Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 57: Cho anh

Ba ngày sau, ở cửa hàng, người của Viện kiểm sát dẫn Hà Chí Bân đi.

Đến là giơ giấy chứng nhận, bảo anh kí tên vào lệnh bắt giữ. Trước mặt mấy nhân viên, Hà Chí Bân đeo còng tay bị áp giải lên xe cảnh sát. Người trong cửa hàng, hàng xóm xung quanh thấy cảnh này thì sợ, sau khi xe cảnh sát đi thì hỏi chàng trai trong cửa hàng: Ông chủ mấy cậu phạm tội gì vậy? Không phải tội giết người chứ?

Nhân viên kiểm sát phát hiện người thân trực hệ duy nhất của Hà Chí Bân chính là bà nội, bà còn ở bệnh viện. Họ tìm được chú của anh. Sau khi biết, người nhà họ Hà kinh hoàng, ngoài lo lắng ra thì căn bản không biết phải làm thế nào.

Sau khi nhận được tin tức, trước tiên lão Vạn ủy thác luật sư cho Hà Chí Bân, chạy vạy khắp nơi. Nhưng người có thể nhờ vả đều nhờ hết rồi, lão Vạn vẫn không thấy mặt anh được, chỉ có thể bảo luật sư chuyển lời.

Hai ngày trước đêm ba mươi, bên ngoài phòng học đàn dương cầm ở Trung tâm văn hóa, lão Vạn tìm được Chung Đình.

Hôm ấy, anh ta đến studio của cô trước, chỉ có nhân viên ở đó, trùng hợp là nhân viên nói bà chủ vừa từ Thượng Hải về, đến địa điểm dạy học ở Trung tâm văn hóa.

Một phòng học bốn cây đàn, Chung Đình đứng ngoài cửa sổ, nhìn cô giáo trẻ tuổi thong thả qua lại giữa những cây đàn, bốn đứa trẻ cao nửa mét ngồi trên băng ghế, cúi đầu đánh đàn. Tiếng nhạc tinh tang bay ra, thuần khiết và đáng yêu. Nhìn chằm chằm một hồi, cô mỉm cười xoay người, ánh mắt dừng lại nơi cuối hành lang.

Họ đứng bên lan can chỗ khúc quanh của hành lang.

Chung Đình trang điểm nhẹ, trên người xịt nước hoa rất nhẹ. Cô trông có vẻ sống khá tốt, trong khoảng thời gian ngắn lão Vạn không biết mở miệng thế nào.

Móc thuốc lá ra, anh ta châm một điếu, rồi đưa cho cô.

Chung Đình lắc đầu: “Đang cai.”

Động tác tay dừng lại, lão Vạn lấy lại thuốc một cách tự nhiên, “Hôm nay vừa về à?”

Chung Đình gật đầu.

“Lái xe về?”

“Tàu cao tốc.”

Lão Vạn gật đầu, “Mấy ngày nữa là Tết rồi, năm này trôi qua nhanh hơn năm kia. Còn nhớ đầu năm nay, chớp mắt cái lại sắp ba mươi Tết rồi…” Dừng một chút, anh ta nhìn phía xa xa, “Cô và Hà Chí Bân đã chia tay rồi, đúng không?”

Hai tay đút trong túi áo khoác, Chung Đình trầm mặc.

Sự trầm mặc như vậy có vẻ rất giống một loại ngầm thừa nhận, cũng giống như là nỗi áy náy sau khi bội tín bội nghĩa.

Cười một tiếng có phần buồn bã, Chung Đình hỏi, “Anh ấy nói như vậy với anh ư?”

Lão Vạn hút thuốc, giọng nói hơi nghiêm túc, “Đừng hiểu lầm, tôi không rõ chuyện giữa hai người lắm. Nhưng chú ấy đối với cô thế nào, trong lòng cô hẳn rõ ràng hơn người khác.”

Giờ lên lớp, tiếng nhạc cụ thỉnh thoảng vang lên trong phòng học của tòa nhà âm nhạc, có tiếng du dương, có tiếng nhẹ nhàng, càng làm nổi bật một góc yên tĩnh này.

“Chuyện chú ấy vào trại tạm giam, cô có biết không?”

Lúc này, người phụ nữ mới hơi giật mình mà nhìn anh ta.

Nhìn nét mặt cô, lúc này lão Vạn mới ý thức được, chuyến này mình không chạy uổng công.

“Người ở trên bị bắt, lôi mấy con tôm tép nhỏ bọn họ ra. Nhà chú ấy một con quỷ cũng không dựa nổi, không phải tôi lấy thể diện cho chú ấy trước mặt cô, nhà chú ấy thế nào cô cũng biết sơ sơ, từng bước một đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì. Nói với cô lời trong lòng, tôi đối đãi với chú ấy như anh em, cũng đối đãi như một người con.”

