Đám người cãi cọ ầm ĩ, đột nhiên truyền ra một giọng nữ mềm dịu.
“Mong các nàng đứng yên, ta thì sao?”
Thanh âm mềm dịu kia rất êm tai, nhưng vào tai Thẩm Thanh Thu, nghe thế nào cũng thấy có chút nghiến răng nghiến lợi nhè nhẹ.
Thẩm Thanh Thu vừa nghe giọng nói kia, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó lòng hoảng hốt như trăm con ngựa phi qua, một câu “Đù má” thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.
Họa vô đơn chí!
Giọng nói này, thế mà lại là Thu Hải Đường!
Lòng Thẩm Thanh Thu gào thét, điên cuồng gõ hệ thống: “Đù má sao lại thế này!!! Thu Hải Đường sao lại ở đây!! Không phải nàng ta 800 chương nữa mới lên sân khấu à! Lão tử phải đối phó với Bác Bì Khách đâu rảnh lải nhải với nàng ta hả! Hệ thống đại đại, hệ thống cự cự, thêm đất diễn không cho cơm hộp thì thông báo một tiếng không được à!!”
Hệ thống: Nhiệm vụ trong lúc vận hành, không nằm trong kịch bản. Chúc quý khách may mắn.
Thẩm Thanh Thu đóng khung thoại.
Biến biểu tình cứng đờ trên mặt thành tự nhiên, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, nhìn nữ tử mặc hoàng y đi ra khỏi đám người, đứng trước mặt y, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Thanh Thu. Hồi lâu, cười lạnh.
Thu Hải Đường nói: “Quả nhiên, ta không thể nhận nhầm.”
Thẩm Thanh Thu hơi cúi đầu, thấy bàn tay trắng nõn của nàng cầm thanh roi sắt bên hông, dùng sức tới mức nảy gân xanh lên.
Lạc Băng Hà từ khi Thu Hải Đường xuất hiện đến nay, vẫn luôn chú ý sắc mặt Thẩm Thanh Thu, lúc này thu ánh mắt lại, chắn trước người Thẩm Thanh Thu, giọng cứng rắn nói: “Sư tôn phải về cùng ta.”
Thu Hải Đường ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú mặt Thẩm Thanh Thu, ánh mắt lộ rõ hận ý.
Thẩm Thanh Thu đối diện với nàng ta, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.
Thu Hải Đường lên sân khấu trước, xuất hiện trong phó bản vốn nên là Bác Bì Khách, quả thật y không ngờ tới. Thẩm Thanh Thu bắt đầu cảm thấy, mình đúng là tự đại, cũng ẩn ẩn nhận ra, chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Nên mới nói kịch bản này toàn hố nè!!!
Cho dù có cầm kịch bản, cũng không chịu nổi cái kiểu sửa kịch bản thêm đất diễn lung tung này nha!
Dựa theo dự đoán của Thẩm Thanh Thu, kế tiếp, Thu Hải Đường nhìn thấy kẻ phụ lòng mình cũng là kẻ thù diệt gia, cũng giống như làm trò trước mặt mọi người ở Kim Lan Thành năm đó, chỉ vào mũi y thêm mắm thêm muối chuyện hàng gốc đã làm ra, vì thế khiến thanh danh y thành rác trước mặt mọi người, thân bại danh liệt. Cho dù không thể một đao đâm chết y, nhưng tát cho mấy cái vẫn còn nhẹ.
Xem ra hình tượng của y một đời này, lại khó tránh khỏi con đường một đi không thể về rồi.
Thẩm Thanh Thu lòng tiêu điều, cơ mà, cũng hoàn toàn không chút sợ hãi.
Lúc này cũng khác lúc bị mọi người chỉ trích ở Hoa Nguyệt Thành, dù sao y giờ cũng là phong chủ Thương Khung Sơn Phái, (tạm thời) hai bàn tay trắng trong sạch, đột nhiên một nữ nhân qua đường lao tới khóc lóc mắng chửi bắt y chịu trách nhiệm, ai tin chứ!
