Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 306: Giao con mẹ ngươi

"Tòa Nam Thiên Môn này, so với thứ mà đám hư ảnh cấm bảo đánh mở ra, dáng vẻ rất tương tự…"

Diệp Húc bay quanh Thiên Địa Hồng Lô mấy vòng, không ngừng đánh giá, chỉ thấy hai cánh cửa Nam Thiên Môn đóng chặt, đứng sừng sững trong Cửu Đại Thần Hỏa, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mà cánh cửa này lại lù lù bất động.

"Khó trách vừa rồi bằng sức một mình ta cũng không thể thu Thiên Địa Hồng Lô lại, hóa ra bên trong hỏa lô còn có một tòa Nam Thiên Môn. Nhưng mà, tòa Nam Thiên Môn này sao lại trốn ở chỗ này?"

Hắn suy nghĩ trăm lần vẫn không tìm được lời giải, ngay tại lúc trước không lâu, một kiện bảo vật có thể so với cấm bảo đánh mở Nam Thiên Môn, thả ra rất nhiều vu bảo, sau khi các môn phái các thế lực tản hư ảnh cấm bảo đi, Nam Thiên Môn cũng khép lại, lẫn vào trong đám vu bảo biến mất không thấy nữa.

Lúc này, bên trong Côn Luân Thánh Địa cổ, còn có không biết bao nhiêu kẻ như phát điên mà lùng sục, nhưng vẫn không thể tìm ra cánh cửa này.

Nếu Nam Thiên Môn tránh ở trong khẩu Thiên Địa Hồng Lô này, quả thật có thể tránh được tai mắt của rất nhiều cường giả Tam Thần Cảnh, khống chế hỏa lô thoải mái trốn thoát.

Nhưng mà, Diệp Húc lại cấp bách tìm một lò luyện đan tốt để giao cho Hùng Bi luyện chế đan dược, không ngờ sau khi thu được Thiên Địa Hồng Lô còn có hàng tặng kèm, thu luôn cả tòa Nam Thiên Môn này.

"Kỳ thật, ta chỉ là thu được một lò luyện thuốc mà thôi…" Sợi ý niệm kia của Diệp Húc rời khỏi ngọc lâu, lẩm bẩm nói.

Nam Thiên Môn tuy là chế phẩm mà Tây Hoàng dựa theo tòa Nam Thiên Môn Thiên Đình viễn cổ rèn thành, nhưng kiện bảo vật này là trọng bảo chỉ kém cấm bảo một chút, uy năng dũng mãnh cực đoan, thậm chí có thể nói là phong ấn hùng mạnh nhất!

Bảo vật bị phong ấn trong cánh cửa này nhiều không thể đếm được, có một số bảo vật còn có thể đối kháng với đám hư ảnh cấm bảo!

Quan trọng nhất là, tòa Nam Thiên Môn này, chính là kho báu Tây Hoàng, đoạt được Nam Thiên Môn nghĩa là đoạt được kho báu Tây Hoàng!

"Ta thật sự thầm muốn thu một bếp lò để luyện dược mà thôi…"

Diệp Húc phục hồi tinh thần lại, chớp chớp mắt: "Đương nhiên, nếu là thu được một khẩu Thiên Địa Hồng Lô, tặng kèm kho báu Tây Hoàng, như vậy ta chỉ có thể cười mà nhận thôi!"

Nam Thiên Môn đột nhiên bay lên, cánh cửa cực lớn này bay ra khỏi Thiên Địa Hồng Lô, gào thét xông lên trời cao, hóa thành một luồng lưu quang, ầm một tiếng đánh vỡ tầng chắn giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai của ngọc lâu.

Kiện bảo vật này như thông linh, biết mình bị người thu, nóng lòng thoát thân.

Lực lượng cực lớn chấn cho thân mình Diệp Húc run lên, ngọc lâu cũng nhảy lên không ngớt.

Oành! Oành!

Cánh cửa này liên tục phá tan hai tấm chắn, tiến vào ngọc lâu tầng thứ ba của hắn, tiếp tục đánh lên trên, định xông lên tầng thứ tư, lại bị chặn, tấm chắn của tầng thứ tư giống như hoàng thiên hậu thổ, vô cùng nặng, không thể đánh vỡ.

Nam Thiên Môn đâm vào khắp nơi, chấn cho ngọc lâu trên đỉnh đầu Diệp Húc nhảy lên không ngừng, làm Tống Cao Đức và Phượng Yên Nhu nhìn thấy mà buồn bực dị thường.

