Đoạt Hồn Kỳ

Hồi 45

Liễu Mi lấy làm lạ, nàng bèn nhìn lên ngay về phía suối mà vừa rồi có người phát ra tiếng nói ấy, chỉ thấy một quái nhân xuất hiện. Trông người này, nếu bảo y là người, chẳng lẽ nói y là cây thịt có lẽ đúng hơn với hình thể của y, vì thân xác quái nhân này to lớn vô cùng, nhưng cả một cánh tay bên trái đã không còn, nhưng thường những kẻ què tay như thế phần đông còn để lại ống tay phất phơ cho dễ coi, đằng này cánh tay áo cũng cụt luôn, khiến cho người nhìn nhận ngay ra là y đã cụt sát đến ngang vai, trông kinh kỳ lạ! Nhưng càng lạ hơn nữa là người bị cụt luôn cả một cẳng bên trái, và lẽ dĩ nhiên bộ đồ của y đương mặc đây đã được may thành một kiểu đặc biệt.

Với bộ đồ đặc biệt chỉ có một ống tay áo và một ống quần ấy ra, trông quả là lạ mắt, nhất là thế đứng Kim kê độc lập (gà vàng đứng một cẳng) gần bên bờ suối tuy là thiếu hẳn một chân, nhưng vẫn có thể nhận thấy thân hình vạm vỡ của y, toàn thân đen láng nhánh, khác hẳn với tác phong bẩn thỉu của Đinh Hủy và Đinh Phá, nghĩa là trông người què tay và què chân này có vẻ sạch hơn nhiều!

Đôi mắt bén sắc của Liễu Mi đã nhận ngay ra người này tuy bị què hẳn nửa thân người như thế, nhưng ngũ quan trên mặt vẫn còn nguyên vẹn trông vừa chỉnh tề vừa nghiêm trang, khác hẳn với hai bộ mặt kinh khủng của Đinh Hủy và Đinh Phá!

Có lẽ người này chính là đại đồ đệ của Độc Ma trong Vô ảnh Phong đây! Chắc là Đinh Tàn? Liễu Mi sau khi nhìn kỹ thân thể kỳ hình quái trạng như vậy, trong bụng cũng không đến nỗi kinh hãi cho lắm, bụng nghĩ thầm: hèn gì nghe nói Hạ Quyên nào đó không đến nỗi ác cảm với người này, nay xem ra thì có lý lắm. Và chỉ nội một tiếng hỏi như thế mà khiến cho Đinh Hủy phải giật mình chùn ngay tay về, như thế đủ biết hai sư đệ của y sợ y là dường nào!

Sau khi Đinh Hủy ngừng tay đứng khựng ngay tại chỗ, hắn không biết nên nói sao cho gọn nghĩa, còn phần Đinh Phá ngồi bên bờ suối, vội hấp tấp đứng ngay dậy, cung kính thi lễ rằng:

- Kính chào Đại sư huynh! Sư huynh đi đâu mà một mình ra đây thế này? Sao không đi chung với Hạ cô nương cho vui?

Đinh Tàn khẽ hừ một tiếng bằng giọng mũi, chỉ thấy thân y khẽ nhoáng một cái, đã lướt ngay đến trước mặt Liễu Mi. Nàng Liễu Mi cũng không nhìn rõ Đinh Tàn có độc mỗi chân mà y đi bằng cách nào chóng thế? Thấy y nhanh như chớp vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi. Chỉ thấy y cúi khom người xuống nhìn mình, nàng vội nhắm ngay mắt lại như kẻ bị hôn mê.

Đinh Tàn xem một hồi xong bèn lên tiếng hỏi rằng:

- Này Lão Tam, người con gái này là ai vậy? Sao lại có mặt tại đây?

Đinh Huy vội trả lời ngay rằng:

- Cô này là em gái của Châu Ni Bạch Điệp, hình như gọi là Thanh Điệp thì phải, và lão Nhị khi thấy Bạch Điệp bị chết trong lòng vô cùng buồn phiền đã sai đệ và lão Tứ ra bắt người này về!

Đinh Tàn lại hừ một tiếng nặng nhọc bằng giọng mũi rồi nói:

- Hừ! Lão Nhị quá lắm? Mới hại chết cô chị người ta, nay lại còn muốn hại đến cô em nữa, trong Tiên Cung biết bao nhiêu là mỹ nữ mà còn chưa vừa lòng sao? Lại còn đi phá phách đến những con gái của danh môn nữ hiệp Ngọc điệp Châu Phụng...

Nói xong đưa tay ra để giải huyệt cho Liễu Mi.

Đinh Phá thấy vậy bỗng lạnh lùng lên tiếng nói:

- Thưa đại sư huynh! Bộ sư huynh tính tha con nhỏ này sao? Tiểu đệ với lão Tam đây vốn được người ta nhờ vả! Nếu sư huynh tha như thế, bảo hai tiểu đệ làm sao ăn nói với Nhị sư huynh?

Nhưng tay Đinh Tàn đã rờ ngay vào những huyệt của Liễu Mi khẽ nắn bóp. Tuy Liễu Mi không hề bị điểm huyệt, nhưng lối giải huyệt của Đinh Tàn đây cũng khiến cho nàng tạm cảm thấy khoan thai trong người. Mặc cho lão Tam và lão Tứ năn nỉ ỉ ôi, Đinh Tàn vẫn mặc, giơ ngay cánh tay phải độc nhất của mình quắp lấy thân Liễu Mi và đưa bàn tay rờ thử ngay gần mũi của Liễu Mi, lúc này nàng cố thở mạnh dài một tiếng như vừa bị giải huyệt, đồng thời thân hình khẽ cựa quậy.

