cảnh Nguyên thần Tam bất diệt đại vu, mà lại cũng không có thân thể tương ứng để bao quát pháp lực, thực lực thực tế còn không bì được với đại vu Nguyên Thần bất diệt.
Mà Đại Kim quốc chủ Hoàn Nhan Hông Lượng lại chấn được Diệp Húc thối lui một bước, đây là bởi vì thân thể của hắn lại thêm pháp lực chính là cao thủ Nguyên Thần bất diệt thực sự, vượt xa Hải Đông Thanh về bộ dáng này.
Diệp Húc thi triển Bàn Cổ chân thân, thân thể mạnh mẽ có thể cạnh tranh với cao thủ nguyên thần bất diệt như Hoàn Nhan Hồng Lương, thậm chí còn có thể vượt hơn nhưng pháp lực lại không thể so sánh được với hạng cường nhân này. Tuy nhiên Bàn Cổ chân thân của hắn được tích hợp thân thể của ma tộc Đế Thích nên giống như một cỗ máy chiến đấu trời sinh, trong chiến đấu lại trên cả Hoàn Nhan Hồng Lượng.
Giữa không trung, hai người khổng lồ đánh nhau thật là trời long đất lở, hư không từng lớp sập xuống, đại hải bị hai người đánh cho dậy sóng bốc lên kẹt lại giữa không trung, không ngừng bốc hơi, mặt biển nhanh chóng bị hạ thấp xuống.
Lại còn có Hải Đông Thanh loại mãnh cầm to lớn này không ngừng từ trung đô bất ngời đánh tới, cách hơn một ngàn sáu trăm dặm tập kích Diệp Húc khiến hắn khó lòng phòng bị.
Loại đẳng cấp chiến đấu này Hùng Bi và đám người can bản không thể tham gia thậm trí ngay cả đến liên quan chiến đấu đều không có. Nếu không có Diệp Húc lưu tâm bảo vệ thì chỉ sợ một kích bọn chúng có thể cũng đã bị chấn động mà chết mất rồi.
Hai người đã xuất ra chân hỏa. Hoàn Nhan Hồng Lượng xuất ra từng vòng từng vòng giao long đại mãng hầu như đều bị Diệp Húc đánh vỡ mà Diệp Húc cũng bị Hải Đông Thanh đánh trộm mấy lần, trên đầu bị trảo xuất ra mười đường máu. Con chim này toàn chụp vào đầu người ta, mổ vào hai mắt, hạ thủ tàn độc. Giả sử như Diệp Húc không có bốn đầu tám tay thì có lẽ đã bị con ác điểu này móc mắt mất rồi.
"Nghiệt súc, tìm đưòng chết!"
Diệp Húc nhìn thấy Hải Đông Thanh lại một lần nữa chộp tới, hừ lạnh một tiếng. Sáu tay hắn nắm chặt Hoàn Nhan Hồng Lượng còn hai tay tiếp tục giơ ra nắm lấy cái móng vuốt dùng sức lắc mạnh, đem Hải Đông Thanh từ Trung Đô kéo lại một phen kéo qua trăm nghìn dặm, xé ra một cái khiến Hải Đông Thanh phân làm hai mảnh.
Nếu là Hải Đông Thanh có thân thể tuyệt đối sẽ không thể chịu được như thế, nhưng đây chỉ là ý chí mà chưa hình thành thân thể, thậm trí ngay đến cả linh tri cũng chưa có hình thành, đương nhiên không phải là đối thủ của Diệp Húc.
Đột nhiên, từ trong tay Bàn Vương Chân thân Hải Đông Thanh ba lên một tiếng nổ ra, hóa thành cuồn cuộn ý chí biến mất không thấy đâu. Một cỗ ý chí như lũ chảy lại xuất hiện trên không trung Trung Đô Đại Kim. Nó lại ngưng tụ thành một đầu cánh giang rộng ra vạn dặm, hầu như Hải Đông Thanh chẳng tổn hại đi một sợi lông tóc nào.
Nó chỉ là một cỗ bất tử ý chí, Diệp Húc tuy rằng đã đem nó xé thành hai nửa nhưng không thể đem cỗ ý chí tiêu diệt hoàn toàn. Ý chí tán khai rồi lại đoàn tụ, giống y như trạng thái ban đầu.
