Sara và Rafe quì trong bụi rậm, súng đã rút ra và lên đạn. Nhỡ ra. Tai nghe giúp họ nghe thấy cuộc thảo luận chỉ cách vài mét trước mặt họ, và như những gì Sara vừa nghe thấy thì Pirro vừa mới nôn.
“Nôn vào giày của tôi! Bố già ơi, bố già sao thế hả?” Todd hét lên.
“Kinh.” Đó là tiếng Biff. Sara nhận ra giọng nói khác nhau của hai gã.
“Xin lỗi. Tôi căng thẳng quá.” Pirro đáp.
Rafe nhìn Sara và nháy mắt.
Cô đặt một ngón tay lên môi anh và suỵt khẽ.
“Nào, hãy làm việc này cho xong đi.” Todd cằn nhằn.
“Đây là Đ... Lopez” Pirro nói, nhanh chóng sửa sai.
Sara thở một hơi dài.
“Tao là Biff, còn người bị nôn lên giày tên là Todd.”
“A. Lopez.”
“Sao thế, bố mẹ mày không nghĩ ra được một cái tên à?” Biff cười lớn.
“Mày dám cười nhạo tên tao hả? Thế bố mày kiếm đâu ra cái tên Biff thế? Từ cái tổ tò vò chắc?” Đặc vụ Lopez bật lại.
Anh ta giả vờ thật khéo. Sara cố nín cười. Từ cái nhìn trong mắt Rafe, cô thấy anh cũng đang cố làm thế.
Họ hướng cái nhìn và mũi súng của họ về phía các mục tiêu.
“Pirro đây nói mày có thể kiếm hàng cho bọn tao?” Biff hỏi.
Lopez cần chúng phải nói cụ thể hơn, và anh ta không được quyền nhắc đến ma túy hay những thứ tương tự có thể làm hỏng cái bẫy.
“Tùy thuộc bọn mày muốn gì.”
“Bước đầu là Oxy đã. Nếu chất lượng tốt, bọn tao sẽ tiếp tục. Mày có mang theo đó không?” Biff hỏi.
Lopez có các viên thuốc trong một cái túi giấy màu nâu, và Sara nghe tiếng sột soạt.
“Trông có vẻ ổn.” Todd nói.
“Bao nhiêu nào?” Biff hỏi.
“Một trăm viên giá bốn mươi lăm nghìn.” Lại nghe tiếng giấy sột soạt.
“Chuyện nhỏ. Nếu ông chủ của bọn này thích chất lượng hàng, bọn tao định sẽ dùng xe tải của bố già đây để vận chuyển nhiều hơn thế này nhiều về thành phố để phân phối.” Todd nói. “Mày có đủ hàng để cấp theo yêu cầu không?” gã hỏi Lopez.
“Dĩ nhiên rồi.”
Sara lại nghe tiếng giấy sột soạt nữa.
“Thế mày định đi đâu với thứ đấy hả?” Biff hỏi.
“Tao tưởng mày bảo chỗ này không đủ.” Lopez đáp.
“Để khởi đầu. Bọn tao sẽ lấy chỗ này, ông chủ sẽ thử chúng và bọn tao sẽ liên lạc lại để lấy nhiều hơn. Cầm lấy này.”
Sara tưởng tượng Todd đưa tiền cho đặc vụ Lopez.
Tiếng giấy sột soạt cho cô biết Biff đã giật lấy chỗ ma túy.
“Đứng im!”
Ngay lúc có tiếng Lopez ra lệnh, Sara và Rafe bật dậy, lao tới bao vây hai gã.
Đầu gối Sara nhói lên vì cô đã ở tư thế quì quá lâu nhưng cô giữ vị trí của mình, súng chĩa thẳng vào Biff và Todd.
Pirro từ nãy đã quì xuống đất, khóc vì nhẹ người.
