Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 55: Trước tết

Trước Tết lại có tuyết rơi.

Cửa ải cuối năm gần kề, đường phố giăng đèn kết hoa, tâm tư của mọi người dần rút ra khỏi chức vụ công việc, những người chuyên tâm kiếm tiền ở xứ khác cũng bắt đầu tranh mua vé xe khứ hồi trên mạng.

“Mẹ, xúc xích lòng đỏ trứng năm ngoái mẹ ướp chưa? Ăn ngon cực.”

Mẹ Chung bưng món cuối cùng ra, ngồi xuống cạnh Chung Thấm, Chung Thấm giúp bà rót một ly rượu vang đỏ nhỏ.

“Đó là tay nghề khi nghỉ phép của dì Tiểu Phan con, năm nay đã nhờ dì ấy làm rồi, sau khi làm xong con mang một ít về nhà.”

Chồng Chung Thấm nhân dịp nói một cách cưng chiều, “Mấy ngày trước là bắt đầu nhớ nhung món xúc xích đó với con rồi.”

Trong căn phòng ấm áp, bên bàn ăn sáng rực, người một nhà cười rộ lên.

Bất luận là trong mắt người hàng trên hay người cùng thế hệ, chồng Chung Thấm đều là một người chồng tốt. Gia đình tốt đẹp, sự nghiệp ổn định, đối xử với trưởng bối có kiên nhẫn.

Bố Chung mỉm cười nhìn anh, “Ăn cơm đi…”

Người đàn ông giơ chiếc ly thủy tinh nhỏ rót rượu trắng, kính bố vợ mình, “Bố…”

Hai người đàn ông nâng ly cộng ẩm.

Ăn hai miếng, Chung Thấm hỏi, “Chung Đình nói với bố mẹ thế nào vậy, không về đón Tết sao? Bên Thượng Hải có bao nhiêu việc chứ, không phải nghỉ việc rồi sao.”

“Con không gọi hỏi nó ư?” Mẹ Chung hỏi.

“Con hỏi rồi, chị ấy cũng không nói gì hết, chỉ nói đến lúc đó rồi nói. Con tưởng chị ấy nói với bố mẹ nhiều hơn.” Chung Thấm nhìn sắc mặt bố mẹ, dừng một chút, đột nhiên hỏi dò, “Chị ấy với người đàn ông kia, có phải chia tay rồi không?”

Bố mẹ đều im lặng, Chung Thấm cảm thấy, hình như cô đã hiểu chút gì đó.

Cô nói: “Thật ra chia tay cũng tốt, con đã cảm thấy không mấy thích hợp mà.”

Bố Chung nói, “Ăn cơm đi, chị con có suy nghĩ của nó. Gần đây con khám thai thế nào, có vấn đề gì không?”

“Tốt lắm ạ, bác sĩ nói phải vận động nhiều hơn một chút.”

Ăn cơm xong, Chung Thấm và chồng không về, ngủ ở phòng dành cho khách.

Tắm xong đi ra, người đàn ông nhìn vợ ngồi trước bàn trang điểm, thuận miệng nói: “Sao từ nhỏ đến lớn bố mẹ em đều nuông chiều chị em như thế vậy…”

Chung Thấm dừng nặn mỹ phẩm dưỡng da, quay đầu lườm anh một cái.

Anh cười một tiếng, trong lòng biết mình có phần vượt quá giới hạn. Giữa vợ chồng dù có thân mật hơn đi nữa, thì nói về người thân của đối phương cũng phải có chừng mực. Người mà cô nói được, không có nghĩa là mình cũng nói được.

Anh đi tới sờ tóc cô, nhẹ giọng nói, “Không phải anh có ý đó đâu, biết tình cảm chị em em tốt mà. Nhưng dù sao thì chuyện kết hôn cũng là chuyện lớn.”

Chung Thấm nhìn mặt mình trong gương, nghĩ thầm, đúng vậy. Kết hôn là chuyện lớn như vậy. Người đàn ông kia thì sao? Hai người đều không để ý như vậy ư?

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của vợ phúng phính mềm mại, vừa có chút trẻ con.

Bàn tay người đàn ông vuốt ve, “Sao vậy? Còn giận anh ư?”

Chung Thấm lắc đầu.

Cô không giận ai cả.

Cô chỉ có một nguyện vọng đơn giản. Cô hi vọng mỗi một người trong gia đinh này có thể chung sống yên ổn. Chờ đến khi họ đều có con, mấy đứa nhỏ lại có thể lớn lên không phân biệt bên nọ bên kia, sống khỏe mạnh vui vẻ. Như vậy tốt biết bao.




Hà Chí Bân và mấy người lão Vạn ăn lẩu ở quán của người bạn xong, sau khi cơm nước no nê, cả đám người ra ngoài, bên ngoài có tuyết rơi lất phất.

Bảy, tám người có cả nam lẫn nữ, trước cửa quán suy nghĩ đi đâu chơi tiếp. Có người muốn chơi bài, có người muốn đi hát, nói xong lời cuối cùng thì lại đòi đi quán bar.

