Mọi người: “…”
Thẩm Thanh Thu thu nhành trúc lại, nhướng mày nói: “Con quái lông ngắn này không phải luôn nuôi sau núi à, sao chạy ra đây rồi? Hơn nữa…”
Béo thế này từ bao giờ hả!
Minh Phàm đen mặt vỗ vỗ bụi trên người, đứng bên cạnh Thẩm Thanh Thu: “Còn không phải Lạc… Chuyện tốt Lạc sư đệ làm à!”
Một đệ tử bên cạnh giải thích nói: “Con quái lông ngắn này luôn do Lạc sư đệ nuôi, để sau núi, Lạc sư đệ xuống núi mấy ngày, không ai quản, nên chạy khắp núi luôn.”
Một đệ tử khác khóc lóc kể lể: “Sư tôn ơi, không phải các đệ tử mặc kệ đâu, ngoại trừ Lạc sư đệ, thật sự không ai bắt được nó nữa mà!”
Chúng đệ tử sôi nổi phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy!”
Thẩm Thanh Thu vươn tay ra, an tĩnh sờ sờ đầu trấn an quái lông ngắn, có chút nhói tay, lập tức nhớ tới cảm giác phi thường thoải mái khi xoa đầu Lạc Băng Hà.
Quái lông ngắn thấp thấp ” gừ” một tiếng, thoải mái nheo mắt lại.
Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn một hồi: “Không cần quản nó. Nuôi ngoài trúc xá đi.”
Minh Phàm không thể tin nổi nói: “Hả?”
Thẩm Thanh Thu dùng chiết phiến gõ gõ ấn đường, phiền não nói: “Chờ Băng Hà quay về rồi nói sau. Mấy ngày nay phiền các ngươi coi chừng chút, đừng để nó gặm trúc ngoài trúc xá.”
Dừng một chút, Thẩm Thanh Thu nhìn đám đệ tử mặt xám mày tro đứng ngồi xung quanh, từ bỏ nói: “… Thôi kệ. Gặm thì gặm đi.”
Nhớ lại đời trước, Thẩm Thanh Thu cực kỳ không ưa loại quái lông ngắn này, chưa từng thân cận, lại vì không tiện làm Liễu Thanh Ca mất mặt, vẫn nuôi ở Thanh Tĩnh Phong mãi, cũng không quản thế nào.
Hôm nay nhìn thấy, không khỏi cảm thán: Không hổ là sinh vật Liễu đại thần săn được, quả nhiên mạnh mẽ không như vật phàm!
Nhưng ngoài ý muốn, thế mà lại rất nghe lời y.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Thu thế mà nhớ tới Ma Quân năm ấy không ai bì nổi lại thích làm nũng khóc nhè với sư tôn, khóe miệng không ngăn được hơi nhếch lên, phản ứng lại, lập tức ngừng.
Gạt suy nghĩ đi, Thẩm Thanh Thu xoay người vào trúc xá, ngồi xuống trước bàn.
Lăn lộn như vậy một phen, cơn buồn ngủ cũng biến mất. Thẩm Thanh Thu cầm đống hồ sơ sự vụ tích lại trong khoảng thời gian này của Thanh Tĩnh Phong lên, nhận ra toàn bộ thế mà đã xử lý cẩn thận xong. Chỉ còn lại mấy chuyện mà y phải tự mình quyết định, cũng được xếp gọn gàng một bên, tiện cho y xem qua.
Tinh tế chu đáo như vậy, trừ Lạc Băng Hà, còn có thể là ai?
Không thể không nói, không có Lạc Băng Hà lúc nào cũng lắc qua lắc lại trước mắt, Thẩm Thanh Thu có chút buồn bã mất mát không vứt đi được, chán muốn chết nửa ngày, mặc chỉnh tề, rời sơn môn đi dạo thôi.
Cách xa nhau một đời, Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy câu nói kia vô cùng có đạo lý: Hắn không thoải mái, nhất định cũng phải tìm người khác không thoải mái cùng.
