Bộ Tiêu nói muốn ngược cô trên bàn cờ, anh quả thật không nuốt lời.
Trong vòng một tháng sau đó, mỗi cuối tuần Ngư Vi đều đến Bộ gia, sau khi làm xong hết bài tập về nhà với Bộ Huy, những lúc có thời gian rảnh, cô đều đi theo Bộ Tiêu học chơi cờ.
Ngư Vi vẫn luôn cảm thấy anh không thể nào là một giáo viên tốt được, vì
lúc nào anh cũng cà lơ phất phơ, cứ thích làm chuyện xấu. Không ngờ lần
này cô đã đoán sai rồi, ngay từ lúc bắt đầu, những lời hướng dẫn của anh đã khiến cô hoàn toàn kinh ngạc.
“Nếu chú đặt quân cờ đen vào vị trí này, ván cờ bắt đầu.” Bộ Tiêu cầm một
quân cờ đen, tiêu sái đặt vào vị trí ngay giữa bàn cờ: “Vị trí này gọi
là ‘thiên nguyên’ (sao trung tâm), trên mặt bàn cờ có bốn giao điểm ở
bốn góc gọi là ‘Tiểu tinh’ (sao nhỏ), bốn góc của bàn cờ tượng trưng cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.”
Anh hờ hững nói từng câu từng câu, nhưng mọi thứ trở nên rất thú vị, Ngư Vi nhìn anh lần lượt đặt từng quân cờ lên bàn.
Bàn tay của Bộ Tiêu rất nam tính, không quá trắng trẻo hay thon dài, mà
trái lại bàn tay anh to rộng, các khớp xương chắc khỏe lộ rõ sự mạnh mẽ
cùng làn da hơi rám nắng, trông rất hoang dã.
Lúc anh cầm quân cờ, ngón tay anh nhẹ nhàng mà uyển chuyển, anh lấy quân cờ từ trong hộp ra đưa nó vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó kẹp quân
cờ với ngón giữa bên trên và ngón trỏ bên dưới rồi đặt lên bàn cờ. Ngón
tay anh duỗi thẳng rất phong cách, tự tin và tao nhã, gợi cảm đến ngạt
thở khiến ánh mắt của Ngư Vi không cách nào dời đi được.
Phần lý thuyết cơ bản cô nắm bắt rất nhanh, nhưng qua hai buổi chiều, sau
khi thật sự bắt tay vào đấu rồi, Ngư Vi mới biết mười chín năm cô vùng
vẫy ngang dọc chẳng sao, vừa vào đây đạp nước mấy cái cho dù cô đã cố
hết sức cũng bị Bộ Tiêu đùa giỡn vờn cho hồn lìa khỏi xác bay thẳng lên
thiên đàng.
Có điều Bộ Tiêu cũng nhìn ra, Ngư Vi hoàn toàn không có chút háo thắng
nào, mà trái lại ở cô có một sự dẻo dai và nhẫn nại bền bỉ. Khi cô đã cố chấp quyết tâm làm gì, kiên nhẫn đến mức có thể khiến người ta tự nghẹn tức chết, anh cũng chẳng cách nào bắt nạt được cô, giết quân đánh quân
của cô tơi tả, cô vẫn cứ bằng chân như vại, nhẫn nhịn chịu đựng.
Khi hướng dẫn cho cô những kỹ thuật cao hơn, anh mới phát hiện năng lực của cô thật đáng sợ, đầu óc cô quá thông minh, hơn nữa có phần anh cũng
không bằng, đó là khả năng tính toán của cô rất nhanh và chính xác. Ở cô cũng không có thói quen ‘tốc chiến tốc thắng’ của phần lớn kỳ thủ nữ,
mà luôn chăm chú quan sát toàn cục rất cẩn thận.
Chuyện này khiến Bộ Tiêu cảm thấy mình tìm được đối thủ xứng tầm rồi, hai
người ngồi chơi cờ, mặc dù nước cờ của Ngư Vi chưa đủ lực, một mình anh
đơn phương ngược cô mãi, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng… ý nghĩa.
Đặc biệt là lúc Ngư Vi kẹp quân cờ bằng ngón giữa và ngón trỏ chưa quen, bị rơi lên rơi xuống đặt không đúng vị trí, cô lại nhíu mày trầm tư, sau
đó nâng cổ tay lên nhặt lại hạt cúc tròn dẹt màu đen kia, ánh mắt nghiêm túc, rủ mắt khẽ cắn cắn môi dưới, suy nghĩ xem nó lại rơi chỗ nào. Bộ
Tiêu ngắm dáng vẻ đó của cô, nhìn sao cũng thấy đang bị anh ức hiếp,
đáng yêu vô cùng.
*****
Thời gian cứ đi qua những ngày như vậy, cuối tháng mười hai, giáng sinh đến, còn một chuyện Ngư Vi mãi do dự không thôi.
Chiếc khăn quàng cổ cô đan cho Bộ Tiêu, đã làm xong rất lâu rồi, nhưng đến
giờ cô vẫn luôn cất nó thật kỹ không dám đưa cho anh. Cuối tuần, mỗi lần đến Bộ gia, cô đều đặt nó trong cặp sách, nhưng đem đi rồi lại đem trở
về.
Cuối tuần này đúng vào lễ Giáng sinh, Ngư Vi đang ngồi trong phòng làm bài
tập với Bộ Huy, chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng reo to vô cùng phấn khởi của Diêu Tố Quyên từ trong sân vọng lại: “Tuyết rơi rồi! Mau tới
xem đi, trận tuyết đầu mùa…”
Ngư Vi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy trời lông ngỗng lả tả rơi xuống, như đang trôi dạt từ một dòng sông băng tít tắp nơi đầu nguồn Ngân hà.
Trong nháy mắt khu vườn nhỏ đã được khoác lên mình chiếc áo trắng tinh
khôi của những bông hoa tuyết lấp lánh, những hoa tuyết trong suốt rơi
sát ngoài cửa sổ, chỉ cần khẽ đưa tay ra là có thể chạm vào, những hoa
tuyết theo cơn gió nhẹ tựa hồ muốn len cả vào phòng bám vào mi vào mắt
để được người ta chú ý hơn nữa.
Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm được mùa, một không khí Giáng sinh tuyệt vời.
Bộ Huy dừng bút, xuất thần nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, một lúc sau,
hắn ngẩng đôi mi dài dày cong như cánh quạt đang phủ rợp hai mắt, nhìn
một bên sườn mặt Ngư Vi, cất tiếng gọi: “Này.”
Ngư Vi nghe thấy hắn kêu mình, xoay đầu lại nhìn, ánh mắt hắn tựa như có
một luồng điện chạy qua, hắn khom người lấy từ trong cặp sách đang để
dưới đất ra một vật gì đó ném qua cho cô.
Là một con Stitch siêu quậy nhỏ màu xanh da trời đang ngoác miệng cười,
Ngư Vi nhận lấy con nhồi bông mà sững sờ, hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ
tặng quà cho mình.
Kể từ lúc cô bắt đầu làm bài, học chung với Bộ Huy, khoảng cách giữa hai
người đã gần hơn trước rất nhiều, nhưng lúc nào Bộ Huy cũng rất chú ý
nam nữ khác biệt, hai người chưa bao giờ nói tới chuyện gì khác ngoài
việc học, với mối quan hệ như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhận quà của đối phương.
