Nói lão Tứ về, cả nhà rối tung rối mù, cũng không quá.
Bộ Huy chân trước vừa mới phóng lên cầu thang về phòng, nghe tiếng chó sủa vang dội trong sân, biết ngay chú Út về tới, lúc này đang im lìm quẹo
lại, đứng trên bậc thang nhìn xuống.
Phàn Thanh đi vào trước,
khuôn mặt ửng hồng, chỉ có Diêu Tố Quyên biết rõ tại sao, cách đây mấy
hôm em dâu Ba ăn gì cũng không ngon miệng, bị bà bắt gặp nôn ói nhiều
lần, buổi tối bà qua phòng Phàn Thanh hỏi chuyện, mới biết em ấy có
thai, không hiểu nổi lão Tứ kia lớn lên kiểu gì mà đôi mắt quá độc, đàn
ông trong nhà không ai nhìn ra, vậy mà hắn chỉ liếc qua một cái đã biết
ngay Phàn Thanh béo lên…
Hiếm khi một người làm ăn bận tối mặt tối mũi như hắn, hôm nay lại có thời gian rảnh về nhà ăn cơm.
Diêu Tố Quyên vẫn còn đang suy nghĩ, tiếng chó sủa trong sân ngày một dữ dội hơn, trong bóng đêm, chỉ thấy một người đàn ông đang chậm rãi đi về
hướng phòng khách, bám theo sát gót chính là con tai nhọn dở người, hết
nhảy tưng tưng cọ quẹt rồi lại lên cơn lao đi như điên cố gắng nịnh nọt
lấy lòng ông chủ.
Cái người này nhìn sao cũng thấy không đứng
đắn, quanh năm mặc trên người một chiếc áo khoác đen rộng dài không đổi, miệng ngậm điếu thuốc, sải từng bước dài xuyên qua đám cây ông cụ dốc
lòng dốc sức chăm sóc mỗi ngày, làm rơi rụng không biết bao nhiêu cánh
hoa tươi tắn, cũng không biết đã giẫm lên mấy cành, thỉnh thoảng bị con
tai nhọn chặn đường, còn đưa chân sút em nó mấy cú.
“Chú Út!”
Người đàn ông vai rộng, lưng thẳng tắp, vóc dáng cao lớn còn chưa đi vào nhà, Bộ Huy đã chạy ra ngoài gọi to, anh nghe thấy có tiếng gọi ngẩng đầu
lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, những vòng khói lượn lờ bên bờ môi, tàn
tro theo gió rơi xuống.
Theo bước chân gần vào, ánh đèn trong nhà loang nhuộm lên người anh một quầng sáng, khuôn mặt dáng người đó bước
ra khỏi bóng tối, có thể thấy anh cao hơn Bộ Huy rất nhiều, đôi vai
rộng, mày rậm, sống mũi cao, bờ môi mỏng, trong ba anh em nhà họ Bộ, anh có nhiều nét giống người mẹ đã qua đời nhất, lông mi rất dài, đôi mắt
sáng tinh anh.
Theo lời ông cụ Bộ thì là: “Đẻ nhiều kinh nghiệm
cao, càng đẻ càng đẹp mắt, thằng út nó gom hết nét đẹp của cha mẹ,” có
điều câu chốt hạ chính là: “Dáng vẻ trái ngược với người tốt, cười lên
giống hệt tên lưu manh.”
Ông cụ nói quả không sai, người này vừa
đi vào nhà thấy cháu trai đang đứng cạnh cửa đợi mình, khóe môi lập tức
nhếch cười, uể oải duỗi tay vò vò đầu Bộ Huy khiến mái tóc cu cậu rối
bời, cặp mắt hoa đào vốn sáng tinh anh, lúc này ngập vẻ biếng nhác, hơn
nữa trong miệng còn đang ngậm điếu thuốc, cười lên quả thực hệt một tên
vô lại.
Bộ Tiêu hờ hững vỗ đầu cháu mình: “Lần nào cũng nối đuôi theo chó ra đón chú, không uổng công thương nhóc.”
