Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 54

Quân đánh lén may mắn sống sót nhanh chóng lui về rừng cây, súng máy đợi đã lâu bắt đầu dùng hỏa lực áp chế, khiến cho quân Nhật không dám tùy tiện tiến vào rừng cây

Cố Tu Qua cũng sống sót trở về, nhưng so với đội Lưu Văn Quách Võ, đội của gã chịu tổn thất nặng nề hơn nhiều. Gã cho tay súng máy đi phía sau, còn mình thì dẫn cả đội lui về phía Tây Nam.

Nhưng vừa mới chạy được hai bước, Mã Lâm đã ngã nhào xuống đất.

Bì Hồ nhanh chóng tiến lên đỡ lấy anh ta, chợt thấy trên ngực anh có một vết đạn bắn, máu chảy xuôi ra bên ngoài. Bì Hồ sửng sốt, hét lớn: “Người đâu tới đây giúp một tay!”

Hắc Cẩu đứng cách đó không xa vội chạy tới, thấy vết thương trên ngực Mã Lâm thì sửng sốt, không nhiều lời mà lập tức quàng tay anh lên vai mình. Hắn và Bì Hồ, mỗi người một bên, đỡ Mã Lâm bỏ chạy theo đội ngũ.

Một đám người điên cuồng chạy vào rừng sâu, ấy vậy mà tiếng súng đòi mạng vẫn vang tới bên tai. Doanh trại liên đội Nhật lớn như thế mà lại để cho mấy chục ‘con hồ ly’ lẻn vào, liên đội trưởng của bọn chúng tức điên lên, đòi lấy mạng bằng được đám bọn họ bằng chỗ đạn ít ỏi còn lại kia.

Các tay súng máy không chế trụ được, lúc này đây họ cũng không tiết kiệm đạn nữa mà điên cuồng bắn phá, nhưng dẫu vậy họ vẫn không thể chống lại được đám quân Nhật đang giận điên lên truy bắt người ta kia. Đám Cố Tu Qua có thể nghe thấy rõ tiếng súng vang mỗi lúc một gần, nhưng ngoài tiếng đạn ra, họ còn có thể nghe được tiếng ô tô —— quân Nhật lái xe đuổi vào tận trong rừng sâu.

Mã Lâm thì thào bên tai Hắc Cẩu và Bì Hồ: “Tôi không qua được rồi..” Vết đạn găm vào trong phổi của Mã Lâm, anh đã cố gắng chịu đến khi trận đánh lén kết thúc, nhưng giờ đây, anh không còn gắng chịu được nữa rồi.

Hắc Cẩu không nói gì, Bì Hồ hét lớn: “Câm miệng! Lão Quảng Đông!”

Mã Lâm cười nói: “Đồ đểu, nói mấy câu tốt đẹp thì chết người hay sao hả…”


Bì Hồ cương quyết nâng tay anh cao lên.

Mã Lâm ho khan vài tiếng rồi cắn môi ngưng lại. Anh sợ nếu ho nữa sẽ ảnh hưởng đến vết thương trong phổi kia. Anh yếu ớt nói: “Đoàn trưởng, tôi có lời muốn nói với đoàn trưởng.”

Bì Hồ và Hắc Cẩu dìu anh đến bên người Cố Tu Qua.

Mã Lâm nói: “Đoàn trưởng, còn thuốc nổ nữa hay không? Cho tôi ít thuốc nổ đi, nếu không cho lựu đạn cũng được.”

Cố Tu Qua liếc nhìn vết thương trên người anh, hỏi: “Cậu định làm gì?”

Mã Lâm nói: “Tôi đi nổ chết bọn giặc con.”

Bì Hồ giận dữ hét lớn: “Ông điên rồi hả?!”

Mã Lâm lắc đầu: “Tôi không cầm cự được nữa rồi, tôi không muốn chết vô ích, xin ông đấy, cho tôi ít thuốc nổ đi!”

Bì Hồ nói: “Sao lại không cầm cự được? Ông vẫn chạy được mà! Về rồi sẽ chữa khỏi cho ông!” Nói rồi anh ta buông lỏng cánh tay Mã Lâm ra, không ngờ Mã Lâm lập tức quỵ người xuống. Anh ta lại vội vã đỡ Mã Lâm lên.

Mã Lâm nài nỉ nói: “Xin ông đấy, đừng để tôi chết một cách vô nghĩa. Nếu không tôi sẽ hận ông cả đời, lão Hà Nam kia.”