Trong khi Lopez đọc cho Biff và Todd nghe quyền lợi của hai gã, Rafe và Sara còng tay
Mọi việc kết thúc cũng nhanh như khi bắt đầu, một chiến dịch thành công từ đầu đến cuối trừ một điều đau đớn chắc chắn rằng Sara sẽ không qua được kỳ kiểm tra nghiêm ngặt cần thiết để cô có thể quay trở lại với nhiệm vụ của mình ở Sở Cảnh Sát New York.
Sau vụ bắt bớ, Coop có được bài phỏng vấn và được tự do đưa tin về câu chuyện sau khi đặc vụ Lopez đã hiệu đính các thông tin do Pirro cung cấp để chắc chắn rằng vụ này không bị ảnh hưởng bởi những lời thêm thắt của ông già.
Cuối cùng thì Rafe và Sara cũng quay về nhà của anh. “Anh không biết em thế nào, chứ anh mệt bã người.” Rafe nói.
“Em cũng bở hơi tai.” Cô ngã xuống, gác chân lên tay ghế gần nhất.
Nhìn cô vẻ lo lắng, anh hướng vào trong bếp, quay trở ra với cả đống đồ, và để cả lên bàn. “Tránh ra nào em.”
Với nụ cười dễ thương, cô dịch thân mình gần hơn vào chiếc ghế, lấy chỗ để anh có thể ngồi xuống bên cô.
“Đây.” Đầu tiên anh đưa cho cô ibuprofen để giảm đau và sưng, và cô nhận lấy với vẻ biết ơn.
“Cám ơn anh.” Cô nói, nuốt mấy viên thuốc và cốc nước anh trao cho.
“Có gì đâu em. Bây giờ thì chườm đá.” Anh giơ túi đá ra. “Muốn anh làm cho em không nào?”
Cô gật đầu.
Anh đặt túi đá trên đầu gối cô, bao bọc nó xung quanh chỗ sưng càng nhiều càng tốt. Anh cố gắng cẩn thận và không ấn quá mạnh lên chỗ khớp bị đau.
Cô chớp mắt bởi sự tiếp xúc ban đầu.
“Lạnh hay là đau em?” anh hỏi
“Cả hai.
Anh cảm thấy sự đau đớn của cô trực tiếp trong tim mình. Rafe biết Sara rất cứng cỏi. Cô có thể chịu được sự khó chịu về thể xác và không cưỡng lại những điều trị thuốc men cần thiết. Chính những xáo trộn cảm xúc mới kinh khủng hơn, ăn mòn cô mỗi ngày. Bây giờ càng thêm khó hơn khi rõ ràng cô nhận ra công việc thực địa sẽ khó khăn nhường nào, đặc biệt là ở Manhattan nơi những yêu cầu về thể chất để có thể quay về với nhiệm vụ cao hơn nhiều những gì cái đầu gối này có thể chịu đựng được.
Anh cũng đủ thông minh để không nhắc đến điều ấy bây giờ. Thay vào đó, anh ngồi bên cô trong lặng lẽ, và đợi hai mươi phút để đá chườm phát huy tác dụng. Sau đó anh đứng lên, đưa tay ra và giúp cô đi về phòng ngủ, cô cuộn tròn trong lòng anh, nghỉ ngơi và ngay lập tức ngủ thiếp đi.
Rõ ràng là cô cảm thấy an toàn bên anh. Tin tưởng anh khi cô yếu ớt. Nếu ép, anh có thể nói là cô yêu anh theo cách của cô, cũng đủ đối với anh nếu như anh không luôn luôn chờ đợi cái kết cục cô tin rằng không tránh khỏi.
Rafe tỉnh giấc cảm giác khoan khoái, mặc dầu anh thiếp đi trong giấc ngủ sâu trong khi tay anh vẫn choàng qua Sara gần như suốt đêm. Anh không nghĩ anh đã trở mình hay đổi tư thế dẫu chỉ một lần. Bởi vì cô vẫn đang say giấc, anh đi vào trong bếp. Sau khi pha cà phê, anh ngồi xuống và uống cái dung dịch caffeine ấy. Mặc dù anh cố gắng xem báo, điện thoại reo không ngừng. Mọi người trong gia đình đều muốn nói về vai trò của Pirro trong vụ bắt bớ đêm qua, và sự thiên lệch trong câu chuyện của họ khiến ngay cả Rafe cũng phải bất ngờ.
