- Ngươi là ai? Ta cầu xin ngươi hãy giết chết ngay ta đi! Nếu không, ta xin ngươi đừng nói nữa. Xin hãy nhủ chút lòng từ bi cho lời thỉnh cầu của ta!
Nhưng, tiếng kỳ dị của người bí mật nọ vẫn vang lên lạnh lùng và kiên quyết rằng:
- "Bây giờ đây, ta sắp kể đến mẩu chuyện cao trào nhất của nó, làm sao có thể nín thinh không nói ra cho được; ngươi đã biết đau khổ, như thế hay lắm! Vậy ngươi hãy nghe ta thuật lại, cũng có thể hồi tưởng phần nào cảnh sắc và tình hình trong lúc đó, xem có phải tội lỗi của ngươi không sao tha thứ nổi không!
Trong lúc đó Á Cơ vừa khóc, vừa gọi, vừa chạy qua phía ngươi. Sau khi nghe rõ âm thanh, ngươi đã biết là nàng Á Cơ đã đến, và tiếng khóc trẻ thơ trong lòng nàng vang lên, ngươi kinh ngạc, và đã biết rõ mọi sự! Nhưng Thôi Bác ơi! Thôi Bác, nếu trong lúc đó ngươi còn chút lòng trắc ẩn, biết rõ mẹ con nàng yếu đuối như thế, làm sao chống nổi với sức mạnh kinh khủng tại Tả Diện Phong của Mặc Phụ Sơn... và nếu ngươi còn chút bản lĩnh của người thường, nghĩa là còn chút tình cảm, đương nhiên ngươi sẽ ôm ngay lấy mẹ con nàng vào lòng. Nhưng, Thôi Bác ơi! Đáng tiếc cho ngươi chỉ là một con người tàn nhẫn độc ác quá chừng, đã biết rõ chuyện mà vẫn muốn tìm cơ lẩn trốn, và thình lình ngươi đã tung mình tránh sang một bên!
Nhưng ngươi đã quên bẵng chỗ mình đứng đó là một mỏm tuyết nhô ra, phía dưới là vực sâu thăm thẳm, hầu như không thấy đáy, và nàng Á Cơ không thể nào ngờ rằng ngươi lại có ý hại nàng khi nàng tung mình nhảy qua để ngươi ẵm vào lòng, và mắt nàng lúc đó chỉ chăm chú ngó vào ngươi, nào đâu có để ý gì đến vực sâu thăm thẳm ngay trước mặt? Cái nhảy sang ấy... đã trợt chân và hỏng cẳng, tội nghiệp cho hai mẹ con nàng, toàn thân rớt luôn xuống vực sâu với tiếng kêu cứu kinh hồn... như thế mà ngươi còn không chịu nhận tội lỗi tày trời của ngươi sao? Không phải ngươi đã cố ý muốn hại mẹ con người ta chết là gì?
Độc chỉ Thôi Bác bứt ngay khăn bịt tóc trên đầu xuống, tóc rối bung lên, và lớn tiếng rằng:
- Kính Hoàng thiên chứng kiến cho, tội lỗi lầm lỡ về mười năm trước của Thôi Bác, quả thật là do vô tình mà ra, nếu có nói gian, xin trời tru đất diệt...
Tiếng cười lạnh lùng nơi bức vách băng tuyết khổng lồ lại nổi bật lên như không tin câu thề của Độc chỉ Thôi Bác và cất tiếng rằng:
- "Thế sao ngay lúc đó, ngươi không nhảy quách xuống để cùng chết chung với mẹ con người ta. Nhưng con người giả quân tử của ngươi, mà làm gì có nổi dũng khí như thế! Trong lúc tâm thần ngươi vất vưởng và nằm úp trên mặt tuyết ấy, không bao lâu ngươi mơ màng như cảm thấy mãnh thú đến sát ngươi. Và ngay khi đó ngươi đã phát ra một chưởng thình lình, một tiếng hét thê thám lập tức phát ra ngay bên cạnh mình của ngươi.
Trong lúc ấy, ngươi mới nhận rõ là ai, thì ra là một người gù lưng, chột mắt, khuyết tai, miệng toác, mũi hếch ngược, quả là một quái nhân rùng rợn! Nhưng chính đó lại là vị minh huynh khả ái khả kính Ngọc Thụ Ky Nhân của ngươi! Sau khi trúng chưởng, Ngọc Thụ Ky Nhân đã bị thương nặng nhưng còn cố gắng lớn tiếng rằng: Thôi lão đệ! Thôi lão đệ!... Trời ơi Chính... ta... đây mà!.. Và sau đó, Ngọc Thụ Ky Nhân chỉ còn nấc lên một tiếng, vĩnh từ cõi trần luôn vì ngọn chưởng quá nặng của ngươi. Xác của người ta cũng không phải phiền đến ngươi phải ra công chôn cất vì ngay lúc đó toàn thân Ngọc Thụ Ky Nhân đã lăn luôn xuống vực thẳm sâu tít... Thôi Bác!... Chắc ngươi lại muốn nói đây là vụ đánh lầm chứ gì! Hừ!.. sau khi ngươi đã giết ba mạng người như thế, lương tâm tự hối hận và nỗi lòng bi thương quá độ vì tất cả những chuyện mình đã gây ra!
Ngay lúc đó ngươi đã bị hộc máu ngất đi, chỉ còn chờ tử thần đến rước là xong một đời người độc ác, nhưng nhờ đôi chim ưng đã kịp hái ngay loại hoa đỏ đặc sản của Mặc Phụ Sơn là Tục Giao hồng hoa, nên mạng ngươi tạm được cứu sống, và đôi linh điểu ấy đã chuyển ngay ngươi về Lãnh Hương Các và chúng đã giữ nổi mạng sống của ngươi đến ngày nay, và Độc chỉ Thôi Bác ngươi đã ỷ vào những công hiệu của những đóa hồng hoa ấy nên đã duy trì được mạng sống, nên ngoài biệt hiệu Độc chỉ Thôi Bác ra, ngươi lại còn thêm được một danh hiệu khác là Đoạn Trường Nhân, tuy ngươi ít xuất hiện trên giang hồ, nhưng thanh danh của ngươi đã lẫy lừng khắp nơi, và được hầu hết mọi giới trong võ lâm khiêm kính và bái phục.
Tuy nhiên, trong lúc đó, vợ chồng của Ngọc Thụ Ky Nhân Á Cơ cùng với đứa con gái nhỏ đã ra đi và biệt tăm tích từ đó, nhưng nào có ai biết, đó chính là một kiệt tác trứ danh của ngươi, và người ta chỉ truyền nhau rằng, ngươi vì truy niệm tình bạn, nên đã trở thành một người buồn rầu ít nói, ẩn cư tại Mặc Phụ Sơn cũng chính nhờ thế mà ngươi đã nổi thêm biệt hiệu Đoạn Trường Nhân, thiên hạ lại càng mến cảm và kính phục ngươi thêm. Nhưng Thôi Bác ơi! Thôi Bác! Một hung thủ độc ác và ích kỷ như ngươi! Thật là uổng khi sinh ra là người, chỉ cốt sao mua danh kết dự!... Tuy những nỗi đau khổ đã đua nhau dằn vặt và xé tan tác cõi lòng của ngươi, nhưng kẻ chết đâu có thể khởi tử hoàn sinh, ngươi lấy gì để chuộc cho hết tội lỗi nặng tầy trời của ngươi..."
Những lời chửi mắng thấm thía ấy khiến cho vị Độc chỉ Thôi Bác không làm sao ngóc đầu lên nổi, chỉ nghe tiếng thở dài liên miên, Hồng điệp Châu Chu và chim ưng Đại Hắc vẫn chăm chú theo dõi, trong nháy mắt tiếng nói lạ lùng kia im bặt hẳn, không khí trở nên tĩnh mịch. Hồng điệp Châu Chu suy nghĩ về câu chuyện khá dài này, lúc này nàng mới rõ biệt hiệu Đoạn Trường Nhân của Độc chỉ Thôi Bác là do câu chuyện đau lòng này mà ra, và một con người giỏi nhất trong thiên hạ ấy lại có một nỗi buồn cũng nhất luôn!... Nhưng suy nghĩ cho kỹ, tình cảnh của vị đại hiệp đây vẫn có thể dung cảm được lắm, vì tất cả những gì đã tạo ra vở bi kịch này, toàn là những sự rủi ro khéo léo mà ra, không thể đổ tội hết cho Thôi Bác được. Nói về mặt đạo nghĩa, có thể Thôi Bác đang mang một vết thương lòng suốt đời, nhưng không thể nói đó là một tội lớn của vị cái thế kỳ nhân này!