Bì Hồ nói không nên lời, suy sụp mà khóc rống lên: “Lão Quảng Đông, đừng chết mà!”

Cố Tu Qua trầm mặc vài giây, sau đó lấy bao thuốc nổ trong người ra đưa cho Mã Lâm, Mã Lâm run rẩy vén y phục lên buộc thuốc nổ vào người mình, kíp nổ trĩu xuống. Cố Tu Qua kêu to: “Lựu đạn! Có bao nhiêu lựu đạn đưa tới đây hết đi!”

Mọi người đưa bảy, tám quả lựu đạn qua, Mã Lâm đều nhận lấy, nhét vào trong áo, trong quần mình.

Bì Hồ gắt gao kéo tay anh, Mã Lâm cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng lần nào cũng thất bại. Anh ta thở dài: “Lão Hà Nam, cũng đã tới lúc này rồi… ông đừng khi dễ tôi nữa.”


Bì Hồ run rẩy buông tay ra.

Mã Lâm quay sang chỗ Hắc Cẩu, kéo tay áo hắn lại. Hắc Cẩu biết anh có lời muốn nói, lập tức cúi đầu ghé tai đến. Mã Lâm yếu ớt nói: “Cậu hỏi sao tôi lại đi làm lính.. Giờ nói cho cậu biết.. tôi ở bên đám cặn bã kia.. cũng vì bốn chữ đồng bào huynh đệ…”

Hắc Cẩu nắm chặt lấy tay anh.

Mã Lâm khẽ lắc đầu: “Thôi, không còn nhiều thời gian, tôi đi đây.”

Hắc Cẩu từ từ buông tay anh ra.

Mã Lâm lảo đảo đứng lên, đỡ lấy thân cây đi ngược về phía sau.

Cố Tu Qua gào to bảo bọn họ rút lui, Hắc Cẩu và Bì Hồ vừa chạy vừa ngoái đầu lại. Mã Lâm đã không bước được nữa, anh ngã xuống bên cạnh một gốc cây mà nằm yên tại đó, tựa như đã chết rồi. Nhưng bọn họ đều rõ anh chưa chết, anh đang nằm đó chờ, chờ quân giặc đi đến sẽ vì đồng bào huynh đệ bọn họ mà sống lại, sau đó mới yên tâm ra đi mãi mãi..

Đột nhiên Hắc Cẩu không còn thấy căm hận nữa. Đó giờ hắn vẫn rất ghét phải căm hận, sự căm hận chỉ khiến cuộc sống của hắn thêm chật vật bức bối, cho nên hắn mới chạy đến chỗ Hoàng Tam – người đã hại hắn rơi vào cảnh cửa tan nhà nát. Nhưng giờ đây, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao mình lại đứng lên cầm súng. Không phải vì muốn giết người.. mà là để bảo vệ người. Bảo vệ nhà hắn, bảo vệ tổ quốc đồng bào của hắn, bảo vệ những người anh em của hắn, bảo vệ người mà hắn quan tâm. Để bảo vệ họ tránh xa mọi thương tổn, hắn phải cầm vũ khí đứng lên, hắn phải trở nên mạnh mẽ.

Cố Tu Qua dẫn mọi người chạy được vài trăm mét, chợt nghe thấy phía sau truyền tới vài tiếng nổ liên tiếp, vụ nổ qua đi, họ không còn nghe thấy tiếng động cơ xe chạy nữa. Hầu như tất cả mọi người đều dừng bước ngoái đầu nhìn lại nơi vừa nổ. Họ cúi đầu hướng về phía người anh hùng mà mặc niệm, qua vài giây, lại tiếp tục rút lui.

Quân Nhật truy binh nhưng không lập được kỳ công nào. Cố Tu Qua dẫn hơn mười người ẩn trong rừng sâu thoát khỏi sự truy lùng của quân Nhật, sau đó chạy thẳng về Dương Loan Trấn mà hội hợp cùng đại đội.

Đại đội nhìn tiểu đội tập kích bình an trở về, mọi người vui mừng ùa ra đón anh em bạn bè của mình. Nhưng mà đám người trở về, ai nấy đều rũ mắt buồn thiu, không có chút vui sướng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Điền Cường chạy tới bên người Bì Hồ, vừa kéo Bì Hồ vừa nhìn một lượt xung quanh: “Ông mà cũng sống sót trở về ấy hả? Coi bộ bọn giặc càng ngày càng thiếu bản lĩnh. Mà mặt mũi kiểu gì thế kia? Nhiệm vụ thất bại hả? Đấy thấy chưa, ai bảo đoàn trưởng không chọn tôi mà lại chọn ông với Mã Lâm cơ chứ, hai người thì làm được cái gì?”