Hà Chí Bân có việc nên không đi. Mấy người họ không chịu thả anh đi, có cô gái nói, “Anh không đi à? Anh không đi vậy thì em cũng không đi, anh càng ngày càng chán đấy.”

Anh nhếch khóe môi, cười không thành tiếng, “Hẹn người ta rồi, phải đi làm một chuyện.” Rồi nhìn đôi mắt cô, “Nếu không thì cũng được, em đi làm việc với anh, xem thử rốt cuộc có chán hay không.”

Mặt cô gái ửng đỏ, cô vừa buồn cười vừa bực nện vai anh, “Lợi dụng em à.”

Lão Vạn giải vây giúp anh, “Được rồi, chú đi đi, xong rồi thì đến gặp bọn anh.”

Chào hỏi xong, một mình Hà Chí Bân đi về phía đầu kia của con đường. Lão Vạn và nhóm bạn đi về hướng ngược lại, đi một đoạn, anh ta không kìm được mà quay đầu nhìn.

Tuyết rơi lả tả, bóng lưng người đàn ông nhanh chóng mơ hồ dưới ánh đèn neon.

Uống rượu nên không lái xe, Hà Chí Bân đi dọc theo con đường một đoạn, ở ven đường chặn một chiếc taxi, lên xe nói, “Đến chợ đồ cổ.”

Chợ đồ cổ ở phía nam thành phố, tòa nhà ba tầng, hơn hai trăm cửa hàng. Đây là cứ điểm cũ của nhóm người yêu thích văn vật trong thành phố. Vào cuối tuần, hai bên đường toàn là hàng rong, bán đồ chín giả một thật, người yêu đồ cổ thích đến đây mò tìm, luyện năng lực phân biệt, thử vận may.

Hà Chí Bân đi vào, lên tầng hai. Rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, lác đác vài mặt bằng sáng đèn. Anh đi thẳng về phía một cửa hàng trong đó —— Thính Vũ Hiên.

Cửa kính lùa mở ra, không khí ấm áp trong phòng cùng tràn tới theo ánh mắt hai người đàn ông ngồi bên bàn trà.

Chủ cửa hàng mặc chiếc áo vải vạt chéo màu đen, thấy Hà Chí Bân, cười một tiếng, “Vào đây ngồi đi. Bên tôi vừa khéo có một người bạn tới.”

Hà Chí Bân đi vào, người ngồi đối diện người đàn ông đứng lên, nhìn anh, rồi nhìn chủ cửa hàng, “Anh có việc thì tôi không quấy rầy nữa, đi về trước đây. Hôm nào tôi mang bức tranh đó tới cho anh xem thử, anh xem có thể nhận được không.”

Chủ cửa hàng đứng dậy, “Được, tôi không tiễn nữa, có rảnh thì đến chơi.”

Người đi rồi, anh ta mỉm cười đưa một tay ra hiệu cho Hà Chí Bân, “Ngồi đi.”

Hà Chí Bân cởi áo khoác, ngồi xuống.

Bàn tay người đàn ông vươn đến trước mặt anh châm trà cho anh, cổ tay đeo một chuỗi hạt mã não bồ đề đan xen.

Hương trà thoang thoảng, Hà Chí Bân nhìn chằm chằm chiếc tách tử sa nhỏ, “Anh giúp tôi gửi lời cho chị ta.”

Chủ cửa hàng vẫn đang mỉm cười, “Tôi đã nói rồi, tôi cũng không liên lạc với cô ấy được. Tôi chỉ là một người làm ăn nhỏ, người mua hai người xảy ra vấn đề, dù thế nào thì cũng không tiện đến làm khó chúng tôi.”

Hà Chí Bân cười không thành tiếng, “Buổi sáng người của Viện kiểm sát đến tìm tôi rồi.”

Người đàn ông hỏi một cách vô cùng bình tĩnh, “Hỏi anh cái gì?”

Buổi sáng Hà Chí Bân đến cửa hàng, bên trong đã có một nam một nữ đang chờ. Hai người giơ giấy chứng nhận cho anh, người đàn ông nói vài câu với anh. Trong quá trình nói chuyện, người phụ nữ luôn ghi chép.

Họ toàn hỏi câu rất đơn giản, công ty của anh thành lập khi nào, tiền vốn bao nhiêu, pháp nhân là ai, đường dây nhập hàng và đường dây tiêu thụ là những cái nào…

Hỏi đến cuối cùng, người đàn ông nói: “Bây giờ nghề rượu này không dễ làm nhỉ…”

Hà Chí Bân cười cười, “Nghề nào cũng khó khăn cả.”

Người đàn ông đột nhiên hỏi, “Trước đây, anh có từng tiếp xúc với thị trưởng Hoàng không?”


“Thị trưởng Hoàng nào?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm đôi mắt anh một giây, rồi đứng dậy. Người phụ nữ bên cạnh khép cuốn sổ tay, đứng lên chung với anh ta.

“Cứ như vậy đi, có vấn đề gì sau này sẽ liên lạc với anh.”

Trước khi đi, hai người lại dừng lại, quay đầu dặn anh, “Gần đây tốt nhất đừng xuất ngoại, phối hợp với công việc của chúng tôi một chút.”

