Cuộc tiến công toàn diện của Nhật bắt đầu lúc xế chiều, khi đó quốc quân vừa mới cơm nước xong xuôi, ưỡn căng bụng câu được câu chăng nói chuyện cùng nhau.
Điền Cường lấy cọng cỏ xỉa răng, thở dài than: “Cuộc sống như này thật nhàm chán.”
Bì Hồ lầm bầm nói: “Cuộc sống như này, cũng không có gì là không tốt.”
Có lô cốt vững chắc làm yểm hộ, bọn họ không phải dùng huyết nhục để đỡ lấy mưa bom bão đạn của giặc Nhật. Thời gian này tuy hai bên vẫn đang giằng co đối chọi, nhưng phần lớn thời gian đều rất an nhàn. Nhưng an nhàn càng lâu, cảm giác bất an và sốt ruột càng lớn, bởi vì ai cũng biết —— chiến tranh vẫn chưa kết thúc.
Kế đó không ai nói gì. Diệp Vinh Thu mất tập trung từ buổi sáng, cầm cây súng trường lên lau lại lần thứ mười ba. Hắc Cẩu cầm súng đứng lên, như mọi khi nhìn qua kính viễn vọng ở chiến trường Nhật phía đối diện.
“Rầm!” Đột nhiên một tiếng nổ tung truyền đến, mặt đất rung lên, bụi tường trên lô cốt lại rơi xuống.
Bì Hồ phủi bụi rơi trên sống mũi, liếc mắt: “Lại tới rồi, lại tới rồi!”
Pháo kích đối với đám lính cũ bọn họ mà nói chẳng có gì đáng kể, bọn họ chỉ cần nấp trong ‘mai rùa’ tìm một góc an toàn mà trốn đi, việc duy nhất cần phải làm là nhẫn nại. Thoạt đầu, quân Nhật tấn công họ sẽ phản kích lại, nhưng dần dà, số lần Cố Tu Qua hạ lệnh cho họ phản kích càng lúc càng ít, bởi vì đạn không còn dư bao nhiêu, nếu tiếp tục như vậy, cho dù có mai rùa bọc thép vững chãi thì vẫn khó tránh khỏi việc rơi vào cảnh đạn tận lương tuyệt. Sau khi giặc Nhật tấn công xong họ sẽ đi thu dọn thi thể của những chiến sĩ bất hạnh, bình thường tổn thất không quá lớn, nhưng vẫn có ngoại lệ —— hôm qua đạn pháo Nhật bắn trúng một chiến phòng pháo, đài chiến phòng pháo vốn không có nhiều nay lại mất đi một cái, đồng thời năm người lính khác bị nổ chết, chuyện này khiến tinh thần Cố Tu Qua sa sút cả ngày trời. (Đạn tận lương tuyệt: hết đạn hết lương thực)
Nhưng lần này khác với những lần khác.
Mấy giây sau, Hắc Cẩu đột nhiên hô lên: “Có người!”
Nhóm lính đang ngồi chổm hổm trong góc tranh nhau tiến lên chỗ súng máy nhìn ra phía bên ngoài: “Giặc tới?”
Quả nhiên bãi đất trống trước lô cốt xuất hiện bóng người. Tình cảnh trước mắt rất kì quái, quân Nhật chưa từng tiến công một cách lộ liễu như vậy, nơi này trống trải không có gì làm vật che chắn, đáng nhẽ ra bọn chúng phải khom lưng cúi người, trên quân trang và nón nên cài lá để ngụy trang, nhưng lúc này đây, lính quốc quân bọn họ chỉ thấy một loạt người đứng thẳng tắp, giống như đang muốn làm bia ngắm.
Bì Hồ liếc mắt nhìn một cái, buồn bực nói: “Bọn nhãi đó tới đầu hàng à?”
Tay súng máy nhanh chóng điều chỉnh tiêu cự ống nhắm, lúc ống nhắm nhắm tới người xuất hiện trên bãi đất trống —— mọi người im lặng không ai dám nổ súng.
Đứng dàn hàng ngoài lô cốt kia, cả đoàn lính họ đều quen mặt, ở giữa chính là Trương Tiểu Miêu, bên cạnh còn có Vương Lão Nhị, Lưu Lão Tam, đám Cường Tử, nhưng không phải họ đang hướng về phía lô cốt công kích, thực tế, thậm chí họ còn không thể tự mình di chuyển —— bọn họ bị trói cứng tay chân trên giá gỗ, quân Nhật đang từ từ đẩy họ đi tới.
Đám Trương Tiểu Miêu lúc này đây khiến bọn họ cảm thấy xa lạ, bởi trên người họ không còn là mấy bộ thường dân rách tơi bị chắp vá nữa mà thay vào đó là quân phục —— bộ quân phục màu xám tro không mới mà cũng chẳng cũ. Quân trang của hồng quân hiển nhiên không phải do Nhật thay, thậm chí nhóm Hắc Cẩu còn có thể tưởng tượng được tâm tình của đám Trương Tiểu Miêu khi mặc bộ quân trang này. Họ chuẩn bị kĩ càng cho một trận chiến oanh oanh liệt liệt, hoặc là chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của đời mình, họ không muốn mình đến chết cũng không có chỗ thuộc về nên đã khoác lên mình bộ quân phục. Nhưng sau khi mặc xong, đúng như suy đoán, họ bại trận, cuối cùng bị giặc Nhật bắt, nhưng giặc không vội giết chết họ, mà lại dùng cách không ai tưởng tượng ra, đưa họ ra chiến trường một lần nữa.
