“Bên trái, xuống dưới một chút nữa.”
“Quá rồi quá rồi, lại dịch sang bên phải một tẹo đi.”
“Không phải, sang bên trái thêm một lần nữa.”
Hắc Cẩu không nhịn được cúi đầu, quát người đứng dưới thang, “Mắt bị lệch rồi hả?!” Rống xong hắn sững người một chút, bởi vì trông thấy Diệp Vinh Thu đứng bên cạnh tên mắt lệch.
Hắc Cẩu treo tấm biển lên, leo xuống dưới thang, chủ tiệm bột mì nói với hắn cái gì đó, bị hắn khoát tay đẩy đi chỗ khác. Ông chủ nhìn Diệp Vinh Thu, lại nhìn sang Hắc Cẩu, nhắc một câu: “Nhanh lên một chút rồi giúp tôi khuân đồ.” Nói rồi bỏ lại bọn họ đi vào cửa hàng.
Hắc Cẩu đi tới trước mặt Diệp Vinh Thu, bất đắc dĩ nói, “Nhị thiếu gia, sao anh lại tới đây?”
Hắc Cẩu rời Chu gia đã được ba ngày, ngày đầu tiên người làm của Chu gia tới tìm hắn, bị hắn đuổi về, ngày thứ hai Diệp Vinh Thu tự mình đến tìm hắn, hắn cũng đuổi đi, hôm nay là ngày thứ ba, Diệp Vinh Thu lại đến lần nữa.
Diệp Vinh Thu cứng nhắc nói: “Chú.. đừng làm ở đây nữa, theo cháu về đi, làm cộng sự với cháu, chúng ta cùng nhau làm ăn buôn bán.”
Hắc Cẩu thở dài, “Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
Diệp Vinh Thu thấp giọng nói, “Cậu đã cứu tôi, tôi sẽ báo đáp cậu, sẽ không bạc đãi cậu, giữa chúng ta là bình đẳng, là bạn bè.”
Hắc Cẩu bảo: “Anh đã báo đáp rồi.” Hắn sờ sờ bao thuốc trong túi, cười hì hì nói: “A Bạch không chịu ngủ với tôi, cho nên tôi bảo Chu gia ghi nợ với anh, tiền cũng đã cầm rồi, sau này anh trả lại người ta, coi như cho tôi là được. Hôm qua tôi cầm tiền đi uống rượu, còn được mấy em gái Nghi Xương xinh đẹp bồi bên cạnh, chỗ tiền này đủ để tôi ăn chơi một tháng. Cho nên phải cảm ơn anh rồi.”
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, nén cơn tức trong bụng xuống, hỏi: “Sao cậu tình nguyện làm thuê ở chỗ này cũng không chịu về làm cùng tôi? Tôi đã chọc tức cậu chỗ nào hay sao?”
Hắc Cẩu lắc đầu: “Không có. Tôi đưa anh đến đây bởi vì ngay từ đầu đã hứa đưa anh tới Vũ Hán. Cơ mà anh còn phiền hơn cả tụi con nít ấy, tôi chịu đủ rồi, tiền cũng đã cầm, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa đâu!”
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi một lần nữa, nén ủy khuất trong lòng, dùng giọng điệu hòa nhã hỏi hắn, “Tôi làm sao? Không phải trước đây rất tốt sao? Tôi biết dọc đường đi cậu rất chiếu cố tôi, tuy thân thể tôi không tốt lắm… Nhưng lúc đấy cậu cũng đâu có nói gì đâu!”
Thoạt nhìn Hắc Cẩu có chút phiền não, hắn khoát tay: “Nói chung tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa. Được chưa? Giờ thì anh đi đi, đừng quay trở lại nữa, hai ta không phải người cùng một đường.”
Ông chủ ở trong nhà gọi với ra: “Hắc Cẩu? Đã xong chưa? Mau tới khuân đồ đi.”
Hắc Cẩu đáp một tiếng, muốn đi vào trong nhà, Diệp Vinh Thu lại bướng bỉnh kéo tay không chịu cho hắn vào. Diệp Vinh Thu nghĩ mãi không ra, sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này. Nếu như là trước đây, bị người ta từ chối, còn lâu anh mới chịu mất mặt mà tiếp tục ở lại dây dưa, nhưng bây giờ sau khi trải qua mấy lần vào sinh ra tử, anh tự cho rằng mình và Hắc Cẩu hoạn nạn có nhau, giao tình vô cùng sâu đậm, bởi vậy mà vị trí Hắc Cẩu trong lòng anh tăng cao vun vút…. Không phải anh không thừa nhận, Hắc Cẩu đã chiếm giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng mình. Hắc Cẩu ghét anh ư? Anh không tin, chẳng ai thừa hơi đi che chở bảo vệ cho người mà mình ghét cả. Chưa có ai đối xử với anh tốt như vậy, cha và anh trai chưa từng cùng anh trải qua những chuyện như vậy nên anh không biết trong hoàn cảnh đó họ sẽ làm thế nào. Còn Hắc Cẩu, hắn vốn không có quan hệ máu mủ ruột già với anh, cho nên phần ân tình này càng đáng quý trọng. Nhưng anh không rõ tại sao, đến Nghi Xương một cái, thái độ của Hắc Cẩu liền quay ngoắt 180 độ, chẳng thấy quan tâm săn sóc đâu nữa, chỉ thấy mỗi ghét bỏ. Anh thật muốn bứt tóc mình mang ra cho Hắc Cẩu xem, đến tóc của anh cũng ủy khuất theo rồi đây này!