"Diệp lão đệ lại đang làm cái trò gì đây?" Tống Cao Đức thầm nghĩ trong lòng.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Nam Thiên Môn cũng an tĩnh lại, dường như đã cam chịu số phận, lẻ loi dựng thẳng trong ngọc lâu tầng thứ ba của Diệp Húc, đối diện với ngọc thụ.

Không gian tầng thứ ba của ngọc lâu hắn đều là Thái Dương Chân Hỏa, hừng hực thiêu đốt, một gốc ngọc thụ và một cánh cửa dựng đứng bên trong liệt hỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.


Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: "Ngọc lâu tầng thứ tư ngay cả ta đều không thể mở ra, nếu ngươi có thể đánh vỡ thì lại giúp ta một đại ân."

Cao thủ các môn các phái các thế lực, lúc này không ít người đang truy kích khẩu Thanh Đăng Hắc Quan kia, cho rằng trong quan tài này chính là thân thể Tây Hoàng, nhưng Diệp Húc giờ phút này đã không hè có ý định vô giúp vui.

"Nếu bị người biết Nam Thiên Môn rơi vào trong tay ta, ta sẽ bị người đập nát!" Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Tống Cao Đức hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi hoặc nói: "Kỳ quái, tông chủ giáo chủ các phái vẫn không hề ra tay, chẳng lẽ cái quan tài đen kia không phải cấm bảo sao?"

Đối với cường giả như Ứng Tông Đạo mà nói, bảo vật đáng giá cho bọn họ tranh đoạt, chỉ có cấm bảo, những bảo vật bình thường ít khi được bọn họ đặt trong mắt.

Theo điểm này có thể thấy được, khẩu Thanh Đăng Hắc Quan kia chỉ sợ không phải cái gọi là cấm bảo, có khi chỉ là bảo vật có uy năng gần đến cấm bảo mà thôi.

Phượng Yên Nhu nâng tay mân mê tóc mai bên trái, dịu dàng nói: "Khẩu quan tài kia không phải cấm bảo, uy năng cấm bảo cực kỳ hùng mạnh. Thậm chí, lúc trước Thủy hoàng đế luyện chế Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân, hợp lại cũng không phải cấm bảo hoàn chỉnh. Nếu cái quan tài đó thật sự là cấm bảo, hoặc là bên trong có xác của Tây Hoàng, Côn Luân Thánh Địa cổ chỉ sợ đã bị đánh nát, bị quan tài kia cắn nuốt rồi!"

Thủy hoàng đế cũng không có thành Vu hoàng, ông tan gay cả Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân đều không tế luyện hoàn chỉnh, nhưng hư ảnh của Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân, uy năng hùng mạnh cực đoan, có thể đặt song song với hư ảnh cấm bảo.

Cho dù không phải cấm bảo, Thanh Đăng Hắc Quan này có uy năng cũng cực kỳ hùng mạnh, thậm chí có thể dễ dàng diệt được cường giả Tam Thần cảnh, cái vu bảo này, đáng giá cho cường giả, cao nhân Tam Thần cảnh thậm chí là cảnh giới cao hơn, tranh giành lẫn nhau.

Ngoại trừ cái quan tài đen này, trong những bảo vật khác cũng có không ít thứ có uy năng cực kỳ dũng mãnh, nhưng chất lượng đại đa số vu bảo cũng không phải đặc biệt cao, chỉ có vài món vu bảo có uy năng có thể nói là dũng mãnh.

Nhưng những bảo vật đó bay lượn khắp nơi, chợt lóe qua, thậm chí có một số vu bảo đã nhân cơ hội bay ra khỏi Côn Luân Thánh Địa cổ, đi ra ngoại giới, không biết sẽ rơi vào nhà ai.

Nhưng, những vu bảo đó so với kho báu tây hoàng mà nói, chỉ là một cái lông trâu mà thôi, bởi vậy rất nhiều vu sĩ vẫn truy tìm tung tích Nam Thiên Môn khắp nơi.

Càng nhiều vu sĩ lại nhân cơ hội thu các bảo vật khác, những bảo vật đó chất lượng rất tốt, được một hai món cũng là một khoản lớn.

Rất nhanh, bảo quang mãn trời tan đi, chỉ còn lại Thanh Đăng Hắc Quan và vài món vu bảo khác, bị nhiều cường giả Tam Thần cảnh vây khốn lại, chỉ có điều là trong thời gian ngắn không có cách nào thu được.