Qua một đêm Pirro đã trở thành người hùng và truyền thuyết trong trí óc của chính ông. Có vẻ như ông đã kể với gia đình ông là người đưa tin của cảnh sát từ lâu để giúp tóm được mấy con cá lớn trong thế giới ma túy ở New York. Và vì đặc vụ Lopez đã đi khỏi thành phố cùng với tù nhân của mình, Biff và Todd, không có ai để tranh cãi về câu chuyện của Pirro, ít nhất cho đến khi bài của Coop xuất hiện trên tờ Daily Post.
Trừ Sara và Rafe.
Và họ thì sẽ không tiết lộ gì.
Nếu Pirro muốn tắm mình trong ánh hào quang, Rafe là ai mà nỡ cướp đi hào quang ấy? Đặc biệt là bởi Pirro đã hứa từ nay trở đi sẽ mua Viagra hợp pháp, và không cung cấp thuốc cho các bạn mình nữa. Đặc vụ Lopez gọi điện cho Rafe để báo rằng Biff và Todd đã hoảng sợ sau một đêm bị giam và ngay lập tức đã khai mấy cái tên để đổi lấy ân huệ.
Với áp lực vụ mấy gã buôn ma túy đã giải tỏa và cuộc hôn nhân của bà cô trở lại bình thường, chỉ còn lại duy nhất cho Rafe mối đe dọa to lớn đối với sự an toàn của Sara. Nhưng ngay cả đội trưởng cũng có vẻ muốn tin rằng John Morley chỉ muốn dọa cho cô sợ và tránh ra khai báo, không có ý làm hại cô và thêm một vụ giết người vào bản danh sách tội danh đã dài của hắn.
Dù có thế, Rafe cũng không hề mất cảnh giác. Anh lên kế hoạch ở bên Sara, một chiến lược đã đóng vai trò của mình trong kế hoạch của Coop. Với sự âu yếm và thể hiện tình cảm công khai ở chỗ Angel đêm qua, sáng nay Blog Chàng độc thân đã chứng minh sự hoài nghi của Coop. Bởi vì chỉ có người đã ở trong phòng khách đêm qua mới có thể viết được nội dung blog như thế - một mô tả chi tiết cận cảnh và riêng tư buổi tối của Rafe và Sara trước vụ bắt bớ.
THE DAILY POST
BLOG CHÀNG ĐỘC THÂN
Tình yêu nảy nở nơi thị trấn nhỏ phương bắc. Sĩ quan cảnh sát độc thân Rafe Mancuso đã phục hồi sau những chấn thương nhờ có sự chăm sóc yêu thương dịu dàng của đồng đội Sara Rios. Tại một buổi gặp mặt nhỏ, người ta nhìn thấy cặp đôi dính chặt vào nhau tay trong tay. Thậm chí có vẻ như sĩ quan Mancuso thích xoa nắn mông khi anh ấy nghĩ không ai nhìn thấy! Thật may là blogger có tai mắt ở mọi nơi. Một bạn đọc trung thành đã gửi tới những bức hình này. Các cô nương, trái tim chàng độc thân đã có chủ. Sẽ chẳng còn lâu nữa trước khi chàng độc thân gợi cảm của chúng ta đưa ra lời cầu hôn và bị loại khỏi thương trường. Hãy chờ xem...
Dưới bài viết, bolg đã đăng một bức ảnh bàn tay Rafe trượt vào trong túi sau quần bò của Sara, xoa mông một cái.
Anh rên rỉ và quẳng tờ báo sang bên. “Không biết cái gì đã xảy ra với khái niệm riêng tư cơ chứ?” anh lẩm bẩm.
