Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 12

Sáng thứ hai, Ngư Vi thức dậy muộn, mò mẫm nhìn vào điện thoại đặt cạnh gối đã gần bảy giờ.

Bình thường cứ khoảng hơn bảy giờ Chu Quốc Khánh sẽ thức dậy nên cô phải tranh thủ đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ trước khi hắn ta rời khỏi giường, Ngư Vi lập tức xoay mình bước nhanh xuống đất.

Lúc cô đi ra khỏi phòng ngủ, Từ Ấu Oánh đã bắt Chu Tiểu Xuyên ngồi trước bàn ăn, đang kiểm tra bài tập của nó, thằng nhóc này ngày nào cũng vậy, mỗi khi thức dậy đều khóc lóc um sùm làm loạn lên không muốn đi học, hôm nay cũng không ngoại lệ, đang thút tha thút thít, cả thân thể chấn động rung chuyển theo.

Từ Ấu Oánh thấy Ngư Vi đi ra, trừng mắt lườm cô một cái, không có ý định nhìn tới cô. Kể từ sau hôm Bộ Tiêu đến đây, cho tới giờ bà ta không có nói với cô câu nào.

Ngư Vi rửa mặt xong đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, trên bàn đã để sẵn một chén cháo, cô húp hai ngụm, lúc cô cầm đũa đưa tới đĩa trứng, Chu Tiểu Xuyên nãy giờ vẫn đang rên rỉ khóc tới mức hai con mắt ầng ậc nước dính sát vào nhau chỉ còn hở ra một khe nhỏ bỗng lập tức im bặt, ánh mắt u ám, đưa tay kéo cái đĩa trứng tới trước mặt mình, ngoàm một cái cho hết hai cái trứng chiên vào trong miệng.

Đúng lúc Từ Ấu Oánh bưng chén ra ngồi vào bàn ăn, âm dương quái gỡ nhả ra một câu: “Không phải có người nuôi mày sao? Có bản lĩnh thì đừng ăn cơm của tao.”

Ngư Vi không nói lời nào, chỉ yên lặng cúi đầu húp cháo, ăn xong một chén cháo, liền đứng dậy đi về phòng lấy cặp sách ra đi học, chỉ cần ở lại nơi này thêm một giây thôi cũng khiến cô bị chèn ép đến không thở được.

Lúc ra cửa, cô đi tới tủ giày phía trước để lấy phí sinh hoạt như thường lệ, mỗi ngày Từ Ấu Oánh cho cô mười tệ, tuy bữa trưa và bữa chiều cô ăn trong căn tin trường nhưng mỗi bữa cũng chỉ đủ để ăn một cái bánh bao và ít thức ăn. Nhưng hôm nay, sau khi mang giày vào, ngẩng đầu nhìn bên dưới hộp sắt nơi bình thường vẫn đặt mười tệ ở đó, trống không.

Không khó để nhận ra, hôm nay Từ Ấu Oánh muốn bỏ đói cô.

Ngư Vi không có tâm trạng mới sáng tinh mơ đã cãi nhau với dì nhỏ, cô để cái bụng đói chen chúc lên xe buýt đến trường.

Hôm nay cô tới lớp thì đã trễ, vừa bước vào cửa, trong phòng đã đầy ắp người, nhìn đâu cũng thấy đông nghịt.

Lúc Ngư Vi đi tới chỗ của mình ở hàng ghế thứ ba đếm ngược từ dưới lên, bỗng nhìn thấy bên cạnh cái bàn cô thường ngồi một mình có thêm một bàn học mới, Ngư Vi hơi ngẩn người ra, bỗng chốc nhớ lại Bộ Huy đã trở thành bạn cùng bàn với mình.

Hiện tại Bộ Huy vẫn chưa tới, Ngư Vi là học sinh tiêu biểu đại diện của môn toán, nên lúc này trên bàn học của cô chất đầy một chồng sách bài tập. Sau khi ngồi xuống, sắp xếp lại tập sách, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một dáng người cao gầy lắc lư trước cửa lớp.


Bộ Huy tới.

Thầy chủ nhiệm chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa, vì sắp bắt đầu vào tiết ngữ văn, ông sợ làm phiền giáo viên dạy văn nên không bước vào lớp, lúc này thấy Bộ Huy gần muộn giờ mới thong dong lắc lư đi tới liền ngăn lại, răn dạy một lúc mới thả cho đi.

