Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 51: Xử Trí

Trong nội phủ Diệp gia, rất nhiều vu sĩ tụ tập đông đủ, ba người cầm quyền lớn nhất của Diệp gia, là Diệp Tư Mẫn, Diệp Tư Triết, Diệp Tư Nhiên cũng đột nhiên tham gia, mặt khác trong lớp cao tầng của nội phủ Diệp gia tổng cộng hơn hai mươi người hiện diện, có thể nói là nhân tài đông đúc.

"Nhị ca, tên tiểu tạp chủng Diệp Húc kia giết nhi tử Diệp Kiên của ta, tại sao không xử tử nó đi? Quy củ của Nội phủ ở đâu vậy?" Khuôn mặt Diệp Tư Manh dữ tợn, đứng bật lên, lạnh lùng chất vấn.

Diệp Tư Mẫn nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, cười tủm tỉm nói: "Thập thất đệ yên tâm chớ vội, Diệp Húc giết Diệp Kiên, đó hẳn là trái với quy củ của nội phủ, sẽ bị xử lý và trừng trị thỏa đáng. Hôm nay vi huynh triệu tập mọi người tới đây, là muốn tuyên bố với chư vị một điều."

Diệp Tư Manh ngồi xuống, hừ lạnh nói: "Nhị ca, Diệp Húc trở về nhà đã được bốn năm ngày nay, mà nội phủ vẫn một mực không xử trí nó, nếu truyện này mà đồn ra ngoài chỉ sợ người khác chê cười Diệp gia ta không có quy củ thôi!"

Diệp Tư Mẫn dửng dưng đáp lại: "Phủ chủ liên tục bế quan, ta thì có thể làm được gì?"

Không lâu sau lễ săn thú, Diệp Tư Đạo bèn tuyên bố bế quan, tới tận bây giờ vẫn chưa thấy lão xuất quan.

Ông ta lườm Diệp Tư Manh một cái, trong lòng cười khẩy: "Diệp Húc vừa mới tiến vào nội phủ vu khố, từ lâu ngươi nhìn nó không thuận mắt, lén sai người thông tri cho Phương gia. Lúc đó xém nữa Diệp Húc đã chết trong tay Phương Chung Sơn, bây giờ ngươi còn ở đó giả mù sa mưa đòi xử trí Diệp Húc, ngươi thật quá coi thường ta!"

Thật ra, hắn cũng không cam tâm buông tha cho Diệp Húc như vậy.

Diệp Ly là nô tài của hắn, nói trắng trợn hơn thì, Diệp Ly chính là một con chó của hắn. Diệp Húc biết rõ con chó Diệp Ly là hắn nuôi, lại dám đánh chết tên Diệp Ly, cái này người ta gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ, vuốt mặt không nể mũi.

Con chó đó bị người ta đánh chết, đương nhiên chủ nhân của nó phải đòi lại mặt mũi rồi.

Với lại, bây giờ tính trong lớp con cháu thuộc hoàng tộc Diệp gia, thì nhi tử Diệp Phong của hắn, nếu không có gã Diệp Húc, thì Diệp Phong sẽ được chọn làm nhân tuyển tốt nhất cho chức vụ Phủ chủ.

Sâu ở trong tâm, hắn cũng hi vọng thằng con mình sẽ thể trở thành đương nhiệm Phủ chủ đời kế tiếp.

Nếu muốn niềm hy vọng Diệp Phong trở thành Phủ chủ đời sau trở thành sự thật, điều kiện tiên quyết nhất đó là, diệt trừ cái chướng ngại vật Diệp Húc này đi!

Diệp Tư Mẫn đảo mắt một vòng, nghiêm mặt nói: "Song, lời thập thất đệ nói cũng đúng, nhất định phải trừng trị Diệp Húc, nếu không người khác sẽ chê cười Diệp gia ta không có quy củ. Phủ chủ một mực bế quan không ra, chức Phủ chủ tạm thời sẽ do ta quản, các vị thử thương thảo xem, rốt cuộc nên xử trí nó như thế nào đây."

Diệp Tư Manh cất giọng lạnh lùng: "Quy củ của Diệp gia ta, nghiêm cấm thủ túc tương tàn, Diệp Húc chẳng những đả thương Diệp Phong, còn giết Diệp Ly, thậm chí ngay cả con trai Diệp Kiên của ta cũng chết dưới tay nó, nó quả thực là điên khùng, tội ác tày trời! Y theo gia pháp, nghịch tử như vậy, phải nên xử tử!"

Diệp Tư Mẫn nhìn về phía hai người Diệp Tư Triết, Diệp Tư Nhiên, mỉm cười nói: "Tứ đệ, Thập tam đệ, các ngươi nghĩ sao?"


