Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 5: Hà Chí Bân

Hai người ở phía trước quay đầu lại, bố người thanh niên tiến lên đón.

Chung Đình nhìn theo, ánh mắt dừng lại giữa không trung.

Sảnh thang máy có ba chiếc thang máy ở mỗi bên, có người lên xuống liên tục. Người đàn ông một tay đút trong túi quần, nhìn bố người thanh niên đi tới. Tóc anh ta được chải rất thoải mái, vẻ mặt hờ hững. Bên cạnh, bà cụ vừa nghe thấy đứa cháu trai đang làm phẫu thuật bên trong thì đôi mắt lập tức đỏ au.

Hà Chí Bân không kiên nhẫn nhìn sang chỗ khác, trong lúc vô tình nhìn thấy gương mặt bên cửa sổ.

Chung Đình hơi cúi đầu, đang nói chuyện với người cảnh sát bên cạnh.

Người cảnh sát nói rất cặn kẽ, nhưng tốc độ nói nhanh, cộng thêm bố mẹ của thanh niên kia liên tục ngắt lời, nên cô không nghe rõ rất nhiều chỗ. Khi đang trao đổi, bên cạnh có thêm mấy bóng người, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào người đối diện, cô lại điềm nhiên như không nhìn người cảnh sát giao thông.

Sau nửa tiếng trao đổi, sự việc giải quyết cũng coi như thuận lợi. Đối phương yêu cầu cô ứng tất cả tiền thuốc men trong quá trình điều trị, Chung Đình không phản đối. Trước khi đi, người cảnh sát giao thông nhắc nhở, “Trong hai ngày này chị làm xong thủ tục rồi đến chỗ chúng tôi lấy xe.”

Sau khi người cảnh sát giao thông đi, mấy người đứng không trong chốc lát, không nói nữa. Bố mẹ người thanh niên dẫn bà cụ nước mắt mịt mờ đến phòng phẫu thuật.

Mím môi nhìn theo họ rời đi, Chung Đình thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ở đây vẫn còn một người. Người đàn ông đứng giữa hai chiếc thang máy, một tay đút túi quần.

Không biết anh ta là gì của người thanh niên kia, từ đầu đến cuối không nói một câu, dáng vẻ không hề quan tâm.

Trong không khí mang máng “ting” một tiếng, một chiếc thang máy ở chếch phía sau đến, lác đác mấy người trước ra sau vào.

Chung Đình không nghĩ nhiều nữa, đi lướt qua người anh ta.

Phía sau có người theo cô vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay chặn bên cửa.

Hà Chí Bân đi vào, đứng khoan thai.

Thang máy của bệnh viện rất bận rộn, ngày mưa ẩm ướt chen chúc. Giữa chừng có một người bệnh bó thạch cao đi vào, mọi người thông cảm mà nhường chỗ, khi gần đến tầng một thì đã chật ních, nín thở.

Cằm hơi ngửa, Chung Đình yên lặng nhìn con số màu đỏ không ngừng biến đổi ở phía trên bên phải. Một cái gáy luôn ở trong tầm mắt.

Thang máy hạ xuống với vận tốc đều, thoáng vô tình, ánh mắt cô nhẹ nhàng cụp xuống theo.

Đuôi tóc phần gáy của người đàn ông cạo rất gọn, cổ áo sơ mi cứng sạch sẽ bao vòng bên ngoài, bờ vai rộng kéo căng chất liệu vải màu sậm thành mấy nếp nhăn. Cổ anh ta chợt cử động, Chung Đình dời tiêu điểm ánh mắt, nhìn thẳng cánh cửa thang máy đóng chặt.

Cuối cùng xuống tầng một, mọi người được giải phóng ào ào đi ra ngoài. Vượt qua người phía trước, cô sải bước đi về phía cửa chính.

Lúc này đã sập tối.

Mưa thu ngừng rơi, mây đen vẫn chưa tan hết, vùng trời thành phố mang một màu xám đen mênh mông. Trước cánh cổng ướt sũng người qua người lại, hai ba vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi qua, vừa nói vừa cười.

Xe bị giữ lại, Chung Đình đứng ngây trước cổng một hồi, xem bên nào tiện đón xe.

