Diệp Vinh Thu theo chân Finn Haugen học tập được nửa tháng thì Finn Haugen trở về nước.
Tình hình châu Âu mỗi lúc một căng thẳng, Đức đã đoạn tuyệt quan hệ với Trung Quốc từ lâu. Cuối cùng đại sứ Đức trú tại Trung ra tối hậu thư, yêu cầu nhóm người Đức còn trú ở Trung quay về nước ngay lập tức, nếu không sẽ không có cơ hội trở lại nữa. Tuy Finn Haugen yêu thích Trung Quốc, nhưng người nhà ông đều ở Đức, cho nên dù không muốn ông cũng phải chọn quay về. Trước khi đi ông để lại cho Diệp Vinh Thu vài bản thảo nghiên cứu bằng tiếng Trung lẫn tiếng Đức của ông cùng vài quyển từ điển chuyên nghiệp và viết vài câu khen tặng, hi vọng Diệp Vinh Thu có thể phát huy hết năng lực của mình, cũng như mong Trung Quốc sớm giành lại hòa bình.
Xế chiều hôm đó, Cố Tu Qua dẫn đoàn về sư bộ.
Lúc họ quay trở lại, Diệp Vinh Thu đang ăn cơm trưa, khi nghe tin mọi người quay lại, trong miệng anh đang ngậm một miếng thịt. Anh lập tức nhả thịt ra, đặt mạnh bát xuống rồi phi ra ngoài.
Diệp Vinh Thu chạy vội tới đại viện, thấy đám Cố Tu Qua đang ở trong sân. Lúc đi Cố Tu Qua dẫn theo mấy trăm người, đứng chiếm hết đại viện, nhưng bây giờ chỉ còn lại một nửa, hơn nữa còn có rất nhiều người bị thương, tình huống không tốt như khi họ mới từ Vọng Giang trở về.
Đoàn của Đinh Hoành Lỗi về sớm hơn hai ngày, cũng là một nhóm tàn binh bại tướng. Đinh Hoành Lỗi sợ chết còn muốn giữ nguyên binh lực, không đánh đã chạy mất dép, nhưng Nhật còn lâu mới chịu thả cọp về núi, chúng thừa thắng xông lên, Đinh Hoành Lỗi không có năng lực chỉ huy, bị đánh đến ‘tè ra quần’, cả đoàn toàn những anh tài mà mất phân nửa. Lúc Đinh Hoành Lỗi trở về, Phạm Lực mắng hắn một trận tơi bời, vì hắn ta mà quân đội thất thủ ở Hoàng Mai, khiến đoàn Cố Tu Qua gặp bất lợi.
Bởi Diệp Vinh Thu đã sớm nghe tin này nên cũng đã ít nhiều chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nhìn thấy cả đoàn chật vật bất kham trở về, anh vẫn không khỏi cả kinh.
Anh không tìm thấy Hắc Cẩu trong đoàn người, lập tức chạy đến trước mặt Cố Tu Qua, hỏi: “Đánh thế nào rồi?”
Ánh mắt Cố Tu Qua trống rỗng, không còn vẻ ung dung bình thản như mọi khi, mặt gã không thay đổi nói: “Còn đánh thế nào nữa? Rất nhiều anh em đã hy sinh, giặc thì vẫn trơ trơ ra đó!” Nói xong gã đứng lên, dẫn Lưu Văn đi đến phòng của Phạm Lực.
Diệp Vinh Thu gọi giật lại: “A Hắc đâu?”
Cố Tu Qua không để ý tới anh.
Diệp Vinh Thu nhìn xung quanh, nhìn mãi mà không thấy bóng Hắc Cẩu. Anh chạy ào vào trong đoàn người, túm cổ áo một cậu lính lạ mặt hỏi: “Cậu có biết Chung Vô Mai đâu rồi không?”
Cậu lính kia không biết Chung Vô Mai là tên của ai, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, lẩm bẩm nói: “Chung Vô Mai? Chắc chết rồi?”
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, hai mắt tối sầm lại, đôi chân như mềm nhũn, thiếu chút nữa bất tỉnh, phải chống vào người cậu kia để đứng thẳng.
Sau khi hoàn hồn lại, anh nhào tới người cậu ta, run giọng nói: “Đã chết? Cậu ấy đã chết rồi sao? Chết thật rồi sao?”
Cậu kia bị biểu tình điên cuồng của anh hù dọa, lẩm bẩm nói: “Tôi không biết, Chung Vô Mai là ai? Tôi không thấy anh ta về cùng.”
