Diệp Húc nếu có thể đem yêu liên do thân thể Vệ Trăn hóa thành luyện thành thần sát thứ hai. Hoàn toàn có thể nói, cho dù là thần quang thần sát thứ nhất lợi khí như vậy, cũng đừng mơ tưởng đả thương tới hắn.
Đáng tiếc lấy tu vi trước mắt của hắn còn không thể luyện hóa được Yêu Liên này.
"Tế!" Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, tế khởi một con quái vật lớn, đây là cự kình nguyên thần, chỉ có nửa người dưới. Đây là đầu nguyên thần của Nhạc Thiên Lâm bên trong Bác Lãng Thiên Chùy của Ngụy Hiên, bị Diệp Húc chặt đứt, chia năm năm với Nhạc Thiên Lâm. Diệp Húc lấy nửa người này, ước chừng chiếm năm thành cự kình nguyên thần.
"Ta dùng hai thành mảnh vỡ nguyên thần Côn Minh của Hạ Tùng Giang liền tu thành mô thai bát phẩm. Hiện giờ cự kình nguyên thần ước chừng có năm thành, hẳn là có thể làm cho ta đột phá tu vi, đột nhiên tăng mạnh."
Lúc này hắn bắt đầu vận chuyển Thiên Bảo Nguyên Thai quyết, bắt đầu điên cuồng thúc dục chân nguyên, luyện hóa cự kình nguyên thần, hóa thành tu vi mênh mông!
"Hạo Thiên đại nhật nguyên thần kinh!"
Diệp Húc quát lớn một tiếng, vừa luyện hóa cự kình nguyên thần, vừa vận chuyển Hạo Thiên đại nhật nguyên thần kinh. Chỉ thấy phía sau hắn, một gốc cây ngọc thụ hiện ra, đứng vững trên mặt biển. Vô số càng vũ động, ba ba ba, từng miếng mô thai giống như vầng thái dương nhỏ, đang đung đưa trên cây.
Ầm vang!
Bên trong tinh không, vô hạn thái dương bị khí dẫn tới, hóa thành thái dương chân hỏa hừng hực, bị mô thai thúc dục, thế lửa ngày càng thêm kịch liệt.
Thình thịch!
Từng quả mô thai hấp thu thái dương chân hỏa, đột nhiên bành trướng, hóa thành một vòng nắng gắt. Nó dựng thẳng phía sau Diệp Húc, phạm vi cả trăm mét, to lớn không gì sánh được.
Thình thịch, thình thịch thình thịch.
Mười hai vòng mặt trời chói chang, đưa nguyên thần của hắn, cây ngọc thụ kia bao phủ lại. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này giống như mặt trời mọc lên trên biển vậy.
Hạo Thiên Đại Nhật nguyên thần kinh và Di la thiên yêu đế nguyên thần chân giải, là cùng một mạch. Nhưng có điều bất đồng, so với Di la thiên yên đế nguyên thần chân giải càng thêm dũng mãnh.
Loại phương pháp rèn luyện nguyên thần này, so với Di la thiên yêu đế nguyên thần chân giải càng thêm bá đạo, càng thêm cương mãnh, lấy mô thai, ảo thai hoặc là nguyên thai của vu sĩ tới thúc dục thái dương chân hỏa. Nâng cao nhiệt độ chân hỏa, rèn luyện nguyên thần.
Mọi người đều biết, thái dương chân hỏa nhiệt độ cao tới mức đáng sợ, mà sau khi bị chân nguyên của vu sĩ thúc dục. Nhiệt độ của nó rất cao, tu vi càng cao, chân hỏa uy lực càng mạnh!
Vu sĩ tam thai cảnh, thúc dục thái dương chân hỏa, thậm chí ngay cả thần dương chi bảo cũng có thể hòa tan!
Mà lúc này Diệp Húc lại lấy mười hai mô thai hóa thành mười hai vòng thái dương, nhiệt độ lại cao tới kinh người. Nếu đổi lại là vu sĩ khác, nguyên thần đã bị nướng chết rồi!
Tu vi của hắn đột phá mạnh mẽ, một ngày một biến hóa. Sau mấy ngày, cự kình nguyên thần này liền bị hắn luyện hóa hơn một nửa, tu vi rõ ràng đột phá, đạt tới mô thai cửu phẩm đỉnh phong rồi. Mười hai mô thai đã no đủ thành thục, có thể dựng dụng nguyên thần bên trong rồi.