“Coop đã đề nghị chúng ta vờ vịt diễn quá lên.” Sara nhắc anh, vào ngồi cùng anh trong bếp. “Anh muốn em rót thêm cà phê không?” Cô ra dấu với bình cà phê trong
Anh gật đầu. “Cám ơn em.”
Cô rót đầy lại cốc cho anh và ngồi xuống với cốc của mình. “Coop đã đúng hả anh? Amanda là Blogger Chàng độc thân à?”
“Trừ khi có người nào khác trong bữa tiệc đêm qua báo cáo lại. Anh chỉ thấy nhiếp ảnh viên của cô ta là chụp ảnh mà thôi.”
Sara uống một ngụm lớn cà phê trước khi trả lời. “Có vẻ quá thiếu thận trọng với một người muốn giấu tên, nếu anh hỏi ý kiến em.”
Anh không thể tránh không ngắm nhìn cô. Cô đang ở đây và anh cảm thấy biết ơn điều ấy. Anh nghĩ anh tự hỏi không biết điều ấy còn kéo dài bao lâu nữa, và biết rằng anh có rất ít nếu không muốn nói là không thể có sự kiểm soát câu trả lời, anh từ chối đào sâu những gì tiêu cực. Anh chỉ nên tận hưởng những gì anh đang có bây giờ. Trong khi anh còn đang có nó.
“Anh đồng ý với em. Thật thiếu thận trọng. Nhưng có thể Amanda nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ đặt câu hỏi ai là người gửi đến. Có thể là bất kỳ ai có máy điện thoại cầm tay đêm qua.” Anh nói, cố gắng tưởng tượng ra mình trong vị trí của blogger.
“Và cũng có thể là cô ta chẳng ngại là Coop phát hiện ra bởi vì anh ta cũng làm việc ở cùng một tờ báo?” Sara trề môi với ý nghĩ ấy.
“Cũng có thể.”
“Đầu gối em thế nào rồi?” Anh hỏi, liếc nhìn cái giá đỡ mà cô đeo trở lại sáng nay.
“Em vẫn được.”
Anh gật đầu và thay đổi chủ đề. “Thế, hôm nay chúng ta có kế hoạch gì nào?” Anh liếc nhìn ánh mặt trời rọi qua cửa sổ bếp. “Hay mình lại đi chơi trên tàu?”
Một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô. “Mình có thể làm giống như những gì mình đã làm hôm trước trên tàu không anh?” Cô hỏi, nụ cười của cô trở nên tinh nghịch.
“Tất nhiên là được.” Anh vẫn còn những giấc mơ sống động về chuyện làm tình với cô trên boong tàu. Cái quần bò của anh trở nên chật cứng vì ý nghĩ ấy.
Anh đứng dậy. Cầm lấy cả hai chiếc cốc, anh mang chúng lại bồn rửa, tráng rửa chúng và úp lên giá cho khô.
Sau đó anh đi về chỗ Sara đang đứng và kéo cô vào vòng tay mình. “Đã bao giờ anh nói với em là anh rất hạnh phúc vì em đến đây để được bảo vệ chưa?” Anh vùi mặt mình trong cổ cô và hít hà mùi hương ngọt ngào của cô.
“Em không nghĩ là anh đã nói thế.” Cô thầm thì.
“Vậy thì, bây giờ anh nói với em đây.” Và trên tàu, dưới mặt trời, anh sẽ thể hiện cho cô thấy anh thực sự hạnh phúc nhường nào.
Hết lần này đến lần khác.
Sara bắt đầu ghét cái điện thoại. Cho tới giờ này khi cô ở Hidden Falls, điện thoại luôn mang đến hung tin. Hôm nay cũng vậy. Họ đang chuẩn bị đồ ăn để mang lên tàu thì điện thoại di động của Rafe đổ chuông.
Họ nhìn nhau hồi lâu trước khi anh đành thua cuộc và liếc nhìn số điện thoại gọi đến.
Với một tiếng than, anh ấn nút nhận cuộc gọi. “Xin chào Đội trưởng. Có chuyện gì thế ạ?”