Ngoài dự đoán chính là, Thu Hải Đường thế mà không mất khống chế, cho dù hốc mắt ẩn ẩn đỏ lên, cũng khắc chế rất tốt.
Nàng nói: “Nếu ngươi ở đây không có gì để nói, rất tốt, giữa ta với ngươi, vốn dĩ dăm ba câu cũng không nói rõ. Ta còn rất nhiều lời muốn hỏi ngươi.”
Đây là có ý gì?
Là muốn đổi chỗ khác “nói chuyện rõ ràng”?
Nhìn ánh mắt Thẩm Thanh Thu cảnh giác theo bản năng, Thu Hải Đường cười lạnh ra tiếng, trong mắt khinh miệt, hạ giọng nghiến răng nói, “Nếu ngươi không để bụng về việc những chuyện xấu ngươi làm bị nói cho thiên hạ biết, thì cứ quay đầu đi đi. Ta cũng sớm không sợ chết rồi.”
Lạc Băng Hà vốn dĩ chắn trước người y, lúc này quay đầu lại nhìn y: “Sư tôn, rốt cuộc nàng ta là ai?”
Lòng Thẩm Thanh Thu phức tạp, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ẩn ẩn vặn vẹo của Thu Hải Đường, thở dài.
Kỳ thật với tu vi của Thu Hải Đường, cho dù không muốn sống, cũng không làm gì được y. Nhưng mà, nếu Thu Hải Đường ở đây không màng dùng cách gì để đối phó lại y, ví dụ như hãm hại vu oan này nọ, thì rất phiền.
Càng quan trọng hơn là, đời trước y cũng biết, chỉ số thông minh của Thu Hải Đường, còn không thấp đến mức chỉ dùng sức một người đối phó lại y.
Cho nên trước mắt y cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đi một bước tính một bước.
Ánh đèn trong lâu lay động uyển chuyển, tiếng nhạc ẩn ẩn từ tầng dưới lượn lờ bay lên, truyền tới lầu ba thanh lãnh, bị cánh cửa đóng chặt chặn lại bên ngoài.
Thu Hải Đường dẫn y tới, thế mà là nơi lúc nãy mấy nữ tử lúc nãy chỉ cho y.
Thẩm Thanh Thu hơi ngoài ý muốn, Thu Hải Đường thoạt nhìn rõ ràng muốn tính sổ với y, thế mà không ra nơi dân cư thưa thớt ngoài thành để xuống tay, ngược lại chọn phố xá sầm uất đông người, cũng không biết là do không nghĩ tới, hay là có mục đích khác.
Thẩm Thanh Thu ngồi xuống, duỗi tay thử rượu trên bàn, thế mà vẫn còn ấm.
Thu Hải Đường ngồi đối diện y, thu biểu tình y vào trong mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể yên tâm, rượu này không có độc. Ta muốn giết ngươi, cũng sẽ không dùng cách ngu xuẩn này.”
Ánh mắt nàng dời tới Lạc Băng Hà phía sau y, “Sao, trưởng bối muốn ôn chuyện, còn để oắt con nghe à?”
Sắc mặt Lạc Băng Hà cực kỳ khói coi, giọng lạnh lùng nói: “Ta đương nhiên muốn đi theo sư tôn ta.”
Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, nói: “Băng Hà, ngươi ra ngoài trước đi. Ta với vị… Cô nương này, có chút lời phải nói.”
Nói thật, không nói tới Thu Hải Đường rốt cuộc tính toán gì, nàng tiếp theo muốn lật lại chuyện cũ, Thẩm Thanh Thu thật sự không quá muốn để Lạc Băng Hà nghe thấy.
Tuy rằng y chỉ có thể thề với trời, những chuyện hàng gốc làm kia tuyệt đối không liên quan một nửa điểm tới mình, nhưng mà giờ, y chính là Thẩm Thanh Thu, trong mắt Thu Hải Đường lại là Thẩm Cửu.
