1. Lư Mộng Mộng
Sáng sớm, Lư Mộng Mộng bị tiếng động sát vách đánh thức.
Cô nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi, Lư Mộng Mộng dứt khoát đứng lên. Mạch suy nghĩ lúc sáng sớm rất rõ ràng, dễ dàng ghi nhớ, cô rửa mặt xong thì đi đến trước bàn đọc sách ôn tập.
Hôm nay là cuối tuần nhưng cuối tuần không có nghĩa là có thể nghỉ ngơi, một lát nữa Lư Mộng Mộng còn phải đến lớp nghe giảng bài nhưng giờ còn quá sớm, phòng học vẫn chưa mở cửa nên cô định nửa tiếng nữa mới cầm sách đi ra ngoài.
Đôi tinh nhân sát vách có lẽ đã làm hòa rồi nên im lặng không cãi nhau nữa, hẳn là nhà gái rất yêu nhà trai, chứ không tại sao mới sáng sớm đã nghe tiếng chặt xương nấu canh chứ?
Mấy tên chặt thịt ở trại nuôi heo thường làm việc tầm hai ba giờ lúc rạng sáng, đi chợ càng sớm càng mua được thịt tươi xương ngọt. Hồi đó lúc về nhà ăn tết, mẹ thường thức lúc rạng sáng xách giỏ đi chợ, để mua từmg khúc xương heo thật lớn để nấu canh…
Lư Mộng Mộng thấy mình thất thần, cô vội sực tỉnh tranh thủ thời gian tiếp tục ôn tập.
Cách vách, tiếng chặt xương cốp cốp vang lên đều đặn, hôm nay chắc chắn bọn họ định nấu canh xương hầm nhưng không biết nấu với nguyên liệu gì nhỉ? Canh hoa xương rồng hầm xương? Nấm hương hầm xương? Hay là nấu với khoai mỡ và hạt bo bo?
*Canh hoa xương rồng hầm xương
//
*Nấm hương hầm xương
*Xương hầm khoai mỡ với hạt bo bo
Lư Mộng Mộng thở dài, cô cẩn thận tính toán mình rời nhà lâu như vậy rồi, chờ thi xong sẽ lập tức trở về thăm cha mẹ, uống canh trong nhà.
Suy nghĩ như có như không một hồi, bất thình lình tiếng chuông cài sẵn vang lên.
Bảy giờ.
Theo tiếng đồng hồ ngừng reo, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, tiếng động sát vách cũng ngừng.
Sắp xếp xong vật dụng cần thiết, Lư Mộng Mộng đi ra ngoài.
Cửa sát vách bỗng lạch cạch một tiếng mở ra, một người phụ nữ tóc xoăn gợn sóng cầm túi rác đi ra ngoài.
“Này, buổi sáng tốt lành.” Lư Mộng Mộng có gặp qua vài lần, cô gái này có mái tóc xoăn như búp bê, khuôn mặt trắng nõn phúng phính đáng yêu, tính tình điềm đạm nho nhã, đối xử với mọi người rất lễ phép.
Tóc gợn sóng mơ màng, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, cô khóa cửa rồi nhẹ nhàng lướt qua Lư Mộng Mộng rồi đi xuống lầu.
Tia nắng buổi sáng mông lung mờ ảo, đèn trong hành lang không sáng, mờ mờ ảo ảo, tóc gợn sóng xách một cái túi nhựa màu đen thật lớn đi phía trước, từ xa nhìn lại bỗng có ảo giác cô đang cầm một cái đầu người…
2. Lăng Tiêu
Lăng Tiêu xoay người sờ soạng thấy bên cạnh trống không, hắn đột nhiên giật mình thức dậy.
Âu Dương Huy đâu?
Lăng Tiêu sờ sờ nệm, vị trí Âu Dương Huy nằm ngủ lạnh lẽo, đã sớm không còn nhiệt độ.
Ngắm nhìn bốn phía, hành lý đã không còn ở đây. Vì là giữa trưa nên ánh nắng tràn ngập căn phòng, căn phòng nhỏ trống rỗng yên tĩnh đến mức tưởng như không còn sức sống, ngọn nến bị đốt một nửa nghiêm qua một bên như sắp đổ nhưng bị sáp cố định nên không ngã được.
Quả nhiên cậu ta vẫn rời đi.
Cũng đúng, vốn cậu ta là người ngoài, không cần phải ở lại đây.
Lăng Tiêu chợt muốn cười, quả nhiên kết cục cuối cùng vẫn là một mình đối mặt với đám du hồn không có ý tốt kia, trốn không thoát, không sống được.
Đã vậy, còn không bằng tiếp tục ngủ.
Tựa như mấy ngày trước, ngủ một hồi không hiểu sao bị Hắc vô thường đón đi?
Thôi cũng được, dễ dàng, vui vẻ ăn mừng.
Tựa như mối liên hệ kiên cố cuối cùng cũng đứt gãy, ngọn nến trên mặt bàn không trụ được nữa, bộp một tiếng rớt xuống đất.
Lăng Tiêu cảm thấy rất mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền.
Tới đi, ông đây không sợ các người đâu!
