Trong khi những tinh hoa của Manhattan đang nhấm nháp rượu champagne và rì rầm khe khẽ, Rafe Mancuso vỗ vỗ vào khẩu súng ngắn hiệu Glock giấu dưới chiếc áo vét Tuxedo. Thoải mái mà cảnh giác, anh sải bước qua gian phòng, chắc mẩm sẽ chẳng cần dùng đến súng ngắn giữa đám trưởng giả này. Dẫu sao thì Quỹ Lancaster cũng trả tiền anh để trông chừng những món đồ trang sức giá cao ngất ngưởng trong cuộc đấu giá của họ. Thực ra, anh đang bị phân tán tư tưởng bởi người phụ nữ đã thuê anh phụ trách phần an ninh, Sara Rios, người từng có thời là cộng sự của anh tại sở cảnh sát New York.
Cô đi qua hai cánh cửa và anh không còn có thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Giữa họ tồn tại một mối liên hệ độc nhất vô nhị, họ làm việc với nhau trôi chảy như một cái máy được bảo dưỡng tốt. Việc ngồi bên nhau hàng giờ trong xe hơi đã dẫn tới một tình bạn, một tình cảm thân mật mà Rafe chưa bao giờ biết đến.
Ngay cả với hôn thê của anh.
Sara và anh chẳng bao giờ công nhận chứ đừng nói đến việc biến những cảm xúc sôi nổi giữa hai người thành hành động, nhưng điều đó cũng chẳng giảm tác động của những cảm xúc ấy. Nếu như xưa kia Rafe đã nghĩ rằng Sara là một sự cám dỗ nguy hiểm thì giờ đây anh bị cuốn đi hoàn toàn. Người phụ nữ từng làm việc bên anh trong bộ đồng phục cảnh sát chưa bao giờ trông hấp dẫn như lúc này. Nhìn cô trong chiếc váy màu bạc óng ánh dài tới đôi bắp chân thon thả, mái tóc dài vàng óng phủ đôi bờ vai, bộ ngực đầy đặn mà anh chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của chúng, Rafe không thể rời mắt khỏi cô.
“Này người lạ! Lâu lắm rồi mình không gặp nhau.” Cô chào anh với nụ cười rộng mở.
“Chào em.”
Cô nghiêng người và đặt một nụ hôn lên má anh. Đôi môi mềm mại, mùi hương ngọt ngào của cô làm anh ngây ngất và khiến anh nhớ lại lí do tại sao mình xin đổi ca và thôi không làm việc chung với cô từ năm ngoái. Cha anh đã từng suýt làm tan nát gia đình trong một lần ngoại tình và Rafe đã thề sẽ không bao giờ đi theo vết xe đổ đó. Đối với một người đàn ông đã đính hôn, Sara là một sự cám dỗ cần phải kết thúc. Trớ trêu thay, quan hệ giữa anh và hôn thê cũng tan vỡ ít lâu sau đó, nhưng dẫu sao với Rafe, thôi không làm chung với cô nữa vẫn là quyết định khôn ngoan nhất của anh.
Sara chẳng thể gắn bó dài lâu với một người đàn ông mà Rafe thì đòi hỏi nhiều hơn thế.
“Em rất mừng vì anh nhận lời làm vụ này. Gặp lại anh thật tuyệt.” Cô vén một lọn tóc ra sau tai và bắt gặp cái nhìn của anh, đôi mắt nâu của cô ánh lên niềm vui.
Anh mỉm cười. “Gặp lại em, anh cũng vui lắm!”
“Anh diện đẹp quá!” cô nói.
Mắt anh không rời khỏi mắt cô. “Anh thật lòng cũng có thể nói như vậy về em đấy. Thêm nữa, đêm nay cũng dễ dàng thôi.” Anh nghiêng đầu về phía bên kia của gian phòng, nơi trưng bày những món đồ trang sức.
Quỹ Lancaster cứ nhất quyết rằng Sara và Rafe phải hòa lẫn vào đám đông chứ không quẩn quanh bên những món đồ được bày bán. Là dân chuyên nghiệp được đào tạo, hai người thích được đặt yêu cầu hơn, nhưng quỹ này không muốn làm cho các vị khách ngại lại gần ngắm nghía các món đồ.
“Một đêm dễ dàng thì tốt quá!” Sara nói. “Lý ra em nên ở ẩn cho đến khi ra làm chứng ở phiên tòa xét xử vụ giết người trong tháng tới. Và chẳng có gì ít gây chú ý hơn thế này.”