Sara đi đến bên Rafe và chờ đợi trong khi anh lắng nghe sếp cô.
“À. Vâng. Tôi hiểu. Tôi sẽ thông báo với cô ấy.” Rafe ngắt máy và quay về phía cô. “Morley làm ồn ào trong tù về chuyện luật sư của hắn đang tiến hành xin bảo lãnh một lần nữa.”
Sara nhăn mặt. “Thì sao? Chẳng quan tòa nghiêm túc nào lại để hắn tự do nộp tiền thế chân.”
“Công tố viên của quận muốn chắc chắn về điều này, cho nên bà ấy cho xúc tiến việc buộc tội. Nếu Morley muốn thoát phiên xử chắc sẽ phải về nhà sớm hơn chúng ta tưởng.”
Tim Sara trĩu xuống. Cô chưa sẵn sàng để rời bỏ nơi này.
Hay để Rafe lại phía sau.
Với một tiếng thở dài, cô đút hai tay vào trong túi chiếc quần sóc bò. “Khi nào anh?”
“Họ sẽ báo cho em biết khi nào họ tiến hành. Nhưng Đội trưởng nói họ sẽ thu xếp để cảnh sát đưa đón em đến tòa.”
Sara trợn mắt. “Thôi nào. Anh vừa mới gọi em là nhân chứng ngạc nhiên. Morley sẽ không biết lúc nào em đến.”
“Cẩn thận cũng không thừa.” Rafe nhắc cô.
“Được rồi, cảnh sát hộ tống cũng được.” Nhưng cô từ chối không muốn nghĩ đến điều chưa xảy ra. “Giờ thì mình đi được chưa trước khi ai đó sẽ gọi điện và làm hỏng hết tâm trạng?” Cô nhấc chiếc túi đi chợ đầy bánh mỳ kẹp lên.
Anh cầm lấy cái hộp cách nhiệt đã đựng sẵn sô đa, nước và đá.
Ánh nắng mặt trời và sự bồng bềnh dễ chịu của chiếc tàu vẫy gọi cô. Chưa kể đến chuyện được ở một mình bên Rafe và làm bất cứ điều gì họ muốn dưới ánh nắng trưa.
“Chạy nhanh lại xe ô tô nào.” Sara trêu trọc. Cô vượt lên trước anh, nắm lấy tay nắm cửa.
Và đâm sầm vào Coop, người đang định bấm chuông.
“Khônnnnng!” Sara nói, thấy trước chuyến đi chơi tan biến trước mắt cô.
“Chào đón hay thật.” Coop liếc nhìn họ tay xách nách mang. “Anh làm phiền phải không nào?”
“Vâng!” Sara nói.
“Có việc quan trọng không cậu?”
“Chẳng may là, có đấy.” Trông Coop luống cuống nhưng cương quyết.
Sara rên lên.
Rafe nhìn cô mắt ánh lên vẻ thất vọng. “Không sao cả. Bọn mình có thể ra tàu muộn hơn. Cậu vào nhà đi.” Rafe nói với Coop bằng vẻ lịch lãm hơn nhiều so với cảm giác của Sara.
Nhưng cô cũng biết rằng Coop chỉ ở đây một lát thôi và nếu anh ấy ở đây nghĩa là có việc quan trọng.
“Vào nhà đi anh.” Cô nói, bỏ qua một bên sự thất vọng của mình, nhưng gửi cho Rafe một ánh mắt cảnh báo rằng cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội đi chơi bằng tàu với anh.
“Có chuyện gì vậy?” Rafe hỏi Coop.
“Mình đã suy nghĩ nhiều về một điều Sara nói cách đây mấy hôm. Về việc nếu như Amanda thực sự tin rằng cô nàng đang làm một việc có ích với trang blog của cô nàng, có thể cô nàng sẽ dừng lại nếu như biết rằng sự thực không phải vậy.”
“Có gì vậy? Anh không thể buộc phải kết luận cô ta là nguồn tin của bài đăng trên blog hôm nay ư?” Sara hỏi.