Làn gió lướt qua gò má, tim Chung Đình đập thình thịch.

“Phạm tội gì?”

“Hối lộ. Vụ án vẫn còn đang điều tra, số tiền của chú ấy không tính là lớn, có thể vừa khéo cần con số này của chú ấy là đổ lên đầu chú ấy. Toàn bộ vụ án không biết sẽ kéo dài bao lâu. Sáng mai tôi phải gặp luật sư, nếu cô muốn đến thì gọi cho tôi.”

Lão Vạn đi rồi, Chung Đình cũng không ở lại lâu, cô về đến nhà.


Hết thảy mọi thứ giống hệt như ngày cô đi. Mảnh giấy trên bàn vẫn còn, một chiếc chìa khóa lẳng lặng nằm trên đó.

Tắm xong, cô uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, mơ mơ màng màng nằm ngủ trên giường.

Sau khi thức dậy, hoàng hôn vừa buông xuống, nằm yên một hồi, cô dựa vào giường ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường, tìm một gói thuốc chưa xé bọc. Khi châm thuốc, cô mới phát hiện tay mình đang khẽ run.

Hút được nửa điếu, cô lại tìm di động.

Bố Chung biết hôm nay cô về, ở đầu bên kia điện thoại hỏi có phải cô đã đến rồi không, ngày mai khi nào đến. Trong ống nghe im lặng chốc lát, ông nghe thấy giọng nói bình tĩnh của con gái, “Bố, chuyện này bố phải giúp con…”

Trong ấn tượng của bố Chung, Chung Đình gần như chưa từng mở miệng với gia đình.

Nói tiếp thì bố Chung cũng không phải nhân vật lớn gì, trước khi về hưu chẳng qua là làm đến chức trưởng phòng tổ chức của chính quyền khu vực. May mà làm quan có đạo đức, những người từng dìu dắt đều có thành tựu. Tuy ông không còn làm nữa, nhưng bình thường người nhà gặp phải chuyện gì, thì trong thành phố nhỏ này lúc nào cũng có thể miễn cưỡng cho qua.

Hôm sau, sau khi Chung Đình về, bố Chung chỉ hỏi tình hình vụ án của Hà Chí Bân, chuyện giữa cô và Hà Chí Bân, ông không hỏi một câu.

Chung Đình không ngủ qua đêm ở nhà họ Chung, buổi chiều về lại thành phố, gặp mặt luật sư cùng với lão Vạn.

Luật sư là người lão Vạn tìm, có chút kinh nghiệm trong những vụ án kinh tế, gặp mặt Hà Chí Bân hai lần. Luật sư nói trong quá trình thẩm vấn, thái độ của anh rất phối hợp, đã nhận tội.

Nghe được hai chữ “nhận tội”, trong lòng Chung Đình vẫn lạnh đi một chút.

“Như số tiền của anh ấy, tình huống xấu nhất xét xử thế nào?” Cô hỏi.

Luật sư uống trà, giọng nói không có chút rung động nào, “Thật ra ở nước chúng ta, việc hối lộ với tình tiết không nghiêm trọng, trước đây rất nhiều vụ phạt tiền gấp đôi là xong chuyện, cùng lắm thì xử một, hai năm, rồi đến án treo, họ có thể về nhà như thường, không chịu tội gì, chẳng qua là có tiền án thôi.”

“Nhưng hai năm nay chắc anh chị cũng biết, tình hình phổ biến pháp luật đang thay đổi, cường độ chống tham nhũng cũng khác trước đây. Bây giờ quan niệm đưa ra là, hối lộ và nhận hối lộ đều áp dụng một pháp luật. Cái này có nghĩa là gì? Trước đây, suy nghĩ từ mức độ nguy hại xã hội, việc hối lộ không tổn hại lớn bằng việc nhận hối lộ, khi giải quyết luôn theo nguyên tắc khoan dung. Nhưng bây giờ không khoan dung với phía hối lộ như vậy nữa, không phải chỉ cần anh nhận tội là được, pháp luật yêu cầu anh phải cùng gánh vác trách nhiệm với phía nhận hối lộ.”

Luật sư tạm dừng, nhìn Chung Đình với nét mặt không thay đổi gì ở phía đối diện, “Số tiền hơn một tiệu, thật ra nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mức hình phạt mà phía Viện kiểm sát cân nhắc có thể trong khoảng hai năm đến ba năm. Chúng ta cố hết sức làm việc, bất luận cuối cùng xét xử bao nhiêu, biến thành án treo, tôi cảm thấy đây là phương án khá thực tế. Tiếp sau có cơ hội, tôi sẽ tìm quan hệ để anh chị gặp anh ấy một lần.”

Đi ra khỏi văn phòng luật sư, Chung Đình đi theo lão Vạn lấy xe. Mặt trời sáng ngời, trên mặt Chung Đình không nhìn ra cảm xúc gì.

