Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 2: Chạm mặt

Khi Chung Đình thức dậy, trời tờ mờ sáng.

Một cơn gió nổi lên, một bên rèm cửa sổ bay phần phật, rồi đập cái bộp vào tường một tiếng. Người bên cạnh vẫn đang say ngủ quay lưng về phía cô, hơi thở đều đều.

Cô xoay người nằm nghiêng, gò má gối lên cánh tay, ngắm nhìn cửa sổ.

Sáng sớm tinh mơ ngày thu ở nông thôn, đất trời yên ắng.

Cây cối, nhà cửa, những cánh đồng nằm yên tĩnh dưới màn sương trắng, mặt trời mọc ở đằng đông, tia sáng lan ra từng chút một giữa sương mù mờ mịt, màu sắc của cả bức tranh sáng dần theo.

Phía trên rừng cây um tùm xanh tươi, một chú chim bay thong thả thành hình cung, rồi chợt cúi người chui vào rặng cây bên dưới, biến mất trong thoáng chốc. Cành lá vừa đứng im, nó lại lao thẳng ra như một mũi tên, phía sau là những chú chim cùng đàn bay theo, toàn bộ hóa thành chấm đen nơi chân trời.

Dưới bầu trời xanh, cuối con đường làng, hai chiếc xe con một trước một sau đang chạy hết tốc độ.

Tốc độ hai chiếc xe không chậm, duy trì một khoảng cách nhất định. Lái đến khoảng giữa đường, chiếc phía sau đột nhiên bắt đầu tăng tốc, không định đổi hướng vượt qua, mà áp sát chiếc phía trước từng tấc một. Chiếc phía trước tăng tốc, nó lại tăng tốc. Rốt cuộc, “rầm” một cái, một tiếng vang mạnh chợt bay lên nơi cánh đồng mênh mông, tiếng bánh xe ma sát và tiếng phanh xe chói tai theo sát ngay sau, lan ra khắp nơi như rắn trườn.

Xung quanh có mấy con chó cùng bắt đầu sủa inh ỏi, Chung Thấm giật mình trong giấc mộng, trở người. Chung Đình xuống giường, mở cửa sổ nhìn xung quanh.

Có xe tông đuôi rồi. Nhìn từ góc này, đường viền thân xe bị mấy bóng cây ven đường che khuất ba bốn phần, miễn cưỡng có thể nhìn ra phía sau là chiếc Mazda 6 màu đỏ. Chiếc xe con màu đen bị đụng nghiêng sang bên đường.

Hình ảnh như bị nhấn nút tạm dừng, hai chiếc xe bất động, một hồi lâu không có người nào bước xuống.

Dưới lầu, đám chó phấn khích vẫn đang sủa inh ỏi.

Một tiếng ho khẽ vang lên sau lưng, Chung Đình quay mặt sang, nhìn thấy Chung Thấm đã ngồi dậy trên giường, đôi mắt vô thần.

“Mấy giờ rồi?” Chung Thấm ngáp một cái.

“Hơn bảy giờ thì phải.”

“Bên ngoài sao thế, mới sáng sớm mà ồn ào vậy.”

“Đụng xe.”

Chung Thấm khịt mũi một cái, dừng một hồi, nói bằng giọng ậm ờ lúc vừa thức dậy, “Có nước uống không, khát quá. Thấy mũi hơi ngạt, có lẽ sắp bị cảm rồi.”

Ngoài miệng cứ nói là không để ý tới hôn lễ, nhưng trong lòng thì vẫn hơi hồi hộp.

“Chưa đun,” Chung Đình cười, “Xuống ăn sáng đi, lát nữa chắc chắn phải tiễn họ đi rồi.”

Một ngày mới lại bắt đầu.

Khi hai chị em mặc quần áo chỉnh tề xuống lầu, mọi người đã ngồi quanh bên bàn ăn ở phòng khách. Trên bàn là bát cháo, bánh bao và bánh quẩy nóng hổi, đơn giản ấm áp, mẹ Chung và thím của cô ra ra vào vào phòng bếp. Mẹ Chung múc cho mỗi người bọn họ một bát cháo, “Hiếm khi dậy sớm như vậy. Mẹ không dám lên gọi hai đứa, sợ hai đứa vẫn đang ngủ.”