Coop nhíu mày. “Anh gần như có thể kết luận như thế. Anh chắc rằng em cũng nhận thấy thế khi đọc bài đó sáng nay.”
Sara gật đầu. “Bọn em cũng thảo luận về việc này lúc nãy. Bất cứ người bạn nào của Angel cũng có thể nhìn thấy Rafe thọc tay vào túi quần em.”
“Còn bức ảnh? Ai đó có thể kín đáo dùng điện thoại để chụp, kể cả phóng viên ảnh của cô ta.” Rafe nói thêm.
“Chính xác. Nhưng mình vẫn tin rằng cô nàng là blogger. Vậy nên mình muốn cả ba chúng ta hãy kêu gọi lòng người trong Amanda để cô nàng thôi không đeo đẳng mọi hành động của Sara bởi vì cô nàng đã khiến Sara lâm nguy.” Coop giải thích. “Mình biết Amanda và mình phải tin rằng chúng ta có thể thuyết phục được.”
Rafe lắc đầu. “Chẳng phải là...”
Coop giơ tay lên, ngăn dòng suy nghĩ của Rafe. “Trước khi cậu gọi mình là kẻ lý tưởng hay ngây thơ, hãy hiểu rằng Sara biết mình không phải là một người như vậy. Mình chỉ không muốn mất thời gian chơi ú tim trong khi sự thật có thể bảo vệ Sara nhanh chóng hơn.”
Rafe gật đầu. “Đây là điều thông minh nhất mình được nghe hôm nay.”
“Mình cũng muốn hai người đọc bài báo của mình trước khi mình gửi đi. Để hai người có cơ hội biết chắc là hai người đồng tình với cách mà mình mô tả vai trò của Pirro.”
Rafe nhướn bên lông mày. “Và có vẻ như mình cũng đã đánh giá lầm cậu.”
Coop nhún vai. “Mình chưa bao giờ để ai kiểm định bài báo của mình bao giờ. Coi như đấy là một ân huệ dành cho bạn bè.” Anh ta nháy mắt với Sara.
Ngay tức khắc cô cảm thấy tội lỗi vì đã khó chịu khi Coop đến bất ngờ khi nãy. “Cảm ơn anh nhé, Coop.”
“Không có gì đâu. Cho anh địa chỉ email của Rafe. Giờ thì hai người có thể theo mình đi nói chuyện với Amanda trước khi cô nàng rời khỏi thị trấn chứ?” Anh ta hỏi.
Rafe gật đầu. “Không có lúc nào hơn lúc này đâu.”
Coop bắt đầu đi về phía cửa.
Rafe nắm lấy cổ tay cô, và cô quay về phía anh. “Để sau vậy nhé?” anh hỏi.
Cô không thể dấu được nụ cười. “Em không bỏ lỡ cơ hội vì bất cứ lý do gì đâu đấy.”
Sara tin rằng phải luôn tận hưởng những điều tốt lành bởi cô không bao giờ biết rằng điều đó sẽ kéo dài bao lâu.
Sara, Rafe và Coop bắt kịp Amanda bên ngoài nhà nghỉ khi cô ta đang xếp đồ vào xe để về nhà. Rafe và Sara lùi lại sau khi Coop đề nghị cô ta ở lại, ít nhất cũng đủ lâu để có thể nói chuyện.
Từ cái gật đầu của cô ta, Sara đoán rằng cô ta vui lòng làm vậy.
Coop vẫy họ lại và họ đến bên Amanda và Coop cạnh chiếc xe.
“Coop bảo là hai người muốn nói chuyện phải không?” Amanda hỏi, vẻ bối rối.
Sara gật đầu. “Nếu như chị không ngại phải đi muộn hơn một chút.”
Amanda nhún vai. “Tôi cũng chẳng vội gì.”
“Thế thì mình vào trong nhà đi. Tôi tin chắc là Angel chẳng phiền lòng nếu chúng ta dùng nhờ phòng khách của chị ấy.” Rafe làm một cử chỉ về phía căn nhà.