Bộ Huy cũng cợt nhả nắm chặt quả đấm tính nện lên vai chú mình, kết quả
chưa kịp đến gần đã dễ dàng bị vặn ngược lại, ‘Ui, ui’ cu cậu bị đau rên hừ hừ mấy tiếng.
“Chú Út, chú nhường con tập kích thành công một lần đi….” Bộ Huy dáng người cao gầy, lúc này mặc đồ ở nhà, càng lộ vẻ
gầy nhom, cổ chân còn nhỏ hơn cả phụ nữ, cu cậu đứng thẳng dậy vuốt lại
quần áo, ảo não vì vạn lần đánh lén chú mình đều thất bại.
“Muốn
đánh được sao, nhóc còn non nớt lắm.” Bộ Tiêu ôm vai cháu trai đi vào
nhà vừa đi vừa nói: “Trước hết chải đầu lại cho ngay ngắn đi.”
Hai chú cháu kề vai bá cổ đi vào, không biết nói chuyện gì mà liên tục thì
thầm to nhỏ, tiểu Huy đột nhiên cười ầm lên, cái giọng vịt đực the thé
nghe hết sức chói tai, quả nhiên, hai chú cháu còn chưa vào đến nhà đã
nghe tiếng Diêu Tố Quyên mắng.
“Lão Tứ, chú xem chú đi! Tiểu Huy
bao nhiêu tuổi, chú bao nhiêu tuổi mà còn bằng vai phải lứa vậy hả!”
Diêu Tố Quyên thật sự nhìn không được mà, phất tay bảo con trai: “Lo học bài đi, đừng có mà học theo chú Út, đầu óc chú ấy thông minh, năm đó
suốt ngày chỉ có chơi bời mà còn đậu đại học tốt nhất, bây giờ lại làm
ăn lớn, không biết có bao nhiêu mỹ nhân ngày đêm điên cuồng bám theo
đuôi đòi làm thím út con đâu, với đầu óc của con, mà còn học chú ấy, thì làm được cái gì?”
Bộ Tiêu nghe chị dâu cả nói giễu mình như vậy, không nhịn được bật cười thật to, sau đó miệng lưỡi trơn tru nói: “Chị
dâu, nếu thật sự có nhiều mỹ nữ bám theo em như vậy, em còn phải vất vả
nhờ chị giới thiệu đối tượng sao?”
Diêu Tố Quyên nghĩ tới chuyện
giới thiệu đối tượng cho chú nhỏ này thất bại không biết bao nhiêu lần,
không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ tới lập tức phát hỏa: “Còn không phải do
thằng nhóc chú chướng mắt sao? Trước sau bao nhiêu cô gái danh giá, chú
nhìn cũng không vừa mắt, cũng không biết rốt cuộc chú thích cái dạng gì
nữa….”
Bộ Tiêu không nhịn được cúi đầu cười, đôi mắt đào hoa híp
lại thành một vòng cung mê hoặc, lúc vào nhà tiện tay vỗ vỗ vai cháu
trai bảo cu cậu lên lầu.
Khoảnh khắc lão Tứ đi vào, cái đồng hồ để bàn cổ trong phòng khách xa hoa sang trọng vừa vặn gõ lên bảy nhịp.
“Sao đều ngồi đây trừng mắt to mắt nhỏ thế này? Chị dâu cả, chị không định
cho em ăn cơm sao?” Sau khi bảo Bộ Huy về phòng, Bộ Tiêu bước vào phòng
khách, vẻ mặt như cười như không vừa nói vừa đi tới ghế mây chuẩn bị
ngồi xuống, ngước mắt nhìn thấy Phàn Thanh đang ngồi trên sofa đối diện, liền lấy điếu thuốc trên miệng ra dụi vào gạt tàn dập tắt đi.
Diêu Tố Quyên nhìn thấy động tác này của hắn, lập tức hiểu ngay, ánh mắt lão hồ ly này thật độc mà, quả nhiên không gì lừa được hắn, nửa đùa nửa
thật tiếp lời anh: “Hơ, lão Tứ, chú nói vậy là sao chứ, không có cơm ăn
sao lại đổ lỗi cho chị, chị là người giúp việc nhà mình à?”
