Hắc Cẩu đưa Diệp Vinh Thu trở về doanh trại, trải chăn ra để anh nằm xuống ngủ một lát. Diệp Vinh Thu không tài nào bình tĩnh nổi, cho dù Cố Tu Qua đã đặc biệt cho hai người họ ở một phòng riêng thì anh vẫn run rẩy như cũ. Anh không muốn nằm xuống, cửa vừa đóng lại liền rúc vào trong lòng Hắc Cẩu, ôm chặt lấy hắn, hận không thể khảm mình vào người Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu dịu dàng vuốt lưng anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Không có chuyện gì, không sao cả, anh sẽ không chết đâu mà.”
Diệp Vinh Thu run thật lâu, đến khi cơ thể kiệt sức mới dừng lại, Hắc Cẩu đỡ anh nằm xuống, hôn lên trán anh: “Ngủ một lát đi.” Hắn muốn đi luyện tập, nhưng Diệp Vinh Thu lại giữ chặt lấy hắn không cho hắn nhổm dậy: “Đừng, ở với tôi đi.”
Không còn cách nào, Hắc Cẩu đành phải nằm xuống bên cạnh anh.
Diệp Vinh Thu không ngừng thì thào: “Tôi sợ lắm… tôi không muốn chết.. tôi thực sự không muốn chết.. tôi không muốn làm lính.. không muốn đi đánh giặc..”
Hắc Cẩu thở dài: “Chưa chắc đã chết mà.”
Diệp Vinh Thu nức nở nói: “Tôi thực sự rất sợ.”
Hắc Cẩu lại kéo anh vào lòng một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Một lát sau, Hắc Cẩu buông Diệp Vinh Thu ra, đi tới bên cửa sổ. Diệp Vinh Thu nghĩ là hắn muốn ra ngoài, vội vàng kêu lên: “Đừng.”
Hắc Cẩu nói: “Anh ngủ đi, tôi không đi đâu.” Sau đó lại nhìn binh lính đi tới đi lui ngoài cửa số đến đờ ra.
Mấy phút sau, Hắc Cẩu quay đầu lại, thấy Diệp Vinh Thu vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn sửng sốt một chút, lại quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Vinh Thu có cảm giác, hắn định chờ anh ngủ xong rồi lại đi ra. Ý thức được Hắc Cẩu muốn làm gì, anh ngồi bật dậy: “Cậu.. cậu muốn ra ngoài học bắn súng?”
Hắc Cẩu không phủ nhận.
Diệp Vinh Thu không thể tin nổi, thậm chí anh còn có cảm giác như bị phản bội. Hắc Cẩu và anh cùng bị bắt tới, anh mong Hắc Cẩu sẽ cùng mình chống lại gã đoàn trưởng thổ phỉ kia, mong Hắc Cẩu có thể cùng anh quay trở về nhà, nhưng sao bây giờ Hắc Cẩu lại chịu khuất phục như vậy? Anh vừa sợ hãi vừa tủi thân hỏi: “Tại sao?”
Cuối cùng Hắc Cẩu cũng thu hồi đường nhìn, hắn khẽ thở dài, quay trở về bên người Diệp Vinh Thu. Không đợi Hắc Cẩu mở lời, Diệp Vinh Thu đã bắn liên thanh: “Sao chúng ta phải nhượng bộ? Giặc đáng ghét, kiểu gì chẳng có người đi đánh. Sao có thể tùy tiện bắt người ta làm lính được? Trước giờ chúng ta đâu có biết đánh giặc đâu! Hơn nữa, cái kiểu quân đội gì đây? Đoàn trưởng thì như thổ phỉ, nòng súng thì lệch, người bị thương thì không được dùng thuốc, súng thì chẳng có đạn. Đây không phải là đi đánh giặc mà anh ta muốn bắt chúng ta đi chịu chết!” Anh khổ sở van nài: “Sẽ chết đó, A Hắc à, sẽ chết thật đó.”
