Cách Bắc Ưng Trang lối bốn mươi dặm đường, một đoàn lữ hành bốn người, ba trai một gái đang rong ruổi tắm ánh nắng ban mai của mùa đông, cả đoàn vẫn tiếp tục cuộc hành trình. Cô gái duy nhất trong đoàn đang ngồi trên lưng lạc đà, trông càng hiển hiện sự bé nhỏ của nàng, lúc này nàng đương đi sát với một chàng thanh niên anh tuấn đẹp trai, đôi lạc đà đi song song với nhau, còn hai người đàn ông kia, đi cách xa phía trước đến bốn năm trượng.
Hai người đàn ông phía trước không hề quay đầu lại, hình như họ rất biết điệu với đôi tình nhân đang đi phía sau; đi được một chập, hướng đi bắt đầu chuyển dần về phía Tây Bắc, sau khi vượt khỏi một đồi sa mạc tương đối cao, tay cương của thiếu nữ như có vẻ uể oải! Nhưng sự thực nàng đâu mệt mỏi gì, chẳng qua vì lúc rời khỏi Bắc Ưng Trang đến giờ, ông chồng chưa cưới nàng không hề lên tiếng với nàng một câu nào, lòng dạ cô nàng đã cảm thấy không vui, nên lúc này vờ bộ uể oải để làm nũng với người yêu, mục đích là để cho người yêu quan tâm chăm chú đến mình, và nhất là chuyện trò cho đỡ ghiền. Nàng đưa mắt tống tình, ấy thế mà ông tình lang phải gió lại không chịu hiểu cho đáy lòng thiếu nữ mới khổ; thiếu nữ đã bực bội, nàng bắt đầu làm nũng thực sự:
- Anh Linh ơi! ...
Chàng thanh niên anh tuấn quay sang đầu lại, nhẹ giọng hỏi ngay:
- Gì thế em Liễu Mi?
Liễu Mi gắt yêu:
- Cứ lo đi trước một mình, đường dốc thế này mà không chịu kéo giúp người ta một tay.
Chàng Linh nhà ta đi đàng trước bụng nghĩ thầm: Con đòi con khéo nũng nịu thật, mình phải cẩn thận hơn, nhỡ lộ tẩy thì hỏng chuyện hết...
Nghĩ xong, chàng Thượng Quan Linh bèn đứng ngay lại đưa tay ra để kéo cương cho cô thứ nữ đanh đá của Thanh Thông Bang leo lên gò cát, lúc này Liễu Mi ung dung ngồi như một bức tượng bồ tát trên lưng lạc đà, mà chờ Anh Linh ra sức kéo cương lôi lên gò. Anh Linh sau khi qua khỏi gò, bụng lại thầm nhủ: Con bé này tai quái thật, công lực của nó đâu phải là không có cách qua khỏi gò này, rõ ràng cố tình làm nũng để bắt tội người yêu. Hừ! Lẽ đương nhiên đâu biết mình là Thượng Quan Linh giả, trò chơi này kể cũng thú vị thật! Hà hà!...
Liễu Mi thấy ông tình nhân của mình vẫn câm như hến, lại lên tiếng:
- Anh Linh! Sao không nghe anh nói chuyện gì cả, bộ trong người khó chịu sao?
Anh chàng Linh này tương kế tựu kế cất giọng khản tiếng rằng:
- Nào em đâu có hay, ngu huynh tối qua bị quá chén, chiều bị cảm gió, chứ em không nghe tiếng anh bị khản giọng đó sao?
Liễu Mi nghe vậy cảm động cho người yêu, thì ra anh Linh của mình đã khó ở trong người, hèn gì chàng ta không được vui lắm, nàng vội cho lạc đà tiến sát ngay bên chàng, và phi thân ngay qua ngồi chung trên lưng lạc đà của Thượng Quan Linh. Giọng thỏ thẻ êm dịu hỏi:
- Anh Linh! Chỗ nào khó chịu đâu! Có phát nóng không? - Nói xong nàng vừa đưa tay bá ngay vào cổ chàng và áp lưng bàn tay lên má chàng thăm xem nhiệt độ.
Thượng Quan Linh không thể nào ngờ được Liễu Mi lại có cử chỉ thân mật đến thế, lúc này tâm hồn chàng cảm thấy chìm đắm vào ý nghĩ say sưa, trống ngực đập thình thịch. Thầm nghĩ: Đây mới thật là số đào hoa của trần gian. Trời ơi, sao không ghen với tên Thượng Quan Linh cho được, một người đẹp ngọc ngà thế này mà mê hắn... đi đâu mà tìm được một người thứ hai như nàng... Nhưng may, đời thằng oách con ấy đã hết vận, cứ để hắn chịu cảnh trong Bắc Ưng Trang một thời gian rồi sẽ hay, sau này ta trừng trị hắn cẩn thận hơn, giờ đây luân đến phiên mình hưởng phúc cái đã! Hà... Hà...
Liễu Mi khẽ thủ thỉ bên tai chàng:
- Anh Linh... lỗi tại em vừa bắt anh ra sức kéo con lạc đà của em, nên anh mới mệt thế... thôi em xin lỗi anh... và em sẵn sàng đến anh một cái... hôn. - Nàng nói rất nhỏ... và nàng lớn dần tiếng rằng: - Nếu anh thích bắt đền!
Lẽ đương nhiên chàng Thượng Quan Linh không phải là người gỗ, chỉ nghe tiếng Liễu Mi thủ thỉ hỏi:
- Sao anh đỡ mệt rồi chứ?
Chàng Thượng Quan Linh giả cười tình rằng:
- Em Liễu Mi đã cho anh thứ linh đơn tuyệt diệu như thế, lẽ đương nhiên là khỏi ngay tức tốc!
Trong cái động tác nóng bỏng nhấp nháy này, Liễu Mi cảm thấy như có gì là lạ, không nói lần hôn này khác hẳn các lần khác, vì trong các kỷ trước, cứ mỗi lần có những động tác thân mật ấy, chàng đều tỏ ra mất bình tĩnh và áy náy, và không bao giờ chàng lại kịch liệt như lần này. Và còn điểm quan trọng, ấy là cá tính đặc biệt của Thượng Quan Linh, Liễu Mi hiểu rõ hơn ai hết.