Quả nhiên Bộ Huy sợ cô hiểu lầm, ánh mắt liền dời đi chỗ khác giải thích: “Gắp được ở máy gắp thú, xem như quà giáng sinh.”
Ngư Vi lập tức hiểu ra, về lý do vì sao hắn lại đi chơi trò gắp thú trẻ con này, lúc Phó Tiểu Thiều gửi tin nhắn cho cô có đề cập qua. Cô ấy nói
trước đêm giáng sinh cũng chính là hôm qua, sau khi tan học cô ấy kéo Bộ Huy đi dạo phố, hắn gắp cho cô ấy con mèo kitty, cô ấy vui lắm. Nên Ngư Vi đoán cái này hắn cũng gắp được lúc đó, nhưng vì là đồ của con gái để trong phòng kỳ quái quá, nên hắn mới nghĩ tới chuyện đưa cho cô.
Tuyết rơi là lúc khiến người ta nhung nhớ, nhớ đến người mình yêu. Lúc Ngư Vi ra khỏi phòng Bộ Huy, bà chúa Tuyết vẫn đang mỉm cười ngạo nghễ cưỡi cỗ xe quen thuộc đi phủ trắng khắp nơi, phủ kín cả con đường Gerda đi tìm
Kay, tựa hồ trái tim anh cũng xa xăm như vậy. Cô chỉ muốn được nhìn thấy anh.
Nhưng anh không có trong sân cùng xem tuyết với anh trai và chị dâu mình,
cũng không có trên ban công nơi thường ngày ngồi dạy cô chơi cờ, Ngư Vi
xuyên qua hành lang, mới mơ hồ nghe thấy thanh âm trầm thấp quen thuộc
từ thư phòng của ông nội Bộ truyền ra.
Ngư Vi ngạc nhiên, đi đến cạnh cửa thư phòng nhìn vào, lúc thấy rõ anh đang làm gì trong đó, hai mắt cô càng mở to hơn.
Bộ Tiêu ngồi trên sofa cạnh bàn trà, miệng đang ngậm điếu thuốc nhưng
không đốt. Hôm nay, trời đổ tuyết, rốt cuộc anh cũng đã chịu mặc quần áo dày hơn, chiếc áo len cổ cao màu đen dày và rất rộng. Gần đây tóc anh
dài ra rất nhiều, vuốt ngược hết ra phía sau lộ ra tóc mai và mày kiếm
đen nhánh. Ông nội Bộ đang nằm trên xích đu giám sát tay nghề con trai
mình. Trước mặt Bộ Tiêu đang bày ra một đống hỗn độn, anh đang bắt tay
vào làm vật gì đó, từ những vật liệu ban đầu có thể thấy anh muốn làm
một chiếc đèn Khổng Minh.
Nghe tiếng bước chân, Bộ Tiêu ngước mắt lên nhìn thấy Ngư Vi đang đứng ngoài cửa, anh nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, thanh âm ngả ngớn: “Cũng coi như khéo tay, vào đây giúp chú nào.”
Ngày hôm nay, cô không học chơi cờ mà đi theo anh làm đèn Khổng Minh, dưới
sự quan sát đốc thúc của ông cụ hai người đã làm một chiếc đèn Trời rất
lớn. Sau khi làm xong, ông cụ Bộ nói bên trên sẽ viết ước nguyện của mọi người, ai cũng phải tự mình viết vào.
Ngư Vi cảm thấy rất thú vị, cô không nghĩ ông nội Bộ lại lãng mạn như thế,
có chút ‘tâm tư cô gái nhỏ’, mọi người viết xong đều đi về phòng mình.
Ông nội Bộ hỏi Ngư Vi muốn viết gì, Ngư Vi nghĩ ngợi một lúc, cầm bút
lông chấm chấm mực, cô sợ chữ viết xấu, nên luyện tập trước trên giấy
bản*, vô cùng chú tâm viết xuống một dòng chữ.
(*Giấy bản: là một sản phẩm thủ công, có màu vàng nhạt, dai bền và thoang thoảng mùi thơm núi rừng.)
Bộ Tiêu mở cửa sổ ra, hai khuỷu tay chống trên song cửa nhìn tuyết đang
rơi ngoài trời rít một hơi thuốc. Anh thấy cô chăm chú như vậy trong
lòng rất hiếu kỳ, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy đầu thuốc bước lại gần
cô, Ngư Vi đứng trong ánh đèn, dưới cổ tay mảnh khảnh là những dòng chữ
uyển chuyển mong manh như tơ lụa, nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay đẹp
vô ngần, dưới ngòi bút của cô từng chữ như được thổi hồn bước ra, chỉ là những nét thinh lặng ảo huyền nhưng như có cơn sóng nhẹ cuốn người ta
chìm đắm.
Những dòng chữ nhỏ, cô viết rất chân thành: “Nguyện hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay.”
Bộ Tiêu nhíu mày lại, khẽ mỉm cười nhìn những dòng chữ của cô, rồi đưa
điếu thuốc lên miệng, thầm nghĩ rõ ràng đây chỉ là một câu nói rất xưa
cũ rồi, vì sao giờ phút này lòng anh mãi lặp đi lặp lại chiêm nghiệm đến vậy, cảm nhận được cả sự dịu dàng và nồng nàn mà trước giờ trái tim anh chưa từng chạm tới. Có lẽ vì ánh mắt của cô bé con khi đắm chìm vào
dòng chữ đó quá mực cố chấp, trân trọng đến kính cẩn, cũng có lẽ dưới
ngòi bút khéo léo của cô, những con chữ đó thăng hoa thoát tục hóa thành những giọt sương rớt vào lòng hồ tĩnh lặng tim anh rồi.
Sau khi ăn cơm tối xong, cả nhà tập trung trong sân xem thả đèn, tuyết vẫn
còn đang rơi nhẹ nhàng khe khẽ như rây bạc. Trước khi châm lửa, Bộ Tiêu
mới lấy bút ra viết vào chỗ trống giữa trung tâm chiếc đèn hai chữ.
Lúc Ngư Vi nhìn thấy hàng chữ đó, cũng không cách nào lý giải được ý nghĩa
của nó, vì Bộ Tiêu chỉ viết như rồng bay phượng múa hai chữ thật to:
“Xin chào.”
“Lão Tứ, chú chào ai vậy, cái người này đúng là bệnh thần kinh mà!” Diêu Tố
Quyên mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ ôm cánh tay của Phàn Thanh,
đứng dưới mái hiên hành lang gấp khúc mắng anh.
Bộ Tiêu không thèm để ý, nhướng mày nói: “Chào hỏi các vị thần tiên trên trời có khỏe không, hôm nay không phải giáng sinh sao?”
Diêu Tố Quyên nói tiếp: “Như thế không phải chú mới chào hỏi các vị thần
tiên nước ngoài thôi sao? Chú phải chào cả Ngọc Hoàng đại đế nữa chứ, có điều lễ giáng sinh…..” (Ý của Diêu Tố Quyên lễ giáng sinh là của người phương Tây, nên Bộ Tiêu phải chào thêm Ngọc hoàng đại đế của Trung Quốc nữa.)
Cả nhà nghe vậy cười ầm lên, Ngư Vi cũng mím môi cười, cô nhìn qua thấy
anh khẽ cong môi chuẩn bị thả đèn, nhưng khi chiếc đèn từ từ bay lên
cùng những ước nguyện, nét cười đó nhợt nhạt đến mơ hồ, vẻ mặt anh ngày
càng nghiêm túc, anh không cười nữa chỉ chăm chú nhìn chụp đèn kia thật
lâu.