Đinh Tàn lạnh lùng nói rằng:

- Thôi chúng ta về! Ta sẽ có cách giải thích với Nhị đệ sau!

Đinh Hủy và Đinh Phá thấy vậy đành chịu, Đinh Phá bèn vờ lên tiếng cho qua chuyện rằng:

- Nếu đã được đại sư huynh ra mặt can thiệp như thế, tiểu đệ còn đâu dám trái lời nữa, vậy xin sư huynh cứ thong thả mà về, bọn tiểu đệ xin đi trước vậy!

Đinh Tàn cũng thừa biết dụng ý của hai người là muốn về mách ngay cho thầy và lão Nhị hay, nhưng Đinh Tàn ngang nhiên không sợ, chỉ cười nhạt nói rằng:

- Tam đệ, Tứ đệ cứ việc tự tiện về trước, nếu có gặp được Nhị đệ hãy nói hộ với sư huynh một tiếng là tí nữa sư huynh sẽ lại ngay!

Đinh Hủy và Đinh Phá bèn tung mình vọt đi luôn trong đêm tối, chớp mắt đã biến dạng luôn!

Đinh Tàn sợ quắp Liễu Mi như thế sẽ khiến cho nàng khó chịu chăng? Y bèn vác hẳn lên vai, trong lúc này Liễu Mi vẫn vờ như kẻ chưa tỉnh hẳn, Đinh Tàn khẽ tiếng kêu.

- Châu cô nương?...

Nhưng thấy Liễu Mi không trả lời, y bất giác thở dài một tiếng. Từ nãy giờ, Liễu Mi chưa rõ Đinh lão đại này đi bằng cách nào, hai chân thì đi được đã đành, nhưng nếu một chân chỉ có nước nhảy cà nhót, nhưng Đinh Tàn vác thân hình Liễu Mi lên vai, thì nàng phát giác người kỳ nhân độc cước này không hề nhảy cà nhót như nàng tưởng, bước đi của y lướt đi lạ lùng vô cùng. Trong lòng nàng càng lấy làm lạ, không biết con người này đi bằng cách gì mà tuyệt diệu đến thế? Chỉ có một chân mà cũng đi được như người có hai chân! Nhưng nàng không kịp suy nghĩ về sự kiện này, vì nàng cần phải nhận ngay đường lối vào Vô ảnh Phong, chỉ thấy trong chớp nhoáng Đinh Tàn đã đến một nơi giữa hai ngọn phong, nơi đây sâu thăm thẳm và tối om, Đinh Tàn vẫn ung dung vác mình trên vai nhằm ngay dốc thẳm ấy lướt xuống, Liễu Mi thấy vậy càng thất kinh trong lòng, mắt thấy một thâm cốc sâu thăm thẳm như thế, hơi sương mờ mịt, không thể nào nhận ra những cảnh vật xung quanh. Nhưng Liễu Mi vốn là gái nhanh trí suy nghĩ, chỉ trong chốc lát nàng đã nhận ra nơi hang sâu thăm thẳm này có những bực vịn tay vô cùng kín đáo để cho người ta làm phương tiện lên xuống, nếu không để ý tuyệt không đời nào phát giác ra được. Nàng chăm chú để ý tất cả những vị trí kín đáo này, nhưng Liễu Mi lấy làm lạ là không biết tại sao Gia Cát Dật gặp may sao mà biết được nơi vào Vô ảnh Phong như thế này? Nhưng nào nàng có biết đâu chính Gia Cát Dật đã phải chật vật vất vả với vách tường vô cùng nguy hiểm của người ta!

Tuy vác trên vai một người như Liễu Mi, nhưng Đinh Tàn vẫn ung dung nhanh nhẹ như một người không bận vướng gì, chẳng mấy chốc, Liễu Mi cảm thấy Đinh Tàn đã tới hẳn mặt đất. Liễu Mi lại cố chăm chú nhớ kỹ các lối đi trọng yếu, nàng thấy ngay một ngọn phong nhô hẳn lên, và nhấp nhoáng thấy ngay cung điện Ma Cung trước mắt. Nàng không ngờ ngôi Vô ảnh Phong lại ở một nơi bí hiểm như thế này, may mà mình không mở cuộc thám thính liều mạng, nếu không đời nào mình phát giác được một nơi kín đáo như đây! Đinh Tàn vẫn vác nàng Liễu Mi trên vai, và nhún nhẹ một cái, toàn thân đã lên dần ngọn phong, bắt đầu bước vào thế giới lưu ly. Ánh sáng ở đây sáng rực hẳn, không khác gì ban ngày, Liễu Mi thấy ngay bức bình phong bằng ngọc thạch, trên có khoét bốn chữ Phi Các ma cung, đặc biệt là chữ ma lại thấp hẳn xuống, Liễu Mi đã đoán ngay ra là chính Gia Cát Dật đã chữa lại chữ này, trong lòng bất giác cũng mỉm cười lối nghịch thanh nhã thâm ý của Gia Cát Dật.

Bỗng mắt Liễu Mi thấy rõ ràng, ngay trước cửa ngôi cung điện của Phi Các ma cung, có một vị nho sĩ đang ôm cây cổ cầm ngồi xếp chân bàn tròn, mắt không hề ngó quanh co, người này không phải Gia Cát Dật thì còn ai vô đây nữa? Nàng suýt kêu thành tiếng, trong bụng nghĩ thầm: Sao ông ta lại ngồi đó làm gì kia? Trong lòng thấy làm lạ vô cùng! Nhưng lạ hơn nữa là Đinh Tàn là hình như không thấy cảnh trước mắt, và đã đi quẹo sang một bên cách xa lối bốn thước.