Thượng Quan Linh vốn là người thật thà, chàng không hề bao giờ biết châm biếm văn vẻ trong chuyện tình, nhưng lần này chàng lại biết nói đùa phong nhã, cái hôn bằng thứ linh đơn tuyệt diệu... Tuy người nói câu này là vô tâm, nhưng người nghe lấy làm lạ, sao một anh chàng khờ về chuyện tình như Thượng Quan Linh, nay bỗng lại trở nên một tay có vẻ sành như thế! Mẹ nàng Liễu Mi, Thanh Thông phu nhân, vốn là quốc sắc thiên hương, thông minh tuyệt đỉnh phò tá chồng Thanh Thông bang chủ Liễu Khải, giải quyết mau chóng các việc khó khăn, có nhiều chuyện trước khi chưa phát giác, phu nhân đã tiên đoán được ít nhiều của sự việc, và luôn luôn khéo léo dàn xếp mọi chuyện được vuông tròn, đó hoàn toàn nhờ ở bộ trí óc thông minh tuyệt đỉnh của phu nhân. Suốt thời gian sống với chồng, đã giúp chồng ứng biến không biết bao nhiêu chuyện khó khăn, trong số những người quen biết phu nhân, có người khâm phục, cũng có kẻ ghen ghét, và những kẻ ghét ấy đã nói xấu phu nhân, cho là người đa nghi, và họ đã lén tặng một biệt hiệu cho phu nhân là Thiên Hồ! (con hồ ly). Dòng máu thông minh tuyệt đỉnh ấy, hình như phu nhân đã di truyền vào huyết quản cho hai cô con gái sinh đôi, và nhất là cô em lại bị ảnh hưởng mạnh hơn cô chị, nhờ vậy nàng Liễu Mi tinh ranh tuyệt đỉnh, thường đoán trúng phong phóc được những việc sẽ xảy ra, lại nữa nàng có một đôi mắt quan sát khá tinh vi. Nhưng kỳ này, việc xảy ra lại chính trên thân người chồng chưa cưới, dù sao Liễu Mi cũng không thể nào nghi ngờ đến người yêu Thượng Quan Linh của mình, lúc này nàng lại tự cười thầm với tính đa nghi của mình.
Bỗng một lạc đà xuất hiện, cách trước mặt hai người không xa. Sở Canh vừa cười vừa gắt:
- Xin hai người làm ơn nhanh cho chút được không? Nam thúc thúc chờ mãi không thấy đến, tưởng là đã xảy ra chuyện gì rồi...
Liễu Mi sực tỉnh, nàng mỉm cười với Thượng Quan Linh nhảy về lạc đà của mình, giật ngay dây cương hấp tấp khởi trình và tươi cười nói rằng:
- Sở đại ca hãy đi trước đi! Chúng ta sẽ theo ngay sau...
Sở Canh tính móc đùa vài câu để chọc hai người, nhưng chàng sực nghĩ nhị cô nương miệng lưỡi ghê lắm, e mình không địch lại thì dại, nghĩ vậy Sở Canh bèn lo đi trước cho xong.
Liễu Mi cười và ra dấu với người yêu:
- Anh Linh! Thôi chúng mình nên đi mau lên, nếu không Nam thúc thúc lại trách chúng mình.
Thượng Quan Linh không trả lời chỉ mỉm cười gật đầu hai người vội đuổi theo Nam Bút và Sở Canh, sau khi nghỉ ngơi một chập, Liễu Mi lo lắng về sức khỏe của Thượng Quan Linh, tính nói với Nam Bút về sự khó chịu của chàng, nhưng bị Thượng Quan Linh ngăn ngay lại, và chàng đã tỏ ý khỏe hẳn rồi, đừng làm kinh động đến thầy, tránh sự lo phiền của ông ta.
Sau khi nghỉ ăn uống, bốn người lại tiếp tục khởi trình tiến về Bách Linh Miếu, trời bắt đầu về chiều, trên bãi sa mạc, gió bắt đầu thoang thoảng, mây trời cũng biến động. Đi thêm một chặp, Thượng Quan Linh bỗng biến đổi tính tình khác xưa kia, chàng không còn đi chung cạnh với Liễu Mi, lúc nào chàng cũng theo sát ngay sau phía thầy Nam Bút và bạn Sở Canh. Liễu Mi đi cạnh chăm chú quan sát, dần dần nàng lại phát hiện một sự lạ, tất cả những cử chỉ của anh Linh mình đã khác trước nhiều.
Không lẽ những sự kiện này không đáng nghi ngại sao? Liễu Mi tự hỏi lòng mình. Nhưng kinh nghiệm đã cho nàng hay, tất cả những sự kiện nguy hiểm gì đã xảy ra, phần đông đều do những chi tiết nhỏ nhất gây nên cả!
Trong lòng Liễu Mi bắt đầu lo lắng, tiếng nói của Anh Linh cũng đã thay đổi! Cái hôn lạ lùng khác thường, biết nói bông đùa văn hoa, cử chỉ thay đổi, tất cả những sự kiện này, không lẽ đều có nguyên nhân gì bên trong sao? Hoặc chỉ là một sự ngẫu nhiên, hay tại mình đa nghi?
Nếu nói bị cảm mà khản tiếng nói, có thể được lắm, nhưng về thói quen cử chỉ, làm sao có thể cải biến được. Lúc này trông chàng có vẻ ít nói mà lại cố ý lẩn tránh mình! Tại sao vậy? Nàng tìm nhiều giả thuyết, nhưng không một cái nào đứng vững! Âu chỉ là việc ngẫu nhiên... Nàng nghĩ lại đến Bắc Ưng Trang, một trang viên bí mật màu đen. Toàn những khung cảnh quái lạ kỳ dị, tuy lúc này bốn người đã thoát khỏi nơi trang viện màu đen khá xa, nhưng ai nấy vẫn còn bị ám ảnh, không lẽ do ám ảnh đó gây ảnh hưởng gì cho Thượng Quan Linh. Không lý Bắc Ưng Lãnh Lạc trước khi chia tay, đã giở thủ đoạn mờ ám gì trên người Thượng Quan Linh, khiến chàng nội trong một đêm mà đã biến đổi tất cả tính nết của chàng!