Mô thai của hắn ngày càng lớn hơn, mà nguyên thần của hắn cũng không ngờ lại ngâm nước, ngày càng nhỏ lại, chỉ có dài ngắn trăm trượng thôi. Nó dựng thẳng ở sau người hắn, hơi hơi phiêu động.
Nguyên bản ngọc thụ có thể treo đủ mười hai vầng mặt trời chói chang, hiện giờ chỉ cần một vòng mặt trời đã có thể cất chứa được nguyên thần rồi!
Diệp Húc đình chỉ tu luyện, há mồm hút một cái, nuốt cự kình nguyên thần còn lại vào trong bụng, thầm nghĩ: "Ảo Thai kỳ cần phải có nguyên thần, di chuyển tới bên trong mô thai. Khiến cho nguyên thần cắm rễ bên trong mô thai. Lấy mô thai làm chất dinh dưỡng thuần túy, thúc dục nguyên thần sinh trưởng."
Lúc này trên đường tu luyện của vu sĩ, tên là thần nguyên hợp nhất, nguyên thần và chân nguyên hợp nhất, là tới một cảnh giới quan trọng. Nhưng nguyên thần là nguyên thần, mô thai là mô thai, hai người không thể cùng dung, bởi vậy đi tới bước này, vu sĩ đều gặp phải đại nạn.
Nếu có thể làm tới nguyên thần hợp nhất, vu sĩ thực lực và tu vi tăng vọt, nếu không làm được chỉ sợ tu vi cả đời bị nhốt ở cảnh giới này. Cho dù là khổ tu một trăm một ngàn năm cũng không có chút tiến bộ nào cả.
Diệp Húc lúc này thúc dục nguyên thần, hướng tới một quả mô thai to lớn chói chang bay đi.
Xuy!
Mô thai bài xích nguyên thần của hắn ra ngoài, căn bản không cho nguyên thần tiến vào bên trong.
Diệp Húc thử vài lần, không khỏi nhíu mày, nguyên thần của hắn cũng đủ mạnh, mô thai cũng dũng mãnh thái quá đi. Hai cái tương xích, căn bản không có cơ hội tương dung.
"Ta không có sư phụ, chính là phải đi đường vòng rất nhiều, không biết những bí quyết ở trong đó! Không bằng đi hỏi Vinh Lâm huynh một chút. Lúc trước hắn làm thế nào mà dung nhập mô thai với nguyên thần, thần nguyên hợp nhất?"
Hắn thử đi thử lại vài lần cũng không thành công, lúc này mới đứng dậy rời khỏi phiến hải vực này. Chỉ thấy Phượng Yên Nhu vẫn đang đau khổ thúc dục diệt thần đại cấm trong đại đỉnh, xóa nhòa thần thức thần hồn của Ngụy Hiên. Hắn tế khởi ngọc lâu, đem đám người Phượng Yên Nhu cùng đại đỉnh thu vào trong ngọc lâu.
Ngọc lâu của hắn lúc này đã trưởng thành tới năm tầng diệu thiện hắc ngọc lâu, lại nâng cao một tiểu phẩm bậc.
Diệp Húc rời khỏi Quan Tinh Phong, đi tới chỗ của Vinh Lâm, tới Linh Phạm phong, chỉ thấy tòa linh sơn này um tùm tươi tốt, giống như một đầu hùng sư đang nằm nghiêng vậy.
Hắn vẫn là lần đầu đi tới Linh Phạm phong này. Tòa linh sơn này là sau khi Vinh Lâm tu thành nguyên thần, Thánh Tông ban tặng cho hắn linh sơn. Trong hoàng tuyền ma tông,chỉ cần tu luyện tới tam thần cảnh, liền có thể mở rộng sơn môn, thu nạp đệ tử…
Người giống như Diệp Húc, vừa lúc vào môn thì sư phụ đã chết, khiến hắn thuận lợi kế thừa một tòa linh sơn, đúng là ngoại tộc, bên trong Ma Tông cũng gặp không nhiều.
"Diệp đại lão gia, Vinh lão gia nhà ta vài ngày trước đã đi rồi, không ở trong núi, nghe nói phải đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương." Một đồng tử thủ sơn nói với Diệp Húc.
"Di chỉ kinh đô cuối thời Thương…"
Dm mang theo ngọc lâu nhẹ nhàng bay đi, rời khỏi Linh Phạm phong.
