Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 342: Phúc tới

"Đây là phúc bay tới hay họa tới bất ngờ đây…"

Diệp Húc không biết phải nói gì, nhìn cái đầu đồng tử trắng như tuyết ở trong tay, có bộ mặt, nhưng không hề có ngũ quan khác. Nó được tạo thành từ một đoàn kim khí, phân lượng cực kỳ nặng, ngay cả hắn cầm cũng có chút cố sức.

Đây là đại não của kim tinh đồng tử, hắn là từ kim tinh khí thuần túy tu luyện thành yêu, trời sinh mạnh mẽ vô cùng, giết cường giả tam thần cảnh như cắt cây cỏ. Tuy nhiên trên biển gặp được kình địch, bị người đập nát thân hình, chỉ còn lại cái đầu.

Thần thức và hồn phách của nó bị thương nặng, hai mắt nhắm nghiền, hồn nhiên không còn mạnh mẽ như trước.

Đây là một bảo bối, cũng là một củ khoai lang bỏng tay. Chỉ cần hơi chút xao nhãng là có thể chết ngay.

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một lão viên cầm trong tay kim bổng đứng trên không trung, giằng co với minh hà giáo chủ.

Lão viên này một thân bạch mao, lông thật dài, che khuất toàn thân. Tuy nhiên cái miệng cũng rất dài, không bị lông mao che khuất, môi khẽ nhúc nhích, lộ ra cái miệng đầy răng nanh.

Thân hình hắn trắng như tuyết, hình thể rất lớn, đầu không nhỏ hơn đầu của kim mao bạo viên vừa rồi. Quanh thân nó tràn ngập yêu khí thô bạo, tàn bạo tới cực điểm.

"Minh hà tiểu nhi, tính nhà người thức thời, Viên gia gia tha cho ngươi một mạng!" Bạch mao lão viên quái cười một tiếng, thu hồi lại kim bổng.

Sắc mặt minh hà giáo chủ khẽ biến, tức giận hừ một tiếng.

Hắn đường đường là đứng đầu một giáo, bị người kêu thành tiểu nhi, trong lòng hiển nhiên cực kỳ căm tức. Tuy nhiên lão viên bạch mao trước mặt này tuy rằng cũng chỉ là tam thần cảnh, nhưng tu vi cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Trong hải vực này uy danh hiển hách, chính là bá chủ trên biển tiên sơn Viên Công Sơn, thực lực hùng mạnh, thế lực khổng lồ. Dưới tay hắn có rất nhiều yêu binh đếm không xuể, cho nên cũng chỉ có thể nén giận.

"Tam thần cảnh cũng có ba đại cảnh giới, Hóa Thần Kỳ, Nguyên Thần Kỳ, Hợp Thể kỳ. Viên Thiên Công đã tu luyện tới Hợp Thể kỳ, nhục thần hợp nhất, ngay cả kim tinh đồng tử cũng có thể đánh nát. Ta trước mắt mới chỉ nguyên thần kỳ, tự nhiên không phải đối thủ, chi bằng nhẫn nhục, nhẫn nhục a…"

Lại có hơn mười đạo thân ảnh bay tới, thuần các loại đại yêu trên biển. Các loại khí tức khổng lồ làm cho mạch nước biển nổi dậy, khí thế tương đối kinh người.

"Bảo bối nhi ở đâu?"

Phần lớn đại yêu mắt sáng như đước, quét nhìn khắp mọi nơi. Ánh mắt của bọn họ thậm chí xuyên thấu dưới mặt đất, sâu vài trăm mét vào trong biển rộng, nhìn xuyên thấu. Bất luận kẻ nào, vật nào cũng không thể tránh được ánh mắt của bọn họ.

"Tiểu tử đang cầm cái ô đứng ở phía dưới kia chẳng phải trong tay đang ôm kiện bảo bối sao?"

Chư vị đại yêu lúc này đang nhìn thấy hắn, Viên Thiên Công tới trước một bước, bàn tay to lớn phóng qua, mi tu run run nói: "Tiểu tử, đem bảo bối của gia gia giao ra đây!"

Bàn tay to lớn của hắn giống như năm cái trụ chống trời vậy, móng tay như lưỡi đao lớn, cắt thẳng tới Diệp Húc.