Như ước nguyện của hắn, cửa thật sự có tiếng động
Lăng Tiêu rú lên quái dị, hắn cuộn chặt tấm thảm quanh mình rồi chui tọt vào góc tường, bản năng muốn sống khiến cho hắn chộp lấy gối đầu. Mặc kệ gối đầu cũng được, đập mấy chục lần hắn không tin mình không đập chết nó!
Cửa mở, Âu Dương Huy xách một túi bánh bao bước vào, y vừa ngẩng đầu thì bi một cái gối đầu vừa lúc bay tới…
Bánh bao nóng hổi đặt lên bàn, Âu Dương Huy không nói một lời ngồi trên mép giường, hành lý được sắp xếp gọn gàng đang để ở một góc hẻo lánh, mắt Lăng Tiêu kèm nhèm hoàn toàn không nhìn thấy.
Lăng Tiêu tự biết mình đuối lý, vẻ mặt đau khổ lấy lòng nói: “Chân cậu còn đau không? Tôi thoa thuốc cho nhé?”
Âu Dương Huy quay mặt chỗ khác, phụng phịu.
Lăng Tiêu mặt dày móc bánh bao ra cắn, dưới lầu có tiệm bánh bao, đại sư kéo lê cơ thể trọng thương (Thật ra chỉ có đầu gối bị thương mà thôi) trèo non lội suối đi mua bữa sáng, Lăng Tiêu gần như có thể não bổ ra cảnh đại sư vịn cầu thang bước từng bước một, thật tuyệt hảo cỡ nào, khiến lòng người vô cùng cảm động!
“Bánh bao của đại sư mua là ngon nhất!”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, cũng có thể nói là ba hoa chích choè, miễn trong lòng người nghe dễ chịu, chỉ cần có da mặt dày thì tùy bạn nói thế nào cũng được.
*Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên/千穿万穿, 马屁不穿: Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được. Có thể hiểu là “vuốt mông ngựa”: khen, nịnh bợ luôn hữu dụng
Nhìn sắc mặt đại sư hơi dịu đi Lăng Tiêu liền biết đối phương đã hết giận, vi để biểu đạt sự cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng đối với đại sư từ cảm tạ, chỉ dựa vào nói mà không làm thì không được thế nên Lăng Tiêu lập tức ra tay hành động, găm bánh bao hết cái này đến cái khác: “Đại sư, tôi sai rồi, mới sáng sớm cậu đã xuống dưới mua bữa sáng, vất vả cho đại sư quá!”
Cuối cùng sắc mặt của Âu Dương Huy cũng khôi phục lại vẻ nho nhã ngày xưa nhưng cơn tức vẫn còn bị nén trong lòng, tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho tên khốn kiếp này được vì thế Âu Dương Huy quyết định ban thưởng cho Lăng Tiêu một cơ hội lấy công chuộc tội. Thế là Âu Dương Huy quay đầu định sai Lăng Tiêu đưa cho mình mấy cái bánh bao, nhưng khi ánh mắt rơi xuống cái túi trống rỗng trên chiếc bàn nhỏ, những lời ban thưởng mà đại sư chuẩn bị đều nuốt ngược trở về…
Lăng Tiêu vừa sâu sắc cảm nhận được hậu quả của việc đập mặt vào mông ngựa vừa khéo léo đóng vai quải trượng, Âu Dương Huy thì vịn quải trượng, mặt đen xì không nói một lời.
Lúc đầu y mua phần ăn cho hai người kết quả đều bị Lăng Tiêu gặm sạch, Âu Dương Huy cảm thấy mình thành chân chạy vặt nhưng chân đang bị thương đi một chuyến cuối cùng lại tay không trở về.
Ở ngoại ô thành phố có không ít nhà hàng, tất nhiên đại sư không thèm đi ăn ở mấy quán tư nhân, dầu dỏm ăn vào không tốt cho sức khỏe. Bỗng trong đầu Lăng Tiêu lóe lên ba chữ lớn Tiên Tung Lâm, nhà hàng có giá nhức cả trứng này mọc lên như nấm trong thành phố, không chỉ gần công ty mà ngay cả các vùng ngoại ô xung quanh thành phố cũng có, mỗi lần nhìn thấy giá niêm yết trên menu là kiểu gì trái tim nhỏ của Lăng Tiêu cũng nhảy nhót tưng tưng bum ba là bum.
Ngay lúc Lăng Tiêu đang liều mạng truy hỏi làm cách nào để vòng qua ba chữ “Tiên Tung Lâm” để tìm một nhà hàng sạch sẽ tiện nghi khác để dẫn đại sư vào thì đại sư tâm đầu ý hợp bắt đầu nghĩ đến mấy món ăn đắt tiền trong Tiên Tung Lâm.
Mặc kệ, phải dụ đại sư đi trước đã!
Có tiếng bước chân vang lên, Lăng Tiêu ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp mộy cô gái tóc xoăn gợn sóng.
Lăng Tiêu biến thân từ quải trượng thành một người đàn ông trong nháy mắt, tỏ vẻ đẹp trai nhe răng cười một tiếng, cả người tỏa sáng lấp lánh lên tiếng chào hỏi cô.
Dường như cô vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, như nhìn không thấy mà vượt qua bọn họ đi xuống lâu.
