Trong mộng cảnh.
Nơi Lạc Băng Hà nằm, vòm trời phủ một màu đỏ như máu chói mắt, giống như dung nham, lại tựa như hoàng hôn tàn hồng, vặn vẹo thay đổi, như còn đường cuối Hoàng Tuyền.
Lạc Băng Hà mặt vô biểu tình, trên gương mặt thiếu niên thậm chí còn không nhìn ra một tia kinh ngạc hoảng loạn, đi dọc theo mộng cảnh của mình. Cho tới tận khi tới một nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc hơi sửng sốt, ngừng lại.
Cảnh tượng bên ngoài vòm trời đỏ máu kia, có một tòa thành cao. Mà cuối tòa thành, lại là những quang cảnh nối tiếp không ăn khớp, tầng tầng rừng trúc đầy xuân sơn.
Lạc Băng Hà khẽ cười khổ, dứt khoát đi tới tòa thành kia. Rừng trúc càng ngày càng gần, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc.
Thân ảnh cao gầy màu xanh lá kia quay lại giữa rừng trúc, tiêu sái mở chiết phiến ra, cười như không cười, vươn tay ra với hắn.
Lạc Băng Hà lập tức không chút do dự chạy tới, càng chạy càng nhanh, dùng hết sức lực toàn thân, lòng bàn chân cơn hồ cũng tạo ra gió.
Mà thân hình cao gầy kia tưởng rằng không quá xa lại như thể cách vạn dặm, Lạc Băng Hà cảm thấy mình dùng hết sực lực, trước sau vẫn không có cách nào chạy tới phía bên kia.
Lạc Băng Hà lòng đầy nôn nóng, càng chạy nhanh hơn, càng không biết làm sao.
Lạc Băng Hà trơ mắt nhìn người nọ ở phía bên kia rốt cuộc lộ biểu tình không kiên nhẫn, thu tay lại.
Lạc Băng Hà muốn gọi lớn lên, người nọ lộ ra một ánh mắt lạnh nhạt, lắc đầu, không chút lưu luyến xoay người rời đi, hoàn toàn biến mất trong biển trúc.
Tựa như y người này biến thành từ một thanh trúc, chẳng qua tuyết bùn hồng nhạn, chỉ để lại vài dấu vết.
Lạc Băng Hà ngây ngẩn nhìn mặt đất dưới chân, đột nhiên sinh ra lệ khí cừu hận ngút trời.
Hóa ra tòa thành này, căn bản sẽ không cho hắn đi tới rừng trúc xuân sơn kia.
Căn bản không để hắn tới bên người kia.
Đồng tử Lạc Băng Hà ẩn ẩn hóa đỏ, đột nhiên giơ tay ra, vận linh lực toàn thân, đánh xuống mặt đất dưới chân.
Từng kích ra tay đầy hận ý, thế giới chung quang tức khắc vỡ thành ngàn vạn mảnh, nhanh chóng bay đi, chỉ còn lại một không gian hỗn độn.
Lạc Băng Hà thở dốc dần dần bình ổn lại hô hấp của mình, trong hỗn độn, một giọng nói già nua truyền tới, mang theo ý khiển trách.
“Tiểu tử vô tri! Phá hủy bừa bãi vật trong mộng cảnh của mình, là định cả đời bị nhốt ở đây, hay là tự nguyện phát điên?”
Lạc Băng Hà thờ ơ, biểu tình trên mặt gần như tĩnh mịch.
Giọng nói kia thở dài, bảo: “Ngươi tới đây, lão phu có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lạc Băng Hà tựa như không hề nghe thấy, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Giọng nói kia đợi một lát, không thể nề hà, cả giận nói: “Thôi, thôi! Ngươi thì có thân phận gì? Chẳng qua chỉ là một phàm tu Nhân giới, sao phải đẩy mình vào hoàn cảnh thế này?!”
Lạc Băng Hà dừng một chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên: “Xem ra, chuyện cũ năm xưa, tiền bối biết hết rồi.”
