Dứt lời bẻ luôn mười cành cây, cắm luôn lên xung quanh một ngôi mộ lớn, chu vi có đến bảy tám trượng rộng, sau khi cắm xong một vòng tròn, bèn từ trong mình lấy vật dùng mang treo lên những cành cắm xung quanh ấy, xong xuôi nhìn kỹ một lượt rồi cười lên những tiếng rợn người, quăng mình vút đi luôn trong đêm tối!
Bóng đen này vừa đi không được bao lâu, lại một bóng đen khác lại, thân hình và lối ăn mặc cũng hao hao giống bóng đen trước, sau khi hiện thân ở Vạn Tính Công Phần cũng loay hoay cúi đầu lùng soát khắp bãi tha ma tứ tung, hình như mục đích hai bóng đen đều giống nhau!
Nhưng bóng đen tới sau này lùng soát một hồi thì phát hiện vật để lại của bóng đen trước, thuận tay rút luôn một cây, giơ lên để lợi dụng ánh sao mới xem, thì ra là ngọn cờ đoạn đỏ có vẽ sọ người trắng được bộc trên cành cây.
Bóng đen tới sau thấy là cây cờ sọ người như thế, lại giật mình ngạc nhiên! Rồi thình lình tung mình dùng một thân pháp nhanh không kém gì lối lướt lượn của bóng đen trước, nhoáng mắt đã rút sạch hết những ngọn cờ cắm xung quanh ngôi mộ lớn cầm thành một bó trên tay, ngước mắt nhìn mặt trời, thấy đã gần sáng, lạnh lùng cười một tiếng, cũng quăng mình vùn vụt rời khỏi Vạn Tính Công Phần.
Sau khi trời sáng, Phương Kỳ và Thượng Quan Linh bèn cáo biệt U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh để cùng nhau đi Quảng Tây đến Lạc Hồn cốc của Huyền Âm giáo chủ lo cứu Ngân Tu kiếm Khách Phương Bách Xuyên, đường trình của hai người đương nhiên phải mất một thời gian ngắn, ở đây bút giả xin tạm gác cuộc hành trình của hai người lại để thuật về truyện náo nhiệt đang được xảy ra tại Vạn Tính Công Phần.
Hôm Thượng Quan Linh cùng với Phương Kỳ đi xong, ngay đêm đó, vào khoảng canh hai vừa điểm, trên bãi tha ma của Vạn Tính Công Phần ấy, lại một bóng người gầy cao mặc áo đen, mặt đeo mặt nạ da người xuất hiện, bóng đen nhảy nhóc khắp các bia mộ như tìm kiếm một cái gì, thình lình bóng đen ngừng lại, vì sực nhớ đến mấy cây cờ đêm qua mình đã cắm, cốt để cảnh cáo những nhân vật giang hồ, nội trong mười ngày, cấm tuyệt không được động tới một ngọn cây hay một lá cỏ tại bãi tha ma Vạn Tính Công Phần này! Nhưng sao bây giờ không thấy lấy một ngọn cờ nào hết? Sau khi ngạc nhiên một lúc, lập tức đứng lên một ngôi mộ cao, phát ngay một giọng cười âm u rợn người, hướng ngay về bốn bề lên tiếng ngạo mạn rằng:
- Quân nào đã to gan lớn mật? Dám ngang nhiên rút ký hiệu Đoạt Hồn Kỳ của ta?...
Người áo đen chưa dứt lời thì hướng Tây nam cách hơn mười trượng, trong lùm cây rậm rạp ấy, đột nhiên cũng có một giọng nói và cười lạnh lùng âm u như bóng đen đang đứng trên ngôi mộ đây, tiếng nói ấy lí nhí rằng:
- Hừ! Rõ thật đồ không biết xấu! Tự nhận mình không dám nhận tên thật của mình mà lại đi mạo nhận tên Đoạt Hồn Kỳ của người ta...
Thì ra bóng đen đang đứng trên ngôi mộ đây chính là Đoạt Hồn Kỳ ác mà Thượng Quan Linh đã ghét cay ghét đắng, nghe có người dám cả gan vuốt râu hùm mình như thế, đôi mắt lộ vẻ hung tợn, vụt một cái vọt hẳn ra hơn năm trượng tìm một ngôi mộ cao, khẽ nhún thêm một lần chân vèo nhanh về phía cây rậm rạp hướng Tây nam.
Nhưng vừa tới nơi thì phía Tây nam này đã im lìm hẳn, một giọng âm u lí nhí thâm trầm lại vang lên cách bên phải tám trượng, vẫn giọng nói chế diễu rằng:
- Với lối khinh công như thế mà cũng đòi xưng danh trong Càn Khôn ngũ tuyệt à?
Với kiến thức và công lực của Đoạt Hồn Kỳ ác như thế, lẽ dĩ nhiên trong mắt nhà nghề biết ngay gặp tay cao thủ, trong lúc mình thình lình đột nhập như thế mà đối phương vẫn ung dung tránh xa khỏi tám trượng, lối khinh công ấy quả thật không thua kém gì mình!
Trong bụng bắt đầu đề phòng, nhưng vẫn giọng điệu kiêu hùng lên tiếng:
- Người bạn sao cứ phải lẩn trốn như loài chồn chuột như thế? Hay là tại bạn có gì bí ẩn không thể gặp được người ta hay sao?
Cách tám trượng bên tay phải, tiếng cười âm u quái gở nổi lên một hồi, từ từ sau phía mấy ngôi mộ hoang, xuất hiện một thân hình gầy cao, cũng áo đen và đeo mặt nạ da người, thì ra chính là Đoạt Hồn Kỳ thiện mà Thượng Quan Linh đã được gặp tại Trường Sinh đảo Đông Hải dạo nọ.
Đoạt Hồn Kỳ ác thấy đối phương từ thân hình đến cách ăn mặc đều hoàn toàn giống mình, bất giác mắt lộ vẻ kinh lạ, bèn buông tiếng rằng:
- À... ra Đoạt Hồn Kỳ giả...
Đoạt Hồn Kỳ thiện lập tức cắt ngang câu nói rằng:
- Tôi nhìn nhận tôi là Đoạt Hồn Kỳ giả, nhưng chính bản thân ngươi cũng đâu phải là Đoạt Hồn Kỳ thật! Chân Đoạt Hồn Kỳ đã hóa thân vạn vật, thần diệu vô biên, lừng lẫy khắp thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa hầu hết tứ hải trong giang hồ, đâu có giống hung tàn ác tâm độc tay hiểm như ngươi đây?