Anh cười đồng tình. “Anh có nghe nói về vụ của em. Bắt đầu bằng một vụ đột nhập thông thường ở đại lộ Park phải không?”
“Lúc đầu bọn em cũng nghĩ thế. Có kẻ nào đó đã đột nhập và ngạc nhiên gặp bà vợ ở nhà. Kẻ đó đã đánh vào đầu bà ấy và lấy đi vài món đồ giá trị. Nhưng nạn nhân từ chối đi đến bệnh viện và đã qua đời trong giấc ngủ vài giờ sau đó.” Sara lắc đầu khi nhắc tới cái kết cục vô nghĩa ấy.
Họ đều từng gặp phải những nạn nhân bướng bỉnh.
“Tình cờ em lại là người cuối cùng nói chuyện với bà ấy trước khi bà ấy chết. Bà ấy cho rằng chồng mình có liên quan, hay chí ít thì cũng có động cơ trong việc này.”
“Do vậy em đã trở thành nhân chứng thiết yếu trong phiên xử người chồng giết người?” Rafe nói, nhắc lại những gì anh đã nghe được ở đồn cảnh sát.
“Đúng vậy. Mà mọi sự chung quy cũng chỉ vì tiền.” Cô hất đầu về phía đám nhà giàu. “Tiền bạc của Alicia Morley đã giữ cho công ty đầu tư của ông chồng khỏi sập tiệm. Ông chồng và các công sự của ông ta đã làm cho công ty lụn bại và bà ấy đã từ chối không tiếp tục bao cấp cho các vụ đầu tư thất bại của ông ấy. Ông chồng đã thuê một kẻ nào đó đột nhập vào nhà và làm như đó là một vụ cướp tồi tệ với hy vọng sẽ được thừa kế gia sản của bà vợ. Nhưng nếu ông ta bị kết án, những đứa con riêng từ cuộc hôn nhân đầu của bà vợ, nay đã trưởng thành, sẽ thừa hưởng tất cả tiền bạc.”
Một người phục vụ đi ngang qua và Sara lấy một cốc nước suối có ga trên cái khay của anh ta. Cô nhấp một ngụm nước và để lại một vệt son hồng trên miệng cốc.
Rafe không thể rời mắt khỏi vệt son ấy và không thể ngăn tâm trí mình tưởng tượng ra những điều khác mà đôi môi ngon lành ấy có thể làm. “Thế hiện nay ông chồng đang ở đâu?” anh hỏi cô, cổ họng anh khô rát.
“Vẫn đang nằm trong khám. Bên nguyên đã thuyết phục quan tòa rằng ông ấy là người dễ bỏ trốn. Các bạn làm ăn của ông ta có quan hệ với một số phần tử nguy hiểm và chính vì vậy mà Chưởng lý của quận muốn em không gây ồn ào gì cho tới khi vụ này xong.”
“Tốt thôi. Anh rất vui được cùng em phục vụ cho cái sự kiện kín đáo này.” Ở đây anh có thể ngắm nhìn mà không được chạm tới cô. “Vừa nãy anh nhìn thấy Sam Cooper, hàng xóm của em đấy.”
Coop và Sara không chỉ đơn thuần là hàng xóm mà còn là bạn tốt của nhau. Vì Sara chỉ thân thiết với rất ít người nên Rafe tin tưởng ở linh tính của cô và mặc nhiên tôn trọng Coop. Anh thường gặp gỡ tay phóng viên chuyên về mảng tội ác và theo ấn tượng nghề nghiệp của anh thì đây là tay nhà báo tử tế, không chấp nhận thỏa hiệp với sự thật.
Vì Sara rất cục bộ về chuyện của cô, Rafe quyết định không nói rằng anh đã nhìn thấy tay phóng viên chuồn ra khỏi phòng để áo khoác bỏ không, chỉ một lúc sau một người phụ nữ ăn bận xộc xệch đi ra. Giữa tiết trời mùa hè nóng bức, chẳng ai lại dùng tới khoang để đồ làm gì nếu họ không có ý định hò hẹn ở đó. Thực ra thì Rafe thấy ghen tị. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng qua đường với một phụ nữ ở một nơi gần như công cộng thế này nhưng ngắm nhìn Sara trong chiếc váy này, anh không thể nghĩ tới một điều gì khác.