Ánh cam ấm áp trôi giữa lất phất tuyết rơi, chậm rãi hướng về thiên hà,
chìm vào màn đêm mênh mông vô tận mang theo những ước nguyện hạnh phúc,
bình an.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy chụp đèn kia nữa, Ngư Vi mới xoay lại nhìn
bóng lưng Bộ Tiêu giữa mênh mang tuyết trắng, chỉ thấy anh vẫn mãi nhìn
theo ánh đèn Trời đã xa xăm, rồi anh đút hai tay vào túi quần xoay người lại, cách tầng tầng tuyết rơi đang ngày càng nặng hạt, anh rũ mắt
xuống, chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi ngay sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu
nhìn thẳng về hướng cô.
Vì thả đèn, anh đứng một mình ngoài trời tuyết, mái tóc đen đã hơi dài của anh lấm tấm một tầng sáng bạc, đôi mắt đen sáng rực, nếp mí sắc sảo rõ
ràng, đuôi mắt hướng lên trên toát ra sự mạnh mẽ đầy nam tính, cô như
chìm vào đôi mắt đó, lạc trôi chính mình.
Ngư Vi đứng dưới mái hiên nhìn vào mắt anh, cả hai cứ đứng như vậy thật
lâu, mãi đến khi Bộ Tiêu nheo mắt lại, nhìn cô cười đến vô lại xấu xa,
cô biết mình đã bị phát hiện ra nhìn trộm anh rồi, vì vậy nhanh chóng
dời ánh mắt đi.
Liệu có phải khi ánh mắt hai người giao nhau, người quay đi trước luôn là
người thua, thua vì phần tình cảm chôn giấu trong lòng mình lớn hơn, nên sợ, sợ bị phát hiện, sợ bị từ chối, sợ đến cả đơn phương cũng chẳng
được phép trao đi, vì vậy không dám nhìn tiếp nữa?
Cả ngày hôm nay, mãi đến lúc sắp chia tay, Ngư Vi vẫn không thể đưa chiếc
khăn quàng cổ đó cho Bộ Tiêu. Cô tự an ủi chính mình không sao đâu, lần
sau, đợi lần sau, đến cuối tuần cô nhất định sẽ tặng nó cho anh.
Nhưng không ngờ, rốt cuộc khi cô dồn hết quyết tâm rồi, ngày cuối cùng kết thúc một năm đã qua, anh không có ở nhà.
Trưa thứ bảy, khi tan học, vẫn là Diêu Tố Quyên tới đón Ngư Vi và Bộ Huy, cả hai bước lên ngồi vào trong, xe lăn bánh chạy đi chưa được bao lâu,
Diêu Tố Quyên đã kích động nói hôm nay nhất định trong nhà sẽ được yên
tĩnh, lão Tứ không có ở nhà, Ngư Vi thấy bà bừng bừng cao hứng chuẩn bị
nói câu tiếp theo, lòng không khỏi trĩu nặng như có chút gì đó bất an.
“Tối nay hắn đi gặp mặt hẹn hò!” Diêu Tố Quyên như mở cờ trong bụng nói một
mạch về tướng mạo và thân thế của người phụ nữ đã giới thiệu cho Bộ
Tiêu: “Nhỏ hơn hắn chưa tới ba tuổi, lại là công chức nhà nước, là một
cô gái khá xinh xắn điềm tĩnh, lão Tứ là một tay mất trí, phải tìm một
người có thể khóa được hắn, không ngờ lần này hắn lại đồng ý đi xem mắt, có lẽ do xem ảnh chụp thấy quá vừa ý chăng.”
Ngư Vi đột nhiên cảm thấy bao trĩu nặng trong lòng dường như bị rút sạch,
trống rỗng, không còn gì nữa, đến cả hơi thở cũng muốn rời bỏ cô, ánh
mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy mông lung mơ hồ một màu thăm
thẳm.
Suốt cả buổi trưa, cô như con búp bê rối không cảm xúc, ngơ ngác nhìn bài
tập rồi đờ đẫn làm bài, lúc bừng tỉnh lại cô đã ngồi trên bàn ăn. Nhưng
phòng ngủ anh trống không, nơi anh thường dạy cô chơi cờ trên sân thượng kia trống không, hành lang trống không, bây giờ đến cả cái ghế anh hay
ngồi đối diện cô, cũng trống không.
Anh đi xem mắt, nghĩ đến chuyện đó Ngư Vi rất khổ sở. Có lẽ anh không đợi
cô nữa rồi, không đúng, trong lòng anh căn bản không có cô thì nói gì
đến chờ đợi.
Mặc dù chưa ăn được mấy đũa cơm, nhưng cổ họng Ngư Vi như bị tắc nghẽn
không sao nuốt được, cô cố hít thở thật sâu nhưng chỉ thấy buồn nôn, sau đó sắc mặt trắng bệch đặt bát đũa xuống.
Cả nhà thấy cô như vậy khá lo lắng, ông nội Bộ hỏi cô có phải bị đau dạ
dày rồi không rồi lấy cho cô rất nhiều thuốc dạ dày loại tốt nhất. Diêu
Tố Quyên thấy Ngư Vi không khỏe, vô cùng sốt ruột, bà đặt cái bát trên
tay xuống đi lấy chìa khóa lái xe đưa cô về.
Chân trước Diêu Tố Quyên vừa lái xe rời đi, trong sân đã vang lên tiếng xe tiến vào, cả âm thanh tắt máy.
Phàn Thanh đang ngồi đan áo len trên sofa, nghe có tiếng động không biết ai
đến, vừa ngẩng đầu thì thấy Bộ Tiêu đang ở cửa ra vào, mặc chiếc áo
khoác màu đen, mỉm cười tươi rói, nện đôi chân dài lắc lư đi tới.
“Ơ, lão Tứ, không phải chú đi xem mắt sao?” Phàn Thanh sửng sốt.
Bộ Tiêu bị chị dâu Ba phát hiện, cũng không giải thích gì chỉ cười nhạt nói: “Không đi.”
“Chú lại ‘thả bồ câu’ cho con gái nhà người ta leo cây, đợi lát nữa chị dâu
cả đưa Ngư Vi về nhà xong trở lại, thế nào cũng sẽ mắng chú cả tuần cho
xem.” Phàn Thanh thấy chú Út nhà mình cứ mãi phất phơ như vậy phát lo
dùm, nhưng chẳng ngờ trọng điểm của anh đang xoay đầu chạy tít chỗ khác.
Bộ Tiêu như đang suy nghĩ gì đó, nhướng mắt nhìn lên lầu: “Sao hôm nay cô nhóc tiểu gia hỏa kia lại về sớm vậy chị?”
“Hôm nay, tiểu Ngư Vi không khỏe, trước khi đi chị dâu cả còn nói có lẽ sẽ
đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra thử xem sao.” Phàn Thanh vừa cúi đầu
tiếp tục đan áo vừa lẩm bẩm: “Không biết có phải dạ dày nó không tốt
không? Gần đây vất vả lắm mới chăm nó béo lên được một chút.”