Chợt Gia Cát Dật thấy có người đi ngang, vội ngửng đầu lên, đôi mắt sáng ngời lên, đưa ngay tay ra tính gẩy cây đàn Bát long ngân. Liễu Mi biết ngay tiếng đàn của Bát long ngân lợi hại như thế nào rồi, nhất là đã lãnh giáo trong đêm ở Hắc Hổ Miếu, nhưng kỳ đó do tay Tư Đồ Cống phát gẩy, nhưng nay chính là chủ cây đàn phát âm, Liễu Mi cũng không biết mình có thể chịu nổi tiếng đàn này không, nàng vội vận ngầm chân khí để phòng bị. Nhưng ngay lúc đó, Gia Cát Dật bỗng thu ngay tia nhìn sáng long lanh của mình lại, tay cũng ngừng ngay động tác gảy đàn và hình như đã thở dài!

Liễu Mi thầm nghĩ: Thôi phải rồi? Chắc ông ta thấy mình mặc bộ đồ thanh y như thế này tường đâu mình là Thanh điệp Châu Sách, nên không dám phát dây huyền ra, vì sợ lại gây nên cái chết nữa chăng, nhưng tại sao ông ta không chạy đến cứu mình? Không lý ông ta tự biết địch không nổi với đại đệ tử Đinh Tàn của Độc Ma sao? Nghi vấn ấy cứ rối rắm liên miên trong óc Liễu Mi hoài, nàng không sao tìm ra một câu trả lời cho chính đáng! Nàng chỉ đoán phỏng chừng, Gia Cát Dật có lẽ đang bị giam giữ, hay là tệ hơn nữa là đã bị thương nặng.

Đinh Tàn vác nàng trên vai đi quanh co khúc khuỷu những hành lang trong cung điện, chỉ thấy cảnh châu báu sáng rực, cảnh sắc huy hoàng lộng lẫy, có thể còn xa hoa hơn với cung điện của hoàng cung trần gian là khác, đến Liễu Mi là kẻ thấy nhiều hiểu rộng mà cũng phải cảm thấy lạ lùng! Ngôi Phi Các ma cung này thật là một kỳ công về kiến trúc, có thể nói là thợ nhà trời mới làm nổi một cung điện tráng lệ nguy nga như thế, khiến kẻ nào nhìn thấy cũng phải mê mẩn tâm thần về lối thần tình khéo tuyệt của nó.

Suốt dọc đường, không thiếu gì các nam nữ đệ tử, khi chúng thấy Đinh Tàn đi ngang, ai nấy cúi mình cung kính thi lễ, Liễu Mi khẽ hé mắt nhìn lén, nàng bất giác cảm thấy đỏ bừng mặt vì thẹn, vì những nam nữ đệ tử đây ăn mặc vô cùng hở hang, gần như đã lõa thể hẳn, những bước đi đứng của họ vô cùng lẳng lơ, nghĩa là bao hàm tất cả những tác động khiêu gợi tột độ và nhất là các cô gái, họ không biết mắc cỡ thẹn thùng là gì, ai nấy lẳng lơ tiến tới chào hỏi lả lơi rằng:

- Kính chào Đại điện hạ! Ngài đi đâu mà hấp tấp vội thế?

Mặc cho những âm thanh lẳng lơ tha hồ réo lên, Đinh Tàn vẫn vác Liễu Mi ung dung đi, thế là đám con gái đua nhau bàn tán huyên thuyên, có tiếng rằng:

- Trời ơi! Thảo nào!... Không biết Đại điện hạ lại bắt đâu được cô bé xinh tuyệt đến thế? Hèn gì ngài ta không thèm ngó ngàng đến cánh bọn mình!

Liễu Mi nghe vậy vừa thẹn vừa tức, càng cho mình bị xui xẻo, nàng không dám mở mắt để chứng kiến những cảnh cười cợt vô cùng nóng mắt của đám người trong Ma Cung này.

Đi thêm được một chặp nữa, Đinh Tàn bỗng ngừng ngay bước lại, Liễu Mi hé mắt ra nhìn, nhưng cảnh đây khác hẳn cảnh vừa rồi, đám tì nữ hầu hạ ở đây đều ăn mặc chỉnh tề theo lối cung điện nhà vua.

Chỉ nghe tiếng Đinh Tàn hỏi rằng:

- Hạ Quyên có trong đó không?

Bên trong rèm có tiếng trả lời rằng:

- Đại gia đấy ư? Xin mời vào!

Bức rèm được vén lên, Đinh Tàn vác luôn Liễu Mi vào trong phòng, khẽ đặt nàng nằm lên trên giường.

Liễu Mi vẫn phải cố vờ như chưa tỉnh, trong đôi mắt lim dim của Liễu Mi, nàng chỉ thấy một cô gái đẹp ăn mặc theo lối cung trang cất tiếng hỏi rằng:

- Nàng này sao vậy?

Đinh Tàn trả lời:

- Cô bé này là Châu Sách, tức em của Bạch điệp Châu Ni, lão Nhị đã hại chết chị người ta còn chưa vừa lòng, mà nay còn sai lão Tam lão Tứ ra bắt luôn cô em. Nhưng nào hay tên lão Tam và Lão Tứ lại nổi lòng dâm tà, chúng tính phi lễ làm nhục đến cô bé này rồi, nhưng may gặp tôi tới kịp lúc, nên nàng mới thoát nạn.