Vẻ mặt Bộ Huy chẳng còn chút kiên nhẫn, vạt trước áo sơ mi lộn xộn, cúc áo còn để mở mấy cái, hắn bực dọc đè mái tóc đang vểnh lên hết sức mất trật tự. Tối qua, hắn ngủ không ngay ngắn, thêm vào đó lâu rồi không cắt tóc nên dù đè ấn cỡ nào nó cũng không vào nếp được.

Đối với một nam sinh cấp ba mà nói, đầu có thể rỗng chứ tóc tuyệt đối không thể hỏng, nên hôm nay tâm trạng hắn vô cùng không tốt. Bị ‘Trứng muối’ mắng một trận xong, lúc đi tới chỗ của mình lại nhìn thấy Ngư Vi đang ngồi đó, nhất thời cảm thấy phiền lại phiền hơn.

Từ lúc bắt đầu học cấp hai, hắn đã không còn ngồi chung bàn với con gái nữa….

Ngư Vi ngước mắt thấy Bộ Huy đi tới, cô không nói gì, chỉ tiếp tục xếp lại mấy quyển sách trên tay, khóe mắt nhìn thấy sau khi hắn ngồi vào chỗ, việc đầu tiên là ném cái cặp xuống đất, sau đó dùng sức kéo cái bàn đang đặt sát bàn của cô về phía lối đi tạo ra khoảng trống xa hơn giữa hai bàn. Sau đó cởi cái áo khoác đồng phục học sinh màu đen kiểu âu có vẻ khá ngớ ngẩn ra, tùy tiện vo thành một cục nhét vào ngăn bàn, có một ống tay áo bị rơi ra ngoài, hắn cũng không thèm nhét vô trở lại.

Từ đầu tới cuối, hắn không nhìn cô lấy một lần.

Trong giờ học, có lúc Bộ Huy nghịch điện thoại, có khi ngủ rất ngon, hết giờ học thì đi ra hành lang tán dóc với đám con trai, suốt buổi học hắn không nói với cô tiếng nào.

Ngư Vi đã sớm có chuẩn bị tâm lý, ở lứa tuổi này của Bộ Huy, con trai thường không thích con gái, hoàn toàn là nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần nói một câu thôi cũng ngại nhiều, cô không có trẻ con như vậy, trong lòng không nghĩ đến chuyện bạn bè nam nữ có gì khác biệt, cô quyết định cư xử bình thường, thuận theo tự nhiên.

Cứ như vậy bình an vô sự qua hết hai tiết với người bạn mới chung bàn, trước khi bắt đầu vào tiết ba, sau khi kết thúc bài tập thể dục giữa giờ, Ngư Vi và Kỳ Diệu đi vào nhà vệ sinh. Sau khi trở lại, ngồi ngay ngắn vào chỗ rồi vẫn chưa thấy Bộ Huy vào lớp. Lúc cô kéo chiếc cặp để lấy sách giáo khoa, bỗng từ trong hộc bàn rơi ra một lá thư.

Lá thư màu hồng phấn, bên trên còn vẽ hình trái tim đỏ thắm hoa đào, dĩ nhiên có thể thấy đây không phải là thư thăm hỏi bình thường hay thiệp chúc mừng gì đó.

Ngư Vi yên lặng cúi người nhặt lá thư dưới đất lên.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngư Vi nhận được thư tình, thật ra mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy rất khó hiểu, trong lớp ngoại trừ thân thiết với Kỳ Diệu, cô gần như không có giao thiệp với ai khác, đối với các bạn nam cùng tuổi, cô cũng không có chuyện gì để nói, nhưng bây giờ nghĩ lại, từ lúc khai giảng đến giờ cô đã nhận được ba lá thư tình.

Rút tờ giấy bên trong ra, Ngư Vi không đọc nội dung mà chỉ nhìn lướt qua phần đề tên người gửi.

Tôn Đãi Cách?

Cũng như cô, Tôn Đãi Cách cũng là học sinh tiêu biểu đại diện của môn toán, vì môn toán thường phải làm rất nhiều bài tập, nên thầy Triệu đặc biệt sắp xếp thêm một bạn nam cùng lớp có thành tích nổi bật hỗ trợ cô thu bài. Môn toán của Tôn Đãi Cách rất xuất sắc, thường xuyên có điểm số tương tự Ngư Vi. Thầy dạy toán thích nhất gọi cả hai cùng lên bảng giải bài, mỗi người dùng phương pháp riêng của mình, dẫn tới việc Ngư Vi và hắn thường cùng đứng trên bục giảng, khi đó bên dưới lúc nào cũng có tiếng ồn ào trêu chọc, đoán chừng thế nào cũng có mấy lời gán ghép rằng hai người bọn họ có ‘vấn đề’.