Ba người Diệp Húc cũng nhân cơ hội thu vài món vu bảo, trong đó Diệp Húc lấy được một thanh Lục Dương Kim Chùy, cũng là một kiện vu bảo rất không tệ.

Thanh Lục Dương Kim Chùy này chỉ cần tuôn chân nguyên vào, liền có thể điên cuồng biến lớn, đầu chùy giống như một ngọn núi nhỏ hoành trên không chung, một chùy nện xuống, long trời lở đất, chính là vu bảo cận chiến!

Đây là một kiện vu bảo trấn giáo mà phải là vu sĩ đã tu luyện đến Tam Dương cản, liên tục vượt qua thử thách lục đạo sát khí mới có thể luyện chế được, mang theo thuần dương chi khí, uy lực cương mãnh bá đạo, nhưng so với tòa Nam Thiên Môn trong Thiên Địa Hồng Lô kia mà nói, thật sự bé nhỏ không đáng kể.

Diệp Húc thu Lục Dương Kim Chùy vào trong ngọc lâu, quăng cho Can Sài Giao làm cho con long mã này vui mừng cả nửa ngày.

Hiện giờ Diệp phong chủ tiền nhiều thế lớn, tọa giữ kho báu Tây Hoàng, cho nên thật sự chướng mắt loại bảo vật như Lục Dương Kim Chùy kia.

Phượng Yên Nhu Tống Cao Đức cũng chiếm được vài món vu bảo uy lực cực kỳ hùng mạnh, trong lòng đặc biệt vui mừng.

"Hiện tại vu bảo trong Côn Luân Thánh Địa cổ đã cực ót, những bảo vật còn lại đều cực kỳ mạnh mẽ, chúng ta không có tư cách nhúng tay, không bằng rời khỏi nơi thị phi này, miễn cho bị cường giả liên lụy." Diệp Húc đề nghị nói.

Phượng Yên Nhu và Tống Cao Đức đều gật đầu đồng ý, đột nhiên Vinh Lâm suất lĩnh mười mấy tên đệ tử Ma Tông bay đến, cao giọng nói: "Diệp sư thúc, nơi đây đã không còn chuyện của chúng ta nữa, không bằng cùng nhau rời đi, thế nào?"


Diệp Húc cười nói: "Ta cũng đang định rời đi đây."

Lại đúng lúc này, một con Lục Nhãn Kim Thiềm cực lớn từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước người đám người Diệp Húc.

Ngụy Hiên đứng trên đỉnh đầu con cóc kia, ánh mắt lành lạnh, cười lạnh nói: "Diệp sư đệ, các ngươi thu không ít bảo vật đi? Hiện giờ ngươi có thể nộp lên trên! Sáu phần, nhớ kỹ, ngươi cần nộp lên sáu phần cho ta!"

"Ngụy sư huynh, giao cái con mẹ ngươi đấy." Diệp Húc mỉm cười nói.

Tống Cao Đức đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ: "Khẩu khí nói chuyện của Diệp lão đệ, thật đúng là tức chết người không đền mạng mà, đối địch với hắn, chỉ cần tức giận thôi đều phải chết sớm vài năm. Nếu ta là Ngụy Hiên, chỉ sợ sớm đã hộc máu bỏ mình rồi…"

Ngụy Hiên sắc mặt âm trầm, giận dữ cười nói: "Ngươi dám trái với quy củ mà trưởng lão chúng ta định ra sao? Chiếu theo quy củ…"

"Quy củ cái con mẹ ngươi." Diệp Húc tế khởi Thiên Cơ Tán, không hề sợ hãi nói.

"Ngươi muốn chết!"

Ngụy Hiên nổi giận, Lục Nhãn Kim Thiềm đã ở trong trạng thái cuồng bạo, sáu con mắt quét qua, cái miệng rộng mở ra ngậm lại, cả giận nói: "Lần trước ở trong Thương Minh Cấm Thần đại trận, ta không thể dùng nguyên thần, nên mới bị ngươi chiếm tiện nghi! Hiện giờ ta lại muốn xem, ngươi thoát thân như thế nào!"

Lão đang định ra tay, đột nhiên Vinh Lâm trầm giọng nói: "Ngụy sư thúc, lần này Nam Thiên Môn phát sinh dị biến, quy củ lập ra lúc trước đã không còn hiệu lực! Mọi người bằng thực lực thu bảo vật, ai thu được gì thì là của người đó! Nếu Diệp sư thúc thu được bảo vật, về lý nên là của thúc ấy hết, không nên tranh đoạt."