Liễu Mi nghĩ thầm: Chắc người con gái này là Hạ Quyên đây. Chỉ nghe cô này nói rằng:

- Chắc đã bị hai sư đệ quí hóa của đại gia điểm huyệt rồi! Sao ngài không giải huyệt hộ cho nàng đi!

Đinh Tàn cười nói rằng:

- Cô nhỏ này cũng kỳ lạ lắm, trong lúc tôi giải huyệt cho nàng, tôi phát giác ngay nàng không hề bị ai điểm huyệt, chẳng qua nàng chỉ giả vờ như kẻ hôn mê bất tỉnh mà thôi, và suốt dọc đường còn để ý quan sát tất cả những cảnh vật trong Phi Các ma cung này, xem ra nàng tinh khôn ranh mãnh lắm, nhưng không hiểu tại sao nàng lại chịu ngoan ngoãn để tôi vác vào trong cung điện một cách im lặng như thế mà không hề ra tay hạ thủ tôi!

Liễu Mi nghe Đinh Tàn nói vậy trống ngực đập thình thình thất kinh, thì ra Đinh Tàn đã biết rõ tất cả những hành động vớ vẩn của mình!

Bỗng nàng lại nghe Hạ Quyên nói rằng:

- Thưa đại gia, chắc cô bé này hết hồn vì thấy hai sư đệ của ngài cũng nên! Dù cho cô bé có tỉnh lại cũng phải vờ bất tỉnh còn hơn là lại bị hoảng hồn thêm!

Đinh Tàn buông tiếng cười ha hả một hồi rồi nói:

- Thôi tôi giao cô bé này cho cô vậy! Và cô nên khuyên y là đừng sợ hãi gì hết, vài hôm nữa tôi sẽ tìm cách đưa về Giang Nam sau... Bây giờ tôi còn phải lo đi giải thích với Nhị sư đệ về vụ này!

Nói xong Đinh Tàn bỏ đi ngay.

Đinh Tàn đi xong, Hạ Quyên bèn đóng ngay cửa lại rồi bước đến gần giường, quả nhiên thấy Liễu Mi thức thật, đôi mắt nàng đang mở thao láo. Hạ Quyên nhận thấy mình có vẻ lớn tuổi nhiều hơn, bèn cười nói rằng:

- Kìa em! Em đã tỉnh hẳn rồi đấy chứ? Trong người có thấy chỗ nào khó chịu không?

Liễu Mi lắc đầu, Hạ Quyên bước sát lại ngồi ngay xuống cạnh thành giường, đưa ngay bàn tay mềm mại trắng nõn ra vuốt ve làn tóc của Liễu Mi cười an ủi rằng:

- Này em Châu Sách, em chớ lo lắng trong lòng làm gì, chỗ của chị đây an toàn lắm, không có ai dám lại đây ức hiếp đâu mà sợ, em cứ yên tâm!... Chắc em nhớ nhà lắm hả?... Để chị sẽ tìm cách đưa em về tận nhà mẫu thân của em! Em vui lòng chứ?

Liễu Mi chỉ cảm thấy nàng Hạ Quyên này quả là một người đáng thân lắm, nhất là người ta lại xưng chị với mình, nếu đem so với người chị ruột của mình, quả thật là nàng Hạ Quyên này còn hơn gấp trăm lần là khác người chị Liễu Văn của mình đời nào thương mình như thế, huống hồ thanh danh lại không đẹp đẽ gì càng không may cho mình là lại đẻ sinh đôi với người chị tai ác như thế, mặt mũi giống nhau như đúc, khiến cho thiên hạ cũng đâm nghi đến những hạnh kiểm thanh bạch của mình bị mang tiếng! Nếu chị của mình lại có tất cả những đức tính tốt của Hạ Quyên đây phải hay biết chừng nào! Nghĩ đến đây, Liễu Mi bất giác tủi phận, nước mắt chảy dòng dòng trên hai gò má mịn màng của nàng. Hạ Quyên thấy vậy lại cuống quít khuyên nhủ một hồi...

Sau khi trầm mặc một hồi khá lâu, Liễu Mi bỗng hỏi Hạ Quyên rằng:

- Không biết chị có biết chàng thiếu niên mới bị bắt mấy hôm trước đây hiện ở đâu không? Tên chàng thiếu niên gọi là Thượng Quan Linh!

Nàng Liễu Mi đã cố nhịn, nhưng rốt cuộc nàng đã lên tiếng hỏi đến một vấn đề chính yếu của lòng mình, nhưng sau khi thoát khỏi cửa miệng, nàng lại hồi hộp vô ngần, vì nàng chỉ sợ mình phải nghe đến những tin tuyệt vọng thì chết mất! Trống ngực nàng đập dữ, mồ hôi trên trán toát ra, tinh thần nàng lúc này căng thẳng tột độ để chờ câu trả lời.

Hạ Quyên rằng:

- Có có một người như thế, hình như họ bắt từ Nhạc Châu về thì phải! Nhưng chàng... chàng...

Nói tới đây, bỗng nàng phát giác Liễu Mi như bị ngất xỉu, vội cuống lên gọi:

- Kìa em!...Sao thế! Trong mình khó chịu sao?...

Liễu Mi uể oải thở dài rằng:

- Em không sao... Thưa chị... có phải... chàng... đã chết rồi?

- Nào chàng ta đã chết đâu! Hãy còn bị nhốt trong ma huyệt này thì phải!