Bì Hồ ngẩng đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Hoàn thành…Lương thảo và kho đạn của giặc đều đã bị đốt sạch…”


Điền Cường sửng sốt: “Hoàn thành? Đừng gạt tôi, sao mà tin được lời người Trú Mã Điếm nói cơ chứ? Mà Mã Lâm đâu mất tiêu rồi? Không đi cùng với ông sao?”

Bì Hồ cố sức cắn môi, qua một lúc mới run giọng nói: “Không…”

Điền Cường nhìn anh đăm đăm: “Không..? Không là ý gì?”

Bì Hồ nói: “Lão ấy buộc thuốc nổ lên người… rồi nổ chiến xa của giặc Nhật.”

Điền Cường buông tay anh ta ra, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau: “Ông lại gạt tôi rồi. Lão ấy sao có thể làm như vậy được chứ? Còn nổ xe của bọn giặc? Này, mặt ông kiểu gì thế kia, diễn giống lắm rồi đấy! Đừng khóc, ông mà không nuốt nước mắt lại là tôi chém ông đấy!”

Bì Hồ bình tĩnh nhìn anh ta, đôi mắt ngân ngấn nước.

Điền Cường xông lên túm lấy vạt áo bạn mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Sao ông không đưa ông ấy về? Sao lại thế? Hai ông đi cùng với nhau mà? Sao ông lại không đưa ông ấy về! Nhanh nói thật với tôi đi, nếu không tôi chém ông thật đấy!”

Bì Hồ lặng im không nói gì.

Chốc lát sau, Điền Cường dần buông lỏng vạt áo Bì Hồ ra, dáng người cao cao như khuỵu xuống mà vùi đầu khóc trên vai Bì Hồ. Hai người đàn ông phương Bắc ôm lấy nhau khóc thất thanh.

Hắc Cẩu tìm đến Diệp Vinh Thu.

Trông thấy Hắc Cẩu sống sót trở về, Diệp Vinh Thu thở phào một hơi. Ban nãy anh rất sợ, sợ nếu Hắc Cẩu không về được, anh không biết lý do mình ở lại đây, lý do mình loay hoay với đống vũ khí kia nữa. Đúng là anh muốn chứng minh bản thân, nhưng anh cũng cần một khán giả, tim anh không lớn như Hắc Cẩu, không có chỗ cho mấy thứ gọi là đại nghĩa kia. Nhưng thật tốt, Hắc Cẩu đã về rồi.

Hắc Cẩu đi tới trước mặt Diệp Vinh Thu, vươn tay ra sờ sờ đầu anh. Diệp Vinh Thu rũ mắt xuống, nhưng cũng không kháng cự.

Hắc Cẩu giang tay ôm trọn anh vào lòng, tựa đầu lên vai anh. Diệp Vinh Thu cảm giác được, Hắc Cẩu đang rất khó chịu, nhất định hắn vừa trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng, dằn vặt cả thể xác lẫn tinh thần hắn. Anh do dự một hồi, không cáu kỉnh nữa mà vươn tay ra ôm lại Hắc Cẩu, dè dè dặt dặt hỏi: “Cậu bị thương à?”


Hắc Cẩu lắc đầu.

Một lát sau, Hắc Cẩu nói: “A Bạch, đừng giận tôi nữa.”

Mũi Diệp Vinh Thu cay cay, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu coi tôi là cái gì?”

Hắc Cẩu buông anh ra, nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt anh, cuối cùng thành tâm thực lòng nói: “Là người quan trọng trong lòng tôi.”

Đột nhiên Diệp Vinh Thu cúi đầu chui vào ***g ngực hắn, không kiềm nén được mà khóc òa. Đáp án của Hắc Cẩu vẫn chưa thể khiến anh hài lòng, bởi vì anh nghĩ còn thiếu một chữ, nhưng anh vẫn tạm thời tha thứ cho Hắc Cẩu, dù sao, so với cảnh sinh tử trước mặt mà nói, mọi thứ đều nhỏ bé không đáng kể. Anh sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục chứng minh bản thân, để một ngày kia, Hắc Cẩu sẽ cộng thêm chữ còn thiếu kia vào.

