Lâm Phong cũng không vội đi nhận linh thảo để luyện chế tiếp, hắn đang suy đoán xem Mộ Dung Tuyết sẽ nhờ hắn chuyện gì, chuyện đề cao tu vi có lẽ cũng có liên quan tới chuyện này, hơn nữa khi thấy đan dược của hắn mới mời hắn, như vậy chắc hẳn là có liên quan tới luyện đan.
Đồng thời vì lúc trước khoảng cách hơi xa nên người khác không nhìn ra mánh khóe hắn đột phá, hiện tại nếu Mộ Dung tuyết đến gần rồi tự tay giúp hắn đột phá đây lại là chuyện khác, nguy cơ bị phát hiện là rất cao, quả thực đau đầu a.
Dành trọn một ngày để phong ấn hết lại linh lực, đồng thời gia cố luôn phong ấn tại đôi mắt, hắn còn nhờ Tang Thụ che giấu luôn thức hải cùng tạo ra một đan điền ảo tại hỗn độn đan điền, dù sao hỗn độn đan điền cũng hơi khác thường, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không phát hiện nhưng nếu chú tâm quan sát liền thấy ngay. Tang Thụ là cao nhân trong việc tạo ảo cảnh nên Lâm Phong cũng rất tin tưởng chuẩn bị như vậy thì Mộ Dung Tuyết sẽ không phát hiện được.
Theo hẹn sáng hôm sau Lâm Phong lại tới biệt viện của Mộ Dung Tuyết, Lâm Phong phát hiện nơi đây có chút khác hôm qua, linh khí có vẻ dồi dào hơn rất nhiều. Mộ Dung Tuyết cũng chờ Lâm phong tại một khoảng đất trống, nơi đây nàng đã sai người bố trí một cái tụ linh trận đơn giản, vì chỉ chuẩn bị trong một ngày nên linh khí không tụ lại được nhiều lắm, chủ yếu là có tới mấy viên trung phẩm linh thạch trợ giúp bố trí trận này nên hiệu quả mới lớn như vậy.
Khi nhìn thấy mấy viên trung phẩm linh thạch Lâm Phong cũng ngạc nhiên, trợ giúp ngưng khí kì đột phá mà dùng tới trung phẩm linh thạch, Mộ Dung Tuyết này không biết nhờ hắn việc gì mà có vẻ rất quan trọng đây. Mộ Dung Tuyết liền nói trước:
-Toàn Phong, hôm nay ta muốn giúp ngươi đột phá lên ngưng khí tầng 8 hoặc tầng 9 trong 10 ngày, mặc dù làm như vậy có thể sẽ để lại di chứng nhưng ở đây ta đã chuẩn bị đan dược để giúp ngươi khôi phục bình thường, việc tu vi của ngươi tăng lên rất quan trọng đối với ta, nếu ngươi không đồng ý thì hiện tại có thể từ chối ta vẫn sẽ giúp ngươi đột phá lên ngưng khí tầng 7 nhanh nhất.
Nói là khôi phục nhưng chắc chắn sẽ để lại một chút di chứng, dù chỉ là không đáng kể nhưng vẫn có, điều này dù có nhiều người không quan tâm nhưng nàng vẫn nói ra.
-Không biết tiểu thư muốn nhờ ta chuyện gì, tiểu thư chỉ cần nói ta sẽ cố gắng hết sức trợ giúp, di chứng hay không không thành vấn đề hơn nữa tiểu thư còn có đan dược khôi phục thì có vấn đề gì đâu.
Lâm Phong cũng biết nếu tu vi tăng nhanh sẽ khiến căn cơ bất ổn, cũng hiểu ý tứ của Mộ Dung Tuyết, nếu nàng không nói ra mình có thể từ chối thì hắn cũng phủi mông mà đi luôn rồi, bất quá Mộ Dung Tuyết này tính tình vẫn rất tốt.
Mộ Dung Tuyết bị những lời này của Lâm Phong đả động, mặc dù Lâm Phong ý tứ là thích nàng nhưng nàng lại không nhìn thấy một chút nào tạp niệm trong ánh mắt của Lâm Phong, đây là một ánh mắt yêu thích cái đẹp rất đơn thuần, cũng là ánh mắt thưởng thức chứ không như người khác toàn là ý muốn ɖâʍ ô trong đầu. Cũng vì Lâm Phong thích mình mà lại không có tạp niệm nên Mộ Dung mới muốn nhờ Lâm Phong làm việc này, dù sao cũng là danh tiếng của nàng cùng của hắn.