Amanda quay trở lại lối vào nhà, cái đuôi tóc cột cao cứ lúc lắc trên lưng như thể cô ta còn là một đứa trẻ chứ không phải một phóng viên báo đầy uy lực với ngòi bút của mình.
Một khi họ đã vào trong nhà, Amanda cất tiếng trước. “Có chuyện gì thế, tại sao lại khẩn trương và tại sao tất cả mọi người cần phải nói chuyện với tôi?”
Phòng khách của Angel là một nơi tạo cảm giác ấm áp, đầy hiếu khách và Sara hy vọng Amanda sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm giác ấy. Bởi người phụ nữ này đã từ chối không ngừng blog của mình khi đội trưởng Hodges trực tiếp đề nghị, cô không thể tưởng tượng bây giờ cô ta sẽ chịu làm như vậy.
“Bọn anh muốn nói với với em về Blog Chàng độc thân.” Coop nói với Amanda.
Sara nhìn người phụ nữ thật chăm chú.
Amada nhìn Coop. “Em không hiểu. Anh muốn em nói chuyện với Stan về blog hả?” cô ta hỏi.
“Đó là Tổng biên tập của chúng tôi.” Coop giải thích cho Sara và Rafe. “Và không, không bọn anh không định nói chuyện với Stan về rang blog. Bọn anh muốn nói với em.”
“Được rồi...?” Hình như có một sự bối rối chân thành thoáng qua nét mặt Amanda.
“Chúng tôi muốn chị ngưng viết về chúng tôi.” Sara tham gia vẻ nôn nóng.
“Tôi không hiểu gì cả. Nếu mọi người không muốn tôi nhắc tới tên Rafe và Sara trong bài báo về nhà nghỉ Angel, thì không có gì phải lo cả. Nhưng Coop, anh biết là em chẳng liên quan gì đến Blog Chàng độc thân cả.” Cô ta vén tóc ra sau tai vẻ căng thẳng.
Căng thẳng vì cô ta nói dối? Hay căng thẳng bởi thực sự cô ta bối rối? Sara tự hỏi.
“Thực ra, anh chẳng biết một tí gì về chuyện đó cả.” Coop nói. “Anh chỉ biết thực tế là bloger đó giấu tên với mọi người, trừ Stan. Linh cảm mách bảo anh rằng blogger đó chính là em.”
Mắt Amanda mở to. “Thật là nực cười. Em là biên tập chuyên mục!” Cô ta cuốn một lọn tóc dài quanh ngón tay.
Coop lắc đầu. “Em cũng có thể là blogger nữa. Một blogger nghe trực tiếp từ Angel về việc Sara đang ở đâu và một biên tập chuyên mục viết một bài về những nơi nghỉ hè tuyệt diệu tình cờ chọn nhà nghỉ Angel.”
“Đoán mò mà thôi.” Amanda nói, chân đung đưa.
Sara thở dài. Họ cần phải kêu gọi cô ta trực tiếp hơn nữa. Có nếu Sara cá nhân hóa tình cảnh của mình, Amanda sẽ thú nhận vai trò của cô ta và chấm dứt viết về Sara và Rafe trên blog.
Sara nghiêng về phía trước. “Nghe này, sếp của tôi đã đề nghị chị dừng thảo luận về việc chúng tôi hiện đang ở đâu trên trang blog bởi vì chị gây nguy hiểm cho sự an toàn của tôi, và chị đã nói không. Nhưng Coop nghĩ rằng giờ đây chị đã gặp tôi, có thể chị sẽ suy xét.”
Một cái nhìn kinh ngạc hiện trên mặt cô ta. “Chẳng có ai đề nghị tôi dừng lại hết. Chẳng có ai nói gì về sự an toàn của ai. Tôi không hiểu.” Cô ta nói, giọng run run.
Sara nhìn Coop. Đó chính là sự thú nhận họ muốn.
Coop đứng dậy và đi về phía Amanda ngồi. “Stan không nói với em là đội trưởng Hodges đã gọi điện sao?”