Đoạt Hồn Kỳ ác nghe Đoạt Hồn Kỳ thiện nói mình không phải là Đoạt Hồn Kỳ thật, bèn từ trong mình rút luôn cây Phong Ma Bảo Đồng vụt ra dài hơn ba thước rồi móc luôn ngọn cờ đoạn đỏ sọ người trắng hếu lên trên.
Đoạt Hồn Kỳ thiện cũng bắt chước làm theo, nghĩa là cũng rút binh khí của mình rồi móc cờ lên, nhưng cười lên nói:
- Thứ cờ sọ người Đoạt Hồn Kỳ này, ta có thể tìm cho ngươi cả trăm nghìn cái, như thế đâu có thể chứng minh nổi sự chân giả được? Còn về cây cán cờ, có thật là chất phong ma bảo đồng không? Chuyện ấy trong bụng chúng ta tự biết với nhau là đủ rồi!
Đoạt Hồn Kỳ ác cũng không tức giận gì lời nói của đối phương, vẫn lạnh lùng nói với Đoạt Hồn Kỳ thiện:
- Ba bốn tháng trước đây, ta đã đến Đông nam tìm ngươi...
Đoạt Hồn Kỳ thiện lại cắt ngang câu nói của đối phương:
- Đáng tiếc! Đáng tiếc! Ta cũng cùng trong thời gian ấy, lý do ấy, lên miền Tây bắc tìm ngươi! Nhưng không ngờ ta đã vô tình cõng hộ chảo đen cho ngươi, khiến cho Đông Tăng Túy hòa thượng cùng với lão già Bắc Kiếm Phổ Côn, đôi bên ác đấu suýt mất mạng! Hơn nữa ngươi ngươi còn để lại vụ huyết án 23 tăng lữ ở Tịnh Tâm thiền tự, tước sống da của Tịnh Tâm lão Phương trượng! Ta không ngờ ngươi có thể nhẫn tâm độc ác đến thế!
Đoạt Hồn Kỳ ác thấy Đoạt Hồn Kỳ thiện không những về lối ăn mặc giống mình mà cả đến tiếng nói giọng cười cũng không khác mình là mấy. Trong lòng cũng cảm thấy lạ lùng nhưng cũng lạnh lùng cười nhạt nói:
- Ấy! Trò đời tức cười thế đấy! Khi chúng mình cố ý để gặp nhau thì Đông Tây nam Bắc, chẳng ai gặp ai, nhưng trong lúc không muốn gặp thì phải đụng độ nhau tại Vạn Tính Công Phần đây! Ba chữ Đoạt Hồn Kỳ vốn ra ai ai cũng có thể dùng được không có gì phải phân biệt chân giả cả, nhưng vì để tránh sự đồn đãi trong võ lâm, chúng ta cứ việc so tài để tranh danh với ngọn cờ Đoạt Hồn Kỳ sẵn có trên tay của nhau. Kẻ nào bại sẽ không bao giờ được dùng đến ngoại hiệu Đoạt Hồn Kỳ và cả về vấn đề ăn mặc trên người!
Đoạt Hồn Kỳ thiện nghe nói bật cười:
- Căn cứ theo hành vi việc làm của ta và ngươi đây, e sợ thế nào cũng có ngày chân Đoạt Hồn Kỳ tái xuất thế, chừng đó việc trước tiên là ngươi sẽ...
Đoạt Hồn Kỳ ác nghe vậy, không chờ cho đối phương nói hết lời, cười lên ha hả nói:
- Có họa chăng là càn khôn điên đảo, mặt trời tứ hướng Tây mọc lên, may ra chân Đoạt Hồn Kỳ mới xuất hiện, nhưng trên thế gian này, ta dám bảo đảm không có Đoạt Hồn Kỳ thứ ba xuất hiện nữa!
Đoạt Hồn Kỳ thiện nghe Đoạt Hồn Kỳ ác nói vậy, trong lòng thất kinh hỏi:
- Theo lời ngươi nói vậy, không lẽ chân Đoạt Hồn Kỳ đã bị chính tay ngươi hạ sát rồi sao?
Đoạt Hồn Kỳ ác lạnh lùng cười nhạt:
- Ngươi nhìn nhận là Đoạt Hồn Kỳ giả, nhưng ta đâu có chối ta là Đoạt Hồn Kỳ thật đâu? Hỏi vớ vẩn làm gì cho tốn hơi? Nhưng chuyện vu vơ lăng nhăng như thế, tốt hơn hết là đừng bận tâm làm gì! Thế nào? Ngươi có chịu sự đề nghị của ta là mở cuộc so tài tranh danh hiệu Đoạt Hồn Kỳ không?
Đoạt Hồn Kỳ thiện cười rằng:
- Chỉ căn cứ việc ngươi muốn cùng ta tranh giành danh Đoạt Hồn Kỳ, như thế cũng đủ chứng tỏ ngươi cũng như ta, toàn muốn mượn danh hiệu Đoạt Hồn Kỳ để làm mưa làm gió lòe thiên hạ cho oai hách! Nhưng đôi bên khi đã giao tranh với nhau, nếu chưa phân thắng bại quyết không đời nào ngừng tay, ta đề nghị nếu đêm nay chưa phân cao thấp, đêm mai chúng ta lại tiếp tục cuộc đấu, cứ mỗi đêm từ canh ba đến canh năm, nếu cần, có thể liên tiếp đấu luôn trong mười đêm liền cũng được!
Đoạt Hồn Kỳ ác khẽ vung cây bảo kỳ trên tay, nhảy vào ba trượng, lạnh lùng cười nhạt nói:
- Này ngươi cần gì phải giở trò mặt bị ong đốt sưng vù mà cứ nói là mặt mình béo tốt như thế? Cần gì phải đến mười đêm? Trước khi trời chưa sáng, ta sẽ biến ngươi thành một tân quỷ cho Vạn Tính Công Phần đây để trang trí thêm cho bãi tha ma này cho đẹp!
Đoạt Hồn Kỳ thiện cũng nhảy vụt vào ba trượng, đôi bên còn cách nhau có hai trượng, lên tiếng cười quái gở nói:
- Hà sứ hoàng hổ bất mai nhân?(Đất đâu là đất chẳng chôn người) Để xem thử nơi nghĩa địa Vạn Tính Công Phần đây sẽ có thêm một cái mả nữa, mà kẻ được chôn dưới ấy là ta hay là ngươi?
Đoạt Hồn Kỳ ác đã giận điên người, trong khoảng cách hai trượng ấy, chỉ cần khẽ vèo một cái cũng đến ngay, cây bảo kỳ trên tay đột nhiên quạt ra một phát, một luồng gió lạnh cuồn cuộn nổi lên, cả một vùng cát bụi cỏ cây bay vung khắp một khoảng nghĩa địa, luồng cuồng phong tới ập về phía Đoạt Hồn Kỳ thiện.