"Bên trong di chỉ kinh đô cuối thời thương, không biết có sưu tầm được nhiều Kiến mộc long chương…"
Thế giới vu hoang, có rất nhiều di tích, vô cùng vô tận của cải, cổ chi đại vu, cổ chi vu hoàng lưu lại thế giới này không biết bao nhiêu của cải. Có vài di tích cực kỳ nguy hiểm, thậm chí ngay cả nhân vật như Ứng Tông Đạo cũng không dám đơn giản tiến vào.
Di chỉ cuối thời Thương, Thương Hoàng cổ mộ là một trong số đó. Bên trong phiến di chỉ kinh đô cuối thời Thương này, mai táng một thượng cổ hoàng triều, trong đó bảo tàng vô số, thậm chí còn có cấm bảo trong truyền thuyết, thông thiên tháp tàn phiến.
Tuy nhiên nơi đó đồng thời cũng là nơi nguy hiểm nhất, không biết có bao nhiêu cao thủ đi tới nơi này thám hiểm lịch lãm. Bước vào bên trong di chỉ kinh đô cuối thời Thương, liền không có còn sống trở về. Hết thảy đều biến thành di cốt bên trong di chỉ kinh đô cuối thời Thương. Mà vu bảo của bọn họ cũng thành vật vô chủ.
Nghe nói từng có vài tam bất diệt cảnh của Thái Thượng Đạo Tông hợp lực xâm nhập vào phiến di tích này, kết quả hết thảy táng thân trong đó, thi cốt vô tồn.
Đây là cấm địa nguy hiểm nhất, Đặng Nguyên Giác có thể còn sống đi ra khỏi di chỉ cuối thời Thương này, ngoại trừ hắn may mắn ra, còn có nguyên nhân khác. Hắn căn bản không có xâm nhập sâu bên trong di chỉ cuối thời Thương. Nếu là thâm nhập vào xâu bên trong, đừng nói là hắn, cho dù là Ứng Tông Đạo cũng không dám nói có thể toàn thân trở ra được.
Ngoại trừ di chỉ kinh đô cuối thời Thương, còn có Thiên Khư lạc nhật chi địa.
Nơi đó trình độ nguy hiểm không kém di chỉ kinh đô cuối thời Thương. Nghe nói là thiên cung của một vị thiên đế, từ trong hư không rơi xuống, nện xuống mặt đất tạo thành một đống hoang tàn.
Nơi đó tràn đầy cấm chế thần bí, từng bước đều có sát khí, đi nhầm một bước, tiến vào cấm chế của thiên cung là ở lại vĩnh viễn, cho dù là đại vu cũng thế!
Bất kể là di chỉ kinh đô cuối thời Thương hay thiên khư, đều không phải là nơi lịch lãm lý tưởng.
Diệp Húc nếu không có tu vi bị nhốt, vừa vội cần Kiến mộc long chương bảo vật thuần túy mộc tinh chi khí để đề thăng nguyên thần cũng không muốn đi tới di chỉ của kinh đô cuối thời Thương. Địa phương nguy hiểm bực này, làm cho bản thân tiến vào hiểm địa.
Hắn tế khởi cột buồm, chỉ thấy chân hắn giẫm lên cột buồm. Buồm phiêu phiêu đãng đãng, xông lên trời cao, hướng tới xa xa mà bay.
Một toàn núi lớn hùng vĩ đột ngột hiện ra trong đám mây. Tòa linh sơn này rất cao, làm cho hơn phân nửa tòa linh sơn ở bên trong mây. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy nắng gắt chiếu khắp, tòa linh sơn kia đắm chìm trong kim quang vạn trượng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, có vẻ hầm hố vô cùng. Khí thế của nó còn hơn Quan Tinh phong mấy phần.
Nơi này chính là Quy Hóa Phong, nơi ở của thái thượng trưởng lão Tần Phong.
Hoàng Tuyền Ma Tông có nhiều linh sơn của thái thượng trưởng lão, những núi này là cao nhất, hùng vỹ nhất.
Hô!
Một con lâu thuyền từ thăng không bay lên Quy Hóa phong, phá không đánh úp lại, ầm ầm hướng tới phương xa mà đi. Trên lâu thuyền, Mộ Dung Thùy, Triệu Du, Triệu Hợi, đám người này đứng ở đầu thuyền, xa xa nhìn hắn, sắc mặt khẩn trương.
Trên đầu thuyền còn một người trung niên đang đứng, sắc mặt thản nhiên, nhìn Diệp Húc ở xa xa, ánh mắt lộ ra hàn ý lạnh lùng hừ một tiếng.