Cô gật đầu. “Em đã đến đây cùng với Coop, nhưng em hy vọng là anh ấy sẽ rời khỏi đây cùng với bạn gái của anh ấy, Lexie Davis. Nếu họ đã thôi giận nhau rồi.” Cô mím môi và nhìn quanh phòng, cái nhíu mày của cô trở nên rõ nét hơn. “Em không thấy họ đâu cả.”
“Đông người quá. Mà cũng có thể họ đang làm lành với nhau ở đâu đó.” Rafe nói để cô yên tâm.
Tình dục, cãi cọ, rồi lại giảng hòa bằng tình dục. Có gã đàn ông nào lại may mắn đến mức đó chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ không? Rafe lắc đầu và cười thành tiếng.
“Sao anh lại buồn cười nhỉ?”
Rafe bịa bừa ra một chuyện. “Anh đang nghĩ không biết Coop xoay xở thế nào với phần của mình trên Blog Chàng độc thân.”
Đây là chuyên mục hiện nay của tờ Daily Post, cả ấn bản và trang mạng, nhắm vào những người đàn ông độc thân ở thành phố New York. Trang blog này bắt đầu bằng việc chọn một chàng độc thân và làm anh ta nổi lên. Tiêu điểm dẫn dắt mọi người mô tả nhất cử nhất động của chàng độc thân, từ chuyện anh ta dừng chân uống cà phê ở đâu đến chuyện anh ta làm việc ở chỗ nào và cao trào nhất là chuyện tình cảm của anh chàng. Rồi đám đàn bà con gái lũ lượt kéo ra, hy vọng tóm được chàng độc thân mới nhất, hợp thời nhất ở thành phố New York. Mặc dù cũng làm việc cho tờ Daily Post, Coop vẫn trở thành gã khờ mới nhất của blogger ngày.
“Anh mà cũng đọc cái đồ rác rưởi ấy sao?” Sara nghe như bị xúc phạm bởi một viễn cảnh như vậy.
Rafe lắc đầu. “Trời ơi, không đâu. Nhưng Maggie thì có đấy.” Sara biết rằng Maggie là cô trực tổng đài ban ngày, cô ấy thích buôn chuyện với mọi người ở sở gần đây là những tin tức mới nhất từ Blog Chàng độc thân.
“Không biết cô ấy lấy đâu ra thời gian mà làm vậy,” Sara nói.
“Nó tránh cho cô ấy phải quan tâm đến cuộc sống riêng của cô ấy thôi.”
Bỗng nhiên một tiếng kêu lớn và tiếng kính vỡ phá tan sự rì rầm buồn thảm của đám đông và cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
Rafe quay ngoắt đầu về phía có tiếng hét, tay đút trong túi áo, sẵn sàng rút vũ khí ra.
“Một người phục vụ có dao đấy!” một ai đó hét lên bên họ.
“Và hắn ta có cả cô bạn gái của Coop nữa,” Sara rên lên.
Linh tính thức tỉnh, Rafe và Sara nhìn nhau, thầm lặng khẳng định rằng họ phải tiến đến gần hơn nơi sự việc xảy ra.
Rafe hất đầu và ngay lập tức Sara đi theo chiều kim đồng hồ quanh gian phòng về phía gã phục vụ có con dao. Rafe đi theo chiều ngược lại xuyên qua đám đông đang hoảng hốt.
“Hắn ta có chiếc nhẫn.” Lời cảnh báo vang lên từ người phụ nữ bị giữ làm con tin.
Một món trang sức của Quĩ Lancaster. Rafe nuốt một tiếng rủa thầm.
“Câm ngay!” Gã phục vụ hoảng sợ hét lên với người phụ nữ.
Rafe liếc về phía gã đúng vào lúc gã chích mũi dao nhọn vào làn da của người phụ nữ.
“Thế anh nghĩ anh sẽ thoát ra khỏi đây bằng cách nào?” Bỗng nhiên Sam Cooper tiến lên phía trước. Hai tay giơ cao, anh ta tiến dần về phía gã phục vụ đang giữ cô bạn gái của mình dưới mũi dao.
Bình thường thì Rafe chẳng muốn một thường dân cố gắng nói chuyện với một gã khùng nhưng Coop không phải là một kẻ ngốc và ít nhất cũng cho Rafe và Sara thêm thời gian tiếp cận gã phục vụ.
“Mày là đứa nào?” Gã phục vụ hỏi.
“Tôi đi cùng với cô đây. Bây giờ, bình tĩnh nhé!” Coop nói và định tiến thêm một bước.
“Đứng yên ở đó!” Gã phục vụ hét.