Hoàn toàn không có cách rửa sạch!
Lạc Băng Hà không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: “Không.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Vi sư sẽ ra nhanh thôi.”
Lạc Băng Hà lắc đầu: “Đệ tử không yên tâm.” Dừng một chút, giọng hóa lạnh lẽo, “Nàng ta đối với sư tôn, hình như không được thân thiện cho lắm.”
Thẩm Thanh Thu cũng bất đắc dĩ: “Vậy được, Băng Hà ngươi đứng ngay ở cửa không cần đi xa, nếu xảy ra chuyện gì, dùng cách gõ bàn báo lại nhé.”
Thu Hải Đường lãnh đạm nhìn đôi thầy trò này, lộ ra một biểu tình châm chọc.
Lúc Lạc Băng Hà cực kỳ không tình nguyện ra khỏi phòng, nhàn nhạt liếc qua Thu Hải Đường một cái.
Cũng lạ, rõ ràng chỉ nhàn nhạt thoáng qua, Thu Hải Đường lại cảm thấy xung quanh lạnh lẽo khó hiểu.
Lạc Băng Hà vừa đi ra, không khí giữa hai người liền vi diệu hẳn.
Thẩm Thanh Thu áp dụng thái độ “Địch bất động ta bất động”, kiên quyết không mở miệng trước, cố hết sức làm biểu tình tự nhiên, ngắm nghía quạt xếp trong tay.
Quả nhiên, Thu Hải Đường nhìn chằm chằm y một hồi, rốt cuộc không nhịn được mở miệng, giọng hơi hơi phát run: “Ngươi không có gì muốn nói với ta?”
Đây là muốn y chủ động nhận tội?
Em gái ngươi thật sự nhận nhầm người rồi!
Y có thể nói gì? Là nói “Không sai những chuyện Thẩm mỗ đã làm không có chuyện gì phải hối hận” hay là “Tuy rằng ta giết cả nhà ngươi nhưng anh ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì”?
Hình như cho dù nói gì thì Thu Hải Đường cũng xiên chết y nhỉ?!
Hệ thống đâu lúc này có thể đưa ra lựa chọn hay không!!!
Thu Hải Đường nhìn y, hốc mắt hận tới đỏ lên, “Vì sao ngươi không nói gì?”
Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi là không có mặt mũi nói chuyện với ta, hay là căn bản không muốn thừa nhận chuyện dơ bẩn ngươi đã làm!”
Nàng vẫn còn đang kích động, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nói: “Mấy năm nay ngươi, sống thế nào?”
Thu Hải Đường rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó lẩm bẩm: “Ta sống thế nào? Thẩm Cửu, ngươi thế mà hỏi ta sống như thế nào?”
Nàng đột nhiên bật dậy, đi lại trong phòng, “Ngươi cho rằng một tiểu cô nương không rành thế sự, cửa nát nhà tan sau khi miễn cưỡng thoát chết, ngày tháng sau này có thể như thế nào?! Không có nơi ở cố định, nhận đủ khinh thường! Còn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa bị…”
Trong mắt Thu Hải Đường chứa nước, nghiến răng nghiến lợi lạnh lẽo nói: “… Tất cả chuyện này, đều do ngươi ban tặng. Mà giờ ngươi, lại rơi vào tay ta.”
Thẩm Thanh Thu nhắm mắt, thầm nghĩ, thật phiền phức.
Thu Hải Đường ngồi xuống, nhìn chằm chằm mặt y, ánh mắt có một tia vụt qua: “Ngần ấy năm trong lòng ngươi, có chút áy náy nào không?”
Không biết.
Y thật sự không biết!!!!
Thẩm Thanh Thu nói: “Ta cũng muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Thu Hải Đường ghé mắt: “Gì?”