Diệp Tư Triết lắc đầu nói: "Nhị ca, quyền Phủ chủ tạm thời do huynh nắm, việc này đương nhiên do huynh quyết định."

Diệp Húc giết Diệp Ly, đả thương Diệp Phong, chắc chắn đã xúc phạm Diệp Tư Mẫn, nên Diệp Tư Triết không muốn vì Diệp Húc mà đắc tội với ông ta.

Huống chi, hắn cũng mới nhận được tin, tên Phương Chung Sơn đã canh me ở chỗ trường ngựa, chỉ chờ Diệp Húc chui đầu vào lưới.

Phương Chung Sơn chính là đệ nhất nhân trong giới võ đạo Liễu Châu, hắn cũng không cho rằng Diệp Húc có thể thoát khỏi bàn tay của Phương Chung Sơn.

Vì một người chết mà đắc tội với Diệp Tư Mẫn, thật chẳng đáng.

Diệp Tư Nhiên cũng có suy nghĩ giống hắn, thở dài nói: "Đáng tiếc, tư chất Thiếu Bảo thiên hạ hiếm có, nhưng lại làm những việc ngu xuẩn như vậy, thật khiến người ta thất vọng."

Diệp Tư Mẫn thấy hai người không phản đối, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Diệp Tư Triết, Diệp Tư Nhiên có quyền hành chưởng quản nội phủ, hai người không có dị nghị gì, Diệp Tư Mẫn liền có thể dứt khoát định tội cho Diệp Húc, chằng thèm quan tâm đến ý kiến của những người khác!

Diệp Tư Mẫn mỉm cười nói: "Nếu đã như vậy, ta xin tuyên bố, bãi bỏ tư cách gia tộc của Diệp Húc, gạch họ tên ra khỏi gia phả, phế bỏ võ công, trượng hình cho đến chết..."

Ông ta còn chưa kịp nói xong, cửa phòng đột nhiên mở ra, Diệp Tư Chân với dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi vào.

Diệp Tư Mẫn khẽ nhíu mày, có chút không vui, trầm giọng hỏi: "Lão bát, sao ngươi không hiểu quy củ chút nào vậy?"

Diệp Tư Chân chẳng thèm xin lỗi, gào lên: "Phương Chung Sơn bị Thiếu Bảo đánh chết rồi! Trên người nó còn có Nhị tinh Vô Lượng Bạch Ngọc Lâu, ta đoán chừng tiểu tử này đã trở thành một tên vu sĩ!"

Lời vừa nói xong, lập tức một mảnh xôn xao, mọi người đều châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận.

Diệp Tư Triết đột nhiên đứng dậy, cười ha hả nói: "Nhị ca, tiểu đệ cho rằng, chuyện xử trí Thiếu Bảo cần phải được bàn bạc thêm. Ta nghe nói trong lễ liệp thú, Diệp Kiên khi động thủ với Thiếu Bảo trước, hắn chủ tâm muốn dồn gã vào chỗ chết, Thiếu Bảo chỉ là phản kích tự vệ, mới lỡ tay giết Diệp Kiên. Còn nữa, Diệp Ly chỉ là một tên nô tài, một con chó của nhà ta thôi, nó chết hay sống thì cũng xong rồi, có đáng để cho đệ tử tông thất chúng ta thường mạng cho một con chó không? Đây là đạo lý gì vậy?".

Diệp Tư Nhiên cũng đứng lên, chắp tay nói: "Nhị ca nghĩ lại đi, Thiếu Bảo trở thành vu sĩ, chính là đại hỷ sự của Diệp gia ta, nếu như Phủ chủ biết được chuyện này, nhất định sẽ rất vui vẻ."

Diệp Tư Mẫn sắc mặt tái nhợt, hai tên này vừa rồi đều cùng một bộ dạng ngầm đồng ý, bây giờ gió chiều nào che chiều ấy, lời nói gió bay, đơn giản là vì nghe được tin Diệp Húc trở thành vu sĩ, tiền đồ vô lượng, bởi vậy mới không lý gì đến sĩ diện, thậm chí còn mang ra Phủ chủ ra dọa ông à.


Mấy vu sĩ khác cũng nhao nhao tiến lên khuyên bảo, Diệp Tư Mẫn đột nhiên cười khanh khách nói: "Thiếu Bảo tài năng trở thành vu sĩ, ta yêu quý hắn còn không kịp, sao lại xử tội nhỉ?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại hừng hực lửa giận, hận không thể đem Diệp Húc ra lột da rút xương: "Diệp Thiếu Bảo, cái tên chết băm kia, hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch với ta! Nhị tinh Quang Huy Vô Lượng Bạch Ngọc Lâu... Nơi đó từng là thiên tài, đến tột cùng hay là xuống dốc rồi..."