Yêu tộc trời sinh dũng mãnh, so với vu sĩ hùng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa đầu đại yêu này cũng có tu vi hợp thể kỳ. Nguyên thần và thân thể hợp làm một, thân thể mạnh mẽ, so với Diệp Húc còn hơn không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa thêm tu vi của hắn, một bàn tay to phủ diện tích gần nửa mẫu, gần như đem nửa mẫu không gian này giam cầm lại. So với khi Hạ Tùng Giang ra tay còn mạnh hơn nhiều!

Đây là ưu thế trời sinh của yêu tộc, tuy rằng không thể có thiên đạo kế thừa như của nhân tộc. Nhưng tiên thiên vượt qua nhân loại nhiều không kể xiết. Nếu tu luyện thành công, thì càng trở nên dũng mãnh, so với nguyên thần chi bảo nào cũng lợi hại hơn.

Biển lớn này có cả đại yêu mấy trăm năm thậm chí ngàn năm tu vi, hơn nữa ở xa hải ngoại, không có bị nhiều thế lực lớn chèn ép, cũng không có hoàng triều thống trị, tự do tự tại. Bởi vậy mới có thể sinh ra nhiều yêu tộc dũng mãnh cường đại như vậy.


Bàn tay to này của Viên Thiên Công sắp bắt lấy Diệp Húc thì chỉ thấy trong chớp mắt hơn chục bàn tay to chộp tới, các loại bàn tay va chạm vào nhau trên không trung. Chẳng những phá thông bàn tay to của Viên Thiên Công, cũng khắc chế những bàn tay kia, không cho những người khác công kích tới Diệp Húc.

"Viên Thiên Công, loại thiên tài địa bảo này, người có đức sẽ được, đức hạnh của ngươi quá kém đi, phẩm hạnh không hợp, vẫn là giao cho Yêu Sa Vương ta đi!" Một đầu đại yêu giống như một con cá mập lớn cười ha hả, yêu khí ngút trời, dũng cảm cười nói.

"Hổ Sa Thôn Thiên!"

Hắn mở mồm rộng, hướng tới Diệp Húc mà táp, cái miệng rộng tràn ngập răng nanh, giống như một cái hắc động vậy, cắn nuốt vạn vật.

"Yêu Sa Vương cũng muốn nhúng chàm vào bảo bối nhi của ta?"

Một nữ tử xinh đẹp yêu dị từ phía sau đột nhiên bắn ra chín cái đuôi dài mềm mượt của mình. Khi mở ra chín cái đuôi dài vài dặm, trong đó tám cái trói chặt lấy miệng rộng của Yêu sa vương, khiến cho hắn không thể mở miệng ra được, cười ngâm ngâm nói: "Viên Thiên Công, ngươi đã được thân hình bảo bối nhi rồi, cái đầu bảo bối nhi này đương nhiên thuộc về Hồ Tiên đảo ta! Tiểu huynh đệ, đưa bảo bối nhi cho ta, Hồ Tiên Nhi ta sẽ tận lực bảo vệ ngươi được an toàn!"

Một đại yêu đầu điểu sau lưng hai cánh thật lớn giống như mây che trời vậy, bao phủ lên không trung, hai chân đột nhiên hóa thành một đôi đại trảo. Một trảo bắt lấy cái đuôi dài vạn dặm kia, một móng vuốt khác giống như móc câu dài tới vài trăm mét, hướng thẳng tới Diệp Húc mà chụp. Đồng thời kêu lên: "Nói bậy! Hắc Phong Đảo của ta xuất lực nhiều nhất, ngay cả huynh đệ ta cũng bị bảo bối nhi kia chém giết, nếu không phải huynh đệ ta ngăn trở ánh mắt của nó, Viên Thiên công sao có thể đánh nát được thân hình nó? Cho nên bảo bối nhi đương nhiên thuộc về hắc phong đảo ta!"

Trong hơn mười vị đại yêu này tu vi thấp nhất cũng là cường giả Hóa Thần Kì, thực lực cực mạnh, có thể sánh ngang với mấy vị trưởng lão cao thủ của Hoàng Tuyền Ma Tông. Mỗi một người đều là kình địch mà Diệp Húc không thể địch lại nổi. Thậm chí cường giả tam thần cảnh chung quanh cũng không ít, trong đây toàn là một thế hệ bá chủ trên biển rộng.