-Một người đệ tử Trần Huyền từ tu chân quốc cấp bốn Mạc Đan Quốc- Mạc Đan Tông không biết tại sao lại đến gây áp lực với cha ta, muốn ta gả cho hắn, thế nhưng ta cương quyết dù chết cũng không chịu nên cha ta cũng không đồng ý cũng không phản bác, vậy mà tên kia lại nói rằng nếu ta không đồng ý hắn cùng môn phái sẽ không cung cấp đan dược cho Cực Pháp quốc, nếu bị điều tra thì không những ta mà cả Mộ Dung gia đều bị truy cứu trách nhiệm, đường cùng ta mới đưa ra giải pháp nếu hắn chiến thắng người của ta tại phương diện luyện đan sẽ suy nghĩ lại, trước đây ta đã đi rất nhiều nơi nhưng không tìm được luyện đan sư nào thắng được hắn tại tu chân quốc cấp 2 nên hai tháng trước ta buộc phải trở về Minh Nhạn Thành.
Vẻ mặt Mộ Dung Tuyết tràn đầy u ám, có thể tưởng tượng nàng đã chịu áp lực rất nhiều, vậy mà khi gặp hắn nàng vẫn ra tay giúp đỡ hắn, điều này khiến Lâm Phong cũng rất có thiện cảm. Lâm Phong lại nhớ tới Vũ Ngưng, Vũ Ngưng cũng có chung một hoàn cảnh với Mộ DUng Tuyết nhưng Vũ Ngưng còn bất hạnh hơn rất nhiều.
Lâm Phong lại nghĩ tới hóa ra nàng muốn tìm luyện đan sư, thảo nào nhiệm vụ luyện đan lại có tỉ lệ chia cho hắn nhiều như vậy, lúc đó hắn tưởng Mộ Dung thương đoàn nhiều tiền nên mới như vậy, ai biết sau đó còn có một màn thế này. Lâm Phong cũng muốn giúp đỡ Mộ Dung Tuyết một lần, nhưng hắn phải hỏi kĩ tên kia lợi hại như thế nào, nếu không thì hắn cũng chỉ đành xin lỗi Mộ Dung Tuyết mà thôi.
-Xin hỏi tiểu thư, Trần Huyền kia rất lợi hại sao.
-Hắn hiện tại không nói lợi hại nhưng lại là thiên tài luyện đan, chỉ 28 tuổi đã đạt tới Trúc cơ trung kì cùng luyện đan sư cấp 2 rồi, tình báo của ta cho biết hai năm trước hắn chưa luyện chế được Phá Thiên đan nhưng không biết hiện tại đã đạt tới cảnh giới nào rồi.
Lâm Phong nghe vậy cũng yên tâm, hắn chỉ cần luyện tập một chút cũng là luyện đan sư cấp 2, trừ phi tên kia đã có thể luyện ra đan dược cho kết đan kì nếu không hắn vẫn còn cơ hội thắng, nhưng trong 2 năm ngắn ngủi thì không thể nào lại tiến bộ như vậy được.
Lâm Phong cũng thắc mắc tại sao tu chân quốc cấp 4 lại tới tìm Mộ Dung Tuyết, nàng trúc cơ sớm nhưng như vậy không phải là lí do, dù sao tu chân quốc cấp 4 cũng rất nhiều đệ tử thiên tài, có lẽ nàng có bí mật gì đó nhưng nàng không nói thì Lâm Phong cũng không hỏi.
-Được, vì tiểu thư ta sẽ cố gắng hết sức, Trần Huyền là thứ gì cũng muốn cưới tiểu thư, không tự lượng sức mình.
Mộ Dung Tuyết sững sờ nhìn Lâm Phong, không lẽ trong mắt hắn mình đã nắm giữ vị trí cao như vậy rồi, đệ tử của tu chân quốc cấp 4 lại còn là đan quốc (quốc gia luyện đan) thì địa vị cho dù có cả ngìn Mộ Dung Tuyết cũng không với tới được, trong lòng nàng dâng lên một trận ấm áp, nàng liền nói ra:
-Toàn Phong, cám ơn ngươi đã vì ta mà chịu đắc tội với Trần Huyền, dù có thế nào ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, dù ngươi thắng hắn mà lôi kéo thù hận từ hắn ta cũng sẽ không tiếc tất cả bảo vệ ngươi. Ngươi có phải thắc mắc tại sao hắn lại tìm tới ta hay không.