Hồng điệp Châu Chu suy nghĩ vậy, nàng bỗng nảy ra ý kiến: lại an ủi vị Thôi Bác tiền bối đang bị lương tâm cắn rứt, nhưng ngay khi đó, Hồng Điệp đã nghe tiếng nói của Đoạn trường nhân Thôi Bác lên tiếng vọng về phía vách tuyết sừng sững trước mặt rằng:
- Hừ! Đinh Hãm, ngươi quả là tay lợi hại, đã dùng thủ đoạn này để đối phó với ta! Khiến cho lòng ta bị quằn quại vì đau khổ, và sẽ tự tìm lấy một lối giải thoát cho tâm hồn. Đinh Hãm! Thôi cũng được! Ta sẽ làm vừa lòng ngươi vậy, ngươi hãy hiện thân ra và giết ta cho được việc! Ta quyết không đời nào chống cự lại!
Câu nói vừa dứt, Đại Hắc và Hồng Điệp cũng thất kinh hoảng hồn, tiếng chim và tiếng người cùng rú lên. Nhưng Thôi Bác lúc này hình như đã quá đau khổ, không hiểu gì đến chuyện đằng sau lưng mình! Với tiếng rú của chim và người ấy, Độc chỉ Thôi Bác như không hề nghe đến.
Lúc này chỉ nghe tiếng Đinh Hãm lạnh lùng vang lên:
- Thôi Bác! Ngươi lại tính giở trò lừa bịp rồi! Thử hỏi với công lực mà được liệt vào Đệ nhất trong thiên hạ ấy, ai mà có thể giết nổi ông! Nếu ông đã muốn chết! Sao không đâm đầu xuống ngay vực thẳm băng tuyết trước mắt ấy mà chết có hơn không?
Giọng bi đát của Độc chỉ Thôi Bác rằng:
- Chính cũng vì ta e ngại công lực của ta quá cao, có khi nhảy xuống mà không chết chăng...
Đinh Hãm xảo trá lại bẫy ngay một cách:
- Ông có thể dùng đến tột đỉnh nội công, đánh bạt thẳng ngay vào ngọn núi tuyết khiến cho những tảng băng đá bị lở cả khối khổng lồ xuống, và sau khi ông phạt ra ngọn nội lực ấy, sức lực trong người đã mỏi hết, và các khối băng đá ấy sẽ chôn vùi luôn xuống vực thắm, như thế thì có ai mà sống cho được!
Độc chỉ Thôi Bác đành cam nhận một cái chết Đinh Hãm đưa ra như thế, vì chính ông đã muốn giải thoát nỗi đau khổ tâm linh của mình, bèn khẽ tiếng rằng:
- Được lắm?
Đại Hắc vội bay ngay lại cạnh chủ, Hồng Điệp cũng bước lại, nàng cố cắn răng chịu lạnh đưa tay ra kéo bả vai Thôi Bác lắp bắp rằng:
- Thôi bá bá!... ngài... ngài... không thể hành sự như thế. ..
Đại Hắc quá lên một tiếng, tính bay lên bức vách tuyết để tìm tên Đinh Hãm để giao chiến! Nhưng Thôi Bác đã gọi lại và ngăn cản ngay hành động của Đại Hắc, tiếng Đinh Hãm lại vang lên rằng:
- Thôi Bác! Còn con chim ưng này, sau khi ông chết, nó sẽ không còn ai để quản thúc nữa, chừng đó nó nổi tính hung hăng giết người, liệu ai mà chịu nổi nó...
Thôi Bác rằng:
- Ngươi yên trí, ta sẽ bảo nó cùng chết chung với ta?
Dứt lời, Độc chỉ Thôi Bác đưa tay trìu mến vuốt ve cổ Đại Hắc rồi lên tiếng rằng:
- Đại Hắc ơi Đại Hắc!... nay lòng ta đã tan nát vì những vết thương lòng, dẫu cho có những đóa Tục giao hoa để giữ mạng sống của ta, nhưng ta vẫn ăn năn đau khổ có sống trên đời này, cũng chẳng còn thú vị gì, nay sự đau khổ của ta đã gia tăng kịch liệt, chẳng thà buông bỏ hết tất cả mọi sự trên trần này, để tìm cái chết cho yên tâm cho rồi Đại Hắc thần ưng ôi! Tình sống chung của chúng ta bấy lâu, nay ta phải rời bỏ ngươi đi vào một thế giới u linh khác,... nếu ngươi còn có ý quyến luyến trần thế thì hãy bay về cố hương tại hải ngoại của ngươi, còn nếu vì quyến luyến ta và muốn chết cùng với ta cũng được...
Con thần ưng Đại Hắc vốn là loại linh điểu khôn ngoan, từng sống chung lâu năm với Thôi Bác, tình cảm đã gần như cha con. Nay nghe Thôi Bác nói vậy, nó gật đầu lia lịa, giơ mõm lên kêu những tiếng bi ai não nề.
Độc chỉ Thôi Bác lại rằng:
- Đại Hắc ôi! Trời ơi! Ngươi đành chịu hy sinh với ta! Thôi cũng được! Từ ngày con Nhị Hắc chết đi, ngươi đã không có bạn đồng loài, khi quen được người bạn mới Thượng Quan Linh thì lại bị mất tích, trò đời đều buồn thế cả, chẳng thà chết đi cho xong nợ đời... nhưng than ôi! Với thân hình cường tráng mạnh bạo của ngươi như thế, tí nữa đây phải chịu cảnh núi tuyết băng lở, và chết thê thảm vì những khối băng tuyết khổng lồ đè, thật khiến ta đau lòng vô cùng...
Lúc này chỉ thấy vị cái thế kỳ nhân đã đến bước đường cùng của cuộc đời đau khổ vì lương tâm hối hận, nước mắt ứa từng hàng trên lông con Đại Hắc. Chỉ có Hồng điệp Châu Chu là người tỉnh trí hơn, biết ngay Thôi Bác trong lúc quá xúc động về tinh thần đã bị trúng quỉ kế của Đinh Hãm! Nàng cố gắng khuyên can, nhưng Thôi Bác vẫn mặc tình, quay sang phía vách tuyết rằng:
- Đinh Hãm, ngươi hãy hiện ra đây! Vì ta sắp vận chưởng phá núi tuyết đây, nhưng đối với cô bé đây, ngươi phải nhận lời yêu cầu cuối cùng này của ta, nghĩa là phiền ngươi hãy đưa cô bé về với chị của cô ta!
Đinh Hãm bèn hiện ngay thân ra, toàn thân bộ nho phục lịch thiệp, mắt đượm vẻ mỉm cười trả lời ngay:
- Ông cứ yên trí! Thế nào tôi cũng làm tròn theo ý ông dặn!..
Hồng điệp Châu Chu biết ngay tình thế lâm nguy, nàng nhất định ngăn cản hành động thiếu suy xét của Thôi Bác và sự hy sinh của thần ưng Đại Hắc, nàng gào khóc giãy nãy lên không chịu rời đi! Nhưng Thôi Bác vẫn mặc, tay khẽ phất chỉ thấy toàn thân Hồng Điệp thình lình bay bổng lên, tên Đinh Hãm lập tức đưa tay ra đỡ ngay thân Hồng Điệp và lui nhanh ngay về một phía. Hồng Điệp giãy nãy như đỉa phải vôi, nào quyền, nào cước, nào miệng, nàng đấm đá cắn véo lung tung nhưng Đinh Hãm chỉ cười hì hì, đối với kẻ thù đã hại chết chị mình Bạch điệp Châu Ni đây, với công lực yếu kém của Hồng Điệp, đâu phải là địch thủ của đối phương, nàng đánh túi bụi vào Đinh Hãm, chẳng khác nào như thế châu chấu đánh voi chẳng nhằm gì! Và chính lúc Hồng Điệp bị quắp chặt dưới nách của Đinh Hãm ấy, nàng đã chứng kiến ngay một cảnh kinh hồn bay vía trước mắt!
Độc chỉ Thôi Bác và thần ưng Đại Hắc, cùng trong một lúc, tiếng hét của Thôi Bác, tiếng kêu của chim ưng, cả chim lẫn người bay vọt bổng lên vách tuyết. Một cuộc biểu lộ thân pháp cuối cùng của đại hiệp và thần ưng. Hồng điệp Châu Chu đã nhìn rõ ràng, dưới ánh chói sáng của khối băng tuyết ấy, cứ thấy tu mi anh phong lẫm liệt của Độc chỉ Thôi Bác, và thần ưng hùng vĩ phi phàm, một người và một chim ấy đã dốc hết toàn lực ra để phát chưởng phong và dực phong. Một tiếng ầm ầm long trời lở đất đã vang lên, khối băng tuyết khổng lồ đã từ trên lưng đỉnh núi đua nhau rớt từng tảng lớn nhỏ xuống, tiếp theo chỉ thấy thân Độc chỉ Thôi Bác và thần ưng Đại Hắc đã chúi nhanh hết xuống vực thẳm cùng với những khối băng đá đổ xuống như thác nước. Hồng Điệp tuyệt vọng kêu lên một tiếng thất thanh rồi nàng ngất đi luôn...
Tất cả câu chuyện trên đây, được Hồng điệp Châu Chu kể lại sau khi Hầu Hạo và Liễu Mi đánh bật Đinh Hãm, và câu chuyện này được thuật tại Lãnh Hương Các! Sau khi nghe hết câu chuyện bi thương của vị đại hiệp, và sự hy sinh của người và chim như thế, Hầu Hạo và Liễu Mi thở ngắn thờ dài, riêng Đông Phương Đình và Thanh Điệp nước mắt đầm đìa.