Liễu Mi nghe vậy như tên vừa bắn khỏi cung, toàn thân cảm thấy khoan khoái nhẹ nhõm hẳn, nàng thở dài như lấy lại sự bình tĩnh của mình. Hạ Quyên đâu phải người ngốc gì mà không biết chuyện tâm lý của cô em trước mắt đây, đoán ngay chắc là anh chàng Thượng Quan Linh nào đó có lẽ là ý trung nhân của cô em mình đấy? Nhưng Hạ Quyên không đả động đến vội! Nàng chỉ thấy Liễu Mi lúc này có vẻ hăng hái yêu đời lắm, nói năng hoạt bát, chỉ nghe nàng tươi tỉnh hỏi rằng:

- Thưa chị, thế anh ấy không bị thương gì chứ?

Hạ Quyên lúc này mới vờ vịt ấm ớ rằng:

- Anh ấy? ... Anh ấy là ai? ... Chị chả hiểu gì hết! ...

Liễu Mi mặt đỏ lên ấp úng làm nũng rằng:

- Ô chị... em không biết... chị chế giễu em ư!...

Hạ Quyên tươi cười vui vẻ nói:

- Chưa hề gì đâu, vẫn còn nguyên vẹn! Chuyến này em chị vừa ý câu trả lời của chị chứ?

Nói tới đây, thấy sắc mặt Liễu Mi tỏ vẻ vô cùng hân hoan, bất giác cũng mừng cho cô em của mình.

Nhưng Hạ Quyên bỗng lại mất ngay nét vui khẽ tiếng nói rằng:

- Thượng Quan công tử đã bị bắt tới đây lâu rồi, nghe đâu cuộc bắt chàng ta lại Ma Cung này, hoàn toàn là do lời ủy thác của người bạn thân của Độc Ma, và chính ngày kia đây, kẻ thù chính cống của Thượng Quan Linh sẽ thân hành đến Ma Cung đây để trọng tạ thầy trò của Độc Ma trong công việc đắc lực này... và còn... và còn...

Liều Mi nghe vậy hỏi ngay:

- Và còn tính đem theo chàng Thượng Quan Linh đi phải không chị?

Hạ Quyên lắc đầu nói rằng:

- Không phải thế! Theo lời đại gia (Đinh Tàn) nói, người đó có một bức thư gửi đến cho Độc Ma, yêu cầu bên này hãy chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó, sẽ dùng ngay mạng sống của Thượng Quan Linh để làm một mục tiêu tỉ thí phóng ám khí dao găm!...

Liễu Mi nghe nói vậy, không những không tỏ vẻ sợ hãi gì, trái lại mắt nàng cứ đảo chớp lia lịa, Hạ Quyên bất giác kỳ lạ, trong bụng nghĩ thầm: Không lý con bé này còn có kế gì để cứu người yêu của nó sao?

Bỗng Liễu Mi lên tiếng rằng:

- Này chị, thế còn Gia Cát tiền bối sao lại cứ ngồi ỳ ra trước cửa điện như thế? Sao ông ta không chịu đánh thẳng vào đây kìa?

Hạ Quyên than thở rằng:

- Nào em đâu có biết, Gia Cát Dật đâu phải là không muốn vào đây! Chẳng qua là không vào được đấy thôi, chính ông ta đã bị giam ngay vào thế giới lưu ly hằng ngày phải chịu đựng những sự dày vò của tiếng nhạc Diệu Sắc Tiên âm, và chính Độc Ma đã mở cuộc đánh cá với Gia Cát Dật là năm ngày, làm sao khám phá ra được những sự kỳ ảo trong thế giới lưu ly này để mà thoát thân, hôm nay đã được hai ngày rồi, và bây giờ cũng sắp tối đến nơi! Tuy rằng Gia Cát Dật đã hiểu nổi sự huyền ảo của Vô ảnh Phong, nhưng đối với Thế giới lưu ly, không phải dễ dàng gì mà khám phá nổi sự bí mật của nó?

Tối đến ánh trăng đã lên, tất cả những ánh sáng của châu báu trong Phi Các ma cung đều đâm lu hẳn, tuy là ngọn phong này nằm trong hang tuyệt cốc, nhưng ánh trăng vẫn chiếu rõ tất cả mọi cảnh.

Liễu Mi đã thay đổi y phục, nàng ăn mặc theo lối tì nữ để hầu hạ cho nàng Hạ Quyên, và Hạ Quyên có cả thảy bốn nàng hầu, đều ăn mặc theo lối cung trang, nhưng đặc biệt khác hẳn với các tì nữ khác, dù cho các nam đệ tử trong cung có thèm nhỏ nước miếng đi nữa, cũng không dám đụng đến họ, nhất là lại biết những người này thuộc về sự quản trị của Đại điện hạ Đinh Tàn! Nên tha hồ cho Liễu Mi tự do muốn đi đâu trong cung thì đi. Trước tiên, nàng tìm ngay đến nơi giam cầm Thượng Quan Linh, thấy chàng bị nhốt trong một gian phòng, tay bị còng, chân bị cùm, bên ngoài lại có các đệ tử trong cung canh chừng cẩn mật.

Đương nhiên Liễu Mi không dám mạo muội để lộ hành động của mình, vì nàng cũng khó lòng mà mong thoát được ngôi Ma Cung huyền ảo này, Nàng vốn là người thông minh cơ trí, nên những việc càng nguy hiểm, nàng lại đâm ra điềm tĩnh lạ lùng, chuyện này có thể nói là một sự kiện nguy hiểm lớn lao mà từ trước đến nay nàng mới đụng độ lần đầu tiên, nhưng nàng cảm thấy mình phấn khởi vô cùng, nàng đã cố vận dụng hết cả bộ óc tinh vi của mình để tìm một kế hoạch và một thời cơ tiện nhất để cứu người yêu thoát nạn.