Đây cũng như lý do Nghệ Hoàng vì sao không thể giết chết Phách Hạ lão tổ mà chỉ đem hủy diệt thân thể của lão Long Quy này rồi đem nó phong ấn trong Kim Tiền. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cái đầu Hải Đông Thanh này chịu nhục, nó lại càng dũng mãnh hơn tiếp tục vỗ đôi cánh, đưa móng vuốt sắc bén chộp tới Hãm Không đảo. Cũng là ỷ vào mình bất tử bất diệt tính toán chơi trò tiêu hao chiến, nhằm tiêu hao hết pháp lực của Diệp Húc, mài chết đám người Diệp Húc.
Mà Hoàn Nhan Hồng Lượng cũng nhìn thấy thực lực của Diệp Húc thực tại rất mạnh mẽ, bốn đầu sáu tay, làm cho hắn không thể nào chiếm được một chút thế thượng phong, ngược lại liên tục bị đánh, hắn vội vàng thả người bật lên rớt xuống trên lưng của Hải Đông Thanh, cưỡi lên chim lớn hướng Diệp Húc nhào tới.
"Đại Kim quốc thật không biết điều!"
Diệp Húc không khỏi tức giận mà cười, đã tức giận thật sự. Ngọc Lâu bay ra gào thét xung quanh mà bay lên, từ trong bay ra một chiếc đại đỉnh. Trong đỉnh, càn khôn nhật nguyệt, đại lục trôi nổi.
Hắn cất cao giọng nói: "Hoàn Nhan quốc chủ nghe đây, Diệp mỗ ta bản ý là muốn cho các người khó mà lui, mà các người cứ liều chết mà đánh, chẳng lẽ các người cho rằng Diệp mỗ ta tốt tính không dám diệt Đại Kim quốc của các người ư?"
Âm thanh cuồn cuộn như tiếng sấm từ trong mồm hắn mà phát ra, thổ ra từng chữ từng chữ hóa thành sấm gió cuồn cuộn xuyên qua một nghìn sáu trăm dặm đến không trung Trung Đô, đột nhiên nổ tung, sóng âm quét ngang, chấn động bên trong Trung Đô, không biết có bao nhiêu người trực tiếp hôn mê đi.
Kể cả cái đầu bất tử ý chí của Hải Đông Thanh cũng bị cái chấn động này làm đầu óc một trận hôn mê.
"Vô tri tiểu bối, một tên oắt con mà cũng muốn diệt Đại Kim quốc của ta sao? Chê cười!"
Hoàn Nhan Hồng Lượng cười ha hả, ngồi trên lưng Hải Đông Thanh công phạt không ngừng: "Đại Tống, Đại Liêu, hàng nghìn năm nay cũng không thể diệt Đại Kim ta, ngươi dựa vào đâu mà dám lớn tiếng."
"Không biết sống chết…" Diệp Húc khẽ lắc đầu, không để ý tới hắn đột nhiên thu càn khôn đỉnh về.
Ầm!
Càn Khôn đỉnh lơ lửng giữa không trung, miệng đỉnh hướng xuống dưới, đảo ngược Kim quốc Trung Đô, trong đỉnh dẫn lực vô cùng, ầm vang một tiếng gần như đem Trung Đô nhổ tận gốc.
Tòa thành lớn này phạm vi ngàn dặm, giống như một đại lục nhỏ, cũng có tới hàng trăm sơn mạch, cũng có hàng trăm bát giới Thương Minh linh mạch, cung ứng cho tòa đại thành này vận chuyển trận pháp, lại được Đại Kim quốc các thế hệ hoàng đế, các thế hệ cao nhân gia cố, đem đại thành với đại địa sơn mạch nối liền thành một khối, giống như biến giang sơn thành một cái thùng sắt, mặc dù lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh tiến đến cũng mơ tưởng đánh vỡ Trung Đô.
Tuy nhiên giờ phút này Diệp Húc tế khởi Càn Khôn đỉnh, không ngờ đem tòa thành lớn nghìn dặm này kéo tới chấn động ầm ầm, nhiều sơn mạch hình thành quần sơn có dáng đại bàng dang cánh bao quanh Trung Đô, thậm trí đều bị Càn Khôn đỉnh nhổ tận gốc, không ngừng thu nhỏ hướng bay ra khỏi đỉnh.