Bên lối đi bộ ở cổng bệnh viện là bãi đậu xe lớn, đi về phía trước sẽ ngang qua vườn hoa nhỏ cho mọi người nghỉ ngơi, bên trong trồng rất nhiều hoa cảnh cao thấp không đồng đều. Sau cơn mưa, tầng tầng lớp lớp đầu lá trĩu đầy những giọt nước nhỏ li ti, cơn gió thổi qua liền rơi xuống.

Cô đi men theo lề đường, đôi giày mũi vuông màu nude vòng qua từng vũng nước đọng bên đường, bước chân nhẹ nhàng.

Chưa đi được bao xa, phía sau có xe đang nhấn còi, cô đi vào trong, tiếng còi tiếp tục. Ngoái đầu nhìn, một chiếc xe con chạy tới, thân xe đen kịt bóng loáng, kí hiệu Mercedes màu bạc nổi bật phách lối.

Cửa kính hạ xuống, Chung Đình nhìn người trên ghế lái, khẽ nhướng một bên mày.

Người đàn ông gác tay phải trên tay lái, nhìn cô, nói bằng giọng tự nhiên tùy ý: “Đi đâu, có muốn đưa cô một đoạn không?”

Chung Đình nhìn đôi mắt anh, chần chừ đứng tại chỗ.

Chiếc xe chặn ngay nút giao thông quan trọng trước cổng bệnh viện, trong vòng hai giây, bảo vệ mặc áo gi-lê xanh đã đi sang bên này.

Hà Chí Bân có cảm giác liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi nhìn người phụ nữ đang do dự, “Nghĩ kĩ chưa, bên này không dễ đón xe đâu.”

Người bảo vệ với khí thế hung hăng càng ngày càng gần, Chung Đình nhìn phía sau, cuối cùng khẽ mỉm cười, hơi cúi đầu trước cửa xe.


“Tôi muốn đến Minh Nguyệt Uyển, anh có tiện đường không?”

Bốn mắt nhìn nhau.

Hà Chí Bân mỉm cười, “Lên xe đi…”

Nội thất bên trong xe màu đen, không có đồ trang trí nào, gọn gàng sạch sẽ. Sau khi lên xe, Chung Đình luôn hướng mặt ra phía ngoài cửa sổ.

Mùa thu trời tối sớm, trong chớp mắt, hoàng hôn đã lan ra từ phía chân trời.

“Trước đây chúng ta từng gặp qua, hôm Cao Dương giúp cô sửa xe, ở đảo Giang Tâm.” Hà Chí Bân nhìn con đường phía trước.

“Thật sao, tôi không có ấn tượng gì.”

Hà Chí Bân liếc cô một cái, vẻ mặt không sao cả.

Chung Đình hỏi, “Anh là bạn của Cao Dương ư?”

Ngã năm, đèn đỏ, xe bị chặn giữa lộ, chờ một hồi thấy phía trước không di chuyển chút nào, Hà Chí Bân sang số kéo phanh tay.

“Coi là vậy đi, cậu ta giúp việc trong tiệm của tôi.”

Anh nói xong, thả lỏng ngửa về sau, quay mặt sang, nhìn cô đầy lộ liễu.

Trong xe ánh sáng lờ mờ, ngọn tóc hơi xoăn của người phụ nữ lòa xòa trên vai, tô điểm đường nét khuôn mặt. Không biết có phải là do nguyên nhân ánh sáng hay không, anh cảm thấy mái tóc cô trông rất đen, có cảm giác bóng mượt. Thấp thoáng mơ hồ, anh ngửi thấy một mùi nước hoa rất nhẹ.

Đoàn xe trước mặt bắt đầu chuyển động, anh lại lên đường.

Phía cuối đường, ánh đèn neon lúc ẩn lúc hiện. Chung Đình hỏi: “Người bị đụng buổi trưa là người thân của anh sao?”

“Em họ tôi.”

“Xin lỗi, khi ấy tôi lái chệch một chút.”

“Không sao.” Hà Chí Bân thản nhiên nói, “Kêu nó đừng chạy motor suốt, không chịu chút khổ thì nó cũng không nhớ.”

Anh vừa khống chế tay lái vừa tìm thuốc lá trong hộp đựng đồ, thành thạo đưa tay châm thuốc.