Hai mắt Diệp Vinh Thu đỏ quạch, giọng run lên: “Tôi không tin, tôi không tin.” Hắc Cẩu đã hứa với anh, còn để lại trên vai anh một ấn ký, hứa khi nào về sẽ chịu trách nhiệm, hắn còn nói đánh trận xong sẽ quay về cùng anh sống những tháng ngày hạnh phúc, sao hắn có thể chết được? Anh lại đâm đầu đi tìm.
Một lúc sau, Diệp Vinh Thu tìm thấy Điền Cường và Bì Hồ trong đám đông. Anh xông lên, hỏi: “A Hắc đâu?”
Điền Cường và Bì Hồ nhìn anh ngẩn ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.
Diệp Vinh Thu phát điên hét lớn: “Hắc Cẩu, Chung Vô Mai đang ở đâu?!”
Điền Cường càng hoảng sợ, vội vã bỏ súng xuống dừng lại: “Cậu đừng kích động, Tiểu Hắc.. cậu ấy..” Điền Cường ngưng lại một chút.
Diệp Vinh Thu lại thở gấp, cả người vô lực như sắp ngã xuống.
Bì Hồ đi ra phía sau đỡ lưng anh, mờ mịt nói: “Sao, sao lại thế? Cậu không gặp cậu ấy sao? Ban nãy vừa về, còn chưa tập hợp cậu ấy đã rối rít chạy đi, nói là muốn tìm cậu.”
“Đúng, đúng vậy.” Điền Cường sợ đến giơ hai tay lên: “Cậu ấy không chết, vẫn sống nhăn răng.”
Diệp Vinh Thu ngẩn người, nhịp thở dần ổn định lại, đứng vững lên: “Cậu ấy tìm tôi?”
Điền Cường gật đầu: “Vừa về đã chạy vội đi rồi. Cậu xem, cậu ta còn ném súng cho tôi nhờ cầm hộ đây này.”
Diệp Vinh Thu đâu còn tâm trí để nhìn khẩu súng trong tay anh ta, anh vội xoay người chạy đi, lưu lại Bì Hồ và Điền Cường còn đang ngẩn ra nhìn. Điền Cường nhỏ giọng lầm bầm: “Hai người này bị sao thế? Vợ tìm chồng cũng chẳng gấp như vậy, tôi bị thương mà cậu ta còn chẳng thèm đoái hoài gì?” Bì Hồ nhún vai: “Ai thèm quan tâm ông? Ông nhìn lại cái bản mặt ông xem có đẹp không? Gì thì gì họ bên nhau cũng đâu phải mới ngày một ngày hai.”
Diệp Vinh Thu chạy tới nhà kho, thấy cửa nhà kho được mở ra. Vì hôm nay phải đi tiễn Finn Haugen nên anh ăn cơm tương đối muộn, không ngờ đang ăn trưa thì Hắc Cẩu quay về, anh chạy từ căn tin ra, còn Hắc Cẩu lại quay về nhà kho, gọi anh đến khàn cả họng.
Tim Diệp Vinh Thu đập rất nhanh, đến gần cửa nhà kho đột nhiên bước chân chậm lại, như sợ hãi không dám đến gần, anh sợ, sợ đẩy cửa vào bên trong không có bóng ai. Anh dè dặt đi tới cửa nhà kho, thấp thỏm đẩy cửa ra, cuối cùng tim cũng trở về đúng vị trí của nó —— trong phòng có một người mặc quân trang xanh biếc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh chăm chăm.
Hai người một đứng một ngồi cứ như vậy nhìn nhau mấy giây, thế rồi Hắc Cẩu đứng lên, Diệp Vinh Thu chạy ào vào lòng hắn, cả người như con gấu túi bám lấy hắn. Hắc Cẩu không kịp đề phòng, suýt chút nữa bị anh đè ngã xuống, hắn lui hai bước rồi dừng lại, hai tay nâng mông Diệp Vinh Thu lên, nở nụ cười: “A Bạch.”
Diệp Vinh Thu ôm chặt hắn không lên tiếng.
Hắc Cẩu ghé vào tai anh trầm giọng nói: “A Bạch, tôi về rồi.”
Cuối cùng Diệp Vinh Thu không kìm nén được nữa, ôm lấy hắn khóc òa. Hắc Cẩu dịu dàng vỗ lưng anh: “Nào, khóc chậm một chút, không bị sặc bây giờ.”