Tại chuồng ngựa Diệp gia, Tô Kiều Kiều xé gấu váy ra, cẩn thận từng li từng tí treo trên cổ Diệp Húc, đem cánh tay phải của gã cố định lại, oán giận nói: "Thiếu gia, Phương Chung Sơn lợi hại như vậy, đánh không lại hắn thì chạy đi, sao phải liều mạng với hắn nhỉ?"

"Không đánh với hắn một trận, làm sao biết trình độ của ta nông hay sâu chứ?"

Diệp Húc cười nói: "Đơn giản như vầy nè, muốn võ đạo tiến bộ, phải liên tục giao lưu với kẻ khác, nếu cứ cắm đầu vào luyện võ suốt, cả đời cũng không thành được cao thủ đâu!"

Tô Kiều Kiều thè lưỡi, đôi mắt giảo hoạt chớp chớp, cười nói: "Ta cảm thấy nên luyện nội công trước đã, sau đó đợi khi tu vi thăng tiến, đánh chết hết lũ người xấu, như vậy mới an toàn, nhưng không kém phần uy phong."

"Mấy tên vu sĩ ở nội phủ cũng giống như trong ảo tưởng của ngươi vậy, đáng tiếc, bọn họ không có một chút kinh nghiệm giao chiến, dù có một thân tu vi, Loại người này, cho dù trở thành vu sĩ, đều là một đám phế vật!"

Diệp Húc nói đến đây, đột nhiên cười nói: "Kiều Kiều, ngươi có muốn quay về nội phủ không?".

"Có thể trở về nhà mình, đương nhiên là tuyệt rồi."

Tô Kiều Kiều có chút bận tâm, nói: "Thiếu gia à, chỉ sợ nội phủ sẽ để cho chúng ta trở về đâu, thiếu gia đánh chết Diệp Kiên, e rằng bọn họ còn trừng phạt chúng ta..."

"Trừng phạt sao? Kiều Kiều, ngươi cứ yên tâm, nội phủ tuyệt đối không dám xử trí chúng ta đâu!"

Diệp Húc cười lạnh, bộ mặt thật của nội phủ gã sớm đã hiểu rất rõ, nếu như mình chết trong tay của Phương Chung Sơn, nói không chừng bọn hắn còn có thể truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới đại loại như cái chết của gã là không rõ nguyên nhân, ở trên mộ phần của mình còn thêm số nét chữ lăng nhục.

Nhưng nếu bọn họ biết rõ mình còn sống, ngược lại tên Phương Chung Sơn còn bị gã giết chết, thậm chí gã còn có được nhị tinh Quang Huy Vô Lương Bạch Ngọc Lâu, vậy thì căn bản không có bất luận cái gì gọi là trừng phạt cả, biết đâu còn có sự ban thưởng nữa!

Cả cái nội phủ Diệp gia này, như một con buôn chính hiệu, nơi mà người đấu kẻ đá âm mưu tính toán với nhau!

Nội phủ, sớm đã biến thành một đấu võ trường tranh giành quyền lực và địa vị, ai cũng dối trá, chỉ là kẻ ba phải.

Chỉ cần ngươi có thực lực, mặc xác anh có gây sự to bằng trời đi chăng nữa, thì họ cũng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.

Nếu không có thực lực, mọi người sẽ đẩy anh xuống hố, chẳng biết ai sẽ sơ ý bỏ đá xuống giếng, ai sẽ dẫm đạp anh xuống dưới gót chân họ.

Nếu không có Diệp Tư Đạo vị đệ nhất vu sĩ trong giới Ma Đạo Liễu Châu này chống lưng làm cảnh, thì Diệp phủ sớm đã bị hai đại thế gia khác tại Vu hoang tiêu diệt rồi!

Hôm nay Diệp Húc giết chết tên Phương Chung Sơn, cộng với tin tức gã có được hai tầng Bạch Ngọc Lâu, Diệp Húc dám khẳng định, nếu như mình có ý định trở về nội phủ, nội phủ tuyệt đối sẽ vỗ tay hoan nghênh.

Đây là hiệu quả của thực lực, nhất là loại gia tộc thế gia lớn tại Vu hoang này, thực lực đại biểu cho quyền được phát ngôn, cùng với đặc quyền khống chế sinh tử của kẻ khác!

"Kiều Kiều, chúng ta đi thôi! Lần này trở lại nội phủ, ta sẽ đem ngươi về nhà của chúng ta!