Nhưng sao Bắc Ưng Lãnh Lạc lại hành sự như thế! Sao không giết chàng, mà chỉ biến đổi tánh tình của người ta là dụng ý gì? Bỗng Liễu Mi lại nhớ sực đến đêm ngủ ngoài sa mạc mà bả vai bên trái của chàng đã mang vết thương như dao chém lạ lùng, mà chính Thượng Quan Linh chỉ ngờ rằng loại sâu bọ gì của miền sa mạc gây nên thương tích lạ lùng ấy mà thôi, không hề quan tâm cho lắm, nhưng với Liễu Mi, nàng cho rằng trong này thế nào cũng có lý do, chỉ tại mình chưa tìm ra lý do. Nàng nghĩ đến vết thương ấy phải do một thứ đao lợi hại nhất mới gây nên nổi trên người Thượng Quan Linh, mà loại lợi khí này chỉ có một ngọn trong thiên hạ, mà chủ nhân của nó lại là một tên đại ma đầu lợi hại quỉ xuất thần nhập trên giang hồ. Nếu nàng đoán không sai, từ khi tại Bắc Ưng Trang ra đến nay, Thượng Quan Linh đã bị thất thường, chắc thế nào cũng liên quan đến tên đại ma đầu bí mật ấy, nếu vậy, cả đoàn bốn người vô tình đã lọt vào cạm bẫy âm mưu của đại ma đầu rồi cũng nên, mà người xui xẻo nhất và bị hy sinh trước lại là người yêu của mình.
Liễu Mi nghĩ sự việc lạ lùng bắt đầu ngay từ lúc gặp Bắc Ưng Lãnh Lạc, và chính Bắc Ưng trang viện là chung điểm, trước lúc vào trang trại và sau khi rời trang trại, tất cả đều thay đổi một cách đột ngột, cũng có thể nói là âm mưu đang bắt đầu khởi sự. Rất có thể là chàng Thượng Quan Linh đi với mình đây là thứ giả mạo?? Khi Liễu Mi mạnh bạo tự nghĩ ra một giả thuyết như vậy, nàng lại tự cảm thấy mình quá nhiều óc tưởng tượng! Nhưng nàng vẫn lo lắng suy nghĩ để khám phá mọi bí mật nàng đang nghi ngờ.
Liễu Mi bỗng hớn hở chen vào hàng ngũ ba người, cố bám vào Thượng Quan Linh hỏi này hỏi nọ, và tất cả chuyện đều là chuyện cũ đã qua, và nàng chăm chú để nhận xét câu trả lời. Quả nhiên Thượng Quan Linh giả bị lộ tẩy, chỉ thấy chàng ấp úng nói, hình như đã quên hết chuyện dĩ vãng vậy, nàng càng hỏi, Thượng Quan Linh càng tránh trả lời! Liễu Mi thất kinh trong lòng trời ơi!
Nguy!... Thượng Quan Linh xưa nay đâu có bao giờ kỳ lạ thế này, chắc đã xảy ra chuyện gì! Nàng bèn lên tiếng hỏi thêm:
- Anh! Anh còn nhớ trò chơi câu đố, mà kết quả anh đã thua cho em mấy đóa hoa cúc không?
Nàng biết Thượng Quan Linh rất yêu mình, những trò chơi trẻ con này tuy không đáng kể gì. Nhưng chàng ta nhớ và lưu luyến đến chuyện này lắm, và kỳ tại Đại Ngũ Trì, chàng bị thong manh nhờ câu nói này mà chàng mới dám nhận mình, nay mình lợi dụng hỏi ngược lại xem chàng trả lời ra sao, nếu chàng là Thượng Quan Linh thiệt, thế nào cũng đáp trúng là thua mình hai đóa hoa cúc. Nào hay sau câu hỏi này của nàng, Thượng Quan Linh giả đếch chịu trả lời, vờ hẳn người lãng tai, Liễu Mi lại cất tiếng lớn hỏi đủng đỉnh rõ ràng từng tiếng một.
Với giọng khản tiếng, Thượng Quan Linh giả nói rằng:
- Kìa em Liễu Mi, sao hôm nay em quấy rầy anh đến thế? Chúng ta nên đi cho nhanh, em không thấy trời đang chuyển gió đó sao, nói năng nhiều trong lúc này, chỉ tổ cát bay vào miệng chứ ích gì, có chuyện để tí nữa nghỉ rồi nói sau!
Nam Bút tiên sinh đương nhiên là không rõ dụng ý của Liễu Mi, nghe Liễu Mi có vẻ hơi quấy phiền ái đồ của mình thật, cũng lên tiếng:
- Linh nhi đã nói đúng. Liễu cô nương chịu khó đi nhanh thêm cho kịp nơi nghỉ...
Liễu Mi lặng thinh, nhưng nàng đã nhủ thầm: Ngươi dù gian xảo đến đâu, chỉ có thể lừa bịp mắt người khác, đối với thứ nữ của Thanh Thông Bang này, đừng có hòng qua mặt ta nổi, chờ ta sẽ lột mặt nạ của người cho biết Liễu Mi Nhị cô nương đây không phải là tay vừa!
Cuộc hành trình vẫn lẳng lặng tiến bước, nàng thầm nghĩ: Nếu quả như lời tiên đoán của nàng, người trước mặt này là Thượng Quan Linh giả, vậy anh Linh thiệt của mình hiện ở đâu? Bị thủ tiêu rồi chăng? Nhưng sau khi anh ấy ăn tiên hoa toàn thân đã trở nên bất phàm trong thiên hạ, đao kiếm thường không làm gì nổi. Nhưng nàng lại nghĩ, trên giang hồ này thế nào cũng có loại binh khí có thể gây tai hại cho chàng! Ngoài Tiểu Đoạt Hồn Kỳ ra, hãy còn có thêm một vật nữa, mà rất có thể ở ngay bên cạnh mình đây cũng nên. Nếu vậy, Thượng Quan Linh tám phần mười có thể bị hại rồi, trong lòng nàng đau khổ, khi nghĩ đến người yêu bị hại Liễu Mi tính quay về Bắc Ưng Trang để thám hiểm xem sự thực ra sao, nhưng ác nỗi Nam Bút tiên sinh và Sở Canh vẫn chưa hề biết gì về anh chàng Thượng Quan Linh giả, nếu nói ra, đời nào họ chịu tin, nguy cơ đang chập chờn như thế, nàng đâu dám bỏ đi.
