Hôn lễ Đế Quân cũng dám lên tiếng phản đối?
Rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu đây?
Mười vạn cặp mắt cùng lúc hướng về nơi phát ra “lời phản đối” kia liền phát hiện người đến là ai, chỉ là một tên nhóc Tạo Giới Cảnh mà thôi.
Trong số mười vạn khách mời, không biết ai là người lên tiếng trào phúng trước:
- Hù chết ta, còn tưởng là đại nhân vật nào, hóa ra chỉ là một tên tiểu tử vừa bước chân vào Tạo Giới Cảnh, đây là muốn nổi tiếng đến không cần mạng rồi sao?
- Có lẽ là vậy đi, dù sao hôm nay là ngày vui không tiện thấy máu, Đế Quân tám chín phần mười sẽ không ra tay giết một cái Tạo Giới Cảnh làm loạn, cùng lắm chỉ đuổi khỏi đây thôi. Nói một câu được mười vạn người nhớ kĩ, không lỗ a.
- Tiểu tử, mục đích ngươi đã đạt được rồi, còn không mau dập đầu tạ lỗi với Đế Quân.
Tên tiểu tử muốn nổi tiếng không cần mạng trong lời những người kia, không phải Lâm Phong thì là ai.
Bất quá, Tạo Giới Cảnh, có chút không đúng a?
Không phải Lâm Phong là Tụ Dương viên mãn sao?
Đúng vậy, ba tháng trước, Lâm Phong vẫn là Tụ Dương viên mãn, nhưng sau ba tháng, Lâm Phong đã đẩy tu vi lên thêm một bước.
Một bước này, chưa đạp vào Tạo Giới Cảnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cho nên mới bị người khác nhìn lầm thành Tạo Giới Cảnh.
Đối mặt với mười vạn ánh nhìn trào phúng, tâm tình Lâm Phong không hề nổi lên một gợn sóng nào, hắn không nhanh không chậm nói ra:
- Lâm Dịch Hành, ngay cả tên thật cũng không dám dùng, đây là điều một Tiên Đế nên làm hay sao?
Lâm Dịch Hành là ai?
Không người có ấn tượng, nhưng câu nói của Lâm Phong không thể nghi ngờ đã dấy lên nghi hoặc, trước đó Đế Quân tự xưng “Lâm Phong” chứ không phải “Lâm Dịch Hành” a.
Bỗng, có người nói:
- Ta nhớ ra rồi, mười vạn năm trước có một đôi nam nữ thiên tài hoành không xuất thế, người nam gọi Lâm Phong, còn người nữ thì tung tích bí ẩn không cách nào tra được. Vừa rồi Đế Quân tự xưng Lâm Phong, gặp được Dương Thanh Ngọc mười vạn năm trước, lẽ nào chỉ là trùng hợp?
Lại có người ủng hộ Đế Quân nói:
- Hừ, giả mù sa mưa, Đế Quân làm người thế nào chẳng lẽ các ngươi còn không rõ. Đổi lại là các ngươi trong buổi hôn lễ của mình sẽ đi dùng tên người khác sao? Hơn nữa Thanh Ngọc thần nữ còn không phản bác đâu, các ngươi nghi ngờ Đế Quân cũng không nên nghi ngờ Thanh Ngọc thần nữ a.
- Không sai, nếu không có tên kia phá đám, nghi thức hôn lễ đã sớm xong rồi.
Bên cạnh những người trào phúng, các Tiên Đế tầm mắt sáng suốt hơn nhiều, Hắc Đế nhìn về Lâm Phong đánh giá:
- Người này... không đơn giản.
Hỏa Đế vốn thích náo nhiệt cười trên nỗi đau của người khác nói:
- Chậc chậc, xem ra cuộc hôn lễ này không dễ dàng hoàn thành.
Thương Thần lão tổ đôi mắt lấp lóe hết nhìn Thanh Ngọc lại quan sát Lâm Phong, không biết nghĩ cái gì.
Riêng Thanh Ngọc, chỉ nghe giọng nói Lâm Phong thôi cũng đã khiến linh hồn nàng rung động mãnh liệt, nhưng khi thấy Lâm Phong qua tấm mạng che mặt thì ánh mắt nàng vẫn rất mờ mịt không làm ra phản ứng gì khác lạ càng khiến người khác nghi ngờ Lâm Phong đơn giản là đang làm loạn.
Còn Đế Quân, người hiểu rõ mọi chuyện thì lại giả vờ không biết gì nói:
- Hôm nay là ngày vui, bản Đế không muốn tạo sát nghiệt, ngươi từ đâu tới thì về đó đi.