Đôi
mắt đen láy sáng rực của Bộ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt oán trách của Diêu Tố
Quyên nồng đậm nét cười, hờ hững ngả người tựa vào ghế mây, bắt chéo đôi chân dài: “Được, chị dâu, miệng lưỡi chị bén nhọn, em nói không lại, em học theo anh cả đi đọc báo vậy.”
“Cút!” Diêu Tố Quyên bị trêu chọc, cười lanh lảnh không ngừng.
Bộ Tĩnh Sinh ló đôi mắt ra khỏi tờ báo, liếc nhìn đứa em trai không đứng đắn của mình.
“Không phải chị không để mọi người ăn cơm, mà là ông cụ.” Diêu Tố Quyên cười
xong, đứng dậy khỏi sofa, vuốt lại mép váy bị nhàu: “Không phải cô bé
con Ngư gia đến sao, đang ở trong thư phòng nói chuyện với ông cụ
đó…..Có điều bây giờ cũng đã bảy giờ, để chị lên xem thử, cũng nên ăn
cơm rồi….”
Diêu Tố Quyên nói xong, vội vàng chạy về phía cầu thang.
Bộ Tiêu ngửa đầu ra sau, tư thế thoải mái bắt chéo hai chân, cả người tựa
vào gối, nghe chị dâu nói, ánh mắt lướt qua mấy chậu hoa tươi xanh mơn
mởn nhìn về hướng lầu hai, như có điều suy nghĩ, bên môi thoắt hiện lên
nụ cười, bàn tay to rộng sờ sờ đầu con tai nhọn đang nằm dưới chân, nhào nặn một hồi xù hết lông lên.
Con tai nhọn hoàn toàn không có
dáng vẻ hung dữ như khi đối diện với Bộ Huy, lúc này nó vô cùng ngoan
ngoãn dường như cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của ông chủ, điên
cuồng phe phẩy cái đuôi, liếm liếm ống quần Bộ Tiêu.
Có điều Bộ Tiêu ngồi chưa được mấy phút, đã vỗ nhẹ đầu con tai nhọn rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Lão Tứ, chú đi đâu thế?” Phàn Thanh đang gọt táo thấy anh đứng lên đi về phía cầu thang liền hỏi.
“Em cũng lên xem thử.”
Chuyện nghe lén thế này, thường ngày Diêu Tố Quyên thật sự chưa từng làm qua.
Tính bà mạnh mẽ, chuyện gì cũng thích nói thẳng, cái tính nết này của bà
trái lại giống hệt người chị thứ Hai nhà họ Bộ, từ nhỏ đã được Bộ gia
xem như con trai mà nuôi lớn, nên bình thường hai người vô cùng hợp ý,
rất ghét những người nghe lén vụng trộm sau lưng người khác, nói hành
động như vậy là khua môi múa mép, nhưng không hiểu sao khi lên đến lầu
hai, nghe thấy giọng nói kia không khỏi bước chậm lại, nhón chân đi rất
khẽ, sợ tiếng động sẽ làm gián đoạn âm thanh dịu dàng tinh tế đó.
Lắng nghe một hồi, Diêu Tố Quyên chỉ còn biết tấm tắc kinh ngạc, bình thường ông cụ Bộ mà lên lớp giáo huấn, con cháu trong nhà đều như lửa bén mông không cách nào kiên nhẫn ngồi nghe được, cô nhóc này bất quá chỉ mới
mười bảy mười tám tuổi vậy mà có thể ngồi trò chuyện với ông cụ lâu như
thế, thậm chí còn không động đậy, cứ hệt như nhập thiền định.
“Vậy sao? Ông thật không biết những chuyện trong nhà đã trải qua, một đứa bé như con sao có thể biết nhiều như vậy?” Ông cụ Bộ thương tâm, giọng nói già nua vang lên.