Mà nếu quả người yêu bị hại, mình có tuyệt vọng đau khổ quay về Bắc Ưng Trang cũng vô ích, nay chỉ còn cách theo dõi ngay manh mối này để trả thù cho người yêu là thượng sách! Liễu Mi quyết định tùy cơ hành sự, nàng sẽ dùng hết tài trí thông minh để ngấm ngầm đối phó với địch thủ lợi hại, một cuộc săn âm thầm bắt đầu, ý nghĩ của Liễu Mi: Vậy chúng mình chờ xem ai chết về tay ai cho biết.
Tối đến, bốn người tìm đến một chỗ khuất gió để tạm nghỉ, Liễu Mi không đá động gì, sau khi ăn uống xong, nàng bèn ngồi chung với Thượng Quan Linh giả để trò chuyện và quan sát các câu trả lời của chàng, và tất cả cử chỉ và lời nói đã tăng thêm sự nghi ngờ của Liễu Mi, nàng chợt nghĩ ra một kế, thình lình kéo ngay bá vai chàng, tươi cười nói rằng:
- Anh Linh! Hãy để em xem lại vết sẹo trên bả vai anh coi?
Không chờ sự đồng ý hay không, nàng đã vạch toạc ngay áo đối phương ra xem, nhưng nào có thấy sẹo siết gì đâu? Liễu Mi cười nhạt, và tính khởi sự làm khó dễ.
Nhưng chàng Thượng Quan Linh giả đã từ vén cao áo lên, để lộ hẳn một vết sẹo dài gần năm tấc. Cất giọng khản tiếng nói rằng:
- Sao em chóng quên thế, vết sẹo của anh nằm bên bả vai cánh trái kia mà!
Trong câu nói có ý chế giễu này Liễu Mi nản lòng ngồi xuống, thầm nghĩ: Trời ơi! Lạ thật. Chuyện sao quái gở thế này! Mặc dù nàng biết Thượng Quan Linh trước mặt mình đây là giả mạo, nhưng sự giả mạo của người này quá là cao tay ấn không hề quên một chi tiết nhỏ nhen thế. Liễu Mi nghỉ không ra cách gì để đối phó có hiệu lực, nàng rối trí và quýnh lên.
Khi bốn mắt của hai người tiếp giáp nhìn nhau, Liễu Mi đã cảm thấy trong ánh mắt của đối phương lạnh lùng và ác ý, còn chứa chan nhiều cái phức tạp lạ lùng.
Cảnh tượng này, đôi bên đã biết tẩy của nhau, và họ đang nghi kỵ và xét đoán ý nghĩ của đối thủ, một sự nhìn trầm lặng ấy, chính lại là ngọn giao tranh cao độ của các tay cao thủ bằng lối nhìn, đôi bên đều căng thẳng tuyệt đỉnh. Thứ nữ Thanh Thông Bang, cảm thấy đôi mắt này uy hiếp mình lạ lùng, công lực tuyệt cao, rõ ràng mình không phải địch thủ của người ta. Chỉ nghe nàng khẽ hự một tiếng nhẹ rồi ngất luôn trong lều vải. Người nọ tính sấn ngay lại, nhưng rút cục y không thi hành ý nghĩ ấy, nếu là một cô gái khác, chắc y chẳng cần suy nghĩ mà tiến sát lại ngay, nhưng với cô bé tinh ranh của thứ nữ Thanh Thông Bang này, nàng vốn túc trí đa mưu, biết đâu trong cái ngất xỉu lại có trò gì bên trong. Tứ bề im lặng, bên ngoài lều, tiếng gió rít từng hồi, trong lều, ánh đèn soi chập chờn một bóng người đang đứng ngẩn nhìn nàng Liễu Mi, trên sắc mặt người này chỉ hiện toàn sắc thái âm u lạnh lùng.
Đôi mắt lanh lẹ của y vẫn không ngừng chăm chú nhìn vào toàn thân Liễu Mi khá lâu, khi y đã biết đích xác thiếu nữ quả đã bất tỉnh thật sự, y mới cẩn thận bước lên gần một bước. Trong lòng thầm nhủ: Con bé này quả thông minh tinh ranh quá sức tưởng tượng. Nếu để nó sống, thế nào cũng là cái họa lớn lao cho mình, rất có thể còn hỏng hết những kế hoạch của mình... chẳng thà nhân ngay lúc này hạ thủ cho yên trí... Chỉ thấy y thò tay vào trong mình lấy ra một bao bằng da, từ từ mở ngay ra, bên trong một làn ánh quang nhấp nháy sáng chóa...
Người này đang do dự, y lại bước thêm lên một bước, theo kinh nghiệm cho biết y đã đoán đích xác thiếu nữ đã hôn mê bất tỉnh thật sự, giờ đây chỉ việc dốc ngược bao da xuống, dù cho là tay đệ nhất cao thủ trong thiên hạ đi nữa, cũng khó mà tránh khỏi tai ách rùng rợn này. Dưới ánh đèn chập chờn của lều vải, chủ nhân của Lãnh điện tỉ thủ đang say đắm nhìn vẻ đẹp lộng lẫy trước mắt, bỗng y nổi lòng tiếc rẻ, chi nghe y lảm nhảm:
- Quả là một thân hình tuyệt đẹp! Đúng là tượng phẩm kiệt tác của tạo hóa... nhưng, đâu có thể giữ mãi được thời gian sẽ tàn phá tất cả và tất cả... vài năm, vài chục năm, nàng cũng sẽ có những lớp da già cùng mình, và tóc bạc răng móm, mọi vật đều bị nước thời gian cuốn đi hết...
Chủ nhân Tỉ thủ bỗng sinh ra một kỳ tượng quái gở y nghĩ sau khi dùng Lãnh điện tỉ thủ giết chết nàng Liễu Mi, y sẽ chuyển ngay xác người đẹp đi, dùng thuốc ngâm để giữ nguyên cỗ xác cho khỏi bị rã, bên ngoài xác tử thi, sẽ dùng một lớp sáp đặc biệt để bao giữ, khiến cho một thân hình tuyệt đẹp này được giữ mãi mãi... Chủ nhân Tỉ thủ bèn quyết định ngay trong lúc ra tay cắt cổ Liễu Mi, phải nương tay không cho đầu lìa khỏi cổ, và sau khi người ngọc chết, sẽ dùng thuốc hàn gắn vết tích bị cắt lại để giữ nguyên trạng cái đẹp... Nghĩ vậy y bèn từ từ giơ ngay bao da lên... chỉ cần y vung mạnh tay, cây dị bảo võ lâm lập tức nhoáng nhanh ra như một làn điện, chớp mắt có thể hoàn thành ngay sứ mạng của chủ nhân.