Liễu Mi lên tiếng:
- Theo ý tôi đoán, Thôi đại hiệp đã bị trúng quĩ kế của tên Đinh Hãm này...
Hồng điệp Châu Chu gạt nước mắt của mình rằng:
- Chị Liễu Mi nói đúng lắm, sự thật quả đúng như vậy và tên Đinh Hãm chết toi ấy sau khi mục kích trận tự tử của Thôi tiền bối và thần ưng, hắn quắp theo em và cứu tỉnh ngay sau đó, và còn nói rất nhiều chuyện với em...
Mọi người nghe vậy lại chăm chú theo dõi nghe, Hồng điệp Châu Chu rằng:
- "Tên chết toi này quả là ghê gớm, hắn nói về chuyện bí mật này của Thôi tiền bối, đương kim thế nhân không ai biết, mà chính do Thôi tiền bối vì lòng ân hận đau khổ suốt trong thời gian đó, nên ông ta đã viết lại đầu đuôi câu chuyện vào quyển sách, và quyển ký sự nhỏ ấy sau này bị Thôi tiền bối quăng ngay vào một nguồn suối của Mặc Phụ Sơn, chuyện xảy ra cách nay cũng khá lâu, và trang cuối cùng của quyển ký sự nhỏ ấy lại ghi thêm rằng: còn bận sứ mạng phụ trách hai anh em Hầu Hạo và Đông Phương Đình khiến ông ta không thể nào tiêu cực chán đời như thế, nên ông ta đã quăng ngay quyển ký sự và hy vọng tất cả những dĩ vãng đau lòng ấy sẽ trôi theo dòng nước suối trong veo vào một nơi hoang vu vô tận, và ông ta càng muốn đón nhận tất cả những gì mới mẻ của cuộc đời, làm sao khiến cho các dĩ vãng xưa kia phai mờ hẳn, và ông nguyện cố gắng sẽ dồn hết tâm trí vào những việc cứu nhân độ thế oanh liệt, nghĩa là cố gây cho thật nhiều công đức để hầu chuộc lại những tội lỗi dĩ vãng của mình... Nào hay, quyển ký sự nhỏ nhen ấy lại khéo lọt vào tay của tên trời bằm Đinh Hãm như thế; từ cuộc hội ở Nhã Nam, sau khi Thôi Bác tiền bối biểu lộ sơ thân pháp, khiến cho thầy trò Độc Ma kinh hồn tảng vía, và Thôi tiền bối đã hẹn cho tên Đinh Hãm trong hai tháng phải tự quyết mà nạp mạng chết về vụ Bạch điệp Châu Ni.
Độc Ma sau khi về Phi Các ma cung trên Vô ảnh Phong đang buồn rầu không có cách đối phó, nhưng Đinh Hãm đã có kế trong bụng, vì chính hắn biết rõ căn bệnh lòng của Thôi Bác tiền bối, thế nào cũng cầm chắc phần thắng trong tay, bèn đơn thân độc mã đi Mặc Phụ Sơn vờ xin thỉnh tội.
Và đã ngang nhiên rủ Thôi Bác đại hiệp lại Tả Diện Phong lãnh, và hắn không quên tìm một nơi nấp thân kín đáo, và cố kể lể hết mối chuyện tình thương tâm ấy để uy hiếp áp đảo ngay tinh thần đau khổ của Thôi tiền bối, và tên chết bằm Đinh Hãm này lại còn một bản lĩnh khác, ấy là tiếng cười quái dị của hắn, và lên tiếng trách mắng, bởi lẽ nghiêm nghị và hùng hồn, biểu lộ tất cả những chánh khí hào hùng của kẻ trung trực, khác nào như đã đánh trúng vào nơi chí mạng, chịu sao nổi cơn dằn vặt quá đau khổ, duy chỉ còn cái chết mới mong thoát cảnh. Bởi vậy nên Độc chỉ Thôi Bác đại hiệp và thần ưng Đại Hắc đã bị hy sinh tính mạng về quỉ kế của tên Đinh Hãm.
Tên chết bằm Đinh Hãm sau khi thắng trận đòn tinh thần chiến này, hắn không giấu nổi lòng vui mừng nên đã khai rõ bí mật cho em biết, lúc đó em giả vờ không tin, hắn liền lấy ra quyển ký sự nhỏ của Thôi tiền bối cho em coi, lúc đó em chợt nghĩ, tên chết bằm này nay đã nghiễm nhiên có quyển ký sự bí mật này, khó lòng mà hắn lại không đem quyển ấy ra bêu xấu trong thiên hạ, nếu vậy thanh danh của Thôi Bác tiền bối sẽ tổn thương đến đâu, ngay lúc đó em đã dồn hết toàn lực của em chụp ngay quyển ký sự ấy quăng luôn xuống vực thẳm sâu không đáy ấy!
Liễu Mi, Hầu Hạo, Châu Sách, Đông Phương Đình, nghe xong đều khen Châu Chu lanh lợi nhanh trí khôn. Mọi người lại hỏi tên Đinh Hãm còn nói thêm gì nữa, nhưng mặt Châu Chu đã chỉ ửng lên như người say rượu, lúng túng không biết nên nói hay không, trong lúc đó Hầu Hạo cứ hỏi rối lên, nàng đành rằng:
- Tên chết bằm đã mở miệng nói những câu thô tục hạ lưu hết sức, nhưng hắn cũng nói sau khi Thôi Bác chết đi, từ nay, năm thầy trò Độc Ma của Phi Các ma cung trên Vô ảnh Phong sẽ thành bá chủ trong thiên hạ, và hai anh em Hầu huynh sẽ giao cho Độc Ma định đoạt số phận. Còn trong Lãnh Hương Các của Thôi Bác tiền bối, nơi đây có Chân châu lũ kim sam và mười bảy thứ báu vật quí giá, và vô số vàng bạc được giấu trong đây, sau khi Phi Các ma cung Vô ảnh Phong chiếm được kho tàng quí báu lớn lao này, lo gì mà không thống trị nổi các bang phái đại hội trong thiên hạ. Và Độc Ma sẽ ngang nhiên trở thành kẻ lãnh tụ trong võ lâm đồng đạo, hắn còn nói... còn nói rằng...
Tới đây Châu Chu như ngập ngừng, nhưng Hầu Hạo kém sức bén nhạy, nhất là về tâm tình các cô gái, nay càng thấy người ta ấp úng ngượng ngùng lại càng hỏi tới thêm:
- Sao! Hắn còn nói thêm gì?
Dù sao Châu Chu cũng mới gần mười sáu tuổi, chẳng có kinh nghiệm gì về vấn đề ăn nói, nghe Hầu Hạo cuống lên vậy, nàng cũng hấp tấp buột miệng ngay:
- Tên chết bằm nói rằng, từ ngày chị Bạch điệp Châu Ni chết, hắn nhớ thương vô cùng! Nay thấy em và chị Thanh Điệp nhan sắc hao hao giống chị Châu Ni, hắn càng mến yêu và quyết sẽ đưa bọn em về sống những ngày hạnh phúc sung sướng trên Phi Các ma cung của Vô ảnh Phong... và sẽ bảo đảm mọi sự an nguy cho bọn em...
Châu Chu chưa hết lời, Hầu Hạo đã tức điên, chàng nhảy lên la chửi hầm hầm:
- Thằng Đinh Hãm chó chết ấy! Hầu Hạo ta còn sống ngày nào trên thế gian, nguyền sẽ phân thây ngươi ra thành muôn mảnh mới hả lòng ta!
Liễu Mi, Châu Sách, Đông Phương Đình, ba người thấy Châu Chu non dại, chuyện như thế mà không biết giấu đi, trái lại còn nói toạc ra như vậy, trách sao Hầu Hạo không điên khùng được! Hồng điệp Châu Chu vốn đã yêu Hầu Hạo, nay thấy mình lỡ miệng nói rõ chuyện không đáng nói như thế, vì vô tình mình như đã bênh cho Đinh Hãm vậy, nay thấy Hầu Hạo giận đùng đùng, biết ngay chàng ta đã hiểu lầm chuyện, Châu Chu cuống rối và khóc òa lên ngã vào lòng chị!
Lãnh Hương Các bỗng trở nên yên lặng và buồn tẻ Liễu Mi ném ngay một cái nhìn đặc biệt cho Đông Phương Đình, nàng chợt hiểu ý và theo ngay Liễu Mi ra ngoài. Trong này, Hầu Hạo như vẫn chưa nguôi cơn giận, Châu Sách ghé gần tai em gái mình khẽ nói vài câu Hồng điệp Châu Chu chùi ngay nước mắt, nhẹ nhàng bước ngay sang cạnh Hầu Hạo, cúi đầu xuống khẽ tiếng rằng:
- Thưa đại ca! Em đã lỡ lời! Tên Đinh Hãm chết bằm ấy đáng phân thây lắm, nhưng em đã là người của đại ca, nếu lọt vào tay lũ ma ấy, em sẽ chịu chết để giữ trọn lòng thanh bạch... - Giọng càng lại thấp như chỉ muốn cho riêng Hầu Hạo nghe mà thôi: - Đại ca! Xin anh yên tâm, tuy hắn là kẻ dâm tà nổi tiếng nhưng... nhưng hắn chưa dám cưỡng ép em...