“Nói nhiều như vậy rồi, còn chưa làm quen một chút,” anh nói, “Tôi tên Hà Chí Bân.”

“Tôi tên Chung Đình.”

“Người ở đây ư?”

“Ừm.”

“Lần trước đi đảo Giang Tâm chơi sao?”

“Không phải,” Chung Đình nói, “Nhà cũ ở bên đó, bố mẹ vừa dọn về ở.”

“Hai năm nay bên đó quả thật làm rất tốt.” Hà Chí Bân búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, không hỏi thêm gì nữa.

Khi xe chạy đến dưới lầu tiểu khu, trời đã tối hẳn.

Tiếng động cơ xe rất đột ngột trong tiểu khu yên tĩnh.

Hà Chí Bân gác tay lên bệ cửa, lẳng lặng nhìn người bên cạnh sau khi nói cảm ơn cởi dây an toàn, xách túi bước xuống xe.

Đóng cửa xe, Chung Đình ở trước cửa sổ nói: “Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện thăm em anh, anh giúp tôi nói với bố mẹ cậu ấy một tiếng.”

Một chiếc đèn đường đứng ngoài cửa sổ bên ghế lái, khuôn mặt gầy gò của người đàn ông được phủ một tầng bóng sáng rất tối. Anh nhìn cô chằm chằm một giây, nở nụ cười vô vị, “Được, vậy ngày mai gặp.”


“Ngày mai gặp.”

Hà Chí Bân vẫy tay với cô, rồi nhanh chóng nổ máy xe.

Sau một tràng tiếng động cơ, nơi cuối đường chỉ còn lại hai chiếc đèn sau màu đỏ, quẹo thêm một cái, ánh đèn hoàn toàn biến mất.



Buổi tối, Hà Chí Bân lái xe một mạch về tiệm.

Anh kinh doanh sản phẩm dành cho người lớn, mở hai cửa hàng nhỏ trong thành phố, có một nhà kho lớn chuyên bán sỉ cho mấy thành phố xung quanh, và một số nhà nghỉ khách sạn có hợp tác phân chia cố định. Thị trường sản phẩm dành cho người lớn có lợi nhuận gộp hơn phân nửa, mấy năm qua, anh có chút của cải, tài sản cố định có một ít, trong tay còn có hai, ba người giúp việc.

Nhưng theo sự nổi lên của thương mại điện tử, phần lợi nhuận này bắt đầu tàn lụi, để xoay chuyển thế sa sút, anh cũng bán hàng trên mạng, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Cửa hàng này nằm trong một con ngõ chật hẹp ở nội thành, bên cạnh là tiểu khu cũ, gần đó có hai, ba nhà nghỉ nhỏ, ban đêm buôn bán khá nhiều. Khách đến tiệm có mục tiêu rõ ràng, nói nhỏ món mình cần xong, trả tiền cầm đồ rồi đi, có đôi lúc không thấy rõ mặt mũi.

Hà Chí Bân đậu xe ở đầu hẻm mờ tối, điện thoại trong túi quần rung lên, anh nhận máy.

Điện thoại là bà cụ gọi, trước tiên hỏi anh ăn cơm chưa, lòng vòng hai câu thì ấp a ấp úng trở lại đề tài chính. Đoán chừng là bị con trai và con dâu xúi giục, kêu anh giúp xử lý vụ đụng xe của em trai anh, bảo anh đến đại đội cảnh sát giao thông tìm người giúp đỡ.

Sau cơn mưa buổi trưa, không ít nước đọng trong con hẻm đen kịt, ánh sáng phản chiếu quanh con đường ổ gà lồi lõm.

Trong bóng tối, Hà Chí Bân vừa đi vừa đưa tay châm thuốc, nghe một hồi không nói tiếng nào, cuối cùng lạnh nhạt nói, “Bà đưa điện thoại cho họ đi…”

Ngay sau đó, luồng không khí trong ống nghe biến đổi một chút, rồi giọng nói có phần lấy lòng của người phụ nữ vang lên, “Chí Bân…”

Là thím của anh, nói vòng vo mấy câu xã giao, bị Hà Chí Bân qua loa ngắt lời.