Hà Chí Bân anh quả thật không quen thị trưởng Hoàng nào cả. Chỉ là anh từng giúp Tôn Dung mua một bức tranh tặng ông ta. Ở cửa hàng này.

Một bức tranh sơn thủy một triệu hai trăm ngàn tệ, tên tác giả không có ai biết. Nó giống như mỗi một bức tranh, mỗi một bức chữ trong cửa hàng này. Giá trị của chúng nằm ngoài bản thân chúng.

“Tôi nhát gan, thật sự có chuyện gì, thì chắc chắn là người ta hỏi gì tôi nhận cái đó… Tôi hỏi rồi, số tiền như tôi cùng lắm là một, hai năm, khai càng nhiều người thì cơ hội giảm hình phạt cũng càng lớn.” Hà Chí Bân uống một hớp trà, “Tôi không tìm thấy chị ta được, chỉ có thể tìm anh thôi.”

Người đàn ông ngồi ở đối diện không nói gì.

Anh ta cười khẩy một tiếng, “Tìm tôi ư? Có bằng chứng gì? Chữ cũng được, tranh cũng được, cái nào mà không phải là các người cam tâm tình nguyện nhúng tay vào, không ai cầm súng chĩa vào đầu anh cả.”

“Mặc kệ rửa tiền thế nào, tôi cũng không tin, không có một chút dấu vết nào ư?” Hà Chí Bân cười một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.

Giọng nói vang lên sau lưng, “Ai cũng là người trèo lên từng bước một, không có đồ của ai là nhận được suông cả.”

Đêm khuya, một nhóm người uống rượu ca hát xong đi ra, nhờ hai, ba người bạn thân dìu lão Vạn lên xe taxi. Không để người khác tiễn, xe chạy được nửa đường, anh ta nói một cách mơ mơ màng màng: “Bác tài, quay đầu đi, đến Gia viên Di Hải…”

Tiếng gõ cửa không ngừng, Hà Chí Bân khoác áo choàng tắm màu đen, mở cửa.

Lão Vạn say khướt, nói, “Mẹ nó, lề mề lâu vậy, còn tưởng chú không có nhà chứ…”

Anh ta đi thẳng vào nhà. Đây là nhà anh ta, gần đây cho Hà Chí Bân mượn ở tạm.

Ngồi xuống ghế sofa, lão Vạn cởi áo khoác, xoa thái dương, “Có nước không…”

Hà Chí Bân ngồi xuống đối diện anh ta, rót cho anh ta một cốc nước.

Uống ừng ực hơn nửa cốc, lão Vạn lau miệng, đôi mắt đỏ tươi nhìn anh, “Nói thế nào?”

“Không nói thế nào cả.”

“Có ý gì?”

Hà Chí Bân im lặng.

Lão Vạn nói: “Bây giờ cô ta rốt cuộc có còn ở trong nước không?”

“Không còn.” Hai ngày trước, Hà Chí Bân điều tra rồi mới biết, ngay từ đầu năm, Tôn Dung đã di dân.

Ngơ ngẩn nhìn bàn trà, lão Vạn nói, “Chú định làm thế nào?”

Hà Chí Bân dựa vào sofa, “Nói sau đi.”

Yên lặng một hồi, lão Vạn móc thuốc lá trong chiếc áo khoác cởi ra, đưa cho Hà Chí Bân một điếu, mỗi người tự châm thuốc.

“Tiểu Chung thì sao… Không phải nhà cô ấy có chút bản lĩnh…” Câu lão Vạn nói có ẩn ý.

Hà Chí Bân không nói gì.

Khói thuốc cuồn cuộn một vòng trong khoang miệng, lão Vạn từ từ phả ra, “Có phải trước đây cô ấy nghe được tin đồn gì không, cho nên…”

Hà Chí Bân hút thuốc, rồi chậm rãi búng tàn thuốc vào gạt tàn.

Ngoài cửa sổ sát sàn, tuyết trắng trải trên những mái nhà yên tĩnh. Tuyết rơi lất phất từ trên bầu trời, khúc xạ ánh sáng yếu ớt.

Nếu không có người nhắc đến, dường như anh đã sắp quên người phụ nữ này.

Sau khi từ Chiết Giang về, họ quấn quýt hai ngày hai đêm. Trong hai ngày ấy, không ai rời khỏi căn nhà kia.

Sự điên cuồng chưa từng có, kích thích chưa từng có. Hệt như không ai có thể rời bỏ ai. Sáng sớm ngày thứ ba anh ra ngoài một chuyến, rồi trở về, trong nhà không còn tiếng người.

Trên bàn ăn là một tờ giấy.

Mấy chữ vô cùng đơn giản: “Hà Chí Bân, em về Thượng Hải. Xin lỗi anh.”

Ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi bóng dáng người đàn ông có phần lạnh lẽo. Để tờ giấy xuống, anh đi đến bên cửa sổ, bình tĩnh hút một điếu thuốc.

Vào sập tối, người đàn ông mang quần áo của mình đi, để lại chìa khóa nhà.