Nàng từ khe cửa nhìn vào, thấy Thượng Quan Linh vẫn mạnh khỏe như thường, nhưng riêng về mặt tinh thần có vẻ u sầu lắm, ngoài ra không thấy gì lạ hơn? Nàng yên tâm, thế là nàng lại đi đến thế giới lưu ly để nghiên cứu, khối lưu ly trong vắt này thật là khéo tuyệt, nhìn bề ngoài như không có một vật gì cản trở, ấy thế mà Gia Cát Dật lại nhốt giữ bên trong, tứ phía đều chắc chắn như tường đồng vách sắt vậy, Liễu Mi cũng đã từng hỏi Hạ Quyên nhưng nàng ta cũng không hiểu được bí mật của khối thế giới lưu ly này.

Bây giờ là đêm thứ hai Gia Cát Dật bị nhốt trong thế giới lưu ly, nhưng người trong Ma Cung củng còn có vẻ ưu đãi ông ta, cung cấp đầy đủ những thức ăn thức uống từ một lỗ hổng chu vi có năm tấc vuông, với lỗ đặc biệt để đưa thức ăn thức uống này, đương nhiên là quá nhỏ dù cho Gia Cát Dật có biết về môn Túc cốt pháp (thuật co xương cho nhỏ mình lại) củng không thể nào từ lỗ nhỏ này thoát thân ra được.

Liễu Mi đứng ngoài nhìn vào, thấy Gia Cát Dật cũng đang suy nghĩ để tìm lối thoát thân. Liễu Mi đã nghĩ đến cách đi hỏi từng người trong cung về những bí mật của thế giới lưu ly này, nàng càng tin rằng phải có cách đóng mở của khối lưu ly khổng lồ này? Nàng cố chăm chú tỉ mỉ tìm manh mối bí mật, nhưng vẫn tuyệt nhiên không hề thấy gì lạ. Khi trăng chiếu rõ ngay đỉnh đầu, các đệ tử nam nữ trong cung lại bắt đầu ca múa. Hễ mỗi lần có những cảnh tà niệm ấy hiện ra, Gia Cát Dật lại phải dùng ngay đến cây đàn cổ Bát long ngân của mình để gảy lên những điệu nhạc thê lương ai oán để chống lại với ý dâm của đối phương. Và đối phương đã không sao mê hoặc nổi con người đạo tâm cứng rắn như sắt này.

Suốt trong đêm nay, Liễu Mi đã rõ hết các đường lối ra vào trong Ma Cung; vốn thông minh sẵn, nàng chả cần phải vẽ lại họa đồ, tất cả những ngõ ngách trong Ma Cung đều đã in sâu trong óc nàng, và nàng đang tính toán đến những đường lối khi mình tẩu thoát! Nhưng chỉ riêng có một chuyện về thế giới lưu ly là nàng không sao khám phá ra được sự huyền ảo của nó, càng tìm không ra giải pháp gì; còn phần Thượng Quan Linh, nàng đã vạch sẵn một kế hoạch nguy tột độ chuẩn bị khi thời cơ đến đúng sẽ đưa ra áp dụng sau!

Hạ Quyên nay đã nghiễm nhiên thành một kẻ đồng mưu với Liễu Mi, nhưng nàng là người không am hiểu tí gì về võ công, lại nhát gan, tuy biết Liễu Mi quá mạo hiểm, nhưng ngoại trừ cách này ra, quả thật không còn cách gì khác để thoát thân, thế là nàng cũng âm thầm chuẩn bị cho phần mình. Suốt đêm đó, Liễu Mi và Hạ Quyên đều thủ thỉ trên gối về chuyện bí mật của thế giới lưu ly nọ, nghĩ tới nghĩ lui, hai người vẫn không sao tìm được câu trả lời nào dứt khoát.

Hạ Quyên đã nói là nếu trường hợp vạn bất đắc dĩ, chỉ còn cách là nàng sẽ thân hành hỏi ngay Đinh Tàn, nhưng Đinh Tàn tuy là con người trung trực, nhưng gã vẫn trung thành tuyệt đối Vô ảnh Phong, vậy thì sự thăm dò này chẳng gây nên sự nghi cho Đinh Tàn sao? Phải làm sao cho khéo lắm mới được?

Nhưng Liễu Mi vội ngăn cản ngay cuộc dò hỏi của Hạ Quyên vì như thế có khác nào: Lạy ông tôi ở bụi này! Suốt đêm, nàng thao thức không sao chợp mắt.

Sáng hôm sau, và cũng chính là ngày thứ hai nàng đã đến Ma Cung và cũng là ngày thứ ba mà Gia Cát Dật bị giam giữ trong thế giới lưu ly. Hôm nay, thấy các nam nữ đệ tử đi tấp nập trong cung, trông thấy ai cũng vội vàng như có chuyện gì vậy. Sau khi hỏi rõ ra, khiến cho Liễu Mi suýt chết giấc, thì ra trong Ma Cung đang sửa soạn tiếp một vị khách quí từ phương xa đến, đêm nay thế nào cũng mở một cuộc đại yến tiệc để khoản đãi khách, đồng thời Tam điện hạ, và Tứ điện hạ ra đi để rước khách, mọi việc linh tinh trong Ma Cung hiện đều do Nhị điện hạ chỉ huy sửa soạn. Nếu vậy chắc là kẻ tư thù của Thượng Quan Linh đã đến đây, vậy thì những tin tức của nàng Hạ Quyên đâu có chính xác gì?