Đoàn sương đen kia lập tức tới trước mặt, Mộng Ma nhìn chăm chú vào hắn một lát, chậm rãi nói: “Không tồi. Nếu không phải công thể của ngươi bị tổn hại, tinh thần không ổn định, chỉ sợ mộng cảnh của ngươi lão phu cũng không thể tùy ý ra ngoài, đừng nói tới mượn cơ hội xem ký ức của ngươi. Có điều, dù đã biết rõ mọi thứ, lão phu vẫn muốn nghe chính miệng ngươi tự nhân.”
Sắc mặt Lạc Băng Hà bình tĩnh, đồng tử cũng quay về như bình thường, ngữ khí không chút gợn sóng: “Đống ký ức tiền bối đã thấy, cũng không sai.”
“—— Nếu như theo kiếp trước, ta đúng là từng thống nhất Ma giới, ngồi trên vị trí Ma Quân.”
Mộng Ma trầm mặc một lát, nói: “Nếu như vậy, vì sao ngươi còn không xuống tay quay lại bản vị, cứ mãi cự tuyệt lão phu tiến vào mộng cảnh của ngươi, chỉ dạy ngươi tu luyện lần nữa, kích thích huyết mạch?”
Lạc Băng Hà: “Tiền bối còn chưa rõ?”
Tuy rằng nằm trong dự đoán, Mộng Ma vẫn giận không chịu nổi: “Nhãi ranh không khỏi quá mức ngu muội! Nếu ngươi chịu nghe ta nói, theo như đời trước, dốc lòng tu ma, không mất mấy năm, thiên hạ chẳng có mấy kẻ là đối thủ của ngươi! Thống nhất Ma giới, thậm chí cả Nhân giới, chẳng phải chỉ là chuyện gần ngay trước mắt? Những thứ tình tình ái ái không thể nói rõ kia, cùng làm chỉ như mây khói, có thể giữ được bao lâu? Hai kẻ ngang nhau, lão phu thật sự không tin ngươi không thể làm rõ!”
Lạc Băng Hà thờ ơ: “Ta muốn nói với tiền bối, những lời này, tiền bối đời trước đã nói với ta cả trăm ngàn lần rồi.”
Lại vẫn theo ý mình, muôn vàn thế giới, trong mắt cũng chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu.
Nếu Mộng Ma có mắt, lúc này không biết đã trợn trắng bao nhiêu lần.
Kỳ thật lão đã sớm biết huyết mạch trong thân thể Lạc Băng Hà không bình thường, lại chỉ có thể nhân lúc tinh thần Lạc Băng Hà không ổn định lẻn vào mộng cảnh của hắn xem, trừ lần đó ra——
Tất cả đều bị chặn bên ngoài.
Ngoại trừ mặt mũi không có gì lạ ra, thiếu niên này làm lão cực kỳ tò mò. Kẻ có thể có bản lĩnh ngăn Mộng Ma bên ngoài mộng cảnh, thiên hạ không có mấy người, thậm chí có thể nói không có, mà một thiếu niên phàm tu thế mà làm được. Chuyện này không khỏi làm lão hoài nghi sâu đậm, thiếu niên này tuyệt không phải tầm thường, thậm chí không chỉ có huyết mạch Ma tộc đơn giản như thế.
Mộng Ma đột nhiên hỏi: “Ma khí trong cơ thể ngươi, giờ còn mấy thành?”
Lạc Băng Hà: “Chắc tầm một thành. Thậm chí ít hơn.”
Mộng Ma thở dài: “Lão phu khuyên ngươi, tốt nhất đừng dụng ma lực lung tung. Trừ phi ngươi chịu đánh thức huyết mạch toàn thân hoàn toàn, từ đây bắt đầu tu ma, nếu không linh lực trong thân thể ngươi nhất định sẽ hỗn loạn không chịu nổi, thậm chí tẩu hỏa nhập ma mà chết.”
Mộng Ma chất vấn khiển trách nói: “Điều này lão phu vốn tưởng rằng không cần nhiều lời với ngươi, ngươi lại chỉ vì săn mấy con họa võng kia, không tiếc sử dụng ma lực, làm cho linh lực trong cơ thể đại loạn, không trụ nổi cũng bình thường, còn vì thế mà bị nội thương không nhẹ.” Lão dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi một câu, “Thiên hạ có ngàn ngàn vật có thể phòng bách độc, mấy con họa võng ở hàn hồ, cũng đâu phải thứ gì quý hiếm, với hiểu biết của ngươi, căn bản không coi là gì, lão phu vẫn không rõ, sao ngươi phải tới mức này?”