Âu Dương Huy liếc nhìn túi rác trong tay cô, một cái túi nhựa đen như mực được buộc cực kỳ chặt, từ xa nhìn lại giống như đang cầm một cái đầu người.
Lăng Tiêu hơi mất mát, theo khoảng cách dần kéo ra hắn lại thành thật biến trở về thành quải trượng, Âu Dương Huy không nhịn được cười ra tiếng. Lúc y đang muốn trào phúng vài câu thì chợt trong khóe mắt nhìn thấy một người đàn ông đeo kính đang đứng trên bậc thang. Âu Dương Huy giật mình vội quay đầu nhìn lại nhưng bậc thang lại trống không, không có bất cứ thứ gì cả…
3. Ngu Thanh
Dưới lầu của một tòa nhà khác ở ngoại ô thành phố đầy ắp người, đội cảnh sát hình sự đang sơ tán bọn họ. Trên bậc thang, có mấy người cố sức kéo một cái túi đi ra.
“Mẹ ơi, cái túi kia chứa gì thế ạ?” Một đứa bé tò mò hỏi, cái túi thật lớn như thể chứa được một người, thậm chí có mấy chú chia ra hai bên xách lên, quả thật trông rất giống.
“Suỵt, con đừng nhìn.” Người mẹ gấp gáp dắt đứa bé đi.
Một tràn tiếng ồn ào truyền đến trong cầu thang.
“Không phải tôi! Không phải tôi!” Một người đàn ông để trần hai tay cầm dao phay không buông, tiếng còng tay leng keng leng keng vang lên, Lương Liêm lao tới chặt cổ tay người đàn ông, gã bị ăn đau buộc phải buông con dao ra đập cái keng xuống đất.
Đám cảnh sát áp giải người đàn ông lên xe.
“Không phải tôi! Không phải tôi! Tôi bị oan! Tôi không biết gì cả!” Người đàn ông vô cùng kích động cố sức giãy dụa, cảnh sát hình sự đứng hai bên giữ chặt gã. Người đàn ông thấy mình không có cơ hội chạy trốn, cuối cùng lại khóc òa lên.
Giám định khoác áo blouse trắng cẩn thận từng li từng tí cất dao phay vào túi vật chứng, Lương Liêm sắp xếp xong vị trí cho những cảnh sát còn lại rồi mới đi tới bên cạnh Ngu Thanh: “Đội trưởng, anh muốn lên xem một chút không? Khung cảnh trong căn nhà kia, chậc chậc…”
Ngu Thanh nhíu mày, kinh nghiệm phá án nhiều năm đã sớm giúp anh ta mô phỏng lại hiện trường phát hiện vụ án. Nhưng sau khi đi lên lầu, anh ta mới biết mình đúng là quá ngây thơ rồi.
Đây là một phòng cho thuê có hai phòng ngủ một phòng khách, ngay phòng chính ngổn ngang lộn xộn, máu dính đầy tường đầy đất, ghế sô pha bị chém phá thành từng mảnh nhỏ. Ngu Thanh liếc nhìn bốn phía, rất nhanh đã đoán ra: “Người chết không ngừng chạy trốn.”
Lương Liêm gật đầu lấy sổ tay ra: “Người chết họ Vương, là vợ của người đàn ông kia, nguyên nhân chết vì bị dao chém, cả người bị chém hơn bao mươi nhát dao, vết thương trí mạng ở ngay cổ.”
Trước khi bị thương đã từng liều mạng giãy dụa, thậm chí còn cố gắng chạy trốn, cuối cùng lúc chạy tới cạnh cửa nhưng không kịp mở cửa đã bị dao chém.
Rốt cuộc phải hận như thế nào mới có thể truy giết không tha?
Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi đi ra từ trong phòng, lắc đầu: “Bà cụ không chịu đi, yêu cầu muốn gặp đội trưởng.”
Màn cửa trong phòng bị lôi kéo, dưới cảnh sắc mờ tối, một bà cụ đang ngồi trên mép giường.
Bà cụ họ Lưu, là mẹ của cô Vương.
Cô Vương mang thai lần thứ hai, người mẹ vì muốn chăm sóc cuộc sống ăn uống hằng ngày của con gái nên mới đặc biệt từ nông thôn chạy tới đây.
Lúc ấy trong phòng khách cực kỳ hỗn loạn, bà Lưu ôm cháu gái nhỏ chạy vào phòng khóa trái cửa, nhờ trốn vào trong phòng mới tránh được một kiếp.
Cháu gái nhỏ được cảnh sát hình sự dỗ dành ôm đi nhưng bà cụ lại cố chấp muốn ở lại gặp đội trưởng của đội cảnh sát.
Ngu Thanh đi vào phòng, bà Lưu ấm ức cuống họng: “Cậu là đội trưởng?”
Mặc dù bà Lưu đã già nhưng vẫn còn rất minh mẫn, đầu óc cũng không hồ đồ, xem ra có thể thu thập một chút manh mối phá án từ tay bà Lưu.
Ngu Thanh ngồi xuống bên cạnh bà Lưu, bà Lưu vịn lấy anh ta, vội la lên: “Cậu nhất định phải phân xử cho bà già này!”