Sao lại có thể tức khắc, đêm nay Thượng Quan Linh thế nào cũng mất mạng? Nàng Liễu Mi âm thầm khấn vái, và nàng cũng bắt đầu tiến hành ngay công tác chuẩn bị. Nhưng còn chuyện về thế giới lưu ly đến bây giờ vẫn chưa khám phá nổi sự bí mật của nó, trong lòng nàng không khỏi bối rối lo lắng. Nàng lại đến ngay thế giới lưu ly ấy để quan sát thêm, chỉ thấy Gia Cát Dật đang đi lững thững bên trong, chứng tỏ ông ta cũng biết mình đã bị giam trong ấy ba ngày rồi và đã đúng với thời gian hẹn với Hầu Hạo, thế mà nay vẫn chưa thể thoát khỏi cái lồng lưu ly này!

Liễu Mi nghĩ bụng: mình quyết tâm đi thêm một vòng quanh ngôi lồng lưu ly này, nếu không phát hiện sự huyền ảo gì thêm, và nếu thời cơ quá cấp bách, chỉ còn nước đành bỏ ngay kế hoạch cứu thoát Gia Cát Dật, đồng thời nàng nghĩ thầm trong bụng: Gia Cát Dật tiền bối, xin ngài chớ có trách gì tôi, thực ra tôi cũng đã cố gắng hết sức, và nay, tình trạng quá cấp bách, tôi chỉ còn cách cứu người đồ đệ của ngài trước, nếu không nội trong đêm nay thế nào ái đồ của ngài cũng bị hại!

Nhưng khi Liễu Mi vừa quành đến mức bình phong ngọc thạch, nàng thấy có gì là lạ hiện ra trước mắt mình, vội bước thêm một bước tới. Liễu Mi cẩn thận đứng yên một chập, chợt nàng nghĩ ngay ra sự huyền ảo của bức bình phong bằng ngọc thạch, và chính nơi đây có thể khiến cho người bị giam bên trong có thể thoát thân bằng lối này? Thế là nàng vội hấp tấp viết ngay mấy chữ, để lén ngay vào bát cơm mà đám đệ tử trong Ma Cung sẽ đưa vào cho Gia Cát Dật. Nàng cố ý chơi loanh quanh để chờ kết quả, nhưng mâm đã chuyển vào trong, không hề thấy Gia Cát Dật đụng tới, trong lúc này, bên ngoài cung điện đã có những tiếng ồn ào náo nhiệt, chắc là quí khách đã đến! Liễu Mi thấy Gia Cát Dật chưa chịu ăn uống gì nàng đành thất vọng, thời cơ lúc này trở nên eo hẹp dần, nàng chẳng cần suy nghĩ gì thêm, vội chạy hấp tấp vào cung luôn.

Bỗng Liễu Mi thấy hai đệ tử trong Ma Cung, tay cầm binh khí và đang tiến về phía phòng giam Thượng Quan Linh. Liễu Mi vội đóng ra vẻ mặt tươi cười thướt tha bước đến gợi chuyện cười nói rằng:

- Chao ôi! Hai vị đại ca đi đâu mà trông có vẻ oai nghiêm thế?

Hai tên đệ tử thấy một thiếu nữ ăn mặc theo lối cung trang đẹp đẽ như thế, trong khi nói chuyện lại liếc mắt tống tình như vậy, thật là diễm phúc trên trời rớt xuống, cả hai cảm thấy khoái điên người lên được?

Một trong hai tên đệ tử lên tiếng rằng:

- À, bọn anh phụng mạng của Nhị điện hạ, dùng vải để cuốn phạm nhân, rồi sẽ đưa thẳng ngay lên đại điện!

Liễu Mi giật mình, nhưng nàng vẫn tươi cười nhẹ nhàng nói:

- Này nhị vị đại ca, chúng mình hãy qua bên kia nói chuyện này chút cho vui!

Dứt lời nàng đưa mắt tống tình lẳng lơ đến mức tột độ cốt khiến cho hai tên quỉ dâm mắc câu của mình.

Quả nhiên hai tên đệ tử này không làm sao chịu nổi cảnh quyến rũ của nàng Liễu Mi, thế là chúng bắt đầu ấm ớ... nhưng Liễu Mi đâu dại gì để chúng đụng vào thân mình, nàng khẽ gắt và lùi nhanh lại về phía vườn hoa tối om.

Hai tên quỉ đói hấp tấp đuổi theo sau, chỉ nghe một tên nói:

- Này lão Hách, công việc của Nhị điện hạ giao phó cho chúng mình còn làm xong, phần con bé này là người hầu của Hạ Quyên cô nương, nếu chẳng may bị điện hạ biết liệu chúng mình có giữ nổi hồn không? Thôi, chớ có làm dại...

Tên mà được gọi là Hách lên tiếng mắng rằng:

- Ngốc ơi là ngốc! Nếu trâu không khát nước, đố anh vật nổi nó xuống để uống nước, huống hồ đằng này người ta tình nguyện với chúng mình, dù cho điện hạ có biết cũng không đời nào đi trách chúng mình!

Thế là tên bị mắng là ngốc bèn theo ngay tên Hách lủi ngay vào trong vườn hoa tối để theo sát sau lưng nàng Liễu Mi, thình lình Liễu Mi quay nhanh thân lại, cung chỉ nhanh như chớp điểm ngay tên ngốc, tên này không hự được một tiếng nào đã lăn ngay ra mặt đất. Và cả tên Hách chưa kịp kêu thành tiếng thì đã bị người ta điểm ngay vào huyệt câm, lúc này hồn vía hắn đã muốn bay khỏi xác, chỉ cảm thấy một lưỡi kiếm lành lạnh đang kề ngay cổ! Và tiếng quát rằng:

- Muốn sống phải nghe theo lời ta!

Tên Hách gật đầu cuống lên.