Hắc Cẩu bình tĩnh nhìn anh: “Tôi biết. Nhưng từ mười hai tuổi tôi đã hiểu được một đạo lý, đó là, mặc kệ ta có muốn chấp nhận hay không, thì sự thật vẫn cứ là sự thật, nếu chấp nhận nó, ta có thể sống dễ dàng hơn một chút. Nếu anh không biết dùng súng, đến khi giặc Nhật tới, anh ta sẽ bắt anh ra chiến trường chứ sẽ không vì vậy mà thả anh. Biết dùng súng thì còn có thể phản kháng, nếu không thì thực sự là đi chịu chết.”
Diệp Vinh Thu á khẩu không thể trả lời được. Qua một lúc lâu, anh vô lực vùi đầu vào khuỷu tay.
Hắc Cẩu đứng lên, Diệp Vinh Thu hoảng hốt giữ tay hắn lại: “Nhưng.. nhưng tôi không cam lòng.”
Hắc Cẩu ấn tay lên đỉnh đầu anh, thấp giọng nói: “Anh đúng là một cậu ấm. Con người không nên sống mà chỉ biết một mình mình..”
Diệp Vinh Thu nhìn hắn đầy hoang mang khó hiểu.
Hắc Cẩu chậm rãi buông lỏng lực ở tay, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Diệp Vinh Thu: “Anh nghỉ ngơi một chút đi.” Trong lòng hắn thấy rất áp lực, một phần vì cảm giác mờ mịt với tương lai, một phần khác đến từ Diệp Vinh Thu. Hôm nay Cố Tu Qua nói rất đúng, cho dùng hắn bị người ta ép đi thì hắn vẫn thấy rất đúng, bởi vì hắn thực sự muốn tiến về phía trước, Cố Tu Qua chỉ giúp hắn thuận theo dòng thủy mà thôi. Thật ra lúc mới bị bắt đi lính, trong lòng hắn cũng không có ý muốn chống lại, thậm chí còn mơ hồ thấy thoải mái. Hắn tin vào số mệnh, hắn nghĩ đây là biển chỉ dẫn cho hắn trong con đường tăm tối. Từ lúc theo Diệp Vinh Thu chống lại Hoàng Tam, hắn không biết mình phải đến nơi nào, nếu như hắn chỉ có một mình, như vậy hắn sẽ thản nhiên chấp nhận tình cảnh này, nhưng bây giờ bên cạnh hắn còn có thêm Diệp Vinh Thu. Hắn có thể hiểu sự chống đối của Diệp Vinh Thu với chuyện này, bởi Diệp Vinh Thu còn có người thân giàu sang, có nhiều thứ để lưu luyến, không giống hắn chỉ một thân một mình. Nhưng việc Diệp Vinh Thu không hiểu rõ đạo lý khiến hắn thấy có chút sốt ruột, sự sốt ruột này có lẽ đến từ vài tia không cam lòng còn chưa hoàn toàn bị dẹp yên trong lòng.
Hắc Cẩu đẩy cửa đi ra ngoài, Diệp Vinh Thu ngồi trong phòng một hồi, cuối cùng đành chạy theo. Anh vội vã đuổi theo sau Hắc Cẩu, kéo tay hắn tội nghiệp gọi một tiếng: “A Hắc.”
Hắc Cẩu quay đầu nhìn anh một cái, Diệp Vinh Thu bất lực đến cực hạn rồi, bộ dạng kia của anh, giống như chỉ cần thổi một hơi cũng có thể tan vỡ, Hắc Cẩu thấy vậy, nắm chặt bàn tay anh: “Đi thôi.”
Diệp Vinh Thu đành phải đi theo.
Quả nhiên Cố Tu Qua vẫn còn đứng ở thuở ruộng hoang kia đợi bọn họ. Thấy Hắc Cẩu dẫn theo Diệp Vinh Thu đi ra, gã hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Tới rồi à, súng kia kìa, nhặt lên rồi luyện tập đi.” Gã không nhắc đến chuyện vừa phát sinh, giống như chưa có gì xảy ra cả.