Chẳng cần biết hai vị Đoạt Hồn Kỳ này ai giả ai thật? Hoặc cả hai cùng giả?
Nhưng với những thân pháp siêu phàm của cả hai bên như thế, đã đủ tư cách trở thành một kiêu hùng cái thế trong võ lâm, kiến thức rộng, suy xét mau, đương nhiên hơn hẳn các đệ nhất cao thủ một bực.
Đoạt Hồn Kỳ thiện ngầm quan sát những thân pháp của Đoạt Hồn Kỳ ác, khi thấy ngọn cuồng phong do cây bảo kỳ quạt tới, nhớ ngay lời Thượng Quan Linh lúc ở Đông Hải nói không sai, về chân khí nội lực của Đoạt Hồn Kỳ ác đây có thể còn cao hơn mình một bực là ít, nhưng nói về mặt khinh công, hình như mình hơn hẳn đối phương về lối nhanh lẹ?
Dưới điều kiện biết người biết ta, Đoạt Hồn Kỳ thiện đương nhiên không dại gì đi chọi thẳng vào những thế sắc bén của đối phương, bả vai khẽ co, toàn thân như một làn khói đen vụt bổng hẳn lên trên ngọn cuồng phong của Đoạt Hồn Kỳ ác, rồi bay vèo sang ngang sáu thước.
Nhưng công lực của Đoạt Hồn Kỳ ác nào phải tay vừa? Thấy đối thủ tránh ngọn kỳ phong của mình một cách khéo như thế, lập tức vung bảo kỳ quạt thốc từ bên phải sang trái, kình phong lần này dữ dội hơn, khiến cho cả một khoảng chu vi của ngọn kỳ phong đang tung hoành đây ào ào tiếng gió, cây lá cát bụi ngợp hết một vùng!
Đoạt Hồn Kỳ thiện sau khi tránh một thế đầu, thế thứ hai này không muốn nhường nữa, lập tức dùng lối đánh nhanh nhẹ của mình, trước lúc kỳ phong của đối phương chưa tới nơi, mũi chân khẽ vận công, vọt bổng ngược lại trên ba trượng, trên không đề ngay chân khí, thân hình quay phắt ngay lại, miệng hét lên một tiếng trợ oai, dưới ánh trăng sao mờ của đêm bãi tha ma, chỉ thấy một bóng dài đen từ trên không lao nhanh như một làn khói đen, nhắm ngay trên đầu Đoạt Hồn Kỳ ác ập xuống!
Cây bảo kỳ của Đoạt Hồn Kỳ thiện đang cầm trên tay, lúc này cũng phất mạnh ra, nhưng không phải nhắm về đối phương mà cốt để cuốn lá cờ cho gọn lại, dùng luôn cán cờ biến thành mũi kiếm dùng luôn thế “Thiên Thân Đảo Quái” trong Việt Nữ kiếm pháp tuyệt học, như làn điện đâm mạnh xuống.
Vẻ kiêu ngạo của Đoạt Hồn Kỳ ác còn hơn Đoạt Hồn Kỳ thiện, mắt thấy khí thế mãnh ác của đối phương đánh tới như vậy, Đoạt Hồn Kỳ ác vẫn đứng trơ trơ như núi, chẳng thèm nhúc nhích, lạnh lùng cười nói:
- Đến những võ học thô tục như thế mà cũng dám vác mặt dày đem ra sử dụng, như thế thử hỏi ngươi có đáng xứng danh hiệu Đoạt Hồn Kỳ không đã?
Dứt lời ngọn cờ trên tay cầm ngang, ngầm truyền chân lực, mắt ngước nhìn bóng hình Đoạt Hồn Kỳ thiện đang từ trên lướt xuống.
Đoạt Hồn Kỳ thiện đã có ý định từ trước, dùng toàn lối đánh nhanh nhẹ, nên khi thấy sắp bổ xuống đầu Đoạt Hồn Kỳ ác, lập tức thu thế lại, ngầm dùng luôn “Thiên Cân Trụy” khiến toàn thân vụt nhanh xuống đất, chân vừa chạm đất, ngọn bảo kỳ trên tay tức khắc từ cuốn lại được bung ra, chờ lá cờ mở xong hét, cũng dùng thế quạt như Đoạt Hồn Kỳ ác, nhắm thẳng đối phương quạt thốc tới, một luồng gió lạnh lao sang vùn vụt.
Đoạt Hồn Kỳ ác thấy đối thủ biến đổi thế đánh nhanh và thần tình như thế, trong lòng giật mình, bớt luôn lòng ngạo mạn, vội vung luôn ngọn bảo kỳ trên tay, vèo một cái nhảy lùi về sau sáu bước.
Trong nhoáng mắt, thiện ác Đoạt Hồn Kỳ đã đánh trên hai mươi hiệp dư, Đoạt Hồn Kỳ ác thì hơn về công lực trầm hùng, Đoạt Hồn Kỳ thiện lại ăn về thân pháp linh diệu, cuộc ác chiến cứ vậy tiếp diễn, vô tình trở thành thế giằng co, bên này hơn một miếng, bên kia ăn một đòn, trong tạm thời, cuộc chiến thành bên nửa cân người tám lượng, khó phân thắng bại về bên nào!
Nhưng trong thâm tâm của đôi bên, lúc này đều cũng có một ý nghĩ như nhau, vì cả hai người cùng phát giác nhưng lối đánh và thân pháp của đối phương, từ công lực, ngọn đánh, thế pháp đều có khá nhiều điểm giống nhau.
Thoạt tiên giao đấu còn chưa nhận ra. Nhưng thời gian càng lâu lại càng rõ ràng hơn. Đoạt Hồn Kỳ ác vốn là kẻ đa mưu túc trí, sau khi tính ngầm trong bụng một hồi, ngọn cờ trên tay quạt thốc mạnh vài đường, dồn ép Đoạt Hồn Kỳ thiện lùi hẳn về sau sáu thước, đưa tay lên xua rằng:
- Chuyện đời thật có những sự khéo léo bất ngờ như thế? Ta đã phát hiện ra một chuyện lạ, nếu chúng ta có thể dung hòa hai môn võ học của nhau thành một, bồi bổ những khuyết điểm của nhau, thế nào cũng trở thành một môn kỳ học trong võ lâm, có thể nói là quán tuyệt đương kim là khác! Chừng ấy e sợ gì Nam Bút Gia Cát Dật và Thiên Si Tây Đạo nữa?