Bộ Tiêu cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó tán gẫu với Phàn Thanh mấy câu bảo rằng
sẽ lập tức thu dọn đồ đạc đi khỏi nhà, mấy ngày nữa sẽ không về, tránh
cho chị dâu cả lải nhải, nói xong liền lên lầu. Phàn Thanh nhìn bóng
lưng thẳng tắp của anh lắc đầu, nghĩ thầm nếu cứ theo tiến độ này, chắc
lão Tứ độc thân cả đời rồi.
Bộ Tiêu về phòng lấy mấy bộ quần áo nhét vào túi xách, tắt đèn định đóng
cửa rời đi, đột nhiên anh dừng bước, đứng thừ người trong căn phòng
không chút ánh sáng, rồi đưa tay bật công tắc đèn lên lại.
Như chợt nhớ ra điều gì, Bộ Tiêu đi đến trước bàn đọc sách, nhìn thấy tờ
giấy bản kia vẫn đang lặng lẽ nằm đó, bên trên là một hàng chữ nắn nót
rõ ràng, thanh tú xinh đẹp: “Nguyện hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có
sáng nay.”
Lúc này, ngoài cửa sổ chợt ‘bùm’ lên tiếng pháo hoa tưng bừng, là anh cả và tiểu Huy đang đốt pháo hoa trong sân, ánh sáng lung linh rực rỡ như bảy sắc cầu vồng tràn vào khắp phòng.
Anh đứng trong tiếng nổ rộn ràng, trong ánh lửa rực sáng, lại nghĩ tới ngày đó, Ngư Vi đứng dưới ánh đèn viết những dòng chữ này, cô rạng ngời
trong quầng sáng, dáng vẻ xinh đẹp, làn da trắng ngần đến trong suốt tựa như không còn hấp thụ ánh sáng nữa, những tia sáng đi qua không giữ lại màu nào, không chiếu lại màu nào. Đôi hàng tóc mai đen nhánh dịu dàng
buông lơi trên gò má, chiếc nốt ruồi nhỏ xinh trên chóp mũi đáng yêu,
ánh mắt cô chăm chú tựa hồ muốn trút hết tất cả những chân thành trong
đáy mắt vào những dòng chữ này, dáng vẻ đó khiến tim anh rung động.
Anh đưa tay cầm tờ giấy bản kia, gấp lại cẩn thận kẹp vào một quyển sách trên bàn, rồi nhét vào túi xách mang đi.
Anh định sẽ lái xe đến nhà dì cô, xem cô thế nào rồi, nghe nói hôm nay cô không khỏe anh không sao yên lòng.
Khi xe đi vào khu vực trung tâm thành phố gần sắp đến nhà cô, anh đang dừng trước một ngã tư đường đợi đèn đỏ, di động bất ngờ rung lên, Bộ Tiêu
nhìn vào màn hình, thấy hiện lên ba chữ ‘Dằm cá nhỏ’.
Hử? Cô lại gọi cho anh sao? Bộ Tiêu đưa tay chạm vào điện thoại, khẽ nhíu
mày nhưng ngay sau đó một nụ cười thật tươi hiện trên bờ môi, kể từ khi
có điện thoại, đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh.
*****
Diêu Tố Quyên đưa Ngư Vi về tới dưới lầu tiểu khu, Ngư Vi liền đi xuống, lúc cô mở cửa xe, Diêu Tố Quyên luôn hỏi đi hỏi lại có cần bà đưa tới bệnh
viện kiểm tra một chút không.
“Con thật sự không sao đâu, bây giờ con khỏe rồi ạ.” Ngư Vi chỉ có thể nói
dối như vậy, dù sao lý do cô không nuốt trôi cơm sao có thể dám nói cho
ai biết.
Thời tiết dường như đang xấu đi, sương mù phủ kín bầu trời đen kịt như sắp
chuẩn bị nổi lên một trận bão tuyết, gió đông cuộn về lạnh đến cắt da
cắt thịt.
“Thật không sao chứ? Ôi chao, nha đầu con đó, cứ xem thím như lão Tứ đi, đừng có khách sáo với thím.” Diêu Tố Quyên ló đầu ra cửa sổ, vẻ mặt khá
nghiêm túc.
Ngư Vi nghe thấy bà nhắc tới Bộ Tiêu, ánh mắt bất giác sững sờ, thì ra đến
chị dâu cả của anh cũng nhìn ra, cô ỷ lại anh như vậy sao?”
Cô lắc đầu, cố mỉm cười nói với Diêu Tố Quyên mình không có việc gì, sau
đó nói tạm biệt rồi bảo bà nhanh về đi, trời lại sắp đổ tuyết rồi đi
đường nhớ cẩn thận.
Diêu Tố Quyên lái xe đi rồi, nụ cười trên gương mặt cô cũng đi theo không dấu vết, không còn sót lại chút gì.
Ngư Vi không đi thẳng lên nhà mà vòng ra bên ngoài tiểu khu. Hôm nay cô về
sớm, nhưng tâm trạng mệt mỏi khiến cô thấy ngột ngạt khi phải đối mặt
với bầu không khí nặng nề trong nhà, cô chậm rãi bước từng bước thỉnh
thoảng dừng lại hít một hơi thật sâu tự an ủi chính mình, cố ngây ngốc
bên ngoài thêm được chút nào cũng là nhẹ nhõm.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, trời ngày càng lạnh hơn, Ngư Vi mới đi vào
thang máy lên số nhà 802 mà trong thâm tâm cô không bao giờ muốn quay
trở lại nữa, đứng ngoài cửa cô nhẹ nhàng đưa tay khẽ gõ.
Những ngày gần đây của cô trôi qua thật êm đềm hạnh phúc, ngày ngày ở trường
học, cuối tuần đến Bộ gia, ai cũng đối xử với cô thật tốt, cô được ăn
ngon, được mặc quần áo ấm. Dường như căn nhà này chỉ là một khách sạn
lạnh lẽo không chút hơi ấm nơi cô trở về ngủ mỗi đêm, đã rất lâu rồi cô
không còn phải ngây người ở nơi này nghe mắng chửi cả ngày nữa.
Nhưng khi tiếng khóa cửa vang lên, lòng Ngư Vi bỗng hốt hoảng.
Tiếng động này không giống mọi ngày, không phải Từ Ấu Oánh mở cửa, lúc khe
cửa vừa hé ra, Ngư Vi nhìn thấy cái bóng lờ mờ của Chu Quốc Khánh sau kẽ hở, cả người cô lập tức cứng đờ, cảm giác sợ hãi ùa tới, đến khi cửa
được mở ra, cô cúi đầu vội vã đi vào nhà, mỗi bước đi nhịp tim của cô
lại thình thịch tăng tốc một bước.
Phòng khách vô cùng yên tĩnh, hình như dì nhỏ không có nhà.
Cho dù gom hết cái rét lạnh mùa đông cũng không đáng sợ bằng giây phút này, thân thể Ngư Vi lập tức run rẩy, nhưng cô không dám quay đầu lại nhìn.
Lúc đi ngang qua phòng của em họ, trong phòng là một mảnh tối om, Chu
Tiểu Xuyên cũng không có ở nhà. Hiện tại cô mới chợt nhớ ra, mấy ngày
trước hình như có nghe Từ Ấu Oánh nói, cuối tuần này bà ta muốn dẫn con
trai về thăm nhà mẹ đẻ.
Đây là lần đầu tiên, trong nhà chỉ có mình cô và chồng dì nhỏ.