Nghe vậy, Lâm Phong lạnh lùng nói:
- Muốn hay không không phải do ngươi quyết định. Ngày hôm nay, giữa ta và ngươi, nhất thiết phải có một kết cục, kẻ nào ngăn cản, kẻ đó phải chết.
Cái gì?
Tiểu tử kia... khiêu chiến Tiên Đế?
Rất nhiều người có cảm giác mình nghe lầm rồi.
Bảy vạn năm trước Đế Quân lấy tu vi Hợp Giới miểu sát cựu Tiên Đế đã viết lên một đoạn giai thoại truyền kỳ, hôm nay Đế Quân lại bị một kẻ vừa bước vào Tạo Giới khiêu chiến, bất quá trong tư tưởng của mười vạn người đây không phải sáng tạo truyền kỳ mà là ngu ngốc.
Khoảng cách giữa một đại cảnh giới đã lớn, đằng này hai người cách nhau tới một đại cảnh giới cộng thêm Suy Kiếp, khiêu chiến không khác gì tự sát a.
Ai ngờ, Đế Quân nói:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách khiêu chiến bản Đế.
Lời này, làm sao có chút giống trốn chiến đâu?
Dù sao Tiên Đế giết Tạo Giới Cảnh rất đơn giản cùng hô hấp không khác nhau lắm.
Bất quá Đế Quân nói không sai, tuy bất kì ai đều có cơ hội khiêu chiến Tiên Đế nhưng nếu ai cũng như Lâm Phong tự tìm đường chết đến khiêu chiến liên tục thì Tiên Đế lấy đâu ra thời gian tu luyện?
Tiên Đế cũng không rảnh rỗi a.
Muốn khiêu chiến, ít nhất phải nhìn xem ngươi có tư cách hay không.
Lâm Phong thản nhiên nói:
- Ngươi không hiểu, hay cố tình không hiểu? Trong mắt ta, địa vị Tiên Đế chẳng là cái thá gì, ngày hôm nay ta muốn, là lấy mạng chó của ngươi.
Ồn ào, xôn xao.
- Tên này điên rồi sao, hắn nói... hắn muốn giết Đế Quân?
- Ha ha, cười chết ta, nếu Tạo Giới Cảnh giết được Tiên Đế thì ta há chẳng phải là Tiên Hoàng rồi. Sống mấy vạn năm, mãi cho đến ngày hôm nay ta mới hiểu cái gì gọi là thổi phá thiên, ngưu bức a.
- Xong, chuyện đến nước này đã không còn đường cứu vãn, uy nghiêm Tiên Đế không thể bị xúc phạm, tiểu tử này, chết chắc.
Hơi ngoài dự đoán của mọi người, Đế Quân không có vẻ gì là nổi cơn thịnh nộ, hắn tỏ ra hứng thú nói:
- Muốn giết ta? Chỉ bằng ngươi?
Lâm Phong không trả lời Đế Quân mà quay sang lớn tiếng nói với mười vạn khách mời:
- Từ bây giờ trở đi là chuyện giữa ta và Lâm Dịch Hành, những người nào không liên quan ngay lập tức rời khỏi chỗ này, ta cho các ngươi ba phút, sau ba phút, sinh tử tự chịu.
Mười vạn người:
- …
Thấy qua ngưu bức, nhưng chưa bao giờ gặp phải ngưu bức đến không giới hạn như Lâm Phong.
Chẳng lẽ ngươi là một Tạo Giới Cảnh còn gây nên được sóng gió gì hay sao?
Chẳng lẽ ngươi muốn một người đấu mười vạn người hay sao?
Đương nhiên không phải, Lâm Phong không ngu đến mức một mình đi khiêu chiến Đế Quân, hắn hiểu rõ sự chênh lệch giữa bản thân với Suy Kiếp Giả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn căn bản không chống đỡ nổi một chiêu của Đế Quân chứ đừng nói một người đánh mười vạn người.
Bất quá, báo thù không nhất thiết phải tự thân đi giết kẻ thù, trong trường hợp này, Lâm Phong quyết định lợi dụng sức mạnh Minh Tộc lật đổ Đế Quân.
Tại khu vực Thần Lôi Tông, một nam đệ tử trẻ tuổi sau một hồi ngập ngừng rốt cuộc bước tới nói với tông chủ:
- Sư phụ, đệ tử mạo muội xin sư phụ đem người của chúng ta rời khỏi chốn thị phi này.