Trước khi lên xe, cô hỏi: “Lão Vạn, anh ấy lấy tiền vốn ở đâu để mở rộng cửa hàng lớn như vậy?”

Trong lòng lão Vạn xoay một vòng, anh ta không nhắc đến Tôn Dung, chỉ nhắc đến chuyện anh vay tiền của công ty cho vay nhỏ.

Tiền vốn của công ty rượu của Hà Chí Bân đã bị đóng băng, bây giờ căn bản là trạng thái chết, tan đàn xẻ nghé, nhân viên toàn là người mới tuyển, rất nhiều người đã bỏ đi.

Trước khi lên đường, Chung Đình ở trên xe ló đầu ra, “Ngày mai là ba mươi Tết, tôi phải về đảo Giang Tâm, có tình huống gì thì chúng ta cứ liên lạc bất kì lúc nào. Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới, hai ngày nay cô vất vả rồi.”

Cô mím môi cười một cách mệt mỏi, chiếc xe phóng khoáng rời đi.

Năm mới nói đến là đến.

Quá khứ không thể sửa lại được, nhưng tương lai thì có thể. Đêm ba mươi Tết, nhà họ Chung vô cùng náo nhiệt. Già trẻ lớn bé vây quanh bàn ăn cơm tất niên, cười nói vui vẻ.

Cơm nước no nê, mấy người đàn ông còn đang uống rượu, Chung Thấm và Chung Đình đứng tâm sự trên ban công tối tăm.

“Bố nói thế nào?” Chung Thấm hỏi.

Bụng Chung Thấm đã rất lớn, tròn trịa ở đằng trước, Chung Đình đưa tay dịu dàng xoa hai cái, nằm bò trên lan can.

Âm thanh của chương trình Đêm Xuân vọng ra từ căn phòng sau lưng, còn là tiếng cười vui mơ hồ.


“Tình hình tạm ổn. Bây giờ còn đang ăn Tết, sau Tết mới dễ xử lý.”

Vụ án kinh tế loại này không khó điều tra, toàn là chuyện về mặt sổ sách. Cháy thành vạ lây, loại như Hà Chí Bân chẳng qua chỉ là tôm tép nhỏ. Bây giờ vấn đề đặt ra trước mắt thật ra rất thực tế, đó là có thể lấy bao nhiêu tiền để khơi thông thu xếp.

Chung Đình nói: “Không có vấn đề gì lớn.”

“Không có vấn đề thì tốt. Chị đừng lo lắng quá, bên em còn chút tiền để dành, nhất thời không có đủ thì cứ lấy của em trước.”

“Chung Thấm, thật ra bây giờ chị hơi hối hận.” Chung Đình nói không đầu không đuôi.

“Gì cơ.”

“Chị hối hận không kết hôn với anh ấy.” Chung Đình nói, “Khi đó nhận thì cũng tính rồi.”

Chung Thấm yên lặng một lúc, “Thật ra bây giờ anh ấy cũng không phải một mình. Chị xem trong nhà không có ai xem anh ấy là người ngoài cả. Chỉ cần chị thật sự xác định là người này, thì bố mẹ và em sẽ đứng chung với chị.”

Bỗng nhiên, cùng với mấy tiếng nổ lớn, những đợt pháo hoa liên tiếp vỡ tung giữa đêm khuya. Sau đó là tiếng nô đùa của bọn nhỏ dưới lầu, tràn lên cùng cơn gió.

Vào đêm mùng ba, Chung Đình nhận được điện thoại của lão Vạn.

Cô mơ mơ màng màng nhận máy, giọng lão Vạn có phần do dự: “Có phải quấy rầy cô ngủ không, tôi thật sự là, chuyện này tôi không biết có nên nói với cô một tiếng không.”

Chung Đình ngồi dậy trên giường, bình tĩnh một chút, nhẹ giọng nói, “Xảy ra chuyện gì vậy, lão Vạn, anh nói đi.”

“Chung Đình, bà của Chí Bân vừa mất.”

Bắt đầu từ mùng một, bà cụ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, trước sau cấp cứu ba lần. Cho đến đêm nay, không thể chống đỡ tiếp được nữa. Chung Đình vội vàng chạy đến bệnh viện, lão Vạn đã ở bên kia, bà cụ đã được đưa vào phòng xác. Chú, thím, em họ Hà Chí Bân khóc lóc trên hành lang, mấy tay cò vây quanh bên cạnh bán áo liệm, hộp tro cốt. Thím Hà Chí Bân khóc đến mức ngồi dưới đất, được con trai đỡ.

Chú Hà Chí Bân nói chuyện với bác sĩ xong, tay cò nhân cơ hội kéo ông sang một bên bàn giá cả áo liệm. Lão Vạn xông tới tách tay người đó ra, chửi mắng: “Người chết tiền cũng kiếm, mẹ nó đi sang bên kia cho tao!”