Shiki 38 là khẩu súng rất thích hợp cho người mới dùng súng, bởi vì khi bắn đạn, độ giật ít, dễ dàng khống chế, hơn nữa độ chính xác cao. Ngoại trừ lực sát thương kém ra thì hầu như không có bất kỳ khuyết điểm nào. Đồng thời, đây cũng là khẩu súng bắn tỉa xuất sắc, lính được luyện bắn tỉa bằng súng này thì có thể bắn trăm phát trăm trúng.
Cố Tu Qua dạy họ cách sử dụng súng Shiki 38, Hắc Cẩu học rất nghiêm túc, nhưng Diệp Vinh Thu vẫn còn có chút đối chọi, nhưng sự tập trung của Hắc Cẩu ảnh hưởng đến anh, nên anh đành bất đắc dĩ học theo. Để biểu thị sự bất mãn của mình, Cố Tu Qua nói gì với anh anh cũng làm như không nghe thấy. Cố Tu Qua thấy vậy, nên đôi khi Diệp Vinh Thu làm sai mà Hắc Cẩu làm đúng, gã sẽ cố ý nhắc Hắc Cẩu một lần, Diệp Vinh Thu nghe thấy được cũng học theo.
Đến khi bọn họ biết cách sử dụng súng trường, Cố Tu Qua lại lấy một bia ngắm ra cho họ tập ngắm bắn. Đến khi tương đối ổn, Cố Tu Qua dẫn họ đến thao trường, để Lưu Văn cho họ luyện tập cùng các binh lính khác, còn gã thì cùng Quách Võ lên quân bộ.
Tối đến, Cố Tu Qua ngồi xe tải trở về doanh trại, đi cùng gã còn có mấy xe tải khác chở vật tư và mười mấy binh lính.
Lúc xe tải quay trở lại, Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đang ngồi trong sân ăn cơm tối cùng mọi người. Kể từ hôm nay, Cố Tu Qua sẽ không còn cấm túc họ nữa, nhưng gã vẫn sai người canh chừng họ, không để họ có cơ hội chạy trốn. Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu vừa ăn cơm với canh suông, vừa nhìn một nhóm binh từ trên xe xuống.
Đây cũng là một nhóm binh tàn, tinh thần họ có vẻ trầm lắng, mọi người liên tiếp bước xuống xe, trông không giống như là lính được chuyển tới mà giống như phạm nhân hơn.
Một cậu trai ngồi bên trên Hắc Cẩu hưng phấn nói: “Hay quá, có người mới tới.”
Hắc Cẩu quay đầu nhìn cậu một cái, là một cậu trai trẻ tuổi, thậm chí còn có thể gọi là một cậu bé. Ấn tượng đầu tiên của Hắc Cẩu với cậu ta chỉ có một chữ: Tròn. Đầu tròn, mắt tròn, ngay cả mũi cũng tròn, trông mặt mũi cậu ta có vẻ rất có tinh thần.
Hắc Cẩu hỏi cậu ta: “Cậu tên gì?”
Người nọ nuốt rau xanh, vui vẻ nói: “Em là Mạnh Nguyên!”
Hắc Cẩu hỏi: “Viên trong ‘viên cổn’?” (viên cổn = tròn xoe ‘nguyên’ và ‘viên’ là hai chữ đồng âm yuán)
Mạnh Nguyên ngây thơ gãi gãi đầu: “Bố em nói là nguyên trong nguyên khí.” (nguyên khí = sức sống)
Hắc Cẩu trêu cậu ta: “Ờ, là viên cổn đó, cùng một chữ.”
Hiển nhiên Mạnh Nguyên không biết chữ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Thật thế ạ? Hóa ra chính là chữ ‘viên’ đó!”
Có lẽ do mặt Mạnh Nguyên quá tròn nên Hắc Cẩu nghĩ cậu ấy rất trẻ, tựa hồ chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi thôi. Hắn hỏi Mạnh Nguyên: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nghe giọng nói, là người Sơn Tây hả?”