Đoạt Hồn Kỳ thiện thản nhiên lạnh lùng nói:
- Kế hoạch của ngươi quả nhiên đáng khen lắm! Nhưng tiếc rằng ta không có hùng tâm như thế! Mộng áp Nam Bút hợp Tây Đạo trong lúc này khoan bàn tới đã! Ngươi hãy thắng nổi cây bảo kỳ đỏ sọ người của ta rồi hãy tiện nói chuyện sau!
Đoạt Hồn Kỳ ác quá thẹn đâm giận mắng:
- Đồ quân không biết điều chút nào! Ngươi tưởng ta không thắng nổi ngươi sao?
Dứt lời ngọn cờ đỏ lại đánh ra những thế liên hoàn tam thức, càng lúc càng nhanh càng mạnh càng ác, lúc này chỉ thấy ánh cờ phấp phới tua tủa bao quanh hết Đoạt Hồn Kỳ thiện!
Đoạt Hồn Kỳ thiện cũng kinh lạ về lối đánh nhanh nhoáng và oai mạnh của đối phương! Nhưng khinh công của Đoạt Hồn Kỳ thiện quá cao, tuy không bằng thân pháp tuyệt diệu của Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết, nhưng cũng thuộc hạng hiếm thấy trong võ lâm! Toàn thân Đoạt Hồn Kỳ thiện lúc này cứ như liễu chi nghênh phong, nhẹ nhàng lả lướt tránh khỏi thế liên hoàn tam thức của ngọn kỳ phong Đoạt Hồn Kỳ ác.
Đôi bên lại quay quần giao đấu hơn trăm hiệp nữa, cát bụi tung trời, gió lốc từng cơn dồn dập, thật là một kịch chiến kinh thiên động địa, không làm sao phân thắng bại về bên nào! Rút cục Đoạt Hồn Kỳ thiện phải khua tay nói với Đoạt Hồn Kỳ ác rằng:
- Cuộc phân tranh danh hiệu Đoạt Hồn Kỳ cứ như thế này mãi, khó mà phân nổi thắng bại trong một hai ngày! Tại sao chúng ta không so tài về môn ám khí? Hơn nữa lại đỡ tốn thì giờ? Thay đổi không khí ấy cũng hay!
Đoạt Hồn Kỳ ác cũng gật đầu nói:
- Tỷ thí về ám khí cũng hay! Chắc loại ám khí của chúng ta lại giống nhau chứ gì? Vậy ngươi có lối chơi mới mẻ nào không?
Đoạt Hồn Kỳ thiện cười:
- Cũng chẳng cần kiểu cách mới gì, chúng ta cứ việc đứng cách xa ngoài ba trượng, mỗi người đều dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ, đánh ra một lúc 13 cây trâm vàng của mình! Đôi bên cùng ra tay một lúc, khiến sao cho cả thảy 26 cây kim châm có dính theo cờ đỏ này, sẽ chọi chúng vào nhau trên không, rớt xuống phải đúng giữa mức lằn đã định, bên nào xâm nhập vào lằn mức đối phương nhiều bên đó thắng, nếu ai rớt nhiều thêm một cây nào người ấy sẽ thua!
Đoạt Hồn Kỳ ác nghe Đoạt Hồn Kỳ thiện nói xong, gật đầu tán thành luôn, đôi bên lấy ám khí ra, đếm đủ 13 cây kim cham vàng có dính theo đoạn cờ đỏ ở đuôi kim, cầm sẵn trong lòng bàn tay và lựa ngay một khoảng cách hơn ba trượng, mỗi người lên đứng trên một ngôi mộ đối diện nhìn nhau.
Đoạt Hồn Kỳ thiện lên tiếng rằng:
- Giữa hai ngôi mộ chúng ta đứng đây, có sẵn bia đá, hãy dùng nó làm ranh giới! Vậy cùng nhau chuẩn bị sẵn sàng đi, đồng thời ngươi hãy huýt ba tiếng sáo làm hiệu lệnh, tiếng sáu thứ ba vừa dứt, mạnh ai nấy dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ của mình mà đánh kim châm ra!
Đoạt Hồn Kỳ ác lạnh lùng cười, lập tức chu miệng huýt lên tiếng sáo thứ nhất.
Một cảnh hoang vu u tịch ở bãi tha ma này, nhất là tiếng cười âm u trứ danh của Đoạt Hồn Kỳ, xưa nay nổi tiếng trên giang hồ, lẽ dĩ nhiên tiếng huýt sáo ấy cũng không kém phần rùng rợn của nó! Khiến kẻ nghe cũng phải ớn lạnh mình!
Đương nhiên những sự kiện trước mắt đây chỉ có thể dọa nổi những tay tầm thường trong võ lâm mà thôi, nay trước mặt Đoạt Hồn Kỳ ác đây lại là Đoạt Hồn Kỳ thiện!
Tuy cả đôi bên đều chưa rõ tên tuổi thật của nhau, nhưng họ đều dùng chung một hỗn danh, từ thân hình, cách ăn mặc, binh khí, nguồn gốc võ học, cả đến chiếc mặt nạ deo trên mặt và luôn giọng nói tiếng cười cũng gần giống nhau hết, chỉ riêng có tính cách khác nhau bằng hai chữ thiện ác mà thôi! Tiếng sáo rít rợn ấy lẽ đương nhiên là không dọa nổi Đoạt Hồn Kỳ thiện. Tiếng sáo thứ nhất vừa chấm dứt, Đoạt Hồn Kỳ thiện chỉ mỉm cười chờ đợi!
Tiếng sáo thứ hai của Đoạt Hồn Kỳ ác lại bắt đầu rít lên lạnh lùng, Đoạt Hồn Kỳ vẫn ung dung mỉm cười chờ đợi. Ngay khi tiếng sáo thứ hai phát ra ấy, bên cánh trái của hai Đoạt Hồn Kỳ là một nơi bia mộ ngổn ngang không mấy ai để ý ấy đã có thêm một đôi mắt đang rình rập động tĩnh của hai Đoạt Hồn Kỳ!
Đôi mắt bí mật ấy đã từng đưa Phương Kỳ và Thượng Quan Linh xuống Cửu U Địa Khuyết để gặp U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh, tức Câu Hồn sứ giả Phong Kiệt! Bởi trong mấy đêm gần đây, đều luân phiên đến Phong Kiệt trực gác, bỗng nghe trên Vạn Tính Công Phần có tiếng động, Phong Kiệt lấy làm lạ, bụng nghĩ thầm: Phong Kiệt và Thượng Quan Linh mới đi xong, sao lại có người đến mau thế? Bèn từ trong đường ngầm lên một ngôi mộ trong trống rỗng, lợi dụng kẽ nứt của bia đá, từ trong nhìn lén ra ngoài.