Một lát sau, Diệp Vinh Thu khóc xong rồi, chật vật leo xuống người hắn. Anh xuống đất rồi, thái độ đột ngột thay đổi, trợn mắt lên trừng hắn, sau đó bắt đầu đấm đấm đá đá với hắn. Hắc Cẩu tự nhiên bị ăn đánh, không hiểu gì mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Vinh Thu thở hổn hển, dừng lại: “Cậu dọa chết tôi!!”
Hắc Cẩu không hiểu nói: “Sao? Tôi làm cái gì?”
Diệp Vinh Thu ủy khuất bĩu môi: “Ban nãy có người nói với tôi cậu chết rồi.”
Hắc Cẩu ngạc nhiên: “Hử? Không phải tôi đang đứng sờ sờ đây sao? Anh không nhanh hôn tôi vài cái thì thôi, lại còn đánh là thế nào?”
Đến lúc này trên mặt Diệp Vinh Thu mới hiện lên ý cười, nhưng nước mắt vẫn chảy tong tỏng xuống, anh vừa lau nước mắt vừa tức giận nói: “Tôi không nhớ cái tên khốn vừa nói cậu chết rồi kia mặt mũi như thế nào, tôi muốn nhớ kỹ mặt tên ấy, sau đó đập một trận tơi bời! Đập chết luôn!”
Hắc Cẩu cười cười, vươn tay ra dịu dàng lau nước mắt cho anh: “Hay là… anh đánh tôi tiếp đi! Cho đỡ bực..?”
Diệp Vinh Thu trừng hắn một lúc, nín khóc mỉm cười, ôm cổ hắn hôn chụt hai cái lên môi, sau đó vùi đầu vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Không đánh nữa đâu. Cậu về là tốt rồi. Cậu có bị thương không?”
Hắc Cẩu lắc đầu: “Không bị thương lớn gì, chỉ xước da một chút thôi.”
Diệp Vinh Thu không yên tâm sờ soạng người hắn một lượt từ trên xuống dưới, xác định hắn không bị thương gì, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Hắc Cẩu đột nhiên vươn tay ra cởi khuy áo anh, cả người Diệp Vinh Thu cứng đờ, khẩn trương đến lắp bắp: “Bây, bây giờ á?”
Hắc Cẩu kéo vai áo anh xuống, nghi ngờ hỏi: “Bây giờ gì cơ?” Hắn chạm nhẹ lên dấu răng trên vai Diệp Vinh Thu, “Tôi muốn kiểm tra xem dấu của tôi còn đó hay không.”
Mặt Diệp Vinh Thu đỏ lên, ngượng ngùng nói: “À…”
Hắc Cẩu cúi người hôn nhẹ lên vết sẹo đang kết vẩy, sau đó lè lưỡi liếm liếm, hai mắt chăm chú nhìn Diệp Vinh Thu, tia ôn nhu rạo rực trong ánh mắt. Diệp Vinh Thu thấy ngưa ngứa, không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn, ngượng ngùng cúi đầu, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Một lát sau, Hắc Cẩu kéo áo Diệp Vinh Thu lên. Hắn nói: “Nãy vội tới tìm anh, sợ anh lại lo lắng. Giờ phải quay về đội tập hợp cái đã, anh còn phải tới chỗ Bóng đèn làm việc không?”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Haugen tiên sinh về Đức rồi.”
Hắc Cẩu hơi ngạc nhiên, hắn gật đầu: “Thế anh ở đây chờ, xong việc tôi quay về ngay.”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Cậu đi đi, tôi ở đây chờ.”
Hắc Cẩu xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Vinh Thu, đôi mắt sáng ngời: “Anh còn nhớ trước khi đi tôi đã nói gì không?”
“Hử?” Diệp Vinh Thu hỏi: “Nói gì cơ?” Không đợi Hắc Cẩu trả lời, anh nhỏ giọng nói: “Câu nào cậu nói tôi cũng nhớ.”
Mắt Hắc Cẩu cong cong ánh lên tia cười: “Rửa, mông, chờ, tôi, về. Làm anh kêu cha gọi mẹ luôn!”
Mặt Diệp Vinh Thu càng lúc càng đỏ, nhưng anh cũng không lảng tránh vấn đề này, ngược lại còn không tỏ ra yếu thế nói: “Cậu mà về chậm vài ngày, có khi tôi sẽ đổi ý, khi đó đến lượt tôi làm.”
“Úi chà..” Hắc Cẩu ngạc nhiên cực kì: “Mèo thiến mà còn dám mạnh miệng?”