Anh nói bằng giọng khó chịu, “Chuyện này để tôi đi nhờ cho, thím nhắn hết số điện thoại cho tôi. Còn nữa, mấy ngày này kêu bà ít chạy đến bệnh viện đi, trẻ con gãy cái xương cũng chẳng phải chuyện to tát gì đâu…”

Thím anh vâng vâng dạ dạ đồng ý hết.

Đi tới cửa tiệm, Hà Chí Bân cúp điện thoại.

Hộp đèn màu đỏ ở trước cửa có lẽ bị xe điện đi ngang qua kéo nên bị lệch. Anh đưa chân đá nó. Một giọt nước trên mái hiên rơi xuống, bả vai chợt lạnh, anh xoay vai nhìn thử, chau mày đẩy cửa tiệm.

Cao Dương ngồi vọc máy tính sau quầy lễ tân ngẩng lên, nhìn thấy người đến thì đứng dậy. Sau lưng anh ấy là một cái tủ kính bày hàng lớn, bên trong bày đủ kiểu đủ loại hộp sản phẩm chăm sóc sức khỏe rỗng, còn có mấy hộp đóng gói thiết bị, đạo cụ. Mấy tờ quảng cáo màu sắc sặc sỡ dán trên bức tường bên cạnh, một tấm sơ đồ huyệt vị trên cơ thể người làm ra vẻ.

“Lấy cho tôi tờ giấy…” Hà Chí Bân để di động lên tủ quầy kính.

Cao Dương rút hai tờ giấy đưa cho anh, nhìn anh lau vai hai cái.

“Em trai anh thế nào rồi?” Cao Dương hỏi.

Buổi trưa anh cầm chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài, miệng khẽ bật một câu Hà Gia Tuấn bị đụng xe, làm anh ấy giật cả mình. Cao Dương biết, nể mặt bà cụ, Hà Chí Bân vẫn đối tốt với cậu em này, chi phí đại học của thằng nhỏ cũng là anh chu cấp.

Lau nước đọng trên áo sơ mi xong, Hà Chí Bân kéo gạt tàn trên quầy về trước, gõ tàn thuốc, “Không có gì, gãy xương thôi.”

“Gãy xương à, vậy phải nằm ít nhất ba tháng rồi.”

“Kệ nó đi…” Giọng anh có vẻ hơi chán ghét.

Anh nhắc nhở Hà Gia Tuấn từ lâu, đừng có chạy motor, nó không nghe, rốt cuộc cũng xảy ra chuyện rồi. Nghĩ như vậy anh càng cảm thấy thằng nhóc này không nghe lời, đáng ghét như bố mẹ nó vậy. Chẳng muốn quản nó.

Di động để trên tủ quầy kính rung một cái, Hà Chí Bân cụp mắt nhìn, là mấy số điện thoại thím anh gửi.

Có người chứng kiến, có người cảnh sát giao thông hòa giải buổi trưa, còn có người gây ra họa mà ban nãy đưa về.

Cao Dương nhìn anh, “Anh cũng bận cả ngày rồi, về sớm chút đi. Buổi tối hàng đến để em lo là được rồi.”

Hà Chí Bân rít một hơi thuốc, cong khóe môi chậm rãi dụi thuốc vào gạt tàn, nhìn Cao Dương, “Vậy tôi đi đây, cậu nhận hàng rồi khóa cửa, quá nửa đêm đừng có thức.”

Cao Dương cười, “Về sớm chút đi, đừng quấy rầy em nữa.”

Trước khi đi, Hà Chí Bân như thể nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi một câu, “Có biết là ai đụng không?”

Cao Dương sửng sốt.

Anh hỏi như vậy, người này dĩ nhiên là người mà mình biết.

“Ai?”

Hà Chí Bân vừa đi ra ngoài vừa hờ hững nói một câu: “Cháu gái đằng ngoại của cậu đấy.”

Cháu gái đằng ngoại của anh ấy? Cao Dương hoàn toàn đơ ra.

Chờ sau khi anh ấy phản ứng một vòng bừng hiểu ra, khi muốn xác minh —— trước cánh cửa lùa kính mở ra chỉ còn lại vài miếng rèm nhựa đong đưa giữa không trung.

————————

Lời tác giả: Sau này họ sẽ không dùng đồ trong tiệm của ông chủ Hà.