Mạnh Nguyên nói: “Em mười tám! Ở Đại Đồng, Sơn Tây!” Cậu ta lại hỏi Hắc Cẩu: “Anh tên gì?”
Hắc Cẩu nói: “Gọi Hắc Cẩu là được rồi.” Hắn chỉ Diệp Vinh Thu đang buồn bã ỉu xìu ngồi bên cạnh: “Anh ấy là A Bạch! Bọn anh đều là người Trùng Khánh.”
Mạnh Nguyên nở nụ cười, lộ ra chiếc răng nanh hổ con: “Anh Hắc Cẩu, anh A Bạch.” Cậu bé người Sơn Tây này rất cởi mở, trả lời Hắc Cẩu xong thao thao bất tuyệt một thôi một hồi. Cậu ta kể cho Hắc Cẩu, trước khi quân Nhật đánh An Khánh một ngày, Cố Tu Qua vẫn chỉ là trại trưởng, đêm hôm đó giặc Nhật khai chiến, gã mới được đề bạt lên làm đoàn trưởng. Bởi vì không phải quân chính quy nên lên kế hoạch rất lộn xộn. Thậm chí khi giặc đánh tới, Cố Tu Qua còn không biết rõ mình quản cái đội gì, gã mơ hồ dẫn quân của mình đi nghênh chiến, mơ hồ đánh một hồi, thấy không chống được quân Nhật khí thế to lớn, đành phải cho quân rút lui. Gã mới nhận chức đoàn trưởng, lúc đánh trong tay cũng chỉ có một đội ngũ nhỏ, cho nên bây giờ quân bộ đưa thủ hạ mới tới cho gã —— là những tàn binh từ nhiều đội khác nhau gom vào.
Diệp Vinh Thu nghe thấy Cố Tu Qua cho rút lui khỏi An Khánh, hừ lạnh một tiếng: “Chính anh ta cũng chỉ là một tên lính đào trận.”
Có vẻ như Mạnh Nguyên rất sùng bái Cố Tu Qua, nghe Diệp Vinh Thu nói vậy, cậu ta trợn đôi mắt tròn lập tức phản bác: “Không phải, em theo ba đội rồi, em thấy đoàn trưởng của chúng ta là người cầm binh tốt nhất! Đêm đó quân Nhật đánh lén An Khánh, đoàn trưởng lập tức dẫn chúng em đi phản công, đội ta là đội duy nhất tiến lên phòng ngự quân Nhật tấn công. Lúc bắn hết đạn pháo, các đội khác chạy đi luôn, đoàn trưởng nói nếu có đội khác hỗ trợ thì ta còn có thể phản công được, chứ bây giờ mà đánh nữa là chịu chết, nên mới cho rút quân. Đội ta là đội rút quân trễ nhất, chứ các đội khác đã chạy từ lâu rồi.”
Diệp Vinh Thu khinh thường hừ một tiếng. Anh ghét Cố Tu Qua, có tâm lý chống đối tất cả những gì liên quan đến Cố Tu Qua.
Lúc này mười mấy người kia ngồi xuống, Lưu Văn đã cho chuẩn bị cơm cho họ từ trước. Ngay sau đó, Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu tận mắt chứng kiến Cố Tu Qua dụ dỗ con nhà người ta thế nào.
Có một cậu lính mới tới, vừa cầm bát ăn đã nước mắt lã chã. Cố Tu Qua nghênh ngang đi tới, vỗ vai cậu ta: “Tên gì vậy?”
Người kia nói: “Ngưu Trụ.”
Cố Tu Qua vừa nghe thấy cậu ta nói tên Ngưu Trụ đã lập tức đoán được quê của cậu ta. Gã hỏi: “Người Nam Kinh à? Nhớ nhà sao?”
Ngưu Trụ ngẩng đầu nhìn Cố Tu Qua, khẽ gật đầu.