Về phần trong thành dân chúng và vu sĩ, hậu cung của Đại Kim quốc chủ rất đẹp và chứa rất nhiều người và gia súc, cũng không đứng vững nổi, đều bị hút vào trong đỉnh.
Diệp Húc tính hung đại phát, không ngờ tính toán dùng Càn Khôn đại đỉnh đem Đại Kim quốc đô, sinh sôi luyện hóa, luôn cả ý chí bất tử của Đai Kim quốc, thậm chí còn định thu cả quốc chủ Hoàn Nhan Hồng Lượng vào trong đỉnh luyện hóa thành tro.
Nguyên bản hắn không thể đem Càn Khôn đỉnh tế khởi, chẳng qua giờ phút tu thành Bàn Vương chân thân pháp lực bạo tăng đã có thể tế khởi bảo vật này.
Chiếc Càn Khôn đỉnh này là do Phách Hạ lão tổ tự thân luyện chế, đả nhập vào tương đương pháp lực của một Nhân Hoàng, uy năng vô cùng. Diệp Húc đem đại đỉnh tế khởi, thì thấy đại đỉnh có thể nuốt vào vạn vật, luyện hóa vạn vật, nếu tự mình có đủ pháp lực thậm trí có thể luyện hóa cả Nhân Hoàng, Thánh chủ.
Ầm ầm!
Tòa thành lớn này cuối cùng cũng không thể kháng cự được uy lực của Càn Khôn đỉnh, tường thành từ trên nền đất lớn từ từ bị kéo ra, càng ngày càng nhanh, chỉ sau khoảng một hơi thở, địa cơ chôn dấu dưới đất hàng nghìn mét tất cả đều bị Càn Khôn đỉnh rút cả lên.
Thành lớn ngang trời, giống như đại lục trôi đi, châm rãi hướng Càn Khôn đỉnh rớt đến.
Hoàn Nhan Hồng Lượng vừa sợ vừa giận, căm phẫn gào lên nhưng cũng không thể phản kháng được uy năng của Càn Khôn đỉnh, thân thể cũng không thể dừng lại được rơi vào trong đỉnh.
Đột nhiên, thân thể hắn lại biến hóa thành một con cú lớn, há to mồn hướng hải Đông Thanh hút vào, đem Đai Kim quốc bất tử ý chí tất cả hút vào trong cơ thể, cùng với bất tử ý chí tương dung, pháp lực vì thế cũng tăng lên một bực. Hắn lập tức thoát khỏi lực hút của Càn Khôn đỉnh, thoát thân mà ra.
"Hoàn Nhan quốc chủ người còn muốn đi sao?"
Diệp Húc đem Hạo Thiên Khuyển tế khởi hóa thành một con chó lớn eo nhỏ. Chú chó này lại tế khởi Đãng Hồn Chung. Đinh linh linh rung động.
Hoàn Nhan Hồng Lượng vừa thoát khởi công kích của phạm vi Càn Khôn đỉnh nay lại nghe thấy tiếng chuông này bị chấn động tới ngã trái ngã phải, hồn phách bất ổn, chỉ nghe thấy tiếng lệ khiếu Hải Đông Thanh cũng không tự chủ được từ trong cơ thể của hắn bay ra.
Đinh linh linh!
Con chó lại tế khởi Đãng Hồn Chung úp vào đỉnh đầu của Hoàn Nhan Hồng Lượng, gắn vào trên trán hắn, tiếng chuông đinh linh linh vang lên không ngừng.
Hoàn Nhan Hồng Lượng gần như bị chấn động hồn bay phách lạc từ trên không trung rơi xuống.
"Oẳng! Tiểu điểu nhi, cho Đại Tôn Vương liếm một cái, để thưởng thức hương vị trước…"
Con chó này oăng oẳng kêu to, lại tế khởi sợi dây tiên, hóa thành Kim Long đem Hải Đông Thanh trói chặt. Nó vui mừng khôn xiết hướng đầu chim khổng lồ cắn tới.
Rắc, rắc, nó cắn một miếng vào hư không, cái đầu Hải Đông Thanh này nói chung chỉ là ý chí bất diệt căn bản không có hình thành thân thể.
"Ta nguyên bản không muốn đối địch với Đại Kim quốc, đây là do các ngươi muốn chết. Ngươi cho rằng ta không thể diệt được Đại Kim quốc nên ta phải diệt cho người xem!"
