Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 317: Chơi xấu

"Tiểu Mão Mão muốn dạy dỗ người sao?"

Một đám Khoa Phụ ào ào xông tới, trong đó có một gã đại hán còn khôi ngô hùng tráng hơn cả Khoa Phụ Mão cười ha ha nói: "Tiểu tử này trưởng thành rồi, trước kia chỉ có thể bị chúng ta dạy bảo, hiện giờ cuối cùng cũng vùng lên rồi."

"Mão thúc thúc cố lên!" Một đứa bé Khoa Phụ tộc to xấp xỉ Diệp Húc hô to.

Diệp Húc từ trong miệng không ít người nghe qua tiếng tăm của Khoa Phụ tộc, bộ tộc thế gia mạnh nhất Vu Hoang, Khoa Phụ tộc lấy sức mạnh nổi danh, có thể đặt song song với những thế gia cổ xưa như Đông Hoàng, Hạ gia, Hiên Viên, cũng không hề kém đại phái ma đạo như Hoàng Tuyền Ma Tông.

Nghe đồn rằng, Khoa Phụ tộc truy phong hằng ngày, lực lớn vô cùng, lực lượng đơn thuần, không có chủng tộc nào có thể sánh bằng.

Từ rất lâu trước đây, hắn đã muốn kiến thức sức mạnh của Khoa Phụ tộc, hiện giờ cuối cùng cũng được như mong muốn.

Nhưng đối diện với Khoa Phụ Mão, lúc này hắn mới cảm thấy khủng bố, người khổng lồ cao hơn mười thước trước mắt này, khi giơ tay nhấc chân đều kéo theo gió lốc cuồn cuộn, có lực lượng có thể xé trời xé đất, khủng bố hơn thân thể Diệp Húc rất nhiều!

Lực lượng của Khoa Phụ Mão, so với Úc Khánh Sơn đã tu thành Kim Đan Bất Diệt thân kia còn mạnh hơn bao nhiêu lần.

Lực lượng cùng cường độ thân thể gần như có quan hệ trực tiếp, Khoa Phụ Mão có lực lượng mạnh như thế, đại biểu cho cường độ thân thể anh ta cũng đạt tới trình độ kinh người, hơn hẳn Kim Đan Bất Diệt thân của Cửu Chuyển Nguyên Công cuốn thứ ba!

Đây là sức mạnh bản thân bộ tộc Khoa Phụ, hơn nữa rèn luyện Đại Càn Khôn Vu Đồ Cấm Pháp, thế mới sản sinh ra người khổng lồ dũng mãnh như thế, tiên thiên liền hơn xa vu sĩ bình thường gấp trăm, ngàn lần!

Mặc dù có người có được thân thể tiên thiên mạnh như Khoa Phụ, cũng có Đại Càn Khôn Vu Đồ Cấm Pháp, nhưng nếu không có cây Phù Tang thì cũng không thể tu luyện đến loại trình độ khủng bố như bọn họ được.

Chỉ có dị bảo cấm bảo như cây Phù Tang mới có thể không ngừng cung cấp linh khí, địa khí và Thái Dương Chân Hỏa dồi dào làm cho bọn họ rèn luyện thân thể, tu luyện không ngừng.

Diệp Húc chớp động ánh mắt: "Không biết sau khi ta tu thành Cửu Chuyển Nguyên Công cuốn thứ ba, thêm cả Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, Chư Thiên Thập Đạo, có thể khiến cho thân thể dũng mãnh đến trình độ này hay không?"

Tu vi của Khoa Phụ Mão chính là Nguyên Đan kỳ, nếu Diệp Húc luyện thành Cửu Chuyển Nguyên Công cuốn thứ ba, chắc chắn cũng là Nguyên Đan kỳ, nếu có thể ngang bằng với Khoa Phụ Mão, như vậy hắn chính là vu sĩ đầu tiên có thân thể có thể sánh với Khoa Phụ!

"Hữu Tài huynh, hiện giờ tu vi của tôi tiến nhanh, xưa đâu bằng nay, chỉ cần huynh có thể chuyển được chín khẩu đan đỉnh của tôi đây, tôi mới có thể đọ sức với huynh được."