Ấn tượng của Ngư Vi đối với hắn, chỉ vẻn vẹn dừng lại ở những lần ôm chồng bài tập đến phòng giáo viên. Những lúc đó, hắn đều giành làm hết, một quyển cũng không để cô cầm. Hắn đeo mắt kính nhìn rất tri thức phong nhã, chỉ vậy thôi.

Có điều, cô cũng không thích đàn ông hào hoa phong nhã.

Ngư Vi bỗng cảm thấy trái tim mình có chút hỗn loạn, trong tâm trí bỗng hiện lên hình ảnh của cái người hết lần này đến lần khác khiến cô lạc lối.

Ngư Vi vội vàng đọc lướt qua lá thư rồi nhét trở lại vào trong phong bì, nhưng mấy phút trôi qua, không hiểu sao cô không nhịn được lại lấy ra đọc tỉ mỉ lại lần nữa. Sau cùng cô cẩn thận gấp đôi lá thư, kẹp vào trong vở, tính giữ lại để dành làm giấy nháp.

Sau đó là hai tiết toán liên tiếp, hơn nửa buổi học trôi qua, cả lớp đang yên tĩnh làm bài, đột nhiên Ngư Vi cảm thấy có chút khó chịu.

Nói thẳng ra, chính là đói bụng.

Sáng nay, cô ăn có một chén cháo, trong cháo chỉ có mấy hạt gạo, sao có thể cầm cự được lâu, nhất là ở cái tuổi mười bảy mười tám đang trong giai đoạn phát triển. Lúc này đói đến trống rỗng, tim cũng bắt đầu đập loạn, bụng sôi lên.

Âm thanh rất lớn, khiến cho Bộ Huy đang ngồi vẽ loạn xạ lên bài tập bên cạnh, kì thực là lén trốn dưới hộc bàn chơi game trên điện thoại, cũng bị kinh động, liền quay đầu lại nhìn qua cô.

Ngư Vi không có cách nào, đành phải lấy cặp ra chắn trước bụng, không ngờ tiếng sôi càng lúc càng vang hơn. Sôi một lần vẫn chưa đủ, cứ réo hết lần này tới lần khác. Cả phòng học đều tập trung làm bài, tĩnh lặng tới mức chỉ một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy, đến cả cô bạn ngồi bàn phía trước cũng quay đầu lại nhìn Ngư Vi, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Hiện tại mới tiết ba mà cậu đã đói bụng?” Bộ Huy thật sự không nhịn được, nhíu hai hàng chân mày rậm dày hỏi cô.

Ngư Vi cũng không có gì xấu hổ, cúi xuống nhìn bài tập, nhàn nhạt gật đầu.

Bộ Huy nhìn khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh của cô, cảm thấy hình như mình bị sốc rồi. Ngư Vi, cái người này nói gì đi nữa cũng là thiếu nữ không phải sao? Vậy mà không tìm mấy cái cớ đại loại như ‘Tớ đang giảm cân’ này nọ để cho mình một bậc thang leo xuống, trái lại vô cùng thẳng thắn thừa nhận, chút xấu hổ ngượng ngùng cũng không có.

Thời gian nghỉ giữa buổi, có rất nhiều học sinh vì chưa làm xong bài tập nên không đi ra ngoài, khi chuông hết tiết vang lên, Bộ Huy đi ra khỏi phòng học, rất lâu sau cũng không thấy trở lại, lúc chuông sắp vang lên lần nữa cũng không thấy hắn về lớp, mãi đến khi chuông vào học vang lên, hắn mới vèo một cái phóng vào.

Lúc này Ngư Vi đã đói hoa hết hai mắt, nhưng bụng lại không réo nữa, không chỉ đói, cô còn cảm thấy buồn nôn.

Ngư Vi gục đầu xuống bàn ôm dạ dày một lúc, khi cô ngồi thẳng dậy định tiếp tục làm bài, bất ngờ một cái bánh mì dứa nướng đựng trong túi nhựa trong suốt được ném qua.

Ngư Vi sửng sốt giương mắt nhìn, là của Bộ Huy thảy tới, nhưng ánh mắt hắn không đặt trên người cô mà lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm nơi khác lẩn tránh ánh mắt cô, thấy Ngư Vi không có chút động tĩnh nào, hắn liền gắt gỏng nói: “Ăn nhanh đi, bụng cậu réo um sùm ảnh hưởng tôi làm bài.”


Giọng nói lạnh lùng, nhưng sao Ngư Vi lại không nghe ra được ý tốt của hắn chứ, sườn mặt hắn nhìn nghiêng rất đẹp, sống mũi cao, nhìn kỹ đường nét khuôn mặt hắn, có một số điểm rất giống Bộ Tiêu.