Mộng Ma cũng đã xem qua ký ức của Lạc Băng Hà, trong đó có rất nhiều chi tiết không kịp ngẫm lại, vẫn còn nghi ngờ. Lạc Băng Hà lại chẳng muốn giải thích nhiều, Mộng Ma lại tự mình ngẫm một lần, giọng đột nhiên run sợ: “Là vì Thẩm Thanh Thu kia?”
Lạc Băng Hà không nói lời nào, coi như đồng ý.
Mộng Ma cảm thấy vấn đề này quá rắc rối, sớm muộn gì cũng hóa điên, trực tiếp vào chuyện chính: “Nếu lão phu nhớ không lầm, hai năm trước, ngươi đã có sức chống lại lão phu, thức tỉnh máu Thiên Ma rõ ràng là ngươi cố ý, sao sau này lại áp chế lần nữa?”
Lạc Băng Hà lắc đầu nói: “Tiền bối hiểu lầm rồi, cũng không phải ta cố ý làm. Khi đó chuyện đột nhiên xảy ra, ta há có thể trơ mắt thờ ơ nhìn sư tôn rơi vào nguy hiểm?”
Một lần kia, sư tôn vì cứu mình, không ngại nguy hiểm nhảy vào nước, lại bị họa võng quấn lấy, không thoát thân được. Dưới tình thế cấp bách, Lạc Băng Hà cảm thấy một thứ cực kỳ quen thuộc bùng nổ trong cơ thể mình, quanh thân đẩy ma khí ép họa võng né xa, buông tha hai người.
Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay hắn lần nữa, lòng Lạc Băng Hà cũng đã lạnh lẽo.
Lạc Băng Hà quá rõ, máu Thiên Ma trong cơ thể mình đã ẩn ẩn thức tỉnh rồi. Chuyện vốn tưởng rằng có thể lẩn tránh đã xảy ra, tình cảnh kiếp trước lại vụt qua trong đầu, ánh mắt Thẩm Thanh Thu lạnh nhạt quyết tuyệt đứng bên Vực Thẳm Vô Gian, hắn một khắc cũng không thể quên——
Dù tâm thần hoảng loạn, hắn vẫn giấu diếm được Thẩm Thanh Thu, cũng không để bị hoài nghi. Quả nhiên, đêm đó Mộng Ma theo dấu vết mò tới, thậm chí lần nào cũng muốn kéo theo Thẩm Thanh Thu vào mộng cảnh. Lạc Băng Hà lập tức điều khiển lại, một là vì bảo vệ Thẩm Thanh Thu bình an, hai là quyết tâm không muốn dây dưa gì với Mộng Ma, lập tức dùng ma tức giằng co—— cho dù thế nào cũng không muốn mình và Thẩm Thanh Thu bị kéo vào trong mộng cảnh.
Năng lực điều khiển mộng cảnh của Lạc Băng Hà đời trước đã không còn ai bằng nữa, cho dù đời này công thể chưa đạt đỉnh cao, vẫn có khả năng để mình không bị kéo vào mộng cảnh. Mộng Ma không làm gì được, đành từ bỏ.
Mộng Ma thở dài một hơi, cũng không biết là than mình vất vả, hay than thở vì Lạc Băng Hà: “Ngươi vì y chịu đựng nhiều như thế, y đâu hiểu được.”
Lạc Băng Hà lắc đầu: “Ta không để bụng.”
Chỉ cần sư tôn còn ở bên cạnh hắn, hắn nguyện một mình chịu hết thống khổ này.
Chỉ cần… Thẩm Thanh Thu không rời xa mình, không vứt bỏ hắn, muốn hắn làm gì cũng được.
Thấy hắn như thế, ngay cả Mộng Ma cũng không nói lên lời nào, trầm mặc một lát, nói: “Ngươi đã quyết định, đời này tuyệt không tu ma?”
Lạc Băng Hà hơi sửng sốt. Dù trong lòng đã có ý định, nhưng bị Mộng Ma hỏi, lòng vẫn không tự chủ được ngưng nửa nhịp.