Rafe vẫn chưa ở cự ly đủ gần với gã phục vụ mà anh cũng không muốn làm hoảng sợ thêm một gã đàn ông đã chuyển từ một kẻ ăn trộm nhẫn thành một kẻ bắt giữ con tin.
Gã phục vụ vẫn túm chặt lấy người phụ nữ. “Nghe đây, tao sẽ ra khỏi đây và không ai sẽ cản được tao.” Gã tiến dần về cánh cửa bằng thép có ghi dòng chữ “Cầu Thang”, kéo theo con tin.
Rafe tìm kiếm và nhìn thấy Sara ở bên kia gian phòng. Cô ở cự ly đủ gần để đối đầu với gã phục vụ. Rafe thầm lặng nhìn cô khuyến khích biết rằng cô có thể thuyết phục được gã kia. Họ đã cùng tập huấn về những kỹ năng đàm phán cơ bản, mặc dù cô không có ý định đi chuyên sâu.
Chẳng nói chẳng rằng, gã phục vụ đẩy người phụ nữ vào đám đông, khiến mọi người bị bất ngờ.
Trong sự hỗn loạn sau đó, gã phục vụ giật tung cửa và chuồn ra khỏi gian phòng. Sara bám theo gã.
Rafe nhao về phía trước, nhưng cánh cửa sập lại trước khi anh lao tới và đã cướp của anh chút thời gian quý báu. Trái tim nghẹn trong cổ họng, anh rẽ đám khách khứa, mở cửa và lao lên cầu thang tối tăm.
Anh lao qua một cánh cửa khác và bước ra mái nhà, súng trong tay, đối mặt với một tình huống bắt giữ con tin mới.
Gã phục vụ rõ ràng đã tính sai chiến lược thoát thân. Không có cách nào ra khỏi nơi đây, và bây giờ gã đang giữ Sara dưới mũi dao. Rõ ràng gã nghĩ sẽ có người bám theo và gã đã túm lấy cô như một sự bảo đảm.
Rafe toát mồ hôi chẳng phải vì sự ẩm ướt và nóng nực vây quanh a
“Bỏ súng xuống!” Gã phục vụ ra lệnh.
Rafe ước lượng cơ hội anh bắn vào tên tội phạm mà không làm bị thương Sara. Ánh trăng đứng về phía anh, chiếu sáng trên mái nhà. Nhưng vì gã đàn ông dùng cô như một khiên che đạn toàn thân, dao kề vào cổ cô, cơ hội của anh là không nhiều.
“Thôi nào. Hãy thả cô ấy ra đi. Mày không muốn gặp hạn vì tấn công một cảnh sát đâu.” Rafe nói, bắt đầu quá trình thuyết phục gã đàn ông.
Gã phục vụ mở to mắt, nhăn mặt nhưng không bỏ dao xuống. “Thật cô ta là cớm không?” Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt gã.
“Cả hai chúng tôi đều là cảnh sát.” Sara đáp, giọng bình tĩnh.
Rafe khâm phục sự bình tĩnh của cô và hy vọng cô cứ tiếp tục giữ được như thế.
Gã phục vụ buông một tiếng chửi thề. Bàn tay cầm dao run rẩy và lưỡi dao khía vào làn da của cô. Một dòng máu nhỏ rỉ ra trên cổ cô.
Rafe choáng váng, nhưng anh cố kìm nén cảm xúc. “Ngày hôm nay của mày mỗi lúc một khá hơn đấy.” Rafe nói, họng súng của anh ngang tầm ngực Sara. “Thả cô ấy ra đi. Dù sao thì mọi sự cũng sẽ dễ dàng hơn nếu mày không đâm một cảnh sát.”
“Tao cần suy nghĩ.” Gã đàn ông đáp, rõ ràng là run rẩy. Một bên là sự sợ hãi, một bên là sự cần thiết phi lý phải tranh đấu, và có thể thấy rõ sự do dự của gã.
Rafe đã nhìn thấy điều này trước đây rồi. Gã đàn ông cần phải chọn lựa. Và Rafe cũng vậy. Trong khi dân đàm phán được đào tạo bài bản sẽ rút ruột gan ra mà nói cho tới lúc hết thời gian, Rafe lại có ưu thế là anh biết rõ con tin.
Và con tin biết cách đọc được suy nghĩ và tín hiệu của anh. Hành động đồng nghĩa với rủi ro, nhưng Rafe tin tưởng ở đồng sự cũ của mình.