Thấy hai người chia đứng trên hai ngôi mộ với lối ăn mặc và thân hình như thế, phàm là nhân vật trong võ lâm, chẳng ai là không biết danh. Phong Kiệt bất giác giật mình thất kinh, thầm nghĩ mới hôm qua đây, từ cửa miệng Thượng Quan Linh được biết có chân giả Đoạt Hồn Kỳ, ai ngờ giờ này, họ cùng nhau xuất hiện tại nghĩa trang Vạn Tính Công Phần này, không biết họ đến đây để làm gì? Giữa hai người này, không biết ai thật ai giả?
Phong Kiệt tuy hoài nghi đầy mình, nhưng đâu dám ló đầu ra? Chỉ âm thầm im lặng ngồi xem động tĩnh của hai Đoạt Hồn Kỳ!
Đoạt Hồn Kỳ ác bắt đầu huýt tiếng sáo thứ ba, nhưng tiếng sáo này rất ngắn, vừa phát ra đã lập tức bặt tiếng luôn, ngay trong lúc ấy, từ Đoạt Hồn Kỳ ác đến Đoạt Hồn Kỳ thiện đều vung tay đánh ám khí trong tay thành một thế Mãn Thiên Hoa Vũ, 26 kim châm màu óng vàng tỏa khắp một vùng như mưa rào.
Quả là thủ pháp danh gia có khác! Những ngọn kim châm đoạt mệnh ấy, sau khi được đôi bên tung ra một lúc, đã đối chọi đúng vào nhau trên không, tất cả đều rớt đúng mức nơi phân ranh dưới đất!
Đoạt Hồn Kỳ thiện ngạc nhiên lên tiếng hỏi Đoạt Hồn Kỳ ác rằng:
- Ngươi định giở trò gì? Tại sao chỉ phát ra 12 cây kim châm, lén giữ lại một cây trên tay tính chuyện gì đây?
Đoạt Hồn Kỳ ác tức lộn gan lên đầu, xòe ngay hai bàn tay ra, chẳng thấy một vật gì, rồi lên tiếng nói với Đoạt Hồn Kỳ thiện:
- Chính ngươi mới tính giở trò ấm ớ! Chắc ngươi muốn giữ lại một kim châm để mưu tính gì với ta đây?
Thì ra cả hai tâm tư của hai Đoạt Hồn Kỳ đều cẩn thận như nhau, cảm thấy mình ra tay phóng ra 13 cây Đoạt Mệnh kim châm, hình như chỉ có 12 cây chọi trúng vào kim châm của đối phương mà thôi.
Với công lực hạng cừ như họ, tuyệt không thể nào lại có thể sai lạc mất đi được! Nên cả đôi bên đều nghi ngờ đối thủ đã bớt đi một cây, không biết là có dụng ý gì?
Sau khi đôi bên cật vấn nhau, cả hai người đều nói mình đã phát đúng 13 cây, cả hai Đoạt Hồn Kỳ chẳng ai nhủ ai, đều nhảy vèo nhanh lại nơi ranh giới bia đá ở giữa, cúi nhìn xét những cây kim châm âm khí của mình và của đối thủ xem sao.
Ai ngờ sau khi quan sát, khiến cho hai vị kỳ khách lừng danh trong võ lâm đều phải ngẩn người ngơ ngác nghĩ thần nghi quỷ! Chuyện xảy ra quá sức tưởng tượng của hai người!
Thì ra hai loại ám khí Đoạt Hồn Kim Châm của hai Đoạt Hồn Kỳ đều khác nhau, loại của Đoạt Hồn Kỳ thiện dùng toàn thân kim đều tròn, còn lại của Đoạt Hồn Kỳ ác thân kim lại là hình lăng tam giác.
Nhưng tất cả những Đoạt Mệnh kim châm rơi nơi ranh giới đó, không phải chỉ có 24 cây như hai Đoạt Hồn Kỳ nghĩ, mà lại đến 27 cây, như vậy đã dư hẳn một cây dưới đất, nghĩa là đúng ra thì có 26 cây!
Cây kim châm dư ra đó, nửa mũi trước kim là hình tròn, còn thân về sau lại hình lăng tam giác, đuôi kim cũng một lá cờ nhỏ bằng đoạn đỏ, cũng vẽ sọ người và xương tréo trắng hếu như hai loại kim châm kia, nhưng có hơi khác là lá cờ của ngọn kim châm này hơi cuốn lại, nhìn thì thấy một kim châm của Đoạt Hồn Kỳ ác và một kim châm của Đoạt Hồn Kỳ thiện đều bị cuốn luôn trong lá cờ của chiếc kim châm lạ lùng kia!
Dưới sự kiện này, đương nhiên đã có kẻ thứ ba ra tay! Ngay trong khi hai Đoạt Hồn Kỳ cùng ra tay vung kim châm thành thế Mãn Thiên Hoa Vũ, đồng thời kim châm nửa tròn nửa lăng tam giác ấy cũng được phát ra trong lúc đó và lợi dụng lá cờ phía sau của cây Đoạt Mệnh kim châm cuốn luôn hai kim châm của cả hai Đoạt Hồn Kỳ, bởi vậy cả hai Đoạt Hồn Kỳ trong lúc đã phát ra 26 kim châm ấy, mỗi bên còn có 12 chọi trúng vào nhau!
Trước hai vị võ lâm cao thủ như Đoạt Hồn Kỳ ác và Đoạt Hồn Kỳ thiện, muốn phát ra một cây kim châm mà khiến cho hai người không hay biết gì, đã là chuyện khó khăn, thế mà người ta đã dùng đến thủ pháp “Hồng Đoạn Quyện Châm”, như vậy hỏi sao không khiến hai Đoạt Hồn Kỳ thất kinh trong lòng được?
Đoạt Hồn Kỳ ác cầm ngay cây Đoạt Mệnh kim châm thứ 27 để xem xét, ngay lúc ấy một tiếng cười rờn rợn âm u quái dị từ phía Đông nam theo làn gió truyền tới hai Đoạt Hồn Kỳ đang ngơ ngác vì cây kim trâm bí mật!
Cả hai Đoạt Hồn Kỳ cùng giật mình, quay đầu nhìn về phía có tiếng cười quái dị ấy, chỉ thấy mồ mả cây cối ngổn ngang, không một bóng người nào!
Đoạt Hồn Kỳ ác khẽ ý lên một tiếng, tính nhảy vèo đi để xem xét tiếng cười rợn người lạ ấy đột nổi lên!