Chung Thấm: “Chó sủa ồn muốn chết, đâu có ngủ được nữa.”

Một vị trưởng bối nói: “Đường bên cạnh đụng xe, cũng không biết đụng thế nào, đoán chừng không có chuyện gì lớn nên đã chạy hết rồi.”

Cả gia đình già trẻ trò chuyện, vui vẻ ăn xong bữa sáng. Mấy người bà con bạn bè hôm qua không lái xe, bố Chung đưa mấy người ở nội thành về, bảo Chung Đình tiễn bà con xa trên đảo, trước khi chia tay hẹn tụ tập vào ngày tổ chức hôn lễ.

Sau khi Chung Đình đưa họ về xong thì đã gần chín giờ rưỡi, cô chọn một tuyến đường tiết kiệm thời gian để về.

Sau khi xe chạy ra khỏi khu dân cư có phần chật chội, trước tiên đi qua một rừng cây tuyết tùng, rồi nhanh chóng đi qua những cánh đồng tháng Mười. Con đường hẹp khó đi, nhưng dọc đường toàn cảnh thôn quê, tâm trạng cũng thoải mái hơn.


Chung Đình đeo kính râm, một tay điều khiển tay lái, cơn gió thổi qua tai, nửa bờ vai được ánh mặt trời chiếu sáng rực.

Khi quẹo vào một con đường nhỏ, bảng đồng hồ bỗng hiển thị áp suất lốp có vấn đề. Bật xi nhan tấp vào lề, cô xuống xe kiểm tra.

Vui vẻ đến cực điểm thì đau buồn đến. Lốp sau bên trái không biết bị nổ từ khi nào, xẹp hơn phân nửa. Đứng ở đuôi xe, Chung Đình cởi kính râm, chau mày.

Ngón tay vuốt tóc ra sau, cô ngẩng mặt nhìn xung quanh.

Một bên là ao nước, một bên là rừng cây, một bóng người cũng không có. Cô gọi cho bố Chung, ông có lẽ vẫn đang ở trên đường nên không nhận máy. Rồi tìm Chung Thấm, Chung Thấm kêu cô chờ một chút, cô ấy tìm người tới giúp ngay lập tức.

Đây là một con đường đất nhỏ hẹp.

Cúp điện thoại xong, Chung Đình đi tới cốp sau lấy chai nước khoáng. Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, cô nhìn phong cảnh phía trước, uống hai ngụm nước rồi chậm rãi xoay nắp chai. Khi cụp mắt cô phát hiện, thân xe bóng loáng phản chiếu một khoảng bóng cây và bầu trời xanh rõ rệt, cành cành lá lá giao nhau lộn xộn, đong đưa theo gió trên thân xe.

Ý thức cứ như vậy đình trệ mấy giây, cô xoay cổ, hờ hững liếc nhìn rừng bách sau lưng.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe con màu đen xuất hiện phía trước đường.

Không biết có phải là người đến giúp không, Chung Đình đang chờ đợi đứng thẳng bên xe, ngóng nhìn.

Là một chiếc Mercedes dòng C, quả nhiên, khi xe đến gần cô thì từ từ dừng lại, cửa kính bên ghế phụ hạ xuống, một người đàn ông ló đầu ra.

“Là Chung Đình phải không, anh là cháu của Dương Dũng, em gái em kêu anh tới giúp.” Người đàn ông quan sát cô cực nhanh.

Dương Dũng là người bà con xa mà cô vừa đưa đi.

Chung Đình tiến lên, phần tóc trước trán che nửa gò má theo động tác nghiêng người, “Đúng vậy, là em, có một cái lốp bị nổ, làm phiền anh rồi.”

“Không sao đâu…”

Người đàn ông nhếch miệng cười, quay sang nói với người lái xe một câu, rồi đẩy cửa xuống xe.

Chung Đình phát hiện anh ấy rất cao, người gầy gầy. Anh ấy đang nhìn Chung Đình, cười nói: “Anh là Cao Dương, không biết em có nhớ không, hồi nhỏ em nghỉ hè chúng ta hay chơi chung đấy.”