Một lần ra tay, chỉ cần một thời gian ngắn và nhanh, nhưng chuyến này quá lạ lùng, bao da trên tay y vẫn không vung mạnh ra. Bởi chính đôi mắt y không hề rời khỏi khuôn mặt quá bắt mắt của nàng Liễu Mi, trong lòng y lúc này vô cùng mâu thuẫn, y đã tự hỏi lòng: có nên đang tay xé nát đóa hoa biết nói này không? Xưa kia, dù công khai hay bí mật, Lãnh điện tỉ thủ cũng đã giết bao nhiêu là nhân mạng, và các cô bị chết về ngọn Tỉ thủ cũng không phải ít ỏi gì. Nhưng xưa nay, chủ nhân Tỉ thủ chưa bao giờ cảm thấy hoài tiếc như trường hợp này, chỉ có một lần, cách thành Nhạc Châu lối mười dặm, tại nhà Thượng Quan Linh, đúng ngay vào đêm rằm, chủ nhân Lãnh điện tỉ thủ ra tay tàn sát một lúc chớp nháy mười mạng người.
Trong lúc gia đình người ấy đang đoàn tụ vui vẻ trong hoa viện, thình lình tai họa thảm khốc bay tới, bạch quang sáng nhóa lên như một giải lụa trắng xóa, bay nhanh qua cổ mọi người trên bàn tiệc, đầu người rụng như sung chín! Những kẻ bị nạn không kêu lên được một tiếng nào, vì dị bảo võ lâm này nhoáng lên nhanh như làn chớp! Nhưng trong khi chín chiếc đầu người rụng lộp độp xuống bàn tiệc ấy, đôi mắt chủ nhân Tỉ thủ đã vô tình chạm với một tia nhìn cuối cùng còn sót lại.
Dù cho chủ nhân Tỉ thủ giết người không gớm tay đến đâu đi nữa, lúc này cũng không khỏi ngẩn người ngạc nhiên, vì người sót lại đó, chính là một thiếu nữ đôi chín xuân xanh, nhan sắc tuyệt đẹp, dưới ánh trăng, chỉ thấy đôi mắt thiếu nữ như vô cùng tức giận và đầy những tia thù hận. Nhưng trong lúc ấy, chủ nhân Tỉ thủ không thể mất thì giờ suy nghĩ hay do dự, tay vung nhanh ngay lên, hồn ngọc thiếu nữ qui tiên cánh ngay khi đó. Và cũng chính từ đó trở di, chủ nhân Tỉ thủ bắt đầu ân hận trong lương tâm. Nay đứng trước vẻ đẹp của Liễu Mi, đem so với thiếu nữ nhà họ Thượng Quan, càng khiến ta phải mến thích. Nhất là suốt cuộc hành trình với nàng từ Bắc Ưng Trang, thiếu nữ này đã tỏ ra thông minh tuyệt vời, tất cả những thái độ, lúc ôn tồn, lúc trân trọng, đều đã ghi sâu vào lòng dạ chủ nhân Tỉ thủ một ấn tượng khó phai mờ! Chủ nhân Tỉ thủ lúc này cất ngay bao da, và lặng lẽ rời khỏi lều vái.
Sáng hôm sau, Thượng Quan Linh giả đã cưỡi lạc đà đi trước, Liễu Mi vẫn còn ngủ li bì trong làng mộng. Nam Bút tiên sinh thấy vậy, bèn nói với ái đồ hãy chờ cùng đi chung với nhau, nhưng chàng Thượng Quan Linh giả đã viện cớ đi dò đường trước, và ngang nhiên cưỡng lệnh thầy, Sở Canh thấy vậy chàng lại giở ngay đến thông minh vặt của mình nghĩ: chắc hai anh chị lại gây trò hờn mát nhau đây, chàng viện cớ đi dò đường, nàng lại vờ ngủ trễ giấc. Tình nhân trẻ rõ lắm chuyện thật!...
Nam Bút tiên sinh cảm thấy lạ, vội sai ngay Sở Canh vào thăm Liễu Mi, vào đến nơi, thấy nàng vẫn chưa tỉnh giấc, cất tiếng gọi, nhưng vẫn không thấy tỉnh.
Sở Canh xưa nay vẫn kính nể Nhị cô nương lắm, xem nàng như một vị bồ tát tôn nghiêm, tính đưa tay lay gọi, nghĩ đi nghĩ lại, rút cục vẫn không dám, sợ nàng tỉnh dậy trách mắng lại đâm dại. Sở Canh vội chạy báo ngay cho Nam Bút tiên sinh, Nam Bút tiên sinh vội vào, phát giác ngay nàng đang bị hôn mê liên miên, bèn lập tức cấp cứu mãi mới tỉnh lại. Thấy nàng không sao, mới tạm yên trí, vội hỏi phải chăng đã cãi vã với Thượng Quan Linh sao mà ngủ mệt thế?
Sau khi khôi phục lại trí nhớ, nàng giật bắn người, thì ra mình đã bị mê mẩn trong suốt đêm qua đến giờ này! Một sự hoảng sợ nhất của những cô gái còn trong trắng đã nảy bật ngay trong đầu óc đa nghi của Liễu Mi, nàng vội mời ngay Nam Bút và Sở Canh hãy tạm tránh ra ngoài để nàng thay quần áo, mượn cớ này nàng hồi hộp lo kiểm tra hạ thể của mình xem có gì khác lạ, nhưng không có một dị tượng gì xảy ra. Nàng hú vía thở khoan thai.
Sau khi thay xong quần áo khác, nàng thản nhiên bước ra ngoài lều hỏi Thượng Quan Linh đâu. Sở Canh vội cho hay là đã đi dò đường trước rồi. Nam Bút thấy Liễu Mi đã xong xuôi, bèn hối thúc lên đường ngay.
Liễu Mi đang quyết định lựa chọn kế hoạch. Nay Thượng Quan Linh giả đã biết bị lộ, nên đã đi trước để dụ địch vào bẫy, thế nào cũng có những cạm bẫy kỳ nguy hiểm đang chờ đợi họ!