Cố Tu Qua dẫn cả đoàn đi về phía Tây Nam.

Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu làm lành với nhau rồi, Diệp Vinh Thu lập tức khôi phục trạng thái cũ, bám chặt lấy Hắc Cẩu, nửa bước cũng không chịu rời. Có đôi lần Cố Tu Qua kêu Hắc Cẩu đi theo gã bê đồ, Hắc Cẩu đều mượn cớ từ chối. Hắn biết rõ tâm tư trong lòng Cố Tu Qua, Cố Tu Qua muốn Diệp Vinh Thu tiến bộ, cho nên mong hai người có thể chiến tranh lạnh lâu hơn một chút, coi đó như động lực để thúc đẩy Diệp Vinh Thu. Nhưng hôm nay Hắc Cẩu đã hiểu rõ mình chiến đấu vì cái gì, hắn muốn bảo vệ những điều mà hắn quý trọng, cho nên hắn sẽ không dễ dàng buông tay nữa. Cố Tu Qua thấy hai người dính nhau như keo, cũng không còn cách nào, đành phải phất tay mặc kệ.

Buổi tối ngày thứ hai, họ về đến căn cứ. Quân họ bị ngăn lại ngoài căn cứ, nửa giờ sau, một ông lão ước chừng sáu mươi bảy mươi tuổi đầu đầy tóc bạc chạy ra ngoài, thấy Cố Tu Qua, cả kinh nói: “Cố đoàn trưởng?! Mấy người về thật sao? Rút lui từ khi nào vậy? Sao không thấy có điện báo gì?”

Trên vai người đàn ông có một ngôi sao, ông ta là một thiếu tướng.

Quách Võ rời khỏi hàng, đứng nghiêm: “Báo cáo sư trưởng, điện báo bị hỏng rồi!”

Sư trưởng kinh ngạc nói: “Hỏng? Sao có thể?!”

Cố Tu Qua làm vẻ mặt đau khổ tiến lên trước: “Sư trưởng, bọn tôi khổ thủ bên bờ sông, sư trưởng hứa trong vòng bảy ngày sẽ đưa quân tiếp viện đến, nhưng qua mười ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì. Điện báo mỗi ngày cũng không nhận được hồi âm, tôi nghĩ chắc điện báo bị hỏng rồi! Nhưng điện báo hỏng chỉ là chuyện nhỏ, khiến tôi lo nhất là không biết liệu quân bộ có gặp chuyện gì hay không, chuyện này cứ canh cánh trong lòng làm tôi ngày nhớ đêm lo không ngủ được, cho nên nhanh chóng dẫn đội về đây giúp mọi người.” (Khổ thủ: gian khổ phòng thủ)

Mặt sư trưởng biến sắc mấy lần, cuối cùng cười khổ, vỗ vỗ vai Cố Tu Qua, thấp giọng nói: “Vất vả cho cậu rồi. Tôi ở đây cũng không dễ dàng gì.”

Lúc này một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi ra khỏi căn cứ, người nọ quân trang thẳng thớm, đai lưng cũng mới nguyên, khí thế sục sôi, nếu không phải trên quân hàm của người kia cũng chỉ có hai bông hoa mai – là một trung tá, thì có khi đám Cố Tu Qua và Hắc Cẩu bọn họ còn cho rằng chức vị của người này còn hơn cả sư trưởng.


Trung tá kia nghênh ngang đi tới, vẻ mặt khinh thường nhìn lướt qua Cố Tu Qua và đám quân hỗn tạp của gã. Cố Tu Qua vươn thẳng sống lưng, cười hì hì kêu một tiếng: “Đinh đoàn trưởng.”

Người được kêu là Đinh đoàn trưởng kia tên Đinh Hoành Lỗi, là đoàn trưởng cùng sư đoàn với Cố Tu Qua. Thoạt trông anh ta không giống người cùng cấp bậc với Cố Tu Qua, nếu như Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu mới nhìn thấy hai người đoàn trưởng này lần đầu, nhất định họ sẽ thích Đinh Hoành Lỗi hơn, bởi vì anh ta rất ra dáng quân nhân, mà Cố Tu Qua thì trông giống tên thổ phỉ hơn là lính.

Đinh Hoành Lỗi khinh thường nhìn Cố Tu Qua một lượt, cười lạnh nói: “Cố đoàn trưởng, anh dẫn đám quân tạp của mình đi đào ngũ sao?”