Cố Tu Qua cười đầy phóng khoáng, dứt khoát nói: “Ừ, Nam Kinh rất tốt, sông Tần Hoài đẹp. Tháng năm năm sau anh dẫn cậu đến đánh lại!”
Diệp Vinh Thu nghe gã mạnh miệng như vậy chỉ biết trợn trắng mắt nhìn, ngay cả Hắc Cẩu cũng không khỏi sửng sốt. Cố Tu Qua ba hoa, ngay cả bao giờ đánh cũng lên kế hoạch xong, giống như gã có thể dự liệu trước tất cả.
Ngưu Trụ cũng sửng sốt, cầm bát cơm ngẩn người nhìn Cố Tu Qua, qua mấy giây, ánh mắt cậu ta đầy sủng bái. Cố Tu Qua vỗ vỗ vai Ngưu Trụ rồi xoay người đi. Gã đi rồi, Ngưu Trụ vẫn còn nhìn theo bóng lưng gã một lúc lâu, sau đó lau khô nước mắt, cầm bát cơm lên ăn.
Diệp Vinh Thu nhỏ giọng mắng: “Tên thần kinh.”
Hắc Cẩu lại cười, hắn nghĩ, mọi chuyện càng lúc càng thú vị. Hắn cúi đầu, ăn bát cơm gạo lức một cách ngon miệng. (Gạo lức: gạo chưa xay kỹ)
Buổi tối, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu vẫn ở chung một phòng, đồng thời vẫn ngủ chung một cái giường. Hôm nay Cố Tu Qua dẫn thêm nửa liên đội về, bởi vậy nên cũng có thêm nhiều vật tư. Buổi chiều Diệp Vinh Thu còn thấy có mấy chiếc giường đặt ở bãi đất trống bên doanh trại, phòng của họ vẫn rất rộng, không biết vì sao Cố Tu Qua lại không phân giường phân người đến phòng bọn họ, giống như cố ý sắp cho hai người họ một không gian riêng.
Buổi tối quay về phòng, bởi vì không có việc gì để làm nên Diệp Vinh Thu đành phải cầm quyển sách tiếng Anh kia lên đọc một chút. Có một vài từ chuyên ngành anh không hiểu, nhưng dựa vào ngữ cảnh có thể đoán ra được chút ít.. Có lẽ do quá nhàm chán, nên thứ vốn nhức đầu như vậy lại khiến anh cảm thấy có chút thú vị.
Hắc Cẩu trải giường xong, nói với Diệp Vinh Thu: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Diệp Vinh Thu đặt sách xuống định vào ổ chăn, nhưng anh thấy Hắc Cẩu dường như không có ý đi ngủ mà nhìn ra cửa sổ như muốn ra ngoài, anh không khỏi khẩn trương: “Cậu muốn ra ngoài sao?”
Hắc Cẩu nhìn anh, suy nghĩ một chút. Diệp Vinh Thu giữ tay hắn lại: “Cậu định đi đâu vậy? Cho tôi đi cùng đi.” Ở một nơi xa lạ như này, anh thấy rất sợ hãi, tốt nhất là Hắc Cẩu đừng rời khỏi tầm mắt của anh dù chỉ một khắc một giây.
Hắc Cẩu lắc đầu: “Tôi không đi đâu.”
Diệp Vinh Thu vẫn nắm chặt tay hắn không buông: “Cậu đừng bỏ rơi tôi.”
Hắc Cẩu cười cười, hôn lên trán anh một cái: “Ừ.”
Gần đến giờ đi ngủ, Lưu Văn lại dẫn người đến lấy quần họ. Bây giờ Hắc Cẩu đã có thể nhận ra được quân hàm của bọn họ. Trên quân hàm của Lưu Văn có hai thanh thẳng, Hắc Cẩu nói: “Trung úy Lưu, bên ngoài có người canh, chúng tôi không chạy được, anh thu quần cũng không giặt giúp chúng tôi, để anh ngửi như vậy cũng không hay, hay là đừng thu nữa?”