Chuyến này vì đã chú tâm, nên nghe rõ ràng tiếng cười ấy ở về hướng Đông nam, cách khoảng bốn trượng trở lại, trên một thân cây lớn nhất, cả hai Đoạt Hồn Kỳ đều nhìn thấy một bóng người đã phát ra tiếng cười quái dị ấy, khiến cho cả hai vị xưa nay có tiếng là quỷ dị bí hiểm trong võ lâm, lúc này cũng phải giật bắn người lên!
Thì ra người phát ra tiếng quái dị ấy, đang ngồi xổm trên một nhánh cây, cùng màu với thân cây, nên không nhận rõ được, lúc này từ từ đứng dậy, thân hình dong dỏng gầy cao, một áo dài đen, cũng đeo mặt nạ da người, nghĩa là hoàn toàn với lối ăn mặc của Đoạt Hồn Kỳ!
Đoạt Hồn Kỳ thiện hơi định thần rồi quay sang hỏi Đoạt Hồn Kỳ ác:
- Ta nhớ vừa rồi ngươi đã nói có họa chăng là càn khôn điên đảo, mặt trời mọc từ hướng Tây lên, may ra chân Đoạt Hồn Kỳ mới xuất hiện và người đã bảo đảm là không thể nào có Đoạt Hồn Kỳ thứ ba xuất hiện được! Nhưng nay lời nói còn vẳng bên tai, mà đệ tam Đoạt Hồn Kỳ đã xuất hiện như thế, giữa ta và ngươi giải quyết vấn đề trước mắt bằng cách gì đây?
Đoạt Hồn Kỳ ác tiếp lời rằng:
- Việc này xảy ra thật bất ngờ quá! Bây giờ chúng ta hãy hợp lực chận ngay người này lại, lột luôn mặt thật của hắn xong, nhân dịp mở luôn một cuộc Đoạt Hồn Kỳ chánh danh đại hội cho dứt khoát luôn!
Dứt lời tung mình vọt nhanh về phía Đông nam mà đệ tam Đoạt Hồn Kỳ đã xuất hiện!
Đoạt Hồn Kỳ thiện vì ở nơi Vạn Tính Công Phần này đã xảy ra vụ Đoạt Hồn Kỳ khéo gặp Đoạt Hồn Kỳ và tam hiện Đoạt Hồn Kỳ tình tiết đã quá ly kỳ hấp dẫn như vậy nên muốn sự thể cho được trắng đen, bèn cũng tung mình vọt theo luôn sau Đoạt Hồn Kỳ ác!
Trong lúc cả hai Đoạt Hồn Kỳ còn đang lơ lửng trên không lướt tới, thì đệ tam Đoạt Hồn Kỳ vẫn không nhúc nhích, chờ khi Đoạt Hồn Kỳ ác còn cách khoảng một trượng, thình lình phát ra tiếng cười rùng mình như một làn khói đen vọt bổng cả hai thân về sau hơn năm trượng.
Cả hai Đoạt Hồn Kỳ thấy lối khinh công của đệ tam Đoạt Hồn Kỳ cũng hao hao giống thân pháp của mình, trong lòng càng đâm hoang mang bất an, cả hai lại ra sức đổi, mỗi cái nhún nhảy của họ, đều xa trên năm trượng, nên chỉ trong nhoáng mắt, tình hình khẩn trương cực độ trên bãi tha ma Vạn Tính Công Phần này lại lắng dịu hẳn, bởi sự đuổi nhau của ba Đoạt Hồn Kỳ càng lúc càng mắt dạng.
Đoạt Hồn Kỳ thiện, Đoạt Hồn Kỳ ác và đệ tam Đoạt Hồn Kỳ vừa xuất hiện đây, liệu cuộc Đoạt Hồn Kỳ chánh danh đại hội có thể mở thành công không? Tên thật của ba người là gì? Kẻ viết xin tạm giữ bí mật trong lúc này! Giờ xin viết tiếp về vụ Vạn Tính Công Phần mà sau khi ba Đoạt Hồn Kỳ đã lo đuổi rượt nhau túi bụi!
Kẻ núp trong ngôi mộ rỗng ở Vạn Tính Công Phần là Câu Hồn sứ giả Phong Kiệt, sau khi chờ cho ba Đoạt Hồn Kỳ đi xong, mới từ cửa bí mật đường hầm lên trên mặt đất, nhặt hết một lúc 26 cây Đoạt Mệnh kim châm đem về Cửu U Địa Khuyết.
Giờ này đã vào canh tư, U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh đã bắt đầu thăng điện và đương lo giảng giải về võ thuật tinh diệu trong U Mịch thập tam kinh cho Trọng Tuyền Tú Tài Cam Hóa Quế, Hồng Y Hỏa Phán Mục Lôi, Đại Đầu Quỷ Vương Tiêu Khôi, đột nhiên thấy Câu Hồn sứ giả Phong Kiệt hấp tấp vào điện, bất giác cau mày lạ lùng hỏi:
- Kìa Phong Kiệt! Sao chưa đến canh năm đã về thế? Chẳng lẽ sau khi Phương đại hiệp và Thượng Quan Linh đi xong, ngươi lại dắt thêm khách quí vào đến gặp ta sao?
Câu Hồn sứ giả cung kính nói rằng:
- Bẩm thần quan, trên Vạn Tính Công Phần mấy đêm liền đây xảy ra nhiều chuyện lạ, mấy nhân vật xuất hiện trên Vạn Tính Công Phần đêm nay toàn là những tay khét tiếng lừng danh nên Phong Kiệt không dám ra mặt thỉnh mời, hơn nữa lại sợ đưa lại tai họa nguy biến cho Cửu U Địa Khuyết là khác!
U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh ngước mày hỏi:
- Những nhân vật đã có thể đưa lại tai họa cho Cửu U Địa Khuyết của ta? Sự thật những nhân vật ấy là ai mà ghê gớm thế?
Câu Hồn sứ giả Phong Kiệt trịnh trọng và đơn giản trả lời ba chữ mà ai nghe cũng giật nẩy mình:
- Đoạt Hồn Kỳ!
Nghe đến đại danh Đoạt Hồn Kỳ, đến cả U Mịch Thần Quân cũng giật mình, thoáng nghĩ một cái lại tiếp tục hỏi:
- Theo lời Thượng Quan Linh nói, hiện nay trên giang hồ có chân giả thiện ác Đoạt Hồn Kỳ, nhưng không biết Đoạt Hồn Kỳ mà đến thăm Vạn Tính Công Phần đây thuộc về thứ thật hay thứ giả, thiện hay ác?