Trên Diễn Võ Trường Bách Chiến Phong, Thẩm Thanh Thu thu kiếm thế lại, lắc đầu nói: “Không rõ.”
Chúng đệ tử quanh Bách Chiến Phong nghe xong đều biến sắc, lũ lượt lượn đi, trốn không kịp.
Liễu Thanh Ca tùy tay đánh một cái, lạnh lùng nói: “Nhìn kỹ!” Kiếm phong gào thét, dùng chiêu thức vừa rồi, sắc bén đánh bay.
Thẩm Thanh Thu nhoẻn miệng cười, chậm rì rì nói: “Hình như vẫn không rõ. Xem ra do sư huynh quá mức ngu dốt rồi.”
Liễu Thanh Ca bạch y tung bay phi dương, hất cằm: “Vậy xem lại lần nữa!”
Chung quanh run rẩy, Thẩm Thanh Thu nhìn tình hình thê thảm thương tàn bốn phía xung quanh, rụt rè nói: “Khụ, chuyện đó, Liễu sư đệ, đừng vội. Kiếm pháp sư đệ quá nhanh, sư huynh đương nhiên không làm được.”
Liễu Thanh Ca ‘hừ’ một tiếng, thu kiếm, nhàn nhạt nhướng mày.
Mục đích cơ bản đạt thành, Thẩm Thanh Thu hô: “Chưởng môn sư huynh mấy hôm trước tặng ta ít trà, hôm nay cố ý mang đến, cùng sư đệ thưởng thức.”
Liễu Thanh Ca: “Không thưởng thức.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Sư đệ ngươi làm vậy là không đúng rồi. Sư huynh có lòng, dù sao cũng phải giả vờ chút chứ.”
Liễu Thanh Ca mặt vô biểu tình, vẫn ngồi xuống cạnh Thẩm Thanh Thu, rất nể tình cầm chung trà, uống một ngụm.
Thẩm Thanh Thu cười tủm tỉm nói: “Tu vi Liễu sư đệ ngày càng mạnh. Hôm nay luận bàn một trận, cảnh giới so với khi đánh giếng yêu mấy năm trước xưa đâu bằng nay.”
Liễu Thanh Ca bất động thanh sắc, liếc qua y một cái: “Giờ ngươi, sao rồi.”
Thẩm Thanh Thu sửng sốt một chút, nhận ra Liễu Thanh Ca hẳn không phải hỏi tu vi của y, tức khắc cảm động: “Chút nội thương thôi, hoàn toàn khỏi rồi.”
Liễu Thanh Ca quay đầu đi: “Ta vẫn không rõ. Yêu ma vớ vẩn kia, ngươi sao lại bị thương được?”
Thẩm Thanh Thu ngượng ngập: “Tình hình khi đó tương đối phức tạp…”
Liễu Thanh Ca không nóng không lạnh nói: “Mọi người đều đồn, ngươi không màng công thể cường bạo linh lực, là vì thủ đồ Lạc Băng Hà.”
Thẩm Thanh Thu lập tức sặc trà.
Đây là ai đồn hả!
Không tu hành chăm chỉ, còn đi đồn linh tinh về trưởng bối, y nhất định phải tìm Nhạc Thanh Nguyên chỉnh lại quy định, nề nếp Thương Khung Sơn Phái cần phải chỉnh đốn nghiêm túc lại ngay!
Còn Liễu Thanh Ca làm sao biết được, y một chút cũng không hiếu kỳ. Đời trước y đã thân thiết nên hiểu được, hóa ra loại sinh vật thần kỳ như Liễu đại thần, cũng thích hóng hớt!
Kỳ thật y nghĩ nhiều rồi. Liễu Thanh Ca cũng không có ý mù mắt chó, chỉ nói: “Mọi chuyện có chừng mực, ngươi tự xem mà làm. Dù ngươi có coi trọng hắn, cũng không cần làm như thế.”
Liễu Thanh Ca ngày thường không hỏi thăm người ta, một lòng chỉ muốn đuổi đánh ẩu đả, thế mà có thể nói với y những lời này, xem như đã rất hiếm có rồi.