Tông chủ Thần Lôi Tông nhíu mày, nếu là đệ tử khác lên tiếng thì thôi, còn người vừa lên tiếng là đệ tử thân truyền của hắn Thiên Minh Hạo, tuy thu nhận không lâu nhưng hắn hiểu con người Thiên Minh Hạo sẽ không làm xằng làm bậy, chẳng lẽ bên trong có huyền cơ gì?
- Minh Hạo, rời khỏi đồng nghĩa với không ủng hộ Đế Quân, ngươi biết mình vừa mới gì sao?
Thiên Minh Hạo chắc chắn nói:
- Không giấu gì sư phụ, đồ nhi nhận biết người thiếu niên kia, hắn chưa bao giờ làm chuyện gì không có chắc chắn. Đồ nhi vẫn nhớ như in cái ngày hắn mới đột phá Hóa Thần đã dám đấu với mấy chục Hợp Thể, không, là lực lượng của cả một Tinh Cầu, kết quả hắn vẫn chiến thắng một cách đầy thuyết phục.
- Sư phụ hãy tin tưởng đồ nhi, chẳng mấy chốc, Đế Quân sẽ rất đau đầu.
Nghe Thiên Minh Hạo giảng giải, Tông chủ Thần Lôi Tông vô cùng chấn kinh, một Hóa Thần đấu mấy chục Hợp Thể? Lại còn thắng thuyết phục?
Cái này... cũng quá điên cuồng đi.
Bất quá dù vậy đi nữa thì rời hay ở vẫn là một cuộc đánh cuộc rất lớn, người nào dám không nể mặt Đế Quân a.
Có, không nói đâu xa, ở đây đang có một người dám đánh mặt Đế Quân, nhưng không phải hắn a.
Sau một hồi xoắn xuýt, tông chủ Thần Lôi Tông quyết định đánh cuộc vào Thiên Minh Hạo, bởi một người có thể đấu mấy chục Vấn Đạo khi mới bước chân vào Hóa Thần chắc chắn không phải kẻ ngu, cùng lắm lấy cái cớ hợp lí là được.
Tại khu vực Thánh Minh Các, một chuyện tương tự xảy ra, người lên tiếng là Lưu Linh, còn các chủ Thánh Minh Các cũng có cùng suy nghĩ với tông chủ Thần Lôi Tông, trước đó trào phúng thế thôi chứ đã tu luyện tới Tạo Giới Cảnh có ai không tiếc mạng mình đâu.
Người ta đã đến, khẳng định có hậu thủ phía sau.
Thế là sau ba phút, trong số mười vạn khách mời thật sự có hai đoàn người rút lui khỏi phạm vi Đế Điện với cái cớ tông môn mật báo đại sự xảy ra cần phải về gấp.
Không còn ai rời đi nữa, Lâm Phong ánh mắt biến lăng lệ, sát khí từ nãy đến giờ bị kiềm chế triệt để bung ra, một lượng sát khí nồng nặc đến mức dường như hóa thành một cái lốc xoáy chân thực trực phá thương khung chấn nhϊế͙p͙ toàn trường.
Lâm Phong giơ lên một tấm lệnh bài bóp nát, trên bầu trời bỗng xuất hiện bảy cái lỗ đen khổng lồ, bên trong mỗi cái lỗ đen ẩn chứa lực lượng truyền tống vô cùng mãnh liệt, thêm vào đó là một cỗ “Ma Khí” cuồn cuộn tràn ra khiến lòng người vốn đã bất an nay càng bất an hơn.
Bởi vì, nếu đám người đoán không lầm, bảy cái lỗ đen kia là Xuyên Giới Truyền Tống Môn nổi danh của Ma Tộc.
Quả nhiên, không để đám người chờ lâu, từ trong bảy cái lỗ đen lần lượt bước ra bảy nghìn người, trong đó tất cả đều có tu vi từ Bát Cấp trở lên, nếu đem ra so sánh với mười vạn khách mời ở đây thì trận thế này chỉ có hơn chứ không kém.
Dù sao, bảy nghìn người kia thuộc về chính quy quân đoàn của Minh Tộc, lực chiến cá nhân có thể không mạnh nhưng bọn họ hơn ở chỗ phối hợp nghiêm ngặt, công pháp tu luyện lại cùng chung một mạch, tổng lực chiến không phải đơn giản là một cộng một bằng hai.
Lâm Phong lạnh lùng cất cao giọng:
- Lâm Dịch Hành, hôm nay, ngươi trốn không thoát.