Hắc Cẩu đẩy tay anh ra: “Loạn đủ chưa? Chẳng lẽ anh không thấy tôi chướng mắt anh sao? Còn muốn theo tôi kết phường? Anh thấy mình có thể làm được cái gì? Hay là lại dựa vào Diệp gia? Nhưng Diệp gia bây giờ cũng chẳng chống trụ nổi nữa nhỉ?”
Diệp Vinh Thu khó tin mở to mắt nhìn: “Sao cậu có thể nói như vậy? Đúng là từ trước tới giờ tôi không có hứng thú với kinh doanh, nhưng bây giờ tôi hy vọng mình có thể gây dựng sự nghiệp của riêng mình, cho nên tôi mong cậu có thể giúp tôi!”
Hắc Cẩu hỏi anh, “Anh thích kinh doanh sao?”
Diệp Vinh Thu do dự một chút. Chẳng qua là anh cảm thấy mình có thể làm chút chuyện gì đó, có thể trở thành người có ích. Chứ thích hay không còn chưa bàn đến.
Hắc Cẩu nhìn phản ứng của anh, hắn lắc đầu liên tục, nuốt lời bên miệng xuống, sửa lại thành: “Kể cả anh có thích thì tôi cũng không thích. Tôi thật sự thấy anh rất phiền phức, tính tình thì như mấy bà cô. Nói lại một lần nữa, tôi thấy anh chướng mắt lắm, sau này anh đừng tới tìm tôi nữa.”
Ông chủ tiệm bột mì lại gọi một lần nữa, Hắc Cẩu vùng tay khỏi Diệp Vinh Thu muốn đi vào. Ngoài đường bắt đầu có người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía bọn họ, Diệp Vinh Thu đã sớm không chịu được, cho nên không thể làm gì hơn là buông lỏng tay, Hắc Cẩu thấy vậy liền bỏ mặc anh mà đi vào trong nhà.
Trong lòng Hắc Cẩu thấy phiền vô cùng. Hắn nhận thấy Diệp Vinh Thu đang ỷ lại vào mình, loại ỷ lại này đã vượt quá mức độ cho phép. Mà hơn cả, chính hắn cũng bắt đầu thấy thích thú với nó. Làm anh hùng sinh nghiện, cảm giác được người ta sùng bái khiến trong lòng cứ thấy lâng lâng. Nhưng dính phải loại cảm giác này, lại đúng vào thời buổi loạn lạc, không biết chừng có ngày sẽ dâng cả tính mạng của mình lên mất. Hắn không biết làm như vậy vì Diệp Vinh Thu có đáng giá hay không, nhưng chí ít thì hiện tại hắn chưa thấy đáng ở chỗ nào, cho nên muốn nhanh chóng dứt ra mà cai nghiện. Trước đây hắn không nhìn ra, Diệp Vinh Thu lại là người như vậy, ngoài mạnh trong yếu, một khi đã dính vào thì sẽ rất khó có thể dứt ra, nhất định phải khiến đôi bên cùng thua thiệt mới chịu được.
Diệp Vinh Thu thấy tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng. Anh chưa từng ăn nói khép nép dây dưa với ai như vậy, cho dù bị Hắc Cẩu coi thường cũng không nỡ rời đi. Đúng là tự tôn không ngừng thúc giục anh quay về, nhưng trong lòng còn có một thế lực mạnh mẽ hơn níu chân anh ở lại. Anh thầm nghĩ, Lưu Bị phải mất ba lần mới mời được Gia Cát Lượng, ngay cả một người như Lưu Bị cũng có thể hạ mình như vậy, vì sao anh không thể? Nghĩ như vậy, anh không còn cảm thấy quá mất mặt nữa.
Qua mấy phút, Hắc Cẩu khiêng một bao bột mì từ trong tiệm đi ra, thấy Diệp Vinh Thu vẫn còn đứng ở bên ngoài, không nhịn được chậc lưỡi một cái, ném bột mì xuống xe đẩy định đi, Diệp Vinh Thu lại tiến đến ngăn hắn lại: “Đây cũng không phải chỗ để nói chuyện, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút, chúng ta tới Chu gia, hay là tới quán trà đi.”
Hắc Cẩu buồn bực nhìn Diệp Vinh Thu chằm chằm. Đúng là hắn đã hạ thấp Diệp nhị thiếu gia rồi, nói khó nghe như vậy, đáng lẽ ra nhị thiếu gia phải tát hắn một cái rồi ngẩng cao đầu bỏ đi mới phải, ai ngờ anh vẫn còn có thể ở lại tiếp tục dây dưa. Xem ra Diệp Vinh Thu đoán hắn nhẹ dạ, sẽ không thực sự ghét anh thật, cho nên nói mấy lời ác ý chỉ để kéo dài khoảng cách với Diệp nhị thiếu gia.