Diệp Vinh Thu xù lông đạp hắn một cái, đẩy hắn ra ngoài cửa: “Cậu đi đi không lát nữa họ lại tới tìm cậu.” Ngưng một chút, anh lại bổ sung: “Đi nhanh nhanh một chút, nhanh lên còn trở về.”
Hắc Cẩu kéo anh lại hôn chụt một cái, sau đó chạy ra ngoài.
Lúc Hắc Cẩu chạy về đại viện, Cố Tu Qua đã quay lại, Phạm Lực và Đinh Hoành Lỗi cũng ở đó. Lần này Đinh Hoành Lỗi không châm chọc khiêu khích Cố Tu Qua như mọi khi mà ánh mắt dại ra, như không đếm xỉa mọi thứ ở trước mặt. Cố Tu Qua cũng không còn giễu cợt nữa mà nhìn Đinh Hoành Lỗi bằng ánh mắt lạnh băng và sắc lẹm không che giấu.
Phạm Lực nói vài câu an ủi, sau đó kêu Cố Tu Qua dẫn đoàn về kiểm kê nhân số và vật tư, đồng thời phái quân y xuống chữa thương cho mọi người, sau đó hạ lệnh giải tán.
Lúc quay về, đám Hắc Cẩu đói đến mức dạ dày kêu rột rột, ai bị thương thì ở lại chữa trị, còn không thì quay về ăn gì đó. Trên đường tới căn tin, Thiệu Hoa thở dài nói: “Trận này bị đánh thảm như vậy, mấy đoàn chúng ta phải cộng lại tổng nhân số, hai ngày nữa kiểu gì cũng chỉnh biên, gộp lại thành đoàn mới cho mà xem.” (Chỉnh biên: sắp xếp lại biên chế.)
Điền Cường như bị người ta đạp trúng chỗ đau, nhảy dựng lên: “Chỉnh biên với ai?”
Bì Hồ lắc đầu: “Còn ai vào đây nữa? Cùng một sư đoàn, kiểu gì đoàn ta cũng phải chỉnh biên với đoàn của thằng khốn họ Đinh cho mà xem.”
“Cái trò khỉ gì đây?” Điền Cường vô cùng phẫn nộ: “Bảo tôi về cùng một đoàn với thằng khốn ấy á? Tôi thà đi ra lập một doanh trại khác còn hơn!”
Phương Hồng nhỏ giọng nói: “Nếu như gộp lại với nhau, ai sẽ làm đoàn trưởng đây?”
Lúc cậu nói câu này, mọi người xung quanh đều im lặng không nói gì. Bì Hồ đạp cậu ta một cái: “Im đi, cậu chỉ được cái nói nhiều, làm thì chẳng được bao nhiêu.”
Thật ra trong lòng họ đều hiểu, nếu Cố Tu Qua đối địch với Đinh Hoành Lỗi, dựa vào năng lực của Cố Tu Qua, chắc chắn gã sẽ thắng, nhưng ở nơi này, năng lực không phải là tất cả.
Chợt Hắc Cẩu thấy Lý Nhất Vượng đi ngang qua. Cả đám Lý Nhất Vượng vô cùng trầm lặng, mặt mũi xị hết xuống, tinh thần so ra còn tệ hơn đám Hắc Cẩu bọn họ.
Hắc Cẩu đi về phía anh ta, Điền Cường lập tức đuổi theo: “Tôi đi giáo huấn thằng ranh kia với cậu.”
Hắc Cẩu lắc đầu ngăn anh ta lại: “Mọi người đi ăn cơm trước đi, tôi có chuyện cần nói với tên ấy.” Ngưng một lúc, hắn bổ sung: “Chuyện riêng.”
Đám Điền Cường nhìn hắn đầy nghi hoặc: “Cậu có chuyện riêng gì với thằng súc sinh đấy?”
Hắc Cẩu không nói cho anh ta biết: “Mọi người cứ đi ăn trước đi.”
Đám Điền Cường thấy Hắc Cẩu không chịu nói, liền hùng hổ bỏ đi.
Hắc Cẩu đi tới trước mặt Lý Nhất Vượng chặn anh ta lại. Lý Nhất Vượng thấy Hắc Cẩu, sửng sốt một chút, thần tình mệt mỏi, tránh hắn ra muốn đi tiếp. Hắc Cẩu lại cản đường anh ta: “Anh đã sống sót trở về.”
Lý Nhất Vượng uể oải nói: “Tôi không có tâm trạng cãi nhau với cậu.”