Lưu Văn cười như không cười: “Lệnh của cấp trên, xin hai người hãy phối hợp.”
Không còn cách nào khác, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đành phải cởi quần ra đưa cho họ.
Vào ổ chăn, Diệp Vinh Thu lập tức chui vào lòng Hắc Cẩu. Hắc Cẩu ôm anh, cứ mấy giây lại hôn lên trán, lên mặt, lên môi anh một chút, giống như Diệp Vinh Thu là một viên kẹo, ngọt ngào đến nỗi hắn hôn mãi vẫn không thấy đủ. Trông thấy sự quyến luyến và cưng chiều trong mắt hắn, Diệp Vinh Thu thấy lòng mình như phình lên, ê ẩm đau.
Một lát sau, Hắc Cẩu khàn giọng nói bên tai Diệp Vinh Thu: “Cởi quần áo ra đi, tôi muốn ôm anh một cái.”
Diệp Vinh Thu lập tức cứng đờ, nhéo vạt áo mình đầy khó xử.
Hắc Cẩu nhận ra anh đang căng thẳng, hắn ngậm vành tai anh vào trong miệng, cố ý trêu chọc anh, dùng thanh âm khàn khàn mập mờ nói: “Sẽ làm anh thích mê.”
Diệp Vinh Thu chỉ thấy vành tai bị hắn gặm cắn trở nên tê dại, cảm giác tê dại ấy lan ra toàn cơ thể, nhưng thứ tê dại là da thịt, còn các khớp xương anh thì đang cứng căng lên. Anh vội vội vàng vàng muốn nói lời từ chối, nhưng Hắc Cẩu lại hôn lên mi tâm anh, nhẹ giọng nói: “Được rồi, trêu anh một chút thôi. Anh không muốn cởi thì đừng cởi, tôi cứ ôm anh như vậy.” Nói rồi mở rộng vòng tay kéo Diệp Vinh Thu vào trong lòng. Hắn rất muốn đối tốt với Diệp Vinh Thu, giống như nâng một đóa bạch liên trên tay, không để anh nhiễm một chút sắc bẩn nào, thậm chí hắn còn thấy hối hận vì đã không đối xử tốt với Diệp Vinh Thu sớm hơn một chút —— bởi vì sẽ không còn nhiều thời gian nữa.
Từ đêm hai người say sưa hôn nhau ấy, thái độ của Hắc Cẩu với Diệp Vinh Thu mỗi lúc một thêm dịu dàng, mọi chuyện đều thuận theo ý anh, chứ không giống như trước đây, luôn cố ý gây khó dễ cho anh nữa. Nhưng thái độ hắn như vậy lại khiến Diệp Vinh Thu thấy có chút bất an.
“A Hắc..” Diệp Vinh Thu do dự cất tiếng: “Có phải… cậu muốn ở lại không?”
Hắc Cẩu cúi đầu nhìn anh, hắn vuốt vuốt tóc anh, sau đó ấn đầu anh vào lòng mình, không cho anh thấy vẻ mặt hắn: “Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng. Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Diệp Vinh Thu không ngừng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn về, tôi thực sự muốn về nhà.”
Hắc Cẩu khẽ thở dài: “Tôi biết.”
Một lát sau, Hắc Cẩu cất tiếng: “A Bạch.”
“Ừ?” Diệp Vinh Thu mê mẩn ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắc Cẩu cúi đầu, chăm chú nhìn đôi môi mềm đỏ hồng của anh, chậm rãi tiến tới hôn một cái. Diệp Vinh Thu thích được hắn hôn, theo bản năng mà hé miệng đón hắn tiến vào, nhưng Hắc Cẩu chỉ chạm một cái rồi rời đi. Sau đó hắn vuốt tóc Diệp Vinh Thu, ánh mắt đầy thương cảm, xót xa, hắn nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giúp anh về nhà.”
“Ừ.” Diệp Vinh Thu an tâm ôm chặt lấy hông hắn: “Tôi tin cậu.”