Liễu Mi bèn lấy ngay quần áo của tên Ngốc nọ mặc vào mình, đội ngay mũ lên đầu, ép ngay tên Hách vào phòng giam của Thượng Quan Linh, nàng cố cất giọng thô bạo như tiếng đàn ông rằng:

- Nay phụng mạng của Nhị điện hạ, đem ngay phạm nhân lên điện để chờ lệnh mới, bây giờ các ngươi được tạm giải tán khỏi canh gác nơi đây!

Mấy tên đệ tử lo canh gác lập tức bỏ ngay công việc canh gác mệt nhọc của mình đi ngay, Liễu Mi vội ép ngay tên Hách vào trong phòng giam. Thượng Quan Linh nghe tiếng và ngửng đầu lên nhìn, Liễu Mi vội vàng tụt ngay mũ xuống, lộ ngay bộ mặt thật của mình

Thượng Quan Linh thấy rõ ràng mừng quýnh lên rằng:

- Trời!... em Liễu Mi của anh thật đó sao?... Hay là anh đang nằm mộng đấy?

Ánh trăng chiếu sáng khắp ngôi Phi Các ma cung của Vô ảnh Phong, càng hiện rõ tất cả những nét trang nghiêm huy hoàng của cung điện Ma Cung này.

Lúc này tân khách của Ma Cung cũng đã đến nơi, thầy trò Độc Ma thân hành ra ngoài nghênh tiếp, Ma Cung chủ nhân Độc Ma đang ngồi thảnh thơi trên sàng kiệu bằng nhung xanh hồ thủy, còn Đinh Tàn, Đinh Hủy, Đinh Phá, chia đứng hai bên sàng của Độc Ma, chỉ có riêng lão Nhị Đinh Hãm là đang lo việc chỉ huy mọi việc trong Ma Cung. Thầy trò Độc Ma lo nghênh tiếp tân khách tại cửa cốc Vô ảnh, chẳng bao lâu, tiếng nhạc tấu vang inh ỏi, tân quí khách đã đến, sau khi nắm tay chào mừng nhau, đôi bên khách và chủ đủng đỉnh bước theo tiếng nhạc tấu vào phong. Phía mặt tiền của Ma Cung, nơi mà bức bình phong bằng ngọc thạch ấy, chữ Ma vẫn nằm nguyên như cũ, chính Độc Ma cũng chẳng cho người sửa lại làm gì.

Trong đám tân khách đến, có cả thảy là ba người, và ba người này đều bịt mặt hết, trong ba nhân vật này lại có một bà lão, tay cầm cây quài trượng (gậy khúc khuỷu) và lão bà này là chủ trong nhóm ba người, còn hai người kia là hai kẻ đại hán cường tráng theo hầu hạ, ba người đều mặc toàn đồ đen! Họ chỉ để lộ cặp mắt trở lên.

Độc Ma vì thân hình tàn phế, không tiện đi đứng, nên chỉ thấy lão bà đi ngang sát với sàng kiệu của chủ nhân đến bức bình phong ngọc thạch nọ. Bỗng vị khách này tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Độc Ma rồi lại nhìn ngay chữ Ma trên bức bình phong, lão bà cất tiếng hỏi rằng:

- Phi Các tiên cung được đổi tên hồi nào vậy?

Nếu quả mắt bà già tôi chưa hoa hẳn, thì hình như chữ thứ ba mới viết lại gần đây? Nhưng không biết thủ bút của vị cao nhân nào trên giang hồ? Giáo chủ có thể cho biết là vị cao nhân nào đấy không?

Độc Ma lớn tiếng cười ha hả rằng:

- Chẳng dám giấu gì ngài, ba ngày trước đây, bản cung đã có một người khách quí lại chơi, và đã chê tên Cung điện đây không được nhã, nên mới tự ý sửa chữa như vậy!

Lão bà nghe xong hừ lên những tiếng lạnh lùng nghiêm trang, rồi hỏi:

- Hừ! Không biết là loại cao nhân ẩn sĩ đâu mà - dám ngang nhiên đến đây hôn phá thế!

Ma Cung chủ nhân chỉ ngay Gia Cát Dật đang bị giam trong thế giới lưu ly cười nói rằng:

- Xin ngài hãy tạm bớt cơn lôi đình, vị khách kia tuy là thô lỗ vô lễ, nhưng quả thật là một nhân tài có thể đào tạo được lắm! Bản chủ nhân đây đã có ý để y trong năm ngày thời gian để suy nghĩ cho chín chắn tư tưởng, rồi mới bắt y gia nhập vào Phi Các tiên cung, để giữ một chức hộ pháp. Với những thân thủ bất phàm của y, nếu y chịu thành tâm qui y giáo phái của bản nhân, thế nào cũng trở thành một trung thần tuyệt hảo!

Lão bà lúc này đã hơi có vẻ hòa nhã rằng:

- Giáo chủ cấu hiền tài như thế, quả thật khiến bà già này khâm phục lắm!

Độc Ma cười ha hả rằng:

- Ngài quá khen! Quá khen! Nay chỉ vì chưa mãn hạn năm ngày, nên cửa chánh của ngôi thế giới lưu ly này không thể nào mở trong lúc này, vậy xin ngài cảm phiền cho phải đi bằng lối bên hông vậy, như thế quả thật là bất kính đối với ngài... Mong ngài lượng tình thứ lỗi cho!

Lão bà vội rằng:

- Có sao đâu! Xin đừng quá khách sáo!

Thế là cả đám người lững thững theo sau sàng kiệu của Ma Cung chủ nhân đi quanh co vào cung điện bên trong.