Người này tên là Triệu La Hưu, là đệ tử quan môn của thái thượng trưởng lão Tần Phong. Mấy trăm năm trước hắn bái nhập Hoàng Tuyền Ma Tông, cũng là người của hoàng thất đại Tần, tuy nhiên bởi vì tư chất của hắn có hạn, tu vi kém xa những người khác. Hiện giờ vẫn là vu sĩ Hóa Thần kỳ, còn chưa có luyện ra nguyên thần hoàn toàn.
"Khụ khụ…"
Diệp Húc sắc mặt đỏ lên, tay trái ôm lấy ngực, dùng sức ho khan, khóe miệng tràn ra một tia máu, cẩn thận nhìn đám người Triệu La Hưu một cái. Lập tức hướng ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn mà bay đi.
"Diệp sư đệ, ngươi không sao chứ?" Triệu La Hưu ánh mắt chớp động, trong mắt đột nhiên tản đi hàn ý, lộ ra vẻ thân thiết, không chế lâu thuyền đuổi theo.
"Làm phiền Triệu sư huynh quan tâm, ta không có chuyện gì cả?"
Diệp Húc cười ha ha, không chế thuyền buồm phiêu nhiên mà đi, rất nhanh biến mất.
Triệu La Hưu ánh mắt lóe lên, dừng lại lâu thuyền, chỉ nghe thấy thanh âm ho khan của Diệp Húc từ xa truyền lại. Hắn không khỏi lộ ra nụ cười mỉm nhỏ giọng nói: "Hắn ho ra máu rồi! Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, một trận chiến với Ngụy Hiên, hắn thắng nhìn như phong cách lắm. Nhưng kỳ thực khó có thể chữa khỏi trọng thương!"
Hắn cười lạnh nói: "Tiểu tử thối miệng còn hôi sữa, còn muốn dấu diếm ta sao? Nằm mơ!"
Triệu Du ánh mắt chớp động tinh quang, cười gằn nói: "Thúc tổ, tiểu tử Diệp Húc kia thật sự bị trọng thương?"
Triệu La Hưu cười ngạo nghễ: "Không sai! Hắn là một tiểu tử mới bước vào tam thai cảnh, có thể được bao nhiêu tu vi. Tuy nhiên ỷ vào vu bảo mạnh mẽ, lấy vu bảo trấn áp thân thể, lúc này mới có thể đánh bại được Ngụy Hiên! Tuy nhiên Ngụy Hiên là đại vu tam thần cảnh, phản kích đủ sức chấn vỡ tu vi, nguyên thần, thần hồn của hắn. Nếu ta tính toán không lầm, hắn nhất định là khó có thể trấn trụ được thương thế, cho nên mới rời khỏi Quan Tinh phong, đi tìm linh dược chữa thương."
"Tiểu tử này ngay cả thái tử điện hạ cũng dám đánh, không bằng nhân cơ hội này…" Triệu Dư sắc mặt nén giận, cười nói.
Hắn liên tiếp bị Diệp Húc làm nhục, mặt mũi mất hết, lần trước ở Hải Ngoại tiên các, Thái Tử sơ hai tôi tớ cũng bị Diệp Húc đánh gãy hết tay chân gân cốt toàn thân, biến thành hai cục thịt nát. Việc này làm hại hắn khi đem hai tôi tớ tới bên người Thái Tử sơn, làm cho Thái Tử sơ giận dữ, trực tiếp giết chết hai người kia, đối với hắn cũng không chút hòa nhã.
"Không được!"
Triệu La Hưu quả quyết nói: "Diệp Thiếu Bảo là còn trùng trăm chân, tử mà không cứng, người này tuy rằng bị thương nặng, nhưng cũng không phải chúng ta là người có thể gây rối được. Cho dù là ta, đối phó với hắn cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng, còn phải đề phòng kim tinh khí của hắn!"
Hắn trầm ngâm một lát, dứt khoát nói: "Triệu Du, ngươi đi thông thi Thái Tử, bảo Thái Tử tự mình tới đi. Mộ Dung Thùy, ngươi đi mời các cao thủ trong nhà Mộ Dung. Về phần Triệu Hơi, ngươi cùng ta đi quảng truyền khắp thiên hạ, nói Diệp Thiếu Bảo và Ngụy Hiên chiến một trận, đã bị thương nặng. Lúc này hắn đang rời núi đi chung quanh tìm linh dược trị thương!"
Hắn hung tợn nói: "Ta không tin, tiểu tử này thân trọng thương, còn có thể thoát được cao thủ thiên hạ đuổi giết!"