Bọn họ khi đối phó với kim tinh đồng tử, liên kết với nhau, lúc này thân hình của kim tinh đồng tử bị đánh nát, liền giằng co lẫn nhau, không ai chịu nhường ai một bước nào.

Minh hà giáo chủ thấy thế, tròng mắt loạn chuyển, thầm nghĩ trong lòng: "Kiềm Hải này có nhiều yêu vương nội chiến, nói không chừng bảo bối nhi có thể dừng trong tay ta được"

Hắn lúc này ho khan một tiếng, minh hà rung rung, bức lui hắc kiêu vương mình người đầu điểu kia. Chỉ thấy Huyết Hà cuồn cuộn, hướng tới Diệp Húc mà áp qua, cười lớn nói: "Chư vị, mỗ đường xa tới nơi này, chi bằng đưa bảo bối nhi cho mỗ làm quà gặp mặt được không!"

"Ai dám giành gật với ta, ta liền giết người đó!"

Viên Thiên Công nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ thẫm, huy khởi kim bổng hung hăng nện lên trên minh hà. Minh hà giáo chủ bị chấn liên tiếp lùi về sau.

Những cường giả ở đây đồng loạt bao vây lấy Diệp Húc, nhất tề ra tay, đều tính thu cái đầu của kim tinh đồng tử về làm của riêng.

Bọn họ thực lực hùng mạnh, lại kiêng kỵ lẫn nhau, tuy rằng động thủ, nhưng cũng không thi triển toàn lực, e sợ bị đối phương thừa dịp đánh lén.

"Bọn họ kêu bảo bối nhi bảo bối nhi không ngừng, chẳng lẽ kim tinh đồng tử kêu là bảo bối nhi?"

Diệp Húc thấy đông đảo cường giả tranh chấp động thủ với nhau, không ai chú ý tới hắn vội vàng thúc dục thiên cơ tán, hóa thành thuyền con, dọc theo biển lớn đi như bão táp: "Hiện tại không đi, còn đợi khi nào?"

"Một tiểu tử nguyên đan kỳ không ngờ còn muốn chạy trốn khỏi chúng ta?"

Yêu Sa Vương thấy thế cười ha hả, lập tức nhìn theo tốc độ của Diệp Húc. Hắn không ngờ lại thấy tốc độ quá nhanh đi, trong chớp mắt đã bay ra khỏi hơn mười dặm, không khỏi giật mình kinh hãi nói: "Tiểu tử này từ đâu tới vậy? tốc độ sao lại nhanh như thế?"

Hắn rầm một tiếng nhảy vào trong biển, hóa thành một đầu hổ sa dài tới hơn mười dặm. Vây lưng của nó giống như những tòa núi đao, phá vỡ mặt biển, rít gào đuổi theo. Cái đuôi của nó vừa động, đó là hơn mười dặm biển bị vây lưng của hắn tách ra, tốc độ cực nhanh.

Cùng lúc đó, đám người khác cũng đuổi theo Diệp Húc. Hồ Tiên Nhi hóa thành một đầu bạch hồ cửu vỹ, thế lớn như núi, nhảy liên túc trên không trung, vọt đi cấp tốc.


"Thiên Viên Cân Đấu Bộ!"

Viên Thiên Công quát lớn một tiếng, thu hồi kim bổng, thả người bổ nhào một cái, liền nhảy ra hơn mười dặm. Tốc độ của hắn so với Yêu Sa Vương, Hồ Tiên Nhi còn nhanh hơn vài phần.

Những đại yêu khác cũng thi triển thủ đoạn, mỗi người đều tự thi triển thần thông của mình, điên cuồng đuổi theo về phía trước.

Hô!

Hắc Kiêu Vương của Hắc Phong Đảo thì trực tiếp hóa thành một đầu cự kiêu màu đen thật lớn, cánh triển khai vài dặm, hai cánh chấn động, giống như già thiên chi vân, rõ ràng tốc độ vượt qua mọi người, cấp tốc đuổi theo Diệp Húc.

Tốc độ của hắn là nhanh nhất, nhanh như điện giật, vài cái chớp mắt đã đuổi theo Diệp Húc, thét dài liên tục, hai trảo lớn đánh xuống, chộp thẳng xuống Diệp Húc.