Mộng Ma “hừ” một tiếng, “Ngươi phải nghĩ cho kỹ, máu Thiên Ma trong cơ thể ngươi đã ẩn ẩn thức tỉnh rồi, ngươi lại mang toàn bộ ký ức một đời Ma tộc dùng ma lực, đây chính là xúc tác lớn, ngươi cho dù có cố tình áp chế, thì trụ được bao lâu?”
Lão nhìn thoáng qua sắc mặt Lạc Băng Hà, nói tiếp: “Máu Thiên Ma trong cơ thể ngươi nếu không thể thức tỉnh hoàn toàn, sẽ là tai họa ngầm cũng là nhược điểm trí mạng của ngươi, lúc nào cũng có thể quấy phá linh lực vận chuyển trong thân thể ngươi. Một khi công thể ngươi bị hao tổn, lòng hơi dao động một chút sẽ có thể hủy hoại ngươi. Lão phu không rảnh dọa ngươi sợ, ngay trước mắt thôi, ngươi giờ khắc này, đã hôn mê suốt hơn ba ngày rồi.”
Ba ngày chưa tỉnh? Vậy… Sư tôn chẳng phải sẽ lo lắng ư?
Sư tôn… Hẳn sẽ lo lắng vì hắn nhỉ…
Lạc Băng Hà im lặng một lát, chậm rãi siết chặt tay: “Dù sao cũng phải thử một lần.”
Lạc Băng Hà nhìn Mộng Ma, ánh sáng trong mắt lóe lên.
“Thừa biết đường tu ma là sai, ta hà tất phải đi lần nữa? Dù cho một con đường khác không biết kết quả, ta sao lại không liều chết thử một lần?”
Lạc Băng Hà nhìn cảnh mờ ảo bốn phía, nói: “Ta liều mạng lấy mắt họa võng, đơn giản chỉ vì hy vọng đời này sư tôn không trúng Không Thể Giải, bởi vì ta từng thề, nếu như có một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không để sư tôn bị thương nửa phần. Sau này ta nghĩ lại cẩn thận, so với việc nghĩ phải giải Không Thể Giải cho sư tôn thế nào, kỳ thật ta chỉ cần giết chết Thiên Chùy là được rồi.”
Ánh mắt Lạc Băng Hà lộ ra một loại hưng phấn kỳ dị: “Rất nhiều chuyện biết phải xảy ra, ta luôn nghĩ phải làm sao đây, lại chưa từng nghĩ tới, nếu chuyện kia chưa từng xảy ra, không phải ổn rồi ư?”
Mộng Ma nhìn Lạc Băng Hà, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Một lát, Mộng Ma chậm rãi nói: “Lão phu vẫn hy vọng ngươi chớ có quên, đời trước y đối với ngươi, cũng không phải tình nghĩa mười phần. Y có thể bởi vì thân phận Ma tộc của ngươi đã không nghe phân trần đẩy ngươi tới đường cùng, nhẫn tâm để ngươi ôm xác năm năm mà không quan tâm, nghi ngươi hận ngươi nhiều lần như thế, đủ loại trước kia, ngươi thật sự hết thảy đều biết rõ ràng? Thẩm Thanh Thu là dạng người gì, ngươi thật sự coi như gương sáng? Mọi chuyện sau này khó lường, ngươi làm sao biết sẽ xảy ra chuyện gì? Ngươi thật sự có thể ở bên y một đời trong sạch làm đồ nhi ngoan của y, sau đó tìm cơ hội nói rõ lòng mình, ở bên y trăm năm ư?”
Lạc Băng Hà: “Một đời này, sư tôn đối xử với ta cũng không như trước…”
Mộng Ma hừ lạnh một tiếng: “Đời này y đối với ngươi quá tốt, tốt đến mức ngươi vứt bao nhiêu chuyện ra sau đầu rồi.”
Thần sắc trên mặt Lạc Băng Hà thay đổi, nhưng chung quy vẫn bình tĩnh: “Ta tin y.”
Sau đó bỗng nhắm mắt lại.
Lại mở mắt ra, ánh mặt trời chợt xuyên vào.
Lạc Băng Hà cảm thấy có một bàn tay thon dài ấm áp dán lên trán hắn, xoa nhẹ.
Mắt Thẩm Thanh Thu đầy mệt mỏi, lại vui mừng không thôi, thở dài: “Đã tỉnh rồi à.”