Nếu quay về Bắc Ưng Trang để tìm kiếm Thượng Quan Linh thiệt, đương nhiên là thượng sách, nhưng cũng có đều e ngại quan trọng, vì nếu Thượng Quan Linh bị thủ tiêu thật, chẳng hóa ra mình bỏ mất một cơ hội theo dõi kẻ thù. Và sau này biết đâu mà tìm ra cho nhân vật Tỉ Vương ghê gớm này! Chỉ trong thoáng mắt, Liễu Mi quyết định ngay ý nghĩ của mình, chọn ngay con đường theo dõi tung tích của Tỉ Vương ma quân. Lúc này Liễu Mi càng trở nên buồn bực, nàng cũng thừa biết đem việc này bàn với Nam Bút và Sở Canh, lẽ đương nhiên họ không thể nào chấp nhận có chuyện giả mạo Thượng Quan Linh như vậy được.
Trừ phi Liễu Mi khai toạc, may ra Nam Bút tiên sinh có thể tin ngay, nhưng chuyện mắc cỡ chết người ấy, đối với một thiếu nữ như Liễu Mi, đâu dám hé răng thuật lại. Lúc này Sở Canh đã thu gọn lều vải và vật dụng, cuộc hành trình lại bắt đầu tiếp tục, Liễu Mi đành thở dài cưỡi lên lưng lạc đà! Ba người khởi trình suốt dọc đường, chỉ có Sở Canh là hí hửng vui hơn ai hết, nào chàng trai chất phác này đâu có biết nguy cơ đang ẩn hiện tứ bề quanh mình đâu. Nam Bút đã cảm thấy có chuyện lạ thường, tiên sinh dùng lời ôn tồn để thăm hỏi Liễu Mi, thực ra đôi bên đã có chuyện xích mích gì với nhau?
Liễu Mi không phải không muốn nói ra, nhưng vì tâm thần nàng rối loạn, cũng không biết nên bắt đầu nói như thế nào cho phải! Nam Bút tiên sinh chờ mãi, thấy nàng vẫn buồn, muốn nói lại thôi, tiên sinh cho ngay rằng ái đồ mình đã bắt nạt con bé đây, chuyện gây gổ của tình nhân trẻ làm sao tránh khỏi được, nhưng trong bụng tiên sinh đã tính sẵn tí nữa sẽ quở trách ái đồ vài câu và bắt phải xin lỗi Liễu Mi, như thế chắc sẽ vừa lòng ngay cô bé ưa hờn mát này. Nam Bút càng nghĩ càng cho ý kiến của mình là đúng! Nên tiên sinh cũng không màng truy hỏi cặn kẽ thêm làm gì!
Suốt dọc đường, đã đến giờ ngọ, ba người vẫn chưa bắt gặp Thượng Quan Linh đâu cả, tuy chàng đi trước mọi người lối hai tàn nhang, nhưng dù sao cũng phải chờ đợi mọi người chứ, nay ngang nhiên đi mất tăm mất tích như vậy Nam Bút tiên sinh đã nổi giận trong bụng! Nghĩ đến chuyến này sẽ chỉnh giáo cho chàng một mẻ nên thân mới được, ba người đều ăn uống luôn trên lưng lạc đà, cuộc hành trình vẫn tiếp tục, họ không nghỉ ngơi. Các dấu chân lạc đà mới xuất hiện trên mặt cát không lâu.
Nam Bút thấy vậy hối thúc ngay Liễu Mi và Sở Canh đuổi nhanh theo. Mãi đến xế chiều, bỗng Sở Canh đi phía trước lên tiếng gọi ngay. Nam Bút và Liễu Mi lại coi, chỉ thấy một lạc đà đứng ngay đằng xa. Những đồ đạc lủng lẳng trên lưng con vật hai gò lưng ấy, rõ ràng lạc đà của Thượng Quan Linh!
Lạc đà không hề nhúc nhích, Sở Canh lấy làm lạ, nhưng Liễu Mi đã rõ ngay và cho Sở Canh biết, con lạc đà đã chết lâu rồi. Sở Canh không tin, đi tới nơi và đưa tay ra sờ con vật, đầu con lạc đà rớt bịch ngay xuống mặt đất, khoanh cổ không hề thấy có chút máu nào để lại.
Nam Bút tiên sinh lớn tiếng kêu hoảng:
- Nguy to!... Lãnh điện tỉ thủ!
Sở Canh tuy là anh chàng lỗ mãng nhất, nhưng cũng biết oai danh của Lãnh điện tỉ thủ, ngay lúc đó giật nẩy mình nhảy thót ngay về sau. Nam bút Gia Cát Dật, một trong nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt lúc này lo ngay đến sự an nguy của ái đồ Thượng Quan Linh, không cần suy nghĩ, soạt một tiếng, rút ngay cây trường kiếm bên mình ra. Dưới cảnh trời đất bao la này, vị đại hiệp sắc mặt vô cùng trịnh trọng và hấp tấp nói:
- Liễu Mi, Sở Canh, chúng ta đuổi theo cho nhanh, có lẽ Linh nhi bị bắt không lâu...
Dứt lời, Sở Canh lại bạo gan phóng nước đại cùng với Nam Bút hấp tấp mở cuộc truy tầm! Trong ba người, duy có Liễu Mi am hiểu nội vụ hơn ai hết, nàng biết rõ đây là một kế quỉ quyệt của Tỉ Vương ma quân, nếu hấp tấp đuổi theo, thế nào cũng bị trúng kế địch.
Liễu Mi vội lớn tiếng:
- Nam Bút thúc thúc, Sở đại ca, xin hãy ngừng ngay lại đã đó là quỉ kế của người ta, chớ vội vàng mà bị mắc bẫy, hãy nghe Liễu Mi bày tỏ...
Lạc đà của Nam Bút và Sở Canh đã xa ngoài ba trượng, nghe tiếng Liễu Mi nói, Nam Bút vội hỏi:
- Liễu cô nương, có chuyện gì lạ sao? Cứu người như cứu lửa, Linh nhi nay đã nguy cấp, càng mau càng hy vọng nhiều hơn.
Nam Bút vẫn nghĩ rằng Liễu Mi còn giận Thượng Quan Linh, nên nàng ta không muốn ra tay cứu ái đồ, nào hay Liễu Mi lúc này đang đau khổ trong lòng vì người yêu nay bỗng nhiên lại bị hiểu lầm, nàng nghẹn ngào trong cuống họng, sắc mặt tái hẳn và không sao nói lên lời.