Câu Hồn sứ giả trả lời:
- Hình như đủ hết chân giả thiện ác Đoạt Hồn Kỳ trong đó, bởi vỉ trong đêm nay, trên Vạn Tính Công Phần đã xuất hiện một lúc ba người cả thảy, mà cách thức ăn mặc của ba người này đều giống nhau đúng như lời đồn khét tiếng trên giang hồ, nghĩa là cả ba đều là Đoạt Hồn Kỳ!
Mấy câu nói của Phong Kiệt khiến cho mọi người đều kinh ngạc hết sức, U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh vội hối thúc Phong Kiệt kể rõ đầu đuôi sự thể.
Câu Hồn sứ giả Phong Kiệt bèn thuật lại hết những sự tai nghe mắt thấy trong đêm nay của mình, đồng thời đem ra luôn 26 cây Đoạt Mệnh kim châm đã nhặt được cho U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh xem!
Diêm Nguyên Cảnh nghe xong cười nói:
- Thượng Quan Linh ở Lư Sơn và Đông Hải đều gặp cả hai Đoạt Hồn Kỳ, nhưng không ngờ bây giờ lại còn đệ tam Đoạt Hồn Kỳ xuất hiện, không những thế mà lại đồng xuất hiện trong một trường hợp ngay tại Vạn Tính Công Phần như thế này! Xem ra trong võ lâm đương kim ngày nay sắp có nhiều biến cố quan trọng xảy ra, nhưng tiếc cái chưa tìm được tờ kinh văn thứ 13 trong U Mịch chân kinh, không Diêm Nguyên Cảnh cũng thình lình xuất hiện lại trên giang hồ để tranh một chỗ xứng đáng, đồng thời để lại ít giai thoại trong làng võ lâm cùng vui tai!
Dứt lời, từ trên tay Câu Hồn sứ giả cầm luôn một cây Đoạt Mệnh kim châm, chỉ thấy thân kim dài chừng ba tấc, tròn trịa, phía đuôi kim có một cờ đoạn đỏ vẽ sọ người và hai xương chéo!
U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh xem xong cây kim châm khẽ than rằng:
- Cây kim nhẹ như thế này, hơn nữa lại thêm một lá cờ nhỏ ở đuôi bị cản gió, thế mà người ta có thể khiến cho địch bị thương trong vòng năm trượng, công lực như thế quả thật mình còn thua xa...
Chưa nói hết lời, Diêm Nguyên Cảnh sực nhớ việc gì, bèn quay sang hỏi Câu Hồn sứ giả Phong Kiệt rằng:
- Loại Đoạt Mệnh kim châm này, cách chế tạo không phải dễ gì, thế mà ám khí của Đoạt Hồn Kỳ đều giống nhau cả, thật là một chuyện kỳ lạ!
Câu Hồn sứ giả Phong Kiệt nói:
- Quần áo và cách thức ăn mặc của vị quái khách trong võ lâm này, thậm chí đến cả mặt nạ da người đeo trên mặt, đều hoàn toàn giống nhau như đúc, nhưng chỉ riêng về loại ám khí có hơi khác nhau!
U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh mỉm cười hỏi:
- Tại sao ngươi biết không giống nhau? Có những điểm gì khác lạ?
Phong Kiệt thấy Diêm Nguyên Cảnh cầm trên tay ngọn kim châm hình tròn, bèn tìm ngay một mũi kim hình lăng tam giác đưa qua cho U Mịch Thần Quân nói:
- Loại ám khí của đệ tam Đoạt Hồn Kỳ bởi không để lại tại trận nên Phong Kiệt không thể biết rõ là hình thể gì nhưng về hai Đoạt Hồn Kỳ tới trước thì kim châm có hơi khác nhau, xin Thần quân cứ xem đây thì rõ!
U Mịch Thần Quân cầm luôn cây kim châm hình tam giác, xem xong bỗng nhiên biến sắc quay sang Trọng Tuyền Tú Tài Cam Hóa Quế nói:
- Anh hãy vào ngay phòng ngủ của ta, lấy cái hộp bằng vàng của tôi ở dưới gối ra đây!
Sau khi Cam Hóa Quế đem chiếc hộp bằng vàng ra, sắc mặt U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh lập tức lạnh lùng đưa tay mở ngay nắp hộp, rồi lấy ra một cây kim châm hình tam giác, đem so với cây kim hình tam giác trên tay, hình thể nó giống hệt nhau, chỉ khác là một cái trong hộp màu xanh, còn cái trên tay màu vàng và có thêm lá cờ sọ người dưới đuôi kim.
U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh nhìn sững hai cây kim khí màu xanh, màu vàng trên tay cau mày suy nghĩ! Bốn người Quế, Mục, Tiêu, Phong đều im lặng đứng chờ đợi!
Một lúc sau, Diêm Nguyên Cảnh đột nhiên ngước mày lạnh lùng cười một tiếng, dùng tay trái cào mạnh vào cây kim màu vàng, quả nhiên bên trong lộ hẳn ra một màu xanh, thì ra cây Đoạt Mệnh kim châm ấy bên ngoài được mà một lớp vàng. Sau khi phát giác được cây Đoạt Mệnh kim châm đúng với loại ám khí trong hộp mình, U Mịch Thần Quân lạnh lùng cười lên khanh khách, tiếng cười vang động hết trong Cửu U Địa Khuyết, rung chuyển hết những ngọn đèn dầu trong cung điện, ánh sáng lập lòe như muốn tắt, thình lình, U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh hét lên rằng:
- Hồng Y Hỏa Phán Mục Lôi! Hãy mau đem quyển Ân Thù Sinh Tử Bộ ra đây mau!
Hồng Y Hỏa Phán Mục Lôi vội vàng tuân lệnh lấy ra một quyển Ân Thù Sinh Tử Bộ khá dày, đồng thời mài mực cầm bút sẵn, đợi lời phê phán.
U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh lúc này đã nguôi cơn giận, trầm lặng nói rằng:
- Ngay trong trang thứ nhất quyển Ân Thù Sinh Tử Bộ, anh hãy ghi hộ cho ta:
Diêm Nguyên Cảnh khi tìm ra được văn kinh trang thứ 13 của U Mịch thập tam kinh, luyện thành nghệ xong, sẽ xuất hiện lại trong võ lâm, câu chuyện thứ nhất là sẽ quyết đấu Đoạt Hồn Kỳ!
Hy Mục Lôi chép y nguyên văn vào sổ Ân Thù Sinh Tử Bộ, nhưng Trọng Tuyền Tú Tài Cam Hóa Quế, Đại Đầu Quỷ Vương Tiêu Khôi, Câu Hồn sứ giả Phong Kiệt đều ngẩn người kinh ngạc!