Ngu Thanh gật đầu, trong nhà có tội phạm giết người, chắc chắn bà cụ này rất khó chịu.
Bà Lưu thật sự rất già, tóc trắng xoá, khuôn mặt dúm dó dính đầy nước mắt. Ngu Thanh cảm thấy có lẽ trước tiên mình nên lắng nghe để bà cụ trút giận cảm xúc một chút, chờ bà bình tĩnh lại rồi thì nhờ nữ đồng nghiệp đến tra hỏi.
Bà Lưu, xin bà cứ yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho con gái bà, sẽ không để cô ấy chết không rõ ràng!
“Cậu ta vô tội!”
Câu nói của bà cụ không giống như trong tưởng tượng, Ngu Thanh chợt ngẩn người không kịp phản ứng.
Lương Liêm và cảnh sát hình sự phụ trách ghi chép nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ vẻ khó tin.
“Tình cảm của hai đứa nó tốt lắm, trước nay chưa từng cãi nhau! Chắc chắn nó bị ác quỷ nhập vào người!” Bà Lưu nắm tay Ngu Thanh khàn giọng, “Đội trưởng, cậu nói cậu sẽ phân xử cho bà già này, vậy xin cậu hãy tha cho nó đi! Con gái không có mẹ, không thể để nó mất cả cha!”
“Bác gái… Bác bình tĩnh một chút…”
“Nó vô tội! Nó bị ác quỷ nhập vào người!” Bà Lưu chỉ vào mắt mình, “Tôi thấy rất rõ ràng! Tôi là người đã bước một nửa chân vào quan tài rồi! Tôi không lừa cậu, mấy ngày nay có một cái bóng nằm sấp trên người nó! Vừa nhìn tôi đã biết chắc chắn có chuyện không lành sắp xảy ra!” Nước mắt lại rơi xuống, bà Lưu không nhịn được nữa khóc rống lên, vừa khóc vừa đấm đùi.
“Cháu tôi, sao con khổ thế này!”
“Bị ác quỷ nhập vào người! Xin cậu làm ơn cứu nó! Cháu tôi không thể không có cha!”
…
…
Ngu Thanh mệt mỏi bước ra từ căn phòng nhỏ.
Lương Liêm xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc vẫn còn ong ong tiếng vang vọng tiếng gào thảm thiết của bà cụ.
Hiện trường vụ án đã được xử lý xong đồng thời nhớ kỹ để mấy ngày nữa phải đứng trả lời phỏng vấn trước các buổi họp báo. Hiệu xuất phá án của Ngu Thanh rất cao, lập công liên tiếp, trong cục cũng yên tâm khi để anh ta phá án, vì thế các vụ án hình sự gần đây đều giao cho anh ta toàn quyền xử lý.
Nhưng mà nhìn vụ án lần này có vẻ không dễ như vậy.
Trong Tiên Tung Lâm, Ngu Thanh cầm menu nhưng một chữ cũng không đọc.
Lương Liêm đoạt lấy menu, nhanh nhẹn đọc vài món sau đó sai phục vụ: “Lấy thêm hai chai bia lạnh.”
Ngu Thanh ngăn nhân viên phục vụ: “Không được uống bia, lấy hai chai Coca lạnh là được.”
Trong phiên trực không nên uống bia rượu, chất cồn sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Điểm đáng ngờ trong vụ án quá nhiều, Ngu Thanh cần tỉnh táo để suy nghĩ thật kỹ.
Lương Liêm thở dài: “Đội trưởng, anh cũng nên thả lỏng một chút đi.”
Ngu Thanh cũng thở dài: “Đội phó Lương, chờ phá xong vụ án thì thả lỏng cũng không muộn.”
Điện thoại cũng tham gia thảo luận mà vang lên, Ngu Thanh tiếp điện thoại, vừa nghe xong vài câu lập tức biến sắc, đứng lên muốn đi.
Lương Liêm gấp gáp kéo anh ta lại: “Có chuyện gì thế?”
“Có biến.” Ngu Thanh cũng không quay đầu lại đã lập tức chạy ra ngoài.
Lương Liêm xoay tay một cái, nhẹ nhàng đẩy Ngu Thanh ngồi xuống ghế sô pha.
“Lương Liêm!” Ngu Thanh nổi giận.
Lương Liêm tùy tiện ngồi xuống, chặn đứng đường đi ra của Ngu Thanh.
“Ở lại ăn cơm đi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Lương Liêm thì thầm, “Sáng nay cậu vẫn chưa ăn, nếu không ăn cơm trưa nữa cậu nhắm cậu có thể tiếp tục chống đỡ được không?”
Ngu Thanh đang muốn tức giận nhưng nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
Dồi trường áp chảo, thịt kho tàu, canh cà chua đậu hũ, rau xanh xào… Lương Liêm múc một muôi canh đổ vào trong chén của Ngu Thanh, màu đo đỏ trong canh lẫn với từng khối vuông mềm mềm màu trắng, mùi thơm ngát xông thẳng vào mũi.