Nam Bút lớn tiếng gắt:
- Ơ kìa! Còn do dự mà không mau lên?
Liễu Mi cố gượng gạo rằng:
- Thưa... Thưa... đó là chàng... Thượng Quan Linh... giả mạo...
Nam Bút và Sở Canh đều kinh hoảng về câu nói này, chỉ nghe tiên sinh lại gắt:
- Nói nhảm nào!
Sở Canh lắc đầu lia lịa...
Liễu Mi bèn trình bày tóm tắt câu chuyện đêm qua xảy ra, và cũng lấy làm lạ là sao đối phương không ra tay hạ độc thủ trong lúc nàng còn đang hôn mê bất tỉnh, mà lại âm thầm bỏ đi trước như vậy?
Thứ nữ Thanh Thông Bang vốn là cô gái lanh lợi, mặc dù trong cơn bối rối tột độ như lúc này, nàng vẫn trình bày vấn đề một cách đơn giản nhưng rất rành mạch, khiến nỗi Nam Bút tiên sinh và Sở Canh kinh hãi không ít, và cả hai không thể nào mà không tin cho được.
Sau khi nói rõ, Liễu Mi còn suy đoán, rất có thể Thượng Quan Linh đã bị thiệt mạng, hoặc bị giam cầm bí mật, nhưng dù sống hay chết, lúc này thế nào cũng còn tại Bắc Ưng Trang, nếu may mắn không bị chết, thì thế nào công lực cũng bị người ta hạn chế hẳn. Còn đến người Thượng Quan Linh giả mà đi trước kia, lẽ tất nhiên là một sự hóa trang quá tuyệt của địch thủ, rất có thể là nhân vật khét tiếng Tỉ Vương ma quân! Dù cho không phải thì cũng là loại bộ hạ đắc lực của Tỉ Vương và chắc tên này cũng giỏi về lối dị dung thuật (sửa đổi sắc mặt), về tài thông minh thì khỏi cần bàn tới, chỉ coi nội hai việc hóa trang Bắc Ưng Lãnh Lạc và Thượng Quan Linh cũng đủ rõ trí tuệ người ta rồi.
Nay ra tay giết chết lạc đà như vậy, rõ ràng đang dụ địch, và cũng là kế khích tướng, tên ma đầu này không những cơ mưu cao cường, kế hoạch hiểm ác tuyệt luân, nếu ba người không đuổi theo thì thôi, còn trái lại, làm sao tránh khỏi tai biến? Liễu Mi chủ trương, lúc này nên tránh nặng để chịu cái nhẹ, quay ngay về Lãnh Ưng Trang tìm ngay Thượng Quan Linh, rồi sẽ định lại các kế hoạch sau để đối phó. Đề nghị đưa ra, chàng Sở Canh lại gật lia lịa, nhưng riêng Nam Bút tiên sinh lại tỏ trầm tư...
Nam Bút tiên sinh bày tỏ ý kiến mình, chủ trương phân công ra hợp tác với nhau, đợt này may mắn lắm mới biết được chút manh mối của Tỉ Vương ma quân, và hai sư huynh của mình là Tây Đạo, Đông Tăng đều phải trông cậy vào vụ này mới mong tìm ra được tung tích. Mùng mười Tết Tỉ Vương cử hành cuộc thịnh hội tại Bách Linh Miếu, thế nào tới ngày ấy y cũng tham gia, nay đã mùng ba Tết, Nam Bút tiên sinh quyết định, sai ngay Liễu Mi và Sở Canh, hai người quay ngay về Lãnh Ưng trang viện thám thính về vụ Thượng Quan Linh, còn phần mình sẽ tương kế tựu kế tiếp tục đuổi theo địch, và sẽ dốc hết toàn sở trường của mình ra để lo chống đối với Tỉ Vương, làm sao cũng phải thăm cho ra tin tức của Thiên Si đạo trưởng và Đông tăng Túy Đầu Đà.
Hẹn với Liễu Mi và Sở Canh, sau khi thăm rõ vụ bí mật tại Bắc Ưng Trang, thế nào cũng phải về ngay Bách Linh Miếu để tụ hợp. Nếu trời thương, chưa ai bị thiệt mạng, tất cả mọi người sẽ tụ tập tại Bách Linh Miếu. Nhân ngay cuộc thịnh hội đó, hãy hợp sức đại náo cho chúng một trận Lạc hoa lưu thủy (hoa rụng nước cuốn tung). Nếu chẳng may Thiên Si Tây Đạo và Túy Đầu Đà Đông Tăng đều bị hy sinh, Nam Bút cũng tỏ rõ lập trường là không thiết sống, và sẽ quyết tâm theo dõi tung tích của Tỉ Vương để trả thù cho hai sư huynh, và căn dặn Liễu Mi và Sở Canh, sau khi đến Bách Linh Miếu, nếu thấy Nam Bút để lại ám hiệu, chớ nên đi theo để hiệp sức khác nào châu chấu đá xe, đâu ăn nhằm gì, lúc đó phải mau rời ngay quan ngoại, hỏa tốc về ngay Trung Nguyên báo tin cho Độc chỉ Thôi Bác, và sẽ do nhân vật Đệ nhất cao thủ trong thiên hạ này ra mặt triệu tập các tay cao thủ nghĩa hiệp lên miền Bắc để càn quét hết những yêu khí miền này.
Liễu Mi đã khóc sướt mướt khi nghe lời của Nam Bút tiên sinh, nhưng nàng thay đổi một điều: Sở Canh phải tức tốc khởi trình đi ngay về miền Trung Nguyên, về ngay miền Ngọc Thụ Thanh Hải, yết kiến ngay Độc chỉ Thôi Bác và báo cáo rõ mọi việc đang xảy ra, và thỉnh cầu ông ta tập hợp các nhân vật đồng đạo, hoả tốc kéo ngay lên miền quan ngoại để cấp cứu. Còn phần mình, nếu sau khi đến Bắc Ưng Trang cứu được Thượng Quan Linh không chết, cố nhiên là chuyện may lớn, và cũng sẽ kéo ngay đến Bách Linh Miếu để nhân cơ hiệp trợ. Nếu người yêu một ngắn hai dài vì rủi ro, nàng cũng quyết liều để truy đuổi tên Tỉ Vương ma quân để trà thù cho người yêu...