Sau lưng truyền tới tiếng đóng cửa, Ngư Vi thấy hơi lạnh tràn lên tận đỉnh
đầu theo từng lớp khóa, một lớp, một lớp, một lớp, nhẹ nhàng khóa lại.
Ngư Vi bước thật nhanh, vọt vào phòng mình, vội vàng chạy tới mở cửa sổ
nhìn xuống dưới lầu, không có ai, cô đã tận mắt nhìn Diêu Tố Quyên lái
xe rời đi, bà không có ở đây, không có ai ở đây, sẽ không có ai như Bộ
Tiêu, mỗi lần đưa cô lên lầu sẽ lặng lẽ đậu xe bên dưới, ngồi trong bóng tối đen kịt đó đợi khi đốm lửa trên đầu thuốc lụi tàn mới rời đi.
Ngư Vi tự nói với bản thân mình hãy bình tĩnh lại, không có việc gì, sẽ
không xảy ra chuyện gì đâu. Cô quay trở lại giường, trái tim đột nhiên
bắt đầu hỗn loạn, toàn thân như rớt vào hầm băng, cô nhớ ra, khóa phòng
mình đã bị hư, mà lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân rón rén rất nhẹ,
nhưng cô biết có người đang đi tới đi lui trong phòng khách.
Sau đó hai tiếng ‘thình thình’ vang lên, tiếng đập cửa dội vào tai, Ngư Vi
hoảng hốt tim như ngừng đập không còn suy nghĩ được gì nữa, liền lao
nhanh đến tựa vào ván cửa, dùng cả người chống đỡ, dùng tất cả sức lực
để chống đỡ.
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy một cái, nhưng vì Ngư Vi đang tựa hết cơ thể vào
đó, nên không mở ra được, trái tim Ngư Vi như muốn vọt ra khỏi lồng
ngực, cô nghe thấy Chu Quốc Khánh ở bên kia cánh cửa kêu mình: “Ngư Vi,
dượng gọt cho con một quả táo nè, con mở cửa ra đi.”
Giọng nói của ông ta, khiến cả da đầu cô tê dại.
Ngư Vi không cho phép mình có thời gian để ngây người, cô giật nhanh chiếc
cặp xuống, lấy điện thoại di động ra, ngón tay run rẩy nhấn số.
Trong đầu cô trống rỗng, chỉ có một cái tên, anh là ngọn cỏ cứu mạng cô, chỉ có anh mới có thể đến cứu cô.
Ngư Vi chợt nhớ có lẽ hiện giờ Bộ Tiêu vẫn còn đang xem mắt, nhưng khoảnh
khắc do dự đó vụt qua rất nhanh khi cô thầm nghĩ cho cô được ích kỷ làm
theo trái tim mình một lần, lòng như lửa đốt cô vội vàng bấm số, hai tay run rẩy cầm điện thoại đưa lên tai.
Cánh cửa sau lưng cô vẫn đang bị đẩy ra, ngày càng đẩy mạnh hơn, Ngư Vi hốt
hoảng như chim sợ cành cong, lúc này chỉ cần một khe hở ra thôi cũng sẽ
khiến cô sụp đổ.
Chỉ hai tiếng ‘tút tút’ chờ máy nhưng dài dằng dặc như hàng thế kỷ trôi
qua, điện thoại rất nhanh được kết nối, trong nháy mắt khi giọng nói
trong trẻo dịu dàng quen thuộc kia vang lên, nước mắt Ngư Vi vượt khỏi
giới hạn chịu đựng của cô khẽ tràn ra mi mắt.
“Alo?” Bộ Tiêu nhận điện thoại, giọng nói anh truyền qua làn sóng âm đó lại rõ ràng như đang kề sát bên tai cô, sau đó dường như anh nhận ra có điều
bất thường, giọng nói trầm xuống: “Sao lại không nói gì?”
Âm thanh đó dịu dàng như vậy, Ngư Vi không ngăn được run rẩy, òa khóc.
“Sao vậy?” Bộ Tiêu nghe thấy tiếng thổn thức của cô, lần đầu tiên anh nghiêm túc vội vàng hỏi: “Ngư Vi, cháu đang ở đâu?”
“Chú Bộ… Chú có thể tới nhà dì cháu không?” Ngư Vi nắm chặt điện thoại, cúi đầu giọng rất khẽ: “Cháu sợ.”
Đây là lần đầu tiên cô nói mình sợ, trừ cái ngày mẹ cô qua đời, cô khóc
trước mặt anh, đã rất lâu rồi, cô chưa từng yếu đuối như vậy.
Bộ Tiêu bảo cô đừng cúp máy, cứ để điện thoại kết nối như vậy, hiện giờ
anh đang ở gần đó, anh sẽ lập tức chạy qua ngay. Ngư Vi mở loa ngoài
lên, nghe thấy giọng nói của anh truyền ra ngoài, bàn tay siết chặt điện thoại, lúc này cô bắt đầu bình tĩnh lại, chỉ cần biết anh đang tới, anh đang trên đường tới đây, cô không còn cảm thấy bất an nữa, vì vậy cô cố gắng hít thở thật nhẹ, điều khiển lại hơi thở của mình rồi hướng về
phía ngoài cửa nói thật to: “Tôi sẽ không mở cửa đâu, bạn trai tôi sẽ
đến ngay tức khắc, ông không được đẩy cửa nữa!”
Ngoài cửa đột nhiên không còn chút tiếng động nào, mọi thứ đều im bặt, tim cô như miếng thịt bị người ta đặt trên thớt, từng nhịp đập là từng giây
chờ đợi nhát dao lăng trì đầu tiên hạ xuống, giày vò đến ngạt thở.
Không biết qua bao lâu, phòng khách vẫn yên lặng không một tiếng người, mười
phút đằng đẳng trôi qua dài như cả thế kỷ, bỗng Ngư Vi nghe thấy vang
lên tiếng đập cửa nôn nóng dữ dội, gần như muốn phá vỡ cả bức tường, ném đi tất cả mọi thứ. Toàn thân cô như bị khuấy động, hai chân lập tức mềm nhũn, phải bám vào cửa mới có thể đứng vững được.
Tiếng đập cửa đó càng mạnh hơn, dồn dập hơn, liên tục không ngừng, cô cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy, có lẽ cả tầng lầu này đều bị chấn động.
Cô không dám đi ra, mãi đến khi nghe thấy âm thanh mở khóa từ phòng khách
truyền tới, từng lớp từng lớp khóa, cô nín thở tập trung lắng nghe, lớp
khóa cuối cùng được mở ra, nghe thấy giọng nói của Bộ Tiêu vang lên, rốt cuộc cô đã có thể bỏ xuống mọi sợ hãi lo lắng, xách cặp lao ra khỏi
phòng.
Khoảnh khắc lao ra ngoài, cô đã nhìn thấy dáng hình cao lớn thẳng tắp quen
thuộc đó, Bộ Tiêu tựa lưng vào cửa đứng đối diện Chu Quốc Khánh, khuôn
mặt anh kề rất gần, rủ mắt nhìn người đàn ông trung niên vừa ra mở cửa,
không khí rét lạnh như sắp bước vào một trận đối đầu không khoan nhượng.
Cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt anh như vậy, dáng vẻ tàn nhẫn vô tình rất đáng sợ, ánh mắt rét lạnh đầy uy hiếp khiến người ta không dám nhìn thẳng,
hờ hững lạnh nhạt đến tột cùng.