Diệp Húc hít một hơi thật dài, tâm niệm khẽ động, đem đại đỉnh trung Đại Kim ức vạn con dân bách tính tất cả đều quẳng ra ngoài. Tất cả con dân này của Đại Kim với hắn không oán không thù, Diệp Húc cũng không nỡ đem giận dữ trút xuống đầu bọn họ.
Hắn chỉ muốn đem quốc chủ Hoàn Nhan Hồng Lượng thu vào trong đỉnh, đem vị cao thu Nguyên Thần bất diệt này đi luyện hóa. Đột nhiên chỉ thấy Hạo Thiên Khuyển bỏ qua Đai Kim quốc bất diệt ý chí mà chuyển hướng chạy đến Hoàn Nhan Hồng Lượng, trước dùng sợi dây tiên trói chặt sau đó bổ tới cái thân con chim lớn này hung hăng cắn một miếng.
Hoàn Nhan Hồng Lượng bị nó cắn một miếng lớn cả máu và thịt, con chó này vừa nhai vừa ngốn ngấu mà nuốt xuống.
Tuy nhiên Hoàn Nhan Hồng Lương chính là đại vu tu luyện đến Tam Bất Diệt Nguyên Thần bất diệt, thân thể cũng đồng thời bất diệt, rất nhanh khối máu thịt vừa bị cắn xé liền sinh trưởng trở lại.
Hạo Thiên Khuyển hai mắt tỏa sáng nhìn Hoàn Nhan Hồng Lượng tức thì hiền lành trở lại, thu về Đãng Hồn Chung, liếm một liếm con quái điểu, vạn phần dịu dàng: "Thôi để dành từ từ ăn."
Hoàn Nhan Hồng Lượng rùng mình một cái, giận dữ hét lên, còn cái sự tình kinh hoàng hơn chuyện này nữa không? Thân thể của hắn bất diệt, khi bị cắn thân thể của hắn có thể sinh trưởng trở lại. Con chó này lại tính toán đem hắn làm một món thịt lợn để bồi dưỡng, khi muốn thì gặm một miếng cho đỡ thèm.
Hắn rống lên một tiếng rồi đột nhiên thân thể càng ngày càng nhỏ, xê dịch biến hóa, dự định sẽ từ sợi dây trói mà đào thoát. Hắn không ngờ khi hắn thể hình càng ngày càng nhỏ thì sợi dây tiên cũng theo đó thu nhỏ, trước sau vẫn trói chặt hắn, dù hắn có biến hóa thế nào cũng không thể nào trốn thoát.
"Đừng giãy dụa nữa."
Hạo Thiên Khuyển nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, vạn phần săn sóc nói: "Đại Tôn vương ta sẽ không giết ngươi đâu ngược lại còn nuôi dưỡng cho béo béo trắng trắng, ha ha ha ha…."
Hoàn Nhan Hồng Lượng nghe thấy tiếng cười của loại quỷ dị này gần như hôm mê đi. Hắn là một quốc chủ quý phái chưa từng bị sợ hãi, thế mà giờ đây cảm giác như lông tóc dựng hết cả lên, hận là không thể lập tức tự sát mà chết.
"Trẫm còn không thể chết được, Đại Kim ta mỗi năm triều cống Lang Gia tiên phủ, hôm nay ma đầu này dự định diệt Đai Kim quốc của ta, Lang Gia tiên phủ sẽ không thể không để ý đến! Trẫm sớm muộn cũng sẽ thoát vây mà ra, đem con chó này mà bào chế đúng cách, chậm rãi mà ăn…" Hắn nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Húc thấy Hạo Thiên Khuyển đã chế phục được Hoàn Nhan Hồng Lượng, lúc này hắn không để ý tới nữa, xoay người nhìn về phía bất tử ý chí đang trôi nổi lơ lửng giữa không trung của Đại Kim, con Hải Đông Thanh với đôi cánh vạn dặm kia, thầm nghĩ: "Bất tử ý chí thật sự không thể chết sao."
Giờ phút này cái đầu Hải Đông Thanh đã không còn có Hoàn Nhan Hồng Lượng thúc giục kích phát nữa nên đã rơi vào giấc ngủ say, bị Diệp Húc dễ dàng thu vào trong đỉnh tiếp tục trấn áp, lưu giữ để về sau này từ từ nghiên cứu.