“Lúc con còn nhỏ, thích ngủ chung giường với
bà nội, ban đêm bà ngủ ít, thường trằn trọc trở mình, thỉnh thoảng con
đi tiểu đêm, ở phương nam vào mùa đông đêm rất lạnh, chăn cũng lạnh lắm, ra ngoài rồi chui lại vào chăn cũng không hết lạnh, bà nội thường ôm
con vào lòng, một lúc sau vẫn không ngủ được, bà thường kể cho con nghe
chuyện xưa, cũng không có gì nhiều chỉ mấy chuyện vụn vặt, linh tinh,
nhưng sau này con đều nhớ mãi….” Giọng nói của Ngư Vi vẫn nhẹ nhàng, ấm
áp như thường ngày, khi nói những lời này càng lộ ra nét vương vấn dịu
dàng buông nhẹ tựa tiếng tơ, khiến người ta chỉ muốn mọi thứ thật thinh
lặng để được lắng nghe âm thanh đó.
Diêu Tố Quyên cũng dựng thẳng lỗ tai lên.
“Con nghe kể, khi đó ông cố con có hơn trăm mẫu đất ở nông thôn, còn mở tiệm trang sức và cửa hàng tơ lụa trong thành phố, sau ngày giải phóng cải
cách ruộng đất, địa chủ và tư sản bị liệt vào thành phần không tốt, bà
nội con khi đó….”
Cô nhóc này chỉ kể chuyện xưa vậy mà cũng có
thể nói đầy một xe như thế, Diêu Tố Quyên vừa nghe vừa đi về hướng thư
phòng, đèn bên ngoài hành lang vẫn chưa được bật lên, ánh sáng từ ngọn
đèn vàng trong phòng chảy tràn ra cửa phòng đang rộng mở, bà nhìn vào
phòng, thấy Ngư Vi an nhiên ngồi trên ghế sofa, sườn mặt cô được phủ một tầng cam nhạt dịu dàng rất thanh tú, chóp mũi cao nhỏ nhắn khi ánh sáng lướt qua vô cùng xinh đẹp, nhưng toàn thân tĩnh lặng tựa dòng nước ngọt ngào, chậm rãi tỏa ra hương vị trầm ổn kiên định.
Cũng không
biết nghe được bao lâu, đề tài đã chuyển sang chuyện trồng hoa chăm cỏ,
không ngờ Ngư Vi cũng có thể nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, lúc này
Diêu Tố Quyên mới mơ hồ cảm thấy, đứa nhỏ này sao giống yêu quái vậy,
chuyện gì cũng biết….
“Ông nội, ông cũng đừng sốt ruột, hoa đỗ
quyên vốn khó trồng, đặc biệt là loài đỗ quyên cánh kép được nhập từ
Châu Âu này, đổi lại chậu bùn có lẽ sẽ tốt hơn một chút.” Ngư Vi nhìn
qua thư phòng, thấy một chậu đỗ quyên héo rũ, nên chậm rãi nói hệt như
bách khoa toàn thư: “Trước đây, mẹ con thích trồng hoa, nói đỗ quyên có
bảy cái thích và bảy cái sợ, chỉ cần nhớ kỹ là có thể trồng được, có
điều con cũng chỉ nghe nói, hiểu được trên lý thuyết, còn thực tế thế
nào rất khó nói, vì như mẹ con, hiểu rõ về nó như thế, nhưng khi làm
theo vẫn chết hết mấy chậu ạ.”
“Ha ha ha….” Ông cụ nghe xong
không khỏi vui vẻ, cười vang lên: “Con, đứa nhỏ này, sao lại giống tiểu
tinh linh vậy chứ, nói thử ông nghe xem cái gì mà bảy cái thích bảy cái
sợ, ông nội trồng đỗ quyên lâu như thế cũng không biết, khó trách chậu
cây này không sống được.”