*Dồi trường áp chảo
“Có nhiều dinh dưỡng, cậu nên ăn nhiều một chút.” Lương Liêm rất không an tâm về vị đội trưởng nhà mình, anh ta không chú ý chuyện ăn uống, loay hoay làm nhiệm vụ không ăn suốt một ngày mà vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, cho dù ra ngoài phá án cũng chi ăn tạm mì xào hay bánh nướng ven đường, có trời mới biết có phải mấy thứ kia dùng dầu bẩn để chiên hay không. Quả thật, Ngu Thanh là người không muốn lãng phí thời gian vào chuyện ăn uống.
Giữa trưa Ngu Thanh định mua mấy cái bánh bao lót bụng nhưng bị Lương Liêm quấn chặt kéo đến Tiên Tung Lâm.
Mặt Ngu Thanh tối sầm, húp từng ngụm canh.
“Đừng vội, không tốn thời gian đâu.” Lương Liêm tò mò, “Mà án gì thế?”
“Báo cáo qua điện thoại, phát hiện vật khả nghi ngoài bãi rác.” Ngu Thanh trả lời hời hợt.
Bãi rác?
Trong nháy mắt, trong đầu Lương Liêm lập tức hiện ra hình ảnh bãi rác nằm gần một toà nhà cho thuê ở ngoại ô thành phố. Đó là nơi tập trung rác rưỡi nhiều nhất ở ngoại thành, một đống thứ xếp thành một ngọn núi nhot, canh cặn cơm thừa xen lẫn các loại giấy lộn túi nhựa vứt khắp nơi, mặt đất ẩm ướt trơn bóng, không khí xung quanh cũng thối tới mức không hít thở được. Sáng nay lúc lái xe cánh sát đi ngang, Lương Liêm bị gió thối hun một trận, xém chút tắt thở.
“Là bãi rác đó.” Ngu Thanh lườm Lương Liêm, “Tôi đi đây, tạm biệt.”
“Muốn đi thì cùng đi.” Lương Liêm cố gắng nhai hết thịt heo trong miệng, hắn có dự cảm chuyến đi đến bãi rác này khiến hắn không ăn ngon tối nay, vì thế Lương Liêm mới nít đầy bụng hưởng thụ trước một phen.
4. Lăng Tiêu
Bên kia, hai vị cảnh sát hình sự đang tích cực làm việc. Bên này, Lăng Tiêu đang say sưa nghiên cứu menu.
Âu Dương Huy nghiên cứu menu: “Món tên Kim Ngọc Mãn Đường này là gì? Có cay không?”
“Ngài thật tinh mắt.” Nhân viên phục vụ cười nhẹ, “Đây là món ăn ngon nhất ở nhà hàng chúng tôi, lợn sữa nhỏ được quay với hạt điều kèm sốt tương chua ngọt, món này không cay, nếu ngài muốn thêm cay cũng được.”
“Không cay, một phần Kim Ngọc Mãn Đường.” Y nâng mắt lên liếc nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tiếp tục say sưa nhìn menu nhưng một giọt mồ hôi trên trán đã nhanh chóng bán đứng chủ nhân.
“Món tên Vượt Long Môn này là gì?”
“Đây là tôm hùm biển, vừa đúng lúc hôm nay nhập hàng, rất tươi đó!”
“Được, tôi lấy một phần, vậy còn món này?”
“Ánh mắt của ngài thật tốt, đây là món súp bí truyền của quán chúng tôi, được nấy từ nhân sâm hoang dã ở núi Trường Bạch, giúp bổ…”
Âu Dương Huy tràn đầy phấn khởi gọi thêm mấy món nữa như sấm nổ bên tay rồi mới quan tâm hỏi Lăng Tiêu: “Cậu muốn ăn gì?”
Mẹ nhà cậu, hai người có thể ăn hết đống đồ ăn này à?! Rõ ràng chỉ cần một dĩa thịt bò xào là được, tại sao nhất định phải gọi gì mà Kim Ngọc Mãn Đường với Vượt Long Môn! Thậm chí còn cả nhân sâm hái trên núi Trường Bạch gì đó! Hừ! Yếu mà thích ra gió! Xem ông đây gọi đồ ăn này!
Lăng Tiêu mặt đen hỏi: “Có bánh bao không?”
“Một dĩa bánh bao gồm mười hai cái.”
“Thế tại sao không viết trong menu?” Hắn cẩn thận tìm giá.
Nhân viên phục vụ tận tifnh giúp hắn lật menu, chỉ vào một góc nhỏ xíu không ai chú ý.
Một mâm bánh bao nho nhỏ, bốn mươi đồng.
Lăng Tiêu cắn răng: “Nửa dĩa sáu cái!”
Nhân viên phục vụ rời đi, Lăng Tiêu tiếp tục quay mặt chỗ khác nhìn hai cảnh sát hình sự bên ngoài cửa sổ.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Âu Dương Huy thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang.
“Ngắm phong cảnh.” Nhìn thực đơn trên bàn, Lăng Tiêu nghĩ tới một đống món ăn như sấm gọi bên tai, trái tim nhỏ lại bắt đầu nhảy nhót bum ba là bum trong ngực. Vì không để nó phá thủng ngực nhảy ra, Lăng Tiêu sáng suốt lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
“Hả? Phong cảnh?” Âu Dương Huy buồn cười, cửa sổ sát đất khiến thế giới bên ngoài trông như bị thu vào một cái màn hình TV nho nhỏ, có điều đây chỉ là một con phố nhỏ chật hẹp, người lui tới bên ngoài đều là người sống ở ngoại thành, có gì đẹp mà ngắm?