-Ta cũng có suy nghĩ đó nhưng tiểu thư không muốn nói ta cũng không hỏi, giúp một người cần nhiều lí do như vậy sao.
Lâm Phong nói một câu thật lòng hắn, nếu đã cảm thấy đáng giúp thì hắn sẽ giúp, nếu ngươi đã không muốn giúp thì dù có một nghìn lí do đáng giúp nhưng chỉ cần nghĩ ra một lí do không đáng thì ngươi cũng sẽ không ra tay. Mộ Dung Tuyết lại một lần nữa cảm thấy Lâm Phong vô cùng đặc biệt, hắn có phải được sinh ra tại tu chân quốc không vậy.
-Cám ơn ngươi. Khi ta sinh ra liền được nói rằng trong kinh mạch của ta có một sợi kinh mạch rất đặc biệt, nó được gọi là Đan Mạch, kinh mạch này rất quý hiếm, nếu một người luyện đan song tu cùng người có Đan Mạch thì trong khi luyện đan sẽ có một chút linh tính nhập vào đan dược đề cao phẩm chất cùng tỉ lệ thành đan. Mặc dù tin tức này đã được phong tỏa nhưng không hiểu sao Trần Huyền kia lại biết, do đó hắn mới tìm đến ta.
Lâm Phong cũng từng nghe về Đan Mạch, đây là một loại thể chất phụ trợ cho người luyện đan nhưng bản thân lại không thể luyện đan, chỉ có thể làm lô đỉnh cho người khác, Đan Mạch cũng có vài loại là nhất chuyển đan mạch cho tới cửu chuyển đan mạch, ngoài phụ trợ cho người luyện đan nếu ngươi dùng chính bản thân người mang Đan mạch luyện thành đan nó sẽ trở thành tuyệt thế đan dược, tuy nhiên nhất chuyển đan dược cũng không có hiệu quả lớn lắm cho những người tu vi cao nên những người mang cấp thấp đan mạch không bị người đem ra luyện đan mà chỉ làm lô đỉnh mà thôi, không biết Mộ Dung Tuyết là mấy chuyển, trong điển tịch Lâm gia cũng không nói làm thế nào để xác định một người là mấy chuyển đan mạch.
Người mang đan mạch nếu gặp được người quý trọng họ sẽ rất hạnh phúc, vì chẳng những nhờ đan mạch gia tăng khả năng hấp thu đan dược cùng linh khí khiến tu luyện dễ dàng thì đạo lữ của họ cũng được có lợi từ việc luyện đan, nhưng đại đa số khi đan mạch xuất hiện liền bị bắt làm lô đỉnh rồi, khi ngươi đã hết tác dụng vì phẩm cấp đan mạch quá thấp thì lại bị chuyển qua tay người khác thậm chí bị luyện thành đan dược, đây là một sự bi ai như thế nào đây. Lâm Phong quyết tâm trợ giúp nàng bất quá hắn biết đây chỉ là kế sách tạm thời, hắn phải tìm cách phong tỏa luôn Đan Mạch của nàng hoặc loại bỏ nó mà không tổn thương đến Mộ Dung Tuyết thì tất cả mới hoàn mĩ được.
-Ta đáp ứng tiểu thư, nếu vậy ta nên mau chóng nâng cao tu vi, tu vi càng cao thì thành đan mới càng tốt. Chúng ta bắt đầu thôi.
Nói rồi Lâm Phong bước vào trung tâm của tụ linh trận. Mộ Dung Tuyết không thấy bất kì dao động nào trong tâm tình của Lâm Phong, phải biết một người luyện đan nghe tới Đan Mạch liền hận không thể song tu ngay, hắn cũng là một luyện đan sư làm sao lại có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ hắn không biết hiệu quả của đan mạch nhưng nếu hắn biết thì sao, đây chẳng phải nói rằng đối với hắn mình còn quan trọng hơn cả đan mạch hay sao. Tâm tình thay đổi, Mộ Dung Tuyết giọng nói cũng thay đổi, không còn gánh nặng nữa mà nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nàng khẽ ừm đồng ý. Thật ra Lâm Phong đối với Mộ Dung Tuyết chỉ là muốn giúp đỡ nàng mà thôi, nàng làm hắn nhớ tới Vũ Ngưng, nàng có Đan Mạch còn Vũ Ngưng lại thiếu sót, cả hai đều rất đáng thương.