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, chín khẩu đan đỉnh to bằng nắm tay đang đánh tới đánh lui trong tay kia đột nhiên rơi xuống mặt đất, nhanh chóng tăng lên, giống như chín ngọn núi nhỏ, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Chín khẩu đại đỉnh này nặng đến mức người khác khó có thể tưởng được, nếu không phải tu vi Diệp Húc tiến nhanh, căn bản đừng hòng tế khởi chín khẩu đại đỉnh này được.

"Không phải là chín khẩu đỉnh sao?"

Khoa Phụ Mão bước nhanh lên phía trước, cười nói: "Cho dù là chín ngọn núi, ta cũng có thể dễ dàng vác lên vai!"

Anh ta vươn bàn tay chộp tới một khẩu đại đỉnh trong đó, hơi dùng sức, lại không để nhấc khẩu đan đỉnh đó lên, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lập tức thi triển man lực, cuối cùng nhấc khẩu đại đỉnh này lên, một tay nâng qua đầu.

Những Khoa Phụ khác thấy thế, không khỏi hơi hơi biến sắc.

Diệp Húc đem chín khẩu đan đỉnh nâng trong lòng bàn tay, va đụng tới lui, thoải mái như ý, bọn họ vốn không có để trong lòng, chỉ nghĩ đến đó là vu bảo bình thường. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn


Không nghĩ tới Khoa Phụ Mão tên đã luyện thành nguyên đan này lại phải dùng toàn lực mới có thể giơ một tòa đan đỉnh lên.

"Chín khẩu đỉnh này, chỉ sợ nặng đến đáng sợ, so với Thuần Dương chi bảo còn phải nặng hơn không ít lần!"

Khoa Phụ Mão giơ một bàn tay khác ra, lại nắm lấy một khẩu đại đỉnh, giơ cao lên, phun ra một ngụm trọc khí.

Diệp Húc không khỏi khâm phục thần lực của anh ta, nếu đổi lại là mình, dựa vào sức mạnh bản thân, tuyệt đối không thể giơ được một khẩu đan đỉnh lên, mà Khoa Phụ Mão lại có thể nhấc được hai khẩu lên, thật làm cho hắn phải khâm phục.

"Hữu Tài huynh, thêm một khẩu nữa!"

Diệp Húc khẽ hô một tiếng, lại có một khẩu đại đỉnh bay lên, hạ xuống trên hai khẩu đỉnh kia, Khoa Phụ Mão sắc mặt hơi hơi đỏ lên, lập tức khôi phục nguyên trạng.

Diệp Húc thấy thế, lại càng khâm phục hơn, tâm niệm khẽ động, từng khẩu đại đỉnh bay lên, lần lượt chồng lên, tất cả dừng trên đỉnh đầu Khoa Phụ Mão.

Khoa Phụ Mão quát lớn, hai tay bị những khẩu đại đỉnh đó ép cho khom xuống, không thể mượn dùng lực lượng vai lưng chống đỡ, xương cốt đều bị ép cho rung lên kẽo kẹt, hai đầu gối run rẩy, gần như không thể đứng vững được.

Hắn khiêng tám khẩu đại đỉnh, sắc mặt đỏ lên, chỉ thấy Diệp Húc tế khởi một khẩu đại đỉnh cuối cùng ép xuống, vội vàng quát lên một tiếng: "Phù Tang Trượng, dung nhập thân ta!"

Chỉ thấy cây Phù Tang Trượng cắm trong đất kia vù một tiếng bay lên, nhập vào trong huyệt khiếu trên thân thể hắn, lực lượng trong cơ thể Khoa Phụ Mão lập tức tăng vọt lên, thân thể đứng thẳng, cố kháng trụ một khẩu đại đỉnh cuối cùng!

"Tiểu Mão Mão thua rồi…" Một vị trưởng giả Khoa Phụ tộc lắc đầu thở dài nói.

"Mão thúc thúc rõ ràng khiêng được chín khẩu đỉnh mà, vì sao lại thua?" Một tên thiếu niên Khoa Phụ hiếu kỳ hỏi.

Vị trưởng giả giải thích: "Cậu ta dùng lực lượng của Phù Tang trượng mới có thể khiêng hết được chín khẩu đại đỉnh, đã hết toàn lực, mà thiếu niên kia lại chỉ đơn giản dùng cửu đỉnh đến đè cậu ta, nếu hắn lấy chân nguyên thúc dục, bộc phát ra uy năng của cửu đỉnh, Tiểu Mão Mão còn có thể chịu được sao?"