Câu nói này quả nhiên sinh ra hiệu lực, vì Hầu Hạo đã hiểu lầm cho rằng sau khi Hồng điệp Châu Chu hôn mê bất tỉnh, tên Đinh Hãm đã giở trò bất lương của hắn, nhưng nay xem ra chắc không đến nỗi vậy, mắt thấy Châu Chu đang ứa lệ đứng cúi đầu, cô chị Châu Sách đang mỉm cười thông cảm nhìn mình, chàng lại nhìn kỹ lại Liễu Mi và em gái mình đã đi từ hồi nào... Rồi sự ưu ái đã nổi lên trong đáy lòng của Hầu Hạo, chàng giang đôi cánh tay ra ôm chặt ngay chị em Châu Thị vào lòng an ủi bằng những cái siết chặt chẽ của mình...
Không bao lâu, Liễu Mi và Đông Phương Đình đánh tiếng từ ngoài bước vào, Hầu Hạo vội đỏ mặt buông ngay hai nàng ra, mọi người bàn tính, Đinh Hãm nay ra về, và hẹn gặp sau mười ngày sắp đến, đúng ngày hẹn, thầy trò Độc Ma trên Vô ảnh Phong sẽ dẫn theo môn hạ đến Mặc Phụ Sơn Lãnh Hương Các để đoạt báu vật trong kho tàng ở đây!
Độc chỉ Thôi Bác đã chết, con thần ưng dũng mãnh tuyệt luân Đại Hắc cũng đã hy sinh theo chủ nhân, may mới chỉ có tên Đinh Hãm đến viếng sơ Mặc Phụ Sơn như thế, mà đã khiến cho Lãnh Hương Các của Mặc Phụ Sơn thế lực bị rung rinh, khéo léo gắng sức lắm mới tạm đuổi được tên Đinh Hãm đi, nếu nay mai chúng kéo toàn sư của Vô ảnh Phong lại, làm cách gì để chống đối đây! Cầu cứu ư! Thanh Thông Cốc lại nằm xa tít tại Hà Nam, còn Nam bút Gia Cát Dật, Tây đạo Thiên Si, nào biết họ hiện đang ở đâu? Còn chạy trốn, cũng là một biện pháp, nhưng trong lòng mọi người có vẻ không cam tâm chịu lép như thế. Tuy biết rằng thầy trò Độc Ma tới, thế nào toàn nhóm phe mình cũng bị bắt hết, và bảo vật trong Lãnh Hương Các thế nào cũng bị chúng vơ vét đi sạch hết. Liễu Mi đề nghị, hãy đem theo hết báu vật trốn, nào hay khi mở cửa thạch môn bên hông ra xem, bên trong trống rỗng, nào có báu vật gì đâu.
Nhưng chắc báu vật này đã được chôn cất nơi nào bí mật chăng, nếu không sao Thôi Bác tiền bối lại căn dặn phải giữ gìn thận trọng, như thế mình làm sao bỏ trách nhiệm đi cho đành! Nhưng hễ nghĩ đám thầy trò của Độc Ma đến, mọi người không ớn mà lạnh, cả đám ngơ ngác ngó nhau, vô kế khả thi, Liễu Mi sực nhớ lời dặn của Thôi Bác trước khi ông ta ra đi Tả Diện Phong, nếu gặp chuyện gì cấp bách, có thể mở ngay cánh cửa bằng đá bên trái, nay mình thử xem sao. Nào ngờ khi mở cánh cửa bên trái ấy, các nàng đều đồng thanh rú hoảng lên vì kinh hãi, hồn bay vía lạc, Đông Phương Đình và chị em Châu Thị đều bị ngất xỉu, Hầu Hạo và Liễu Mi cùng lui ngay bước về sau, chỉ thấy bên trong thạch môn ấy, ngang nhiên xuất hiện Độc chỉ Thôi Bác và đôi thần ưng khổng lồ đang đứng chầu cạnh hai bên...
Một sự kiện khiến cho mọi người bủn rủn chân tay, miệng há hốc, lưỡi ríu lại, không ai nói được câu gì riêng Đông Phương Đình yếu bóng vía nhất nàng ngã lăn ra mặt đất bất tỉnh, chị em Châu Thị lảo đảo xỉu đầu xuống, chỉ có Liễu Mi là nhanh trí, nàng cũng chẳng cần phải chuyển mình quay người lại, gót sen điểm mạnh mặt đất, toàn thân nàng đã vọt người ngay về phía sau trên một trượng xa, sau cơn hoảng hồn định thần lại chỉ thấy Hầu Hạo mặt trắng toát hai hàm răng đụng cầm cập vào nhau, ấp úng rằng:
- Thế. . . thế.. . này... là chuyện .. ra làm ... sao kìa?
Mắt thấy ba nàng đã hôn mê bất tỉnh dưới đất Liễu Mi kinh ngạc xong, bèn tỏ ý cho Hầu Hạo, hai người nhảy vọt ngay lại, đỡ ngay lưng ba nàng bất tỉnh, đồng thời cả hai cũng vội ngầm chuyển sức gót chân pắc một tiếng vang lên, cả hai cung kính khom mình thi lễ và nói rằng:
- Kính thưa Thôi Bác tiền bối, bọn vãn bối quả thật không biết ngài lại ở đây, xin ngài khoan dung tội đường đột mạo phạm oai tôn!
Nhưng sau câu nói tạ lỗi ấy, Đoạn trường nhân Thôi Bác vẫn không lên tiếng nói gì, trong lúc đó Hầu Hạo đã vội lo cứu tỉnh Châu Thị Song Điệp và em gái mình, ba nàng sau khi tỉnh lại, tường đâu oan hồn của Thôi đại hiệp chết không nhắm mắt được nên hồn ma đã xuất hiện về đây, càng nghĩ, ba nàng càng run lên cầm cập đứng sau lưng Hầu Hạo để nhờ sự che chở của chàng, cả ba không dám liếc mắt ngó nhìn vào trong thạch thất.
Hầu Hạo và Liễu Mi, chắc cũng nhờ công lực ở trong thân mình, lúc này cả hai trở lại thái độ bình tĩnh của mình, lúc này mọi người đã rời ra gần đến cửa, một cánh được tạm khép lại, trong cảnh ẩn hiện chập chờn ấy, cỏ thể nhận rõ Đoạn trường nhân Thôi Bác và đôi thần ưng đứng sừng sững giữa ngôi thạch thất, Thôi Bác mặc bộ nho phục nghiêm trang, nét mặt trắng toát, tay cầm Tục giao hồng hoa đứng nhìn mọi người với vẻ lạnh lùng! Hầu Hạo nghĩ bụng: Đoạn Trường Nhân quả không hổ danh là Đệ nhất cao thủ trong thiên hạ! tên Đinh Hãm đã dày quỉ kế để hại ông ta, nhưng nào hắn đã thành công đâu? Giờ đây, Thôi tiền bối chẳng đã về lại Lãnh Hương Các là gì, lẽ đương nhiên đây không phải là chuyện ma quỉ hương hồn gì, mà kẻ phàm tục vẫn tin, nhất định là công lực của vị Đệ nhất trong thiên hạ này sau khi lao mình vào vực thẳm của thác băng tuyết rất kinh khủng ấy, người ta đã lén trốn khỏi cảnh hiểm nghèo và thoát nạn về lại ngôi thạch thất bí mật này của Lãnh Hương Các
Nhưng, Hầu Hạo cũng lập tức cảm thấy một lỗ thủng lớn tướng trong sự suy đoán của mình, làm sao giải thích rõ lý do của con thần ưng Nhị Hắc. Nó đã chết tại Cửu Thiên Tự xưa kia, và đã được Thôi Bác tiền bối xác thực hẳn hoi, vậy làm sao mà nó có thể sống lại ngang nhiên xuất hiện tại thạch thất của Lãnh Hương Các đây? Hầu Hạo biết anh em mình vốn có gì mật thiết liên quan đến Độc chỉ Thôi Bác, và nhất là được vị kỳ nhân này mến yêu, chàng đành đánh bạo lên tiếng rằng:
- Kính thưa Thôi thúc thúc! Ngài đã về đây từ hồi nào mà sao bọn cháu không ai hay biết?
Nào hay sau tiếng hỏi này, trong thạch thất vẫn im lặng như tờ, chờ thêm một lúc, Hầu Hạo bất giác lẩm bẩm nói một mình rằng:
- Ủa! Lạ chưa kìa? Không lẽ mắt chúng mình đều bị hoa hết?
Liễu Mi lập tức lên tiếng:
- Đâu có lý nào cả năm người cùng hoa mắt một lúc như thế!
Hầu Hạo đành im và chờ cuộc biến động xem sao.