Ngư Vi chạy rất nhanh, nép sát mép cửa lướt qua người Chu Quốc Khánh, cô
vừa chạy tới, Bộ Tiêu đã đưa tay ra nắm lấy tay cô kéo chặt vào lòng,
bàn tay kia đặt lên vai cô.
Khoảng khắc khuôn mặt cô vùi trong ngực chiếc áo khoác đen của anh, mùi hương
và nhiệt độ cơ thể anh bao trùm cuộn vào từng ngóc ngách hơi thở cô, bàn tay anh ôm vai cô, gò má cô như bị bàn tay đang kề sát đó thiêu cháy,
bao nhiêu lo lắng hoảng sợ như tảng băng được ngọn lửa đó phá tan ra.
Cánh tay của Bộ Tiêu giữ lấy vai Ngư Vi, ôm cô vào ngực mình, ánh mắt lạnh
lẽo vô tình đầy uy hiếp nhìn chằm chằm cái tay ‘chẳng ra đàn ông cũng
chẳng phải đàn bà’ đang đứng bên trong cánh cửa. Anh không nói gì chỉ
nhìn hắn ta thật lâu, ánh mắt lộ rõ tia mỉa mai khinh miệt, sau đó anh
nheo mắt lại, cánh tay khẽ siết chặt vai Ngư Vi, tay còn lại đưa lên cổ
làm động tác cắt ngang - ‘chết’. Rồi im lặng xoay người ôm vai Ngư Vi đi về phía cầu thang.
Bộ Tiêu biết Ngư Vi không bị thương, vừa rồi trong điện thoại anh cũng đã
đoán ra, con dê già kia muốn đẩy cửa vào phòng cô, may mắn cô gọi điện
thoại cho anh, hơn nữa đúng lúc anh đang ở gần đó kịp thời chạy tới, nếu không thì hậu quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.
Lúc này so với chuyện đánh người, anh chỉ muốn Ngư Vi sớm cảm thấy an toàn.
Lúc đi xuống lầu, Bộ Tiêu vẫn luôn ôm bờ vai cô rất chặt, tiếng dép của Ngư Vi loẹt quẹt vang vọng trong hành lang. Xuống tới lầu một ra khỏi cửa
tiểu khu đi đến gần xe, mãi đến khi mở cửa ghế lái phụ cho Ngư Vi cánh
tay anh mới buông lỏng ra để cô bước vào.
Ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại, chuyện đầu tiên anh hỏi vẫn là muốn xác nhận lại nỗi lo lắng trong lòng mình: “Hắn ta có chạm vào cháu không?”
“Không có.” Ngư Vi đã lấy lại được bình tĩnh, lúc này nói chuyện khá mạch lạc: “Thật ra, ông ta không có làm gì, nhưng cứ đẩy cửa liên tục, khóa cửa
bị hư nên cháu cố chặn lại.”
Bộ Tiêu ngồi trên ghế, hai tay đặt trên vô lăng nhưng không khởi động xe
cũng không nhìn cô, chỉ để lại cho cô sườn mặt nghiêng không rõ cảm xúc
của mình. Nghe cô nói xong, anh chậm rãi thở ra một hơi thật dài, tựa
như bị bóp nghẹt rất lâu bây giờ mới có thể hít thở trở lại. Sau đó, anh lấy trong túi áo khoác ra một bao thuốc lá, bật lửa đốt cho mình một
điếu.
Ngư Vi chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh, toàn thân vừa lạnh lùng vừa
tàn nhẫn, sườn mặt sắc lạnh, cô biết anh tức giận hơn nữa tâm trạng cũng rất tệ, đôi mày kiếm vẫn luôn nhíu chặt, mặc dù anh không nói gì nhưng
cô biết, anh đang cố kiềm chế, cố bình tĩnh trở lại.
Bộ Tiêu im lặng rít mấy hơi thuốc, cửa sổ xe mở rộng, một cơn gió lạnh
buốt gào thét thổi vào lướt qua mái tóc đen dày khá hỗn loạn của anh, có lẽ vừa rồi anh vội vàng chạy lên lầu nên mái tóc mới rối bời như vậy.
Ngư Vi trầm mặc thật lâu, muốn anh được yên tâm, nhưng lại không biết phải
làm thế nào, nên mỉm cười nói đùa với anh: “Cháu thật sự không sao đâu
mà, biết đâu, ông ta chỉ muốn đưa cho cháu quả táo…”
Bộ Tiêu nghe cô nói vậy, chậm rãi xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh
mắt anh như có ngọn lửa đang bùng cháy nóng đến mức muốn thiêu đốt luôn
cô, rồi đem cô ăn tươi nuốt sống vào bụng, để hoàn toàn hòa tan vào cơ
thể mình. Sau đó anh chau mày, trầm giọng nói: “Cháu cảm thấy buồn cười
sao?”
Anh rất nghiêm túc, lần đầu tiên Ngư Vi thấy vẻ mặt anh nghiêm túc đến vậy, nhìn ánh mắt đó của anh, cô nhất thời không biết phải nói gì.
Bộ Tiêu cúi đầu rít một hơi thuốc, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, một
cảm giác bực tức cuồn cuộn sâu trong cơ thể muốn bứt phá tìm lối ra, chỉ có thể trào lên cuống họng thoát ra ngoài khoang mũi, anh im lặng nhìn
làn khói lượn lờ đang tỏa ra từ đầu thuốc kẹp giữa hai ngón tay trên vô
lăng của mình, tự nhiên thấy ngột ngạt một hơi cũng không muốn hút nữa.
Lúc anh dập tắt thuốc, Ngư Vi lại khẽ lên tiếng, giọng nói rất dịu dàng: “Chú ơi…”
Anh cảm thấy bao nhiêu cứng rắn sắt đá trong lòng mình bỗng chốc hóa thành
nước, bao nhiêu lửa giận đang thiêu đốt đã bị con gió mát lạnh dịu dàng
thổi vụt tắt mất rồi. Thời điểm cô cất tiếng gọi anh, anh thấy thế giới
này bỗng trở nên thật bé nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ chứa đựng những con chữ còn lại của cô.
Thần kinh đang căng thẳng như tảng núi đè nặng bỗng chốc đổ sụp xuống, cả
người xụi lơ trên ghế dựa. Bộ Tiêu nhếch miệng cười khổ, buồn bực đưa
tay giựt khuy cổ áo khoác ra, xoay lại nhìn Ngư Vi, vô cùng bất đắc dĩ
nhưng lại rất dịu dàng hỏi: “Ừ, sao nào?”
“Tối nay, cháu có thể không về nhà được không ạ?” Ngư Vi dè dặt nhìn anh.
Rốt cuộc Bộ Tiêu cảm thấy phòng tuyến cuối cùng của mình cũng hoàn toàn sụp đổ rồi, anh dở khóc dở cười xoa nhẹ mái tóc cô: “Sao chú có thể để cháu trở về đó lúc này chứ!”
“Vậy có thể cũng không trở về nhà trên núi…” Ngư Vi ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Bộ Tiêu nghe cô nói ‘nhà trên núi’ chính là nhà lớn của anh, anh biết cô
không muốn mọi người trong nhà biết cô gặp chuyện không may nên đáp lại: “Có thể.”