"Không tính, không tính!"

Khoa Phụ Mão bỏ hết cửu đỉnh xuống, cả giận nói: "Ta muốn dùng một quyền một cước đấu một trận, dùng đan đỉnh đè ta không tính!"

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, chín khẩu đại đỉnh càng lúc càng nhỏ lại, rơi vào trong tay hắn, cười nói: "Một quyền một cước? Cũng được! Chờ một lát!"

Oành! Oành! Oành!

Ở trong tay hắn, từng khẩu đan đỉnh va đụng dung hợp lẫn nhau, trong chớp mắt chín khẩu đại đỉnh cắn nuốt lẫn nhau chỉ còn lại một khẩu, lập tức có một luồng uy năng làm người ta khiếp đảm bộc phát ra, thiên địa nguyên khí trong nháy mắt lập tức bị trấn áp, thậm chí rất nhiều cao thủ trong Khoa Phụ tộc cũng cảm giác được tu vi của mình bị khẩu đại đỉnh này trấn áp, chân nguyên vận chuyển rất chậm chạp.

Ba!

Phù Tang trượng trong cơ thể Khoa Phụ Mão đột nhiên phá thể mà ra, cũng là bị áp lực của khẩu đại đỉnh này cưỡng ép bài trừ ra khỏi cơ thể!

Không chỉ có như thế, tu vi của anh ta cũng bị trấn áp, nguyên đan giống như đã chết rồi, yên lặng trong cơ thể, không hề động đậy.

Chín khẩu đại đỉnh này hợp lại làm một, uy năng tản ra càng thêm lớn hơn trước, trấn áp tất cả, ngay cả cao thủ Nguyên Đan kỳ Khoa Phụ tộc cũng bị trấn áp tu vi!


"Cửu đỉnh Hạ gia!"

Không ít cao thủ Khoa Phụ tộc sắc mặt khẽ biến, uy năng cửu đỉnh Hạ gia khủng bố cực đoan, thuộc loại thượng thừa bên trong cấm bảo, thậm chí còn mạnh hơn cả cây Phù Tang!

Chín khẩu đại đỉnh trong tay Diệp Húc này, rõ ràng là thứ phỏng chế, nhưng mà luồng uy năng phát ra này, cũng đã có sơ hình của cửu đỉnh Hạ gia.

"Tiểu tử thối, mi chơi xấu quá!"

Khoa Phụ Mão suy sụp, nâng tay nói: "Con bà nó, chín cái đỉnh này của mi quá biến thái, đầu tiên trấn áp tu vi của ta, sau đó mới động thủ với ta! Không đánh không đánh, trừ phi ngươi không được dùng cửu đỉnh…"

Anh ta ảo não vạn phần, Diệp Húc trong lòng lại cực kỳ khiếp sợ, không ngờ Khoa Phụ Mão dưới sự trấn áp khi cửu đỉnh hợp nhất lại vẫn có thể nâng tay, này chứng minh là thân thể anh ta hùng mạnh tới tình cảnh không thể tin nổi, lực lượng thân thể đủ để đánh vỡ sự trấn áp vô hình của cửu đỉnh hợp nhất!

"Nếu ta muốn thắng Hữu Tài huynh, chỉ dùng cửu đỉnh tuyệt đối không thể, thân thể anh ta quá mạnh, chỉ có cửu đỉnh hợp nhất mới có thể trấn trụ được, nhưng muốn đả thương anh ta, chỉ sợ có chút khó khăn, ngoại trừ dùng Âm Dương nhị khí thì chỉ có thể dùng Di La Thiên Địa Tháp. Khó trách Hữu Tài huynh có thể đánh vỡ ngọc thủ Phật đà, cứu ta ra, Khoa Phụ tộc quả thật dũng mãnh, loại thân thể này, không phải vu sĩ bình thường có thể sánh bằng được!"

Diệp Húc không khỏi cảm thán, không ngờ thế gian lại có chủng tộc dũng mãnh như vậy, nếu không phải thân thể Khoa Phụ tộc quá nặng, không thể phi hành, chỉ sợ những Khoa Phụ đó sẽ là thiên hạ vô địch!

"Khụ khụ, không dùng cửu đỉnh cũng được, tôi còn một món vu bảo khác."