Ngư Vi rất chân thành nói ‘cảm ơn’, nhưng còn chưa kịp ăn, đã nghe thấy tiếng thầy Triệu hô to phía trước: “Đại diện lớp thu hết bài tập lại nào.”

Ngư Vi đặt cái bánh mì xuống, chuẩn bị đi lên hàng ghế phía trước thu vở bài tập, nhưng khoảnh khắc cô vừa đứng dậy, bỗng cảm thấy vô cùng choáng váng, trời đất quay cuồng, cũng không biết mình đã đi được bao nhiêu bước, chỉ thấy trước mắt là hình ảnh Tôn Đãi Cách đã đi tới hàng đầu tiên đang xoay vòng vòng.

Trong tầm mắt của cả lớp, ‘rầm’ một cái, Ngư Vi té ngã xuống đất.

Mọi người hốt hoảng la ó, Bộ Huy cũng ngây ngẩn cả người, vội đứng dậy nhìn về phía Ngư Vi. Kỳ Diệu và Tôn Đãi Cách từ hàng thứ nhất lao vọt tới, chỉ nghe thấy giọng nói hét lớn khẩn cấp của thầy Triệu: “Ôi chao, có thể bạn này bị tuột huyết áp rồi, người ngồi cùng bàn đâu rồi? Hai bạn nam nữa nhanh lại đây đưa bạn tới phòng y tế!”

******

Một mảng lớn những mảnh cắt vụn lướt qua rất nhanh, rồi dần hóa thành hư ảo. Ngư Vi không biết mình đang ở đâu, những hình ảnh trùng lặp chồng chéo lần lượt đan xen vào nhau chẳng biết là ảo ảnh hay trong giấc mơ hỗn tạp ào ạt đổ dồn về phía cô.

Là mùa hè của một năm nào đó, thanh âm réo rắt của những con ve sầu như dòng nước tuôn tràn về, trong phút chốc phủ lấp bên tai cô. Ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, xuyên qua đám lá cây, vết lốm đốm đổ nghiêng xuống mặt đất làm nền cho bóng cây xanh thẫm, lay động theo những con gió đong đưa khiến màu nắng bỗng trở nên dịu dàng.

Ngư Vi ba tuổi, không biết vì sao, chỉ thấy mình đang khóc, bàn tay bé xíu loẹt quẹt nước mắt trên mặt, nhưng càng lúc khóc càng dữ dội, không sao ngăn được, cả khuôn mặt như nắm gạo nếp té vào bùn.

Ba mẹ dẫn cô bé về quê ở phương Bắc, nói là đến thăm ông cụ hàng xóm, bạn chiến đấu xưa của ông nội. Nhưng khi đến nơi, mới nghe người trong nhà nói ông nội Bộ bị bệnh cấp tính phải nằm viện, ba mẹ liền lên xe đến bệnh viện thăm ông, chỉ để lại mình cô bé ngồi chơi trong khoảng sân lạ lẫm.

Cô bé bi bô lắp bắp đi được mấy bước đã té ngã uỵch ra trên con đường mòn lát đá, đầu gối bị đập xuống chảy cả máu, chỉ biết òa òa khóc thật lớn.

Ba mẹ đâu rồi, sao lại bỏ mặc cô bé?

Cô bé càng nghĩ càng thấy đau lòng, khóc đến không thể ngừng lại, bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh xột xoạt của lá cây cọ vào nhau.

Lúc Ngư Vi ngẩng đầu lên, thấy có người trên đó, nhưng vì cô bé đứng ngược sáng cũng có thể vì nước mắt tèm lem che khuất nên không thấy rõ lắm, nhưng chỉ một giây sau, người kia đã nhẹ nhàng tung người khỏi cành lá xanh um tươi tốt đáp xuống trước mặt cô bé.

Lúc anh nhảy xuống, trên người dính rất nhiều lá cây, bám cả vào đầu tóc, vào nếp gấp trên quần áo, có một cánh hoa màu tím rất lạ khẽ khàng cuộn theo chiều gió từ từ rơi xuống, nhìn anh tựa một vị thần từ trên trời đáp xuống trong phim truyền hình, trong lòng còn ôm một chú chó màu vàng, Ngư Vi quên cả khóc.

“Bé con sao lại đứng đây khóc thế?” Dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng giọng nói tràn ngập tiếng cười.


Ngư Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt mình là một thiếu niên cao vút mặc áo sơ mi trắng, trên tay ôm một chú chó, rất nhiều cánh hoa và lá cây lay động cuộn rơi khỏi người anh, cô bé quên mất vết đau nơi đầu gối.