Cô nhìn kĩ ngũ quan của anh ấy, quả thật có chút ấn tượng, mỉm cười, “Có ấn tượng, Cao Dương, nhiều năm không gặp rồi.”

“Em gái em sắp kết hôn rồi nhỉ, hôm đó bố anh cũng đi.”

“Ừm, là thứ năm này.”

Sau khi hàn huyên đôi câu, Cao Dương đi sang xem xe giúp cô, thay lốp.

Trong cốp sau để không ít đồ. Hai thùng nước khoáng, hai đôi giày thể thao, vợt cầu lông, còn có mấy cuốn sách và tạp chí. Anh ấy lấy đồ ra, khom lưng lục lọi bên trong một hồi, lấy lốp dự phòng và con đội dưới tấm ngăn.

Kiểm tra túi dụng cụ cung cấp trên xe, động tác tay anh ấy chậm lại.

“Em chờ một lát…” Cao Dương xoay người đi về phía chiếc xe đưa anh ấy đến.

Đường hẹp, để nhường đường, chiếc xe đậu chếch sau xe của Chung Đình.

Cô nhìn sang theo Cao Dương, phát hiện chiếc xe này nhìn từ đằng trước thì mọi thứ bình thường, nhìn từ phía sau —— thanh hãm xung ở đuôi xe rõ ràng lõm xuống một khoảng lớn.

Cao Dương vịn cửa sổ nói hai câu với người bên trong, đi tới đuôi xe, dừng lại nhìn, vươn tay mở cốp sau. Anh ấy lục ra hai món dụng cụ, rồi đóng nắp lại.


Nắp sau gần đèn đuôi bên trái móp một miếng, mở ra thì không có vấn đề gì lớn, nhưng không biết tại sao, khi đóng cơ quan bên trong lại bị kẹt, đè xuống mấy lần cũng bật lên. Sau khi thử hai lần thì anh ấy dừng lại, cúi đầu suy nghĩ.

Không phải là xe của mình nên trong lòng hơi kiêng dè, cũng có phần không dám dùng sức thật.

Một lát sau, thân xe lắc lư một cái, cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông bước xuống.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đen, trở tay sập cửa, trên đường đi vòng đến đuôi xe, anh ta đưa tay châm điếu thuốc ngậm trên môi, rít hai hơi rồi lấy xuống. Nắp sau đang mở, thấy anh ta tới, Cao Dương tránh sang một bên.

Chung Đình cách bọn họ mấy mét, nhìn thấy Cao Dương nói với người đàn ông kia mấy câu, hai người nhìn chằm chằm chỗ lõm ở một bên. Mấy giây sau, người đàn ông một tay đè nắp sau, ra sức dứt khoát, “rầm” một tiếng, nắp xe đóng gọn gàng, hệt như hoàn toàn hàn chung với chiếc xe vậy.

Giải quyết vấn đề xong hai người vẫn đứng đó, như thể đang thảo luận vấn đề đuôi xe.

Chung Đình dựa lưng vào xe mình, uống nước, Cao Dương quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt cô, cười ngượng ngùng.

Đàn ông toàn sĩ diện hão, ngồi Mercedes tới rất phong độ, làm một chút như vậy là đã có phần xấu hổ.

Anh ấy cầm hai món dụng cụ đi sang, nhìn đầu bên kia, nói với vẻ hơi ngượng, “Ông chủ của anh, hôm nay tới chơi, buổi sáng xe cũng mới bị đụng một cái, còn phải đưa đi sửa nữa.”

Khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt Chung Đình lại nhìn sang phía bên kia. Người đàn ông đã lên xe.

Gần trưa, ánh mặt trời càng ngày càng sáng, hắt xuống ao nước bên cạnh, phản chiếu ánh nước trong veo. Cao Dương không biết nụ cười như có như không này của Chung Đình là ý gì, anh ấy cũng không hỏi nhiều, không trì hoãn nữa mà đi đến bên xe, ngồi xổm xuống, xoay đai ốc trên lốp, dùng con đội từ từ nâng bánh xe lên.

Chung Đình đứng bên cạnh anh ấy, lặng lẽ nhìn, di động chợt rung lên, cô đi sang một bên nhận máy.