Hắc Cẩu nói: “Tôi không muốn cãi nhau với anh. Trước khi đi tôi đã nói rồi, tôi có lời cần nói với anh, anh phải nghe đi đã.”
Lý Nhất Vượng ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Nói cái gì?”
Hắc Cẩu kéo cánh tay anh ta, đi về phía vắng người, Lý Nhất Vượng không giãy giụa nữa. Hắc Cẩu kéo Lý Nhất Vượng đến nơi không có ai xong ngừng lại, nhìn anh ta chòng chọc, bình tĩnh nói: “Mấy đoàn chúng ta có lẽ sẽ phải chỉnh biên.”
Lý Nhất Vượng cau mày hỏi: “Thì làm sao?”
Hắc Cẩu nhếch môi cười cười, hỏi anh ta: “Anh có hứng thú muốn gia nhập đoàn chúng tôi không?”
Lý Nhất Vượng như bị sét đánh mà nhất thời ngẩn người ra.
Hắc Cẩu đi gần về phía anh ta, đôi mắt sáng lên: “Đoàn chúng tôi không có thịt ăn, không có súng tốt, những gì bây giờ các anh có, chúng tôi đều không có.”
Lý Nhất Vượng cảm thấy như Hắc Cẩu đang nói chuyện hoang đường, nhưng anh ta cũng không lắc đầu, chỉ trừng mắt nhìn Hắc Cẩu.
Nụ cười trên môi Hắc Cẩu càng khoét sâu, thấp giọng nói: “Nhưng chúng tôi có đoàn trưởng biết chỉ huy, chúng tôi có thể diệt giặc ngoại xâm, chúng tôi có thể báo thù cừu oán, hơn cả, chúng tôi không ‘đánh’ người Trung mình.”
Lý Nhất Vượng há miệng ra, nhưng nói không nên lời.
Hắc Cẩu vỗ vỗ bờ vai anh ta: “Tôi thật lòng đấy. Anh quay về suy nghĩ kỹ đi, nghĩ nhanh lên một chút, không còn nhiều thời gian đâu. Tôi đi trước.”
Hắn đi rồi nhưng Lý Nhất Vượng vẫn đứng ngây tại chỗ, miệng vẫn chưa khép vào.
Trước khi trời tối, Hắc Cẩu quay về nhà kho. Diệp Vinh Thu đang ngồi trong kho chờ, súng trong kho được xếp gọn lại, nhà kho bỗng chốc trở nên rộng rãi hơn. Anh cũng đã trải xong giường, hai cái giường xếp cạnh nhau khiến ‘địa phương hoạt động’ cũng lớn hơn. Lúc Hắc Cẩu đi vào anh đang đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào, bởi mắt anh đang dán chặt xuống mặt đất.
Hắc Cẩu nhẹ nhàng đóng cửa kho lại, đồng thời khóa chặt cửa. Nghe thấy tiếng khóa cửa, cả người Diệp Vinh Thu run lên, anh ngồi yên tiếp tục đọc sách.
Hắc Cẩu tiến lên trước, lấy sách trong tay anh ra đặt sang một bên, nắm lấy bàn tay anh, cảm nhận cả người anh đang căng cứng. Hắc Cẩu khẽ cười hỏi: “Giờ hối hận đã muộn rồi.”
Mồ hôi rịn ra nhưng Diệp Vinh Thu vẫn mạnh miệng nói: “Ai hối hận!!”
Hắc Cẩu nắm tay anh kéo lên, từ từ đi về phía giường. Diệp Vinh Thu căng thẳng nuốt nước miếng, Hắc Cẩu nhìn bộ dạng khẩn trương của anh, cười đến run rẩy.
Diệp Vinh Thu giận dữ trừng hắn: “Cười cái rắm! Có làm không!” Nói rồi anh bắt đầu cởi quần áo mình.
Hắc Cẩu nhẹ nhàng giữ tay anh lại, tiến lên trước hôn trán anh, sau đó lại hôn lên chóp mũi, cuối cùng hôn xuống đôi môi anh. Hắn giữ chặt cổ Diệp Vinh Thu, để trán anh kề sát với trán mình, chăm chú nhìn ánh mắt anh, nhẹ giọng nói: “A Bạch, tôi yêu anh.”
Diệp Vinh Thu nhắm mắt lại, bờ mi run lên: “….Ừ.”
Hắc Cẩu dịu dàng đỡ anh xuống, đè lên giường.