Đã quyết, Rafe tìm gặp cái nhìn của Sara, khẽ gật đầu với cô. “Nằm xuống!” Anh hét lên đồng thời lao vào vào đôi chân của gã đàn ông.
Mọi thứ sau đó diễn ra không rõ ràng. Thân hình Sara mềm nhũn ra khiến gã đàn ông ngạc nhiên trong khi Rafe đổ xuống gã và làm gã mất thăng bằng. Sara lăn thoát ra và Rafe đối phó với gã phục vụ nhưng không túm được con dao. Anh cũng chẳng rõ mình đã giằng co trong bao lâu trước khi làm chủ được tình thế và đấm một phát vào quai hàm gã kia và khống chế được gã.
“Cấm động đậy!” Sara đứng phía trên gã phục vụ, súng lăm lăm.
Thở hổn hển, Rafe đứng lên. “Em không sao chứ?”
Cô gật đầu. “Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu như gã không nhảy bổ vào em.” Cô lẩm bẩm. “Gã đã đánh văng khẩu súng khỏi tay em.” Cô lắc đầu trong sự căm ghét.
Đầu nhẹ bẫng, Rafe chống tay lên đùi. “Ừ, anh có nghe thấy em.”
Chắc bây giờ có ai đã gọi cảnh sát rồi. Họ sẽ tới đây trong giây lát thôi.”
Rafe liếc nhìn cô. “Một cách ở ẩn tốt đấy.”
Cô gượng cười.
Gã phục vụ rên rỉ nằm dưới đất, thu hút trở lại sự chú ý của Rafe.
“Yên nào.” Sara cảnh cáo gã. Cô tiến lại gần và nhăn nhó khi đi vòng quanh gã, biểu lộ rõ sự đau đớn.
“Em bị đau ở đâu đấy?”
Cô lắc đầu. Bản tính kiên cường, cô sẽ chẳng bao giờ thú nhận là mình bị thương.
Chẳng hề báo trước, một cơn chóng mặt làm Rafe quay cuồng. Anh quỳ xuống, mọi thứ quanh anh trở nên mờ ảo và anh nhận thức được một cơn đau xé nơi ngực.
Anh kéo vạt áo vét tuxedo và nhìn xuống. Máu thấm qua chiếc áo sơ mi tr của anh.
Chết tiệt. Anh thậm chí cũng chẳng cảm thấy lưỡi dao xuyên vào da thịt.
“Rafe!” Sara gọi anh, trong giọng cô vang lên nỗi lo lắng.
“Anh không sao.” Anh nằm xuống đúng lúc cánh cửa tòa nhà bật mở và cảnh sát vũ trang tràn lên mái nhà.
Một người phụ nữ mà anh không nhận ra nhưng nhớ là có mặt trong đám khách mời dưới nhà quỳ xuống bên anh.
“Cảnh sát Mancuso. Tôi là Amanda Stevens làm việc cho tờ Daily Post. Anh là một người hùng.” Cô ta nói, vẻ quá phấn khích với tình huống.
“Tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi.” Anh thều thào.
“Người ta nói với tôi là anh và Sara Rios từng là cộng sự. Anh cảm thấy thế nào khi giải cứu đồng đội?” người phụ nữ đó kiên trì đặt câu hỏi.
Rafe áp tay vào ngực, giờ đây cơn đau càng dữ dội hơn. Qua khóe mắt, anh nhìn thấy các cảnh sát mặc đồng phục đang dựng tên tội phạm dậy.
Nữ phóng viên nhắc lại câu hỏi một lần nữa.
Anh có cảm giác gì khi giải cứu Sara?
Câu hỏi thật dễ dàng. Thật là tuyệt vời khi giải cứu một mỹ nhân tóc vàng với những đường cong chết người.
Anh đã hy vọng mình không nói lên thành tiếng - ý nghĩ cuối cùng của anh trước khi mọi thứ tối sầm lại.
“Lúc đầu cũng khá nguy đến tính mạng, nhưng giờ thì anh ấy sẽ ổn thôi.”
Những lời nói đáng sợ của bác sĩ phẫu thuật vang lên trong đầu Sara, cảm giác nhẹ nhõm làm cô thấy quay cuồng. Thực tế là họ đã chặn cả thành phố lại để đưa được Rafe đến bệnh viện Lenox Hill
Sara gần như chẳng nhớ là chân mình đã được chụp X quang, chườm đá và nẹp lại. Cái đau trẹo khớp gối khi chạy lên cầu thang có là gì so với việc suýt mất Rafe. Anh ấy đã vì cứu cô mà nguy đến bản thân, và cô sẽ không bao giờ quên điều đó. Cô chưa hề rời khỏi bệnh viện kể từ khi cô theo xe cấp cứu tới đây, để chờ tin anh.