Hắc Cẩu nghĩ vậy xong liền thấy tức trong lòng, hắn kéo cổ tay Diệp Vinh Thu đi vào trong hẻm. Tuy cổ tay Diệp Vinh Thu bị hắn kéo đến đau nhức, nhưng vẫn thành thành thật thật bước theo hắn.
Vào trong con hẻm nhỏ, đột nhiên Hắc Cẩu dừng bước, đẩy Diệp Vinh Thu vào tường. Diệp Vinh Thu sợ hãi, dùng ánh mắt thỏ con ngây thơ vô tội nhìn Hắc Cẩu. Hắc Cẩu không để ý ánh mắt Diệp Vinh Thu, kéo hông anh sít lại gần, hai bàn tay mò xuống phía dưới, bóp mạnh vào cặp mông vểnh của Diệp Vinh Thu, thế rồi há miệng gặm một cái lên gương mặt trắng nộn của anh.
Lúc này Diệp Vinh Thu thật sự sợ hãi, anh vùng vằng giằng co, Hắc Cẩu lại dùng sức giữ anh lại không chịu buông tay, cười xấu xa nói: “A Bạch, anh cứ dây dưa như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn ngủ với tôi hay sao? Thế thì ngủ đi, tôi mong được ngủ cùng anh lâu rồi.” Bàn tay hắn lại chạm tới tử huyệt của Diệp Vinh Thu một lần nữa.
Con hẻm tuy vắng vẻ nhưng không phải không có người, vốn có vài ba người đi qua, đầu phố cũng có vài người nhìn, bọn họ trông thấy Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu dây dưa đều quét mắt tới, có người còn khẽ huýt sáo. Diệp Vinh Thu không chịu nổi cảm giác khinh bạc này, anh thật sự tức giận, ra sức đẩy Hắc Cẩu ra, vung tay muốn đánh hắn, Hắc Cẩu lại giữ chặt tay anh lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo ác nghiệt nhìn anh.
Bởi vì kích động mà Diệp Vinh Thu thở hổn hển, anh trừng mắt lườm Hắc Cẩu một cái, rút nắm đấm mình về, sải bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Mấy phút sau, Hắc Cẩu chậm rãi rời khỏi con hẻm, giờ thì không còn trông thấy bóng Diệp Vinh Thu đâu nữa. Hắn bĩu môi, siết tay thành nắm đấm, thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó, sờ phê thật.”
Lần này Diệp Vinh Thu giận thật rồi, anh chạy thẳng về Chu gia, không nói một lời nào mà lên phòng đóng chặt cửa lại, kéo rèm cửa sổ, tự giam mình trong căn phòng u tối không chịu gặp ai, phát giận cả ngày trời.
Hai ngày kế tiếp, Diệp Vinh Thu cũng không đi tới đó tìm Hắc Cẩu.
Anh vẫn ở lại Chu gia chưa trở về Trùng Khánh, bởi vì Chu Bắc Hải nói muốn về cùng anh, nhưng gần đây Chu Bắc Hải quá bận rộn, phải khi nào hết việc mới thực sự có thời gian, vì vậy Diệp Vinh Thu chỉ có thể nán lại Nghi Xương. Cũng may mà Chu Hoành Vũ coi anh như người trong nhà, thường xuyên dẫn anh đi đây đó coi việc làm ăn nhà họ, không chút che giấu mà dạy anh rất nhiều chuyện làm ăn. Chu gia buôn bán phát đạt hơn Diệp gia, có nhiều thủ đoạn thương trường mà Diệp Hướng Dân không thể bằng cha con nhà họ, cho nên Diệp Vinh Thu theo Chu Hoành Vũ hai ngày liền có cảm giác thu hoạch được không ít. Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy bất an, bởi vì anh còn chưa quyết định sẽ kết hôn với Chu Thư Quyên. Trong khoảng thời gian này, Chu Hoành Vũ và Chu Bắc Hải không ngừng đối tốt với anh, người trên kẻ dưới trong Chu gia đều coi anh như thiếu gia nhà mình mà hầu hạ, điều này khiến anh cảm thấy bức bách bất đắc dĩ và vô lực.
Quả thật anh không nghĩ ra lý do gì để từ chối yêu cầu kết hôn của Chu Thư Quyên, chuyện kết hôn này sẽ rất có ích cho Diệp gia bọn họ, không chỉ có vậy, đây còn là mong muốn của phụ huynh hai nhà. Nhưng trong lòng không ngừng nảy sinh bài xích khiến anh thấy khó chịu vô cùng. Ngay cả chính anh cũng không biết tại sao, anh không ghét Chu Thư Quyên, cũng không phải không có ý định không kết hôn cùng với ai, nhưng không hiểu sao vừa nghĩ tới kết hôn, cảm giác chán ghét và hổ thẹn liền dâng lên, ngay cả chính bản thân anh cũng không thể lý giải nổi điều này.