Những hàng cây bách cao cao đứng một bên đường, tựa như từng tòa tháp nhọn. Cơn gió nổi lên, ngọn cây lay động, bóng cây kéo theo bóng cây, xanh ngắt trầm lặng.

Hà Chí Bân ngồi xuôi xị trong xe hút thuốc, khuỷu tay gác lên bệ cửa, đôi mắt khẽ nheo lại vì ánh nắng chiếu thẳng vào. Anh thu ánh mắt từ phía ngoài cửa sổ, hơi nghiêng đầu, khi búng tàn thuốc ra ngoài, chú ý đến bóng người trong gương chiếu hậu.

Người phụ nữ cao gầy, mái tóc ngắn, tay áo sơ mi xắn lên, đang nói chuyện điện thoại. Rừng cây kéo dài sau lưng, một khoảng xanh biếc sâu lắng.

Hờ hững liếc nhìn, anh lại đưa điếu thuốc đến bên môi, gương mặt không có biểu cảm.

Điện thoại là đồng nghiệp ở Thượng Hải gọi tới, muốn tiếp nhận công việc trước đây của cô, xin Chung Đình số điện thoại của mấy khách hàng bằng thái độ khiêm tốn nhã nhặn. Chung Đình không làm khó cô ấy. Cúp điện thoại rồi quay mặt sang, cô phát hiện mình đang đứng phía sau chiếc Mercedes, cách thanh hãm xung bị đụng hai, ba mét.

Đụng rất nghiêm trọng, mấy chỗ nước sơn còn bị xước.

Ánh mắt cô chuyển từ đuôi xe ra đằng trước, một cái khuỷu tay chống ngoài cửa sổ phía ghế lái.

Một làn khói xanh đen tràn ra ngoài cửa sổ.

Đầu bên kia Cao Dương đã thay lốp xong, đang gọi cô.

“Chung Đình, sau khi về em hãy tìm người xem lại, lốp dự phòng nhỏ, tốt nhất là em vào thành phố tìm một cửa hàng 4S mau chóng thay đi nhé.” Cao Dương lắp đai ốc vào, cổ áo sau đã thấm mồ hôi.

“Được, cảm ơn anh, Cao Dương.”

“Không có gì.” Lau tay, anh ấy lên xe lái về trước mấy mét, rồi lái ngược về, bảo đảm không có vấn đề gì nữa.

Trò chuyện thêm vài câu, sợ Hà Chí Bân bực mình, Cao Dương tạm biệt cô.

Trên con đường nhỏ hẹp, chiếc xe từ từ tăng tốc, Chung Đình khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay với Cao Dương đang ló đầu ra.

Một người một xe càng ngày càng nhỏ trong gương chiếu hậu, Cao Dương vẫn còn nhìn chưa đủ.

Hà Chí Bân nhìn lướt gương chiếu hậu, “Là gì của cậu vậy? Lấy điếu thuốc cho tôi…”

Cao Dương móc điếu thuốc đưa cho anh, “Bao nhiêu năm không gặp, hồi nhỏ còn xuống sông mò cá chung với em đấy… Theo vai vế thì hình như phải gọi em một tiếng cậu.”

Cười khan “ha ha” một tiếng, Hà Chí Bân đưa tay châm thuốc.

“Lát nữa anh về sao? Ở nhà em ăn bữa cơm đi, cứ nói với nhóm Tiểu Minh là buổi tối không cần tới nữa.”

Đã hẹn hôm nay đến nhà anh ấy câu cá ăn cơm, buổi tối uống rượu chơi mạt chược, nhưng sáng nay đột nhiên xảy ra vụ tai nạn nhỏ, hiện giờ anh ấy có phần không đoán được tâm tư Hà Chí Bân. Một người là ông chủ, một người là người làm thuê, quan hệ có tốt hơn đi nữa thì chung sống vẫn luôn có điều tế nhị.

“Làm gì.”

“Anh không mang xe đi sửa ư?”

Một tay điều khiển tay lái, giọng Hà Chí Bân có phần không kiên nhẫn, “Ngày mai rồi hãy nói.”