Thẩm Thanh Thu ho nhẹ một tiếng: “… Ta dạy đồ đệ, đương nhiên tự hiểu rõ.”
Liễu Thanh Ca liếc y một cái, nói: “Lạc Băng Hà quả thực thiên tư không tồi. Đệ tử Bách Chiến Phong muốn tìm đối thủ cân sức, là chuyện bình thường.”
Động tác thổi thối lá trà định đưa tới miệng của Thẩm Thanh Thu, cứng lại một chút.
Liễu Thanh Ca không nói gì thêm, đứng dậy, đến giữa Diễn Võ Trường.
Thẩm Thanh Thu sửng sốt một lát, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội kêu lên: “Liễu sư đệ!”
Liễu Thanh Ca quay đầu lại, Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nói: “Lúc nãy luận bàn với sư đệ, ta cảm nhận được nội tức của ngươi không bình thường lắm, ẩn có thế hỗn loạn. Nếu cách tu luyện có gì lạ, nhất định phải chú ý.”
Đây cũng không phải chuyện lớn. Ngày thường đồng môn tỷ thí với nhau, thường xuyên nhắc nhở nhau mấy thứ, chỉ ra chỗ sai, hết sức bình thường. Liễu Thanh Ca hơi gật đầu, triệu Thừa Loan, tiếp tục huấn (lột) luyện (da) đệ tử Bách Chiến Phong.
Rời khỏi sơn môn Bách Chiến Phong, Thẩm Thanh Thu lại xoay người đến Khung Đỉnh Phong tìm Nhạc Thanh Nguyên.
Trước đó mấy hôm hôn mê bất tỉnh nhân sự, nghe Minh Phàm Ninh Anh Anh nói Nhạc Thanh Nguyên thường xuyên tới thăm y, lo lắng không thôi, cực kỳ để bụng. Thẩm Thanh Thu cảm thấy, nếu đã tỉnh, không đi thăm đáp lễ chút, đúng là có chút bận lòng.
Còn chưa vào đại điện Khung Đỉnh Phong, Nhạc Thanh Nguyên đã đứng ngoài điện chờ y từ lâu. Thấy Thẩm Thanh Thu, tiến lên hai bước, cầm cổ tay y, cẩn thận kiểm tra linh mạch.
Thẩm Thanh Thu đã quen, để Nhạc Thanh Nguyên cầm cổ tay y kiểm tra linh tức. Một lát, hai người nhìn nhau cười, sóng vai vào điện.
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Hôm nay vốn định tới Thanh Tĩnh Phong gặp đệ, thấy khí sắc đệ không tồi, ta cũng an tâm rồi. Nhưng vẫn nên đến chỗ Mộc sư đệ một chuyến, để ngừa vạn nhất.”
Thẩm Thanh Thu hơi nghẹn nói: “Thanh Thu lại làm phiền chưởng môn sư huynh rồi.”
Nhạc Thanh Nguyên ôn hòa nói: “May mà không sao là tốt rồi. Chuyện còn lại, đệ không nói, ta cũng không hỏi.”
Thẩm Thanh Thu yên lặng gật đầu, Nhạc Thanh Nguyên lại nói: “Mấy ngày nay, ta phải ra ngoài một chuyến. Thương Khung Sơn Phái nhiều sự vụ, còn phiền các sư đệ sư muội lo lắng nhiều.”
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, suy tư một lát hỏi: “Chính là chuyện Tiên Minh Đại Hội?”
Nhạc Thanh Nguyên gật đầu: “Tiên Minh Đại Hội lần trước, quy tắc qua loa, rất nhiều chỗ sai sót. Ta đã cam đoan các phái đứng đầu, trước tiên bàn bạc cẩn thận, các phái cũng có đủ thời gian, từng người chuẩn bị.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Chưởng môn sư huynh cứ yên tâm đi đi, mọi chuyện ở Thương Khung Sơn có bọn ta rồi.”