Thẩm Thanh Thu hỏi: “Ngươi với Huyễn Hoa Cung, bắt đầu lui tới từ khi nào?”
Thu Hải Đường sửng sốt vài giây, lạnh lùng nói: “Huyễn Hoa Cung cái gì?! Ta không biết!”
Thẩm Thanh Thu hơi trầm ngâm, cảm thấy vẫn cần thân thiện nhắc nhở nàng, “Lão cung chủ Huyễn Hoa Cung, ta cảm thấy ngươi vẫn lui đến ít thôi.”
Thu Hải Đường nói: “Ta cũng không quen cái gì mà cung chủ Huyễn Hoa Cung.”
Thẩm Thanh Thu nói: “… Thế thì tốt. Có điều các đệ tử Huyễn Hoa Cung đều tìm ngươi, có vẻ rất sốt ruột. Cứ vậy mà không cáo từ, không hay lắm đâu?”
Sắc mặt Thu Hải Đường hoàn toàn thay đổi, “Liên quan gì tới ngươi… Ngươi… Ngươi muốn nói gì?”
Mới đầu y còn đoán đồng bạn lạc đường trong miệng Công Nghi Tiêu là đệ tử ham chơi không hiểu chuyện, mà Thu Hải Đường vừa xuất hiện, y lập tức xác định Công Nghi Tiêu muốn nói lại thôi, đến tột cùng là ai.
Thu Hải Đường thông đồng với Huyễn Hoa Cung, từ đời trước đã thấy. Hơn nữa phỏng đoán cũng biết, Thu Hải Đường tuyệt đối không phải chỉ lợi dụng nhau với lão cung chủ từ phó bản Thánh Lăng.
Nói đùa chứ, Kim Lan Thành khi y bị đổ oan thêm tội, trùng hợp gặp gỡ lão kẻ thù, nhảy ra một đống nợ cũ năm xưa, quỷ mới tin có chuyện như vậy!
Rõ ràng là lão cung chủ muốn hãm hại y, cố ý thêm chuyện!
Hơn nữa lúc nãy Thẩm Thanh Thu chú ý tới, roi sắt bên hông Thu Hải Đường hình như là binh khí do Huyễn Hoa Cung chế tạo. Tuy rằng phẩm chất kém xa cái mà tiểu cung chủ dùng năm đó, nhưng mà Thẩm Thanh Thu liếc mắt vẫn nhận ra ngay.
Có lẽ vì y thiếu chút nữa bị thứ như vậy đánh, nên phá lệ nhạy bén?
Thu Hải Đường không thể tin nổi lẩm bẩm, “… Ngươi điều tra ta?”
Thẩm Thanh Thu không tỏ ý kiến: “Nếu ngươi đã an phận với phái mới, hình như còn là Đường chủ nhỉ? Vì sao phải tìm tới Huyễn Hoa Cung?”
Thu Hải Đường như bằng mọi giá, cười lạnh nói, “Tạp môn tiểu phái, sao bằng Huyễn Hoa Cung thế lực quảng đại, nếu ta không lui tới Huyễn Hoa Cung, sợ là giờ cũng chưa tra ra tin tức của tên xấu xa nhà ngươi, sao báo thù rửa hận được!”
Thẩm Thanh Thu nói: “Vậy sao ngươi không dứt khoát rời khỏi môn phái kia đi, trở thành môn nhân Huyễn Hoa Cung, chẳng phải tiện hơn à? Hừ, thứ ta nói thẳng, cung chủ Huyễn Hoa Cung, đâu giống chịu giúp người vô điều kiện.”
Y vẫn luôn cho rằng, năm đó sở dĩ hai người họ thông đồng, là vì lão cung chủ không quen nhìn Lạc Băng Hà chỉ nhận mình làm thầy, đã muốn giết y từ lâu, đúng lúc gặp Thu Hải Đường chung kẻ địch hận không thể thiên đao vạn quả y.