Một ngọn gió bên ngoài tạt vào thạch thất, chỉ thấy một người và hai chim ưng chập chờn lui nhẹ về sau, động tác rõ ràng ấy, mọi người đều thấy rõ, ai nấy lại hoảng hồn hú vía về sự kiện quái đản trước mắt, có người như đã cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Tuy cả đám đã sống chung bấy lâu với Độc chỉ Thôi Bác, đối với một kỳ nhân này ai cũng đem lòng kính nể, nhưng vì thường ngày ông ta ít cười nói, nên chẳng hiểu rõ lòng vị đại hiệp này ra sao, nay đột nhiên thấy ông ta xuất hiện thần bí và với vẻ giận hờn như thế, sao khi Liễu Mi và Hầu Hạo đánh tiếng hỏi, ông ta vẫn không hề trả lời, chẳng biết duyên cớ gì? Ai nấy lúc này nơm nớp lo ngại kinh hãi trong lòng.
Lại chờ thêm một lúc, nhưng vẫn không có động tĩnh xảy ra, chỉ thấy trong thạch thất, cảnh sắc vẫn âm u rờn rợn, im phăng phắc, Thôi Bác và đôi thần ưng vẫn đứng uy nghi bất động. Liễu Mi chợt như đã nghĩ ra gì, nàng nói nhỏ với Hầu Hạo:
- Hầu đại ca hãy lo cho họ, để tôi vào xem sao!
Hầu Hạo vội khẽ tiếng:
- Liễu cô nương nên thận trọng!
Vừa dứt lời gót sen nàng Liễu Mi khẽ điểm, toàn thân nàng vọt nhanh vào như một làn khói nhẹ.
Bên ngoài anh em Hầu Hạo và chị em Châu Thị, mọi người như ngừng thở chờ đợi! Không ai quên đưa tay rờ sẵn lên binh khí để ứng biến.
Thời gian nặng nề trôi, mọi người toát mồ hôi tay, trống ngực càng lúc càng đánh mạnh... và trong khi không khí căng thẳng tột đỉnh ấy, tiếng gọi của Liễu Mi đang vang lên, một âm thanh chứa toàn ẩn ý kinh ngạc quái lạ:
- Hầu huynh ơi! Hãy mau vào cả đây mà xem!
Cả bốn người thở đến phào, rồi tiến nhanh ngay vào trong, chỉ thấy Liễu Mi đánh ngay đá lửa, trong ánh lửa nhoáng lên ấy, thấy rõ hẳn Đoạn Trường Nhân và đôi thần ưng uy nghi sừng sững, mọi người không khỏi giật thót mình ngừng ngay lại.
Liễu Mi vội rằng:
- Chớ có sợ! Không phải thật đâu, mau lại gần đây!
Hầu Hạ bạo gan bước lại đưa tay ra sờ, thất thanh rằng:
- Quả nhiên chỉ là một người bằng tượng, làm khéo đến nỗi mà trông in như người sống!
Đông Phương Đình và chị em Song Điệp Châu Thị, cũng đánh bạo bước lại gần xem, quả nhiên một người và đôi thần ưng ấy, hoàn toàn đúc tạc bằng sắt, lẽ đương nhiên là khá nặng, bên ngoài được phết màu vẽ son cẩn thận, thậm chí dưới chân của bức tượng người và chim ấy, đền gắn ngầm bánh xe, để tiện khi di động, nếu có sức người đẩy vào, trông linh động không khác nào sống thật. Liễu Mi dùng ánh lửa chiếu khắp hết ngôi thạch thất, ngoại trừ ba bức tượng người và chim ra, hầu hết trong ngôi thạch thất không cỏ lấy chút bụi cát nào, trống rỗng và sạch sẽ không chút bụi trần. Liễu Mi thở dài, buồm nản ngậm ngùi rằng:
- Thôi đại hiệp quả đã qua đời rồi, hình như ông ta đã dự đoán được những việc này sẽ xảy ra trong tương lai, nên ông ta đã để lại những bức tượng như thế này.
Anh em Hầu Hạo và chị em Châu Thị đều hiểu ý nói của Liễu Mi, ai nấy ngậm ngùi thê lương và đều cảm thấy trách nhiệm khó khăn của mình. Đông Phương Đình nhắc tỉnh mọi người, lời nói của Thôi Bác tiền bối quả không thể nào sai sự thực, cửa động nằm bên phải ấy, chúng mình nên xem xét kỹ lưỡng lại coi!
Năm người kéo nhau sang cánh cửa bên phải, sau khi chăm chú, bỗng Hồng Điệp phát giác trên vách có vẻ lạ bèn đưa tay lên khẽ đẩy, không ngờ vách tường tự động mở, bên trong lại một thạch thất khác. Nhưng có điều hào quang chói tỏa, làm lóe mắt mọi người, chỉ thấy ngôi thạch thất này, châu báu vàng ngọc nằm ngổn ngang cùng mật thất, ước chừng số lượng, có thể lên đến con số trên triệu lạng châu báu là ít. Hầu Hạo tỏ vẻ bực mình rằng!
- À ra đây là những thứ mà trên giang hồ đang thêm thuồng đến nó đây! Hừ!...
Liễu Mi tính thầm, quả nhiên số của cải châu báu kếch sù này, với sức lực của năm người, trong một thời gian ngắn ngủi mười ngày, không thể nào di chuyển hết đi một nơi khác nào được, nhất là Độc chỉ Thôi Bác đã căn dặn ở lại để bảo vệ kho tàng này, xem ra cuộc tranh đoạt chiến khó mà tránh khỏi. Nay tình thế khẩn trương, binh hung chiêu nguy, chuyện hung kiết chưa biết sẽ ra sao, dẫu cho nàng Liễu Mi lanh lợi thông minh, tài trí đảm lược đến đâu, lúc nảy cũng không khỏi cau mày bối rối suy nghĩ làm sao lo cho tròn trách nhiệm giữ gìn kho tàng!
Chỉ thấy trong số châu báu vàng ngọc ấy, lại có mười bảy chiếc hộp bằng gỗ và trạm trổ khéo léo, niên phong cẩn thận chắc đây là loại mười bảy báu vật đây, cũng chẳng có tâm địa mở ra xem trong lúc này, khi bước đến một góc của phòng mật thất, Hồng điệp Châu Chu bỗng vô tình lượm lên một chiếc áo có ánh sáng óng ánh, đặc biệt của chiếc áo này là đính rất nhiều chân châu lớn nhỏ đủ loại, chất áo có vẻ bền dai vô cùng. Xem ra đây có lẽ là báu vật được mệnh danh Chân châu lũ kim sam đây, Liễu Mi bèn bảo Hồng Điệp cầm ra, phòng có khi dùng đến bất thình lình cũng nên. Mọi người ra khỏi kho tàng của mật thất, lo bàn tính kế hoạch, quyết không thể nào ngồi yên bó tay chịu chết, bảo tàng quá nhiều, không tiện vận chuyển đi nhưng có tạm dời ngay mười bảy báu vật và chiếc áo Chân châu lũ kim sam khỏi ngay Lãnh Hương Các trước! Sau khi suy tính kỹ, không còn cách gì hơn chỉ còn nước mạo hiểm, nhân ngay lúc thầy trò Độc Ma Vô ảnh Phong chưa tới, hành động ngay cấp bách, mọi người lo thu xếp và chuẩn bị lên đường.
Liễu Mi tính vốn hay cẩn thận, nên trước khi khởi trình, nàng đã đi dò xem tình hình nơi Mặc Phụ Sơn xem có gì lạ không. Thế là nàng hấp tấp đi dọ thám trước đường.
Sau khi Liễu Mi tung mình lên hẳn trên tuyệt đỉnh của Lãnh Hương, nàng bỗng cảm thấy tứ phía hơi lạ với thân pháp và tai mắt bén nhạy của nàng, Liễu Mi đã phát giác người của Độc Ma phía Vô ảnh Phong đã đến, tất cả những cây cối khắp bốn phía, đã chói ra những tia nhìn không thiện ý gì, nàng đã chuẩn bị sẵn, nàng cố bình tĩnh trấn tĩnh lòng khích một tiếng bật cười rằng:
- Quí khách đã có tình đến thăm viếng như vậy, chờ gì mà không còn hiện thân cho rồi!
Tiếng còn chưa dứt hẳn, một tiếng cười dài vang lên, tiếng cười quen tai lắm! Chính là người trong Ma Cung, Liễu Mi không ngờ rằng Độc Ma lại thân hành xuất trận như thế, thầm nghĩ chuyến này e nguy mất, trong lòng nàng bắt đầu thất vọng và ái ngại, tiếng cười của Độc Ma đây phải loại hiền gì, nhân ngay lúc Liễu Mi bàng hoàng vất vưởng tinh thần ấy, tiếng cười của y đã phát sinh ra hiệu quả rồi, Liễu Mi thình lình cảm thấy tâm thần mình như bị khớp hẳn, trong lòng giật nảy mình.