Ánh mắt rơi xuống trên màn hình nhỏ, dường như trong dòng người có hai bóng hình một đen một trắng vừa thoáng qua…
5. Lương Liêm
Từ sau khi Lương Liêm nhìn thấy cái túi, hắn hoàn toàn hối hận với dự tính trước đó của mình.
Mấy người nhặt rác vừa báo cảnh sát đứng xa xa, lúc Ngu Thanh nhìn thấy đồ trong túi cũng cũng thiếu chút nữa ói ra.
Một khắc này, anh ta nhớ tới canh cà chua đậu hũ vừa uống xong, một bàn thịt kho tàu với dồi trường. Thoáng chốc, trong dạ dày nhộn nhạo như dời sông lấp biển, như thế thề đời này tuyệt đối không bao giờ đến Tiên Tung Lâm nữa.
“Chúng tôi… Chúng tôi nhìn thấy cái túi nhễu máu nên mới tò mò mở ta, không ngờ bên trong là…”
“Chúng tôi không biết gì hết! Chúng tôi không có làm chuyện này!”
“Đúng đúng, chúng tôi vừa phát hiện đã báo cảnh sát rồi!”
Mấy người nhặt rác cố gắng rũ sạch quan hệ.
Ngu Thanh bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi điện thoại, không bao lâu sau một toán cảnh sát hình sự vội vàng chạy đến.
Người giám định đâu?”
“Đang trên đường đến.”
Ngu Thanh gật đầu, nhanh nhẹn phân công xong nhiệm vụ, phong tỏa bãi rác, mấy người nhặt rác bị mang đi tra hỏi.
Lương Liêm bày vẻ mặt đau khổ, dẫn người phụ trách bãi rác tới, chỉ chỉ cái túi.
Cái túi bị đậy một nửa, người phụ trách nhìn thấy cái túi nhưng không biết bên trong đựng cái gì.
Bãi rác luôn có người móc rác xuyên suốt hai mươi bốn giờ, mà những túi như thế này thường sẽ gây sự chú ý.
“Hình như là từ xe kéo của ông Lâm.” Túi nhựa đen thật dày, người phụ trách khá ấn tượng với nó.
Đếm một lượt, có tất cả năm túi.
Đang lúc buồn bực thì một loạt tiếng keng két keng két vang lên, lão Lâm lau mồ hôi đẩy một xe toàn rác đi đến.
Trong xe rác có thêm ba túi nhựa màu đen bị buột chặt…
Tóc quăn gợn sóng vừa quan sát vừa ném túi rác vào thùng rác sau đó mơ màng trở về.
Ngay góc rẽ có vài tên cảnh sát hình sự lén lút chạy ra, người giám định cầm túi rác nhìn một lúc rồi gật đầu đưa cho đội trưởng Ngu.
Ngu Thanh liếc mắt ra hiệu cho Lương Liêm, chuẩn bị đi theo sau.
“Đội trưởng, sao anh không dẫn chúng tôi theo với?” Mấy tên cảnh sát hình sự trẻ tuổi lo lắng, rõ ràng vụ án này cực kỳ lớn! Rốt cuộc thủ phạm phải hận nạn nhân thế nào mới biến người còn sống sờ sờ thành cái dạng này?
Ngu Thanh lắc đầu, ra hiệu bọn họ dừng lại.
Dựa vào tuyến đường của lão Lâm rồi lén lúc theo dõi suốt một đoạn đường, cuối cùng bọn họ bắt gặp người vứt rác.
Không ngờ chủ nhân túi rác là một cô gái tóc gợn sóng có gương mặt phúng phính như trẻ con.
Liên tục vứt rác ở cùng một nơi, hơn nữa còn ném liên tiếp bảy tám túi, tên hung thủ này cũng không thông minh lắm nhỉ? Nhưng có điều, trông cô gái gầy gò yếu ớt nhỏ con như thế, nhìn thế nào cũng không giống tội phạm giết người, chẳng lẽ cô ta có đồng bọn?
Giết người? Tòng phạm? Là một người khác? Rốt cuộc có bao nhiêu người?
Lương Liêm vô thức sờ lên cây thúc bên hông, ánh mắt giao với Ngu Thanh, hai người lặng lẽ bí mật đi theo.
Đi dọc theo con đường quanh co khúc khuỷu không bao lâu, bọn họ đứng trước một toàn nhà, trước cửa nhà tích đầy rác rưởi. Lương Liêm ngẩng đầu, vừa đúng lúc có một lon nước rơi tự do xuống, Cocacola đen nâu chưa uống hết tràn ra khiến bọt nước văn đầy đất, văng lên người tóc gợn sóng..
Một vũng nước đọng dính trên chiếc váy sạch sẽ
Nhưng tóc gợn sóng không phản ứng, cực kỳ bình tĩnh mở cửa chống trộm.
Ngay lúc cửa chống trộm sắp đóng, Ngu Thanh với Lương Liêm lặng lẽ xông vào.