Trong nhiều yêu vương ở Kiềm Hải này, thực lực của hắn là yếu nhất, chỉ là tam thần cảnh Hóa Thần kỳ, so ra còn kém yêu vương khác. Nhưng hắn may mắn ở chỗ tốc độ của hắn lại là nhanh nhất, bởi vậy mới là người thứ nhất đuổi theo Diệp Húc.

"Bảo bối nhi về ta!" Hắc Kiêu Vương cười dài một tiếng, trảo như đao, bắt tới Diệp Húc.

Chỉ cần hắn xử lý Diệp Húc, cướp được kim tinh đồng tử, cho dù là đám người Viên Thiên Công tu vi cao tới đây, thực lực mạnh thế nào, cũng mơ tưởng đuổi theo hắn.

"Bảo bối nhi mời mở mắt!" Diệp Húc quơ cái đầu của kim tinh đồng tử, hai con mắt của kim tinh đồng tử vẫn nhắm nghiền, không có nửa điểm phản ứng.

Xuy!

Một trảo lớn của Hắc Kiêu Vương hạ xuống, hiểm hiểm bắt lấy con thuyền, một bộ móng vuốt khác giơ lên cao, giống như một cái lồng giam, giam cầm hư không định nhốt cả Diệp Húc lẫn thuyền ở lại.

Trong nhiều yêu vương, tuy rằng pháp lực của hắn yếu nhất, nhưng đại yêu tam thần cảnh Hóa Thần kỳ, vẫn không phải là Diệp Húc có thể chống lại.

"Bảo bối nhi, bầu trời tối đen, mời mở mắt!"

Diệp Húc lay động, đầu của kim tinh đồng tử vẫn nhắm nghiền hai mắt như trước.

"Tiểu tử, kim tinh đồng tử bị Viên Thiên Công đánh nát thân hình, thần hồn đều bị chấn nát, chỉ sợ cách chết cũng không xa lắm rồi!"

Hắc Kiêu Vương cất tiếng cười to, giam cầm Diệp Húc lại, một chích móng vuốt thăm dò vào bên trong lồng giam, chộp tới hắn: "Bổn vương còn muốn cảm ơn ngươi, nếu không phải tiểu tử ngươi nổi lòng tham, cuốn đi bảo bối nhi, bổn vương còn không thể lấy được nó! Vì cảm tạ ngươi, ta sẽ cho ngươi chết không hề thống khổ!"

Móng vuốt của hắn sắc bén cực kỳ, chưa bắt lấy Diệp Húc, kình phong đã xé rách làn da của Diệp Húc, lộ ra từng vệt máu đỏ.

Đây là thực lực của đại yêu tam thần cảnh, so với vu sĩ tam thần cảnh còn mạnh hơn mấy lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Móng vuốt của hắn đã đi tới đỉnh đầu Diệp Húc, chỉ cần một kích liền có thể phá vỡ thân thể của Diệp Húc, xé toang hắn.

Rầm!

Đột nhiên hai đạo bạch quang từ trong tay Diệp Húc phát ra, thẳng tắp như trụ, xuy một tiếng xuyên thủng trời cao, cắt móng vuốt của Hắc Kiêu Vương thành hai đoạn.

Hắn giận dữ kêu lên một tiếng, chấn cánh bay lên, tránh né bạch quang. Chỉ thấy hai đạo quang trụ huy hoàng như kiếm, cắt xuyên không trung, xẹt qua hai cánh của hắn.

Hắc Kiêu Vương kêu thảm không ngừng, hai cánh chim bị cắt gãy, rơi xuống biển rộng.

"Bảo bối nhi kia còn sống sao?"

Hắn vừa sợ vừa giận, không dám tiếp tục công kích Diệp Húc, xoay người bỏ đi. Chỉ thấy hắc điểu thật lớn giẫm chân mạnh xuống mặt biển, xa xa chạy hốt hoảng như điên, tốc độ cũng nhanh vô cùng.

Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy bạch quang càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc ảm đạm, biến mất không thấy.

Hắn vội vàng buông hai ngón tay, mi mắt kim tinh đồng tử dần dần khép kín.

Vừa rồi, trong lúc nguy cấp, hắn vươn hai đầu ngón tay, đẩy mi mắt của kim tinh đồng tử, làm cho điểu vương này trọng thương. Tuy nhiên kim tinh đồng tử bị thương rất nặng, thị lực không thể bằng trước, bạch quang trong mắt càng ngày càng ảm đạm đi, chỉ sợ cách cái chết không xa lắm.