May nhờ nàng là người căn cơ, thông minh nhanh trí, vội thu ngay tâm thần rối loạn bồi hồi của mình lại, vận ngay nội công lên phòng ngự, nên mới không bị mắc vào bẫy của Độc Ma. Tiếng cười thình lình tắt hẳn, trên Lãnh Hương Điện (chót vót của đỉnh). Từ Độc Ma và các tay thủ hạ từ từ xuất hiện ra hết, nhưng thấy Độc Ma ngồi trên Liễn xa, Tam Hung, Tứ Hung Đinh Hủy và Đinh Phá chia đứng hai bên, Độc Ma khăn đen bịt mặt, Liễu Mi cảm thấy phía sau nổi lên tiếng sột soạt, nàng khỏi cần quay đầu nhìn cũng biết là thủ hạ của Độc Ma đang bao vây khắp ngọn Lãnh Hương Đỉnh, một sự bao vây chặt chẽ!
Liễu Mi vội liếc mắt nhìn quanh, thì ra Hầu Hạo cũng đã xuất hiện từ hồi nào rồi, tay chàng đang cầm trường kiếm, sẵn sàng ứng chiến. Nàng quay nhìn khắp bốn phía một vòng, Liễu Mi có bạo gan đến đâu cũng không khỏi ớn lạnh rùng mình, chỉ thấy nhan nhản những người của Ma Cung hiện thân ra, và họ đã để lộ hết những bộ mặt thật, những khuôn mặt mà bệnh tật đã tàn phá kinh khủng, kẻ tàn khuyết tứ chi, người mặt mũi lở loét, kẻ giơ xương trắng hếu, người bị hủi, kẻ lở loét, người sâu quảng... thôi thì đủ hạng bệnh... và cũng đủ thứ mùi tanh của mủ và máu ấy gây nên... Liễu Mi cảm thấy mình đã lợm giọng buồn mửa, nhưng nàng cố trấn tĩnh lý trí của mình.
Lúc này vị Ma Cung chủ nhân bỗng lên tiếng rằng:
- Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác, võ công cái thế siêu tuyệt, hải nội ngoại đều khâm phục, sau cuộc tạm biệt tại Nhã Nam, thời gian chẳng qua mới một tháng, bỗng nghe tin sét đánh do tiểu đồ Đinh Hãm báo lại, cố nhân nay đã qui tiên cảnh trước ta, và đã tảng thân tại diện phong của Mặc Phụ Sơn, chết dưới lớp băng tuyết hãi hùng như thế, thật đáng tiếc, từ nay trong võ lâm đã mất đi một vì sao sáng chói... cũng vì hung tin này, nên bản chủ nhân không quản vất vả dẫn theo toàn bộ hạ của Vô Ảnh Phong đến để phúng điếu bạn cố tri đã quá cố...
Liễu Mi nghiễm nhiên rằng:
- Không dám! Không dám! Thôi đại hiệp vẫn khỏe mạnh sống tại Lãnh Hương Các, nào đâu có chuyện gì tang tóc đâu, chắc tiền bối ngài đã lầm lẫn chăng!
Độc Ma lạnh lùng rằng:
- Nghe danh thứ nữ của Thanh Thông Bang quỉ quyệt tuyệt luân, nay quả nhiên dám điêu ngoa trước mặt bậc tiền bối, như vậy chẳng đã tỏ ra bất kính vào bản chủ nhân ta sao... - nói tới đây, vung tay phải lên ra lệnh cho Song Hung Đinh Hủy và Đinh Phá rằng:
- Hai đứa ngươi hãy bắt ngay tên nam nữ này lại, còn lại bao nhiêu người khác, lập tức lo vào Lãnh Hương Các lo khuân hết của cải kho tàng về ngay Phi Các tiên cung Vô ảnh Phong không được bê trễ việc! Vì ta không tiện ở đây lâu!
Đinh Hủy Đinh Phá cung thân nhận lệnh, cả hai tung mình vọt ra quát lớn:
- Hầu Hạo! Liễu Mi! Hai người còn không mau mau quì xuống chịu trói cho rồi!
Đám đệ tử của Phi Các ma cung, ít ra cũng có đến cả ngàn mạng người, nay chúng hiện thân ra trước Lãnh Hương Đỉnh, và số đông đều đem theo khí cụ và đồ dùng như để khuân vác báu vật về sào huyệt của chúng, và những tên ma sống này đều có thể lên đến tuyệt đỉnh của Mặc Phụ Sơn này đây để hoành hành, hung bạo như thế, đủ chứng tỏ công lực của chúng cũng chẳng vừa gì, như vậy thực lực của Phi Các ma cung không thể nào khi thường được.
Trong khi ấy, đám người của Ma Cung đồng thanh hò hét vang trời, phía này chỉ Hầu Hạo và Liễu Mi, nào chúng có coi hai người vào đâu, binh khí tuốt ra, ánh sáng loang loáng, chúng xông bừa hết vào cửa chánh của Lãnh Hương Các.
Liễu Mi và Hầu Hạo cũng tung mình vọt ngay vào cửa, giơ ngang kiếm ra, đám người Ma Cung vội lùi ngay về sau. Đính Hủy, Đinh Phá tung mình xông tới, Tứ Hung Đinh Phá quát lên rằng:
- Hai đứa chết đến trước mắt mà còn không hay. Mau tránh nhanh ra không?
Hầu Hạo giơ ngay kiếm ra, cất tiếng khiêu chiến rằng:
- Đinh Phá, nếu ngươi thắng nổi tay kiếm của ta, lũ ngươi sẽ được vào yết kiến Thôi đại hiệp ngay! Còn không! Hãy làm ơn cút ngay khỏi đây cho ta đỡ gai mắt.
Đinh Phá cả giận lạnh lùng cười nhạt:
- Đoạn Trường Nhân nay đã chết, hai đứa ngươi lúc này có khác gì du hồn sắp về âm phủ, thế mà còn không biết thân phận lại còn tính chuyện ương ngạnh chống đối, rõ không biết tự lượng sức mình chút nào cả thôi được, để ta bắt hai ngươi trước rồi tính sau!
Một tiếng sáo huýt lên, Đinh Hủy đồng thời phát động ra tay, Hầu Hạo thừa biết Đinh Hủy sức mạnh vô cùng, chỉ sợ Liễu Mi không phải đối thủ, chàng bèn vung kiếm ra hứng đòn trước, đằng này Đinh Phá lạnh lùng cười một tiếng, vung kiếm tiến nhanh ngay vào Liễu Mi.
Bốn người chia thành hai cặp giao tranh, chớp mắt, bốn thanh trường kiếm quay cuồng túi bụi, cả một vùng kiếm quang loang loáng, kiếm khí ào ào, trận đánh kịch liệt kinh hồn.
Đối với kình địch trước mắt, Liễu Mi không dám chểnh mảng, thấy Đinh Phá lao nhanh mình như điện chớp lại, thanh kiếm nhoáng lên, khiến nàng hoa cả mắt, vội tung mình né bộ tránh ngay ra vài thước, toàn thân Đinh Phá bị sẹt ngang qua người nàng, đúng là suýt soát một ly đi một dặm! Đinh Phá đã hụt đòn đánh của mình.
Đinh Phá bất giác cũng phải buột miệng Hừ! lên một tiếng, có lẽ hắn cũng bị lối khinh công tuyệt đỉnh của Liễu Mi khiến hắn phải giật mình, lúc này chỉ thấy hắn lướt nhanh tới, mũi kiếm đưa ngược lên, và ngầm vận công lực đẩy ra với ngọn Bồi lôi sơ phóng (hoa sấm sét chớm nở), kình lực nửa hư nửa thực, nửa úp nửa mở, biến hóa vô tận, vốn là một loại kiếm pháp vừa dẻo vừa nhanh, và phần đông các tay kiếm pháp cừ giỏi của phái nữ lưu, đều biết sử dụng ngọn này.
Nay không ngờ một tên đàn ông xấu xí không khác nào quỉ sống như Đinh Phá này mà cũng thông thạo lối đánh của đám nữ nhi như thế, Liễu Mi không khỏi thất kinh trong lòng, nàng thấy Đinh Phá không những thạo mà còn khéo lạ, Liễu Mi không dám bén gần trong phạm vi của địch, thân nàng nghiêng nhanh, gót sen đổi bộ, rồi vèo nhanh ta xa vài bước, chắc nàng đã nhận ra lợi hại của Đinh Phá. Chỉ thấy Đinh Phá cười ngạo mạn, thình lình vung mình vọt lại, cả cánh tay phải phạt mạnh và nhanh, ánh kiếm không khác nào như một con rắn, mũi kiếm mổ thẳng sang phía Liễu Mi. Thế đánh vừa độc vừa lẹ.
Liễu Mi nhận thấy nội lực của mình chắc không thể nào hơn đối phương, toàn thân nàng lúc này trơn như một con cá, nhẹ nhàng quay ngang mình, vụt ngược mũi kiếm của mình đâm thẳng ra, một thế kiếm pháp vừa công vừa thủ, kín mít các mặt, chỉ thấy ánh kiếm của nàng lúc này lóe ra các đóa hoa trắng xóa, bay tua tủa khắp trận chiến để cự địch! Đến lúc này, Tứ Hung Đinh Phá của Vô ảnh Phong mới biết con bé Liễu Mi quả không phải tay dễ bắt nạt gì, đành giở ngay tuyệt nghệ của mình ra lo ung dung quay quần trong kiếm pháp khá cừ khôi của Liễu Mi, trong trận cuồng phong kiếm ảnh như mưa rào ấy, hoặc khi thấy trường kiếm tìm nơi hở để xỉa nhanh vào, có khi lại vung chưởng hay chỉ lực hầu đánh ngã đối phương, luôn luôn đã áp đảo và uy hiếp Liễu Mi.
