Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 127: Quần hùng hội tụ

"Nếu có thể đem Can Sài Giao cùng đầu hắc hùng này vào trong vu hồn giới, vậy vô địch rồi …" Diệp Húc trong lòng thở dài một tiếng. Dù sao hắn cũng không hiểu được Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh. Nếu hiểu được tâm pháp này, tế luyện Can Sài Giao cùng Hùng Bi trở thành vu bảo, liền có thể mang vào trong vu hồn giới, đại sát tứ phương!

Diệp Húc lại khổ tu hai ngày, tiếp tục mài dũa Cửu Chuyển Nguyên Công của mình. Môn tâm pháp này cần lượng lớn nguyên khí. Hắn cần cù khổ tu, Cửu Chuyển Nguyên Công cảnh giới ngũ trọng giống như đổ mãi không đầy vậy, không ngừng cắn nuốt nguyên khí của hắn, không có chừng mực.

"Khó trách Diệp gia tổ tiên không thể tiếp tục tu luyện nữa. Nếu không phải ta có Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật, chỉ sợ cũng phải chùn bước với tâm pháp này…"

Tới ngày thứ ba, Diệp Húc rốt cuộc cũng khởi hành đi Mã Đạp Hồ. Hắn không có mang theo Can Sài Giao, mà đi bộ, bước chân cực kỳ mau lẹ, không kém tuấn mã chút nào. Bôn tẩu liên tục hai canh giờ, hắn đi tới một gò đất màu xanh, phía trước là Mã Đạp Hồ. Chỉ thấy những bờ ruộng giao thoa với nhau, cấu thành mặt hồ chi chít đường đi như mạng nhện.

Nơi này từng là Thanh Khâu Cổ Quốc, nghe nói là quốc gia được thượng cổ yêu tộc thành lập, một thời hưng thịnh. Sau này Thanh Khâu cổ quốc bị diệt, nhân tộc mới dần dần hưng thịnh, tuy nhiên vết tích ở nơi này vẫn còn.

Diệp Húc đi tới bên hồ, xa xa chỉ thấy ở giữa mặt hồ có một ngọn núi cong, bị những thủy đạo thông suốt bao quanh.

Ngọn núi này chính là một tòa băng sơn, chiều cao trên 1000 mét, đỉnh núi tồn tại một vài tòa cổ tháp, ngoại trừ đó ra cũng không còn vật gì khác.

Làm cho người ta phải tặc lưỡi lấy làm kỳ là, lúc này thời tiết tuy rằng không phải rất nóng, nhưng cũng chưa tới mùa đông khắc nghiệp. Trong hồ không ngờ lại có một tòa băng sơn, hàng năm không tan đi, đích xác làm cho người ta cảm thấy khó có thể tưởng tượng.

Chân núi trên mặt hồ lơ lửng một đóa hoa sen màu phấn hồng cực lớn, phạm vi tới hơn mười mẫu. Diệp Húc lập tức biết được nơi đó là nơi ở của Bách Hoa cung chủ.

Bên cạnh lại truyền tới từng đạo khí tức khó hiểu nhưng khủng bố. Bên cạnh hoa sen là một mảnh huyết hồ, giống như thuần túy dùng máu tươi đổ xuống mặt hồ vậy.

Bên cạnh phiến huyết vân này, cũng là một mảnh quỷ sương, quanh cảnh thảm đạm. Chỉ thấy một đầu quỷ vương mặt mũi hung tợn đang đi lại bên trong đó.

Còn có một mảnh lụa mỏng tử la bay trên không trung, bao phủ phạm vi hơn mười mẫu, đối kháng với huyết hồ cùng quỷ sương.

Cách đó không xa lại có một đại kỳ mà xanh đang lơ lửng trên không trung. Ước chừng có ba tới năm mươi mẫu, đón gió lay động, bay phất phới. Trên mặt cờ kia chẳng có gì ngoài một ngồi sao màu bạch kim, to lớn vô cùng, chậm rãi chuyển động bên trong đại kỳ, tản ra sát khí sát phạt vô cùng vô tận.

Đông thời ngôi sao này còng không ngừng hút ra một đạo chu thiên tinh lực, cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong.

Diệp Húc nao nao, hắn có thể cảm giác được, ngôi sao này lấy đi thất sát tinh trong tử vi tinh đấu. Cũng không giống hắn tu luyện chu thiên tinh đấu luyện khí thuật. Tiểu Chu Thiên phát ra tất cả mọi vật đều cắn nuốt được.

"Đại kỳ màu xanh này là vu bảo do Thất Sát cung cung chủ luyện chế ra, chủ tu thất sát tinh lực!"