Anh nhìn ra, khi cô nghe thấy anh đáp ứng yêu cầu của mình, nét mặt đó
không còn chút lo lắng nào nữa, thậm chí thời điểm cô xoay đầu đi còn
khe khẽ mỉm cười. Anh quả thật không biết chuyện xảy ra tối nay còn chỗ
nào có thể cười nổi, vừa rồi suýt chút nữa anh phát điên, tâm trạng muốn giết người cũng có, vậy mà lúc này cô còn vân đạm phong khinh bình thản như mây trôi gió thoảng thế này.
Bộ Tiêu thầm nhủ với lòng, sẽ không bao giờ để chuyện thế này xảy ra lần nữa, không bao giờ.
Lúc anh lái xe rời đi, Ngư Vi không hỏi anh sẽ đi đâu, với cô nơi nào có
anh đều là nơi yên bình. Hôm nay, cả đêm không cần phải quay về nơi mệt
mỏi đó nữa, cô có thể ở bên anh. Một ngày này, tâm trạng cô như bị đưa
lên tàu lượn siêu tốc không dây an toàn, không chỗ bám víu, vừa rồi lại
bị sợ hãi như thể đến điểm cao nhất người ta lại thả cô rơi xuống. Lúc
này đây, cô không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cả ngày mai cô cũng muốn bỏ
mặc, chỉ muốn được ngồi cạnh bên anh thế này.
Khi chiếc Audi màu đen ra đến trung tâm, Ngư Vi thấy rất đông người tập
trung ở quảng trường thành phố, lúc này mới nhớ ra, hôm nay là ngày cuối cùng của năm, qua hết mười hai giờ sẽ bước sang năm mới.
Xe cộ dọc ngang hỗn loạn dường như không ngủ cả đêm, lúc xe lăn bánh ngang qua con đường trung tâm thành phố đầy ánh sáng, Ngư Vi mới nhìn rõ bàn
tay Bộ Tiêu đang đặt trên vô lăng, mu bàn tay đầy vết thương, nơi các
đốt ngón tay bị rách da đang chảy máu, lòng cô trĩu nặng, thì ra vừa rồi anh lo lắng cho cô đến vậy, mãi đập cửa mà chẳng chú ý gì đến cánh tay
mình.
Cô sốt ruột hỏi đi hỏi lại mãi anh có đau không, Bộ Tiêu bị cô hỏi đến
phát hờn, mỉm cười nói: “Chỉ mấy vết xước nhỏ thế này, có gì mà đau?”
Ngư Vi vẫn không yên lòng, muốn tìm chỗ rửa sạch vết thương băng bó lại cho anh. Lớp cửa sắt chống trộm nhà họ Chu nhiều chỗ bên ngoài đã bị rỉ
sét, cô nghĩ ngợi một lúc, kiên quyết nói: “Không được, chú phải đi tiêm phòng uốn ván.”
Bộ Tiêu mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô, chỉ có thể đồng ý: “Được, đi còn không được sao, thua cháu rồi.”
Xe dừng lại ở một con đường yên tĩnh, gần đó có rất nhiều ngõ hẻm xẻ ngang dọc, xe không vào được. Bộ Tiêu ngừng xe, Ngư Vi bước xuống đứng yên
quan sát xung quanh con đường xa lạ mà cô chưa nhìn thấy bao giờ, bóng
tối đen kịt bao trùm khắp nơi, gió thổi qua buốt lạnh, không có bóng
dáng người qua lại trên đường.
Nhưng chỉ một giây sau, cô đã bị động tác của Bộ Tiêu dọa cho hoảng hốt tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài.
Anh khóa xe, chậm rãi bước về phía cô, lúc đến bên cạnh chân cũng không
dừng lại, nhưng cánh tay phải của anh giơ lên, lần nữa nắm lấy bờ vai cô thuận thế kéo cô vào ngực mình, dẫn cô đi về phía trước.
“…” Ngư Vi bị anh ôm vào lòng, khuôn mặt tựa sát vào ngực anh, mùi hương cơ thể anh phảng phất nơi đầu chóp mũi, toàn thân cô như bị nhúng vào lò
nhiệt, hai tai tựa hồ muốn bốc khói.
Nhưng trái lại Bộ Tiêu chẳng có chút lúng túng nào, động tác của anh rất vô
tư thẳng thắn, Ngư Vi có thể cảm nhận được, cái ôm này không giống với
cái ôm lúc nãy, lúc nãy anh tức giận nên dùng sức rất mạnh, hiện tại
cánh tay anh chỉ khẽ khàng đặt trên vai cô, rất lễ độ, ‘bàn tay lịch
thiệp’ đó không chạm vào vai cô mà nhẹ thả hờ buông rủ để các ngón tay
không chạm vào người cô.
Sao cô có thể không hiểu chứ, anh lo lắng đêm nay cô bị hoảng sợ nên lúc này muốn an ủi cô, mang đến cho cô sự yên tâm.
Đi vào sâu bên trong một con hẻm, Ngư Vi mới đoán ra đây là nơi nào, kiến
trúc quanh đây rất cổ kính là nơi Bộ Tiêu mở cửa hàng buôn đồ cổ, quả
nhiên, đi đến trước hai cánh cửa lớn màu đen, Bộ Tiêu dừng lại lấy chìa
khóa.
Anh buông vai cô ra, đút chìa khóa vào mở cửa, tiếng ổ khóa lách cách vang
lên, Ngư Vi ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu đề ba chữ ‘Vô Bảo Trai’*, vô
thức đọc thành tiếng, sau đó trầm ngâm hỏi anh: “Sao lại là ‘Vô Bảo’ ạ?
Như vậy không phải nói cửa hàng không có bảo vật gì sao ạ?”
(*‘Trai’: danh hiệu tiệm buôn)
Bộ Tiêu mở cửa ra, ánh mắt cười đến lấp lánh trong đêm tối: “‘Giấu đầu lòi đuôi’ thôi, chú nói không có cháu tin sao? Chắc chắn là không rồi, cháu sẽ cảm thấy chú cố tình cất giấu, không muốn đem vật quý đó ra bán cho
cháu, nên thế nào cũng muốn vào hỏi thử, cháu xem, cháu vừa hỏi rồi đó.”
Ngư Vi cười, anh thật giảo hoạt hệt lão hồ ly, còn là loại ngụy biện tà thuyết xiêu lệch.
Bước vào trong là cửa hàng trưng bày đồ cổ, mọi thứ tối om, Ngư Vi không
thấy rõ cách bài trí, cô đi theo Bộ Tiêu vào sân sau, đó là một khoảnh
sân nho nhỏ, Bộ Tiêu nói bên cạnh phòng anh là phòng của ông cụ giám
định đồ cổ. Ngư Vi thấy đèn trong phòng không bật sáng, có lẽ ông cụ đã
nghỉ ngơi, vì vậy cô bước thật nhẹ đi theo anh vào phòng.
Đèn vừa được bật lên, Ngư Vi cẩn thận quan sát nơi ở của Bộ Tiêu. Căn phòng ở Bộ gia, chẳng qua chỉ là nơi anh về ngủ, nơi này mới thật sự là lãnh
địa của anh, vì vậy cô không khỏi chăm chú nhìn thật lâu.
Kỳ thật không có gì ấn tượng, ngoại trừ chiếc giường rất lớn, còn lại
không có gì đặc biệt, hơn nữa vô cùng bừa bộn, khắp nơi tràn ngập hơi
thở đàn ông độc thân. Ngư Vi tìm một chiếc ghế ngồi xuống, Bộ Tiêu ở bên ngoài gọi điện thoại xong đang đi vào, cô lo lắng vết thương ở tay anh
nói phải giúp anh bôi thuốc.