Chung Đình đứng bên tường, yên lặng nhìn một màn hỗn loạn trong đêm khuya năm mới. Xử lý xong chuyện trước mắt, lão Vạn cùng cô đi ra cửa hít thở không khí.

Vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ thỉnh thoảng vọng ra từ bên trong, thắt ruột thắt gan.

“Khi bà cụ sống thì không thấy đối đãi đàng hoàng, người đi rồi khóc quỷ à…” Lão Vạn cắn điếu thuốc trong miệng, không châm lửa, căm giận nói, “Mẹ nó, ngay thời điểm này xảy ra chuyện như vậy, Bây giờ tôi không có chút ý tưởng nào hết, có cần nói chuyện này cho Chí Bân biết không.”

Đang là lúc nguy cấp, nói cho anh biết, sợ anh ở trong đó cảm xúc kích động, xảy ra rắc rối gì. Không nói cho anh biết, đây là người thân nhất của anh, về tình về lý đều không phải. Đó sẽ là nỗi tiếc nuối cả đời anh.

“Nói cho anh ấy biết đi.” Giọng Chung Đình nghe có phần xa xôi.

Nuốt nước bọt, lão Vạn vỗ vỗ mấy cái túi, móc bật lửa ra châm thuốc.

Lão Vạn nghe Chung Đình, nhờ luật sư chuyển lời. Luật sư nói Hà Chí Bân rất bình tĩnh, không nói gì nhiều, nhờ lão Vạn giúp đỡ lo tang lễ cho bà cụ. Có gì chờ anh ra rồi nói sau.

Thế là tang lễ của bà cụ căn bản là lão Vạn lo liệu, hôm đưa tang Chung Đình đi. Họ hàng bạn bè của nhà họ Hà không nhiều, sau khi Hà Chí Bân xảy ra chuyện, những người bạn bè thân thích qua lại trước đây tránh không kịp, không có ai đến đưa tang.

Hôm ấy là một ngày đầy mây. Ở trong nhà tang lễ, Chung Đình và lão Vạn nhìn bà cụ được hỏa táng, bỏ vào hộp tro cốt trong tiếng khóc than. Họ cùng đi đến nghĩa trang chôn cất.

Ánh mặt trời yếu ớt trong không khí ẩn chứa một sự nặng nề, đứng trên nghĩa trang có những cây thông thấp thành khoảng, Chung Đình thất thần.

Trong tiếng khóc lúc trầm lúc bổng xung quanh, cô cảm nhận được một nỗi xót xa sâu sắc không thể diễn tả.

Cho anh, cũng cho bản thân mình.

Đầu tháng Hai, vụ án có thay đổi. Có lời khai của người khác biến số tiền hối lộ của Hà Chí Bân từ một triệu hai thành hơn ba triệu. Sau khi gặp và trao đổi với Hà Chí Bân, luật sư mới biết, đó là món nợ của Tôn Dung, lúc đó chuyển đến công ty anh. Bây giờ Tôn Dung ở nước ngoài, không biết do nguyên nhân gì, mà phía kiểm sát không tiến hành bắt giữ cô ta.

Mà về phía Hà Chí Bân, bằng chứng như vậy ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ nhận tội của anh.

Ban đầu lão Vạn giấu chuyện của Tôn Dung với Chung Đình, cho đến khi không giấu tiếp được nữa thì mới nói đại khái cho cô. Điều châm chọc là, theo tin tức của anh ta, Tôn Dung và chồng cô ta đã làm hòa với nhau.

Luật sư cũng cảm thấy khó giải quyết, hỏi Chung Đình, “Có cần tôi sắp xếp cho hai người gặp một lần không, theo lý thì giai đoạn này không thể gặp được, cô cũng không phải là người nhà. Nhưng bên tôi có thể giúp cô làm giấy chứng nhận, lấy thân phận luật sư thực tập đi theo tôi. Đến lúc đó có thể nói ngắn gọn hai câu, xoa dịu cảm xúc của anh ấy.”

“Không cần đâu.” Chung Đình nói.

Trong phòng gặp mặt, qua song sắt, luật sư nói tiến triển vụ án xong, nhìn người đàn ông bên trong.

“Đúng rồi, Tiểu Chung còn bảo tôi chuyển lời cho anh.”

Người đàn ông ngồi trên ghế gỗ, tay đeo còng, sắc mặt lạnh lùng.

“Cô ấy nói gì?”

“Cô ấy nói, nén nhang đầu tiên trước mặt bà anh, cô ấy thắp giúp anh rồi, anh yên tâm.”

Đôi gò má căng chặt, người đàn ông từ từ cắn răng, hồi lâu sau lại cười một tiếng, “Biết rồi.”