Diệp Húc ánh mắt chớp động thầm nghĩ: "Bên trong Tử Vi tinh đấu có 24 ngôi sao. Thất sát chỉ là một trong số đó, mà Tiểu Chu Thiên thì có 72 tinh đấu, bao gồm cả Tử Vi tinh đấu. Thất sát cung cung chủ chỉ tu luyện thất sát tinh lực, liền có thành tựu cao như vậy, có thể khai tông lập phái. Điều này chẳng phải nói Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấm Pháp của ta, còn phải tốt hơn nhiều so với tâm pháp trấn phái của Thất Sát cung sao…"

Trong lòng hắn cực kỳ khiếp sợ, thất sát cung chủ và bách hoa cung chủ là hai nhân vật hùng tài đại lực. Tu vi của họ sâu không lường được. Thế mà tâm pháp của mình lại tốt hơn tâm pháp của bon họ nhiều lắm, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta líu lưỡi, kích động khó có thể giữ mình.

Diệp Húc đạp sóng mà đi, thẳng tới ngọn núi, đợi khi tới được chân núi băng, chỉ thấy nơi này đã tụ tập mấy trăm danh vu sĩ., còn có người ở nơi khác đang không ngừng kéo tới.

"Diệp lão đệ, bên này!" Lương Vương phất tay với Diệp Húc, lập tức làm cho ánh mắt nhiều người dừng trên người Diệp Húc.

"Vị này chính là đà chủ Vân Môn sơn của Ngũ Độc giáo?"

Không ít người đang đánh giá Diệp Húc, trong lòng kinh ngạc vạn phần, thầm nhủ: "Nghe nói hắn náo động Thanh Châu, hiện giờ lại nắm giữ phân đà Thanh Châu của Ngũ Độc giáo. Tuổi trẻ như vậy mà đã có địa vị cao, có thể ngồi cùng chỗ với những cung chủ tông chủ kia rồi.

"Nghe nói người này lòng lang dạ sói, ngay cả người của Quỷ Vương tông cũng bị giết mất vài người. Ta nguyên tưởng hắn là một thanh niên trai tráng râu quai nón rậm rạp, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy!"

"Tu vi của hắn không ngờ chỉ đạt tới Cố Nguyên kỳ, tu vi yếu nhược như vậy có thể chống lại Thanh Châu bát đại thế gia, vu sĩ Thanh Châu cũng quá rác rưởi đi"

Thiếu chủ Huyết Thần Bảo La Tu trong mắt tuôn ra một đoàn tinh quang, hung tợn nhìn thẳng vào Diệp Húc, sắc mặt âm tình bất định, thầm nghĩ: "Tiểu tử này không ngờ không chết! năm lão bộc dưới tay ta, mỗi người đều là cao thủ Chân Nguyên kỳ, làm sao lại không xử trí được hắn? tới cùng là ai ra tay, cứu tiểu tử này đi? Chẳng lẽ là người của Bách Hoa cung …"

Hắn bị một quyền của Diệp Húc nện vào mặt, bay thẳng xuống núi, thể diện mất hết cho nên hận Diệp Húc tới tận xương tủy, trong lòng tràn ngập sát khí.

Môn hạ của Quỷ Vương Tông cũng có không ít ánh mắt hướng tới Diệp Húc. Thậm chí ngay cả Quỷ Vương Tông tông chủ Sài Tuyên cũng lạnh lùng nhìn về phía Diệp Húc. Ánh mắt hắn như ngưng thực, dừng ở trên người Diệp Húc, trong nháy mắt một cỗ áp lực khiến cho hắn không thể thở dốc được.

"Một tiểu bối, ngay cả đệ tử Quỷ Vương Tông ta cũng dám giét, thậm chí lão quái vật Lệ Thượng Dương cũng vì vậy mà sát lên Quỷ Vương Tông ta, khiến cho mặt mũi Quỷ Vương tông mất hết! Tiểu tử này, đáng chết!"

Diệp Húc đi tới bên người Lương Vương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cảm giác được hơn mười ánh mắt xích lõa tràn ngập sát khí. Hắn không chút nghi ngờ việc nếu Bách Hoa cung chủ không có ở trong này, thì ngay lập tức hắn sẽ bị người đánh thành cặn bã.

Người như Quỷ Vương Tông tông chủ, là cự phách trong ma đạo, khai tông lập phái, hùng bá một phương. Hắn trở thành vu sĩ mới có mấy thắng, so sánh với nhân vật cự phách như vậy, chênh lệch như một cái lạch trời vậy, không thể vượt qua được.

Tuy nhiên Diệp Húc cũng có tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian vừa đủ. Hắn tuyệt đối sẽ gắng sức đuổi theo ma đạo cự phách này, thậm chí siêu việt bọn họ, dẫm nát trên đầu bọn họ, dùng ánh mắt nhìn xuống mà nhìn bọn họ!


Đây là do Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần cấm pháp cho hắn niềm tin. Môn tâm pháp này, tuyệt đối còn hơn gấp trăm lần tàn thiên cấm pháp Bách Quỷ Kim Chương của Bách Quỷ Tông!