Lầu một không có hộ gia đình, sau cánh cửa là một dãy hành lang mờ tối tỏa ra một thứ mùi mục nát, cùng lúc đó một chất lỏng đục ngầu chảy ra từ túi rác ngay góc cầu thang, ruồi nhặn bay khắp nơi.
Lương Liêm cảm thấy mũi mình ngưa ngứa, không nhịn được hắt xì một cái.
Tiếng hắt hơi không lớn nhưng vang lên giữa hành lang yên tĩnh lại cực kỳ chấn động.
Lương Liêm chột dạ liếc về phía Ngu Thanh, Ngu Thanh thì cảnh giác nhìn chằm chằm tóc gợn sóng đi phía trước.
Tóc gợn sóng in lặng, đờ đẫn đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý tới tiếng động phía sau.
Cô gái này có gì đó không đúng lắm?
Cắn thuốc?! Hai cảnh sát hình sự liếc nhìn nhau.
Lương Liêm mất bình tĩnh muốn chạy tới xác nhận nhưng bị Ngu Thanh kéo lại, lắc đầu.
Hai nam một nữ im lặng rẽ ngoặc lên cầu thang, đo đến lầu 7, tóc gợn sóng móc chìa khoá ra bước vào nhà, lạch cạch một tiếng khóa trái cửa.
Lúc này Ngu Thanh với Lương Liêm mới bước ra đứng ở trước cửa.
Lương Liêm chen lên, chớp mắt: Đoán xem bên trong có bao nhiêu người?
Ngu Thanh nhíu mày: Nghe một chút rồi nói.
Bên kia cánh cửa đóng chặt không có bất cứ tiếng động nào, yên tĩnh đến mức như thể không có người ở.
Trong lúc Ngu Thanh đang buồn bực chợt có tiếng chặt xương truyền đến từ bên trong.
Có chuyện rồi!
Ngu Thanh liếc mắt ra hiệu: Mở cửa!
Lương Liêm vô thức đè chốt cửa, cửa mở…
Bọn họ không rảnh quan tâm tâm tại sao khóa trái cửa nhưng cửa lại mở, Lương Liêm giơ súng lên phá cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt không giống trong dự tính của bọn họ, trong phòng khách không có một ai, được dọn dẹp sạch sẽ như bao gia đình bình thường khác, chỉ có điều có một mùi tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Mùi máu tanh.
Mùi hương và tiếng động bắt nguồn từ phòng bếp.
Phòng bếp ở gần ban công, lúc Lương Liêm bước tới thì trong khóe mắt chợt nhìn thấy một người đàn ông đeo kính đang đứng ở một góc hẻo lánh trong phòng khách…
6. Lăng Tiêu
Lăng Tiêu cầm hóa đơn, lại quỳ xuống hát vang bài ca Chinh Phục trong lòng.
Mấy số không đỏ rực đâm sâu vào trái tim nhỏ bé của Lăng Tiêu khiến hắn đau nhói, linh hồn của hắn bị gột rửa từ trên xuống dưới, đồng thời gột rữa luôn ví tiền của hắn.
Hắn há miệng run rẩy móc tất cả tài sản từ trong bóp ra, nhân viên phục vụ cười nói: “Thưa ngài, số tiền không đủ ạ, còn thiếu tám trăm đồng.”
Lại móc móc ba lô, hắn lấy ra một ít tiền xu và tiền giấy, cộng thêm số tiền trong bóp cũng chỉ có bốn trăm bảy mươi hai đồng ba xu…
Ánh mắt cầu cứu bắn về phía cao phú soái.
Cao phú soái tao nhã lấy ra một tấm thẻ vàng thoải mái quẹt thẻ, đồng thời dương dương tự đắc cầm hóa đơn trong tay: “Nhớ trả tôi.”
ĐM! Cậu còn mặt mũi nói vậy hả! Cả bữa này tôi chỉ găm đúng ba cái bánh bao! Còn cậu thì ăn gần hết một bàn! Nếu không phải ăn trước đó đã ăn một túi bánh bao thì tôi không phair chịu oan ức sao?!
Lăng Tiêu tức giận bất bình liếc nhìn đồ ăn thừa trên bàn, tôm hùm biển còn dư hơn nửa con, lợn sữa cũng còn dư hơn nửa con, canh…
“Mấy món còn dư, đóng hộp toàn bộ.” Lăng Tiêu vung tay lên, nếu cơm trưa ăn không vô thì mang về hưởng thụ bữa tối!
Lăng Tiêu bắt đầu tưởng tượng ra một bữa tối thịnh soạn.
Nhân viên phục vụ tận tình nhắc nhở: “Một hộp có giá năm xu, ngài cần bao nhiêu hộp?”
“… Một hộp.”
Sau khi Âu Dương Huy ra khỏi ngoại ô thành phố thì gọi một chiếc taxi, Lăng Tiêu cũng đi theo y cùng đi đến quán bar.
Suy cho cùng Âu Dương Huy vẫn là ông chủ, sổ sách với mấy việc vặt vãnh không thể không quan tâm.
“Tất cả tám mươi lăm đồng, cảm ơn.” Tài xế nhìn về phía Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tất cả tám mươi lăm đồng, cảm ơn.”
