Độ Ta Không Độ Nàng

Chương 2 : Hằng ngày

Sáng sớm tinh mơ mở cửa lớn ra , Vô Trần cầm cây chổi bắt đầu quét lá rụng trước sân chùa.
Từ xa có bóng hồng nhạt đang chạy tới, trên tay là hai xiên hồ lô ngào đường đo đỏ ngon mắt.


- Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng ta có món ngon cho ngươi nè ! người đó chạy tới trước mặt Vô Trần dơ lên hai xâu kẹo hồ lô tươi cười nhìn Vô Trần ý bảo mau cùng nàng ăn a.


- Ai di đà phật, thí chủ tiểu tăng không ăn ngoại vật, nói thế nhưng nhìn xâu kẹo lạ mắt cũng thèm mà.
- Ớ, ta vất vả sáng sớm chạy đi mua cho tiểu hòa thượng mà ngươi không ăn sao, Tiểu Linh bất mãn mân miệng.


-Đa tạ thí chủ, tiểu tăng không có phúc hưởng, Vô Trần cúi đầu giọng tiếc nuối.
- Ngươi không ăn vậy ta ăn, Tiểu Linh cầm một xâu kẹo ăn.


- Ngon lắm a, ngọt ngọt giòn tan " Tiểu Linh nhìn tiểu hòa thượng đã thèm kia nhưng vẫn cứng rắn không ăn liền bất mãn sau đó đưa trước mặt Vô Trần.


- Ngươi ăn a, bản quận chúa ra lệnh ngươi ăn" nàng cứng rắn ép buộc , tiểu hòa thượng cứu nàng  nên nàng cũng muốn tiểu hòa thượng được ăn món ngon a, món này nàng rất thích, thích lắm á.


- Vậy...đa tạ thí chủ . Vô Trần cầm lấy xiên hồ lô cắn một miếng sau đó nhai vài cái mắt sáng lên lại cắn thêm mấy miếng nữa.
- Ngon không?  Tiểu Linh nhìn Vô Trần thăm dò.


- Tiểu Quận chúa, ngon lắm! Vô Trần gật đầu lia lịa , dù gì cũng chỉ mới là đứa trẻ ai mà không thích chứ lại nói từ nhỏ đã mồ côi được sư phụ cứu về chùa chăm sóc hằng ngày chỉ có ở trong chùa làm gì biết đến mấy món này.


- Vậy lần sau ta mang cho ngươi tiếp a. Tiểu Linh vui vẻ nhìn Vô Trần.
- Đa tạ quận chúa, ta không cần đâu . Vô Trần lắc đầu phản đối.


- Ưm, ta phải về rồi phụ thân chỉ cho ta chơi một lát thôi, mai gặp lại a tiểu hòa thượng. Tiểu Linh nhì trời đã sáng bẳn liền vội vàng nói với Vô Trần rồi chạy đi.


- Thí chủ đi thong thả, chào tạm biệt Tiểu Linh tiểu hòa thượng tiếp tục quét sân đầy lá.
Ngày tiếp theo cúng giờ ấy, tiểu hòa thượng lại quét chùa mà tiểu quận chúa lại mang kẹo hồ lô cho tiểu hòa thượng.


Ngày qua ngày lại như thế cũng đã được một tháng,sau khi ăn xong kẹo hồ lô tiểu Linh sáp lại gần Vô Trần.
- Ngươi không nhàm chán sao tiểu hòa thượng?, Tiểu Linh chán ngán nhìn đống lá rơi trước sân chùa.


- Đây là chức trách của tiểu tăng , tiểu tăng không nhàm chán, Vô Trần lắc đầu tiếp tục quét lá bồ đề,
- Hay là ngươi đi chơi với ta đi tiểu hòa thượng, ngoài kia có nhiều trò chơi lắm, tiểu Linh lôi kéo.


- Đa tạ quận chúa, tiểu tăng còn phải đọc kinh thư không thể bồi quận chúa, Vô Trần kiên quyết không đi mặc cho tiểu Linh lôi kéo.


Thấy mãi mà tiểu hòa thượng vẫn không đi, tiểu Linh giận dỗi chào tạm biệt Vô Trần rồi về sớm hơn mọi ngày.


Ngày mai lại như vậy, lần này tiểu Linh đặc biệt vui vẻ chạy tới đợi tiểu hòa thượng quét xong liền lôi kéo sang một bên tiểu hòa thượng ngồi ghế đá tiểu Linh lên trước mấy bước vui vẻ nhìn Vô Trần.


- Ta mới học được một điệu múa ,ta múa cho ngươi xem nhé!" sau đó Tiểu Linh múa còn Vô Trần đọc kinh thư.
Ngày ngày như thế tiếp mãi.
-----------6 năm sau.


Quận chúa Tiểu Linh càng ngày càng xinh đẹp động lòng người còn tiểu hòa thượng Vô Trần pháp lực ngày càng cao thâm.
Hôm nay cũng đưa hồ lô đến cho Vô Trần.


- Đa tạ quận chúa, bần tăng không còn là trẻ con nữa," chắp hai tay né sang một bên.
- Thế ngươi không ăn vậy ta ăn đó , Tiểu Linh giả vờ đưa kẹo hồ lô lên miệng.


- Khụ...quận chúa đã ban tặng làm sao bần tăng có thể chối từ, đa tạ quận chúa, Vô Trần mất tự nhiên lại hoảng hốt khi nhìn Tiểu Linh định ăn hồ lô, đỏ mặt nhận lấy ăn ngon lành.


- Haha, đồ ngốc, Tiểu Linh cười khúc khích nhìn Vô Trần đỏ mặt ăn hồ lô.
Tưởng chừng những ngày yên bình trôi qua nào ngờ sau khi múa xong Tiểu Linh chạy tới chỗ Vô Trần.


- Tiểu hòa thượng, ta đã lớn. Tiểu Linh e thẹn nhìn Vô Trần.
- Quận chúa đã trưởng thành. Vô Trần gật đầu sau đó đọ kinh tiếp.


- Trần, ngươi nhớ lời hứa lúc nhỏ không rằng khi trưởng thành ta sẽ thành thân với ngươi, đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói trong đó có mong chờ có thấp thỏm.


- A di đà phật, bần tăng là người xuất gia không thể nạp thê thϊế͙p͙. Vô Trần không cảm xúc nhìn Tiểu Linh sau đó quay lưng đi.


Nhìn bóng dáng đang khuất dần của Vô Trần, Tiểu Linh nước mắt đẫm má. Tại sao, tại sao a, ta yêu ngươi mà Trần. Nàng nỉ non sau đó vuốt nước mắt chạy về nhà.


Sau đó một thời gian không ai thấy nàng lên núi kiếm Vô Trần nữa, có nhiều người thắc mắc nhưng Vô Trần đều không nói gì chỉ bỏ đi.