U Mịch Thần Quân thấy vậy bèn cười nhạt rằng:
- Các anh kinh ngạc là phải! Nhưng ta khám phá ra được một việc, đó là việc trong hai Đoạt Hồn Kỳ ấy, thế nào cũng có một người xưa kia từng dùng ám khí hại lén ta trong Cửu U Địa Khuyết rồi cướp đoạt luôn bốn trang kinh văn thứ 5, 7, 9, 11 trong U Mịch thập tam kinh, người đó chính là Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết!
Sự thật trong ba vị Đoạt Hồn Kỳ ấy, có người nào là Cửu Độc thư sinh không? U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh có thể tìm ra được tờ văn kinh thứ 13 trong U Mịch thập tam kinh? Và có thể tái xuất hiện trên giang hồ để quyết đấu với Đoạt Hồn Kỳ chăng? Đây là những chuyện thuộc về sau, bây giờ ngòi bút xin quay về nói lại vụ tiểu hiệp Thượng Quan Linh và Độc Cước Truy Phong Nhân Tâm Thần Khất Phương Kỳ cùng đi Câu Lậu sơn Lạc Hồn cốc của Huyền Âm giáo đế cứu lão hiệp Ngân Tu kiếm Khách Phương Bách Xuyên.
Câu Lậu sơn là một hiểm địa có tiếng, trừ La Phù sơn của Quảng Đông ra là có thể so sánh ngang hàng với nó, các tay võ lâm trong giang hồ đều không thể không kiêng nể đến nó.
Huyền Âm giáo chủ Bát Chỉ Phi Ma Tư Không Diêu đã thu nạp hầu hết các tay hảo thủ tập trung ở đây, dưới Phó giáo chủ Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy ra, còn chia lập thành Tứ đường như Trầm Long, Thiên Long, Phi Hổ, Lưu Vân những người đảm nhiệm chức Đường chủ trong này đều là những nhân vật xuất sắc trong lục lâm võ lâm đương kim.
Chủ đàn của Trầm Long đường được thiết lập tại Lạc Hồn cốc, nhưng con đường này rất nguy hiểm, Tư Không Diêu chia hẳn từng đoạn một và đặt tên riêng cho từng đoạn, đoạn thứ nhất Đoạn Hồn cốc, lập Lưu Vân đường, Đường chủ là Tâm Âm Tuyệt Hộ Sinh Tử Thủ Liễu Đông Bình. Đoạn thứ nhì Kinh Hồn cốc, lập Thiên Phong đường, Đường chủ là Bất Hoại Kim Cương Tiêu Thích. Đoạn thứ ba là Tiêu Hồn cốc, lập Phi Hổ đường, Đường chủ là Chỉ Phẩm Diêm La Tôn Thúy Thúy. Đoạn chót nhất là Lạc Hồn cốc, lập Trầm Long đường, Đường chủ đáng lẽ do Cửu Trượng Thần Ông Đàm Bách Thủy kiêm nhiệm, nhưng sau có một vị quái kiệt trong võ lâm Phù Dung kiếm khách Cách Trầm Long xin đến đầu Huyền Âm giáo, Bát Chỉ Phi Ma cũng vì thấy người này có ngọn Phù Dung Kiếm Thuật có cả thảy 128 đường tuyệt kiếm, lại nữa tên cũng trùng hợp với tên đường nên cho làm Trầm Long đường luôn!
Thượng Quan Linh khi vào đến Câu Lậu sơn bèn nghĩ ngay đến Chưởng giáo La Sát môn là Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương đã tặng mình chiếc kim bài Diêm Bà huyết lệnh, cậu bèn lấy cho Phương Kỳ xem, cười nói:
- Thưa Phương lão tiền bối! Chiếc kim bài của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương cho tôi đây! Tuy tôi không được biết dụng ý của nó, nhưng sau khi xảy ra mấy chuyện, mới nhận ra uy tín của chiếc kim bài này quả thật cao vô kể! Thấy thẻ này cũng tựa như thấy nàng thân hành đến vậy! Gần đây tôi lại được biết giữa hai giáo La Sát môn và Huyền Âm giáo đang có những chuyện xích mích bên trong, bề ngoài tuy họ vẫn hòa, nhưng bên trong giáo hội của họ chỉ có chánh Phó giáo chủ đã biết mặt tôi tại Lư Sơn ra, nay nhân cơ hội không có mặt hai người này ở đây, tội gì mình không giả mạo là người của La Sát môn đến đại náo tam đường Phi Hổ, Thiên Phong, Lưu Vân cho họ khiếp vía một phen cho vui?
Độc Cước Truy Phong Nhân Tâm Thần Khất lúc này cũng rõ biết tính tình của cậu bé tinh ranh này, biết có can cũng không ích lợi gì, chỉ đành gật đầu mỉm cười, Thượng Quan Linh lại cười vang:
- Nhân vật trong Huyền Âm giáo tuy không biết tôi, nhưng với tám chữ Độc Cước Truy Phong Nhân Tâm Thần Khất của lão tiền bối, đã lừng danh trong Cùng Gia bang, chắc khó lòng mạo nhận được nhân vật của La Sát môn!
Nói tới đây, Thượng Quan Linh hơi ngập ngừng một chút, lại cười tiếp nối:
- Thôi thế này vậy! Lão tiền bối cứ nói là giữa đường quen tôi, đừng thèm chuyện vãn gì với họ, mọi việc do tôi đối xử với họ cho yên chuyện! Lão tiền bối tính sao?
Phương Kỳ tuy biết Thượng Quan Linh nghịch ngợm, sẵn có tuyệt nghệ trong mình, đảm lược lại lớn, chẳng biết sợ là gì, nhưng với tứ cốc Đoạn Hồn, Kinh Hồn, Tiêu Hồn, Lạc Hồn đều là những nơi căn cứ quan trọng của Huyền Âm giáo, những tay cừ giỏi đâu phải là ít, mình thế cô sức yếu, nên trong bụng cũng hơi lo ngại.
Thượng Quan Linh cũng đoán rõ tâm địa của vị thần khất Phương Kỳ, thấy lão cau mày lo lắng, bèn cười nói:
- Xin Phương lão tiền bối cứ việc yên trí, tôi chỉ cần họ đem trả ngay tự do cho Ngân Tu kiếm khách Phương Bách Xuyên sư bá của tôi là mọi chuyện sẽ êm thấm đâu vào đấy! Quyết không quấy phá họ lắm đâu mà ngài ngại!