“Rios!”
Sara quay về phía vang lên giọng cấp trên của cô. Gần như toàn bộ cảnh sát phân khu tập trung hết ở đây để chờ tin của đồng đội mình.
“Cô gọi như thế này là ở ẩn đấy phải không?” Là một người đàn ông to ngang, cứng đầu cứng cổ, Đội trưởng Hodges luôn có vẻ cục cằn nhưng Sara biết rằng ông có trái tim của một chú gấu bông.
“Xin lỗi, Đội trưởng. Ai mà biết trước rằng một cuộc đấu giá lại trở thành một vụ khủng hoảng con tin cơ chứ?”
Người Đội trưởng trợn mắt. “Cô chỉ thích xông pha thì có,” ông lầm bầm. “Rồi thì Chưởng lý Quận sẽ bắt tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm vì đã duyệt cho cô tham gia vào cái nhiệm vụ ngoài giờ này.”
“Tốt hơn là tránh xa bà ấy ra,” Sara đùa.
Cô nhẹ cả người khi thấy nụ cười trở lại trên mặt Đội trưởng. “Có tin tốt lành của Mancuso.”
“Báo cáo đội trưởng, vâng ạ.”
“Cô sẽ phải nghỉ việc bao lâu đây?” ông hỏi, tay chỉ vào cái đầu gối bị nẹp của cô.
Cô nuốt mạnh. “Cũng chưa có gì chắc chắn. Chụp phim X quang chưa đi đến kết luận gì.” Nếu cô cho những triệu chứng của bệnh tiền viêm khớp và thoái hóa khớp chưa phải là kết luận. “Họ định chụp cắt lớp vào ngày mai.”
Sara đã bị rách dây chằng đầu gối vì bị thương trong khi tập thể dục thời trung học. Những cơn đau và sưng đầu gối là một phần cuộc sống của cô. Nhưng được cảnh báo rằng tái thương khớp gối sẽ dẫn đến những vấn đề vĩnh viễn khiến cô không thể tiếp tục công việc. Một điều mà cô từ chối nghĩ tới.
Cô chỉ biết làm công việc của một cảnh sát. Và đó là tất cả những gì cô muốn làm. Gia đình cô có truyền thống làm trong ngành cảnh sát. Những cảnh sát bất bình thường không biết cách giữ gìn hôn nhân hay gia đình cùng nhau, vì thế làm cảnh sát là cách duy nhất để khẳng định mình.
Nó khẳng định bản thân cô.
“Thế này nhé, cô sẽ chính thức nghỉ phép dưỡng thương cho đến khi bình phục. Về nhà nghỉ ngơi một chút đi.” Đội trưởng nói.
Cô cắn răng, biết rằng không nên tranh cãi. “Vâng ạ.”
“Tốt. Bảo trọng.”
Cô gật đầu.
“Và lần này thì ở ẩn thật nhé!”
THE DAILY POST
BLOG CHÀNG ĐỘC THÂN
Chàng độc thân mới nhất của chúng ta đã bỏ việc vì tình yêu. Trái tim của Sam Cooper đã lên tiếng vì phái đẹp. May làm sao, trong thành phố xuất hiện một người hùng độc thân mới. Rafe Mancuso đã bị thương khi dấn thân cứu một trong những giai nhân của New York. Tôi có thể nghe thấy mọi người sụt sịt cảm động.
Amanda Stevens, biên tập chuyên mục của tờ Daily Post, đã có mặt để đưa tin trực tiếp về buổi bán đấu giá của Lancaster. Cô đã phỏng vấn người giải cứu con tin về cảm xúc khi cứu giúp một quí cô lâm nạn. Mancuso, chẳng hay biết mình bị đâm, đã trả lời từ trái tim - “Chỉ thực thi công việc của mình. Bổng lộc có chăng là được giải cứu một mỹ nhân tóc vàng với những đường cong chết người,” trước khi ngất đi vì bị thương.
Sẽ có hay không một câu chuyện lãng mạn giữa người hùng và cô nương đã được anh cứu? Hay cơ hội vẫn rộng mở cho đám đàn bà con gái ở thành phố chúng ta? Chỉ có thời gian - và Blogger Chàng độc thân sẽ có câu trả lời.