“Anh nhỏ.” Cô bé ngọt ngào gọi.

Chàng thiếu niên có đôi mắt rất sáng, nghe thấy cô bé kêu mình, nụ cười trên mặt càng nồng đượm, nheo mắt nói: “Hử? Cái miệng bé xíu này nói chuyện cũng thật đáng yêu, tên gì nào?”

“Ngư Vi.” Cô bé không biết mình có giọng nói Giang Nam mềm dịu vô cùng dễ nghe, khuôn mặt lấm lem nước mắt nói: “Ngư trong ‘Mỹ nhân Ngư’, Vi trong ‘Hoa tường vi’!”

Trước giờ cô bé luôn thích giới thiệu tên mình như vậy, cô mẫu giáo ở nhà trẻ cũng khen tên bé rất hay, là bé gái xinh xắn đáng yêu nhất lớp.

“Bé con này đang nói gì vậy ah….” Chàng thiếu niên lẩm bẩm, anh không nghe ra được cô bé con vừa ngọng nghịu nói gì, con chó trong lòng lại đạp anh mấy cái, ba chân bốn cẳng phóng xuống chạy quanh cô bé, vừa chạy vừa sủa.

Cô bé bị con chó dọa cho hoảng sợ lại tiếp tục khóc nức nở, nước mắt cứ ào ạt tuôn ra hệt như có ai đó lỡ tay mở khóa vòi nước. Chàng thiếu niên lạnh lùng lớn tiếng quát đuổi con chó đi, cúi người xuống nhìn cái nắm cơm nếp nhỏ thích khóc này.

Anh khoảng mười ba mười bốn tuổi, cao hơn cô bé rất nhiều, muốn nhìn được ánh mắt cô bé, buộc lòng phải cúi rạp người xuống, hai tay chống vào đầu gối.

“Được rồi, đừng khóc nữa, cho kẹo nè.” Anh mỉm cười dỗ dành cô bé.

Ngư Vi nghe có kẹo, thấy chàng thiếu niên thực sự lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo sữa, nước mắt lập tức ngừng lại, hai mắt sáng lấp lánh.

Cô bé với cánh tay bé xíu ra lấy, nhưng chàng thiếu niên luôn treo trên mặt nụ cười xấu xa kia lại cố tình giơ cánh tay cao lên một chút, cô bé lại cố gắng với tay lên cao hơn nhưng chỉ thấy viên kẹo sữa ngày càng đi xa mình, đến lúc nhón chân thật cao nhưng với mãi với mãi cũng không tới, Ngư Vi ‘oà’ một tiếng khóc tiếp.

“Lão Tứ, sao lại ở đây bắt nạt một cô bé con thế, không biết xấu hổ hả!” Bỗng nhiên trong sân xuất hiện một bác gái trên tay cầm cái chổi rất dài, hung dữ mắng anh.

“Được, được, được, cho nhóc cho nhóc.” Chàng thiếu niên áo trắng dịu dàng lột bỏ giấy gói kẹo, đút vào miệng Ngư Vi.

Khoảnh khắc vẻ mềm mại kia lướt qua khuôn mặt anh, đẹp đến không ngôn từ diễn tả, hết mực dịu dàng, là anh nhỏ đẹp nhất mà cô bé từng thấy.

Kẹo thật ngọt, cây thật xanh, cảnh vật sáng bừng, người đàn ông trong giấc mơ cô, tươi sáng đến vậy.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong ánh trăng mông lung, khoảnh sân nhỏ lại lần nữa bừng tỉnh, ánh sáng đèn bật lên đẩy lùi màu tối, có tiếng cười nói loáng thoáng, có dáng người lay động. Ba mẹ đã về, khi đó dáng mẹ đầy đặn, không gầy ốm như sau này, bà cúi xuống mỉm cười dỗ dành cô. Lúc sắp đi về, Ngư Vi chỉ chàng thiếu niên kia len lén nói với mẹ: “Anh nhỏ đẹp quá…”


Mẹ dịu dàng nắm lấy ngón út bé xíu trắng ngần của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Không phải anh nhỏ, đây là chú nhỏ.”

Chú nhỏ?

Ngư Vi khẽ lẩm bẩm, chàng thiếu niên đột nhiên mỉm cười xoay người đi, chỉ lưu lại cho cô bé dáng hình cao cao với bóng lưng màu trắng của chiếc áo sơ mi, khoảnh khắc anh quay đi, đuôi mắt và khóe miệng tựa mảnh trăng non đang treo lơ lửng trên bầu trời, anh đang cười.

Chú nhỏ của cô….