Lăng Tiêu tự biết đuối lý, há miệng run rẩy móc ra tờ một trăm đồng thanh toán tiền xe.
Quán bar vẫn chưa tới thời gian kinh doanh nên trong quán im ắng không có một ai, Âu Dương Huy nghiêm túc lật xem ghi chép hóa đơn, Lăng Tiêu thì gục xuống bàn đáng thương trông coi hộp cơm nhỏ.
Hộp cơm in logo Tiên Tung Lâm căng phồng, bên trong chỉ chứa vài miếng thịt heo sữa quay với thịt tôm hùm biển.
Âu Dương Huy buồn cười: “Cậu nhìn đủ chưa?”
Lăng Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, loại cao phú soái như cậu sao có cơ hội được trải nghiệm nỗi khổ của người dân tầng dưới chót như tôi chứ?
Hộp cơm nhỏ căn phồng lên càng nhìn càng hãi hùng khiếp vía, Lăng Tiêu dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác, nằm sấp ngủ.
Tiếng còi cảnh sát truyền đến từ ngoài quán, tiếp đó có mấy chiếc xe cảnh sát đen như mực lục tục chạy qua.
Không biết ở đâu xảy ra chuyện nhỉ, xã hội này đúng là không yên ổn chút nào mà!
Bên cửa sổ có bóng dáng của hai cảnh sát hình sự xuất hiện đi ra từ hướng ngoại ô thành phố? Mây bay, trên trời đều là mây bay! Mặc dù tôi thân là trụ cột quốc gia, gánh vác trách nhiệm trên tay nhưng gần đây tôi bề bộn nhiều việc, những chuyện gây ảnh hưởng xã hội gần đây cứ giao cho cảnh sát là được rồi!
Lăng Tiêu sờ vết tích trên mu bàn tay: “Đại sự, thật sự không có cách nào phá giải sao?”
“Có tôi ở đây, cậu sợ cái gì?” Âu Dương Huy cất sổ sách, khoá kỹ ngăn tủ rồi đứng lên, “Đi thôi”.
“Ờm! Đi đâu?” Hai mắt Lăng Tiêu toả sáng, hắn cảm nhận được đại sư sắp làm chuyện gì đó hoặc bí mật bắt tay với đại sư khác, cuối cùng muốn mở đàn làm phép?
“Trở lại nhà trọ.”
Không thể nghi ngờ, đây chính là một chậu nước lạnh giội xuống đầu Lăng Tiêu, hoàn toàn dập tắt ngọn lửa hi vọng trong lòng hắn. Tiếp đó, Lăng Tiêu tiếp tục tốn hơn tám mươi đồng bắt xe về ngoại ô thành phố, hắn chau mày ủ rũ, ỉu xìu.
Vừa đến ngoại ô thành phố thì bọn họ nhìn thấy một đám cảnh sát hình sự đi tới đi lui, lúc trở lại nhà trọ rồi bọn họ mới phát hiện chuyện có hơi nghiêm trọng.
Cửa chống trộm mở ra, mấy người cảnh sát hùnh sự ngăn bọn họ lại, không cho vào.
“Tôi sống ở lầu năm.” Lăng Tiêu lắc lắc chìa khoá.
“Hiện tại cấm vào, xin chờ một chút.” Cảnh sát hình sự có vẻ muốn đuổi người.
Một loạt tiếng bước chân loạt xoạt truyền đến từ phía cánh cửa chống trộm, rất nhiều người mặc áo khoác trắng che miệng, sắc mặt bọn họ tái xanh, mấy tên cảnh sát đi theo sau cũng xanh mặt xách theo một cái túi lớn.
Một đám người đi ngang qua người Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nhìn thoáng qua, trong chiếc túi bị bịt kín trông như đang chứ một người.
“Không phải tôi! Không phải tôi!” Một tiếng gào thét thê lương từ xa truyền đến, Lương Liêm và một tên cảnh sát hình sự áp giải tóc gợn sóng đi ra. Tóc gợn sóng nước mắt dàn giụa, lắt còng tay leng keng ồn ào, cô vừa cố gắng giãy dụa vừa gào khóc.
Trên bàn tay nho nhỏ dính đầy máu khiến người ta giật mình, tạp dề trước người dính đầy máu, từ tất cả dấu vết này không thể nghi ngờ cô mang lên dấu ấn hung thủ giết người cực kỳ rõ ràng.
“Không phải tôi! Thật sự không phải tôi mà! Tôi không biết gì hết!”
Tiếng nói quá ồn, các gia đình xung quanh ló đầu ra thăm dò, lúc Ngu Thanh bước ra từ cửa chống trộm thì đang cầm điện thoại trò chuyện. Sau khi cúp điện thoại, Ngu Thanh ra lệnh: “Đội ba giải cô ta đi, đội hai ở lại, cậu, cậu với cậu hợp thành một đội đi theo người giám định.”
“Khu vực gần đây xảy ra chuyện gì à?” Lương Liêm kinh ngạc, hôm nay sao thế nhỉ, vừa san bằng xong một lớp lại đổ một lớp mới, ba vụ án tụ tập cùng một chỗ?
Ngu Thanh nghiêm túc gật đầu.
Hôm nay ngoại ô thành phố đúng là rối loạn…