Nhưng đời này lão cung chủ còn chưa gặp Lạc Băng Hà, hoàn toàn là người qua đường với mình, vẫn chịu ra tay giúp Thu Hải Đường, chẳng lẽ… Thật sự bị huyết hải thâm thù làm cảm động rồi?
Hình như không có khả năng.
Thu Hải Đường kia làm gì, mới được lão cung chủ Huyễn Hoa Cung giúp đỡ?
Thu Hải Đường nhìn mặt y, quát: “Ngươi nghĩ gì đó?”
Thu Hải Đường giận run người, cắn răng quát lớn: “Giờ ta thế nào, cũng không liên quan tới ngươi! Thẩm Cửu! Ta chỉ hỏi ngươi, năm đó nhà ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi sao lại vong ân phụ nghĩa! Giết cả nhà ta!”
Quả nhiên vẫn phải đối mặt với vấn đề này!!
Thẩm Thanh Thu nhìn khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng vặn vẹo, trong lòng đồng tình.
Kỳ thật y có rất nhiều lời muốn mở miệng nhắc nhở, rốt cuộc đời trước hiểu được chân tướng, thiệt tình cảnh thấy vị này quả là pháo hôi khổ chủ, một đời này, cũng không hy vọng nàng lại đi lên con đường không thể quay đầu.
Y còn chưa biết mở miệng nói thế nào, Thu Hải Đường đã không thể nhịn được nữa, đột nhiên cầm bầu rượu trên bàn, hung hăng hất về phía Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu không hề đề phòng, bị hất thẳng lên mặt. Mùi hương ngọt nị quá mức lan tràn trong phòng.
Thẩm Thanh Thu sửng sốt nửa giây, lòng bùng nổ.
Đù! Má! Y! Bị! Nữ! Nhân! Hất! Rượu!
Quả thực còn xấu hổ hơn bị vả mặt a a a!!!
Y còn cho rằng Thu Hải Đường chưa tính toán gì, đảo mắt bị hất một thân, cần vả mặt nhanh vậy không!
Thu Hải Đường lạnh lùng trừng mắt, lòng Thẩm Thanh Thu khó chịu, nhưng rất nhanh, y không có rảnh để lo chuyện này nữa.
Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, mọi thứ mơ hồ không rõ.
Thu Hải Đường lạnh lùng nói: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn đợi ngày hôm nay.”
Thẩm Thanh Thu thật sự muốn quỳ.
Hóa ra trong rượu vẫn là có độc!
Trước khi mất đi ý thức, Thẩm Thanh Thu nhìn thoáng về phía cửa.
Lửa giận của nữ nhân đáng sợ nhất, ngàn vạn đừng liên lụy tới Lạc Băng Hà!
Thẩm Thanh Thu cảm thấy, cảm giác mê choáng này, có chút quen thuộc.
Quả nhiên, lúc y mở mắt lại lần nữa, mới vừa giật đầu ngón tay, đã nghe tiếng cười khặc khặc quái dị.
Thẩm Thanh Thu vì mình thắp một ngọn nến.
Tiếng cười tiêu chuẩn của phản diện bậc thấp này, ngoại trừ Bác Bì Khách, còn có thể là ai!
Gương mặt che lụa đen gần trong gang tấc, Thẩm Thanh Thu chuyển tròng mắt, Thu Hải Đường ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn y.
Lạc Băng Hà bị trói một bên, trên mặt còn mấy vết bầm, ánh mắt nhìn y đầy lo lắng.
Thẩm Thanh Thu thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn liên lụy tới trẻ nhỏ rồi. Y quăng ánh mắt “Yên tâm” cho Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Thanh Thu thu ánh mắt lại, vô tình lướt qua mình, tức khắc giật mình, vô cùng tỉnh táo.
… Tỉnh lại chỉ lo tìm Lạc Băng Hà, thế mà không nhận ra tình trạng của mình ngay.
Chào ngươi nhé Khốn Tiên Tác!
Gặp nhau nữa rồi Khốn Tiên Tác!