Nam Bút tiên sinh cởi ngay cây đàn Bát long ngân giao cho Sở Canh dặn rằng:
- Sau khi anh đi xong việc Ngọc Thụ, mong anh giao lại cây cổ đàn này cho tiện nội (vợ Nam Bút - Hạ Quyên) để làm một vật kỷ niệm...
Sở Canh cảm động gật đầu... Nam Bút căn dặn xong bèn chia tay cưỡi ngay lạc đà đi trước về hướng Tây Bắc.
Sở Canh và Liễu Mi rơi lệ nhìn cho đến khi khuất dạng Nam Bút, chàng Sở Canh mới ấp úng nghẹn ngào nói với Nhị tiểu thư của mình:
- Thôi, tôi cũng xin kiếu từ Nhị cô nương để lên đường, vậy mong cô hay tự bảo trọng, xong việc tại Ngọc Thụ, thế nào tôi cũng ghé về Thanh Thông Cốc, và bẩm rõ tự sự với lão bang chủ, vì ngài vẫn thương mến cô nhất, thế nào ngài cũng đem theo đồng đạo đến giải cứu cô.
Lúc này rối trí quá, Liễu Mi cũng không biết nên nói gì hơn, may là Sở Canh đã nghĩ đến việc báo tin cho cha già, nàng chỉ còn nói:
- Sở đại ca, cám ơn anh nhiều, chúc anh lên đường thuận lợi! Cũng mong rằng chúng ta sẽ chóng gặp lại nhau?
Hai người đều cưỡi lên lạc đà của mình, một lướt về hướng Đông, một nhắm về hướng Tây!
Mặc dù trời đã tối, cảnh sa mạc vắng tanh và buồn rờn rợn. Liễu Mi vẫn cố gắng khởi trình, tất cả chuyện nàng đều nóng lòng vì người yêu Thượng Quan Linh.
Không hề có một cảnh hãi hùng gì có thể ngăn cản bước tiến của nàng. Dần dà, giơ tay đã không thể nào nhận ra năm ngón, tối như bị bưng mắt, lúc này nàng cố muốn đi thêm cũng không được nữa, con thuyền miền sa mạc - lạc đà - nó đã nằm ỳ ngay mặt cát, không chịu đứng dậy, dù Liễu Mi đã nặng tay roi, nhưng vô hiệu, giữa bãi sa mạc vắng hoang, hung kiết chưa biết ra sao, trong lòng Liễu Mi đã cảm thấy bối rối...
Đang lúc Liễu Mi chuẩn bị nằm ngay tại trận để nghỉ, thình lình, con lạc đà lại giở chứng chướng, nó bỗng đứng ngay dậy và bước đi. Liễu Mi hoảng người chăm chú, cả một bầu không khí đen ngòm ấy, cách mặt đất lối bốn năm thước bề cao, bỗng xuất hiện một đám ánh bạch quang to bằng bàn tay, ánh sáng nhấp nháy và tung tăng chập chờn đi phía trước dọn đường cho con lạc đà đi theo sau.
Liễu Mi không thể nào ngăn bước tiến của lạc đà, trong lòng nàng thất kinh, mặc dù đã chăm chú hết sức, nhưng vẫn không nhận ra đám trắng nhấp nháy ấy là gì, ánh sáng ấy cứ nhảy múa chập chờn đi trước, nhưng xung quanh ánh sáng ấy lại không nhận ra có gì lạ lùng thêm.
Nếu bảo là ánh sáng chập chờn ấy do tay người múa may, không thể nào có thể được. Chắc là loài động vật quái dị ở miền sa mạc! Liễu Mi chỉ thấy qua ánh sáng lập lòe của những con đom đóm, nhưng nàng chưa bao giờ được thấy loại động vật nào lại có ánh đom đóm to gần bằng bàn tay như thế, Liễu Mi cố vững dạ, nàng nghĩ thầm, chắc không phải loại thú dữ thần kỳ gì đâu mình cũng chẳng nên hoảng sợ làm gì, nhưng nàng băn khoăn, không hiểu ánh sáng tung tăng này sẽ dẫn một thú và một người đi đâu vậy?
Nhưng chẳng mấy chốc, Liễu Mi đã giật bắn người! Vì ánh sáng này nhảy múa có qui tắc đều đặn, hiển nhiên không phải là sinh mạng của động vật, mà do người chế ngự hẳn hoi. Những lúc tốc độ của ánh sáng nhịp chậm lại, nàng hình như cảm thấy có những giải tơ lụa chập chờn xung quanh. Nàng thất kinh, chợt nhớ ngay đến kỳ bảo của võ lâm Lãnh điện tỉ thủ! Trời ơi! Liễu Mi lập tức cố ghìm ngay cương lạc đà lại, tụt nhanh xuống khỏi lạc đà chuẩn bị nghênh địch.
Lãnh điện tỉ thủ nay thình lình xuất hiện tại đây, chẳng cần đoán cũng dư biết là Tỉ Vương ma quân đã có mặt gần đâu đây, không thể nào ngờ được, hắn đang bị Nam Bút theo dõi mà lại có thể thình lình xuất hiện nơi đây Liễu Mi vừa kinh vừa mừng.
Mừng vì Tỉ Vương đã ở đây, như vậy là Nam Bút tiên sinh khỏi lo ngại gì, với võ công và cơ trí tài năng của ông ta, rát có thể chiến thắng nổi các bộ thuộc của Tỉ Vương, và không chừng còn có thể cứu được hai vị sư huynh Tây Đạo và Đông Tăng cũng nên.
Cái hoảng của nàng là: Tỉ Vương nay xuất hiện đây để nhử mình, lẽ đương nhiên là không có hảo ý gì. Liễu Mi tuy đã cố sức dũng cảm và ỷ hết vào tài trí khôn ngoan của mình để xoay sở đối phó, nhưng nay cô thân độc mã, trong lòng không khỏi khơm khớp rờn rợn!
Liễu Mi cố gắng miễn cưỡng tập trung hết tinh thần, nắm chắc ngay thời cơ thuận tiện để đối phó. Nàng chăm chú theo dõi ánh sáng lập lòe, nàng cũng cảm thấy hình như một con quái vật vậy... Thình lình, ánh sáng lạ lùng ấy tan biến mất. Xa xa, lối vài chục bước, bỗng có ánh đèn xuất hiện...