"Diệp lão đệ, ngươi quả nhiên rất cao tay, không ngờ có thể chạy thoát khỏi tay năm lão bộc của Huyết Thần Bảo thiếu chủ!" Lương Vương giơ ngón tay cái lên, cười nói.

Diệp Húc khiêm tốn nói: "May mắn mà thôi."

Lương Vương cười ha hả, giới thiệu mười chín thanh niên phía sau lưng hắn, cười nói: " …mấy tiểu tử này, đều là tài năng tuấn kiệt của Thanh Châu ta. Bọn họ tiến vào trong vu hồn giới, còn xin Diệp lão đệ chiếu cố nhiều hơn."

Bách Hoa cung chủ phân cho Thanh Châu thế gia mười danh ngạch, Diệp Húc lại bỏ thêm chín danh ngạch. Thanh Châu bát đại thế gia mỗi nhà 2 danh ngạch, còn lại ba danh ngạch đương nhiên Lương Vương phủ độc chiếm. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Lương Vương giới thiệu những người này cho Diệp Húc là có ý tứ, vu hồn giới nguy hiểm rất cao, hy vọng Diệp Húc có thể giúp đỡ bọn họ một phen.

"Để cho hắn chiếu cố chúng ta sao?"

Một thanh niên trong đó cười lạnh, khinh miệt liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái nói: "Một Cố Nguyên kỳ vu sĩ, chỉ sợ vừa mới tiến vào vu hồn giới, chúng ta phải chiếu cố ngược lại hắn mới đúng!"

Lại có một thanh niên cười ngạo nghễ nói: "Võ mỗ không chiếu cố phế vật, muốn sống, bằng bản lĩnh chính mình đi, đừng có ẻo lả như đàn bà, cầu người bảo hộ!"

Lương Vương sắc mặt khẽ biến, đang muốn mở miệng quát lớn, Diệp Húc mỉm cười nói: "Ngươi là ai?"

Thanh niên kiêu căng kia nói: "Võ gia Võ Sơn Minh, hiện giờ đã tu luyện tới Dung Nguyên bát phẩm! Diệp đà chủ, ngươi lúc trước đại náo Thanh Châu, may là ta không ở, nếu không…"

"Lớn mật!"

Diệp Húc sắc mặt chuyển lạnh khiển trách nói: "Võ gia gia chủ các ngươi, ở trước mặt ta cũng không dám nói như vậy! Lúc trước ở Thanh Châu, hai tay của hắn bị ta vặn gãy, nếu không phải Bách Hoa cung chủ ngăn trở, ta đã chém chết hắn rồi! Ngươi có thân phận gì, cũng dám dõng dạc như thế trước mặt ta?"

Võ Sơn Minh đỏ mặt, đang lúc tức giận, Lương Vương đã tát cho hắn một cái phẫn nộ quát: "Khốn khiếp! Võ gia các ngươi hai danh ngạch, một là Bách Hoa cung chủ tặng, một cái là Diệp thúc thúc ngươi cấp cho! Nếu không phải Diệp thúc thúc ngươi thiện tâm, ngươi có thể đứng ở chỗ này sao? Đừng có nói lời vô nghĩa nữa, nếu không ta đuổi ngươi về nhà, xem mấy lão già nhà ngươi xử lý ngươi thế nào?"

Võ Sơn Minh không dám cãi lại, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Húc một cái, lui lại trong đám người.

"Diệp lão đệ, ngươi là thúc thúc của bọn chúng, chấp nhặt với đám tiểu bối làm gì?" Lương Vương cười nói.

Diệp Húc thầm than một tiếng, biết rằng tuy mình đã đánh cho đám vu sĩ Thanh Châu mặt mày xám tro nhưng dù sao cũng là mượn uy lực của Bạo Viên đan. Tu vi của mình còn thấp, vu sĩ Thanh Châu cũng không phục mình à.

Thậm chí ngay cả Lương Vương đối với mình kính cẩn có lễ, cũng là vì Thiên Hương Tục Mệnh Đan. Kỳ thực hắn vẫn còn hoài nghi thực lực chân thật của Diệp Húc.

"Cảnh giới thấp, thực lực chưa chắc đã thấp, lấy thực lực của ta trước mắt, đám đệ tử thế gia này căn bản không thèm nhìn! Chỉ có đệ tử tinh anh trong môn phái, mới là kình địch của ta!"

Tới giữa trưa, cung chủ tông chủ của năm môn phái đều đứng dậy, Bách Hoa cung cười nói: "Chư vị, nếu người đã tới đông đủ, như vậy chúng ta đồng loạt ra tay, mở cửa vu hồn giới đi!"

Mấy vị tông chủ, môn chủ, bảo chủ liếc nhau, gật đầu. Đột nhiên trên đỉnh đâu Thất Sát cung cung chủ Hàn Đông Dương đại kỳ màu xanh phần phật triển khai. Thất sát tinh ở giữa mặt cờ gào thét từ trong đại kỳ lao ra, hướng thẳng tới băng sơn.