Nhưng Bộ Tiêu không trả lời mà cong môi đi về phía cuối giường, xoạt đôi chân dài ra ngồi xuống, ánh đèn bàn sau lưng anh rọi tới phủ lên một quầng
sáng khiến thân hình anh càng cao lớn hơn.
Anh nheo mắt lại nhìn cô cười xấu xa, cười đến lúm đồng tiền cũng lõm vào
thật sâu mới thản nhiên nói: “Cái mông nhỏ của cháu ngồi trên quần lót
chú.”
Ngư Vi rối rắm, vội vàng đứng bật dậy quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn
thấy trong ngăn hộc bên dưới để hàng hàng quần lót đã được xếp ngay
ngắn…. Cô lập tức câm nín, nơi này mà cũng có người để quần lót là sao
chứ 囧.
“Chú tìm một người bạn nữ, lát nữa cô ấy sẽ đón cháu đến nhà mình ở tạm.” Bộ Tiêu bình thản nói.
Ngư Vi bất ngờ, đột nhiên cảm thấy có chút ảm đạm: “Cháu không ở lại đây ạ?”
Bộ Tiêu chăm chú nhìn Ngư Vi, khóe môi cong cười đến rạng ngời, cái lúm
đồng tiền đó lại sâu hoắm, đồng tử lóe sáng: “Ngủ ở phòng chú? Không chê chú bẩn hử?”
Ngư Vi suy nghĩ, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Trên người chú, một chút cũng không bẩn.”
Bộ Tiêu thấy cô còn trịnh trọng suy nghĩ cái vấn đề bẩn, không bẩn này, bị chọc cười rồi, anh vỗ trán cười một lúc rồi thoáng nghiêm mặt nói:
“Không thích hợp, nửa đêm nửa hôm, trai đơn gái chiếc.”
Ngư Vi nghe anh nói vậy, lúc này mới cảm thấy khá xấu hổ, Bộ Tiêu thấy cô
bỗng rủ mắt cúi thấp đầu, liền nghĩ mình nói những lời này với một cô bé quả thật không đứng đắn chút nào, anh duỗi tay lấy một điếu thuốc để tự khóa miệng mình.
Vừa cầm điếu thuốc trên tay, Ngư Vi đã hối thúc anh nhanh rửa vết thương,
Bộ Tiêu đành phải đi tìm hộp thuốc gia đình. Cô ngồi dưới ánh đèn chăm
chú làm sạch vết máu dính xung quanh, cẩn thận bôi thuốc vào vết thương
cho anh, thấy anh hứa sẽ đi tiêm ngừa, cô mới yên tâm mỉm cười. Đúng lúc trong sân vang lên âm thanh đẩy cửa, Bộ Tiêu ngậm điếu thuốc lên miệng
nói có người tới, Ngư Vi đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Từ cánh cổng sơn đen có một người phụ nữ đang đi vào, tuy chỉ loáng thoáng mơ hồ trong bóng tối, Ngư Vi không thấy rõ được mặt nhưng cô biết đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, quả nhiên, lúc khuôn mặt cô ấy được ánh
đèn chiếu vào, Ngư Vi thầm nghĩ mình đoán không sai chút nào.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu trắng, chân đi đôi boots cao quá gối, mái tóc màu vang đỏ xoăn dài, cách ăn mặc vô cùng thời thượng hợp mốt, ngũ
quan tinh xảo giống hệt ngôi sao điện ảnh.
Bộ Tiêu nhàn nhạt cười, bảo Ngư Vi gọi ‘dì Lam’, nhưng Ngư Vi còn chưa kịp mở miệng, Nghi Lam đã cắt ngang cái xoẹt: “Cái gì mà dì Lam, gọi chị là ‘chị Lam’ đi!”
Bộ Tiêu nghe cô ấy nói vậy, khóe miệng cong như móc câu mỉm cười: “Hơ, con bé gọi tôi là chú, gọi bà là chị, vậy bà gọi tôi là gì? Sao bà không
gọi tôi một tiếng pa pa đi?”
Vừa dứt lời, Nghi Lam đã mắng anh một tiếng ‘Cút’ rồi không thèm để ý tới
mấy lời hươu vượn vớ vẩn của anh nữa mà nghiêng người lại gần nhìn Ngư
Vi, chậc chậc: “Lúc chị mua quần áo cho em đã biết ngay em nhất định rất xinh đẹp mà, bây giờ thấy rồi mới biết, còn đáng yêu hơn cả tưởng tượng của chị, lại đây, em gái nhỏ, đi với chị Lam nào.”
Cô ấy lộ ra mấy phần ‘Cô dì hư hỏng’, Ngư Vi nhất thời không biết phải nói gì, thật ra có rất ít người xem cô như trẻ con mà dỗ dành, những người
lớn cô quen đều biết rõ tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô hoàn toàn có thể đảm
nhiệm vai trò phụ huynh như cách cô chăm sóc cho Ngư Na. Đột nhiên cô ấy đối xử với cô như vậy khiến cô có chút không thoải mái không biết nên
nói gì.
Nhưng không còn cách nào khác, vì cô ấy là bạn của Bộ Tiêu, bản thân cô lại
không thích hợp ở lại nhà anh, Ngư Vi chỉ có thể khẽ cắn môi, vẻ mặt
điềm tĩnh đi theo cô ấy.
Bộ Tiêu đứng trước nhà dặn dò Nghi Lam, bảo sáng mai sẽ qua đón người sớm, còn hỏi có gây cản trở Nghi Lam và bạn trai cô ấy… không, hai người nói đùa anh qua tôi lại mấy câu. Đến khi giao người xong rồi, nhìn thấy
Nghi Lam kéo tay Ngư Vi ra ngoài, Bộ Tiêu mới hiểu thế nào là cảm giác
bất an khuấy đảo, kỳ thực cô chưa đi anh đã cảm thấy khó chịu trong
lòng.
Ngư Vi quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt anh sâu lắng, Ngư Vi biết anh có chút lo lắng khi một mình cô qua đêm nhà người lạ, vì vậy cô khẽ mỉm cười
với anh, tỏ vẻ cô rất tốt rồi đi theo Nghi Lam ra ngoài.
“Xương cá.” Vừa đi được mấy bước, Ngư Vi lại nghe thấy Bộ Tiêu gọi mình, cô
xoay người nhìn anh, anh vẫn đứng trước nhà, dáng hình anh bị đám lá cây đang nhảy múa trong sân che phủ, khuôn mặt anh khi tỏ khi mờ cùng vầng
trăng đang treo lơ lửng giữa những đám mây, nhưng đôi mắt anh sáng ngời, anh mỉm cười nhìn cô trầm giọng nói: “Năm mới gặp lại.”
Ngư Vi ngẩn ra nhưng ngay sao đó đã hiểu được ý anh, ngày mai là ngày đầu
tiên của năm mới, bây giờ cô đi đến sáng mai đã bước qua một năm, không
phải là ‘Năm mới gặp lại’ sao!
Muốn nhìn thấy anh, phải đợi đến sang năm… Nhưng đối với cô mà nói, cho dù
không phải là đêm cuối cùng của năm cũ, ở một nơi chỉ có bóng tối đằng
đẵng không anh, thì một tối hay một năm cũng đâu có gì khác biệt.