Diêu Tố Quyên mê mẩn lắng nghe, đang
định nghe tiếp, đột nhiên sau lưng bị vỗ một cái, dọa cho hoảng hồn suýt chút nữa hét ầm lên.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy lão Tứ không
biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, bóng tối bao trùm khắp hành lang, chỉ có quầng sáng vàng ấm áp trong phòng loang ra chiếu vào khuôn mặt
góc cạnh thâm trầm luôn chứa đựng tia cười hờ hững như có như không, ánh đèn chiếu qua người hắn, rọi vào tường một bóng đen lớn khiến dáng
người hắn càng trở nên cao lớn hơn.
“Chú hù chết chị.” Diêu Tố Quyên trừng mắt, dùng khẩu hình mắng hắn.
Bộ Tiêu giơ ngón tay trỏ thon dài đặt lên miệng mình, bảo bà đừng lên
tiếng, sau đó khẽ nâng cằm hướng vào trong phòng ra hiệu tiếp tục lắng
nghe.
“Thích chua sợ mặn, thích ẩm sợ lụt, thích lạnh sợ nóng,
thích thoáng mát sợ nắng mạnh, thích gió nhẹ sợ gió lớn, thích ẩm ướt sợ khô ráo, cái cuối cùng là…..” Ngư Vi nói từng câu từng chữ, khi nói đến đây thì dừng lại, cúi đầu xuống tự cười mình một cái.
“Cái cuối cùng là gì? Quả nhiên ông cụ giương đôi mắt trông đợi hỏi tiếp.
“Chính là lúc trước mẹ con đã quên mất, chỉ nói với con đến cái thứ sáu, bà
nói nghĩ mãi mà không nhớ ra cái thứ bảy là gì, nên dĩ nhiên con càng
không biết.”
“Ha ha ha….” Tâm tình ông cụ Bộ rất vui, cười tới
mức răng giả cũng muốn rớt ra: “Có lẽ cũng vì quên cái thứ bảy, nên
trước đây mẹ con mới trồng chết nhiều chậu như vậy đó!”
Từ góc độ của Bộ Tiêu nhìn qua, cô gái ngồi trên ghế sofa, thắt lưng luôn vươn
thẳng, mặc dù không đến mức thẳng tắp, nhưng đối với một đứa nhỏ mà nói
tư thế này không khỏi quá mức hành hạ người, nhưng cô ngồi hết sức tự
nhiên, còn toát ra ý vị nhàn nhã, cô mỉm cười theo ông cụ, có thể xem
như cười vì cô chỉ khẽ khàng cong môi rất nhẹ, không thấy niềm vui trong đáy mắt, sau đó dường như bất chợt nhớ đến chuyện đau lòng, nụ cười kia đông cứng lại treo ở khóe môi, như đang bị quá khứ giày vò, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.
Anh chợt nhớ hồi đó, sau khi đưa cô ra nghĩa trang chôn cất tro cốt mẹ, anh có đến nhà cô một lần, trên ban công
trong nhà đặt rất nhiều chậu hoa, nhưng cành khô lá rũ, chẳng còn xót
lại cánh hoa nào.
Vẻ mặt khác lạ của Ngư Vi cũng chỉ thoáng qua
một hai giây, rất nhanh sau đó đã được ẩn giấu vào trong thay bằng một
nụ cười bình thản không chút dấu vết.
“Khụ khụ.” Bộ Tiêu ho khan
hai tiếng, không đợi một già một trẻ trong phòng nghe thấy, lại tựa
người vào vách tường tập trung nghe tiếp, trên mặt cũng lộ ra nụ cười
thật tươi hệt ông cụ khiến Diêu Tố Quyên đang ở bên cạnh sợ mất hồn.
“Lão Tứ, chú làm gì vậy!” chị dâu cả vỗ mạnh hắn một cái.
Quả nhiên, ông cụ Bộ đang trong thư phòng nghe thấy tiếng ho khan của Bộ
Tiêu vang lên ở cửa, sắc mặt biến hóa nhanh như ảo thuật, thoắt cái đen
thui xuống, mắng: “Thằng nhãi ranh kia, tới cũng đã tới rồi, còn đứng
ngoài đó nghe trộm cái gì hả?!”