Diệp Húc thu hồi cửu đỉnh, luồng uy năng làm cho người ta khiếp sợ kia lập tức tán đi, cười tủm tỉm tế khởi Di La Thiên Địa Tháp.

Khoa Phụ Mão thở phào nhẹ nhõm, chân phải đột nhiên giậm xuống, Diệp Húc chỉ cảm thấy mặt đất rung lên dữ dội, chấn hắn bắn lên cao, trong lòng cả kinh, lập tức biết không ổn.

Ầm ầm!

Bên tai hắn dường như truyền đến một tiếng sấm, chỉ thấy một nắm đấm thật lớn đập cho không gian trước mặt hắn vỡ nát như ngọc lưu ly, gào thét đập tới.

Nắm đấm này gần như to bằng thân thể hắn!

"Lão đệ, thế này mới đúng! Đàn ông so đấu, nên thống khoái một quyền một cước như vậy, từng quyền đến thịt!"

Khoa Phụ Mão cười to, bị Diệp Húc áp chế hồi lâu, rốt cuộc có thể dùng quyền cước, đắc ý dào dạt nói: "Nếu cậu không chống đỡ được, nhớ nói rõ một tiếng!"

"Vạn pháp chi thủ!"

Diệp Húc quát lớn một tiếng, thân hình run lên, lập tức một đám móng vuốt dị thú từ sau đầu hắn thò ra, bắt lấy Di La Thiên Địa Tháp, thúc dục tòa bảo tháp này nghênh lấy nắm tay của Khoa Phụ Mão.

Khí lãng cuồn cuộn, Vạn Pháp đại thủ của Diệp Húc rầm một tiếng vỡ ra, cũng là bị lực phản kích cực lớn chấn vỡ, luồng lực phản kích này chấn cho khí huyết hắn lưu động, không tự chủ được bay ra ngoài hơn dặm.

Khoa Phụ Mão quá mạnh, đánh hắn cùng cả bảo vật bay đi!

Diệp Húc vừa ổn định thân hình, đã thấy Khoa Phụ Mão hơi dừng dừng nắm đấm lại, lập tức thu về, xoay người nhảy đi như bay, cao giọng nói: "Lão đệ, ngày khác chúng ta lại đánh một hồi, hôm nay hết hứng rồi!"

Diệp Húc từ từ phun ra một khẩu trọc khí, trong lòng kinh ngạc vạn phần: "Với tính cách hiếu chiến của Hữu Tài huynh, sao lại chỉ thi triển một chiêu liền rời đi? Chẳng lẽ hôm nay anh ta thật sự không có hứng? Tính tình của Khoa Phụ tộc thật quái dị…"

Trong phòng bệnh, Khoa Phụ Minh Nguyệt nhấc một thùng sắt thật lớn lên, từng chậu dược tài nồng hương được đổ vào trong thùng, lập tức bắt lấy mấy tiểu hỏa tinh đặt ở dưới dược thùng.

Trong dược thùng, Khoa Phụ Mão nhô đầu ra, lải nhải nói: "Minh Nguyệt tỷ, tiểu tử này dùng vu bảo đè ta, quá tổn hại! Ta vốn không nghĩ tới, tòa quái tháp của cậu ta kia lại cứng rắn như vậy, nặng như vậy…"

"Tay gãy rồi thì đừng nói nữa!" Đại vu y trừng hắn một cái, quở trách nói.

"Ta là gãy tay, cũng không phải đứt cổ họng nha…"

Khoa Phụ Mão còn định nói nữa, một cái chậu gỗ chụp lên đầu hắn, Khoa Phụ Minh Nguyệt giơ tay ra ấn lên chậu gỗ, ấn cả người hắn xuống trong dược thang.

Ba ngày sau khi Diệp Húc nhìn thấy Khoa Phụ Mão, hắn vốn tưởng vị đại hán khôi ngô này tới tìm hắn là để đánh một hồi nữa, không nghĩ tới Khoa Phụ Mão cũng không hề nhắc tới chuyện này, mà giữ chặt lấy hắn, thần thần bí bí nói: "Lão đệ, đi cùng ta tới Thiên Yêu Cung cầu hôn!"

Diệp Húc chần chừ một lát, do dự nói: "Hữu Tài huynh, huynh xác định chúng ta là đi cầu hôn, chứ không phải đi tìm cái chết?"