Tuy rằng hắn nhỏ hơn Ngụy Hiên một bối phận, nhưng khi nói chuyện, uy nghiêm tất hiện, rất có loại khí độ làm kẻ khác phải e ngại.

"Không sai!"

Một gã đệ tử Ma Tông bi phẫn nói: "Nam Thiên Môn kịch biến, những đệ tử chúng tôi đây đều đã chết bảy phần, nếu không phải Vinh sư huynh cứu giúp, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt, nếu là còn muốn nộp lên sáu phần, thiên lý ở đâu?"

"Những vu bảo chúng tôi thu, cũng không phải đoạt được từ trong Nam Thiên Môn, mà là bằng thực lực thu trong thánh địa, quy củ trước nên xóa bỏ đi!"

"Nếu các vị trưởng lão ngay cả vu bảo chúng tôi dùng tính mạng để đổi được mà cũng muốn đoạt, chỉ sợ rất khó phục chúng!"



Rất nhiều đệ tử cùng chung suy nghĩ, Ngụy Hiên sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: "Khốn nạn, các ngươi phản rồi! Vinh sư điệt, ta biết ngươi có giao tình tốt với Diệp sư đệ, muốn che chở hắn. Nhưng đây là quy củ các vị trưởng lão đã cùng định ra, các ngươi dám trái với quy củ, chính là phản kháng lại Thánh Tông, cùng nhau phản giáo, tất cả đáng chết!"

Lục Nhãn Kim Thiềm mở cái mồm to ra, đầu lưỡi liếm qua, làm không gian xuất hiện từng vết rách, cực kỳ dữ tợn, rít gào nói: "hay là các ngươi muốn làm kẻ phản giáo hả?"

"Ngụy sư đệ, quy củ lập ra lúc trước, không hợp lý, cho nên hủy bỏ đi."

Tiết trưởng lão bay tới, trầm giọng nói: "Bảo vật mà các đệ tử thu, theo lý nên thuộc về bọn chúng, không cần nộp lên trên."

Vinh Lâm gật đầu nói: "Không sai, lần này Nam Thiên Môn phát sinh dị biến, chúng đệ tử chết thương thảm trọng, nếu lại bắt bọn họ nộp vu bảo mà bọn họ dùng mạng đổi lấy, kia còn là người sao? Cho dù Tông chủ biết đến, cũng sẽ đồng ý hành động này."

Ngụy Hiên hít một hơi thật sâu, điềm nhiên nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta không nhắc đến quy củ nữa. Hiện giờ ta muốn trả thù, các vị hẳn là sẽ không ngăn cản chứ?"

Tiết trưởng lão cười nói: "Quy định của Thánh Tông, chỉ cần không trả thù trong Thánh Tông, chúng ta đương nhiên sẽ không ra tay can thiệp, Ngụy sư đệ xin cứ tự nhiên."

"Diệp Thiếu Bảo, bây giờ chính là tử kỳ của ngươi…"

Ngụy Hiên mừng rỡ, ánh mắt quét tới hướng Diệp Húc, không khỏi ngẩn ra, chỉ thấy chỗ ba người Diệp Húc sớm đã trống không, ba người kia đã sớm nhân cơ hội rời đi, không khỏi nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm đám người Tiết trưởng lão, Vinh Lâm, điềm nhiên nói: "Tiết Đạo Viễn, Vinh Lâm, là các ngươi để nó chạy đi?"

Tiết trưởng lão thản nhiên nói: "Diệp sư đệ tự mình có chân, cậu ta rời đi, ta sao có thể cản lại chứ?"

Ngụy Hiên giận dữ, Lục Nhãn Kim Thiềm thả người nhảy lên, bay ra hơn mười dặm, gào thét đuổi hướng cửa vào Côn Luân Thánh Địa cổ.

"Ngụy sư đệ gặp phải Diệp sư đệ, đúng là bi kịch, ngay cả thân thể đều bị Diệp sư đệ chém…"

Tiết trưởng lão lắc đầu thở dài, ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, chỉ thấy những trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông khác còn đang đại chiến cùng các cao thủ thế lực khác, tranh đoạt Thanh Đăng Hắc Quan, không khỏi thất thần nói: "Chết tiệt, tòa Nam Thiên Môn kia đi nơi nào rồi…"