Súng máy và pháo binh không ai dám nổ súng, cứ trơ mắt nhìn quân Nhật bước mỗi lúc một gần về phía lô cốt, nhóm súng trường rời lô cốt, đi vào chiến hào ngồi trầm mặc, bởi đoàn trưởng chưa hạ lệnh cho họ.
Giá gỗ đang bị đẩy đột nhiên dừng lại, quân nhân Nhật cười gằn đi lên. Nhóm Hắc Cẩu không cần nhìn cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, loại chuyện này trước đây họ cũng từng nghe qua, hồi chiến tranh ở Tùng Hỗ, quân giặc bắt một nhóm nữ y tá đi, trước chiến trận làm trò trước mặt quân nhân Trung Quốc, chúng rạch khuôn mặt của các cô rồi treo người lên giá, trước mặt lính Trung ra sức hành hạ đồng bào của họ, không có gì tàn nhẫn hơn loại chuyện này.
Lưỡi lê đâm vào thân thể Trương Tiểu Miêu, qua ống ngắm có thể thấy lưỡi lê xoay tròn trong thân thể cậu ấy, nếu may mắn, ngay từ cái đâm đầu tiên ‘được’ ngất đi, hoặc ‘được’ chết, như vậy sẽ không có cảm giác gì, bởi nếu vẫn còn sống.. cảm giác đau đớn sẽ ăn sâu tận xương tủy. Trương Tiểu Miêu đang cố gắng chịu đựng, hoặc có lẽ cậu đã không còn sức để gào, khi con dao nhỏ khoét một miếng thịt trong người cậu đi ra, cả người cậu run lên, nước mắt chảy ròng nhìn lên trời.
Đột nhiên Diệp Vinh Thu nhớ tới một ngày nọ, Trương Tiểu Miêu cười cười vui vẻ nói đạn pháo trên chiến trường không có mắt, sẽ không bắn trúng người cậu. Nhưng may mắn không theo con người ta cả đời, chiến trường là nơi đầy ắp khổ đau tàn nhẫn, vận khí có lớn đến đâu cũng sẽ hao dần hao mòn ở nơi này. Lần trước người khác xui xẻo, lần này đến lượt cậu ấy, rồi sau này nữa.. không biết sẽ là ai.
Khi con dao đâm vào thân thể Trương Tiểu Miêu lần thứ hai, cậu bắt đầu gào lên, có lẽ bởi khoảng cách quá xa, giọng cậu không thể truyền tới trong lô cốt, mọi người chăm chú nhìn khẩu hình cậu —— Cậu đang kêu, nổ súng đi! Nổ súng đi!
Cố Tu Qua dùng ống ngắm nhìn chuyện xảy ra trên chiến trường, chuyên chú đến độ thất thần, một cái chớp mắt cũng không có, gương mặt không lộ vẻ gì, khiến người ta hoài nghi liệu có phải gã đang ngắm bầu trời trống rỗng trên cao hay không.
Lưu Văn vỗ nhẹ vai Cố Tu Qua, Cố Tu Qua thẫn thờ quay đầu nhìn Lưu Văn, lại thẫn thờ quay đi tiếp tục nhìn giặc Nhật đang đâm dao vào cơ thể những người dân binh đáng thương kia, còn bọn họ thì run rẩy, người co quắp.
“Pằng!”
Cuối cùng trong chiến hào cũng vang lên tiếng súng đầu tiên. Có người chịu đựng tới cực hạn, muốn giúp mấy người đồng bào đáng thương kia một tay, giúp họ mau chóng giải thoát. Nếu phát súng này không phải do Diệp Vinh Thu bắn, có lẽ sẽ chẳng có gì ngạc nhiên. Nhưng ngay cả khi Diệp Vinh Thu là người bắn, xung quanh cũng không ai ngạc nhiên cả —— thậm chí cả Hắc Cẩu cũng vậy, lúc này không ai ý thức được kia là phát súng đầu tiên Diệp Vinh Thu thành công bắn ra trên chiến trường.
Nhưng mà cự ly quá xa tầm bắn, đạn không trúng bất cứ ai, rơi xuống mảnh đất rộng cách đó trăm thước. Nhưng phát súng này đã thức tỉnh được Cố Tu Qua, gã đột nhiên khôi phục thần trí, rời ống ngắm, dịch tới bên người pháo thủ.
“Lên đạn.” Cố Tu Qua ha lệnh.
“Báo cáo, đã lên đạn.” Tay pháo thủ run run.
Cố Tu Qua hỏi anh ta: “Nhắm bắn chưa?”
Pháo thủ có chút mơ hồ hỏi: “Nhắm vào đâu?”
Cố Tu Qua dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh ta.
Tay pháo thủ càng run lên, anh ta vội vã nâng nòng pháo lên, ngắm về phía giá gỗ ngoài lô cốt.
Anh không đợi được mệnh lệnh của đoàn trưởng, bởi đoàn trưởng đã tự mình kéo chốt an toàn của quả pháo. Rầm một tiếng, phản chấn của pháo lực khiến Cố Tu Qua và pháo thủ ngã xuống mặt đất.
Bụi mờ qua đi, giá gỗ không còn nữa, không ai nguyện ý nhìn xem trong hố bom còn dư lại gì, quân Nhật cũng không cho họ cơ hội nhìn, tiếng đạn theo nhau tới, quân Nhật bắt đầu phát động tiến công toàn diện.