Chỉ chốc lát, Liễu Mi nhận ngay ra tên Đinh Phá chỉ dùng thế thủ để công hãm mình, hắn cố lợi dụng lối đánh này để tiêu hao thể lực của mình, không nên mắc mưu địch. Nghĩ xong, nàng biến đổi ngay thế đánh của mình thành ra chậm chạp. Nhưng tên Đinh Phá quả là tay cừ, hắn đã nhận ngay ra, và không để lỡ dịp may cây kiếm chém ngang ra, không sao tránh kịp, Liễu Mi đành phải giơ kiếm hứng càn. Cheng! một tiếng vang lên, Liễu Mi cảm thấy hổ khẩu như tê buốt đau nhói, kiếm suýt bay khỏi tay, quả thế kiếm của Đinh Phá lợi hại thật. Trong lòng giật mình, vội cố gắng chống đỡ, chuyển nhanh thế đứng giữ kín khắp châu thân, dồn hết nội lực vào thanh kiếm để đối phó với kình địch.
Đôi kiếm tương giao vù vù, chỉ nghe những tiếng thép vang coong coong sau khi chúng va chạm vào nhau tóe đóm sao. Thời gian khi kéo dài ra, thân hình Đinh Hủy cũng đã cảm thấy rung rinh, Liễu Mi cố gắng ngưỡng chế hơi thở của mình, nhưng nàng thấy trong mình đã an tâm, Đinh Phá tuy lợi hại, nhưng so về công lực của hắn, cũng chẳng hơn gì mình bao nhiêu, chỉ miễn sao mình cố thận trọng, thế nào cũng không đến nước bị bại trận. vốn là người lanh lợi sáng trí, Liễu Mi chợt nghĩ ra một kế, cánh tay nàng vụt nhanh ra thình lình... một thế Phủ đệ trừu tân (dưới lưỡi búa rìu, rút rỉa tiền bổng quan huyện), thế đánh vừa nhanh lại vừa hiểm, do không kịp phòng hờ, cây trường kiếm của Liễu Mi đã nhoáng đến trước mặt, mắt thấy Đinh Phá không chết cũng bị thương nặng, nhưng chỉ nghe hắn Hự! lên một tiếng, kiếm bên phải, chưởng bên trái hai thế đồng thời đánh ra ngay! Công lực của Tứ Hung Đinh Phá Vô ảnh Phong quả nhiên bất phàm, chưởng bên trái nhắm ngay eo đẹp như rắn nước của Liễu Mi ập tới, một chưởng một kiếm được đánh ra nhanh như cắt, nội sự linh động và hiểm ác cũng đã chiếm hẳn về mặt tuyệt luân của nó. Cũng trong thời gian nhấp nháy ấy, Liễu Mi chợt nghĩ ngay: nên rút thế về tự lo thân? Hay là cùng xe thí xe với tên hung ác này cho rồi!
Trong tình trạng cá sổng lưới như thế, Liễu Mi vô cùng khó nhọc lắm mới lừa được một đòn, không ngờ tên Đinh Phá lại quỉ quyệt đến thế, trong lòng không cam tâm, nhưng cũng trong thời gian cực ngắn ngủi này, một khuôn mặt quen thuộc đã hiện nhanh quá trí óc nàng, một khuôn mặt hào hoa phong nhã, anh phong lẫm liệt,... một bộ mặt vô cùng thiện cảm... và cũng là một bộ mặt tăng cường nhựa sống cho nàng... đó là bộ mặt của chàng thiếu niên anh hùng Thượng Quan Linh... thế là tất cả nguồn hy vọng quyến luyến yêu đời lại phát khởi một cách tuyệt đỉnh trong tư tưởng của nàng... vì yêu... nàng không thể liều mạng! Nhanh như chớp, nàng đã quyết định ngay!
Thình lình nàng Liễu Mi hét lên một tiếng, ngọn trường kiếm tỏa nhanh ra như con rắn trắng nhảy vọt tới tấp sang địch, nàng đã cố mở thế công để làm thế thủ cho mình.
Đinh Phá cũng thở dài như vừa trút được một gánh nặng trong người, thì ra con bé này cũng còn biết sợ chết, không dám liều nước xe thí xe như thế, chắc nàng cũng không thể nào biết được trong thâm tâm của Đinh Phá còn sợ chết hơn nàng nhiều? Sau thế đánh này được Liễu Mi hoãn chậm lại, cả đôi bên đều bắt đầu cẩn thận từng miếng từng ngọn một, chẳng bên nào dám mở các thế mạo hiểm để chiếm phần thắng. Trong khi phía bên kia Liễu Mi đánh chậm và cẩn thận lại ấy, thì phía bên Hầu Hạo và Đinh Hủy đã lên đến mức cao trào tuyệt đỉnh của trận chiến. Hầu Hạo và Đinh Hủy, cả hai vốn được trời phú thần lực cái thế, nên hai thanh kiếm của hai đối thủ múa lên, kình lực mạnh tuyệt luân, tiếng gió ào ạt từng cơn, lối đánh khác hẳn với những thế cẩn thận như bên Liễu Mi, chỉ hai bên đánh thục mạng và bừa bãi, hễ tiện là bửa nhau sẵn dịp là không tha, lắm lúc ngọn đánh chẳng thành chương pháp nhà võ nữa. Lối đánh càng lúc càng thục mạng chí tử, đôi bên đã dùng đến chân lực hoàn toàn. Chỉ thấy Hầu Hạo nghiến răng trợn mắt, kiếm vung bạt mạng, miệng lớn tiếng la:
- Ta nguyền sẽ bửa chết tên quỉ sống như ngươi mới thôi!
Dứt tiếng, ánh kiếm kẹp luôn ngọn kình phong dũng mãnh cuốn thẳng sang phía Đinh Hủy.
Thân hình Đinh Hủy nhoáng nhẹ như làn gió thoảng sang bên lạnh lùng cười lên tiếng trứ danh Hò! Hò!... của mình, trên khuôn mặt lở lói loét giơ xương kinh rợn ấy, thỉnh thoảng thở ra những tiếng phì phào khó nghe vô cùng. Chỉ thấy làn kiếm quang của Hầu Hạo từ trên bửa xuống. Trong ngọn này, Hầu Hạo đã dùng đến tám phần công lực, oai lực cực mạnh! Võ công của Đinh Hủy cũng thuộc loại đệ nhất lưu cao thủ đương kim giang hồ, lẽ nào lại không rõ lợi hại của đối thủ toàn thân nhoáng nhanh một cái, đã tránh xa hơn nửa trượng, phương pháp nhoáng thân né tránh đòn của Hầu Hạo này tính ra tên Đinh Hủy đã né tránh cả trên chục lần như thế rồi, Hầu Hạo cũng thừa biết tên quỉ sống này cố sức tiêu hao chân lực của mình, nhưng vì quá hăng say trận chiến, chàng cũng chẳng để tâm làm gì, chỉ nghĩ sao nhử cho hắn chịu hứng đòn của mình. Nghĩ vậy Hầu Hạo cứ liên miên bửa hết ngọn này sang đến ngọn khác!
Hầu Hạo lại vung kiếm truy kích, Đinh Hủy lại tung mình nhoáng tránh, Bùng! một tiếng vang lên, một cây cổ thụ hai người ôm đã bị ngọn kiếm của Hầu Hạo phạt trúng, đứt đôi đổ rầm ngay xuống, oai thế mãnh liệt kinh người, không khác nào cơn bão táp của trận cuồng phong kinh khủng đang hoành hành. Đinh Hủy cũng rít lên một tiếng kinh dị, vung kiếm phản công tới tấp lại, nhưng Hầu Hạo đã hiển nhiên đang thắng thế, khiến cho Đinh Hủy dần dà đã cảm thấy khó khăn trong cuộc chiến. Chắc có lẽ trong thời gian ở không tại Mặc Phụ Sơn, Hầu Hạo đã ra công khổ tập thêm võ công của mình, nên giờ đây mới có thành tích cừ khá như vậy? Phần thâm ý của Đinh Hủy, vốn muốn khiến cho đối thủ tiêu hao dần công lực, và chờ đến chừng nào Hầu Hạo mệt nhoài ra, hắn chỉ việc ra tay mà bắt là xong chuyện, hắn cũng biết thiếu niên Hầu Hạo này là một nhân vật lạ lùng lắm.