Cô ta lắc đầu.
Rafe gầm gừ thành tiếng.
“Đồ chó đẻ.” Coop biểu đạt hơn. “Cái đồ khốn ấy đã cố tình liều đổi cuộc sống của Sara chừng nào tờ báo còn làm ra tiền.”
Amanda, mắt nheo lại, hết nhìn Sara lại nhìn Rafe rồi quay sang Coop. “Anh có ý gì? Chính xác là có chuyện gì xảy ra thế?”
“Chị không theo dõi tin tức về vụ án Morley à?” Sara hỏi.
“Không hẳn. Ngoại trừ một thực tế là ông ta bị tình nghi giết vợ mình?” Amanda đỏ mặt vì sự mù mịt thông tin của mình. “Tôi không thích theo dõi các tin nặng nề.”
“Cô ấy ưa thời trang hơn.” Coop nói vẻ trìu mến.
Rõ ràng là, bây giờ khi anh ta biết là Amanda đã không cố tình từ chối giúp đỡ, anh đã tha thứ cho cô ta. Sara hiểu vì sao. Tất cả những gì Sara quan tâm là làm cho Amanda hiểu được tình thế.
Cô giải thích về vụ Morley và về việc trang blog của Amanda đã không cố ý mà báo tin cho người của Morley về nơi ở Sara. “Căn hộ của tôi bị đột nhập và tôi đã nhận được những lời cảnh cáo đừng có về thành phố và ra làm chứng kể từ lúc tôi đến thị trấn.”
Amanda dang rộng hai tay. “Tôi rất xin lỗi. Tôi không hề hay biết.” Cô ta thở một hơi dài. “Tôi sẽ dừng viết bài về hai người ngay lập tức.”
Rafe đứng dậy. “Có thể bắt đầu như thế, nhưng tôi đã hy vọng là cô sẽ sẵn sàng làm hơn thế.” Anh đứng ra đảm trách và Sara không thể rời mắt khỏi anh
“Ví dụ?” Amanda hỏi.
“Đúng thế. Ví dụ?” Cô không biết Rafe nghĩ gì trong đầu và nôn nóng muốn được nghe.
“Sara sắp phải trở về New York để ra làm chứng. Khi cô ấy phải làm thế, tôi muốn cô viết một bài cuối về chúng tôi. Nói với cả thế giới là không những chúng tôi đã đính hôn mà chúng tôi còn đi Bermuda để là đám cưới. Hãy làm chúng mất dấu cô ấy để cô ấy có thể trở về thành phố an toàn.”
“Tuyệt lắm.” Sara nói với vẻ khâm phục ý tưởng của Rafe.
Coop gật đầu. “Tôi cũng thấy ấn tượng đấy.”
Cả ba người nhìn Amanda và chờ câu trả lời.
Người phụ nữ đứng dậy và bước đi trên sàn phòng khách nhỏ. “Tôi kinh hoàng là Stan đã không gọi tôi để bảo là cảnh sát đã gọi điện và đề nghị tôi ngừng lại.”
“Đây cũng vậy.” Coop lầm bầm.
Sara biết rõ bạn mình và cũng biết rằng anh ta đã quyết định chắc chắn rời bỏ tờ báo càng sớm càng tốt.
Amanda quay lại đối diện với họ. “Tất nhiên là tôi sẽ làm vậy. Ít nhất thì tôi cũng nợ mọi người đến thế. Hãy nói với tôi lúc nào, và tôi sẽ sẵn sàng làm ngay.” Cô ta hứa.
“Và trong thời gian chờ đợi?” Sara hỏi.
“Tôi sẽ kết thúc bài về chàng độc thân chúng tôi đang theo đuổi hiện nay, đăng câu chuyện của hai người khi hai người sẵn sàng... và kết thúc hẳn. Tôi không thể làm việc cho một kẻ vô đạo đức.”
Sara mãn nguyện. Họ đã có được thỏa thuận. Họ đã có kế hoạch. Khi đến lúc, cô có thể trở về nhà.