Sư tôn Độc Ma của mình lúc này vẫn chưa thể giết tên Hầu Hạo này được và cần phải bắt sống, nhưng sau trận đánh khá lâu từ nãy đến giờ, tên Hầu Hạo này càng đánh, lại càng hăng tiết, không có một triệu chứng gì là mệt nhọc mới kỳ lạ. Khiến cho Đinh Hủy ngoài sự kinh ngạc còn cộng thêm một chút lòng chán ngán, phần phải tuân lời của sư tôn bắt sống, nên hắn không dám giở đến những ngọn đòn khốc liệt của mình!
Trái lại phía Hầu Hạo chẳng còn gì phải kiêng kỵ, chàng chỉ biết một điều là làm sao bửa chết ngay tên Đinh Hủy dưới kiếm mình mới hả dạ, toàn dùng những ngọn đòn thục mạng đánh ra ngang nhiên đã áp đảo hẳn tên Đinh Hủy; một trận chiến có thể nói là cả ngàn năm mới có một thuở như vậy, chỉ thấy cát bụi mù mịt, tiếng gió ào ào, cây lá gần vùng chiến rung rinh chuyển động như cổ võ cho trận chiến thêm hào hùng!
Đinh Hủy cố chống thế đánh như vũ bão của Hầu Hạo, tình thế mỗi lúc một hiểm ác, dẫu cho công lực Đinh Hủy cao giỏi đến đâu, nhưng cứ nằm trong tình trạng chịu đấm ăn xôi hoài, khi trả đòn, lại phải dè dặt, vừa phí sức và lao tâm, dần dần mồ hôi ướt đầy trán. Phải biết rằng Đinh Hủy cũng là tay thần lực trời phú, đương kim võ lâm ít ai sánh ngang được, trong Vô Ảnh Phong, thường tự hào về nội lực hùng hậu của mình, xưa nay chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi là gì nay gặp phải kẻ kình địch càng đánh càng hăng như Hầu Hạo đây, trong lòng hắn bắt đầu khủng hoảng. Thình lình hắn hét lên một tiếng lớn với giọng Hờ khởi đầu rằng:
- Thằng nhãi con! Bộ còn chưa chịu phục sao?
Hầu Hạo chẳng biết nghe và chàng cũng chẳng buồn nghe, chỉ hét lên một tiếng và vung kiếm phạt bừa ngay ra, Đinh Hủy cúi nhanh xuống, suýt thì hắn bị bay đầu! Đinh Hủy cả giận, hắn la lối như tiếng ma tru tréo, hắn nghĩ thầm: mình phải đánh thẳng tay mới xong, nếu nó bị thương, mình bất quá bị sư tôn rầy la chút đỉnh là cùng, tuyệt không thể nào để hắn thắng mình. Nghĩ vậy Tam Hung Đinh Hủy bèn chủ động mở ngay thế công, ào ào đánh ra một lúc bốn đòn chớp nhoáng, và toàn là các thế nhanh và kinh hiểm tuyệt độ. Oai lực phút chốc bao phủ khắp toàn thân Hầu Hạo!
Làn kiếm như rồng bay rắn nhảy! Hầu Hạo không sao trở tay chống đỡ nổi, đành lùi nhanh vài bước né tránh.
Đinh Hủy lớn tiếng hét:
- Còn không mau mau quì xuống đầu hàng sao?
Hầu Hạo tuy cũng biết rõ công lực của mình còn thua đối thủ một bực, nhưng chàng đâu chịu khuất phục như thế, lớn tiếng nạt nộ lại:
- Sủa bậy cái gì vậy?
Tam Hung Đinh Hủy tức điên người, ngọn kiếm trên tay bỗng vung lên như cơn vũ bão, tấn công tới tấp sang, Hầu Hạo lập tức bị áp đảo, nguy cơ đã hiện ra cùng mình. Nhưng Hầu Hạo vẫn cố chịu đòn chống đỡ và lo lui dần. Thình lình Đinh Hủy tỏa ra một làn kiếm trắng xóa, phong kín ngay khắp châu thân của Hầu Hạo, hết cả đường lui để tránh đòn, chỉ còn nước nhắm mắt chờ chết. Mũi kiếm của Đinh Hủy đã dí sát ngay vị trí tim của Hầu Hạo, nắm chắc phần thắng trong tay, Đinh Hủy lại quát hỏi:
- Nhãi con! Chịu phục chưa?
Chẳng cần suy nghĩ, Hầu Hạo lớn tiếng ngay:
- Không phục! Không phục! Không phục!...
Đinh Hủy nổi khùng, cũng chẳng cần do dự gì, thẳng tay đâm ngay mũi kiếm!
Bên kia, Liễu Mi nhanh mắt hơn ai hết, nàng hét thét lên một tiếng, bay bung mình ra để cứu, nhưng ác nỗi Đinh Phá theo sát như một bóng ma phía sau lưng nàng, thanh trường kiếm vung lên và ngăn cản ngay thế tiếp cứu của nàng, ngang nhiên chận ngay trước mặt Liễu Mi lạnh lùng rằng:
- Sao! Liễu cô nương không nỡ để hắn chết sao?
Liễu Mi quả không muốn thấy Hầu Hạo bị giết như thế, nhưng nàng lúc này lại không thể nào không theo dõi sự việc trước mặt được, nàng trố mắt đớ miệng đành ngó mũi kiếm oan nghiệt của Đinh Hủy đâm mạnh xuống... bỗng một tiếng bục! rõ ràng vang lên, tiếp theo là tiếng thét kinh hãi của Liễu Mi rú lên, ai nấy hồn bay phách lạc!...
Nhưng kỳ tích đã xuất hiện ngoài sự tưởng tượng của mọi người! Sau khi ngọn kiếm của Đinh Hủy đâm tuốt xuống, chẳng khác nào như đã đâm phải một khối đá và sắt vậy tiếp theo là Hầu Hạo phưỡn mạnh ngay ngực ra, một tiếng cheng! vang lên, thanh kiếm của Đinh Hủy đã gãy làm đôi.
Trong tình trạng này, Đinh Hủy đã sợ đến nỗi hồn bay vía lạc tuốt lên mây xanh, vì bộ mặt đã nham nhở, nên không ai biết rõ sắc thái của hắn kinh ngạc sợ hãi đến mức độ nào! Chỉ thấy hắn đã cố dùng một động tác thật nhanh nhảy tránh sang một bên! Đinh Phá cũng không thể ngờ sự thể lại biến đổi đột ngột bất ngờ như thế, tay chân chậm chạp, và Liễu Mi nhân ngay lúc hoảng hồn của địch thủ ấy, nàng vội tung mình nhảy vọt ngay lại phía cạnh Hầu Hạo, thấy chàng quả nhiên không hề hấn gì, chỉ thấy chàng trố mắt như vừa tỉnh cơn mộng, nàng lập tức hiểu ngay, thì ra Hầu Hạo đã mặc chiếc áo báu Chân châu lũ kim sam, là một bảo vật của đại nội tiền trào trong hoàng cung nhà vua, và nhờ dị báu của chiếc áo này mà đã ngang nhiên cứu sống mạng của Hầu Hạo!
Tương truyền rằng, chiếc áo Chân châu lũ kim sam vốn không sợ đao kiếm thủy hỏa, thần kỳ tuyệt luân, nay mới thấy thần hiệu của nó ghê gớm như thế.
Sau khi Hầu Hạo nhặt lại cái chết của mình trong tay tử thần như thế, chàng cùng với Liễu Mi bỗng bạo hẳn gan, vung ngay kiếm lên phong tỏa ngay cửa chánh của Lãnh Hương Các để chờ địch!
Trên liễn xa, Độc Ma bỗng buông tiếng cười ha hả một hồi rằng:
- Đinh Hủy và Đinh Phá! Hai đứa con đã bị chúng dọa đến nỗi sợ thế sao?... Trời, Đó! Chính là chiếc áo quí Chân châu lũ kim sam đó! Chiếc áo này là một loại áo ngắn, chỉ có thể bảo vệ nửa thân trên, đao kiếm và lửa nước đều không thể làm gì nổi chiếc áo ấy.
Nghe tới đây, Đinh Hủy và Đinh Phá cùng hét lên, cả hai xông nhanh vào phía Hầu Hạo. Lúc này cả hai đã học khôn là không thèm công đánh phía nửa thân trên của Hầu Hạo, mà toàn mở các thế đánh nửa thân dưới tức hạ bàn. Bị địch biết thóp yếu điểm chàng lại phải lúng túng chống đỡ cực nhọc. Cảnh hiểm nghèo xảy ra tua tủa khắp xung quanh! Vì xưa nay nào có lối đánh kỳ quặc như thế này đâu!
Chớp mắt, Song Hung Đinh Hủy và Đinh Phá đã cướp đánh tưng bừng với những thế võ quái dị, mắt thấy chiếm hẳn ưu thế, và sắp thu ngay trận thắng trước mắt, khiến cho Hầu Hạo và Liễu Mi phải lúng túng, lo được mặt này mất mặt nọ! Đến sự tự lo giữ thân cũng đang bị uy hiếp cực độ!
Liễu Mi thấy tình hình quá bí này, nàng thình lình tung mình bay vọt lên, miệng huýt một tiếng sáo ré vang một âm thanh như ong ngân vang lên nghe êm tai lạ!